Chap 3: Tiểu Đầu Bếp Thú Vị

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 3: Tiểu Đầu Bếp Thú Vị

Sau khi nghiên cứu được một phần ba cái mớ hỗn độn kia, Mặc Gia phát hiện, địa hình của thế giới này cư nhiên giống đến 99% của thế giới cũ, trừ trên có thần linh, dưới có ác quỷ cùng mấy cái thứ như phép thuật ra, thì ngay cả mấy cái thứ như hoa hoa, cỏ cỏ kia cư nhiên cũng giống gần như hoàng toàn. Nhưng tiếng nói thông dụng không phải tiếng Anh mà là tiếng Magot, trên cả thế giới cư nhiên cũng chỉ có bốn thứ tiếng: Magot, Wit, Lick cùng Hatet. Trong đấy khi một người nói tiếng Wit muốn đi qua một đất nước chơi, hoặc làm việc ở một nước nói tiếng Lick, ngươi có thể không nói được tiếng Lick, nhưng nhất định phải nói được tiếng Magot. Tiếng Magot ở đây được xem như tiếng nói tinh anh và văn minh. Như tiếng Anh ở Trái Đất vậy.

Thế giới này cứ như thế kỷ XIX của Trái Đất vậy, hắn hiện tại đang ở Châu Âu, nhưng gần như không có khái niệm phong tục tập quán, con người ở đây muốn mặc trang phục thời nào thì mặc, cho dù ngươi đang đi trên đường đầy dân Tây mặt mà tự nhiên một cha mặc giáp Samurai xuất hiện cũng chả có gì là mới lạ.

Ngành nghề của thế giới này cũng khá là phong phú: May mặc, dịch vụ, du lịch, nông nghiệp, công nghiệp,... có cả bất động sản cơ. Nhưng trong đấy đáng nói nhất là Pháp sư, Kiếm sư, Mục sư, Dược sư cùng Vũ sư.

Những ngành nghề này được xem là những ngành nghề cao quý nhất, với số lượng chỉ chiếm 10% số dân, một điều kiện khiến cho tiếng nói Magot được thông dụng cũng là do, những người có thiên phú ở đóng này tại đây chiếm đến 5%, cũng do vậy các trường học từ cấp bật Tiểu Học đến dạy nghề ở Magot luôn khủng bố hơn cả.

...

"Được rồi đi kiếm ăn thôi!" Đóng lại cuốn sách 'Tình Yêu Của Loài Người', Mặc Du đề nghị.

"Ok, bụng ta đói móc meo rồi đây nè~"

...

Nhìn đống thú rừng trước mắt, sau một giây cảm khái, Mặc Gia nhanh chóng nói đến vần đề chủ chốt

"Ngươi biết nấu ăn?"

"Từ trước đến nay, ta đều có người hầu làm cho. Còn ngươi..."Mặc dù biết chả có chút xíu hi vọng nào, nhưng Mặc Du vẫn chọn cách đặc niềm tin một cách mù quán vô vị em trai trước mặt.

"Mi nghĩ ta là ai? Ta là Mặc Gia thiên chân vạn quả, điều chi cũng biết balbalbalaala..., ak hem...trừ nấu ăn..."

"ZẬY MI NÓI LÀM CÁI ÉO GIE'???????!!!!!!!"

"Cũng phải biết lựa chọn thời cơ để tâng bốc bản thân a."

"Vậy để ta nấu cho các ngươi ăn!" Từ trong bụi cây, một bóng người trắng bước ra, gương mặt rất thanh tú cùng khả ái, tuổi xem ra cũng chỉ ngang bọn họ, màu áo trắng tinh khiết cùng chiếc mũ trắng đội theo kiểu không khoa học chút nào, đúng vậy đội xéo xọe như này, mà không rớt nga. Nhưng điễm chú ý là cái thứ to ơi là to khoảng 2m, được quấn đầy băng như xát ướp, được hắn vác trên vai nhìn cứ như nhẹ tựa lông hồng, nhưng ai chả biết cái thứ kia không phải hàng dỏm, cùng đống dao dắt trên lưng quần, thật sự không phải tầm thường a.

"Nhưng các ngươi phải cho ta gia nhập nga~"

Gần như không cần suy nghĩ, hai tên vốn đang cãi nhau, ngay lập tức tâm linh tương thông mà đồng ý cái rụp. Dù sao thì Mặc Tiểu Gia hắn đây cũng không thiếu máy tờ khế ước.

...

...

.

Kỳ này Mặc Gia đương nhiên không ngu đến mức sài cái khế ước đỏ heo kia, mà sài một tấm khế ước cũng màu đỏ nhưng không có hoa hòe như cái cũ, mà là một màu đỏ của lữa cùng nhiệt huyết, trông khá là khí phách, và cũng rất cẫn thận mà đọc nội dung và hướng dẫn trước khi sữ dụng.

Tấm khế ước này khá đơn giãn, sữ dụng phương pháp cắt máu ăn thề, có phúc cùng hưỡng có họa cùng chia, mãi mãi không phản bội nhau, đương nhiên đây không phải là hình thức mà là một cái khế ước. Nên những lời kia sẽ hiện thực hóa theo nghĩa đen.

...

Sau khi thịt no ruou say, ba người bắt đầu kể về tiểu sử huy hoàng của mình. Vì là khế ước huynh đệ nên 2 người Mặc Gia rất 'thật thà' mà trả lời, mình là người của mà giới, cũng như anh em song sinh.(tác giả:*lên án* Trẻ em dưới 18 tuổi không được uống ruou nha!; Mặc Gia:*huơ tay không để ý* hình thức thui trong rừng làm gì có ruou mà uống.)

"Thì ra hai ngươi là người của Ma giới a, hèn chi nguồn mà khí quanh thân mạnh như vậy. Mới đầu ta tưởng 2 ngươi là vong linh pháp sư cơ. Các ngươi nên tập cách thu lại ma khí quanh thân." Vũ Đồng rất tận tình mà khuyên bảo.

Đúng vậy, tên nhóc trước mặt hai người Mặc Gia tên là Vũ Đồng, tên phiên âm thần Magac là Vũ Khắc Y Tư Lạp Nhĩ Đông Huyền Đồng (==), vì để tiết kiệm nước bọt, giấy viết tên khi làm bài thi cũng như là giấy nhãn hai người Mặc Gia, Mặc Du rất có nghĩa khí, áp dụng toán vô ngữ văn ma rút gọn tên của người ta còn có hai chữ.

Đừng nhìn hắn có vẻ hiền lành dễ chọc, nhưng thực chất tên nhóc này chính là một võ sư có đam mê lớn với nấu ăn. Nhìn thanh đao bảo truyền chiều rộng khoảng 50cm chiều dài khoảng 2m được vác trên lưng hắn là biết. Đúng vậy cái thứ được quấn lại như xát ướp ở trên lưng hắn chính là một thanh đao tổ truyền 18 đời nhà họ Vũ Khắc Y.

Vũ Đồng từ nhỏ đã có đam mê lớn với võ thuật và nấu ăn. Nhưng gia chủ đời thứ 18 Vũ Khắc Lũng Lẳng cũng như cha hắn lại phản đối chuyện này, và đá hắn ra đường nói là phải cầm cái giấy chứng nhận tốt nghiệp học viện Sư Vương mới cho hắn về nhà.

Mà hắn cũng rất đáng thương, thân là nam nhi không giống cha mà lại giống mẹ. Có mái tóc vàng mềm mượt, cặp mắt xanh như biễn sâu lại tựa thấy đáy, da thì rắng đoãn. Đáng thương nhất là, hắn có luyện kiểu gì đi nữa thì cũng chả có miếng cơ nào. Hoàn toàn là một cái củ cãi đỏ hai khúc. So với mấy đứa cùng tuổi còn muốn nhỏ hơn. Thật là hảo thương tâm a~

Lời YY của tác giả

Tác giả: Ngươi có thể hay không phát biểu một tí xíu biểu cảm của mình về việc bản thân ngu ngốc nhảy vô cái hố không lối thoát này?

Vũ Đồng: Ta ngược lại cảm thấy rất vui a ^^ *đáng yêu* chúm chím

Tác giả: Sao nữa?

Vũ Đồng: Ngươi không phải nói 'một chút xíu' sao hỏi nữa làm chi!

Tác giả: ...

>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro