Chương 46

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đã biết thân phận thật sự của La Hân cả ngày đứng ngồi chung nơi với em ấy chính là thần tượng trong lòng em bấy lâu nay, vậy nên khi nào Trần Cách mới thổ lộ? Tuy rằng trước giờ Lạc Tĩnh Dực chưa từng nói lời yêu với ai, cũng chưa từng xác lập quan hệ lâu dài với người lạ nào, nhưng ở phương diện tình cảm cần gì cô cũng hiểu.

Nếu Trần Cách đã biết được sự thật, còn chạy đến thăm bệnh đối tượng yêu thầm lâu năm của em ấy, bây giờ nên là thời điểm thích hợp nhất để em ấy thuận lợi bày tỏ chăng?

"Ôi, phải nói em quá may mắn." Trần Cách sung sướng, đưa tay lên ôm hai đôi má nóng hổi, khóe miệng tươi cười hihi haha.

Lạc Tĩnh Dực dùng tay chống đầu, nghiêng người hỏi em: "Có gì vui mà em sung sướng đến thế nhỉ?"

"Là vì.... em xưa nay luôn cực kỳ ngưỡng mộ biên kịch Lạc, bất kể bộ phim nào của chị em cũng vô cùng yêu thích, nhưng chưa từng nghĩ đến có ngày sẽ được gặp mặt trò chuyện với chị như bây giờ..."

Lạc Tĩnh Dực cười khì: "Không phải đã gặp mặt nhiều lần rồi ư? Không chỉ giáp mặt mà còn ngủ chung vài lần."

Trần Cách vừa nghe thấy hai chữ "ngủ chung", lập tức như chim sợ cành cong rụt vai lại, mặt đỏ bừng bừng.

"Tại sao em nghĩ rằng ít nhất chị phải khoảng năm mươi? Phim của chị mang tới cho em cảm nhận chị lão đến vậy à?" Lạc Tĩnh Dực không nghĩ để đề tài này trôi nhanh qua như vậy, cảm thấy càng khai thác sẽ càng có chuyện để nói.

"Đương nhiên là vì kịch bản của biên kịch Lạc sâu sắc vô cùng! Không giống như từ kinh nghiệm sống của một người trẻ có thể đúc kết mà viết ra được. Cho nên em mới suy đoán hẳn người viết đã bước vào độ tuổi già dặn. Vạn lần không ngờ tới biên kịch Lạc lại trẻ như vậy, chỉ hơn em có vài tuổi! Biên kịch Lạc giỏi quá, còn xuất sắc hơn trong tưởng tượng của em gấp nhiều lần!" Trần Cách hơi xúc động quá đà nói liên thanh.

Lạc Tĩnh Dực chìm đắm trong từng lời khen của Trần Cách, vô cùng khoái chí nhắm mắt thưởng thức, nhưng ngoài miệng vẫn tỏ vẻ khách sáo: "Em không cần tâng bốc chị đến vậy."

Có ai như em ấy thẳng thừng biểu lộ như vậy?

Tiếp tục đi.

Trần Cách nghiêm túc: "Thật mà, những lời này của em đều là thật lòng! Nhưng... có lẽ do sến quá. Nếu biên kịch Lạc khó chịu vì lời em nói thì em sẽ không nói nữa."

Lạc Tĩnh Dực mở mắt ra: "...Cũng không phải là không hài lòng..."

Mau lên, còn bao nhiêu tuôn ra hết đi, chị tiếp chiêu được.

Được Lạc Tĩnh Dực cho phép, Trần Cách bỗng nhiên cầm lấy tay Lạc Tĩnh Dực thận trọng bọc trong hai bàn tay của mình, ánh mắt tràn đầy ngưỡng mộ, không thể chờ đợi nổi thêm giây phút nào nữa: "Thực ra, có một điều em đã rất mong muốn được nói cho chị Lạc biết. Trước kia luôn nghĩ rằng thật tiếc vì cả đời này không bao giờ có hi vọng gặp mặt chị. Bây giờ đã được như ý nguyện, em muốn đích thân nói với chị, rằng..."

Lạc Tĩnh Dực theo bản năng ngồi thẳng dậy, cũng không rút tay về.

Đến rồi đến rồi.

Lẹ lên, nhanh lên.

Trần Cách lấy lại chút cảm xúc, ngẩng đầu lên hít sâu một hơi lần nữa.

Bên đối diện, Lạc Tĩnh Dực mắt cũng không dám chớp.

Trần Cách lấy hết can đảm, nói từng chữ rõ ràng: "Bộ phim của biên kịch Lạc mà em thích nhất đó là "Năm Tháng Cuối Cùng"! Em đã xem đi xem lại hơn ba mươi lần!"

Lạc Tĩnh Dực: "???"

"Mỗi lần xem lại, em đều nhận ra một chi tiết nhỏ nào đó được ẩn ý rất sâu sắc." Trần Cách bồi hồi, bắt đầu dõng dạc bàn luận những ẩn dụ trong kịch bản "Năm Tháng Cuối Cùng", rồi rút ra đặc sắc nội dung mình cảm nhận trong khía cạnh cuộc sống, cũng như phân tích nghệ thuật miêu tả tâm lý nhân vật, tâm tư của họ cho Lạc Tĩnh Dực nghe.

Nói xong bộ này rồi lại nói đến "Lỏa Vịnh".

Trần Cách có hơi ngượng ngùng: "Không biết biên kịch Lạc còn có nhớ hay không, em đã diễn nhân vật chính bộ phim này. Nghe nói chị viết kịch bản này vào năm mười bảy tuổi. À... Thật ra nghĩ lại, nếu mới mười bảy mà chị đã hiển lộ tài năng kịch bản sâu sắc đến như vậy, sau này biên kịch Lạc trở thành biên kịch gia truyền kỳ cũng là dễ hiểu! Có người dù sống hơn bảy mươi mà vẫn mơ màng, chị mới mười bảy đã có thể nhìn thấu cuộc đời. Biên kịch Lạc thực sự quả là người tài không đợi tuổi!"

Lạc Tĩnh Dực nghe Trần Cách kiên quyết phân tích từng kịch bản của mình, si cuồng bày tỏ ngưỡng mộ tài hoa của mình, như rút hết ruột gan ra để thổ lộ.

Lạc Tĩnh Dực: "..."

Chị không cần loại thổ lộ này...

Trần Cách tự thân dẫn dắt talk show nửa giờ, nói tới mức khát khô cả cổ. Lạc Tĩnh Dực rút tay ra, đứng dậy lấy một chai nước khoáng có ga trong tủ lạnh đưa cho Trần Cách.

"Cảm ơn biên kịch Lạc." Trần Cách uống một hơi hết hơn nửa chai, uống xong mới nhận ra Lạc Tĩnh Dực chán nản không vui nhìn nhìn mình, bỗng nhiên như lấy lại ý thức, hốt hoảng vỗ trán nói:

"Em dại quá! Biên kịch Lạc đang bị cảm, em còn ở đây nói quàng nói xiên, quấy rầy không cho biên kịch Lạc nghỉ ngơi."

Lạc Tĩnh Dực: "..."

Em suy nghĩ cho kỹ, này là chuyện em cần áy náy?

Cốc cốc cốc, Tả Cẩn ở bên ngoài gõ cửa.

Lạc Tĩnh Dực: "Vào đi, còn giả vờ lịch sự cái gì."

Tả cẩn cười gian như cáo đẩy cửa đi vào: "Không phải mẹ sợ quấy rầy các con à. Mẹ đến hỏi tiểu Trần một chút. Tiểu Trần con thích ăn gì, bác nấu cho con."

Trần Cách lập tức đứng lên: "Không cần đâu bác Tả, cháu không ở lại làm phiền nữa. Bác Tả không cần nấu gì cho con đâu."

Lạc Tĩnh Dực nghe được nhếch mép chê, được lắm, còn gọi bác Tả thân thiết đến như vậy, xem ra nãy giờ bị bà cô này giữ người tìm hiểu không ít thông tin.

Tả Cẩn: "Ôi, như vậy sao được, vì lo lắng cho bé cưng nhà bác mà con phải đi xa tới tận đây, hôm nay bác nhất định phải giữ con lại ăn cơm đó."

Trần Cách: "Bé cưng?" Nói xong chầm chậm quay đầu mơ hồ nhìn Lạc Tĩnh Dực.

Lạc Tĩnh Dực lập tức hóa thành quỷ dữ ăn thịt người trong một nốt nhạc: "Nghệ sĩ Tả, ngài cố tình phải không? Con nói hàng trăm lần rồi, đừng có gọi con như thế!"

Tả Cẩn vội vàng vuốt xuôi: "Mẹ không cố ý thật mà, là do lỡ miệng thôi, là mẹ không kiềm chế được, ngày nhỏ toàn gọi con thế ầy. Hơn nữa tiểu Trần cũng đâu phải người ngoài. Biệt danh này cũng đáng yêu lắm, phải không tiểu Trần?"

Trần Cách nào dám trả lời là "không", nhanh chóng hùa theo giơ ngón tay cái: "Đúng đúng, biên kịch Lạc! Bé cưng nghe rất đáng yêu mà, cực kỳ hợp với chị."

Lạc Tĩnh Dực trừng mắt: "Trần Cách, em mất trí rồi?"

Trần Cách bị dọa cho tiu nghỉu xẹp hết cả người, thanh âm dần dần nhỏ xuống: "Nhưng mà... bởi vì rất tương phản với khí chất của biên kịch Lạc, nên em cảm thấy rất đáng yêu...."

Tả Cẩn nhìn hình ảnh ve vãn đánh yêu của hai đứa, không khỏi cảm động nở ra nụ cười ấm áp của người mẹ. Lạc Tĩnh Dực lại còn không rõ trong lòng mẹ cô nghĩ cái gì sao, quay sang trừng bà một cái, Tả Cẩn vội vàng lùi lại.

Dù cho Tả Cẩn có nói thế nào, Trần Cách cũng không ở lại. Nhớ lúc nãy bản thân dong dài nửa ngày khiến biên kịch Lạc không thể nghỉ ngơi, bảo là tới thăm cô ấy nhưng ngược lại còn làm gia tăng gánh nặng, biên kịch Lạc mà có chuyển biến gì xấu, Trần Cách chắc sẽ tự trách bản thân mình gấp trăm lần.

Tả Cẩn còn muốn tiếp tục giữ người, Lạc Tĩnh Dực thấy Trần Cách không bày tỏ như mình tưởng, thái độ cũng kiên quyết không muốn ở slại, liền nói: "Mẹ thả cho em ấy về đi."

Trần Cách sợ Lạc Tĩnh Dực không vui, vội vàng giải thích: "Em về để biên kịch Lạc được nghỉ ngơi nhiều hơn mà."

Lạc Tĩnh Dực gật đầu, xem như đã hiểu.

Trần Cách cẩn thận quan sát, nhưng cũng không cảm nhận được biên kịch Lạc có đang tức giận hay không. Ở chung cùng Lạc Tĩnh Dực một thời gian không ngắn không dài, biết chị ngoài mặt ác liệt, thật ra không để bụng lâu, có chuyện gì thì thẳng tượt nói ra. Đây là hiểu biết của Trần Cách về "La Hân", hẳn đối với "Lạc Tĩnh Dực" cũng tương tự.

Nghĩ đến đây, Trần Cách không lo lắng nữa, thoải mái tạm biệt ra về.

Tả Cẩn lưu luyến tiễn cháu gái ra tới tận cổng khu đô thị, mới lên xe chở riêng quay về nhà.

Lạc Tĩnh Dực ghét bỏ nói: "Nghệ sĩ Tả đang làm cái gì vậy? Mất mặt không?"

Tả Cẩn: "..."

Sao mà còn giận dỗi như vậy?

Là vì tiểu Trần dỗ chưa đủ?

Lạc Tĩnh Dực nhớ lại lời Trần Cách nói khi nãy, "Bé cưng nghe rất đáng yêu, cực kỳ hợp với chị", không kiềm chế được cười nhẹ, khoanh tay trước ngực thong thả đi lên lầu.

Tả Cẩn: "..."

Rốt cuộc là nuốt được cục tức xuống rồi hay chưa nuốt?

Phải gọi điện cho Tiểu Kiều ngay lập tức mới được!

Tiểu Kiều bị bơ đẹp cả ngày mau chóng nhận máy: "Sao rồi chị yêu?"

"Quá nhiều nghi ngờ." Tả Cẩn nói, "Chắc chắn có gian díu!"

Tiểu Kiều: "Sao em lại cảm thấy chị nghĩ quá nhiều nhỉ? Nếu là một chàng trai tìm đến cửa, em còn nghi ngờ nó yêu đương. Nhưng mà không phải năm xưa Dực Dực bị vụ việc của chúng ta kích thích đến nỗi tới giờ cũng không bàn chuyện yêu đương với ai, hơn nữa còn nổi tiếng trong giới là thẳng nữ thép ư? Sao chỉ đi công tác một chuyến mà về nhà lại có thể yêu đương nồng nàn với một cô gái? Chuyện này rất kỳ lạ, chị miêu tả về tiểu Trần xem em nghe?"

Tả cẩn vội vàng đáp: "Đẹp lắm nha, vừa xinh đẹp lại dễ gần, cũng rất lễ phép. Em lên mạng tra thử là thấy."

Tả Cẩn gần sáu mươi tuổi, chỉ biết dùng WeChat trên điện thoại, ngay cả Alipay xử lý cũng thấy rắc rối, thi thoảng lên mạng tìm cái này cái kia nhưng bà không quá thạo.

Tiểu Kiều thì khác, chỉ hơn Lạc Tĩnh Dực sáu tuổi, tất nhiên tinh thông công nghệ hơn, lập tức đi tra thử.

Một lúc sau không chỉ biết được mặt mũi của Trần Cách, còn lục ra được video Lạc Tĩnh Dực cùng cô gái ấy thân mật đứng nấu vải. Tiểu Kiều trợn tròn mắt chữ A mồm chữ O, run tay gửi qua cho Tả Cẩn.

Tả Cẩn đang ở uống nước, thấy Tiểu Kiều gửi video qua bèn mở lên xem, trông thấy dáng vẻ Lạc Tĩnh Dực từ ái ôm lấy Trần Cách, suýt chút nữa phụt hết nước trong miệng ra.

Đây là ai??!

Đây là "ngọc diện la sát" nhà chúng tôi hả???

Con bà mang nặng đẻ đau, con bà nuôi nấng chăm sóc hơn ba mươi mấy năm qua, chưa một lần nào thấy nó dịu dàng đến như vậy!

Tả Cẩn cấp tốc gửi tin nhắn cho Tiểu Kiều: "Đây là cái gì?"

"Hai đứa cùng tham gia một show tình yêu trải nghiệm thực tế."

"Áaaa?! Tình yêu ?! Thật hả?"

"Chương trình thì cũng có kịch bản, dàn dựng, được mời vào tham gia, không phải thật sự đâu. Nhưng mà chị cũng biết nếu là việc Dực Dực không đồng ý, kiệu tám người khiêng chờ sẵn bên ngoài nó cũng không lên. Có thể gần gũi như vậy suy ra được con bé đối với nhóc Trần có chút cảm tình rồi, ít nhất là không ghét bỏ."

Tả Cẩn hớn hở được ít phút lại thấy chán nản: "Nhưng mà em có biết sao tự dưng con gái nhà ta lại nhìn trúng một bé gái? Không phải nó luôn miệng bảo nó là thẳng à? Chẳng lẽ là vì chuyện hai chúng ta......"

Tiểu Kiều chịu hết nổi: "Chị đừng ôm đồm trách nhiệm lung tung lên người mình nữa? Bé con của chị năm nay bao lớn rồi? Ba mươi tư tuổi! Không phải con nít ba, bốn tuổi cả ngày khóc hu hu đòi mẹ bế. Con bé lại còn thông minh có chủ kiến như vậy, biết rõ bản thân cần gì. Yên tâm đi, nếu con bé bị bẻ cong, hẳn tiểu Trần chắc chắn là cờ lê siêu hạng, không phải do chị."

Trần Cách đi rồi, Lạc Tĩnh Dực trở về phòng ngủ, vừa mới có tinh thần giận dữ Trần Cách không nắm bắt được tín hiệu, bây giờ nằm trên giường lại thấy mệt mỏi rũ người. Tả Cẩn đi vào kiểm tra nhiệt độ, hỏi xem con muốn ăn gì tối nay, Lạc Tĩnh Dực lắc lắc đầu:

"Chả muốn ăn gì cả! Mẹ nghỉ ngơi đi. Con bị bệnh khổ mẹ cứ phải chạy đông chạy tây."

Tả Cẩn lại sờ sờ trán Lạc Tĩnh Dực: "Không phải là do mẹ lo lắng cho con sao?"

Lạc Tĩnh Dực cười nhạt: "Lo cho con hay là chạy tới hóng chuyện? Để mẹ thất vọng rồi, Trần Cách là nữ chính bộ phim tiếp theo của con, chỉ như vậy thôi. Con là thẳng, không giống như mẹ."

Tả Cẩn bị lời nói của Lạc Tĩnh Dực chọc cười, đánh nhẹ vào cánh tay con một cái: "Lại còn đọc suy nghĩ của mẹ."

Lạc Tĩnh Dực: "Ban chiều mẹ đứng bên ngoài dán tai vào cửa nghe trộm con còn không biết hả? Thôi rồi, con muốn nghỉ một lát, mẹ ra ngoài tìm cô nhỏ Kiều nói chuyện đi." Lạc Tĩnh Dực thành công đuổi được mẹ ra ngoài, kéo chăn muốn ngủ tiếp.

Nhưng mà nằm lăn qua lộn lại vẫn không buồn ngủ, có lẽ vì lúc sáng ngủ quá nhiều.

Lạc Tĩnh Dực nhớ ra cái gì đó, xoay người bật máy chiếu, kết nối bluetooth, mở bộ phim "Lỏa Vịnh".

Phòng ngủ Lạc Tĩnh Dực có một mặt tường sơn trắng to lớn để trống, là để tiện xem phim mỗi khi lười xuống rạp dưới tầng.

Nhiều năm về trước Lạc Tĩnh Dực đã từng xem qua loa "Lỏa Vịnh", cảm thấy trình độ rất hời hợt, tự nhủ với bản thân đời này sẽ không bao giờ xem lại.

Không ngờ phim vừa bắt đầu, Lạc Tĩnh Dực đã bị hấp dẫn.

Trần Cách năm mười tám tuổi, vẻ mặt non nớt đứng trên mỏm đá nhìn xuống mặt nước yên tĩnh bên dưới. Biểu cảm phiền muộn pha lẫn ngang bướng nhanh chóng lôi kéo người xem bước vào tìm hiểu câu chuyện cô ấy cất giấu. Máy quay lấy toàn cảnh Trần Cách nhỏ bé đứng giữa chênh vênh trời nước, xé nát tờ báo đang nắm trên tay rồi chậm rãi buông ra, để gió cuốn phăng những mảnh giấy vụn tàn kia bay lững lờ trong nắng chiều hoàng hôn. Trần Cách chậm rãi cởi quần áo, màn hình chuyển qua cảnh cô gái nhắm mắt lại, trầm mình lao xuống nước.

Tim Lạc Tĩnh Dực theo đó "thình thịch" một tiếng, giống như đang quay về tuổi mười bảy mơ hồ. Diễn xuất của Trần Cách trong phim rất tốt, vượt ngoài sức tưởng tượng của Lạc Tĩnh Dực, thể hiện nhân vật nữ chính đang ở độ tuổi nổi loạn tùy hứng, nhạy cảm, phản nghịch nhưng cũng vô cùng chính trực thiện lương đến độ nhuần nhuyễn.

Ký ức Lạc Tĩnh Dực dần dần quay về, thậm chí cô còn hơi liên tưởng được hình bóng bản thân mình năm ấy trong vai diễn của Trần Cách.

Lạc Tĩnh Dực phát giác mình đã nhặt được kho báu, ngồi dậy lặng thing một lúc lâu. Đột nhiên trong lòng nảy ra một nghi ngờ.

Vì sao Trần Cách có thiên phú như vậy, năm mười tám tuổi đã nắm được vai chính trong tay, vậy tại sao vẫn bị bỏ qua suốt một thời gian dài tới tận tuổi hai sáu, vẫn chưa một lời mời có giá trị nào tìm đến?

Chẳng lẽ người trong giới kẻ nào cũng mù hết rồi?

Chín giờ tối, tòa nhà cao tầng Kinh Thiên.

"Tôi mới là cộng sự của em... Bé ngoan."

"Chị La, như vậy không ổn lắm."

....

"Em đang làm vải nấu nước đường."

"Ồ? Làm như thế nào?"

"Em thành thật thế này lại càng đáng yêu."

"Xin... xin lỗi chị La!"

....

Nguy Linh Ngọc ngồi trước laptop đang chiếu bản cut của "Trải Nghiệm Cuộc Sống Nơi Miền Quê". Màn hình chạy đến cảnh Lạc Tĩnh Dực kề sát mặt Trần Cách, nhìn qua trông như hai người đang hôn môi.

Căn phòng đang yên tĩnh bỗng vang lên tiếng loảng xoảng chát chúa. Nguy Linh Ngọc tức giận cầm ly rượu vang ném mạnh xuống đất, run rẩy bấm tua ngược về xem lại một lần.

Ánh mắt Trần Cách nhìn Lạc Tĩnh Dực, vừa e thẹn vừa mang theo chờ mong.

Dáng vẻ này của Trần Cách, Nguy Linh Ngọc chưa bao giờ trông thấy. Thái độ Trần Cách đối vởi cô luôn là ghét bỏ, ghê tởm.

Khóe miệng Nguy Linh Ngọc giương lên cười khẩy, cằm lại bắt đầu đau. Cô ả cười khinh, đóng laptop lại, vang "sập" lên một tiếng.

______________

Lời tác giả:

Lạc Tĩnh Dực (viết vào lịch để bàn): Ngày thứ nhất chờ Trần Cách thổ lộ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro