Chương 39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi thử vai nữ chính của "Nguyện Ước Thời Niên Thiếu" diễn ra lúc ba giờ chiều ngày mai tại tầng 15 tòa nhà Y.

Nhà sản xuất thông báo thời gian, địa điểm thử vai, cũng báo trước rằng sẽ không gửi kịch bản đến cho Trần Cách bởi không muốn diễn viên chuẩn bị quá nhiều, hy vọng rằng ngày mai cô hãy dùng năng lực chân chính của bản thân kiểm soát vai diễn một cách xuất sắc nhất, thuyết phục được bọn họ.

Ban đầu nhà sản xuất gọi trực tiếp cho Trần Cách nhưng bởi vì không thấy cô nghe máy nên mới liên hệ qua Chris. Trần Cách không khỏi kinh ngạc khi biết được việc này, ngay cả số cá nhân của mình đoàn làm phim bên kia cũng mò ra được, đúng là lợi hại.

Trần Cách ngồi trong phòng chờ, tay mân mê tờ giấy mời Chris đưa, rồi lại nhìn tin nhắn có nội dung tương tự trong điện thoại, vẫn ngỡ như mình đang nằm mơ.

Mấy năm nay, cô biết biên kịch Lạc vẫn đang thực hiện một dự án phim mới rất quan trọng, nhưng cũng không biết nội tình bên trong thế nào, công tác chuẩn bị ra sao, tò mò về dự án cũng không khác gì quần chúng hóng dưa ngoài kia.

Còn tưởng diễn viên đã chốt xong, không ngờ...

Nữ chính, là nữ chính của biên kịch Lạc.

Trần Cách dùng sức véo mặt mình một cái, đau quá má ơi, không phải đang nằm mơ.

Nhưng vì sao cô có được cơ hội này?

Vì chương trình "Trải Nghiệm Cuộc Sống Nơi Miền Quê" sao?" Có thể, nhưng lúc tham gia chương trình cô cũng đâu bày ra diễn xuất gì nhiều.

Trần Cách suy đi tính lại vẫn không hiểu được rốt cuộc mình đã làm nên chuyện cứu thế gì mới có thể bắt được cơ hội quý giá đến nhường này. Vừa tưởng tượng đến ngày mai thử vai sẽ có thể được gặp mặt biên kịch Lạc thực thụ, trái tim Trần Cách nảy lên một cái, tâm trạng vốn đang hồi hộp càng trở nên thấp thỏm không yên.

Lần đầu tiên! Được gặp mặt biên kịch Lạc!!

Mình hạnh phúc chết mất đi thôi!

Cộc cộc.

Có người gõ cửa.

Thường ai muốn vào phòng chờ công ty ngủ nghỉ đều tông cửa vào thẳng, hôm nay bày đặt thế này làm gì. Trần Cách mở cửa, thì thấy tổng giám đốc Tôn bưng một mâm trái cây đứng đó cười hề hề, liền hiểu vấn đề ngay.

"Cô Trần, chúc mừng chúc mừng!" Tổng giám đốc Tôn trang trọng đặt mâm trái cây lên bàn, Chris và chị Tư cũng phấn khởi nối gót theo sau đi vào, người cầm chai rượu champagne, người ôm bánh kem, miệng cười không ngớt.

Trần Cách: "..."

Tổng giám đốc Tôn cười khà khà, xoa xoa hai tay lấy lòng: "Ôi chà, chúng tôi biết cô Trần quả là tài sắc hơn người, chắc chắn sẽ một bước lên mây, không ngờ ngày này lại đến nhanh như vậy! Chớp mắt đã trở thành nữ chính của Biên kịch Lạc! Đúng là ông trời có mắt, hôm nay phải ăn mừng thật lớn thôi!"

Trần Cách: "Tôi còn chưa thử vai, lỡ đâu..."

Tổng giám đốc Tôn lập tức "suỵt" một tiếng: "Đừng nói như vậy! Nhất định không thể nghĩ tới chuyện xui xẻo lúc này! Cô Trần, cô phải có niềm tin vào bản thân mình, phải có khí chất khẳng định "tôi chính là nữ chính của Lạc Tĩnh Dực" bước đến buổi thử vai ngày mai mới có thể đại công cáo thành!"

Trần Cách lau mồ hôi trên trán: "... Tôi sẽ cố gắng hết sức."

Chris cười đến không thấy mắt đâu, chạy bước to bước nhỏ ngồi vào bên người Trần Cách, nắm lấy tay cô: "Anh biết tiểu Trần rất có phúc mà! Tiểu Trần, vì sao đoàn làm phim bên kia biết em, em kể anh nghe mở rộng tầm mắt."

Trần Cách: "Em chẳng quen ai bên đó cả."

Chris khó hiểu: "Vậy sao họ biết mà mời em đi thử vai?"

"Em cũng không rõ."

Chị Tư từng ghé qua đoàn "Trải Nghiệm Cuộc Sống Nơi Miền Quê" được vài lần, tuy nói đoàn toàn người vô danh, nhưng cảm giác có bí mật nào đó ẩn dấu bên trong, liền đoán: "Lẽ nào có ai đó bí mật trong chương trình thực tế xem trọng em, nên mới đề cử em với biên kịch Lạc?"

Trần Cách suy đi nghĩ lại: "Không thể nào, trong đoàn chỉ có chị La và Nhậm Nghiên có quan hệ tốt nhất với em, những người khác không mấy thân quen."

Chị Tư còn muốn hỏi tiếp, tổng giám đốc Tôn đã nóng nảy ngắt lời: "Đừng dồn dập hỏi đông hỏi tây cô Trần chuyện này nữa. Bây giờ quan trọng nhất là cô Trần phải giữ tinh thần sao cho thoải mái nhất, tập trung 100% sức lực cho buổi thử vai ngày mai."

Chị Tư: "Tôi... được rồi, tôi câm miệng là được."

Trần Cách nhìn tổng giám đốc Tôn, thật đúng là khó tả ghê, tự hỏi rằng có phải Điện ảnh Bạch Mã có hai CEO không, người vừa nãy đang hầm hổ uy hiếp cô giờ phút này đang ngồi nhìn cô cô cười trìu mến hiện hết nếp nhăn trên mặt. Trần Cách cảm thấy hay ho không thôi, thầm đánh giá sự biến tấu của ông, diễn xuất của người này như thật luôn vậy.

Toàn bộ người trong công ty đều xôn xao về việc Trần Cách được mời thử vai, chỉ riêng Tiểu Mao ngồi một góc tủm tỉm.

Tui hiểu mà, quá hiểu nữa là đằng khác!

La Hân nhiệt tình rải thính với Trần Cách trong chương trình tình yêu chính là Lạc Tĩnh Dực mà mấy vị tò mò!

Trần Cách đến giờ vẫn ngây thơ không biết, cộng sự cả ngày chung chạ với chị ấy, chính là biên kịch lớn Lạc Tĩnh Dực chị ấy kính trọng!

Muốn nói cho Trần Cách biết quá đi! Tiểu Mao chép chép miệng.

Muốn trông thấy vẻ mặt kích động của chị ấy cơ..., nhưng mà vừa nghĩ đến bà phù thủy kia, Tiểu Mao lạnh sống lưng rụt hết cả người lại, tự giết chết suy nghĩ hóng hớt của chính mình. Chẳng thà tự sát còn hơn để mụ phù thủy kia tới giết...

Tiểu Mao tay chống cằm ôm mặt, tủm tỉm nhìn Trần Cách cười mờ ám.

Chuyện này chỉ trời biết đất biết, biên kịch Lạc và mình biết, cảm giác vi diệu ghê.

Thường những buổi thử vai đều sẽ đưa trước kịch bản cho diễn viên nghiên cứu, nhưng mà buổi thử vai ngày mai thì khác, tay không trực tiếp nhảy vào giết gà, dùng ngón chân nghĩ cũng biết thử thách lớn nhường nào. Cũng phải, nếu không là diễn viên có thực lực đàng hoàng, đừng hòng nghĩ tới chuyện vào đoàn phim của biên kịch Lạc.

Trần Cách muốn dốc hết tâm huyết chuẩn bị cũng không có gì để chuẩn bị, đành lấy giáo trình "Tự Nâng Cao Năng Lực Diễn Xuất" đã thuộc làu từ lâu giở ra xem lại, rồi mở vài video thử vai kinh điển lên tham khảo nhưng xem không vô, đầu óc cô giờ đây quá vui mừng nên không thể vào đầu thêm bất cứ thứ gì nữa, thôi không xem nữa vậy.

Trần Cách đi tới đi lui, bồn chồn muốn chia sẻ với ai đó chuyện cô được mời đi thử vai của biên kịch Lạc mà cô sùng bái nhất.

Lạc Tĩnh Dực viết xong kịch bản, đang êm đềm thư thái tận hưởng cuộc sống, không có việc gì bỗng nhiên mắc bệnh.

Cổ họng đau, trán cũng hâm hấp sốt.

Tả Cẩn với Tiểu Kiều đang dự định về nhà vì sợ ở đây lâu phiền con gái, không ngờ chưa đi thì đứa nhóc này đổ bệnh. Vậy là Tả Cẩn phải ở lại chăm sóc Lạc Tĩnh Dực, Tiểu Kiều vì vướng lịch biểu diễn ở Thượng Hải nên phải đi, trước khi rời đi còn cẩn thận nhắc nhở Tả Cẩn đừng làm việc quá sức.

"Yên tâm, con của chị chị còn không biết sao, cái này không được chạm cái kia không được đụng, chị chỉ ở đây trông chừng với lo cơm ba bữa cho nó thôi, sao mà mệt được."

Tiểu Kiều đi rồi, trong nhà chỉ còn lại hai mẹ con. Tả Cẩn vừa nấu cháo hầm canh vừa tụng văn mẫu, đốc thúc Lạc Tĩnh Dực tìm người chăm sóc: "Nếu một ngày mẹ con không còn trên đời nữa, con thì không biết cách lo lắng bản thân, mẹ làm sao mà yên lòng xuôi tay."

Lạc Tĩnh Dực đang nhắm mắt chuẩn bị ngủ: "Lại nói linh tinh... lớn tuổi rồi còn không lựa lời nói chuyện đàng hoàng. Mẹ yên tâm đi, con thấy mẹ khỏe re, con chết hai lần có khi mẹ vẫn cường tráng trụ tại nhân gian."

Tả Cẩn: "...Độc mồm độc miệng, chả biết giống ai."

Lạc Tĩnh Dực gạt cái khăn trên trán sang một bên: "Chắc giống người cha mà con chẳng nhớ mặt mũi từ đời nào."

Tả Cẩn nhẹ nhàng đánh tay cô: "Được rồi cô, mau ngồi dậy ăn ít cháo."

"Vội làm gì, để nguội lát nữa con uống. Con có chạy đi đâu đâu." Lạc Tĩnh Dực giơ chăn lên che mặt.

"Sao không vội cho được, để nguội làm gì còn dinh dưỡng hả." Tả Cẩn dỗ dành cô uống. "Bé yêu, uống đi được hông nà?"

Lạc Tĩnh Dực: "..."

Vừa nghe thấy hai tiếng "bé yêu", Lạc Tĩnh Dực lập tức ngồi phắt dậy, "Con lạy! Đừng gọi con là bé cưng cục cưng gì nữa, ba mươi mấy tuổi đầu rồi, ngại chết đi được."

Tả Cẩn cười hớn hở: "Miễn mẹ không ngại là được. Đừng nói ba mươi tuổi, con có sáu mươi tuổi đi nữa vẫn là cục cưng bé bóng yêu dấu của mẹ. Uống một miếng nha, bé yêu ~ bé cưng ~ "

Lạc Tĩnh Dực: "... Sao tôi có mẹ tôi là mẹ vậy trời ơi?"

Tả Cẩn từ nhỏ sống trong nhung lụa, có thể vượt qua gian khổ trở thành giảng viên đã là bất ngờ vượt dự đoán của người nhà. Lạc Tĩnh Dực trong quá trình lớn lên tận mắt chứng kiến mẹ mình tự do bay nhảy, trong tâm trí khắc sâu ấn tượng rằng bà chính là một người con gái không bao giờ lớn, cả đời mãi mãi muốn làm công chúa để người ta yêu thương. Nghe nói năm đó Tả Cẩn quyết định ly hôn ba Lạc Tĩnh Dực bởi vì bà cảm thấy chồng không đủ yêu mình, không đặt mình ở vị trí thứ nhất. Sau khi ly hôn thì vẫn luôn có không ít người theo đuổi, trong đó cũng có học sinh, như Tiểu Kiều.

Cho dù người khác có sự nghiệp thành công, anh tuấn tài hoa hay dí dỏm hài hước đến thế nào cũng không tri kỷ được bằng Tiểu Kiều. Tả Cẩn nghĩ cái gì trong đầu Tiểu Kiều đều thấu tỏ, lúc nào cũng cẩn thận tỉ mỉ chăm sóc, yêu thương bà. Vậy nên Tả Cẩn cảm thấy ở cùng một chỗ với Tiểu Kiều rất vui vẻ, giới tính cũng trở nên không quan trọng.

Tả Cẩn biết chuyện xưa của bà và Tiểu Kiều để lại nỗi ám ảnh trong Lạc Tĩnh Dực, nhưng bà rất thích Tiểu Kiều nên hai người không chia xa, vẫn ở bên nhau. Lạc Tĩnh Dực cũng không nói gì, xem như ngầm đồng ý.

Lạc Tĩnh Dực biết cả đời này mẹ mình sống rất vui vẻ thoải mái. Khi còn nhỏ có cha mẹ đau, lớn lên có chồng rồi bạn gái nhỏ đau, về già không ngoài dự tính đã có con cái đau. Cả đời đều được bao bọc trong tình yêu, đây là chuyện nhiều người mơ cũng không được.

Tả Cẩn nũng nịu ép Lạc Tĩnh Dực ăn cháo rồi uống thêm nước ấm, Lạc Tĩnh Dực ban nãy mơ mơ màng màng bây giờ cảm thấy cũng đỡ hơn. Tả Cẩn còn muốn trò chuyện với con, Lạc Tĩnh Dực biết mẹ mình lại sắp mở máy hát bèn nói: "Con muốn ngủ."

"Không phải con vừa mới ngủ rồi sao?"

"Con đang bệnh mà, mệt nên muốn ngủ."

"Mới nãy rất có tâm trạng gây gổ với mẹ." Hai mẹ con sắp sửa đấu võ mồm thì điện thoại Lạc Tĩnh Dực vang lên, có người gọi wechat đến.

Màn hình hiện lên hai chữ Mộc Các.

Mộc Các? Trần Cách sao?

Tả Cẩn còn đang muốn nói, Lạc Tĩnh Dực đã xua xua tay: "Mẹ đừng nghịch nữa, đi tìm Tổ Tông chơi với nó đi." Nói rồi liền cầm điện thoại ra ban công nghe máy: "Alo?"

"Alo! Chị La ơi! Bây giờ chị có rảnh không?" Giọng Trần Cách nghe trông vô cùng phấn khởi. Lạc Tĩnh Dực mấy ngày không thấy được khuôn mặt xinh đẹp của Trần Cách, không nghe được giọng của em, quả thật có chút nhớ nhung. Thấy Trần Cách chủ động gọi đến thì rất vừa lòng, chỉ là hơi anh ách vì sao em không chịu gọi video call.

"Có chuyện gì thế, nghe giọng thấy em vui lắm." Lạc Tĩnh Dực ngồi ở sô pha ngoài ban công, gió thổi phiêu phiêu khiến mái tóc dài hơi lay động. Một con chuồn chuồn béo còn bay loanh quanh trong tầm mắt cô, bay được một lát mỏi rồi liền đậu lên cành cây khô, suýt làm cành cây gãy ngang.

"Đúng vậy, em đang vui lắm ạ! Chị La, em được mời đi thử vai! Thử vai nữ chính của biên kịch em thích nhất! Là vai chính đấy ạ! Aaa giờ nhắc lại em vẫn cảm thấy mình như đang nằm mơ!" Trần Cách reo lên, trong giọng nói nghe còn hơi run run.

Nhỏ ngốc này, đừng nói khóc rồi nhé?

Trần Cách đang đứng nép trong một góc ít ai qua lại ở công ty, nghe được giọng nói quen thuộc của La Hân đầu dây bên kia quả thật có chút xúc động muốn khóc.

Không được, tuyệt đối không được khóc, quá mất mặt! Trần Cách cố gắng nuốt cơn thổn thức xuống.

"À, phim mới của Lạc Tĩnh Dực." Lạc Tĩnh Dực ngả người tựa vào sô pha, luồn tay vào vuốt tóc, nhắm mắt cười cười nói: "Này chính là lý tưởng của em phải không? Chúc mừng em."

Nghe được từ "lý tưởng", Trần Cách có cảm giác nơi yếu ớt sâu thẳm nhất được người mà mình tin cậy bao bọc lấy, trái tim trở nên ấm áp, xúc động muốn khóc lại quay lại.

"Bây giờ chị La có đang ở Bắc Kinh không ạ?"

"Có."

"Chị La có rảnh không?" Trần Cách không biết vì sao bản thân lại ngượng ngùng, "Em... em muốn gặp chị."

Lạc Tĩnh Dực im lặng trong chốc lát, mới chầm chậm đáp: "Được, địa điểm?"

Trần Cách reo lên: "Tốt quá! Chị La đang ở chỗ nào để em tới đón."

Lạc Tĩnh Dực: "Không phải em ở khu X sao? Tìm chỗ nào gần tuyến số 4 là được, chị sẽ tự đến."

"Được, trung tâm thương mại Tây Đơn được không, nơi đó vừa tân trang lại rất sạch đẹp. Em mời chị La ăn cơm."

Lạc Tĩnh Dực nghĩ nghĩ hình như gần đấy không có quán nào mình thích ăn, nhưng mà không sao, bây giờ cũng chẳng muốn ăn gì, gặp được Trần Cách là vui rồi.

"Vậy quyết định như thế đi." Lạc Tĩnh Dực tắt máy đứng dậy, lại gọi cho Triệu Liễm đến rước cô. Sau đó vào trong phòng thay đồ chọn tới chọn lui, lấy ra một bộ váy dài vừa rực rỡ vừa ưu nhã, trang điểm kỹ càng, xách một cái túi nhỏ đi ra cửa.

Tả Cẩn: "Còn bệnh mà đã muốn ra ngoài đi đâu?"

Lạc Tĩnh Dực: "Con khỏe mà." Nói rồi Lạc Tĩnh Dực phóng ra cửa nhanh như chớp, trong nháy mắt đã không thấy đâu, Tả Cẩn muốn dặn dò thêm vài câu cũng không kịp.

Tả Cẩn: "..."

Tả Cẩn nhìn về phía cánh cửa đóng sầm nghĩ tới nghĩ lui, sau đó gửi wechat cho Tiểu Kiều kể lại thái độ kỳ lạ vừa nãy của Lạc Tĩnh Dực.

Tiểu Kiều mau chóng trả lời: "Còn cái gì nữa, biết yêu rồi."


_________________

Lời tác giả:

Lạc Tĩnh Dực: Trần Cách là viên thuốc nhỏ nhưng hiệu quả vô song, trị được bách bệnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro