CHƯƠNG 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chí Sâm nói đúng, bạn tốt cùng vợ của mình ở cùng một chỗ, chuyện này thật sự quá đau đớn.

Chính là hắn nghĩ sai rồi, Mạch Hinh là bạn tốt của tôi, An Chí Lạc mới là người tôi yêu, tôi... tôi thích hắn, vẫn luôn yêu hắn. Lúc này tôi mới nhận ra tình cảm của mình hoặc nói cuối cùng tôi cũng có can đảm thừa nhậntình cảm này. Tôi yêu nam nhân cuồng vọng tự đại không coi ai ra gì, bá đạo, ngang ngược không ai bì nổi kia...Tôi yêu hắn tới không có thuốc chữa...

Đem mặt vùi ở lòng bàn tay, mắt nóng lên lại không khóc được.

" Thực xin lỗi Khả Đông." Tại Dũng áy náy nhìn tôi, " Bên trên nói đĩa nhạc cùng công ty bán ra sẽ gây xung đột, muốn đem ngày ra mắt của cậu dời lại."

" Tới bây giờ mới nói vậy." Mặt tôi không chút thay đổi.

Tại Dũng lắc đầu: " Cậu cũng đừng nhụt chí, nói không chừng đợi khoảng 1 tháng..."

" Cám ơn anh Dũng ca." Tôi hướng hắn cúi đầu một cái liền đi ra ngoài.

" Khả Đông, cậu có phải hay không đắc tội An Chí Lạc?" Lúc rời đi tôi nghe Dũng ca lo lắng hỏi.

Ha ha, An Chí Lạc...Cậu không muốn nhìn thấy tôi cũng được nhưng phải đưa tôi tới chỗ chết cậu mới cam tâm? Nhưng là tôi đã làm gì sai?Cậu rốt cuộc chán ghét tôi ở chỗ nào?!!!

Tôi không hềcùng An Chí Lạc nói chuyện, mỗi đêm hắn trở về tôi liền giả vờ ngủ, buổi sáng lúc hắn còn ngủ tôi đã yên lặng rời giường không một tiếng động xuất môn. Ban ngày ở lại công ty, trưa cũng không về.

Kỳ thật cũng không có việc gì để làm, từ lúc đĩa nhạc bị hủy bỏ tôi cũng rảnh rang, chỉ có thể mỗi ngày ở phòng luyện tập đối diện với gương liều mạng nhảy múa, mệt rồi thì nhắm mắt lặp lại lời bài hát trong album. Tôi chỉ là không muốn dừng lại, không muốn nhớ tới hắn, yêu hận đều không được.

Tôi nghĩ có phải hay không nên chuyển nhà, ký túc xá cũng sửa xong rồi, chỉ cần muốn thì có thể dọn về.

Tôi không nói với An Chí Lạc mà bắt đầu thu dọn. Đồ đạc cũng không nhiều lắm, cùng lúc trước giống nhau, hai túi du lịch. Tôi cầm nó đi tới cửa, quay đầu lại nhìn căn phòng , không dám nghĩ gì nhiều, mở cửa muốn bước ra đã thấy An Chí Lạc đứng chắn trước cửa.

" Anh muốn làm gì?" Ánh mắt của hắn thay đổi.

" Tôi, tôi muốn dọn ra ngoài." Tôi nghĩ mình hẳn là hợp tình hợp lý đi, nhưng hắn nhìn tôi chăm chú như vậy tôi vẫn nói lắp.

" Ai cho phép anh dọn đi?" Hắn hung hãn đoạt hai túi hành lý của tôi hướng mặt đất ném, đem tôi đẩy mạnh vào phòng, một cước tới cửa.

"...Chính mình muốn dọn liền dọn, cần người khác phê chuẩn sao?" Tôi bướng bỉnh nghênh cổ lại muốn đi.

" Anh..." Hắn đẩy tôi ngã xuống giường, " Anh làm gì cũng phải hỏi ý tôi!Chỉ cần tôi không đồng ý chỗ nào anh cũng đừng nghĩ đi!"

" Kỳ quái, cậu dựa vào cái gì mà quản tôi!" Cơn tức của tôi nổi lên. Tôi vốn là người dễ tính, chính là gặp được hắn liền khó tránh muốn phát tác.

" Tôi đương nhiên quản anh, anh là của tôi!" Hắn mở túi du lịch của tôi lấy đồ ra ngoài.

"..." Tôi sửng sốt nửa ngày, hắn vừa mới nói...

" Chi bằng làm tình nhân của tôi." Một câu như thế liền làm cho tôi vọt đứng lên, nhào qua đoạt lấy hai cái túi.

" Làm tình nhân của cậu tốt lắm sao? Ngoài kia còn có rất nhiều người muốn thượng tôi!"Nói xong tôi liền đổ mồ hôi lạnh, miệng lưỡi nhất thời cực nhanh, Vi Khả Đông ngươi cũng không cần vì yếu thế mà đem thanh danh của mình ra chửi bới.

" Anh nói cái gì?" Hắn nguy hiểm chớp mắt.

" Không." Tôi nhanh tay thu gọn đồ đạc bỏ vào túi.

" Thật muốn đi?"

" Đúng vậy."

" Quyết định rồi?"

" Đúng vậy."

" Tại sao?"

" Không tại sao." Tôi cũng không thể nói, tôi yêu cậu, chính là cậu yêu thượng người khác, phảingu ngốc ở lại bên cạnh cậu, tôi không chịu nổi.

Đang muốn động, thân thể bỗng nhiên bay lên trời: " Cậu, cậu làm gì...Ma...A!" Âm cuối cùng bị đánh bể trên giường.

Động tác hắn nhanh nhẹn cởi quần áo của tôi.

" Cậu thật bệnh hoạn...Buông ra...Biến thái a " Tôi giãy dụa.

" Không nên cử động." Hắn thô bạo xé mở quần áo của tôi.

" Khả Đông..." Hắn dùng lực ôm chặt tôi, không hề rời khỏi, ngược lại còn đi vào càng sâu: " Tôi còn muốn anh."

Hoảng sợ tới mức không dám lắc đầu, hắn lại bắt đầu cướp đoạt.

Tôi liền như thế mặc kệ hắn. Tôi phát hiện hắn có thể dễ dàng thao túng khống chế tôi, không chỉ dùng thể lực làm ưu thếgiống lần này, không ít lần hắn còn dùng cường quyền chi phối tinh thần tôi, làm tôi không có khả năng nói chữ " không"

Bá đạo nam nhân!!! Đồ vô sỉ!!!

Hận nghiến răng cũng chỉ có thể mắng ở trong lòng.

Tôi không rõ tại sao hắn làm loại chuyện này với tôi,hơn nữa mỗi lần đều có bộ dáng thực mê hồn, vào lúc cao trào biểu tình của hắn làm tôi lầm tưởng đó là yêu.Chính là tôi biết hắn sẽ không thương tôi, hắn có Mạch Hinh, hơn nữa hắn chán ghét tôi, thậm chí muốn ám toán tôi.

Có lẽ cũng không khó lý giải, nam nhân cũng giống như động vật chỉ dùng nửa người dưới để nghĩ, làm tình và tình yêu là hai chuyện khác nhau.

Nghĩ tới đó sẽ tôi thở dài rồi mới căm giận hắn, tiếp theo càng giận chính mình, bởi vì tôi mỗi ngày đều muốn đi nhưng đều không thể đi. Hắn đối với phương thức ngăn tôi rời đi kia dường như có hứng thú, luôn bức tôi lên giường để giải quyết vấn đề này. Cho nên tôi không dám dễ dàng đưa ra quyết định dọn đi miễn cho hắn thừa cơ hội.

Chúng tôi trong thời gian đó vẫn là rất lạnh nhạt, có lẽ là vì tôi cố ý tránh hắn.Tôi rất sợ tiếp cùng hắn tiếp xúc, sợ cùng hắn tiếp cận một lần nữa sẽ không cẩn thận để lộ tình cảm của mình, để hắn chê cười.

Hơn nữa sợ cùng hắn làm, tại thời điểm kia sẽ không khống chế được phản ứng, chết tiệt là hắn ở trên giường toát ra một loại ôn nhu thực mê hoặc ( tại tình huống tôi không chọc giận hắn), làm cho tôi cơ hồ bị hãm vào bên trong.

Đại khái là do đã quen, lúc làm không hề thống khổ như vậy, thậm chí thực hưởng thụ, có mấy lần tại thời điểm cao trào thiếu chút nữa hô lên: " An, tôi yêu cậu." như vậy ngốc nghếch nói, cũng may liền mạng cắn môi nhịn đi. Bằng không để hắn nghe được, thật không biết sẽ cười nhạo tôi như thế nào.

Trước hết cứ như vậy đi, một ngày nào đó tính tình thiếu gia của hắn biến mất, sẽ nguyện ý cho tôi đi.Khi đó, đi khỏi hắn thật xa, hẳn là mọi chuyện sẽ ổn?

Một ngày nọ Mạch Hinh gọi điện cho tôi, hẹn tôi gặp mặt.Từ lúc tôi nhìn thấy bọn họ ở phòng luyện tập, cô ấy liền trốn tránh tôi.Tôi hiểu được cô ấy cảm thấy có lỗi với tôi.Kỳ thật cũng không cần như vậy, tôi cũng không trách cô ấy, đầu sỏ gây nên là An Chí Lạc.

Cô gầy đi rất nhiều, tuy rằng vẫn là dáng người như người mẫu, nhưng trên mặt trước kia có chút Baby fat, hiện tại ngay cả thịt cũng không có, đôi mắt tối như mực nổi bật trên gương mặt.

An Chí Lạc không chăm sóc tốt cho cô sao? Nam nhân này thật kém cỏi.

Chính là lại thích loại nam nhân kém cỏi này.

" Khả Đông" Cô cúi đầu kêu tôi một tiếng, bắt đầu rơi nước mắt.

" Uy, đừng khóc, đừng như vậy, người nào khi dễ cô cứ nói ra, tôi thay cô đánh hắn." Nhìn thấy nước mắt nữ nhân là nam nhân đều không chịu nỗi, huống chi lại là bạn tốt của tôi.

Cô ấy lắc đầu, hít hít mũi. Nửa ngày mới nói: " An Chí Lạc kỳ thật không yêu tôi."

" Ách..." Đại não tôi nhất thời đông lại, " Cô nói rõ có xảy ra chuyện gì?"

" Cha nuôi hỏi hắn lúc nào đính hôn với tôi, hắn...Hắn nói hắn không có nghĩ tới."

" Cặn bã." Tôi nói theo phản xạ. Ý thức được dường như mình phải làm người hòa giải, vội sửa lại: " Hắn đã quen tự do, có thể nhất thời không kịp chuẩn bị tâm lý, nam nhân đều như thế, sợ nhất là kết hôn a, cô đừng nghĩ nhiều."

" Không phải, Khả Đông, hắn..." Mạch Hinh lau nước mắt: " Hắn trong lúc nằm mơ gọi tên của người khác. Lúc đầu tôi còn tưởng mình nghe lầm, chính là sau này...Nghe được rõ ràng, mỗi lần đều là gọi người kia...Thì ra hắn sớm đã thích người khác..."

Tôi ngơ ngác, đầu óc hoạt động ở tốc độ cao, vẫn nghĩ Mạch Hinh là tình địch, hiện tại mới biết được An Chí Lạc yêu người khác. Tôi cùng Mạch Hinh cư nhiên đáng thương giống nhau, vậy mà tôi còn hâm mộ cô ấy.

" Mạch Hinh, đừng khóc, vì loại nam nhân này thật không đáng, cô không cần thương tâm, còn rất nhiều người tốt hơn hắn, cô thích người có người thích xe có xe không cần phải vì loại người này khổ sở, cô..."

" Khả Đông, anh có biết hắn gọi ai không?"

Tôi sửng sốt: " Tôi quen biết?"

Mạch Hinh yếu ớt nhìn tôi: " Thật sự không biết?" Biểu tình của cô dương như hoài nghi tôi giả ngu, thật sự mờ mịt: " Chẳng lẽ là Tá Chính?!!!"

Mạch Hinh hít một hơi: " Khả Đông, anh thế nhưng lại không biết...Đương nhiên, tôi còn không tin được huống chi là anh."

Tôi chỉ cảm thấy bộ dáng của cô đáng thương, tay sờ sờ đầu cô: " Đừng quá khổ sở, nam nhân kia cũng không có gì tốt, không có hắn cô còn có tôi, chúng ta không phải vẫn là bạn tốt sao, tôi sẽ hảo hảo chăm sóc cô."

Cô nín khóc mỉm cười: " Anh giống như đang cầu hôn tôi."

" Là tôi lo lắng cho mình không tìm thấy người như cô, làm gì có nhiều người thích truyện tranh như vậy..." Tôi cười ha ha.

" Thật sự?" Cô biểu tình chân thật.

" Thật sự."

" Khả Đông, anh có biết hay không tuy trước khi theo đuổi tôi hắn đã thích người khác nhưng nam nhân xuất sắc như hắn, tôi thật không có cách cự tuyệt."

Tôi cảm thấy có điểm sợ hãi.

" Tôi vẫn rất thích anh, Khả Đông."

Tôi trợn mắt há hốc mồm, hàng năm đều có việc lạ, năm nay đặc biệt nhiều a.

Cô ẳng lặng quan sát phản ứng của tôi, rồi mới nói: " Khả Đông, trước kia tôi đã thấy anh thật trì độn...Bây giờ phát hiện anh không chỉ trì độn, mà còn không được thông minh."

Tôi tiếp tục ngẩn người.

" Chẳng lẽ anh nhìn không ra tôi đang chọc anh sao? Anh nghĩ rằng người thích sắc đẹp như tôi sẽ coi trọng anh sao?"

Tôi cuối cùng cũng phản ứng: " Ha ha, thì ra là đùa a, làm tôi sợ muốn chết."

" Thật hết thuốc chữa." Cô lại thở dài: " Khả Đông, anh thật sự nguyện ý muốn chăm sóc tôi sao?"

Tôi không nghĩ ngợi liền gật đầu.

" Thật tốt quá." Cô cười thê lương: " Thật cao hứng. Hiện tại tôi đã quên An Chí Lạc đã gọi tên ai, anh sẽ không trách tôi?"

Tôi lắc đầu.Kỳ thật tôi rất muốn biết đến tột cùng ngườiAn Chí Lạcyêulà ai nhưng nhìn thấy biểu tình của cô tôi cũng không đành lòng hỏi.

" Tôi biết tôi ích kỉ, nhưng cũng không còn cách nào..." Cô cúi đầu lầm bầm.

.

.

" An Chí Lạc, tôi có chuyện muốn hỏi cậu." Nhiều ngày như thế đây là lần đầu tiên tôi chủ động cùng hắn nói chuện, muốn bình tâm một chút, hắn căn bản không ngẩng đầu lên nhìn tôi, tiếp tục xem tập chí: " Có việc?"

" Chuyện của cậu cùng Mạch Hinh rốt cuộc là sao. Nếu không thích cô ấy, tại sao còn muốntheo đuổi? Cậu yêu người khác đúng không?"

Hắn biến sắc: " Anh nói gì?"

" Tôi không biết người đàn bà khiến cậu thay lòng đổi dạ là ai, cũng không muốn can thiệp nhưng cậu ít nhất cũng nên giải thích rõ với Mạch Hinh."

" Có gì phải giải thích, tôi đối với loại nữ nhân đầu óc chỉ có đậu tầm này vốn không có hứng thú."

" Cậu...Ngay từ đầu đã đùa bỡn cô ấy?!" Tôi nắm tay lại.

" Đúng vậy." Hắn không chút hoang mang uống cà phê, một chút tự giác nhận sai cũng không có. Cái biểu tình không liên quan đến mình kia của hắn làm cho tôi rất muốn đánh hắn một cái. Tôi thừa nhận mình là lấy việc công trả thù riêng, bản thân tôi cũng muốn đánh hắn lâu rồi.

" Đi giải thích." Tôi cứng ngắc nói.

" Giải thích?!" Hắn cuối cùng cũng liếc nhìn tôi một cái, " Tại sao? Hôm nayanhkhông phải đặc biệt đến đây thay cô ta đòi công bằng đi."

" Đúngvậy."

" Anh đau lòng cho cô ta?"

"...Phải"

Vả mặt của hắn lạnh đến âm độ: " Đau lòng thì anh cứ chịu thay cô ấy. Tôi cũng không quan tâm."

" Cậu..." Theo lý hẳn là đã quen với tính tình của hắn nhưng tôi vẫn cảm thấy tức giận.

Hắn nghiêng người nhìn tôi châm chọc.

Lần này tôi không thể nhịn được, tôi một quyền đánh vào gương mặt hoàn mỹ khiến người ta phải chán ghét kia.

Hắn cư nhiên không nghĩ tôi có can đảm động thủ, nhất thời không né tránh, khóe miệng xanh một khối. Hắn sờ khuôn mặt bị đả thương, đôi mắt nhìn tôi chăm chú trở nên vừa lạnh vừa cứng: " Anh vì người đàn bà kia mà đánh tôi? Anh thật sự coi trọng cô ta phải không?! Hảo, tốt lắm!"

Một chữ " Hảo" vừa tự miệng thốt ra, hắn liền đá ghế dựa văng ra đứng lên, trước mắt tôi tối sầm, bị đánh lui hai bước, chưa kịp đánh trả đã bị hắn bổ nhào đến hung hăng đem tôi ấn trên mặt đất, kế tiếp giống như lưu manh đầu đường đánh liên tục.

Tôi thực cũng đành chịu, tự giận mình thể lực cùng kỹ thuật đánh nhau đều thua xa hắn, tình thế thật là xấu, trên bụng hưởng một quyền làm tôi nửa ngày gần như không thở được. Nam nhân kia khi nổi giận quả nhiên không nói lý, xuống tay không biết nặng nhẹ, quả thực muốn đem tôi đánh chết. Tôi hoài nghi rốt cuộc mình có phải đến để hỏi tội hay không, bằng không tại sao lại bị đánh muốn, cử động cũng không được.

Vi Khả Đông ngươi thật đáng cười.

Khiến tôi vui nhất là trên mặt và người hắn cũng bị tôi đánh trúng vài cái, phỏng chừng ngày mai cũng không dám ra khỏi nhà, một ngày không làm việc liền tổn thất vài vạn a, cùng tôi liều mạng, dù gì tôi cũng không đáng giá, sợ gì chứ.

Chờ tới khi hắn dừng tay, tôi có thể cảm giác miệng có vị ngọt của máu, nhưng vẫn mỉm cười nhìn hắn: " Đủ rồi?"

Hắn hung hăng nhìn tôi đang nằm ở dưới: " Vi Khả Đông lá gan của anh càng ngày càng lớn, ngay cả tôi cũng dám đánh?"

Tôi thiếu chút nữa cười lớn: " Tại sao không dám đánh cậu? Cậu là cái gì?"Tuy rằng yêu cậu, nhưng càng ngày tôi càng thấy hối hận.

Hắn lắc lắc đầu, ánh mắt chăm chú nhìn chặt tôi: " Không phải, anh không nhớ sao. Trước kia mặc kệ tôi thế nào anh đều nhẫn nhịn, ngay cả cãi nhau cũng không làm."

" Con người sẽ thay đổi." Tôi nhìn trần nhà, không để ý hắn.Chúng tôi ở tư thế này bàn luận triết lý đời người thật sự rất buồn cười.

Hắn cư nhiên không có phản bác, yên lặng như vậy trong chốc lát, tôi nghe được âm thanh quần áo bị xé rách.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro