CHƯƠNG 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một trận mê muội, tôi bị trở mình áp vào bên trong bồn tắm, Chí Lạc nhanh chóng cởi quần áo của mình ôm lấy tôi.

Tôi giống như bạch tuộc dây dưa với hắn, hai chân quấn lên thắt lưng hắn không chịu buông lơi.

Hắn phủ lên môi tôi, đầu lưỡi dò xét tiến vào thật sâu, tôi chỉ có thể vô lực mở miệng mặc hắn đòi lấy...

Kết quả của say rượu đương nhiên là đau đầu.

Nhưng tại sao toàn thân tôi lại đau nhức tới lợi hại? Nhất là phần eo...Nhẹ nhàng động một chút liền hít vào một hơi khí lạnh, đã xảy ra chuyện gì?

Trợn mắt nhìn người mình đầy ấn ký, còn có tình trạng bi thảm trên giường, tôi nằm ngơ ngác, cố sức nhớ lại sau khi uống rượu đã xảy ra chuyện gì.

Nghĩ không ra, trống rỗng.

Chẳng lẽ tôi đidọc đường bị người ta tàn nhẫn đánh? Không đúng, tình trạng thân thể này hẳn là cùng người làm...Chẳng lẽ hôm qua tôi bị...Chí Sâm?!!!

Trong lúc miên man suy nghĩ bên người cái gì đó di chuyển, tôi quay đầu, nhìn thấy khuôn mặt tươi cười sáng lạn vô cùng của An Chí Lạc.

" Anh tỉnh?" Tôi ngơ ngác không biết phải phản ứng làm sao. Tuy rằng tỉnh lại nhìn thấy hắn là chuyện thường xuyên, nhưng không lần nào thấy biểu tình ôn nhu chăm sóc này.

" Thực xin lỗi, tối hôm qua làm rất kịch liệt, tôi đoán rằng vài ngày nữa anh cũng không xuống giường được."

Tôi đờ người ra khiến hắn nhíu nhíu mày: " Đừng nói với tôi tất cả anh đều không nhớ. Anh uống say rồi ôm tôi miệng luôn nói yêu tôi, còn cầu tôi ôm anh. Thật sự không nhớ?"

Nhắc rõ như thế tôi cũng nhớ lại hết, sắc mặt trắng bệch.

Tôi, tôi nói thương hắn.

Môi tôi run run, giãy dụa đứng lên muốn xuống giường, chân lại mềm nhũn, cả người ngã trên mặt đất.

" Uy, anh làm gì a!" Hắn cũng bước xuống, bắt lấy tôi đang giãy dụa, một phen ôm tôi thả lại trên giường.

" Buông." Tôi cũng không dám nhìn hắn.

" Tại sao phải buông?" Hắn dường như rất hứng thú.

" Cậu...cậu...Mặc dù là tôi thích cậu, tối hôm qua cũng nói hơi quá...Nhưng tôi biết cậu là hoa đã có chủ, sẽ không quấn lấy cậu, cậu có thể an tâm sống cùng Mạch Hinh, tôi thật sự sẽ không quấy rầy các người, thật sự không, tuyệt đối không, tuyệt đối..."

" Nói xong?" Biểu tình của hắn dường như đang nhìn một cái gì rất thú vị.

Tôi gật gật đầu.

" Tốt lắm." Hắn cúi thấp đầu xuống.

" Cậu làm gì?!" Tôi kinh hoảng nói.

" Hừ" Hắn đem ngón trỏ dựng thẳng lên, cười đến mê hoặc, " Hôn anh"

Tôi chưa kịp phản ứng hắn đã hôn tới.

Gần nửa ngày, hắn thở gấp kề sát môi của tôi nói: " Khả Đông, chúng ta kết hôn đi."

Cho dù là sấm nổ bên tai phỏng chừng cũng không chấn động như bây giờ.

" Không muốn? Chẳng lẽ anh nói yêu tôi đều là giả?" Ánh mắt hắn dại ra nhìn tôi, biểu tình có điểm gắng gượng.

" Tại sao?" Ý thức của tôi còn dừng lại ở câu trước.

" Vi Khả Đông anh thật xấu, tối hôm qua đã nói rõ ràng như vậy còn chủ động áp lên người tôi, chẳng lẽ anh muốn bội tình bạc nghĩa?"

"...Cậu...Cậu không phải đã đính hôn sao?"

" Đây là xã hội gì, chỉ là đính hôn. Hủy bỏ là được."

" Sao có thể như vậy, Lý lão đại sẽ không bỏ qua cho cậu..."

" Đừng lảng tránh, vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi, chúng ta kết hôn đi."

"...Tại sao?"

" Đồ ngốc, đương nhiên là vì tôi yêu anh. Mẹ nó không nên để tôi phải nói những lời buồn nôn như thế!" Hắn cư nhiên đỏ mặt.

Tôi thật muốn nhéo mình một chút xem mình có nằm mơ không.

" Cậu yêu tôi? Tại sao tôi lại không cảm giác được?"

" Anh trì độn."

"..." Chẳng lẽ tôi thực sự trì độn? Mạch Hinh cũng nói thế.

" Được rồi, tôi không thích anh sao lại thương anh."

" Không tính, đó là cường bạo."

" Tôi là nói thật, tôi đời này không có cưỡng bức ai, nếu không thích anh, tôi làm sao phải làm chuyện thấp hèn như vậy."

" Kia còn thô bạo như vậy."

" Anh có phải hay không không hiểu cái gì gọi là cường bạo, đó là mạnh mẽ, hay là anh muốn tôi ôn nhu?"

"...Nếu thích tôi tại sao còn theo đuổi Mạch Hinh?!"

" Mẹ nó, nữ nhân kia đối anh chảy nước miếng anh còn nói thích cô ta, tôi có thể không ghen tới phát điên sao, nghĩ biện pháp nhanh chóng thu phục cô ta, trừ hậu hoạn về sau."

Loại lý do này? Dùng để giải thích dường như...Miễn cưỡng đi.

"...Thích tôi sao không cho tôi ra đĩa nhạc? Có người nào không muốn người mình yêu tốt."

" Đồ ngốc, tôi sợ anh nổi tiếng rồi sẽ không nghe lời tôi, sẽ không muốn tôi...Tôi bây giờ có thể miễn cưỡng ăn được anh là do tiền kiếm được nhiều hơn, nổi tiếng hơn và địa vị ở công ty cao hơn anh, anh hiện tại cũng không muốn nghe lời tôi, vạn nhất nổi tiếng rồi, cánh cứng rắn, nhất định sẽ bay đi nơi khác, tôi chẳng phải không bắt được sao? Hơn nữa, anh ở trên sân khấu bị một đống người vây quanh, trong lòng tôi liền ghen ghét dữ dội."

Ngụy biện, tuyệt đối là ngụy biện!

" Phi, cưỡng từ đoạt lý, phát triển sự nghiệp để kiếm tiền là chuyện quan trọng a! Cậu không thể hủy tiền đồ của tôi!"

" Anh gả cho tôi là có tiền đồ rồi. Nghệ sĩ kiếm được nhiều tiền nhất năm nay là tôi nha!"

" Không cần."

" Không cần tiền của tôi nhưng vẫn cần tôi?"

" Cũng không muốn."

"...Phải không? Cá nhân tôi cho rằng anh hẳn là nên lo lắng một chút."

"...Uy, cậu làm gì a!"

" Cho anh quay về hoàn cảnh lo lắng một lần nữa, nhân tiện cho anh suy xét lại."

" Cậu, cậu mau lấy tay ra!"

" Hảo, lấy tay ra."

" A...Tôi, tôi không cho cậu...Cái kia...Tiến vào!"

Hẳn chỉ còn dùng ngôn ngữ tứ chi.

" Ử...Đừng như vậy...Thắt lưng tôi sắp gãy..."

" Cẩn thận một chút thì tốt rồi."

" Không được, quá mệt mỏi...A"

" Sau này hảo nghỉ ngơi."

"...Đừng...Cậu hẳn là...Ư...nên tôn trọng ý kiến của tôi...A"

"...Hảo, vậy anh nói đi, muốn làm hay không."

"...Hỗn đản, cậu đã làm đến đây, tôi còn có thể cho cậu ngừng sao?!"

" Ha ha, tôi là có xin ý kiến của anh nha."

"...A, cậu...nhẹ một chút..."

Tôi đã sớm nói nam nhân này vô sỉ, mỗi lần đều dùng thủ đoạn ti tiện như thế giữ tôi lại.

Không xong nhất là tôi vào lúc bị hắn tra tấn mơ mơ màng màng, hắn thừa lúc đại não tôi không thể suy nghỉ hỏi có muốn hắn hay không.

Tôi chẳng qua " Ừ" một tiếng hắn coi như tôi đáp ứng rồi.

Hắn biết rõ một tiếng kia cùng việc có đáp ứng hay không hoàn toàn không liên quan.

Cho dù tôi tạm thời tin hắn yêu tôi, miễn cưỡng cùng hắn kết hôn, chính là lần hủy bỏ hôn ước này là với con gái bảo bối của Lý lão đại, vấn đề không đơn giản như vậy.

" Có quan hệ gì." Chí Lạc tiêu sái nói: " Cùng lắm cũng chỉ bị DWI đá đi, bất không thể ở lại giới nghệ sĩ, tôi cũng còn tiền để dành, chúng ta tìm một chỗ buôn bán."

"...Cậu sao lại không thông suốt như vậy? Bây giờ sự nghiệp của cậu như mặt trời ban trưa, không giống tôi, không đỏ không đen, có làm hay không cũng không sao."

" Bằng không còn có biện pháp nào? Muốn tôi cầu xin Lý lão đại? Tôi phi a!"

Tôi rầu rĩ cúi đầu: " Đều tại tôi không tốt. Nếu không cùng tôi ở một chỗ sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy."

" Ngốc, anh yêu tôi, tôi đã cảm thấy mình rất may mắn." Hắn hôn nhẹ môi tôi: " Khả Đông anh có biết hay không đem đó anh say khướt hướng tôi nói tôi yêu cậu, tôi quả thực không tin được, thiếu chút nữa đã cho mình nằm mơ, nếu không phải anh chủ động nhào tới, hắc hắc..."

Nhìn hắn cười như vậy tôi liền đỏ mặt: " Là do rượu làm loạn tính, lần sau không được nhắc lại chuyện này nữa."

" Không quan hệ. Tuy rằng tôi không đồng ý anh uống rượu, nhưng nếu như loại loạn tính này hiệu quả như thế, tôi cũng rất tán thành."

" Đi chết đi." Tôi đá hắn một cước.

Di động vang lên, Chí Lạc lấy ra, tôi nhìn thấy là số của Lý lão đại.

"...Chí Lạc..."

" Anh khẩn trương cái gì, ai sợ ai!"

Sắc mặt Lý lão đại quả nhiên bối rối, nhưng cũng không nói gì tới hủy bỏ hôn ước với Chí Lạc, cũng không ướp lạnh ý tứ của hắn, chính là ôn hòa giáo huấn hắn phải kiểm điểm lại sinh hoạt cá nhân rồi mới nói: " Tôi biết là Mạch Hinh phụ lòng cậu, đứa bé kia sớm có người mình thích, chấm dứt cũng không chịu nói, ngay cả tôi cũng không biết gì. Nếu nó nhất định không chịu kết hôn cùng cậu, cũng chỉ ủy khuất cho cậu, cậu không cần để ý, đều là người trẻ tuổi."

Chúng tôi sửng sốt một chút, nhưng cũng hiểu được hắn nói thế là vì muốn giữ lại mặt mũi cho con gái mình. Vội vàng gật đầu, khúm núm nói: " Lý tiểu thư nếu đã thích người khác cũng không nên miễn cưỡng."

Có thể giải quyết tốt như vậy là ngoài mong đợi.

" Vậy các cậu ra ngoài đi. Chí Lạc nếu cậu thật lòng muốn kết hôn cùng Khả Đông, đừng chỉ mạnh miệng, hai ngày nữa mở họp báo với ký giả đi, đĩa nhạc của Khả Đông cũng mau ra mắt, làm tuyên truyền."

Quả nhiên là suy nghĩ của thương nhân, làm việc gì cũng đều vì lợi ích trước.

Đại khái cũng có thể vì sao Lý lão đại không làm khó Chí Lạc, hắn nói sao cũng là người làm ra tiền nhiều nhất ở DWI, thu vào hàng năm của DWI có 1/3 là do An Chí Lạc kiếm.

Nhưng buông tha chúng tôi dễ dàng như thế vẫn có chút kì quái.

Đến bãi đỗ xe nhìn thấy Mạch Hinh.

Chúng tôi không sợ Lý lão đại nhưng lại sợ cô ấy. Lòng khó tránh khỏi áy náy.

Cô ấy nhìn thấy chúng tôi, biểu tình lại thật bình tĩnh ôn hòa: " Nghe nói các anh định kết hôn, chúc mừng."

Bộ dáng không có chút ngạc nhiên, thật sự không giống phản ứng của những người khác khi nghe được tin này.

" Mạch Hinh...Thực xin lỗi..." Tôi nhỏ giọng.

" Không có gì đáng xin lỗi, tình cảm gì đó..." Cô lắc đầu, một lát sâu lại nói: " Kỳ thật tôi mới là người không đúng trước. Khả Đông, kỳ thật tôi đã sớm biết người An Chí Lạc yêu là anh, người anh ấy gọi trong mơ, chính là anh...Anh có nhớ không, ngày đó tôi hỏi anh có nguyện ý chiếu cố tôi hay không, anh đã đồng ý. Tôi đã nghĩ không muốn nói cho anh sự thật, bởi vì tôi thật ra vẫn còn thích anh...Mật đi An Chí Lạc cũng không sao cả, chính là không muốn mất đi anh...Tôi vẫn còn ôm hy vọng, hy vọng anh cùng An Chí Lạc bất hòa, luôn luôn thích tôi, chính là cuối cùng..."

Cô ngẩng đầu, mỉm cười: " Làm hại các anh phải chịu khổ. Tôi thật ích kỉ."

" Không phải đâu Mạch Hinh, tôi thấy cô là một cô gái tốt." Người nói chuyện là An Chí Lạc. Những lời đó từ miệng hắn nói ra so với tôi cũng có trọng lượng hơn rất nhiều.

Cô lại mỉm cười: " Cám ơn."

" Cám ơn cô đã nói giúp chúng tôi trước mặt Lý lão đại." Tôi thành thật nói.

Cô cúi đầu: " Không cần nói vậy, tôi cũng không muốn làm lớn chuyện, là nữ nhân, thanh danh quan trọng hơn, chỉ muốn giữ lại chút mặt mũi..."

" Cô bỏ rơi một An Chí Lạc đẹp trai như vậy, người ta sẽ nói cô quyết đoán!"

Tôi trừng mắt liếc An Chí Lạc một cái: " Cậu thật không biết xấu hổ."

Ha ha

Mạch Hinh đã sớm tặng tôi một phần lễ vật kết hôn không tồi, chính là bộ truyện tranh đam mỹ tôi thèm nhỏ dãi đã lâu, chất đầy một thùng. Thùng kia là do Chí Sâm đem tới, tên gia khỏa này nghe tôi cùng An Chí Lạc – hai đối thủ lớn nhất của hắn kết hôn, kích động vô cùng. Cá nhân tôi cho rằng Chí Sâm vẫn nên cố gắng, cho nên tôi liệt kê những ca sĩ cùng các các tác giả và những tác phẩm truyện tranh của họ mà Mạch Hinh thích nhất, An Chí Lạc viết một quyển 100 tuyệt chiêu theo đuổi nữ nhân, gom cùng một chỗ...bán cho hắn. Ha ha, xã hội kinh tế, suy nghĩ kinh tế.

Ngày kết hôn An Chí Lạc nhìn suất đến mức khiến người ta không chịu nổi, ánh mắt tôi nhìn hắn đăm đăm.

" Chưa thấy qua người đẹp a." Hắn vừa nói vừa chui vào trong xe.

Dựa vào, vừa mở miệng đã hiện nguyên hình.

" Kì lạ, hôm nay sao không thấy phóng viên?"

" Ha ha, bởi vì ở buổi họp tôi nói với ký giả là ngày mai kết hôn, hắc hắc."

" Ngoan, tỉnh lại một chút."

Tôi không có ý tứ ngủ trong xe. Cũng không thể trách tôi, muốn trách thì trách nam nhân kia tối qua ham muốn vô độ.

" Đã tới Pháp rồi?" Tôi mơ hồ.

" Không phải, là nhà của Tá Chính."

" Không phải đi Pháp sao?" Tôi tiếp tục mơ hồ.

" Ha ha", hắn tiến tới hôn tôi," Bảo bối, tôi phát hiện lúc anh ngẩn người ra rất đáng yêu nha. Chúng ta đi cùng với bọn Tá Chính."

Tôi bị hắn hôn tới muốn ngất.

" Ừ...Đừng cởi quần áo của tôi.." Đây chính là bộ quần áo tôi định mặc tham dự tiệc rượu.

Cũng không nghĩ tới... " Tích "

Ấn đến loa = =

Tá Chính ở trên lầu điên cuồng hét lên: " Đừng ồn ào nữa, lập tức xuống đây!"

Hắn phẫn nộ buông: " Mẹ nó tại sao chúng ta phải đi cùng ai tên gia khỏa kia a. Chỉ hai người thì tố biết mấy!"

" Vậy tại sao lại đi cùng nha."

" Bởi vì đệ nhất thiên hạ keo kiệt Tá Chính kia! Hắn nói bốn người mua vé cùng máy bay sẽ tiết kiệm được 8 lần."

Xe chạy trên đường cao tốc, hắn một bên vừa lái xe, một bên không ngừng hôn tôi.

Tá Chính ở phía sau nói: " An CHí Lạc mau tập trung lái xecho tôi, xe của cậu cũng không có bảo hiểm a!!!"

" Đừng để ý hắn." Hắn hôn môi tôi nhỏ giọng nói: " Tin vào kỹ thuật của tôi."

" Uy, hai nam nhân các người không cần ở nơi công cộng nói lời bẩn thỉu!"

" Dựa vào, kỹ thuật lái xe của tôi rất tốt!"

" Cậu dám nói cậu đang lái xe sao?"

" Tôi là đang hôn lão bào của tôi nhân tiện lái xe được không?"

Ha ha

Tôi tựa vào người An Chí Lạc, tiếp tục ngủ.

Tôi ngủ thật sự an tâm, ngay cả lên máy bay cũng là do An Chí Lạc ôm lên.

Trên máy bay tôi gục ngủ trong lòng hắn

Tôi biết lúc mở mắt ra sẽ thấy Pháp. Sẽ ở thiên đường, hắn ở bên cạnh tôi, nắm tay nói yêu tôi, trước mặt thần linh hôn tôi, bằng lòng đem hạnh phúc lại cho tôi.

Hoàn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro