Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Meo!!

Đèn đường vừa lên, đêm nay trăng không sáng chỉ có vài ngôi sao nhỏ, nơi xa màn trời không bị ánh đèn nhiễm đến, biến thành một màu đen.

Nhìn bầu trời đêm từ góc độ của Sở Chinh, thật sự như với tay có thể hái được sao, đem năm ngón tay áp lên trên kính, thủy tinh trong nháy mắt bị ấn ra một mảng nhỏ vết tích.

"—— này, tôi còn phải ngốc ở chỗ này đến khi nào?" Đây là có bao nhiêu ghét bỏ, ngay cả tên cũng khinh thường không gọi.

Một tiếng vang lên, Sở Chinh không lên tiếng, hắc miêu bên chân lại xù lông, đầu phồng lên như Ngao Bái, lông run run như cái quạt điện cỡ nhỏ.

Hắn đối nữ nhân ngồi tại quầy bar nhỏ đang dùng tay gõ lên chai rượu đỏ xung quan phẫn nộ, "Ngao ô!" Sở Chinh chỉ có tôi được khi dễ, cô tính là cái lông gì chứ!

❤ Ngao bái ❤

Thế nhưng mèo ngốc trời sinh giọng manh nhuyễn, coi như phẫn nộ tới cực điểm, thanh âm kia cũng chỉ như là ngậm đường siêu bán manh thẹn thùng.

Lương Du Lan không dậy nổi hung ác chỉ có thể ủy khuất ôm bắp chân Sở Chinh, "Ô ô ô... Meo!" Mẹ nó chứ!

Sở Chinh cúi người đem mèo ngốc ôm vào trong ngực, hướng nữ nhân tràn đầy vẻ không kiên nhẫn kia nói: "Tôi gọi cho Ngô Mẫn."

Cái tay đang đâm chai rượu đỏ trong quầy bar liền dừng lại, "Gọi nhanh đi!"

Sở Chinh đi đến bên Kiều Minh Tuyết, thuận tay đem mèo đen để lên bàn thủy tinh, Kiều Minh Tuyết theo bản năng lui về phía sau một chút, mãnh mai vô lực vỗ vỗ ngực, giơ tay hoa chỉ lan lên, "Má ơi ~ mau lấy nó ra lấy ra! Tôi dị ứng lông mèo!"

Kiều Minh Tuyết là ai cơ chứ —— người này tuổi mới hai sáu, bảy năm trước nhờ vào « Sơn Loan » giật được giải ảnh hậu vinh hiển Kim Phượng, một bộ phim điện ảnh phòng vé cháy hơn ba trăm triệu, pháo hoa bắn khắp mấy chục con phố.

Tiếng tăm lớn lại có giá đỡ ai cũng xem thường, còn mang trong mình một ít tài nghệ quý tộc, có thể nói là một đóa hoa cao quý đến lạ kỳ hậu đài vững chắc thời kỳ hoàng kim, hoa nở đến diễu võ giương oai hương thơm bốn dặm.

Nhưng không may, hôm qua lại được sắp xếp đến cùng Sở Chinh xào Scandal, lúc ấy Sở Chinh nhận điện thoại cũng cả kinh đến rớt cả cằm.

Sở Chinh đời này sợ nhất chính là nữ nhân, huống chi là biểu tình mười phần nữ nhân như thế.

Sở Chinh hận không thể đi về lại sảnh tang lễ suốt đêm, nằm rạp trên mặt đất xin người ta làm lễ lại một lần, lúc này y nhất định sẽ thề sống chết lưu lại đến cuối cùng, đồng thời sẽ dùng khuôn mặt hết sức nhã nhặn và chân thành tiếp đãi phóng viên bốn phương tám hướng kia! Thế nhưng lão thiên gia lại không cho y viên thuốc hối hận này.

Mà đêm qua nội dung cuộc điện thoại là như này ——

Ngô Mẫn: "Sở Chinh, công ty trong đêm quyết định để cậu cùng Kiều Minh Tuyết xào Scandal."

Khi đó Sở Chinh còn đang vận động kiện thân/tập thể hình, ra sức đem cơ bụng sáu múi luyện thành tám khối.

Y ngưng máy chạy bộ, tay một bên cầm lấy khăn mặt tùy ý xoa cổ cũng dừng lại, "Cùng... Ai?"

Ngô Mẫn lại lặp một lần, "Kiều Minh Tuyết."

囧囧... Cái tên đậm chất Mary Sue như thế, chẳng lẽ là... Sở Chinh kinh ngạc miệng có thể nhét được cả một bàn đào, "Là, là cái Blog cùng fan hâm mộ cãi nhau bị treo đầu đề nguyên tuần Kiều Minh Tuyết kia?"

Ngô Mẫn ở bên kia lúng túng ho khan một tiếng, "Đúng vậy, chính là cái người mười chín tuổi liền làm ảnh hậu, đẹp đến mức không gì sánh được Kiều Minh Tuyết."

Sở Chinh: "..."

Ngô Mẫn: "Đừng quá kích động, ngủ một giấc, ngày mai bảy giờ tối tôi sẽ bảo tiểu Lưu tới đón cậu."

Cái khăn treo trên cổ Sở Chinh chợt rớt xuống, "Đón tôi làm gì?"

Ngô Mẫn: "Ơ ~ Sở Chinh cậu kích động đến ngốc lun rồi à? Xào Scandal a! Phim của Kiều Minh Tuyết mới công chiếu, hai ngươi vừa lúc cùng một chỗ. Trước ăn cơm, chuyện về sau tùy thời nghe chỉ thị." Sau đó Ngô Mẫn căn bản không cho y thời gian suy nghĩ liền cúp điện thoại.

Tình yêu cao ốc chọc trời của Sở Chinh, y còn chưa kịp đặt mống thì đã bị người tới bới đất, y đứng ngẩn ngơ một hồi , mặc cho mồ hôi rơi như mưa.

Lúc này quý phi Lương Du Lan trên người dơ tay nhỏ thăm dò, thở dài lắc đầu, "Meo ~" biết cậu không phải là tự nguyện a, tôi cho phép cậu xào Scandal đó meo, đi thôi Pikachu!

Thế là hai ngày, 7 giờ mười lăm phút tối, Sở Pika liền bị đưa đến trước mặt Kiều Minh Tuyết.

Hai người cùng tiến vào một bữa tối sắp đặt không thế nào hoàn mỹ nổi, tại Úc Long tầng một, vị trí gần cửa sổ.

Đúng vậy! Y không kéo màn cửa.

Phóng viên như hẹn tìm tới đủ các loại góc độ, đem hình ảnh hai người cùng dùng cơm Crack Crack thu vào ống kính.

Khụ... Nhưng là, có vẻ như có một sinh vật gì đó không hài hòa tiến vào, hình như là một con mèo? Không sai, chính là một con mèo.

Lương Du Lan năm nhoài trên bàn ăn, Kiều Minh Tuyết tay nắm cái nĩa cơ hồ muốn gãy mất, gương mặt tinh xảo đến độ có thể tùy thời đi thi hoa hậu xuất hiện vết rách, nghiến răng nghiến lợi nói: "Sở Chinh... Mèo của anh! ! !"

Cái này cmn còn có thể hẹn hò sao? ! Anh mang mèo tới làm gì! Kiều Minh Tuyết hít sâu mấy hơi, tận lực cam đoan mình còn có thể giữ dáng vẻ ôn hoà đoan trang.

Sở Chinh theo lời công ty người mẫu yêu cầu cắt bò bít tết đặt vào dĩa Kiều Minh Tuyết, "Mèo của tôi? Mèo tôi làm sao vậy, có phải hay không rất đáng yêu?"

Măt Kiều Minh Tuyết co giật, lập tức liền điên cuồng hơn, cô gắt gao nhắm mắt lại, bờ môi run rẩy thành gợn sóng, "Tôi dị ứng lông mèo! !"

Sở Chinh nói: "Cái này a, vậy tôi ôm em ấy xuống."

Sở Chinh ngay trước mặt Kiều Minh Tuyết đem Lương Du Lan ôm đến trên đùi, còn nhân tiện cọ xát cái mũi mèo đen, một mặt tình thương của cha như núi ôn nhu như nước, "Than Quả Bàng, em ăn bò bít tết không? Đóng gói một phần nhé?"

Lương Du Lan nằm trên đùi Sở Chinh, thư thư phục phục/ ung dung "Ngô" một tiếng, cái đuôi nhỏ như tiểu công trúa vung vẩy tiết tấu vui sướng.

Kiều Minh Tuyết lông mày nhảy lên, "Sở Chinh anh thật quá đáng!"

Cô nói cái gì Sở Chinh căn bản không quan tâm, đem cái nĩa để qua một bên, dùng tay cầm lên một khối thịt bò đút mèo ngốc, Lương Du Lan rất nể mặt há miệng, "bia" nhai nhai, dùng đầu hướng bụng Sở Chinh cọ cọ, thật sự là bạn trai level max a ~!

Kiều Minh Tuyết một tay đè lại trán, một mặt ghét bỏ, "Tôi quả thực không thể tin được, anh vậy mà trực tiếp dùng tay... !"

Kiều Minh Tuyết đem khăn ăn từ trên đùi ném lên bàn, đứng lên, "Thật xin lỗi, tôi muốn đi toilet trang điểm lại."

Cô xoay người rời khỏi, giày da giẫm lên cái sàn bóng loáng như gương đá cẩm thạch, phát ra âm thanh đầy cao ngạo.

Sở Chinh nhìn bóng lưng cô rời đi, cầm lấy khăn ướt trên bàn lau tay, cúi đầu xuống đối mèo ngốc, "Ta tựa hồ khiến cô ấy tức giận bỏ đi mất, ha ha ha..."

Lương Du Lan: "Meo!" Cậu cố ý a! Dùng đầu đỉnh đỉnh phần bụng căng đầy của Sở Chinh, Lương Du Lan thích thú sờ thêm hai phát.

Sở Chinh không nghĩ tới nữ nhân này vậy mà còn có thể quay lại, Kiều Minh Tuyết sau khi ngồi xuống liền khôi phục tư thái trước đó, ưu nhã cao quý như thiên nga trắng, cằm khẽ nâng lên, đường cong trên cổ như viền trăng sáng nhất.

Vừa tuyệt sắc lại nữ tính như thế thì tất cả nam nhân đều phải quỳ gối mới phải, thế nhưng cái vị trước mắt này ba lần bảy lượt một điểm phong tình cũng không hiểu, trong đầu chỉ có mèo mèo với mèo!

Kiều Minh Tuyết cố nén xúc động muốn lật bàn, hướng phía Sở Chinh tĩnh như hoa, hé môi cười: "Thật có lỗi, đi lâu như vậy, khiến anh phải chờ lâu."

Sở Chinh một mặt không sao cả, lời nói vào tai này ra tai kia, mười phần công phu tám phần đều dùng lên người mèo đen, giúp Lương Du Lan vò bụng xoa mí mắt, meo nô làm đến cam tâm tình nguyện phi thường vui vẻ.

Kiều Minh Tuyết oán hận quơ lấy ly rượu uống một ngụm, "Sở đại ảnh đế chính là không đi đường thường, không dính khói lửa trần gian lại có tâm Bồ Tát, đến động vật cũng nhận làm con trai mà nuôi."

Kiều Minh Tuyết không những không khiến Sở Chinh sinh khí, mà ngược lại còn rất vui vẻ.

Sở Chinh ngẩng đầu, nheo mắt cười.

Vẻ mặt này của y vô cùng vô hại, đơn thuần suất khí. Thả một đống lớn từ ngữ hoa mỹ để miêu tả cũng không quá đáng.

Nếu không phải y dựa vào điệu cười giả heo ăn thịt hổ này, Lương Du Lan cái tên yêu nghiệt tổng công kia làm sao có thể bị lừa đến cúc hoa tổn thương đầy đất.

Kiều Minh Tuyết nhìn Sở Chinh cười đến sững sờ, cái nĩa trong tay cũng "Keng" rơi xuống dĩa.

Sở Chinh nói: "Than Quả Bàng cũng không tính là con trai tôi, năm đó mẹ em ấy cứu được em ấy, hiện tại tôi nuôi em ấy."

Kiều Minh Tuyết sửng sốt, "Nó... Mẹ nó? Anh có bạn gái? Ngoài giới?". Kiều Minh Tuyết nhớ cô đã nắm trong tay tất cả tư liệu, vậy mà không hề biết đến việc này!

Sở Chinh lắc đầu, hai má ửng hồng, "Trong giới."

Sau đó y duỗi ngón tay đưa lên môi ra dấu, "Xuỵt, đừng nói cho người khác biết, đây là bí mật."

Sở Chinh nói cứ như thật, Lương Du Lan đối với lời này tỏ vẻ im lặng. Nghĩ thầm nếu cậu thật sự có bạn gái thì Sở Chiến làm gì phải điên điên khùng khùng, suốt ngày nhảy dựng cầu ông cáo bà sốt ruột hi vọng cậu tìm được người? Còn nói cái gì mà bất kể nam nữ, là người thì được rồi, mẹ nó cái tiêu chuẩn kén vợ kén chồng gì vậy chứ! Đây là kỳ thị giống loài a meo!

Mà Kiều Minh Tuyết đối diện theo bản năng gật đầu, "Được, tôi sẽ không nói."

Sở Chinh đột nhiên cười, nụ cười như ánh dương, "Hắn là người rất tốt, chúng tôi quen nhau đã năm năm."

Mèo ngốc còn vùi trên đùi Sở Chinh lỗ tai khẽ động, người trong giới, cứu mèo, năm năm... Méo! Từng chữ từng chữ bồi hồi trong lòng.

Bỗng một điều gì đó khiến viền mắt nóng lên, mèo ngốc dúi đầu vào trong vạt áo Sở Chinh, dán lên da y cọ xát.

Sở Chinh bị động tác của hắn dừng lại, đưa tay nhấc mèo ngốc lên, khẩn trương sờ mặt béo của hắn, "Than Quả Bàng em sao thế... mắt sao lại đỏ vậy? !"

Lương Du Lan nhẹ nhàng "Ngô meo" một tiếng, vẻ mặt buồn thiu : Sao tôi lại là "Mẹ" a... Tôi rõ ràng là cha mà! Cha a! A! Vừa mất cúc thì đã phải thành người quá cố, ngay cả giới tính cũng bị đổi là sao meo ~ Lương Du Lan ngạo kiều đập đập tay nhỏ, nhưng trong lòng thật ra lại rất ấm áp.

[Hết Chương 10]

===Hyol===

Tuyển thành viên Edit truyện không kinh nghiệm và tác giả đam mê viết truyện tất cả các thể loại.

Liên hệ Gmail: Hoangyendanguyet

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro