Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tám khách mời mỗi người được phát một cái giỏ tre và xẻng đi nhỏ để đi đào khoai sọ. Ruộng khoai cách đó không xa lắm nên đoàn phim quyết định cho mọi người đi bộ, coi như cũng có cơ hội kéo dài thời gian nói chuyện. Ba đội kia đủ người đi trước, Tiền Vũ ngồi xổm ở cửa chờ nửa ngày cũng chưa thấy bóng dáng Lạc Tĩnh Dực đâu. Tiền Vũ chỉ có thể nhìn camera độc thoại: "Chị La đang làm gì vậy nhỉ? Chắc là đang trang điểm lại? Em thấy chị ấy rất ra dáng, là người rất hoàn hảo.", nói đến mỏi miệng váng đầu cũng chưa thấy cộng sự đâu. Phùng Duẫn Hâm sốt ruột định vào trong hối thúc thì vừa vặn gặp Lạc Tĩnh Dực đi ra. Từ đầu đến chân quần áo tay dài che kín mít không hở chỗ nào, nhìn cũng không biết người hay quỷ.

Phùng Duẫn Hâm rít gào: "Bà ngoại của tao ơi, nãy giờ mày ở trong này tự ướp xác hả? Quấn kín hơn nem, chưa cảm nắng chắc mày đã chết vì nóng trước đấy!"

Lạc Tĩnh Dực: "Đen da mày đền nổi?"

Phùng Duẫn Hâm: "Tuổi này phơi nắng tí có sao đâu? Ánh mặt trời có canxi chống loãng xương."

Lạc Tĩnh Dực chĩa cái xẻng trong tay vào mặt Phùng Duẫn Hâm: "Mày muốn tao xấu chứ gì? Nói cho mày biết, phơi nắng không cần phơi cả người, chìa tay ra ngoài phơi tầm mười phút buổi sáng là đủ rồi. Hơn nữa phơi nắng không trực tiếp bổ sung canxi, là bổ sung vitamin D. Giờ này vitamin D thì không có, chỉ toàn tia cực tím hại thôi. Đã ngu còn thích tỏ ra nguy hiểm."

Phùng Duẫn Hâm: "..."

Lạc Tĩnh Dực nhìn sân vắng tanh: "Sao giờ này còn chưa có ai?"

"Những người khác đi hết cả rồi, chỉ còn mỗi mày chưa chịu dời gót ngọc. Thế nào, còn muốn tìm người khiêng kiệu đi hả?"

Hai người đấu võ mồm hăng say cho đến cửa lớn, Tiền Vũ đang ngồi xổm dưới đất thấy Lạc Tĩnh Dực đi ra, lập tức hăng hái bật dậy, khảy khảy tóc mái nhìn Lạc Tĩnh Dực trìu mến cười, muốn gửi gắm một tia tình ý.

Nhớ tới lời Phùng Duẫn Hâm nói trước đó, nữ vương và chó con, hóa ra đây là chó con Phùng Duẫn Hâm đưa cô.

Chỗ nào giống?

Có mà là chó hoang.

Dọc đường đi Tiền Vũ nói không ngừng nghỉ, hỏi Lạc Tĩnh Dực hết chuyện này tới chuyện kia, còn dám to gan hỏi những câu riêng tư liên quan tới yêu đương. Ngay từ đầu Lạc Tĩnh Dực đã biết rõ mình đang quay chương trình giải trí, không thể cứ mãi im lặng, nên dự định tìm một cái đề tài nhàm chán nào đó tán gẫu giết thời gian. Nhưng tên ranh con này quá phiền, Lạc Tĩnh Dực bắt đầu chán không muốn cùng nói chuyện cùng cậu ta nữa, tính toán giải pháp bắt cậu câm miệng.

"Tôi hả, yêu đương thì không có, nhưng thường hay viết thư tình lừa tiền." Lạc Tĩnh Dực nói.

"Viết thư tình? Nói vậy chị La là nhà văn ạ?"

"Xem là vậy đi."

"Chị La viết tiểu thuyết gì? Chị có thấy em và chị rất có duyên không, em cũng rất thích đọc tiểu thuyết. Không chừng em đã đọc qua tác phẩm của chị."

"Tôi viết cẩm năng chăn nuôi trong nông nghiệp."

"Hả? Thật sao?" Tiền Vũ há mồm ngạc nhiên.

"Ừ. "Giải pháp thành lập trang trại chăn nuôi lợn", "Phương pháp chăn nuôi lợn hiệu quả", "Những mẹo trong chăn nuôi cho bà con" – tất cả đều là sách tôi viết.

Tiền Vũ: "Chị là kỹ sư ngành chăn nuôi à?"

"Sao đấy? Khinh thường nghề chăn nuôi?" Lạc Tĩnh Dực hất hàm.

"Không không không, làm gì có. Chỉ là cảm thấy..." Tiền Vũ nhìn lên xuống nửa ngày, lắp bắp: "... không giống"

"Đừng trông mặt mà bắt hình dong. Như chọn giống lợn nuôi, phải chọn con nào thân dài lưng thẳng, bụng thon mông nở. Loại này ăn khỏe ít bệnh, tiết kiệm không vốn liếng..." Lạc Tĩnh Dực liên tiếp truyền đạt kinh nghiệm nuôi lợn, Tiền Vũ tự biết khó mà lui, hoàn toàn không dám hỏi thêm câu nào nữa.

Camera tắt rồi, Phùng Duẫn Hâm đi lên huých Lạc Tĩnh Dực một cái: "Mày lắm trò quái quỷ thật. Thằng nhỏ muốn tán mày, mày thì hay, lôi chuyện nuôi lợn dọa nó bỏ chạy. Đúng là lời thề không độc không gì chứng minh được*."

*Như Ý Truyện )))

"Tao thấy thằng đấy cũng để ý lắm, im lặng nghe lời. Không chừng xong chương trình này còn đi gom vốn mở trang trại."

"Mày nói tiếng người tao cái?"

"Chứ tao đang nói tiếng gì? Chẳng phải chương trình thực tế nào cũng phải có một nhân vật phản diện sao? Tao giúp mày đảm nhiệm nhân vật này, mày còn phản lại tao."

Phùng Duẫn Hâm: "..."

Dẹp đi!

Không có biện pháp cãi lại bạn!

Biên kịch đúng là quỷ gạt người! Đen nói thành trắng. Trắng qua miệng bạn mình có thể hóa thành cầu vồng!

Nhưng nói đi cũng nói lại, hiện tại đúng là chỉ có biên kịch Lạc của chúng ta có biểu hiện tốt nhất.

.

Lạc Tĩnh Dực tới nơi, đã thấy ba tổ kia đào được một ít khoai. Hai anh chàng Tôn Duệ Bân cùng Doãn Dẫn ăn ý, người đào kẻ bới đến hăng say. Tống Như Ngữ và Trần Cách ngồi ở luống đất kế bên, Tống Như Ngữ đào được hai ba nhát đã than thở, làm nũng với Tôn Duệ Bân: "Bọn em con gái tay chân yếu ớt, anh giúp bọn em được không? Buổi tối ảnh hậu nhà em mời các anh ăn cơm."

"Ảnh hậu?" Hai người đội bên kia ngạc nhiên nhìn phía Trần Cách, biểu cảm giống như mình chưa từng nghe thấy hay trông thấy ảnh hậu này ở đâu.

Tống Như Ngữ chụp vai Trần Cách cười khanh khách: "Tuy rằng bây giờ chưa phải là ảnh hậu, nhưng Trần Cách rất tự tin trong nghề nha, mỗi ngày đều giam mình rèn luyện. Nhìn chị ấy cực khổ như vậy, sau này không cầm danh hiệu ảnh hậu thì còn ai cầm tới đúng không?"

Trần Cách: "..."

Em im miệng lại.

Trần Cách lập tức đi ra chỗ khác đào, tránh xa Tống Như Ngữ một chút. Dùng xẻng gạt lớp đất trên mặt qua một bên, dây và củ dần dần lộ ra. Nhưng hiểu vì sao dù rất cẩn thận nhưng khoai mình đào đều bị lưỡi cuốc cắt vào, không có củ nào nguyên vẹn. Trần Cách buồn bực muốn cúi xuống cầm lên xem thì có tiếng người ngăn lại: "Đừng chạm vào."

Hai chữ đơn giản nhưng Trần Cách lập tức dừng lại.

Trần Cách ngẩng lên, nhìn người trước mặt bọc bản thân trong tầng tầng lớp lớp áo chống nắng, trưa nắng thế này chẳng lẽ có người ngoài hành tinh đến chơi...

"Chị La?"

"Đừng trực tiếp cầm lên." Lạc Tĩnh Dực nói. "Canxi oxalat trong khoai dính vào tay sẽ gây ngứa, gãi đến tróc da chảy máu vẫn còn ngứa." Trần Cách nghe vậy lập tức rụt tay về.

Lạc Tĩnh Dực hỏi cô ấy: "Bao tay của em đâu?"

Trần Cách trả lời: "Không đủ bao tay, mỗi tổ chỉ có một bộ, em đưa cho Tống Như Ngữ rồi."

"Chị cho em cái của chị." Lạc Tĩnh Dực đưa bao tay cho cô ấy.

"Á, vậy sao được? Em lấy thì chị La dùng cái gì?"

"Chị không dại mà làm nứt khoai đâu mà lo."

Trần Cách: "..."

Lạc Tĩnh Dực từ tốn hướng dẫn cô ấy: "Đào khoai sọ đừng nên trực tiếp nhắm ngay thân của nó đào xuống, dịch cuốc sang bên cạnh tầm 10cm hẵng xới lên, củ sẽ không bị nát, em nhìn này." Lạc Tĩnh Dực làm mẫu, cả đám người thành phố ngờ nghệch nghe cô chỉ điểm lập tức đến vây quanh. Lạc Tĩnh Dực nâng cuốc, vừa nạy nhẹ, một củ khoai tròn vo nguyên vẹn lập tức nảy lên trong sự ngạc nhiên của mọi người.

"Ồ!!! Chị La giỏi quá, cái gì cũng biết!" Streamer Nhậm Nghiên đi ra ruộng cũng phải mặc váy kiểu dáng công chúa, cất giọng dễ thương khen ngợi Lạc Tĩnh Dực.

Mọi người xung quanh cũng trầm trồ tán thưởng.

"Hiểu biết của chị La không đùa được đâu."

"May mắn có chị hướng dẫn, chắc không em đã cầm lên lột hết!"

"Chị La đúng là từ điển sống!"

Tiền Vũ đứng một bên không nói gì, trong lòng lấn cấn một vạn câu hỏi.

Người phụ nữ này cậu không nhìn thấu.

Am hiểu việc nhà nông như vậy, chẳng lẽ chị ấy nói mình làm nghề chăn nuôi không phải là nói dối?

Nuôi lợn thật à?

Phùng Duẫn Hâm cuống cuồng lấy điện thoại quay lại. Nếu phần này không được phát sóng thì vẫn có tư liệu quý giá để phát lên chỗ bạn bè. Có ai mà ngờ biên kịch Lạc lại đi đào khoai cơ chứ, haha. Không để cho chúng bạn được chiêm ngưỡng thì mình sống quá ích kỉ rồi.

Lạc Tĩnh Dực xong một khóa giảng dạy nông nghiệp thì cũng hòa vào cùng mọi người đào bới. Được một lúc Lạc Tĩnh Dực cảm thấy lưng sắp bị nắng thiêu cháy luôn, mà vẫn không thấy Phùng Duẫn Hâm đề ra nội dung gì mới, lập tức xách cuốc đi hỏi: "Mày cứ bắt bọn tao loay hoay đào ngu người hay sao? Muốn đưa bầu không khí nhàm chán này lên sóng?"

Phùng Duẫn Hâm: "Ý của ngài biên kịch là...?"

"Mày tự nghĩ nên làm gì đi."

Phùng Duẫn Hâm lập tức bắt lấy gợi ý: "Chẳng hạn như thi thố?"

Lạc Tĩnh Dực: "... Kịch bản không có miếng gợi ý gì à?"

"Có chứ. Vốn tính sẽ tiến hành thi đấu giữa các đội. Nhưng tao sợ mọi người bị cảm nắng ngất xỉu nên không dám làm. Nhưng mà mày nói đúng, trông chán thật, thi đua làm nóng không khí nào."

".... Cho nên tao vừa tự rước phiền vào người?"

"Làm gì có, cái này là dẫn dắt, cho tao cần để tao câu cá."

"..."

Phùng Duẫn Hâm không nhiều lời nữa, lập tức tổ chức một đợt thi đua. Nội dung rất đơn giản, bốn tổ có từng ấy thời gian, đào xong cân xem đội nào đào được khối lượng lớn nhất thì thắng.

Tống Như Ngữ tò mò: "Đạo diễn Phùng, có phần thưởng không? Đâu thể để bọn em làm không công nhỉ?"

Phùng Duẫn Hâm: "Có chứ! Tất nhiên là có." Nghe vậy, chú ý của mọi người đều hướng về phía Phùng Duẫn Hâm, chờ cô công bố. "Phần thưởng chính là... một lọ sữa chua hỗ trợ tiêu hóa đến từ nhà tài trợ của chúng ta!"

Mọi người: "..."

Tiền Vũ: "Chương trình quá keo kiệt rồi."

Tôn Duệ Bân lầm bầm: "Sữa chua này khó uống vãi, hôm qua anh uống thử một ngụm, chua tới mức anh hoài nghi nhân sinh."

Doãn Dẫn gật gù: "Còn có mùi củ cải, rau thơm."

Nhậm Nghiên: "Em làm chứng, sữa chua này còn khó uống hơn cả phân."

Mọi người : ???

Dù sao đi nữa cũng phải tiến hành thi đấu, lọ sữa chua để đó ai thích uống thì uống đi.

Phùng Duẫn Hâm ra hiệu mọi người bắt đầu, nhưng bởi vì thưởng cũng như phạt, thời tiết lại nóng bức nên hào hứng rõ ràng không cao. Nếu không phải vì thể diện, chắc cả đám đã trực tiếp quăng cuốc chạy về.

Tôn Duệ Bân không hổ danh là vận động viên thể lực tốt, anh tiên phong hào hùng xới đất, Doãn Dẫn phía sau nhặt khoai bỏ giỏ, phối hợp nhịp nhàng. Hai người nhanh vớt đầy được nửa giỏ. Trần Cách thành tích theo sát, cô đào còn Tống Như Ngữ một bên cổ vũ. Cổ vũ thì rất hoan nghênh, nhưng Tống Như Ngữ quá ồn ào, giọng lại chua, Trần Cách tay đã mỏi nhừ còn phải nghe tiếng Tống Như Ngữ eo éo bên tai, thật sự ong hết cả đầu. Cô chịu không nổi, quay sang Tống Như Ngữ lựa lời mà nói: "Hay em ra chỗ mát nghỉ ngơi đi, nơi này để chị đào là được rồi."

Tống Như Ngữ lập tức làm một bộ mặt mếu máo nhìn vào camera: "Ôi ôi ôi, Trần Cách chị mắng em. Trần Cách dữ quá nha!"

Trần Cách: ??

Tống Như Ngữ có ý gì?

Trước kia hai người cùng một công ty nhưng không tiếp xúc nhiều, cùng lắm có đi ngang thì gật đầu một cái chào hỏi, hôm nay cùng nhau tham gia chương trình mới phát hiện em ấy nói chuyện không tử tế là mấy.

Thậm chí còn có chút ý muốn chê bai người khác.

Trần Cách sinh nghi khó chịu. Cô tự nhủ mình phải cẩn thận khi ở gần Tống Như Ngữ hơn.

Lạc Tĩnh Dực và Tiền Vũ cũng chăm chỉ đào, một lát sau thu được không ít. Riêng Đổng Thịnh Hồng, Nhậm Nghiên ít nhất.

Đổng Thịnh Hồng là người thừa kế tập đoàn, ra ruộng còn ăn mặc sơ vin nghiêm túc, sau lưng đeo cái giỏ tre, nhìn như chú bác lẩm cầm, gây hài không ít. Nãy giờ là anh đào, Nhậm Nghiên nhặt bỏ giỏ. Nhưng được một lát cả người Đổng Thịnh Hồng đã cứng đờ, cầm cái cuốc thở dốc. Nhậm Nghiên khều giọng hỏi thăm: "Tổng giám đốc Đổng, anh mệt rồi sao?"

Đổng Thịnh Hồng than ngắn thở dài: "Đúng là hành người."

Nhậm Nghiên chỉ trỏ những đội khác, rì rầm vào tai anh khích tướng: "Những người còn lại đều đang cuốc hăng say kìa, bọn họ đào được nhiều thật, chúng ta để thua thì mất mặt lắm."

"Cần gì phải mệt nhọc, chỉ là một chương trình cỏn con mà thôi, kệ đi."

Nhậm Nghiên: "..."

Đổng Thịnh Hồng còn chậm rì lười biếng đứng đó, Nhậm Nghiên bỗng nhiên giật phăng lấy cái cuốc trên tay anh.

Đổng Thịnh Hồng: "???"

Nhậm Nghiên dẹp dáng vẻ nũng nịu nhu mì ban nãy, gầm lên một tiếng, đứng tấn dùng sức nện cuốc xuống đất, đất bay lên cả mặt Đổng Thịnh Hồng.

Đổng Thịnh Hồng: ???

Nhậm Nghiên giọng trầm xuống ba tông: "Cút sang chỗ khác. Đừng có mà làm phiền chị đây."

Đổng Thịnh Hồng: ???

.

Hết thời gian quy định, Tôn Duệ Bân cùng Doãn Dẫn chiến thắng, giành được lọ sữa chua. Hai chàng trai chạy xa từ chối: "Không dám không dám, bọn em còn muốn sống thọ thêm mấy năm nữa. Đạo diễn Phùng để dành uống đi."

Phùng Duẫn Hâm: "... Người trẻ tuổi các cậu khách sáo quá."

Một buổi chiều quay cuồng bán mặt cho đất bán lưng cho trời, ai cũng mệt đến không muốn há miệng nói chuyện, quần áo ướt sũng mồ hôi, hoa mắt chóng mặt. Nhưng họ chợt phát hiện ra, cuốc đất không đáng sợ, đáng sợ là bây giờ phải bê hết số khoai về. Một đám người than ngắn thở dài, giống như chịu tang mà đi. Lạc Tĩnh Dực đi rất chậm, tụt xuống cuối cùng vì cơn đau hông lại tái phát. Hằng năm ngồi lỳ trước máy tính dẫn đến đau thần kinh tọa lâu năm, eo lưng rất yếu. Ngày thường nghỉ ngơi tốt còn đỡ đỡ, nhưng không có biện pháp ngồi lâu, càng không thể làm việc nặng. Nãy giờ cứ lúi húi lom khom khiến cho phần thắt lưng đau muốn đứt đoạn. Nhưng Lạc Tĩnh Dực quật cường không thích kể khổ viện lý do lý trấu để được ưu tiên. Mọi người làm được, Lạc Tĩnh Dực tự nhủ mình cũng phải làm được.

Lạc Tĩnh Dực không nói với ai về cơn đau đang hành hạ, định bụng một lát trở về khách sạn vào spa làm trị liệu linh tinh xem có khá hơn không. Càng đi chân càng nặng trĩu, mồ hôi lạnh không ngừng túa ra. Nhưng kỳ lạ thay, Lạc Tĩnh Dực cảm giác trọng lượng sau lưng cứ mỗi lúc lại nhẹ đi. Cô quay đầu, bắt gặp Trần Cách đang thò tay vào giỏ lén lút lấy khoai ra đặt vào giỏ của mình.

"Em đang làm gì đấy?"

Trần Cách để ý thấy Lạc Tĩnh Dực đi chậm, có ý tốt giúp cô nhưng lại bị Lạc Tĩnh Dực bắt được, xấu hổ giống như làm chuyện xấu bị bắt tận tay, lập tức chạy vụt đi. Lạc Tĩnh Dực một giỏ khoai lớn sau lưng bị Trần Cách lấy đi hơn phân nửa, lúc này thoải mái hơn rất nhiều. Trần Cách chạy tới mép ruộng bỗng dưng trượt một cái, Lạc Tĩnh Dực bị dọa cho nhảy dựng, kêu "ấy" một tiếng, sợ Trần Cách cắm đầu xuống.

Không ngờ Trần Cách giữ thăng bằng đặc biệt tốt, có thể đem cả người đang chúi nhủi đứng thẳng trở về nguyên vẹn. Hai tay cô dang ra giữ vững trọng tâm, nhìn như cái máy bay nhỏ. Trần Cách thở phù một hơi cho nhịp tim bình thường trở lại, sau đó vẫn không quay đầu mà tiếp tục chạy biến. Ánh nắng vàng hươm cuối ngày chiếu lên đuôi tóc đung đưa qua lại, cảnh tượng đặc biệt trẻ trung này đều rơi vào tầm mắt của Lạc Tĩnh Dực.

Phùng Duẫn Hâm lặng lẽ dùng máy quay ghi lại màn quan tấm ấm áp như một cảnh phim tình cảm thanh xuân, đắc ý thầm thì:

"Tuyệt đẹp."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro