CHƯƠNG 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" An..." Tôi giãy dụa tức giận mắng, nhưng môi bị hung hăng cắn, một chút âm thanh cũng không phát ra được, hắn trước sau đều mạnh mẽ như vậy, tôi đau đến mức chỉ có thể cắn hắn, cắn đến miệng hắn chảy máu, hắn vẫn ngoan cố hôn tôi, đem tôi gắt gao ôm lấy, nhất quyết không buông ra.

Hắn tiến vào một chút bôi trơn cũng không có, tôi kêu lên thảm thiết đột nhiên rất muốn khóc.

Hắn cúi đầu nhìn ánh mắt đang đỏ lên của tôi: " Khả Đông...Tôi muốn anh quay lại...Giống như trước đây, cái gì cũng nghe tôi cái gì cũng là của tôi..."

Tôi thật sự không rõ ý tứ của hắn, cho nên chỉ biết nhắm mắt lại quay đầu đi chỗ khác.

Lần này Mạch Hinh ra mặt kết quả là chúng tôi đều bị công ty trừ tiền, vết thương trên mặt hắn rất mau khỏi, tôi thì thảm hơn, bị thương nặng cũng không thể đi bác sĩ, phải cắn răng im lặng chờ hắn bôi thuốc cho tôi, đem cơm đến giường cho tôi. Cũng giống như bị liệt nửa người. Bởi vậy kết luận lại không phải là An Chí Lạc có bao nhiêu săn sóc mà là hắn có bao nhiêu hung tàn, có thể đem tôi tra tấn tới hấp hối sống không bằng chết.

Nhưng tôi phát hiện quan hệ của chúng tôi lúc này thực sự rất hòa thuận, tôi không có sức lực mắng hắn, không có tinh thần chọc hắn tức giận, hắn cũng không xâm hại đến tôi, thỉnh thoảng nửa đêm tỉnh lại tôi còn nhìn thấy hắn rầu rĩ ngẩn người ngồi bên giường tôi, nếu nói hành động này là do áy náy thì trong lòng tôi cũng có một chútthoải mái.

" Vi Khả Đông, nói cho anh một tin sẽ khiến anh hài lòng."

Lúc thân thể tôi đã khỏe hơn, ngày mai có thể chuẩn bị đi làm, An Chí Lạc đột nhiên nói với tôi.

" Cái gì?" Tôi thuận miệng hỏi.

" Ngày mai tôi cùng Mạch Hinh đính hôn." Hắn nhìn tôi biểu tình khó lường: " Thật cao hứng đi, không phải anh vẫn sợ tôi phụ lòng cô ta sao? Hay là anh đau lòng? Người yêu phải đính hôn, chú rể lại không phải mình?"

Tôi giống như bị sét đánh trúng toàn thân cứng ngắc không thể nhúc nhích.

Tôi phải nói cái gì đó, ít nhất cũng nên chúc mừng, bằng không sẽ khiến hắn hoài nghi.

Chính là khi mở miệng, yết hầu liền khó chịu, không nói thành lời.

" Chúc mừng, cậu phải đối xử tốt với cô ấy." Câu nói đơn giản như thế tôi lại phải dùng khí lực thật lớn mới có thể thốt lên, cố gắng không khóc nức nở.

" Anh là nên chúc mừng tôi. Nhân tiện nói luôn, hai ngày nữa tôi sẽ thu dọn đồ qua sống cùng cô ta. Không lâu sau sẽ kết hôn, còn gì muốn nói với tôi không?"

Tôi lắc đầu.Không thể nói nữa, chỉ sợ mở miệng nước mắt sẽ rơi xuống.

Không phải tốt lắm sao, hắn cuối cùng cũng chán ghét, cuối cùng cũng buông tay. Có thể rời khỏi hắn là điều bản thân mong muốn, Vi Khả Đông, không phải ngươi nên vui mừng sao?

" Thật hạnh phúc đúng không, có thể thoát khỏi tôi?"

Tôi đưa lưng về phía hắn, dùng sức gật đầu, nước mắt không tiếng động rơi xuống.

Ngày mai hắn sẽ đính hôn.

Nếu có thể, tôi ước rằng trong cuộc đời chưa từng xuất hiện một người tên là An Chí Lạc.

Sẽ không cần giống như bây giờ không biết làm sao cho phải, ngay cả khóc cũng không có dũng khí.

" Anh thật lãnh đạm, cũng nên tặng tôi lễ vật chúc phúc đi?" Hắn ở sau lưng lành lạnh nói, rồi bắt lấy bả vai của tôi xoay lại.

"..." Nước mắt trên mặt tôi làm hắn sững sờ một chút, lại bắt đầu châm chọc cười: " Đau lòng tới như vậy? Anh thật rất yêu cô ta a, tôi nghĩ tiểu tử Chí Sâm kia hôm nay cũng khóc như vậy, chậc chậc."

Tôi phẫn nộ muốn thoát khỏi tay hắn.

"...Tối mai tôi sẽ không ở đây, chúng ta có phải hay không nên lưu lại kỉ niệm cuối cùng?"

Tôi đánh hắn một bạt tay.

Hắn ngẩn ra, rồi sau đó cắn răng đem tôi ấn xuống giường một bên xé quần áo, dùng sức đem hai chân tôi tách ra.

" Đừng chạm vào tôi!! Cậu cút đi!"Tôi vô lực mắng, biết bản thân nhất định sẽ không tránh khỏi.

Hơn nữa...Đây thật sự là lần cuối cùng...Có lẽ không nên phản kháng mà phải quý trọng?

" Anh hảo hảo hưởng thụ đi, tôi sẽ khiến anh nhớ rõ tôi cả đời." Thanh âm của hắn thật hung tợn, tựa hồ còn có hương vị tuyệt vọng.

Tôi nhắm mắt lại chờ cáchđối xửthô bạo của hắn, nhưng lại cảm giác được khoang miệng ấm áp, kinh ngạc mở to hai mắt.

Làm, làm gì?!!

" Không cần..." Hắn cư nhiên dùng miệng...

Sao có thể như vậy.

" Buông ra..." Máu đều dồn về giữa hai chân, miệng lưỡi trêu đùa linh hoạt của hắn làm cho khoái cảm mãnh liệt tràn ngập toàn thân, tay tôi run rẩy xen vào mái tóc đen của hắn, kịch liệt thở dốc: " Ân...Từ bỏ..."

Hắn không dừng lại, ngược lại càng dùng sức, thân thể tôi bất an vặn vẹo, tay nắm chặt ra giường: " Dừng.."

Tôi cũng không muốn bắn ở miệng hắn, cũng không dám.

Hắn cuối cùng dùng sức hút.Tôi sợ hãi kêu một tiếng không kiềm được dục vọng của mình.

" Thực xin lỗi..."Tôi chưa từng trải qua chuyện như vậy, chỉ cảm thấy bắn ở trong miệng người khác đối với người đó quả thực là một sự sỉ nhục...Mà tôisao lại vũ nhục hắn?!

Hắn thấy mắt của tôi cư nhiên có chút mê loạn.Nâng thắt lưng của tôi lên, hắn đem đầu lưỡi vói vào hậu đình, đem toàn bộ dịch thể đưa vào.Bên trong là một cỗ ấm áp, tôi run run hồi hộp.

" Khả Đông..." Hắn thở dài nói ra tên tôi.

Cảm giác phình lên.Nhưng lần này cư nhiên không đau, tuyêt đối không đau, chỉ có một cảm giác mãnh liệt.

Luật động quen thuộc, chính là so với trước kia mỗi lần đều sâu hơn đều mạnh hơn.

Tôi không biết từ lúc nào đã ôm lấy cổ của hắn, chân cũng vắt lên thắt lưng hắn, chặt chẽ.

" Tôi yêu cậu..." Vào lúc cao trào tôi cắn bả vai rộng lớn của hắn, phát ra âm thanh mơ hồ không rõ, nước mắt rơi trên người hắn.

Hắn không có nghe thấy.

Thật tốt quá.

Đêm bọn họ đính hôn tôi cùng Chí Sâm uống rượu, cậu ta phi thường đau lòng, một bên rót rượu một bên khóc rống: " Khả Đông anh biết không tôi thực sự yêu cô ấy."

Tôi ở trong lòng nghĩ, cậu biết không tôi thực sự thương hắn!

Cũng không thể giống Chí Sâm mượn sức mạnh của rượu thống khoái nói ra.

Không thể nói chuyện, tôi cũng chỉ biết uống rượu, dù sao cũng là Chí Sâm mời, uống nhiều cũng không sao.

Rượu thật sự rất tốt, uống vào mấy ly liền cảm thấy chân nhẹ như bay, làm tôi muốn cười, rõ ràng không có chuyện gì vui vẻ tôi cũng cười không ngừng nghỉ.

Tâm tình thực khoái trá a, hôm nay, hôm nay, An Chí Lạc đính hôn!! Hắn thực sự đính hôn!!

Tôi hận không thể đứng lên rống lớn, nhưng mông vừa rời khỏi ghế, chân liền muốn nhũn ra, lạch cạch một tiếng ngã trên mặt đất.

" Khả Đông anh làm sao vậy?" Thần chí của Chí Sâm cũng không tỉnh táo.

" Ha ha, tôi cao hứng...Chí Sâm tôi thật cao hứng...An Chí Lạc đính hôn rồi! Cậu nói chúng ta có phải nên chúc mửng hay không?"

" Ô ô...Hắn cùng Mạch Hinh đính hôn, Mạch Hinh...Ô ô..."

Tên gia khỏa không tiền đồ kia cư nhiên nằm sấp lên bàn khóc.

" Khóc cái gì...Chúng ta phải, phải vui mừng...Phải..." Tôi nói lớn.

" Ô ô..."

Tôi kéo Chí Sâm đứng lên: " Đi...Chúng ta...Chúng ta đi hát..."

" Ô ô..."

Khóc không ngừng, tôi kéo nửa ngày cũng không động, liền chính mình lắc lắc đi ra quán bar, cước bộ lảo đảo trên đường cái thật vui vẻ.

Một tiếng phanh thật chói tai, tôi theo bản năng lùi lại, đèn xe khiến tôi không mở mắt được, chỉ nghe hai âm thanh quen thuộc: " Khả Đông?" " Khả Đông!"

Là Chí Lạc và Mạch Hinh.Tôi ngây ngô cười ha ha, không đứng thẳng lên được.

" Tôi đưa anh ấy về trước, các người..." Trong lúc mơ màng dường như nghe được An Chí Lạc nói.

Ngay sau đó tôi bị nửa ôm nửa kéo vào trong xe, An Chí Lạc đóng cửa lại: " Khả Đông? Anh say rượu?"

Tôi luôn cười: " Ha ha...rượu..."

" Anh đừng cười!" Hắn có chút tức giận, " Anh xem đây là bộ dáng gì, người không ra người quỷ không ra quỷ, cả người đầy mùi rượu! Không phải anh không uống rượu sao?!"

" Cao hứng...Hôm nay tôi thật cao hứng..." Tôi thì thào, dạ dày bỗng khó chịu, xoay người nôn lên quần Tây quý giá của An Chí Lạc.

" Anh..." Hắn phỏng chừng là muốn đánh tôi, nhưng lại không thể buông tay lái, đành phải nhẫn nại dể tôi nôn lên quần hắn, nôn rồi lại nôn, rối tinh rối mù.

" Tốt lắm, tới rồi." Hằn dừng xe lại, đem tôi nâng dậy.

Ói ra một trận, có chút thanh tỉnh, đầu vẫn nóng lên từng trận, bộ dáng hiện tại thực chật vật, đồ vật trước mắt tôi lúc ẩn lúc hiện, mặt của Chí Lạc cũng là lúc mơ hồ lúc rõ rang, tôi lầu bầu: " Người nào mới là cậu...Thiệt nhiều a..."

Hắn hít một hơi, mở cửa xe đem tôi ôm lên lầu.

Tôi vùi đầu vào ngực hắn, nghe thấy hơi thở nam tính của hắn, đột nhiên khóc lên.

" Không phải mới vừa cười sao, bây giờ lại khóc!" Hắn không kiên nhẫn nói.

Tôi gắt gao ôm thắt lưng hắn không chịu buông tay, buông ra sẽ không thấy hắn, hắn sẽ đi kết hôn với người khác.

" Hảo hảo hảo."Hắn mở cửa ôm tôi bước vào, đầu tôi càng choáng, tác dụng của rượu bắt đầu xuất hiện, so với lúc trước nôn còn lợi hại hơn.

" Bùm" bị ném vào bồn tắm, toàn thân lập tức ướt đẫm.

" Mau tắm đi! Vì nữ nhân mà đi uống rượu giải sầu, không tiền đồ!"Hắn oán hận, cởi áo khoác Tây của mình ra, rồi bắt đầu thay tôi cởi quần áo.

"..." Thần chí của tôi cũng không rõ ràng lắm, cảm thấy giống như mơ, người bên cạnh cũng không phải thật, giãy dụa sờ soạng hắn, nắm được tay hắn mới an tâm một chút.

" Đừng khóc." Hắn tiếp tục cởi quần áo ướt sũng của tôi.

" Không cần đi..." Tôi chỉ cảm thấy trong lòng khó chịu hốt hoảng, không khóc không được, gắt gao nắm lấy tay hắn, sợ buông ra hắn sẽ đến chỗ Mạch Hinh, không bao giờ... quay trở lại.

" Không đi...Anh sao vậy, không biết uống rượu còn khoe tài! Rốt cuộc đã uống bao nhiêu?Nôn đến xanh mặt. Nhìn bộ dáng say đến như vậy còn nhận ra tôi sao?"

" Chí Lạc..." Cái tên vừa thốt lên tôi khóc càng thương tâm.

" Được rồi, đừng khóc." Thanh âm của thực ôn nhu, tay hắn ở trong làn nước nhẹ nhàng chà lau vết bẩn trước ngực tôi.

" Không cần đi..."

" Đồ ngốc, tôi không đi."

Tôi im lặng trong chốc lát, nắm tay trái của hắn cơ hồ muốn ngủ.

Đột nhiên cảm giác được hắn đứng lên

Trong đầu thật hỗn độn, theo bản năng giãy dụa muốn tìm hắn: " Không cần đi..."

" Tôi lấy sữa tắm."

" Không cần không cần." Tôi hoảng sợ mù quáng đập nước, đến khi bổ nhào vào lòng ngực hắn, ôm cổ của hắn mới im lặng một chút: " Chí Lạc cậu không thể đi, Chí Lạc tôi yêu cậu."

"...."

" Chí Lạc tôi yêu cậu..." Tôi mơ hồ lặp lại.

"...."

Hắn không cử động nữa, tôi say cũng thật lợi hại, tay cố dùng sức quấn lấy cổ hắn, miệng nhỏ giọng nói thầm: " Tôi yêu cậu...Cậu không thể đi..." Rồi liều mạng sờ soạng bờ môi của hắn, cuồng nhiệt hôn, xé rách quần áo hắn.

" Khả Đông...Anh say rồi..." Hắn đẩy tôi ra, tôi nghe được tiếng hắn thở dốc.

" Tôi không say...Tôi muốn cậu...Cậu, ôm tôi..." Tôi còn ở môi hắn lung tung vuốt ve.

" Khả Đông..."

" Chí Lạc tôi yêu cậu..." Tôi vừa khóc vừa cắn cổ hắn: " Tôi yêu cậu..."

  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro