Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Meow!!

Sở Chinh thẹn quá hóa giận, Sở Chiến biết đây là chạm trúng nghịch lân của y liền nằm cuộn một bên thở dài.

Mèo ngốc trong lòng Sở Chinh dùng chân sau đạp lên ngực y muốn trèo lên trên, quào loạn tiểu mao trảo nhét vào trong cổ áo y, đệm thịt nhỏ dán lên da cọ qua cọ lại, u buồn: Vì cái gì cậu không thích tôi a meo, đây là bội tình bạc nghĩa đó meo.

Sở Chinh tưởng rằng tiếng rống của mình đã dọa hắn, vội vàng đem mèo ngốc đặt trên vai, đưa tay vỗ vỗ cái mông hắn, hôn lên gương mặt béo của mèo đen, "Đừng sợ, ba ba cùng ca ca chỉ là đùa giỡn thôi."

Ca ca... Anh là cha nó em lại là anh nó? ! Sở Chiến xạm mặt lại nhưng quyết định trước không để ý tới cái vấn đề này, thế nhưng là hình tượng Sở Chinh lo lắng trấn an mèo đen này thật sự làm cho người ta đau lòng.

Sở Chiến trút giận lên ghế sô pha, một cước "Ba" đập lên bàn trà, thanh âm rất lớn, đem Lương Du Lan dọa đến một thân căng cứng, cánh tay Sở Chinh lập tức khẩn trương vòng qua, vỗ mông mèo an ủi, "A chớ sợ chớ sợ, ba ba ở đây."

Sở Chiến: "... Có còn là anh em với nhau hay không đây? Em mới là em ruột của anh! Cùng một mẹ sinh ra đó!"

Sở Chinh liếc hắn một cái, "Em đem con trai anh hù dọa, em nhìn xem lông đều xù lên cả rồi."

Sở Chiến mâu thuẫn vô cùng, sương mù bủa vây! Vẻ mặt trách cứ của anh là ý gì, anh vì một con mèo ghét mà bỏ rơi em, thiên lý ở đâu? !

Sở Chiến lại nhìn hai mắt mèo đen, hít sâu một hơi, "Anh cái này si tình a... Di truyền." Lời nói này không đầu không đuôi, thế nhưng là hai người đều hết sức rõ ràng, Than Quả Bàng không phải là minh chứng tốt nhất sao.

Sở Chinh gục đầu xuống, vuốt mặt, "Anh chỉ là chưa gặp được người thích hợp thôi, Lương Du Lan tính là gì, anh đã sớm quên ha ha ha."

Cái "Ha ha ha" này Sở Chiến cảm thấy xấu hổ thay y, mày nhíu lại thành chữ xuyên, miệng hé mở lại không thể nói thành lời.

—— nói Sở cha là kẻ si tình, thật sự là một chút cũng không sai.

Sở cha nghĩ dùng cả đời để đền đáp tổ quốc, về sau phải khôi phục cái chân gãy trong lúc cứu viện mới cùng vợ con trải qua cuộc sống gia đình, mấy năm sau Sở mẹ bệnh nặng, Sở mẹ sau cùng nói với Sở cha, "Tìm lão bà khác, chăm sóc tốt hai đứa nhỏ."

Sở cha cả đời luôn nghe lời Sở mẹ, chỉ riêng câu nói lúc lâm chung này của vợ là không nghe.

Sở cha ngậm đắng nuốt cay nuôi dưỡng hai đứa bé, cũng không lại tìm người khác.

Chuyện Sở cha yêu thích nhất chính là câu cá, mỗi lần đều mang theo hai cái ghế, Sở Chinh ngay từ đầu cũng không hiểu, về sau mới biết được, một cái ghế không có người ngồi kia lại để một cái khung hình, chính là Sở mẹ.

Sở Chinh trước đến giờ rất hâm mộ cha mẹ của mình, hai người bọn họ là tình đầu khác người đầy khắng khít, chỉ có cái chết mới có thể đem hai người tách ra.

Khi đó y liền nghĩ, nếu như có thể, y nguyện ý cả một đời hai người, từ đầu đến cuối không rời không bỏ, từ ánh mắt tương giao thời điểm bắt đầu, và vĩnh viễn không bao giờ mở mắt khi kết thúc.

Nhưng là hiện thực cùng lý tưởng lại trái ngược nhau, Lương Du Lan vượt quá giới hạn, đem dây chuyền cho Lộ Minh Thần, y vẫn không đành lòng hận hắn.

Sở Chinh thông minh hai mươi mấy năm, đơn độc ngốc tại thân Lương Du Lan.

Sở Chiến nhìn ca ca hắn dao động ngẩng đầu lên, "Anh như thế thích Than Quả Bàng cũng là vì nó là do Lương Du Lan nhặt đi."

Sở Chinh không nói lời nào, Than Quả Bàng xoay mặt qua nhìn Sở Chiến không chút thân thiện "Meo ngao!" một tiếng, cậu thật đáng ghét!

Sở Chinh cảm giác thân thể mèo ngốc đang phát run, đem hắn kéo vào trong ngực, dùng cằm chống đỡ cái đầu nhỏ mềm mại của hắn, "Ca ca chỉ chọc em thôi, ba ba là bởi vì em là Than Quả Bàng nên mới yêu em, cùng với việc em là do ai nhặt không liên quan."

Lương Du Lan nghe xong lời này càng hậm hực, trong miệng "Ô ô ô" thân thể uốn tới ẹo lui, móng vuốt nắm lấy cổ áo Sở Chinh, hai chân sau đạp lên ngực dưới nách y.

Sở Chinh muốn đem mèo ngốc ôm đến trên đùi, nhưng Lương Du Lan quật cường chết không buông trảo, thà rằng duy trì tư thế kỳ cục cũng nhất định phải ôm lấy đầu Sở Chinh, hai lỗ tai nhúc nhích, cọ vô mặt Sở Chinh.

Sở Chinh vô phương bắt mèo, làm nũng làm càn thành dạng này, không có một chút meo tự tôn cùng cao lãnh!

Sở Chiến nhìn hai người bọn họ dính nhau bĩu môi, "... Nó là miêu yêu a."

Sở Chinh nhún nhún vai, có chút vẻ kiêu ngạo, "Em ấy chỉ dính anh."

Sở Chiến mí mắt nhảy loạn, "Nó là đối anh phát tình?"

Sở Chinh trừng mắt, "Em ấy chỉ biết phát tình duy nhất với cá."

Sở Chiến: "Vậy em vì cái gì từ mắt anh nhìn ra sự không cam lòng... ?"

Sở Chinh: "..."

"Vù!" Dép lê bay trúng đích, Sở Chiến bị K.O không chút lưu tình trên mặt đất.

Lương Du Lan: "Meo ngô!" Gắt gao ôm lấy cổ Sở Chinh, đem thân mình dán sát lên. Sở Chinh ôm mèo ngốc vỗ cái mông hắn, "Ba ba sẽ vĩnh viễn yêu em."

Đôi mắt hổ phách của Lương Du Lan chăm chú nhìn Sở Chinh, duỗi đầu lưỡi ra thận trọng liếm lên môi Sở Chinh. Hắn chợt nhớ tới lời thật lâu thật lâu trước kia—— Lương Du Lan, em sẽ vĩnh viễn yêu anh.

Y từng nói với hắn lời này không có một vạn cũng có tám ngàn, Lương Du Lan đã sớm miễn dịch.

Hắn đã từng nổi tiếng, fan hâm mộ ôm búp bê trước cửa nhà hắn chất chồng như núi, khóc trời đập đất ngao ngao hô hào: Lương Du Lan em yêu anh mãi mãi, em cmn muốn gả cho anh!

Hắn từng có bạn trai, trên giường dưới giường một mặt thâm tình, mỗi ngày kêu gào: Lương Du Lan, anh không có em liền sống không nổi.

Mỗi ngày một đóa Bạch Ngọc Lan đưa đến, trực tiếp đem hắn cung phụng như thần.

Hết thảy cuối cùng sẽ tan thành mây khói, cái gì mà tình yêu chứ, các người cho rằng tôi là con nít ba tuổi sao, còn có thể tin tưởng việc này? ! Lương Du Lan lại không nghĩ tới, Sở Chinh thế nhưng lại kiên trì đến vậy.

Năm năm trước, đứa nhỏ này mới mười chín đi. Mười chín tuổi đại nam hài, mấy câu là thật? Mấy câu có thể giữ lời?

Bởi vì hắn không tin, cho nên lúc nhìn thấy Sở Chinh ôm hôn cùng nam nhân khác như vậy, mới như đinh đóng cột cho là y thay lòng, tâm tàn ý lạnh ngay cả đến việc tìm chứng cứ cũng không làm.

—— em sẽ vĩnh viễn yêu anh. Không phải là vì anh soái hay dáng người tốt, mà là vì anh là anh. Lúc ấy trong mắt Sở Chinh lấp lóe ánh sáng lộng lẫy, Lương Du Lan bây giờ nhớ tới trong lòng vẫn thấy đau đớn.

Cám ơn cậu, như thế yêu tôi.

Lương Du Lan sửng sốt hồi thần, cuối cùng Sở Chinh đổi tư thế ôm mèo, đưa tay còn lại xoa khuôn mặt núc ních của hắn.

Sở Chiến không buông tha, "Khỏi cần cãi chày cãi cối, có phải bởi vì Lương Du Lan hay không anh so với ai khác đều rõ! Không phải bởi vì hắn anh có thể đánh Lộ Minh Thần sao? ! Được rồi, anh đã không có việc gì thì em về đây! Thật làm cho người khác bận tâm!"

Sở Chinh nghiêng mắt liếc hắn, "Anh hai mươi lăm tuổi, anh khiến em bận lòng? !"

Sở Chiến hai tay vòng trước ngực, "Tuổi tâm lý cũng có năm tuổi! Nhẹ dạ còn chết nhanh hơn! Gặp lại a đại thúc!"

Sở Chinh sinh khí, đưa tay phẫn nộ chỉ hắn, "Em!"

Sở Chiến đem ngón tay xoay ngược vào lòng y, thuận tiện vuốt nhẹ đầu Lương Du Lan một phát, quả nhiên bị meo ghét bỏ cào một phát.

Sở Chinh thấy hắn muốn đi thật, đứng lên móc túi, "Cái này cho em." Ngón tay y ở giữa kẹp một tấm thẻ, Sở Chiến đẩy trở về, "Em cũng kiêm chức làm công rồi, anh cho em làm gì a."

Sở Chinh đem tấm thẻ nhét vào túi áo hắn, nhấc chân đạp một đạp, "Xéo đi."

Sở Chiến cuốn xéo, còn lại Sở Chinh cùng một con mèo, trong nhà mắt lớn trừng mắt nhỏ.

Sở Chinh đem Lương Du Lan thả lên bàn trà, Lương Du Lan nằm xuống, vẫy đuôi hất lên một cái, hai mắt ngập nước, cái bộ dáng đáng thương này Sở Chinh liền không nỡ lấy chuyện ngày hôm nay mắng hắn, thở dài, chỉ vào ổ mèo trên thảm ở góc phòng khách: "Đêm nay em ngủ ở kia."

"Ngô?" Cái đuôi bất động, lỗ tai cũng cụp xuống, một móng vuốt nhỏ ủy khuất chạm vào mu bàn tay Sở Chinh.

Sở Chinh không nhìn hắn nữa, đem sợi dây chuyền trong túi quần ra, đặt lên bàn trà. Dưới ánh đèn chiếu rọi, dây chuyền ánh lên một vòng sáng nhỏ, chiếu lên viên pha lê sáng tối không đều.

Dây chuyền giữ gìn không tốt, có nhiều chỗ đã bị oxi hoá biến thành màu đen, Sở Chinh cầm lên xem vài lần lại thả lại bàn trà.

Một tay che lại mắt, muốn đem tất cả tia sáng che khuất.

Lúc này, Lương Du Lan nhảy lên chân của y, giẫm lên trên ngực và vai y, hai cái chân ngắn nhỏ mềm mại cuốn lấy cổ Sở Chinh, "Meo ngô ~" không cần khổ sở, là tôi không tốt.

Sở Chinh như cảm nhận được an ủi của meo, xoa xoa bụng hắn, thấp giọng nói: "Sở Chiến đã từng hỏi ta, gặp được Lương Du Lan có hối hận không."

Móng vuốt đen trong nháy mắt cứng ngắc, khẩn trương lên, "Meo?" Cậu hối hận không?

Sở Chinh lầm bầm như đang trả lời, "Ta nói cho hắn biết, ta không hối hận. Nếu như không phải hắn, ta liền sẽ không phải là ta bây giờ... Thế nhưng nếu như lại cho ta được lựa chọn, ta tình nguyện không muốn gặp lại hắn."

Lương Du Lan dừng lại, đưa cổ khổ sở hôn hôn mặt Sở Chinh. Sở Chinh chợt xuy xuy cười một tiếng, "Than Quả Bàng, ta nói em có phải hay không cũng là gay a? Lại thích ba ba tiểu gay ngốc."

Lương Du Lan trương ra cái mặt mèo đen thẹn thùng, ưm một tiếng cuốn cuốn cái đuôi. Sở Chinh ôm hắn đến trên đùi, "Em cảm thấy Queen thế nào?"

Lương Du Lan quay đầu, "Meo?" Ai?

"Tiểu Anh chân ngắn nhà Hà Chi Dương. Em lần trước còn đuổi theo nó chơi rất lâu, nếu không hai em cùng một chỗ đi."

Lương Du Lan vẫy đuôi một cái, "Meo!" Lăn đi a! !

Sở Chinh cao hứng bừng bừng bắt đầu cho mèo đen tìm kiếm "Vợ", nhưng trong lúc này y lại có điện thoại, người đại diện gọi đến, cực kỳ nghiêm túc phê bình sự kiện đánh người hôm nay của y.

Sở Chinh đã sớm biết Ngô Mẫn sẽ biết chuyện này, thế nhưng là biết cũng quá nhanh đi!

Ngô Mẫn phẫn nộ tột đĩnh, "Cậu ngày đầu tiên lăn lộn ngành giải trí sao? ! Bị người khác bắt nhược điểm hiện tại liền rơi vào thế bị động!"

Sở Chinh ngồi xếp bằng sờ mèo, đưa điện thoại di động rời xa lỗ tai hai mươi centimet, một sau mới cầm về, "Ân, là tôi kích động."

Ngô Mẫn: "Cậu cũng biết là cậu kích động! Làm việc đều không suy tính một chút hậu quả! Bla blah... [Tỉnh lược một vạn chữ]... Lộ Minh Thần tiện nhân kia sớm muộn gì cũng có ngày hắn chết!"

Sở Chinh khựng một cái, cái này? Câu chuyện thay đổi có chút nhanh đi... Là y đánh người trước đi...

Ngô Mẫn: "Cậu họp báo cũng không tham gia, là muốn đem mối quan hệ với Lương Du Lan phơi bày? !"

Sở Chinh giật nhẹ khóe miệng, "Truyền thông cũng không thể liên tưởng đến thế..."

Ngô Mẫn: "Thật sự không có cách nào ép cậu! Chờ công ty quyết định đi, cái này trước đó, không muốn tiếp nhận phỏng vấn, công ty sẽ an bài bạn gái bác bỏ tin đồn cho cậu!"

Sở Chinh cúi đầu vò mặt béo uể oải của mèo đen, "Ờ... Cái gì? !"

Tút tút tút, điện thoại bị dập máy không thương tiếc.

"Lại xào Scandal a ~" Sở Chinh hậm hực đem mèo ngốc để qua một bên, đứng lên đi khui chai rượu.

Lắc ly đế cao đi đến cửa sổ, cúi đầu nhìn trăm mét phía dưới dòng xe cộ trong ánh sáng chạy cực nhanh.

Mây ngũ sắc chiếu ban đêm rõ ràng âm trầm, Sở Chinh không nói một lời.

Mèo ngốc đi tới, ngoan ngoãn từ từ ngồi xổm bên cạnh y, "Meo!"

Sở Chinh cúi đầu, dùng chân đụng đụng cái mông tròn mèo ngốc, một lần nữa mắt nhìn phía trước.

Màn đêm buông xuống, rất tối, so với con ngươi còn muốn đen hơn.

Sở Chinh uống một hớp rượu, hướng phía hư không chạm cốc, trong mắt sóng nước lấp loáng, những tưởng niệm tưởng chừng đã được chôn giấu thỏa đáng rốt cục không chịu nổi cô đơn lộ ra, y nói: "Lương Du Lan, ngủ ngon."

[Hết Chương 9]

===Hyol===

Tuyển thành viên Edit truyện không kinh nghiệm và tác giả đam mê viết truyện tất cả các thể loại.

Liên hệ gmail: Hoangyendanguyet

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro