Chap 5: Tinh Linh cùng Tiểu Thú.Hai Thành Viên Cuối Cùng {Thượng}

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


ak thì con bạn ta nó nói, ta ra chap mau quá, hết kịch tính, thế là ta dời thành 1,2 ngày có khi 5-6 ngày rồi đăng lun ==. Thật hảo đau lòng a~

Sau một ngày vật vả, 4 người nhóm Mặc Gia chui vào ổ chăn ngủ ngon lành, rất may là có đống cánh đào làm nệm nên mặt đất rất mềm, chắn thì có sẳn trong nhẫn không gian của Mặc Du, dù vậy Mặc Gia vẫn cứ mặt dày mày dặn mà chui vào ỗ chắn của người ta.

Mặc Du cũng mặc cho hắn ôm, sờ sờ,mó mó dù soa bây giờ Mặc Du cũng chỉ có 8 tuổi, lông còn chưa mọc hết thì làm sao nghĩ đến mấy cái phương diện kia.

Bên kia Mục Du cũng rất có nghĩa khí mà 'tự thân vận động' ôm Vũ Đồng vào lòng, lăng vào giất ngủ. Vũ Đồng cũng chả thèm từ chối chi cho mệt, có cái gối ôm tốt như thế, ai lại từ chối.

...

..

.

Đêm khuya vắng lặng chờ khi tất cả lâm vào giất ngủ say, Mặc Gia bực mình lột hết đồ trên người mình ra, hắn ngủ theo lối khỏa thân quen rồi a. Vâng đúng vậy! Mặc Gia có thói quen ngủ khỏa thân, đó là lý do tại sao, mặc trang phục như vậy, lại đối mặt với một đống người vẫn cảm thấy rất bình thường.

Vì sao?

Vì làn da của hắn đã quá thân thuộc với không khí a~

Để tăng chất lượng giấc ngủ, Mặc Tiểu Gia không những cỡi trang phục trên người bản thân mà còn, cởi cả những thứ trên người Mặc Du. Thế là chui vô lòng người ta, ngủ thoải mái.

...

..

.

Sáng sớm, khi mặt trời đã lên đên đọt cây, Vũ Đồng mỡ mắt ra, đập vào mắt hắn là gì? Các ngươi sẽ nghĩ là gương mặt phóng to của Muc Vu sao?

Sai rồi!

Vì sao?

Vì hắn ngủ tới nửa đêm sinh ra ghét bỏ người ta nên quay lưng, thế là cảnh quan đầu tiên hắn thấy cư nhiên là hai cái tiểu ác ma xinh đẹp khá ái đang trần chuồng ôm nhau ngủ, dưới ổ chăn ấm áp!

"Mặc...Mặc..ha.i người...hai người...người người người (hàng trăm từ người phía sau~)

Mặc Du cùng Mục Vu cũng từ từ tỉnh khỏi giất ngủ.

"..."

"..."

Thật ra hắn đã sớm phát hiện Mặc Gia có ý đồ xấu rồi, ác ma có giác quan vốn rất nhạy cơ mà, nhưng hắn vẫn mặc Mặc Gia làm gì thì làm, dù sao vẫn hảo thoải mái a~

(Thế là Mục Du Du của chúng ta cứ thế mà ngây thơ, để mặc người ta muốn làm chi thì làm. Hoàn toàn không ý thức được kẻ thủ ác đang kéo hắn vào con đường 'ham mê xác thịt' một đi không trở lại a~)

...

...

...

Dùng xong buổi sáng hai anh em nhà Mặc đi dạo tìm lối thoát ra khu rừng, hai người còn lại thì một người chăm lo lương thực, một người luyện tập để chuẫn bị cho chuyến đi.

...

Tại phía Tây cách phần trung tâm của khu rừng khoảng 10km.

"Giờ sao?"Mặc Gia

"..."Mặc Du

Hai người hoàn toàn không biết nên đi theo lối nào, cả hai một tên trạch nam ru rú trong nhà, một tên ác ma mới từ dưới lên...

Thế là cả hai cứ thế mà miên mang trong rừng. Mặc Gia rất ý nhị, cùng đam mê với âm nhạc mà hát một bài Lạc Trôi, rất may giọng của hắn rất hay, nói đúng hơn là nhân vật của Mị phái luôn có tiếng hát cực hay, nên Mặc Du cũng rất thưởng thức hắn hát.

...

Hắn tên là Lai Khắc Lạp Hy, là một bạch tinh linh cao quý, sinh ra trong một ngôi làng đầy bạch tinh linh xinh đẹp. Cuộc sống của hắn rất ấm áp và hạnh phúc.

Nhưng vào năm hắn được 7 tuổi. Sau khi con người và thiên sứ kết hợp với nhau để diệt trừ ác ma, đúng vậy, ác ma rất mạnh, họ có sức mạnh không ai địch lại. Nhưng lại ích kỷ, gần như chả quan tâm tới người khác và không có khái niệm của thứ gọi là 'đoàn kết' do vậy họ đã bị diệt tộc.

Tộc tinh linh của bọn hắn nổi tiếng với thiên phú cùng sự đoàn kết, cư nhiên cũng bại dưới tay con người. Con người rất khôn khéo, họ đã lợi dụng mâu thuẫn giửa hai phái ám và bạch tinh linh, và tộc tinh linh cũng bị diệt nốt.

Hắn rất may mắn, trong khi tất cả mọi người từ người già gần chết, đến sẽ sơ sinh còn đang chiến đấu, hắn cư nhiên ngủ quên trong cái tủ đựng quần áo. Vì sao hắn lại ngủ quên? Vì trời lúc đó rất lạnh a~

Nhà hắn lại nghèo, nên chui vào đấy cho ấm. Nhưng chưa dừng ở đấy, bên cạnh hắn cư nhiên còn xuất hiện một cái 'tiểu miêu'a~

...

Từ trong bụi cây một cái xinh đẹp hài tử tóc trắng mắt xanh, với cái lỗ tai nhọn cùng một cái hài tử đồng dạng xinh đẹp, nhưng cư nhiên với cặp mắt màu huyết, dù vậy nhiền cứ như một chú thỏ con đang yêu. Dù tai và đuôi đều là màu xám.

...

"Các ngươi đến đây làm gì?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro