Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thành công đem hết đống khoai về nhà, ai nấy đều mệt đến hồn lìa khỏi xác. Đến giờ cơm tối, đoàn làm phim bày ra một bàn cơm hộp, mở ra thì thấy bên trong giống cơm trưa như đúc, mọi người mặt mũi còn xanh hơn đồ ăn. Đây là bữa tối? Khác quái gì cơm trưa? Nuốt sao nổi!

Nhưng đói quá cũng chẳng thể làm gì, chỉ đành cố gắng nuốt xuống. Lạc Tĩnh Dực thoáng nhìn qua đã không muốn ăn, đi tìm Phùng Duẫn Hâm hỏi: "Ăn cơm xong còn quay không? Nếu không tao về khách sạn đây."

Phùng Duẫn Hâm: "Có chứ, tối nay mới là điểm nhấn, tổ chức hội họp chung cho mọi người chơi bời yêu đương."

"Yêu đương?"

"Lão Phật gia ngài ơi, này mày cũng quên được. Mày đang quay chương trình thực tế đấy nhớ không?"

"Buổi sáng làm nông, buổi tối vui chơi, tao thấy không ăn nhập với nhau gì cả. Mày có thấy kịch bản của bay lạ lắm không hả?"

"Vậy là biên kịch Lạc cao quý không hiểu rồi, ngày nay hiệu ứng tương tác này rất phổ biến nhá, ai ai cũng thấy rất đáng yêu."

"Quái thai thì có, đáng yêu chỗ nào."

"Chịu rồi, chiến lược đã vạch sẵn, kịch bản phải viết theo ý nhà tài trợ. Tất cả khách mời sẽ quây quần lại một khóm chơi đùa tương tác tình tứ ngọt ngào với nhau, sau đó lựa khoảnh khắc phù hợp để chèn quảng cáo về sản phẩm tài trợ."

Nhắc đến kịch bản, Phùng Duẫn Hâm lại nảy ra ý xấu, sừng quỷ dần nhô lên. Lừa Lạc Tĩnh Dực tới đây không chỉ để thế chỗ khách mời, mà còn mong chờ kịch bản nóng bạn mình viết ra. Phùng Duẫn Hâm luôn thèm thuồng cái ý nghĩ này. Tuy chương trình này chẳng ra gì, nhưng cô vẫn có lương tâm nghề nghiệp, muốn nó hoàn chỉnh đến nơi đến chốn. Nếu Lạc Tĩnh Dực ra tay, không chừng có thể giúp chương trình vực dậy gây sốt. Cô biết Lạc Tĩnh Dực không chỉ thành công trong mảng phim nghệ thuật mà phim giải trí cũng ăn lớn, chứng tỏ biên kịch Lạc rất hiểu thị hiếu khán giả, biết gãi đúng nơi.

"Chị yêu ơi ~ " Phùng Duẫn Hâm eo éo réo, "Hay là chị viết một cái kịch bản đỉnh cao thơm ngon dễ nuốt cho em nhé ~ "

"...Mày nói tiếng người hộ tao cái. Tao thấy mày nhắc đến kịch bản nhiều lắm rồi đấy, mày nung nấu ý định này từ đầu đúng không?"

"Lúc nào bạn cũng đoán trúng trái tim nhỏ bé của tớ, yêu quá ~ "

Phùng Duẫn Hâm mét sáu tám đi đâu cũng trông thành thục, chỉ khi trước mặt Lạc Tĩnh Dực thì lại chẳng khác gì trò hề. Phùng Duẫn Hâm tuy sinh trước Lạc Tĩnh Dực một tháng, nhưng Lạc Tĩnh Dực tính tình mạnh mẽ quyết liệt, nên Phùng Duẫn Hâm không ngại ra vẻ này nọ trước mặt bạn mình.

Giờ thì cô hiểu, vì sao con bạn mặt dày mời bằng được mình tới đây, hóa ra là ngấp nghé kịch bản.

"Được thôi." Không kịp cho Phùng Duẫn Hâm mừng vội, Lạc Tĩnh Dực công kích liên tiếp: "Tao không rõ chương trình thực tế thu phí ra sao, xem như mày bên chỗ bạn bè thân thiếu, tao tính giá hữu nghị thôi, bằng giá kịch bản phim truyền hình bảy năm trước. Tính trung bình là một tập sáu mươi nghìn tệ (210.478.800 VNĐ), bọn mày quay mười hai tập, tao lấy rẻ bảy trăm nghìn tệ (2.455.586.000 VNĐ)."

Phùng Duẫn Hâm:"... Lôi tiền bạc vào thì thực dụng quá."

Lạc Tĩnh Dực: "Tao thực dụng thế đấy, xưa nay rồi mà mày chưa quen hả?"

"Xin mày, đừng trêu tao nữa mà, gói được bảy trăm nghìn đưa mày thì đoàn phim này giải tán luôn cho xong. Hay là thế này đi, tao tự gói thân tao cho mày, được không?"

"Không, tao không biết phân loại rác."

Phùng Duẫn Hâm cũng quen miệng lưỡi cay độc của Lạc Tĩnh Dực: "Chị thương bọn em đi mà, đừng ngồi đây tranh cãi với em chi cho mệt. Kịch bản này dở thật, nhưng tao thấy ý tưởng cũng không đến nỗi. Chương trình tình yêu thì yêu đương vẫn luôn là chủ đạo, làm nông chỉ là điều kiện cần, không có tình yêu thì ma nào xem."

"Ban ngày làm ruộng bục mặt, ban đêm thức trắng yêu đương. Chúng mày muốn vắt kiệt sức khách mời chứ gì."

"Chương trình giải trí hầu như đều như thế, quay phim cũng không quản ngày đêm mà. Tao thề, tao sẽ thả mày về trước mười hai giờ đêm. Biên kịch Lạc, mày thật sự không giúp tao thật à?"

"Mày tở? Đúng là... nói mấy cũng không chịu nghe. Không viết là không viết."

Phùng Duẫn Hâm biết Lạc Tĩnh Dực làm việc có nguyên tắc, hơn nữa luôn xem kịch bản quý hơn mạng, đành tuyệt vọng chấp nhận số phận. Phùng Duẫn Hâm xúc một thìa cơm lên: "Chán quá đi, trời thì nóng mà còn phải cố nuốt đống dở tệ này."

Lạc Tĩnh Dực lườm một cái: "Mấy món này là đồ ăn trưa mà... Bay cũng vừa phải, không dám đi mua hai lần, cơm mua về để cả ngày, không sợ thiu?"

"Bảo quản trong tủ mát, ai dám để dưới trời nắng cả ngày chứ. Hết cách rồi, đoàn tao nghèo lắm. So với những chương trình thấp kém như này khác, nhà tài trợ đây bố trí cho căn nhà sạch sẽ gọn gàng thế này để ghi hình đã là hào phóng lắm rồi. Mày ấy, trưa giờ đã ăn gì đâu, không đói à?"

Lạc Tĩnh Dực chống nạnh, khó nhọc vươn trái quay phải một lúc: "Tao nuốt không nổi."

"Sao thế? Lại đau?"

Lạc Tĩnh Dực không đáp.

"Chả trách đi chậm thế, hóa ra lại trở bệnh. Mày không nói tao cũng không nhớ, vậy mà em Trần lại nhìn ra, cứu giúp người đẹp kịp thời."

Lạc Tĩnh Dực đang tập trung chính sự nên không trả lời Phùng Duẫn Hâm. Cô không dám xoay mạnh, sợ nhỡ đâu lại sái khớp, chỉ có thể nhẹ nhàng quay qua quay lại. Lúc này Lạc Tĩnh Dực tha thiết nhớ nhung cái ghế mát-xa ở nhà.

"Hình như em Trần chu đáo với mày lắm đấy." Phùng Duẫn Hâm ăn hai cơm thì dẹp luôn sang một bên, uống cốc nước lấy hơi tám chuyện.

"Không lẽ em ấy nhận ra mày là biên kịch Lạc nổi tiếng, muốn nịnh mày lấy vai?"

Lạc Tĩnh Dực: "Tao cải trang tốt đến thế này em ấy nhận ra sao được. Còn nữa, mày tưởng ai cũng mưu mô gian xảo như mày chắc?"

"Gì chửi tao rồi? Tao có ý tốt nhắc khéo mày chú ý thôi mò? Dù sao mày cũng là biên kịch tiếng tăm. Ngày nay vô vàn diễn viên không chịu trau dồi diễn xuất, chỉ lo giăng bẫy rập hòng tìm đường tắt trèo cao."

Phùng Duẫn Hâm bồi hồi kể lại sự cố từ trên trời rơi xuống của một người bạn của mình.

Anh ta là đạo diễn chuyên quay phim ngắn. Có cô diễn viên nọ muốn dành được vai nữ thứ ba trong phim của anh, cả ngày kè kè bên cạnh nịnh nọt nhưng đều bị từ chối. Con này ghi hận lùng tìm bằng được wechat của vợ đạo diễn, sắp đặt hiện trường giả chụp ảnh gửi qua. Trong ảnh, cô ta cố tình kéo trễ cổ áo như không mặc gì, lấp ló phía sau là đạo diễn đang ngủ say như chết, ám chỉ anh ta đang dan díu với cô.

Thế là vợ anh đạo diễn điên tiết chạy ngay đến phim trường đánh ghen, thiếu điều giựt hết hai chỏm tóc cuối cùng trên đầu anh. Đạo diễn bị đánh tới mức u đầu sưng mặt, tay chân đầy vết cào cấu vẫn không hiểu đang có chuyện gì xảy ra.

"Hỏi thử xem, vì sao bây giờ người lớn lên thì xinh đẹp mà không chịu nỗ lực làm việc, chỉ giỏi giở thủ đoạn mà trèo cao..."

Lạc Tĩnh Dực ngoảnh đầu lại, mắt sắc như dao lườm Phùng Duẫn Hâm cái nữa, lạnh lùng nói: "Tiểu Trần không phải loại người đấy."

Phùng Duẫn Hâm sững sờ: "Tao có nói em ấy đâu, tao đang bảo con diễn viên nãy."

Lạc Tĩnh Dực: "..."

"Gì đấy gì đấy? Em Trần mới giúp mày có tí mà mày cũng quan tâm che chở ẻm lắm nha. Bạn này, trước kia mày đâu dễ xiêu lòng thế."

"Tao muốn sửa lại cái đầu suy nghĩ không tử tế của mày thôi." Lạc Tĩnh Dực còn định mắng tiếp, bỗng dưng bên hông nhói lên một trận đau điếng khiến cô đổ mồ hôi lạnh. Lạc Tĩnh Dực khụy xuống, không nói nổi nữa.

"Uiiii, thốn! Lại đây, tao ấn eo cho mày một lúc."

"Khỏi cần, mày quay nhanh lên để tao còn về khách sạn nghỉ ngơi."

Phùng Duẫn Hâm nói rất nghiêm túc: "Không thì để tao nhờ em Trần vào ấn cho mày mấy cái. Em ấy lực khỏe, ấn eo sẽ tốt hơn."

Lạc Tĩnh Dực: "Mày tính biến nơi này thành tiệm mát-xa hay gì? Ăn xong chưa? Không ăn thì cút ra ngoài đi quay nhanh giải tán sớm."

Phùng Duẫn Hâm ngu người: "...Tao lo cho mày chi? Mày còn chửi tao." Nói rồi bỏ đi vào nhà vệ sinh. Lạc Tĩnh Dực không muốn ăn, cũng không muốn ngồi trong này chờ Phùng Duẫn Hâm, đi tìm kịch bản xem thử đêm nay quay cái gì, chuẩn bị tinh thần mà quay một lần cho tốt để về nghỉ ngơi.

Xuống đến tầng một, wechat báo có tin nhắn. Mẹ cô gửi đến hai tấm ảnh của Tổ Tông. Một tấm ngồi trên đùi làm nũng, còn một tấm dữ dằn nhe răng. Lạc Tĩnh Dực liếc mắt một cái đã nhận ra đây là chân Tiểu Kiều. Mẹ cô còn nói: "Tối qua Tổ Tông tự dưng bỏ nhà làm mẹ sợ hết hồn." Lạc Tĩnh Dực nghe xong cũng giật mình, nhưng mà không ngoài dự đoán.

Đúng là con quỷ Tổ Tông không sợ trời không sợ đất.

Chẳng biết giống ai.

Lúc về nhất định phải dạy dỗ lại con mèo không biết nghe lời này.

Trần Cách đang ngồi ăn cơm cùng dàn khách mời trong phòng khách tầng hai. Nhóm người trẻ tuổi bắt chuyện với nhau rất nhanh, hơn nữa hôm nay làm việc chung cả ngày, dần quen hơn. Tống Như Ngữ khoe mình tham gia chương trình tuyển chọn thần tượng, vừa nói tên chương trình mọi người đã ngay lập tức ồ lên.

Tôn Duệ Bân: "Anh biết! Lúc lên sóng rất nổi, anh cũng xem rồi."

Tống Như Ngữ ra vẻ khiêm tốn: "Cũng tàm tạm thôi mà, có hơi nổi nhưng chưa thể gây sốt được."

Tôn Duệ Bân nhớ trước đó Tống Như Ngữ gọi Trần Cách là ảnh hậu liền đưa mắt tìm, thấy cô ấy đang ngồi một góc trầm lặng ăn cơm. Diễn viên có khác, tuy không nổi tiếng nhưng vẫn rất xinh đẹp, lại có hào quang nữ chính nổi bần bật, ngồi ăn cơm hộp thôi cũng thấy quý phái. Tống Như Ngữ còn đang say sưa kể chuyện lúc mình tham gia chương trình thần tượng, Tôn Duệ Bân vốn sôi nổi thích xã giao, quay sang bắt chuyện với Trần Cách, hỏi cô ấy từng tham gia phim nào. Trần Cách nói mình từng đóng "Lỏa Vịnh", Đổng Thịnh Hồng vừa nghe vậy cũng vui vẻ tiến tới trò chuyện sôi nổi.

Người thích đạo diễn, người thích biên kịch.

Trần Cách: "Em thích nhất là cô Lạc, biên kịch Lạc Tĩnh Dực."

Doãn Dẫn cùng Nhậm Nghiên đồng tình: "Em/chị cũng thích biên kịch Lạc!"

Đổng Thịnh Hồng bỗng ồ lên: "Ấy, nếu anh nhớ không nhầm, biên kịch phim "Lỏa Vịnh" cũng là cô Lạc mà nhỉ?"

"Đúng rồi..." Vừa nhắc đến Lạc Tĩnh Dực, mặt Trần Cách đã hơi ửng hồng.

Doãn Dẫn bàn luận: "Có phải cô ấy khắt khe lắm đúng không? Em nghe đồn cô Lạc ở trường quay luôn mắng diễn viên."

Trần Cách nghiêm túc nói: "Tôi thì chưa có cơ hội gặp mặt biên kịch Lạc, nhưng tôi nghĩ rằng chắc chắn cô ấy không phải loại người như mọi người hay đồn. Có thể nhìn ra tích cách và quan điểm nhân sinh đáng học hỏi của cô ấy thông qua kịch bản. Đối với tôi, biên kịch Lạc vừa như một người mẹ hiền vừa như ngọn hải đăng sáng rực dẫn lối, giúp tôi lần theo đó mà đi, chưa từng đi sai đường..."

Lạc Tĩnh Dực trả lời wechat xong, cất điện thoại vào túi tiếp tục đi xuống. Trùng hợp đúng lúc cô đi đến phòng khách thì nghe được nửa câu sau của Trần Cách: "...Tôi thích biên kịch Lạc đã rất lâu rồi, không ai có thể thay thế vị trí biên kịch Lạc trong lòng tôi."


_____________

Lời tác giả:

Lạc Tĩnh Dực: Em thích chị.

Trần Cách: (giải thích): Là kiểu thích giống như em thích mẹ thôi.

Lạc Tĩnh Dực: Em mắc hội chứng yêu mẹ??

Trần Cách:.... (nhảy sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được nỗi oan này)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro