[BIGBANG Fiction] You're My - Part 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

You’re My

__Yoo Hwa__ 

10.00 am.

“I don’t wanna run away but I can’t take it.I don’t understand….” Điện thoại rung lên bần bật rồi kêu lên bản nhạc quen thuộc.

“Ai mà gọi sớm thế không biết” Yoo mắt vẫn nhắm tịt, tay quờ quạng tìm cái điện thoại rồi ấn ngay nút deny “đang ngủ ngon”

“I don’t wanna run away but I can’t take...” tut tut tut…

“I don’t wanna…”

- Đứa nào mà hãm tài thế không biết!

Sau 2 lần deny, cuối cùng nó cũng phải chồm dậy vớ lấy cái điện thoại.

- ALO!AI ĐẤY?

- Cô Yoo ah, tôi Nabi đây. Mà sao cô nói to thế. Hehe. Cô ơi, tôi đang sướng điên lên đây. Cô biết không, tôi vừa nhận được học bổng của ĐH Seoul đó. Học bổng toàn phần đàng hoàng nha.Ôi ôi, tôi sướng chết mất. Thế là tôi sắp được sang bên đó với cô rồi.

- Ờ, ừkm… Yoo ầm ừ khi nghe thấy giọng quen thuộc của Nabi. Nỗi bực tức vì giấc ngủ bị phá bĩnh biến mất nhường chỗ cho cơn buồn ngủ khác lại kéo đến. Nó nghe điện thoại mà mắt dắm mắt mở, nghe chữ được chữ mất. Cái đầu đang kêu gào đòi nằm trở lại đống chăn ấm nệm êm kia chỉ mang máng tiếp thu được là Nabi – cô bạn thân nhất của Yoo đang gọi và cô ta đang nói về cái gì gì mà seoul đó.

- Cô sao thế? Không mừng cho tôi ah? – Nabi sau khi bắn liền 1 tràng cuối cùng cũng dừng lại để hỏi khi nghe cái giọng vô-cùng-hờ-hững của nó.

- Ờ…mà cô nói cái j' mà Seoul nhỉ? Tôi nghe không rõ lắm.

- Giời ạh.Cô để tâm hồn đi đâu thế hả. Hóa ra nãy giờ cô không nghe tôi nói gì hết àh?

- Thì tôi còn đang ngáp ngủ cô đã bắn liên hồi thế thì sao tôi nghe kịp chứ.

- Chết mất. Giờ này mà còn ngủ àh?

- Không làm j' thì ngủ nướng chứ sao nữa.

- Đến chán cô.Tôi nói lại nhá. TÔI ĐƯỢC HỌC BỔNG TOÀN PHẦN CỦA ĐẠI HỌC SEOUL RỒI VÀ TÔI SẼ SANG HÀN QUỐC SAU 3 NGÀY NỮA.

-Ờ , ừ…HẢ? CÁI GÌ??? Thật hả cô? Cô được học bổng rồi àh? Thế 3 ngày nữa cô sang đây ah. Thế là sắp gặp lại cô rồi. Ôi! Tôi mừng quá cô ah.

- Gớm! Nhớ tôi đến thế cơ ah? Hihi. Tôi đang hoàn tất nốt thủ tục chuyển trường. Sắp được vi vu sang Hàn Quốc rồi. ÔI, đất nước của những chàng trai cao-gầy-trắng

- Thôi đi bà cô ah. Lại bắt đầu mơ với chả mộng. Sang đây học hành không tử tế lại bị tống cổ về nước thì quê mặt. Haha…

- Chưa gì cô đã trù ẻo tôi thế hả? Đừng nói là cô không thik những chàng trai như thế nhá. Thế Ji Hoo là sao hả? Đừng nói là bạn bè…

- Thôi, tôi đi ngủ tiếp đây. Bye cô. ..tut…tut…tut…

Yoo cup máy rồi lại lăn vào đống chăn ấm nệm êm không để cho cô bạn huyên thuyên thêm nữa. “Ngủ còn lấy sức”

Park Yoo Hwa năm nay 18 tuổi (sang tháng 10 này nó sẽ tròn 19 tuổi). Bố Yoo, ông Park Dong Han là người Hàn còn mẹ nó, bà Lệ thủy là người Việt. Nó cũng mang luôn cả 2 quốc tịch Việt-Hàn. Yoo sinh ra và lớn lên ở VN và mới chuyển sang HQ được hơn 1 tháng nay thôi.

Yoo Hwa, nói chung, như bao cô gái lứa tuổi 19, 20 khác. Vè ngoài bình thường, học vấn cũng chỉ kha khá.Tóm lại là chỉ 2 chữ BÌNH THƯỜNG.Nhưng có đôi khi Yoo lại có những ý tưởng khá bất thường thậm chí nói là điên rồ cũng đúng.Nhưng đó đôi khi cũng là điểm nổi bật của Yoo.

-------------$$------------

10.00 Am

- Yong hyung. Dậy mau, dậy mau. - Dae Sung ào vào phòng Yong. Giật lấy cái gối ôm trong tay Yong.

- Hửh. Làm gì thế? Để hyung ngủ nào. Yong mắt nhắm mắt mở quờ quạng đòi lại cái gối.

- Ngủ thế thôi. Chị quản lí đang đợi chúng ta dưới phòng khách kìa. Hình như có việc quan trọng đó. Dậy mau đi hyung. Em phải đi đánh thức Tabi hyung đây. Dậy luôn đấy nhá.

Dae Sung ném trả Yong cái gối ôm rồi lại ào ra khỏi phòng. Yong chộp lấy cái gối rồi tiếp tục vùi mặt xuống nệm nhưng ngay lập tức phải nhỏm dậy. Một loạt âm thanh loảng xoảng, leng keng của kim loại va vào nhau 1 cách chói tai phát ra từ phòng của Tabi làm cậu giật mình.

“Thật tình, gọi Tabi hyung dậy mà cứ như đập phá nhà vậy. Ầm thế này sao ngủ nổi. Đành dậy vậy”

- Yong đấy ah. Chào buổi sáng. Oáp. – Tabi ngáp dài 1 tiếng chào Yong, vẻ mặt ngơ ngác không hiểu tại sao mình lại phải dậy khiến tabi như 1 đứa trẻ, thật khác hoàn toàn với 1 TOP lạnh lùng đầy quyến rũ trên sân khấu.

- Hê. Chào hyung. Đánh thức đc hyung dậy mà mọi người vất vả ghê. Mà giờ gần trưa rồi chứ sáng gì nữa chứ.Hihi

- Ừ thì trưa. -Tabi vò tung mái tóc, nháy mắt.. – Không biết có chuyện gì mà chị Chang sang sớm thế nhỉ. -Tabi thắc mắc.

- Sớm gì nữa hyung. Hơn 10h rồi đó. – Seung Ri, đầu tóc, quần áo đã chỉnh tề cười toe chạy xuống trước, bỏ lại Yong và Tabi. tóc tai bù xù, mắt nhắm mắt mở lững thững đi theo

- Năm đứa đến đủ rồi hả? ‘Quản lí Chang tươi cười với năm chàng trai còn đang ngáp ngủ.’

- Ôi, nhìn tóc em kìa Yong, Tabi cái quần ngủ của em sao lòe loẹt gớm vậy. Bae hôm nay trông tươi tỉnh ghê. Thôi vào chủ đề chính nha. Chị có tin mừng cho mấy đứa đây.

- Gì thế hả chị? ‘Lập tức 5 cái miệng cùng kêu lên’

- Bố Yang làm đám cưới sao? ‘Maknae lập tức đoán’

- Ne-yo nhận lời mời hợp tác với Big Bang chăng? ‘Bae cười tít’

- Armanie Jeans chọn Big bang là người mẫu độc quyền.hehe –‘Yong nằm gác đầu lên đùi Bae cười thích thú’

- Oáp. Em thì chỉ muốn được đi nghỉ mát thôi. ‘Tabi ngáp dài 1 cái uể oải nói’

- Vậy thì em sẽ được nghỉ. ‘ Quản lí Chang cười’ – Tin mừng chính là Big Bang sẽ được nghỉ ngơi.

- Thật hả chị??? ‘Bae nhảy dưng lên làm Yong rơi bịch xuống đất.’

- YEAH!!!!!!!!!!!! Bốn chàng trai rú lên ôm chầm lấy nhau. Yong lồm cồm bò dậy cũng tíu tít nhảy vào cấu véo Seung Ri.

- Tuy nhiên, cũng không phải là nghỉ hoàn toàn đâu. ’Quản lí Chang lên tiếng chấm dứt nỗi sung sướng điên cuồng của 5 đứa’.

- Những hoạt đông chung của cả nhóm sẽ tạm dừng nhưng những hoạt động cá nhân khác vẫn tiếp tục. Seung Hyun lớn, em vẫn tiếp tục cùng ê kíp phim “Into the firegun” tham gia các hoạt động quảng bá nhá.

- Ôi .Ôi…’Tabi rên lên thất vọng.’ – Khổ thân mình quá.! Hix.

-Nhưng cũng chỉ còn hai buổi phỏng vấn nữa thôi mà.Xong việc thì em cũng được nghỉ.Còn Yong, em sẽ tiếp tục…

- Sáng tác đúng không ạ? Không hề gì. Sáng tác là cách giải trí của em mà. ‘Yong toe toét cười sướng’.

- Ồ không. Em sẽ tiếp tục đi học Đại Học.

- HẢ? CÁI GÌ???????  “Yong nhảy dựng cả lên ghế sofa.” - Học ĐH áh? Chẳng phải là em đã học rồi đó sao?

- Nhà trường vừa thông báo là em phải học lại 1 số môn do nợ điểm. Hồi em đi quảng bá cho Heartbreaker đó, nhớ chứ, một số môn em đã không dự thi.

- Ôi… chết em rồi. Hix.

Yong ôm đầu đi lòng vòng quanh căn phòng. Tabi, Seung Ri và Dae Sung phá ra cười trước bộ dạng đau đớn của Yong, chỉ có Bae là mỉm cười đầy thương cảm.

- Vậy em sẽ học trong bao lâu ạh?

- Hai tháng. Và đó cũng là khoảng thời gian các thành viên còn lại được nghỉ ngơi.

- Ô hô…”Bae, Dae và Ri ôm nhau nhảy nhót trên ghế sofa”

- Em sẽ làm 1 tour đi Đông Nam Á với gia đình. Hêhê. “Dae Sung toe toét” –Em đã muốn đi lâu lắm rồi.

- Em sẽ về Kwang Ju nghỉ xả hơi. “Maknae gật gù”

- Không phải em dành thời gian đi chơi với các noona đấy chứ? “Tabi trêu”

- Hyung thật là… “Ri cười ngượng rồi lập tức chuyển sự chú ý sang Young Bae”

- Hyung có dự định gì chưa Young Bae. Có lẽ Hyung nên tranh thủ thời gian ít ỏi này để tìm một cô gái mà hẹn hò đi. Hêhê

- Ừkm. Hyung sẽ cố. “Bae cười tít mắt”

- Huhu. Chỉ có mình tôi khổ thôi, Tabi hyung ơi . ‘Yong ôm lấy Tabi “nức nở”’

- He. Đi học ĐH cũng là 1 cách relax mà. Chẳng phải cậu luôn muốn được trải qua cuộc sống của 1 cậu học sinh bình thường sao? ‘Tabi cười nháy mắt với Yong’

- Thôi, hyung đi ngủ tiếp đây.

Tabi giành lấy cái gối ôm hình đoremon mà Dae sung đang nghịch rồi lững thững đi về phòng. Ba người còn lại cũng trở về phòng bận rộn lên kế hoạch cho kì nghỉ của mình bỏ lại mình Yong ngồi bơ vơ 1 mình.

- Đi học ĐH, ôi…’Yong kêu lên’

--------------

Sau khi ăn uống no xôi chán chè, Yoo mới lục tục leo lên phòng rồi ôm lấy cái laptop.

“I don’t wanna run away but I can’t take it, I don’t understand…” 

nhạc chuông đt Yoo vang lên

- Chuyện gì thế cô Na?

- Hêhê.Tôi ở Hàn Quốc rồi nè.

- Á! Cô sang đến nơi rồi ah? Đang ở đâu thế?

- Tôi ở nhà cô ruột. Cô ấy ở một mình mà nhà thì rộng quá nên bảo tôi đến ở cùng chứ tôi định ở trong KTX trường cơ. Hihi. Một mình độc chiếm tầng 3. Thích nhất là nhà bà cô tôi lại ở gần ngay khu kí túc xá của mấy sao K-pop nhá. Thi thoảng đi học về lại gặp Big Bang hay Bi Rain ý chứ.Hí Hí.

- Uầy. Tôi tưởng khu đó thì toàn sao với những người trong ngành giải trí ở thôi chứ.

- Ơ, thế tôi chưa nói với cô là cô tôi là chuyên viên trang điểm có tiếng đó àh. Toàn make up cho mấy sao bự thôi nha. Thế nên mới có nhà ở khu V.I.P này chứ.

- Ồ. Ra vợi. Cô sướng nhá.

- Hehe. Lúc nào sang tôi chơi đi cô.

- Ok. Cho tôi địa chỉ nhà đi.

- Số nhà 22, dãy 71 khu Dongdaemun. Ah. Nhớ là…

“Buzz”

Yoo giật mình. “Là Ji Hoo”

- Ừ, tôi nhớ rồi. thôi, tôi bận tí việc. Thế nha cô. Mai có thể tôi sẽ sang. Bye cô.

- Ơ…

- Tut…tut…tut…..

[Ji_Hoo] : Hôm nay có đi chơi đâu không nhóc? ;)

Yoo_Hwa : Cũng loanh quanh vài chỗ anh ah. :)

[Ji_Hoo]: Đã quen hết đường phố Seoul chưa em?

Yoo_Hwa: Ối, chưa đâu anh :))

[Ji_Hoo]: Em cần guide ko ;)? Anh tình nguyện nè .

Yoo_Hwa: Thế thì tốt quá :))

[Ji_Hoo]: Vậy mình gặp nhau đi em. Em cho anh một cuộc hẹn nha. :)

Yoo_Hwa: Ơ…nói thực là em vẫn chưa tự tin để gặp anh.

[Ji _Hoo]: Chúng ta quen nhau bao lâu rồi nhỉ?

Yoo_Hwa: Tám tháng 17 ngày ạh. ;)

[Ji_Hoo]: Chính xác. Từng đó thời gian mà em vẫn không muốn gặp anh sao? Em vẫn chưa tin anh ư? :(

Yoo_Hwa: :-O Không phải đâu anh.

[Ji_Hoo]: Thế thì tại sao chứ?

Yoo_Hwa: Em chỉ lo lắng thôi.

[Ji_Hoo]: Em lo lắng gì chứ?

Yoo_Hwa: Em sợ gặp em rồi anh sẽ không muốn gặp lại nữa.

[Ji_Hoo] : Làm gì có chuyện đó chứ. Anh lo điều đó mới đúng. Thôi nào Yoo. Một cuộc gặp thì có sao đâu.

Yoo_Hwa: Ơ…ừkm. Thôi vậy. Thế thì thứ 7 này anh nha.

[Ji_Hoo]: Tuyệt!! Ở đâu đây em? 

Yoo_Hwa: Anh chọn đi

[Ji_Hoo]: Thế thì ở công viên Lotte World nha.

Yoo_Hwa: Vầng.

[Ji_Hoo] : Tuyệt. Thế nha em.

………

-----------------------$$---------------------

“Omo. Nhà to quá nhể” Yoo thầm ghen tị khi nhìn thấy ngôi nhà mà Nabi đang sống. “Cô Nabi sướng ghê! Ồ, cửa sổ phòng ở tầng 3 mở kìa. Phòng của cô Na sao. Hehe. Phải để cô ta bất ngờ mới được.”

Ngó quanh quất không thấy ai, Yoo bèn nhảy qua hàng rào thấp ngăn cách ngôi nhà với con đường nhỏ rồi bắt đầu bám vào mấy gờ cửa sổ leo lên. “Hehe. Chắc cô ta phải phát hoảng lên khi thấy mình bỗng xuất hiện ở cửa sổ.”

Với sở trường leo trèo của Yoo thì việc leo lên tới tận cửa sổ tầng 3 của căn nhà cũng không có gì là khó khăn lắm. “Cửa sổ kia rồi.” Nó bám lấy thành cửa sổ, đu người lên rồi ngó vào trong.

“Khiếp. Sao phòng lại bừa bộn thế này. Nhìn đâu cũng thấy quần áo. Cô Na lôi đâu ra mà lắm thế không biết”. 

Nó thắc mắc ngó quanh quất rồi mắt dừng lại ở chiếc giường ở góc phòng.

“Hả? Sao lại có con trai trong phòng thế này? Cô Na nói cô ý ở 1 mình trên tầng 3 cơ mà. Vậy cậu con trai kia là ai chứ?”

Yoo nhìn cậu thanh niên đang say ngủ kia thắc mắc. Nó kiễng chân lên ngó vào phòng nhìn cho rõ hơn. Và rồi…

- Á Á Á….

---------------------------$$------------------------------

Yong giật mình tỉnh giấc. Cậu vừa nghe thấy tiếng thét của ai đó. Yong ngồi bật dậy ngó quanh. Không có ai cả. Cậu lại nằm xuống.

- Kéo tôi lên với!

Yong ngồi bật dậy. “Rõ ràng là có tiếng nói mà”. Cậu đứng dậy đi ra phía cửa sổ ngó xuống.

Một người mặc hoodie đen đội mũ trùm cả gương mặt đang chới với bên ngoài cửa sổ phòng cậu. Cậu ta đang cố víu lấy cái gờ cửa sổ nhỏ xíu, mấy ngón tay dường như sắp tuột.Ngay lập tức Yong chồm người tới tóm lấy tay của người kia vừa kịp lúc mấy ngón tay rời khỏi gở cửa sổ. Sợ hãi, cuống quýt, người kia chỉ biết bám chặt lấy tay Yong rồi chới với leo lên

Sau 1 lúc vật lộn vất vả, Yong cũng kéo được người kia vào phòng mình. Cả hai cùng lăn ra sàn thở hổn hển.

- Cậu làm cái quái gì ở đó thế? Sao lại leo lên cửa sổ phòng tôi? Có biết thế là nguy hiểm lắm không hả? Mà…cậu là ai thế?

Yong lập tức chất vấn kẻ lạ mặt liều lĩnh kia. Người kia ngẩng lên. Yong sửng sốt giật mình

“Là con gái àh”

- Cô…cô… Yong lập tức trở nên lúng túng.”Mình cứ nghĩ đó là 1 tên con trai chứ.”

- Tại sao cô lại leo lên phòng của tôi? Cô …tính đột nhập vào đây sao?

- Ôi chết mất. Khổ rồi đây.

Yoo đau khổ ôm lấy đầu, ngay lập tức, nó ngẩng phắt lên nhìn Yong.

- Mà sao tôi trông anh quen thế nhỉ? Hình như nhìn thấy nhiều lần rồi thì phải.

- Ôi. ‘Yong bật cười trước câu nói của cô gái xa lạ kia. Cậu nói giọng bông đùa’

- Đừng nói vậy chứ. Cô cứ như không phải người Hàn Quốc vậy.

- Thì tôi đâu phải người Hàn Quốc chính gốc. ‘Yoo thản nhiên đáp bất chấp vè mặt không-thể-tin-được của Yong.'

- A! Đúng rồi. ‘Yoo kêu lớn’ – Big Bang. Anh là leader cùa Big Bang đúng không? Thảo nào tôi nhìn anh rất quen mà. Hóa ra là thấy trên TV.

- Không thể tin được. ‘Yong cuối cùng cũng kêu lên’

- Cô đột nhập vào phòng tôi mà bây giờ lại làm ra vẻ không biết tôi ư? Thật buồn cười hết sức.

- CÁI GÌ? Anh nghĩ tôi là loại người thế hả? Tôi mà thèm àh? Đến tên anh tôi còn chả nhớ thì tôi lẻn vào phòng anh làm quái gì.

- Thế cô đang làm gì ở bên ngoài cưả sổ phòng tôi? Sơn tường chắc. ‘Yong nói mát mẻ’

- Ơ… ‘Yoo đang hung hăng bỗng dừng lại như bị đớ lưỡi. Một lát sau, nó nói tiếp, giọng có hơi dịu xuống.’ 

- Thực ra tôi cũng đang tính đột nhập vào, nhưng không phải phòng anh mà là 1 người khác.

- Sao? Cô định vào phòng ai trong Big Bang?

- Không, không. ‘Yoo vội vã xua tay.’

- Không phải ai trong Big Bang của anh hết. Thực ra….A! ‘Yoo kêu lên như vừa nghĩ ra điều gì quan trọng’ - Ở khu này có mấy dãy 71 thế?

- Hai dãy. 71A và 71B. ‘Yong bực tức đáp. Cái cách cô ta làm ra vẻ chả quan tâm gì đến Big Bang thật dễ khùng hết sức’ - Nó thì có liên quan gì ở đây?

- Ối. Thì ra thế. Thế là mình nhầm mất rồi. ‘Yoo ôm đầu kêu lên’

- Thế này nhá. Nhà bạn tôi cũng là số nhà 22 dãy 71 nhưng là 71B nhưng tôi lại nhầm với nhà này. Thế nên mới xảy ra sự cố này. Xin lỗi đã làm phiền anh.

Yoo cúi đầu xin lỗi.

- Thật hả? ‘Yong vẫn tỏ vẻ nghi ngờ’

- Thật chứ sao không? Anh nghĩ tôi bịa ra chắc?

- Có thể lắm chứ! ‘Yong nhún vai nói’

- Anh…’Yoo giận giữ’ –Anh không tin thì mặc xác anh. Bây giờ mở cửa để tôi ra khỏi đây giùm.

Yong không nói gì chỉ đứng nhìn Yoo chằm chặp. Cậu nửa thì muốn giữ cô ta lại, bắt cô ta phải thừa nhận hành-vi-đột-nhập-vào-phòng-thần-tượng của mình, vừa muốn cô ta đi khỏi cho khuất mắt. Những gì cô ta nói thật chẳng đáng tin chút nào.

- Sao? ‘Yoo cũng chiếu tướng lại khi thấy Yong đang nhìn mình.’ – Hay tin là anh định giữ tôi lại và gọi bảo vệ đến? Rồi ngày mai trên trang nhất mọi tờ báo lá cải sẽ đăng tin” Một fangirl crazy tìm cách đột nhập vào phòng của Leader lừng danh của Big Bang”. Xin lỗi! Tôi vẫn chưa nhớ ra được tên anh . ‘Yoo nói câu cuối, giọng mát mẻ’

Yong ngần ngừ 1 lúc. Cuối cùng cậu cũng đi lại mở cửa phòng. Yoo nhanh chóng theo Yong đi xuống phòng khách. Yong mở nốt của chính rồi đứng qua 1 bên

- Mời cô.

- Cám ơn anh.Không cần mở cổng đâu. Tôi trèo qua được. Xin lỗi vì đã làm phiền và cũng cám ơn anh vì đã cứu mạng. 

Yoo tinh nghịch nháy mắt rồi vọt qua hàng rào thấp ra đường. Yong nhìn theo bóng Yoo khuất sau hàng cây rồi sập cửa vào nhà.

----------------$$----------------

- Á! CÁI GÌ?????????

Nabi suýt rơi từ trên giường xuống đất.

- Cô trèo vào phòng của G-Dragon áh?

-Ah. Thì ra tên anh ta là G-Dragon àh? ‘Yoo nằm ườn ra giường phớt lờ vẻ hoảng hốt của Nabi’

- Cô đúng là… ‘Nabi nguýt Yoo 1 cái như thể câu nói của Yoo xúc phạm nó ghê gớm vậy’. – Đến G-Dragon cũng không biết nữa.

- Ờ. Tôi có biết anh ta nhưng chả nhớ tên. Tôi chỉ biết anh ta là leader của Big bang thôi. Tôi đâu có quan tâm đến mấy ca sĩ HQ lắm. ‘Yoo nhún vai’

- Nhưng mà cô liều quá thể. May mà không bị bảo vệ phát hiện ra đó. Bảo vệ khu đó đông lắm mà.

- Ờ thì tôi phải canh me lúc mấy lão bảo vệ đi khuất rồi mới dám leo chứ. Nhưng mà vào khu này phải được người sống trong khu bảo lãnh thế nên chắc họ cũng hơi lơ là. May mà cô bảo lãnh cho tôi từ hôm qua. Nhưng cũng tại cô cả. Sao cô không nói rõ khu này có tới 2 dãy 71. 

- Hôm qua tôi chưa nói hết cô đã cup máy rồi còn gì? Tôi tưởng cô phải biết chứ. Khu A là dành cho dân V.I.P còn khu B này dành cho dân ‘hơi’ V.I.P. Hihi. 

- Làm tôi bị quê mặt trước mặt cái tên đáng ghét kia.Hứ. Anh ta cứ khăng cho tôi là fangirl của anh ta muốn đột nhập vào phòng idol cơ đấy. Xì. Ai mà thèm chứ!

‘Yoo trề môi nói. Trông nó vẫn còn cay cú lắm.’

-Tôi mà là anh ý thì tôi cũng nghĩ thế. Tự dưng leo lên cửa sổ phòng nhà người ta làm gì? Cô nhiều lúc có những ý nghĩ điên rồ thật đấy.

- Thì tôi vẫn thế mà.

- Mà nói cho tôi biết phòng anh ấy trông như thế nào đi. Cô đúng là may mắn nhất đó nhá. ‘Nabi hào hứng sấn lại Yoo chờ đợi’

- Gớm. Bừa như quỷ ý. Toàn quần áo là quần áo. Mà thế cô cũng cho là may mắn sao. Bị anh ta nói cho tức điên lên ý. Mà tôi không muốn nói đến, nghĩ đến anh ta nữa…Aaaaa…

‘Yoo bịt tai kêu lên’

- Thì thôi vậy. ‘Nabi chưng hửng đáp, nó còn muốn vặn hỏi Yoo thêm nhiều nhiều nữa cơ’

- Tôi có việc nhờ cô đây Na.

-Gì thế?

-Cô Chae Sun của cô là chuyên viên trang điểm nổi tiếng đúng không? Tôi muốn nhờ cô ấy make-up cho tôi có được không?

- Cô làm gì mà phải nhờ tới chuyên viên cao cấp make-up cho thế? Hehe. Đi coi mặt hả?

- Ờ…Cũng gần thế!

- Hả? Thật ư? Hóa ra cô đã được mai mối cho 1 anh chàng ở bên đây từ trước rồi ah? Thế mà cô không thèm nói gì với tôi nhá.Cô…

- Haha…Cô bị hâm àh? ‘Yoo cười sặc sụa’ – Tôi đi gặp Ji Hoo.

- Thế áh? ‘Nabi hào hứng nhảy luôn xuống giường’

- Cuối cùng cô cũng quyết định gặp ‘ngườiiii taaa’ rồi àh? ‘Nabi cố ý kéo dài giọng ở hai chữ người ta khiến Yoo đỏ mặt’ – Kể chi tiết tôi nghe xem nào.

….

- Thế là thứ bảy này hai người hẹn hò lần đầu tiên. ‘Nabi gật gù vẻ-đã-hiểu’

- Hèn hò gì chứ! Chỉ là gặp mặt thôi mà. ‘Yoo lại đỏ mặt’

- Hí hí…Lại còn mắc cỡ. Nhưng không được cô àh. Cuối tuần này cô Chae Sun bay sang Mĩ mất rồi. Trang điểm cho Wondergirls.

- Ôi…Tiếc ghê. ‘Yoo rên lên thất vọng’

- Không có chuyên viên cao cấp thì đã có chuyên viên tập sự là tôi đây. ‘Nabi vỗ ngực tự hào’ – Để tôi ra tay giúp cô. Yên chí! Đảm bảo cô trông cô sẽ xinh như 1 cô công chúa và Hoàng tử Ji Hoo sẽ phải lòng ngay từ cái nhìn đầu tiên.

- Thôi đi cô ‘Yoo lấy cái gối đập Nabi’ – Cô thì trang điểm gì chứ.

- Được chứ sao không? Con nhà tông không giống lông cũng giống cánh. Mà cô tôi cũng mới chỉ cho tôi mấy ngón nghề trang điểm rồi. Cô yên tâm đi. Không được như công chúa thì cũng ra nàng hầu. Há há…

- Cái con này….’Yoo ném cái gối về phía Nabi’ – Haiz. Đành vậy. Thà để cô trang điểm còn hơn 1 mình tôi vật lộn make-up cho mình. ‘Yoo thở dài.’ 

---------

- Yong, có chuyện gì mà cái mặt cau có thế kia. Vẫn còn tức vụ cô gái đó ah? ‘Tabi ngồi xuống vỗ vai Yong’

- Dạ…Cũng không có gì.

- Không có gì ah? Nhìn cái mặt cậu kìa. ‘Tabi véo má Yong’

-Ái….hyung…

- Đi chơi đi cho thoải mái. Còn mấy bữa nữa thôi là cậu phải nhập học rồi đó.Chủ nhật này mấy đứa kia đang bàn nhau đi chơi công viên Lotte World. Cậu đi cùng chứ? Lâu lắm rồi 5 anh em mình chưa đi chơi cùng nhau.

- Ôi. Em chỉ muốn đi mua sắm quần áo thôi.

- Cả ngày cậu lượn lờ ở mấy cửa hàng quần áo đó mà chưa chán sao? Phải dành thời gian đi chơi cùng mọi người chứ.

- Vâng. Thế cũng được. Em cũng phải cho con Gaho đi chơi.Lâu rồi nó không được ra ngoài rồi.

-------------------$$-----------------

-Trời ơi! Trông cô có khác gì mấy chị diễn viên không hả? ‘Nabi kêu lên khi nhìn Yoo trong gương’

- Hix. Có diễn viên nào có cái mũi tẹt dí và cái mặt tròn xoe xoe như tôi không cô?

Yoo rên rỉ sau khi xoay đi xoay lại phải đến 1001 lần trước gương.

- Cô không hoàn hảo như họ nhưng cô là vẻ đẹp tự nhiên.hehe.Mấy cô diễn viên, ca sĩ đó toàn phẫu thuật thẩm mĩ hết ý mà.

- Nhưng tôi vẫn thấy thế nào ý cô ah. Cái váy này chả hợp với tôi tẹo nào.

- Cái váy xinh thế còn kêu gì.Tại cô không quen mặc váy nên thế.Ai mượn suốt ngày quần bò áo thun rồi lại quần thụng áo hoodie cơ.Hihi. Tự tin lên đê. Trông cô hôm nay xinh lắm. Cam đoan với cô là anh chàng Ji Hoo sẽ phải ngất ngây.

- Thôi, xin nàng. ‘Yoo đỏ mặt kêu lên’ – Tôi phải đi đây không muộn mất. Cám ơn cô nhiều nhá.

- Ừh. May mắn nha cô. 'Nabi nói với theo bóng Yoo lật đật chạy ra cửa.'

***

Yoo Hwa gượng gạo trong đôi giày cao gót xúng xính áo váy bước xuống taxi.

“Mình sinh ra không phải để mặc váy và đi giày cao gót mà ' Yoo thầm nghĩ đúng lúc điện thoại nó reo lên.'

- Tôi, Yoo Hwa đây ạ.

- Yoo ah. Anh, Ji Hoo đây.Em đang ở đâu vậy?

- Em đang đứng ngay cổng trước của công viên nè. Chỗ mấy con chuột Mickey đó.

- Anh thấy em rồi.

Yoo giật mình quay lại. Giọng nói của Ji Hoo phát ra trong điện thoại và cả ngay đằng sau lưng nó.

- Chào em, Yoo. 

Ji Hoo mỉm cười. Anh có đôi mắt thật ấm áp. Mặc dù được xem qua webcam nhiều lần và Yoo cũng biết là Ji Hoo rất đẹp trai nhưng nó không ngờ ở ngoài Ji Hoo lại đẹp đến vậy. Anh đơn giản trong chiếc quần Jeans và áo thun trắng nhưng cũng đủ khiến mấy cô gái đi qua phải xuýt xoa thì thầm. Mái tóc anh màu nâu sáng , mượt và đẹp 1 cách kì lạ. Yoo đứng ngây người 1 lúc.

- Sao thế em? ‘Ji Hoo tò mò nhìn vẻ mặt Yoo dò hỏi’

- Ơ… ‘Yoo giật mình rời mắt khỏi Ji Hoo.’ – Không sao ạh. Chỉ là trông anh hơi khác lúc nhìn qua webcam.

- Thế ah? ‘Ji Hoo cười lớn’ – Trông ngu ngốc hơn đúng không? Em cũng khác. Nhìn em ở ngoài đẹp và dịu dàng hơn trong webcam.

- Thế qua webcam nhìn em xấu và hung dữ lắm àh? ‘Yoo vặc lại’

- Ồ, không. ‘Ji Hoo lại cười. Nụ cười của anh có thể khiến bất cứ cô gái nào say nắng ngay tức khắc’

- Qua webcam nhìn em lém lỉnh hơn. Nhưng nhìn ở đâu thì em cũng vẫn là 1 cô bé xinh đẹp và dễ thương.

Cả Yoo và Ji Hoo cùng cười. Chẳng có gì gọi là sự e dè của những người mới gặp nhau lần đầu cả.

- Vào công viên thôi. Có nhiều trò vui lắm. ‘Ji Hoo nói’ – Em chưa đến đây đúng không?

- Vâng.

- Để anh chỉ cho em mấy trò thú vị lắm. Đảm bảo em sẽ thích.

Rồi Ji Hoo nắm tay Yoo kéo vào cổng công viên.

----------------$$---------------

-Hyung đây rồi! Maknae kêu lên khi thấy Yong và Bae xuất hiện với con Gaho lon ton chạy trước.

- Vậy là đủ hết rồi. Lên đường thôi. ‘Dae sung hồ hởi nói’

Năm chàng trai nhanh chóng leo lên xe phóng tới công viên Lotte World – một trong những công viên giải trí lớn nhất Seoul.

- Mọi người có chuẩn bị đồ để cải trang tránh bị fan phát hiện chưa? ‘Bae lôi trong balo ra 1 đống đồ ngụy trang’ – Áo khoác có mũ này, khẩu trang, kính mát. Còn thiếu gì nữa không nhỉ?

- Ối… Em quên kính mát mất rồi! ‘Seung Ri kêu lên’

- Chả sao đâu. Cậu cứ đội cái mũ trùm kín mặt là được. Ai hơi đâu mà đi chăm chăm nhòm mắt cậu chứ. Há há…’ Yong trêu Ri’

- Đi chơi mà kín mít thế này, thật chẳng thoải mái tẹo nào. ‘Tabi tặc lưỡi’

- Đành chịu thôi. Chúng ta là người của công chúng mà. ‘Bae nhún vai’

- Mà hyung mang theo con Gaho thế này, dễ bị lộ lắm nha. ‘Dae Sung ôm lấy chú chó nhăn nheo nhàu nhĩ của Yong’ – Mày cũng nổi tiếng ngang G-Dragon ý chứ nhỉ? ‘Dae Sung nựng nịu Gaho trong khi nó liếm mặt cậu’

- Nhưng để nó ở nhà hyung không an tâm. Nó lại tè bậy vào mấy bộ đồ hiệu Luis Vuitton hyung mới mua thì chết dở. Mà để nó ở nhà 1 mình cũng không ai cho nó ăn nữa. ‘Yong tặc lưỡi’

- Hehe, con Gaho này hay thật.Cứ đồ hiệu mà tè bậy mới giỏi chứ! ‘Seung Ri xoa đầu Gaho cười’ - Mà con Boss của Hyung đâu rồi, Bae?

- Hyung cho nó sang ở nhờ nhà Sean hyung rồi. Nhờ nhà đó chăm sóc nó trong thời gian hyung đi nghỉ mát.

- Ồ. Ra thế!

- Đến nơi rồi kìa. ‘Yong kêu lên khi trông thấy cổng khổng lồ của công viên Lotte World’

- Bây giờ mọi người tản nhau ra đi chơi nha. Đi cả năm đứa dễ bị phát hiện lắm. ‘Bae nói’

- Ok. Dae Sung, đi với hyung nào. ‘ Tabi vẫy tay gọi Dae Sung’

- Ji Yong hyung đi với em ko? ‘Ri ngó mặt Yong dò hỏi’

- Không đâu. Tôi chán cậu rồi. ‘Yong lè lưỡi trêu Ri’ – Hôm nay tôi chỉ muốn dành cả ngày đi chơi với Gaho thôi.

- Vậy hẹn mọi người 5 giờ chiều ở cổng sau công viên nha. Bye. Đi chơi vui nhá.

Yong kéo cái mũ lên trùm kín đầu rồi bế Gaho nhảy xuống xe.

-----

Ji Hoo giật mạnh tay Yoo rồi ôm nó vào lòng vừa lúc 1 chú hề đẩy 1 chiếc xe chất đầy đồ chơi lao vụt qua. Yoo hoảng hốt chả biết làm gì ngoài cúi đầu trong vòng tay Ji Hoo. Một lát sau nó mới ấp úng nói.

- Ơ…bỏ em ra được rồi Ji Hoo.

- Anh xin lỗi. ‘Ji Hoo giật mình buông cánh tay ra’

Cả hai chợt cảm thấy ngượng ngùng. Yoo mặt đỏ như gấc cứ cúi gằm mặt xuống giả bộ xem xét mấy cái viền đăng ten trên váy của mình.Cả người nó nóng ran lên, cảm tưởng như ông mặt trời vừa ưu ái ra đứng ngay chóc đỉnh đầu nó vậy.

- Ơ… ‘Ji Hoo lên tiếng phá vỡ bầu không khí ngại ngùng’ – Trời nóng quá nhỉ! Em muốn ăn kem không Yoo?

- Dạ có. ‘Yoo vội túm lấy câu gợi ý của Ji Hoo như vớ được vàng’ – Em muốn ăn kem dâu.

- Vậy đợi anh ở đây nhá. Anh ra đằng kia mua.

- Vâng.

Yoo đứng nhìn theo Ji Hoo len lỏi giữa đám đông người đi ra đi vào công viên.

“ Vòng tay anh ý thật ấm áp. Cả mềm mại nữa.”

Yoo nghĩ lại lúc Ji Hoo ôm lấy nó rồi tự mỉm cười một mình. “Ji Hoo thật dễ thương”.

“ Ôi ôi, mày đang nghĩ cái gì thế hả Yoo?” Nó tự đập tay vào đầu mình. “Thôi! Không được nghĩ vớ vẩn nữa.” Yoo tự nhủ rồi đi đi lại lại ngắm nghía khuôn viên của Lotte World. Lotte World có khu vui chơi trong nhà lớn nhất châu Á và là công viên giải trí lớn nhất nhì Hàn Quốc. Nghe nói những ngôi sao HQ hay đến đây chơi lắm. Ở đây lúc nào cũng đông nên mọi người ít chú ý.

“Chà! Đằng kia là trò gì mà đông vui quá thế nhỉ. Tí phải kêu Ji Hoo ra đó xem thử mới được."

- Ái…

- Xin lỗi, xin lỗi cô... ‘Một người đàn ông rối rít xin lỗi khi va phải Yoo.’ - Tôi vô ý quá. Cô có sao không?

- Tôi không sao. Không….

Yoo chưa nói hết câu thì gã đàn ông kia chợt giật lấy cái túi xách trên tay Yoo rồi chạy biến vào đám đông người đang chen lấn vào chơi mấy trò chơi.

- Á! Đứng lại! Cướp! Cướp!

- Yoo kêu lên rồi lao theo tên cướp. Nó len lỏi qua từng đám người đang đứng chờ đến lượt mua vé vào ngôi nhà ma rồi thô bạo đẩy mấy người đang đứng xem tấu hài mặc kệ những tiếng la ó và vẻ mặt khó chịu của họ khi nó va phải.

“ Tên cướp khốn khiếp! Ta mà tóm được mi thì…”

Yoo tức tối nghĩ, nhưng khoảng cách giữa nó và tên cướp cứ mỗi lúc một xa dần. Cuối cùng, nó đành bỏ cuộc khi cái bóng áo đen của tên cướp hoàn toàn bị nuốt chửng bởi đám người đang đổ vào công viên mỗi lúc 1 đông.

-------------$$--------------

- Chà! Cuối tuần có khác. Đông quá Gaho nhỉ. ‘Yong kêu lên khi bước vào công viên Lotte World.’ - Nào! Đầu tiên phải kiếm cái gì ăn đã.

Yong hồ hởi dắt Gaho đi sâu vào khu ăn uống. Nỗi bực dọc tích tụ mấy hôm nay của cậu dường như bay đâu hết.

- Mày thích món gì nào Gaho?

Yong tần ngần đứng trước quầy bán xúc xích và thịt xiên nướng. Chú chó nhanh nhảu chạy lại phía quầy bán thịt xiên. Mùi thịt nướng thơm phức có lẽ hấp dẫn nó hơn.

- Mày thích món đó hả? ‘Yong bước tới quầy bán thịt xiên’ – Chà. Thơm quá!

-Mua thịt xiên nướng đi chàng trai. Chú cún của cậu trông đáng yêu quá nhỉ. ‘Bác chủ quầy tươi cười chào mời’

- Vâng. Trông nó nhăn nheo nhàu nhĩ thế nhưng đẹp đúng không chú.

- Ừ! ‘Ông chủ quán lại cười’

- Cho cháu 3 que ạh.

- Đây. Của cháu hết 75 won và ta tặng cho chú chó đáng yêu này một que nhỏ nữa.

- Ồ! Cám ơn chú nhiều lắm. Gaho. Mày cũng phải cám ơn chú ấy đi chứ.

***

- Tạm no rồi!

Yong xoa bụng kêu lên. Gaho cũng đã ăn hết phần của mình từ bao giờ, đang ngồi liếm mép nhìn Yong chờ đợi.

- Muốn ăn nữa há? Ăn nữa thì mày sẽ thành quả bóng nhăn nheo mất.

Yong cười ăn nốt phần thịt còn lại rồi dắt Gaho đi tiếp. Cậu ghé hết chỗ này đến chỗ khác, thi thoảng lại phấn khích reo lên. Gaho chạy lon ton phía trước Yong. Nó có vẻ vui thích lắm vì lâu rồi nó không được tới nơi đông vui thế này. Yong hớn hở chạy theo Gaho không để ý những ảnh mắt tò mò và những tiếng xì xầm khi cậu đi qua.

***

- Mệt quá! ‘ Yong kêu lên ngồi xuống chiếc ghế đá cạnh đài phun nước.'

- Mày có vẻ thích cái trò tàu cao tốc ấy nhỉ. ‘Yong bế Gaho lên vuốt ve’ – Nóng ghê cơ! ‘Yong kéo cái mũ trùm đang che sùm sụp ra khỏi đầu.’ – Tao muốn đi ăn kem.

- Nhìn kìa! G-Dragon đúng không?

- G-Dragon của Big Bang kìa.

- Có đúng không?

- Đúng rồi, cả con chó nữa kìa…

Tiếng xì xào lập tức nổi lên khi Yong bỏ mũ xuống. Một cô gái đi tới trước mặt Yong kêu lên

- Anh là G-Dragon đúng không ạh?

- Ơ.. không…’Yong lắp bắp’ – Cô nhầm người rồi.

Yong chối nhưng cái vẻ mặt bối rối của nó thì đang nói ngược lại

- Đúng là anh rồi. Cho em xin chữ kí đi anh. 

Cô gái lao tới lôi ra 1 chiếc bút và lấy cái mũ đang đội trên đầu mình chìa về phía Yong. Ngay lập tức, đám đông đang đứng xem Hải cẩu biểu diễn gần đó liền đổ xô tới. Tiếng xì xào phấn khích mỗi lúc 1 to.

- Ơ… 

Yong bối rối đứng dậy khi đám đông cứ thế kéo tới, mỗi lúc 1 đông. Gaho thì có vẻ bấn loạn. Nó sợ hãi nhìn đám đông phấn khích đang xáp lại phía nó.

- Ẳng…. 

Gaho kêu lên khi 1 cô gái dẫm phải chân nó. Gaho trở nên hoảng hốt thực sự. Nó giật mạnh cái dây xích Yong đang giữ. Yong giật mình khi thấy sợi dây xích trong tay mình tuột ra.

- Gaho…

Yong hoảng hốt kêu lên khi thấy sợi xích đã tuột. Gaho thì điên cuồng lao về hướng ngược lại phía đám đông đang đổ xô tới.

- Đứng lại, Gaho.

Yong kêu lên, lao theo Gaho. Đám đông đứng khựng lại 1 chút khi thấy Yong lao đi rồi ngay lập tức đổ xô chạy theo.

--------------------$$-------------------- 

- Ôi! Điên lên mất! 

Yoo dừng lại để thở. Nó quyết định bỏ cuộc sau khi khi không còn trông thấy tăm tích của tên cướp đã giật túi xách của nó nữa.

- Nếu hôm nay ta đi giày thể thao thì mi đã không thoát được rồi.

Yoo tức tối kêu lên rồi ngồi phịch xuống cái ghế đá. Nó cởi giày cao gót xoa bóp cái chân vừa đau nhức vừa mỏi nhừ.

- Váy và giày cao gót đúng là những thứ không dành cho mình mà.

Yoo rên rỉ khi thấy cái chân nó đã phồng rộp lên và đau mỏi khủng khiếp.Nó ngẩng lên nhìn quanh. Mải chạy theo tên cướp, bây giờ nó cũng không biết mình đã lạc đến chốn nào của công viên nữa.Chỗ mà Yoo đang ngồi khá yên tĩnh, không đông đúc ồn ào như những chỗ mà nó vừa qua. Xung quanh nó khá là nhiều cây, tạo nên một bầu không khí khá trong lành và mát mẻ. Cũng ít người qua lại chỗ này. Chỉ có vài cặp đôi đang ngồi cười đùa trên ghế đá dưới bóng cây hay mấy cụ già thảnh thơi dạo mát. Đúng là một khoảng lặng hiếm hoi trong cái công viên ồn ào náo nhiệt vào bậc nhất này.

Yoo ngả người ra ghế, hít hà cái hương thơm dìu dịu của một khóm hoa leo gần chỗ nó ngồi. Nó chợt ngồi bật dậy

“Chết rồi! Ji Hoo! Chắc giờ này anh ấy đang tìm mình cuống lên đây. Hoặc cũng có thể anh ấy đã bực mình và bỏ về.”

Nó đau lòng nghĩ đến khả năng thứ hai. 

“ Phải gọi cho anh ấy mới được.”

Yoo quờ quạng tìm túi.

- Ôi! ‘Nó đau khổ rên lên’

“ Mình quên mất là nó bị giật mất rồi. Tiền bạc, đồ trang điểm mượn của Nabi, cả điện thoại nữa đều trong đó. Giời ạ! Sao buổi hẹn hò đầu tiên lại xui xẻo thế này…huhu”

“ Bây giờ tìm về được đúng chỗ mình bị giật túi cũng chẳng phải việc đơn giản. Mà cũng chẳng rõ công viên này rộng bao nhiêu và chỗ này là chỗ nào nữa. Sao tôi lại khổ thế này!”

Yoo bất lực ngó quanh. Nó thấy một chú cún nhỏ tập tễnh đi lại phía mình. Trông nó nhăn nheo nhàu nhĩ thật buồn cười. Yoo bật cười bước lại bề chú chó lên.

- Cún cưng. Mi bị lạc chủ hả? Mi cùng cảnh ngộ với tao rồi. Mà chân mi sao thế này?

Yoo xuýt xoa cái chân tập tễnh của chú cún. Nó vốn yêu chó mèo từ bé mà.

- Ơ…Làm ơn…Đó là chó của tôi…

----------------------$$-------------------------

Yoo ngẩng lên khi nghe tiếng nói vang lên bên cạnh

- Anh…. ‘Yoo giật mình’

- Cô…. ‘Yong kinh ngạc kêu lên’

Yong ngay lập tức thay đổi thái độ, từ nhẹ nhàng lễ phép chuyển ngay sang cau có.

- Là cô hả? Sao cô lại có mặt ở đây?

- Tại sao tôi lại không được có mặt ở đây?

Yoo nhướn mày. “Cứ nhìn thấy cái mặt anh ta là mình lại thấy ức chế”

- Anh…

Nhưng Yoo chưa nói hết câu thì bị Yong kéo mạnh 1 cái khiến nó ngã dúi vào 1 khóm hoa bên cạnh lối đi rồi lại còn ấn đầu nó chúi xuống.

- Anh làm cái…

Yoo kêu lên nhưng Yong ngay lập tức bịt miệng nó lại rồi hất đầu ra hiệu lên phía lối đi. Một đám người chạy rầm rập qua miệng ý ới réo tên G-Dragon. Đám người này chưa đi khuất lại một đám người khác còn đông hơn chạy tới, cũng ý ới gọi, cũng ngó nghiêng tìm kiếm G- Dragon 1 lát rồi lại kéo nhau đi. Đợi 1 lát không thấy ai chạy qua nữa, Yong mới thò đầu ra khỏi đám cây.

Yoo cũng lóp nghóp bò dậy, dậm bình bịch đi ra ghế đá vừa nãy nó ngồi rồi lại bắt đầu cái giọng chọc ngoáy

- Ghê nhỉ. ‘Yoo cố ý dài giọng’ – Đúng là G-Dragon nổi tiếng của Big bang có khác. Đi đâu cũng được săn đón quá nhỉ.

- Ơ… ‘Yong làm bộ ngạc nhiên kêu lên’ - Cô nhớ được tên tôi rồi àh? Thật vinh hạnh cho tôi quá. 

‘Rồi Yong đưa tay toan ôm lấy Gaho.’

- Làm gì thế? ‘Yoo ôm Gaho nhảy lùi lại’

- Đó là con Gaho của tôi. Đưa trả tôi đây. ‘Yong chìa tay’

- Của anh àh? Làm sao anh chứng minh được chứ?

- Cô không thấy cái vòng có tên G-Dragon trên cổ nó àh?

- Tôi không biết!

- Mau trả tôi! ‘Yong sấn tới ôm lấy Gaho’

- Ái…anh…

- Ái… ’Yong kêu lên vội bỏ tay ra’ 

- Gaho! Sao mày lại cắn tao? ‘Yong sửng sốt nhìn vết cắn tròn tròn trên mu bàn tay của mình’

- Anh làm nó đau đấy! ‘ Yoo bực bội kêu lên. Yoo đỡ lấy cái chân đau của Gaho lên nựng nịu.

– Chân nó đang bị thương đây nè. Anh lại còn nắm vào cái chân đau của nó nữa. 

- Tôi đâu biết! ‘Yong bối rối’ – Mà sao nó lại bị thương thế?

- Làm sao tôi biết! tôi đang ngồi đây thì nó tập tếnh chạy lại. Tội nghiệp Gaho bé bỏng. ‘Yoo vuốt ve Gaho, chú cún được thể liền rúc vào lòng Yoo nũng nịu.’

- Chắc bị thương lúc cô gái kia dẫm phải nó. ‘Yong nhớ lại lúc bị fan bao vây’ – Mà nó có vẻ thích cô nhỉ?

- Đương nhiên.

Yong khịt mũi cố nín cười. Yoo ngẩng lên lừ Yong 1 cái rồi lại tiếp tục vuốt ve, ôm ấp Gaho. Cuối cùng, Yoo cũng chịu đặt Gaho vào tay Yong.

- Trả anh này. Nhớ phải chăm sóc nó cho cẩn thận đấy.

- Cô… ‘Yong hơi bất ngờ’ – Cám ơn cô!

- Lần trước anh cứu mạng tôi. Lần này coi như tôi trả ơn.

Yong nheo mắt nhìn Yoo. “ cô ta cũng đâu đến nỗi đáng ghét lắm nhỉ”

- Trời sắp mưa rồi kìa.

Yoo lo lắng nhìn lên bầu trời bây giờ đã chuyển sang màu xám u ám. Thi thoảng có vài tiếng sấm ì ầm nổi lên.

- Phải về ngay không trời mưa mất. Mà muốn ra cổng chính thì đi hướng nào thế?

Yoo nhìn Yong chờ đợi.

- Đi hết lối này rồi rẽ trái. Cứ đi thẳng là ra đến cổng công viên.

- Vậy àh. Cám ơn anh.

Yoo xoa đầu Gaho một lần nữa rồi hấp tấp đi về hướng Yong chỉ. Yong đứng nhìn theo cái dáng chạy lật đật của Yoo rồi giật mình rời mắt khi Gaho nhè nhẹ liếm tay cậu.

- Về thôi Gaho. Thật là một ngày mệt mỏi.

Yong kéo khoa áo khoác cho Gaho vào ngực áo rồi chạy về hướng ngược lại Yoo. Yong mỉm cười nhìn Gaho nằm cuộn tròn trong ngực áo mình rồi chợt nhớ đến Yoo.

“Mình vẫn chưa biết tên cô ta”

-----------------$$-----------------

Yoo Hwa lếch thếch xách đôi guốc đi vào nhà.

- Mẹ ơi!

- Sao thế con? Sao lại trông thê thảm thế này?

- Mẹ ra trả tiền taxi giúp con với. Con mệt quá rồi.

Yoo lừ đừ đi vào nhà rồi lăn luôn ra cái ghế sofa. Bà Lệ Thủy lo lắng ngồi xuống cạnh Yoo.

- Có chuyện gì vậy con? Làm gì mà hết cả tiền trả taxi thế? Mà túi xách đâu rồi?

- Bị giật mất rồi mẹ ơi. Huhu….

- Mà con đi chơi với anh chàng nào đó cơ mà. Sao lại bị giật mất?

- ….

- Ra là thế.

Bà Lệ Thủy nhẹ nhàng mỉm cười sau khi kiên nhẫn nghe hết Yoo kể khổ.

- Thôi, không sao. May mà con không bị sao cả. Đi tắm rửa rồi ăn cơm đi con.

--------------------$$-------------------

Yoo lục cục leo lên phòng. Nó nằm vật ra giường. “Ngủ lấy lại sức đã”

- Chết rồi! Ji Hoo!

Yoo chồm dậy. Nó lao ra ôm lấy cái laptop.

Yoo_Hwa: Buzz!!!

Anh Ji Hoo :|

[Ji_Hoo]: A! Em đó hả? Em về nhà an toàn chứ?

Yoo_Hwa: Em xin lỗi. Chăc hôm nay anh giận em ghê lắm.

[Ji_Hoo]: Ồ! Không đâu. Nhưng anh hơi buồn. Có lẽ em giận anh lúc anh ôm em đúng không?

Yoo_Hwa: Ôi! Không phải đâu anh.

[Ji_Hoo] : Thế tại sao em lại bỏ đi? Anh tưởng em giận anh nên bỏ về trước. Mà điện thoại cũng không liên lạc được.

Yoo_Hwa: Không phải thế đâu anh. Anh nghe này…

….

[Ji_Hoo] : Thì ra là vậy àh?

Yoo_Hwa: Vâng.

[Ji_Hoo] : Mà em liều quá. Một mình chạy đuổi theo tên cướp. Nhỡ hắn ta có đồng bọn hay vũ khí thì sao?

Yoo_Hwa: Lúc đó em có nghĩ được nhiều thế đâu. Em chỉ biết là phải giành lại cái túi của mình thôi. Đó là cái túi em rất thích mà.

[Ji_Hoo] :May quá. Hóa ra không phải em giận anh

Yoo_Hwa: :-j

----------------------

- Yong! Dậy đi! Hôm nay cậu phải đi học đấy!

Young Bae nhẹ nhàng ngồi xuống mép giường Yong.

- Hử?? ‘Yong dụi mắt ngồi dậy. Gaho nhảy vào lòng Bae rồi bắt đầu liếm tay cậu.’ 

- Học gì?

- Học Đại học chứ còn gì nữa! ‘Bae kêu lên thụi nhẹ vào ngực Yong’

- Thôi chết! Đúng rồi!

Yong bật dậy, lao xuống giường.

- Suýt nữa mình quên mất.

Bae bật cười nhìn bộ dạng hớt hải của Yong. Cậu gấp lại chăn và gối cho Yong.

- Mấy giờ rồi Bae? ‘ Yong, miệng đầy bọt kem đánh răng, thò đầu vào phòng hỏi.

- Yên tâm. Vẫn còn kịp.

---

- Mấy đứa kia đâu hết rồi Bae?

Yong chui đầu vào cái tủ quần áo đầy ắp của mình lục lọi để tìm một bồ đồ mặc đi học. 

- Hai đứa nó thu dọn hành lí đi từ sáng sớm nay rồi. Seung Hyun hyung cũng vừa đi được một lát. Chỉ còn 2 chúng ta ở KTX thôi

Sau một lúc bới bới tìm tìm, cuối cùng Yong cũng lôi ra được một chiếc áo thun trông đơn giản nhất.

- Hihi. Đi học ĐH ko cần nổi bật. ‘Yong nháy mắt’

- Thật chả giống cậu bình thường chút nào.

- Ờ thì nổi bật quá các giáo sư lại chú ý, các bạn học lại bảo mình là người nổi tiếng nên luôn muốn nổi bật nhất, rồi lũ nitizen lại được dịp soi mói nói này nói nọ, mệt lắm.

- Ừ!

- Mà cậu không đi chơi đâu àh Bae? Nghỉ lâu thế mà không có kế hoạch gì ah?

- À! Mình định 1 lát nữa sẽ đi tới nhà thờ.

- Giời ạh. Kế hoạch của cậu chỉ có thế thôi sao? ‘Yong chán nản kêu lên’ 

- Cậu phải đi đâu xa mà chơi cho đã chứ. Chí ít cũng đi đâu chơi xa 1 tí cho bõ chứ. Biết đâu cậu lại chẳng tìm được một cô gái trong khi đang vi vu ý chứ.

- Haha. Dễ dàng thế àh? 

‘Bae cười. Đôi mắt cười khiến cậu trông thật rạng rỡ’ 

– Thực ra ngày mai mình cũng về thăm gia đình rồi cũng sẽ đi nghỉ mát. Vậy là từ ngày mai là chỉ còn mình cậu ở KTX thôi đấy.

- Khổ mình rồi! ‘Yong kêu lên’ - Hay là mình đến nhà bố Yang xin tá túc nhỉ ? Hihi.

- Thử đi. Biết đâu CT đồng ý. Haha.

Cả Bae và Yong cùng phá ra cười.

- Thôi, mình đi học đây! Yong đội cái Beanie lên đeo kính rồi cầm lấy mấy cuốn sách.’ - Bye cậu nha.

- Ừh. Đi học vui vẻ nhé Yong. Nhớ thân thiện với bạn cùng lớp đấy.

- Mình biết rồi!

*****

Yong nhẹ nhàng đi vào giảng đường, cố không để gây ra sự chú ý nào nhưng vẫn có khá nhiều cặp mắt tò mò ngó theo nó và tiếng xì xào bắt đầu nổi lên.

- G- Dragon kìa.

- Đúng là anh ấy rồi. Nhưng sao anh ấy lại ở đây nhỉ.

- Anh ấy cũng học đại học ah?

- Ai mà biết….

….bla...bla....

Phớt lờ tất cả, Yong đi về phía một chiếc bàn trống gần cuối giảng đường và ngồi xuống.

Cậu ngó quanh 1 lượt. Giảng đường khá rộng rãi và thoáng mát, có tầm 30 sinh viên. Một số đang chăm chỉ ghi chép hoặc đọc sách, số còn lại thì đều quay lại ngó cậu. Mắt Yong dừng lại ở một người đang ngồi hờ hững nghe nhạc cách cậu mấy dãy ghế.

“Cái áo hoodie kia nhìn quen quen”

Yong thấy cái dáng người nhỏ nhắn đang ngồi quay lưng lại nó sao quen quá.

“Hình như mình nhìn thấy ở đâu rồi thì phải”

- Jessica đến rồi kìa!

Yong chợt bị thu hút sự chú ý bởi những tiếng xì xầm rộ lên và cả những tiếng huýt gió khiếm nhã. Yong nhỏng cổ lên ngó về phía cửa lớp.

“Thì ra là Jessica của SNSD”

- Cô ta cũng học lớp này sao? “Yong có hơi bất ngờ”

“Đúng là SNSD có khác. Tới đâu là ồn ào tới đó. Nổi bật quá”

Yong thầm nghĩ.

- Chào anh, Ji Yong!

Yong giật mình khi thấy Jessica đi thẳng tới chỗ mình chào hỏi.

- Em nghe nói anh cũng đi học ĐH, lại cùng lớp nên em đến chào anh. Bây giờ mình là bạn cùng lớp rồi. Cùng giúp đỡ nhau nha.

Jessica liếc mắt nhìn Yong, hàng mi chớp chớp. (Yong ngay lập tức ngó qua chỗ khác.)

- À..Vâng. Cám ơn em.

Jessica tươi cười chìa tay ra bắt tay Yong rồi lại ngúng nguẩy đi về chỗ ngồi của mình, chẳng thèm để mắt tới mấy cập mắt cú vọ của mấy tên sinh viên đang ngó chòng chọc cặp đùi thon thả của mình hay những ánh mắt tức tối, ghen tị của mấy cô nàng cùng lớp.

- E…hèm!

Một tiếng hắng giọng thật to. Cả giảng đường ngay lập tức ổn định chỗ ngồi của mình. Giáo sư Kim bước vào giảng đường, nhìn qua các sinh viên 1 lượt. Mắt ông dừng lại giây lát ở Yong.

- Chào các em! Cuối tuần vui vẻ chứ?

- Tuyệt, thầy ạh.

Một cô gái ngồi bàn đầu kêu lên.

- Nếu không phải làm bài tập, thì còn tuyệt hơn thầy ạh. 

Một cậu sinh viên lém lỉnh nói.

- Cậu lẻo mép quá đấy Han Seuk.

Giáo sư Kim mỉm cười.

- Hình như trong tuần này, lớp ta có thêm sinh viên mới đúng không?

Giáo sư đẩy gọng kính nhòm vào bản danh sách lớp.

- Nào, chàng trai. Lên trên này giới thiệu về mình đi nào.

Giáo sư ngẩng lên, nhìn Yong cười ra hiệu.

Yong bước lên phía trước, tự tin nói.

- Chào mọi người. Tôi là Kwon Ji Yong, sinh viên mới. Mong mọi người giúp đỡ.

Cả giảng đường rộ lên tiếng vỗ tay chào đón. Ji Yong tươi cười nhìn khắp lớp một lượt và bỗng trong mắt kinh ngạc khi bắt gặp một cặp mắt đang chòng chọc ngó cậu, cũng mở to và tròn xoe không kém.

- Lại là cô gái đó àh. ‘Yong kinh ngạc rên lên’

“ Thảo nào mình nhìn cái áo quen quen mà. Đúng cái áo hôm cô ta leo vào phòng mình.

Sao cô ta ám quẻ mình thế không biết. Đi đâu cũng đụng mặt. Kiếp trước mình có nợ tiền cô ta nữa không biết”

Yong hậm hực nghĩ thầm. Nhưng căn cứ vào nét biểu cảm trên nét mặt Yoo thì chắc chắn nó cũng có cùng suy nghĩ như Yong. Yoo cứ ngồi trong mắt mà ngó Yong, quên mất cả lễ phép tối thiểu là phải vỗ tay chào sinh viên mới.

- Anh ấy là G- Dragon đó. Đẹp trai ghê… Sao cậu lại ngồi thừ ra thế Yoo? Vỗ tay đi chứ!

Kara – cô bạn ngồi bàn trên Yoo quay xuống hồ hởi nói rồi dúi cho Yoo một cái khi thấy nó cứ ngồi nghệt ra.

- Ừh! Mình biết rồi.

Yoo giật mình cùng vỗ tay theo.

“Rõ là ám quẻ!”

- Được rồi Ji Yong. Cậu về chỗ ngồi đi. Như vậy là lớp học của chúng ta đã chào đón hai nghệ sĩ nổi tiếng của Đại Hàn Dân Quốc. Tuần trước là Jung Soo Yeon của SNSD (Jessica quay lại tươi cười với cả lớp không quên ưu ái dành riêng cho Yong một cái nháy mắt tình tứ. Ji Yong vội vã nhìn sang chỗ khác) và tuần này lại là leader tài năng của Big Bang, Kwon Ji Yong.

Ji Yong này. Tôi hi vọng em sẽ thể hiện mình là một sinh viên xuất sắc cũng giống như em đã thể hiện mình trên sân khấu vậy.

- Ơ…dạ. Em sẽ cố hết sức ạh. ‘Yong gãi đầu’

“Hix.Mình đâu có hứng thú với việc học mấy môn vớ vẩn này mà thể hiện cơ chứ.”

- Nhưng trước tiên, em cần một người giúp em theo kịp phần kiến thức của hai tuần trước mà em không được học….Được rồi. Goo Kara. Em giúp Ji Yong được chứ?

- Em ý ạ? ‘Kara đang quay xuống nói chuyện với Yoo vội ngẩng phắt lên’

- Là… em sao?

- Ừh. Em là sinh viên xuất sắc nhất lớp mình mà. Sao? Có được không?

- Dạ. Đương nhiên rồi ạh. 

Kara vội đáp như sợ thầy sẽ rút lại lời đề nghị ấy vậy. Nó cười toe với Yoo rồi quay xuống ngó Yong. Yong gật đầu mỉm cười thân thiện.

- Anh ấy cười với mình. Trời ơi! Yoo ơi!

- Chúc mừng cậu.

Yoo cố nén cười trước bộ dạng đang quay cuồng vì hạnh phúc của Kara rồi ngay lập tức chú ý vào bài khi giáo sư Kim bắt đầu giảng.

***

Chuông báo hết giờ vang lên. Ji Yong uể oải thu xếp sách vở lại, chợt một ai đó cốc nhẹ lên đầu cậu. Yong ngẩng lên. “Là Jessica.”

- Ơ. Jessica đấy àh?

- Đi ăn trưa cùng em nha, Ji Yong oppa. ‘Jess tươi cười’

- Ơ…thực sự là tôi chưa đói lắm.

- Thôi nào. Oppa cũng phải đi ăn trưa chứ. ‘Jessica nài nỉ’ - Đi đi oppa.

Yong thật không biết tìm cách nào để từ chối. Cậu đưa mắt nhìn quanh và nhận ra Kara và Yoo đang đi ra khỏi giảng đường.

- Ơ….Kara! ‘Yong vội vã gọi to’

Kara giật mình quay lại.

- Bạn đi ăn trưa cùng mình nha. Mình muốn nhờ bạn giúp mình xem lại phần kiến thức những tuần trước mình chưa đi học. Được không Kara?

Kara quay sang nhìn Yoo ái ngại.

- Đi cùng cậu ấy đi. 

Yoo cười trước vẻ mặt tội lỗi của Kara. 

- Vậy mình đi nha. Xin lỗi Yoo.

- Có gì đâu. Hihi.

Kara quay lại hấp tấp đi về phía Yong.

- Oppa mời em đi ăn trưa thiệt hả?

- Ừh. ‘Yong cười’ - Cả Jessica nữa. Cô đi cùng chứ?

- Thôi khỏi. Hai người đi đi.

Jess tức tối nhìn Kara rồi ngúng nguẩy bỏ đi trong tiếng khịt mũi của Yong và tiếng cười cố nén của Kara.

- THẬT HẢ CÔ? Nabi kêu lên, đánh đổ cả cốc café. - G-Dragon lại học chung lớp với cô nữa àh? Ôi… Sao mà cô sướng thế. Tôi ghen tị với cô quá. Mà thế là cô có duyên với anh ý rồi đó.

- Duyên gì mà duyên…Nợ thì có. ' Yoo lãnh đạm nói vẫn cắm cúi vào phần ăn trưa của mình'.

- Cô thật là… ' Nabi nhìn bộ dạng ta-đây-chả-thiết của Yoo với vẻ mặt Bó-tay-với-cô.' - Người ta ao ước được như cô mà cô lại chả thiết tha gì. Ông trời rõ trêu người. Rõ là ‘kẻ ăn không hết người lần chẳng ra’

Nabi kết thúc bằng một câu phán xanh rờn làm Yoo suýt nữa thì phì cả cơm ra ngoài. Nabi tiếp tục ngấu nghiến phần ăn trưa của mình với ánh mắt chán chường dành cho Yoo.

- Ngày đầu tiên đi học của cô thế nào? ‘Yoo đổi chủ đề’

- Ừh. Cũng tốt. 'Nabi hồ hởi nói, quên mất là nó đang bực Yoo vì cái tội có-phúc-mà-không-biết-hưởng.' - Tuyệt cực. Lớp mình toàn người pro. Giảng viên của mình từng là stylist của nhóm H.O.T đình đám một thời nhá. Bây giờ cô ấy cũng đang là nhà tư vấn thời trang cho công ty DSP Entertainment đó. Mà nghe mọi người nói sang năm thứ ba, nếu mình học tốt sẽ được học lớp đặc biệt do nhà thiết kế thời trang Choi Ji Han giảng dạy. Cô biết ông ấy chứ? Ông ấy hiện là nhà thiết kế thời trang đỉnh nhất của Hàn Quốc đó. Ông ấy quen biết rất nhiều nhà thiết kế nổi tiếng trên thế giới nữa.

- Ồ. Thích nhỉ.

- Mà nói cho cô một tin giật gân: anh chàng Ji Hoo - hoàng tử trong mộng của cô chính là con trai của Choi Ji Han đó. Vì họ giữ rất kín quan hệ nên không nhiều người biết. Tôi học bên thời trang nên tìm hiểu kĩ nên mới biết được đó.

- Thật hả?  ‘Yoo làm rơi quả táo đang gặm dở’ - Tại sao anh ấy không nói với tôi nhỉ?

- Cô ngốc thế! ‘Nabi dài giọng’ - Anh ấy không nói vì sợ cô sẽ nghĩ anh ấy khoe khoang. Anh ấy đang học dở bên Mĩ, mới về Hàn đang làm trợ giảng ở khoa của tôi. Hehe. Anh ấy đang là hotboy của khoa tôi đấy nhá. Các cô nàng mê anh ấy lắm.Cô sướng thế. Được hotboy theo đuổi mà vẫn còn kiêu…

- Thôi đi cô. 'Yoo đá vào chân Nabi làm nó kêu tướng lên.' - Tôi và Ji Hoo đã có gì đâu. Chúng tôi mới là bạn thôi mà.

- Hớ hớ. Bây giờ chưa có, nhưng sau này sẽ có. Hớ hớ….

“I don’t wanna run away but I can’t take it…”

Điện thoại mới của Yoo vang lên nhạc chuông quen thuộc.

- Yoo àh. Em đang ở đâu thế?

- Em đang ở canteen ăn trưa? Có chuyện gì vậy anh?

- À, lát nữa ăn xong em ra cổng sau của Khoa Luật nha. Anh đợi em ở đó. Được không em?

- Dạ. Được anh ah.

- Em ăn trưa đi nha.

- Vâng. Anh cũng thế nha. Bye.

Yoo đưa mắt nhìn Nabi. Nabi không nói gì, chỉ tủm tỉm cười ngó Yoo với vẻ mặt tôi-biết-tỏng-là-ai-rồi, cặm cụi tiếp tục chiến đấu hết phần ăn trưa.

                                                                                                         ***

- Của em nè!

Ji Yong vui vẻ đặt trước mặt Kara một cốc kem tươi to uỳnh.

- Ôi. Cám ơn oppa. ‘Kara cười sung sướng’

- Có gì đâu. Anh vừa chịu ơn em mà, lại còn đang nhờ vả em nữa.Hihi

- Nhờ em mà oppa tránh được đi ăn cũng Jessica ý hử? Thế thì chị ấy chắc giận em lắm. Haha

- Ôi, kệ chứ…Haha.

Cả Ji Yong và Kara đều phá ra cười.

- Àh. Kara này! 'Yong rời mắt khỏi cốc kem của mình.'

- Dạ?

- Cô bạn lúc đi cùng em tên là gì thế nhỉ? Cô bạn mặc áo hoodies đen đó.

- Àh. Đó là Park Yoo Hwa. Bạn thân của em ở lớp Đại học này đó. Sao hả oppa?

- Àh không. Anh hỏi cho biết thôi.

- Hình như hai người có quen biết nhau từ trước đúng không? Lúc oppa lên giới thiệu, em thấy Yoo không rời mắt khỏi anh một giây nào. Mà hình như oppa cũng ngó nó nữa thì phải. 'Kara tò mò ngó  Yong dò thái độ của cậu.'

- Ơ... Thế àh, Có gì đâu. Kem chảy ra tay áo em kìa Kara.

- Á!! Chết rồi!

                                                                                        ***

- Yoo!

Ji Hoo vẫy Yoo khi thấy nó le te chạy tới.

- Chào anh! 'Yoo đừng lại thở hổn hển.'

 - Em làm gì mà phải chạy gấp thế. Nhìn bộ dạng em kìa. 'Ji Hoo nhìn Yoo cười.'

- Em sợ trễ. Mà chuyện gì vậy anh?

- Phải có chuyện anh mới được hẹn gặp em àh?

- Ơ…đương nhiên. Thời gian của em quý giá lắm chứ bộ.Hihi

Cả hai cùng cười.

- Yoo này, Anh có cái này tặng em. 'Ji Hoo đưa ra một  chiếc túi xách xinh xắn'  - Anh không tìm được chiếc túi giống như chiếc túi cũ của em. Nhưng hi vọng em thích chiếc túi này. Anh chọn mãi mới ưng ý đó.

- Ôi.Anh không cần làm thế đâu Ji Hoo. 'Yoo kêu lên ngượng ngập'

 - Có gì đâu. Là món quà mừng chúng ta gặp mặt thôi mà. Em đừng từ chối nha. Anh chọn mãi mới được đó. Mà nó cũng chẳng đắt tiền đâu.

- Ơ…

- Mong rằng khi mang chiếc túi này em sẽ nghĩ đến anh. Hihi   ‘Ji Hoo trêu’

- Ôi… không cần nó em cũng nghĩ đến anh mà.

- Thật hả?

- Ơ… -‘Yoo đỏ mặt vờ ngó đồng hồ rồi kêu lên’ - Sắp vào tiết học mới rồi. Em phải vào lớp không trễ mất.

Ji Hoo phì cười trước sự che dấu vụng về của Yoo.

- Ừh. Vào lớp đi.

- Cám ơn anh rất nhiều, Ji Hoo. Em sẽ giữ nó cẩn thận. Bye anh.

- Bye em.

                                                                              -----------$$----------  

Yong đang chạy cuống cuồng. Cậu là chuyên gia hay quên và đi trễ. Đã hẹn với Kara cùng làm bài tập nhóm mà lại quen thói ngủ nướng nên quên khuấy mất. May có con Gaho tè bầy ra giường không thì Yong đã chả dậy được.

“Không biết Kara có giận không nữa”

- Chào Kara! Ơ…

Yong hơi khựng lại khi thấy không chỉ có một mình Kara đang đợi nó. Yoo đang ngồi đọc sách cạnh Kara.

- Chào cô Park! -‘ Yong nở một nụ cười chào Yoo có phần hơi gượng gạo’

Yoo giật mình nhìn lên.

- Gọi tôi là Yoo Hwa được rồi.

-Ừkm!

Yong ậm ừ. Cậu cảm thấy mình lúc này như một tên ngố

- Ji Yong oppa lại đây ngồi đi.' Kara vui vẻ chỉ vào cái ghế đối diện nó và Yoo.'

- Cậu không nói gì với mình về vụ này nha. –‘Yoo nhìn Kara trách móc ‘ - Cậu nói cùng làm bài tập nhóm giáo sư Kim giao cơ mà.

- Ừh. Thì đúng rồi. Tiện mình kêu Ji Yong oppa tớ làm chung luôn. Mình đã đồng ý cho anh ý chung nhóm rùi.Tụi mình có thể giúp anh ý phần kiến thức chưa được học luôn.

- Cậu chả thèm nói gì với mình cả thế? ‘Yoo giận dỗi’

- Cô không muốn tôi chung nhóm với cô sao? ‘Yong hỏi’

- Tôi đâu nói thế! Tôi chỉ hơi giận vì Kara không thèm bàn bạc gì với tôi cả thôi.

- Bây giờ nói cũng được mà.Hihi -‘Kara cười cầu hòa’

-Ôi… ‘Yoo kêu lên khi thấy chân mình buồn buồn.’ - Cún cưng! ‘Yoo ngạc nhiên khi thấy Gaho đang gặm chân nó. Yoo bế Gaho lên’ - Tao nhớ mày quá cún ah. Chân mày khỏi hẳn rồi ah. ‘Yoo săm soi cái chân trước đây bị đau của Gaho’

- Anh mang cả Gaho đi nữa àh? ‘Kara hỏi’

- Ừh. Để nó ở nhà một mình anh không yên tâm.

-Mà sao nó lại thân với Yoo thế kia? Rõ ràng là hai người có quen biết nhau từ trước đúng không? ‘Kara hoài nghi ngó hết Yong lại sang Yoo’

- Ơ… ‘Yong lung túng không biết trả lời sao’

- Cậu nhiều chuyện quá Kara ah. Mà không phải tụi mình đến đây để học nhóm sao? ‘Yoo lên tiếng giải nguy cho Yong’

- Ừh nhỉ. Học ngay thôi. Ba giờ nữa mình có việc bận rồi. ‘Kara nhìn đồng hồ kêu lên’ - Mình có cuốn sách này hay lắm. Nhiều thứ có ích cho bài tập của tụi mình lắm. Để mình cho mọi người xem. ‘Kara hào hứng vào đề. Nó lục tìm trong túi xách’ -Ôi… Mình để quên nó ở nhà mất rồi! ‘Kara rên lên’

- Vậy tính sao đây? ‘Yong hỏi’

- Ôi! Có nhiều thứ hay lắm ý. Bực ghê. Mình hậu đậu quá. ‘Kara rên rỉ’ - Làm sao, làm sao bây giờ.

- Sao cậu không thử lên thư viện tìm xem. Trên đó sách gì chả có. ‘ Yoo gợi ý’

- Đúng rồi! Cậu thật thông minh Yoo ah. ‘Kara sung sướng nhảy lên’  -Cuốn đó mình cũng mượn ở thư viện mà. Hai người đợi ở đây nha. Mình vào thư viện một lát.

- Ừh. ‘Yoo và Yong gật đầu’

Thế là Kara chạy ào đi bỏ lại Yoo và Yong cùng Gaho. Yoo liếc sang nhìn Yong thì bắt gặp ngay ánh mắt Yong cũng đang quay sang ngó nó. Cả hai lập tức ngoảnh mặt đi. Một bầu không khí ngại ngùng khó chịu bao trùm lên cái bàn nhỏ bé đặt dưới gốc cây râm mát trong khuôn viên trường mà hai đứa đang ngồi.

- Ơ…Gaho nó thích cô thật rồi. ‘Yong lên tiếng phá vỡ sự im lặng khó chịu’

- Ừh. Tôi cũng thích nó. ‘Yoo nói, mắt vẫn không rời Gaho bây giờ đang gặm mấy cái dây trên túi xách của Yoo’

- Mà tôi thắc mắc. Tại sao anh lại chọn ngành ‘Tâm lí học’ này để học? Tôi thấy các nghệ sĩ thường hay chọn những ngành như thiết kế thời trang để học vì ít nhiều nó có liên quan đến công việc của họ.

- Ờ… ‘Yong cười’ - Tôi cũng không biết nữa. Lúc đăng kí, tôi đơn giản chỉ nghĩ nên học ngành này vì khi hiểu ít nhiều được tâm lí con người thì tôi sẽ có thể chinh phục họ bằng khả năng của mình và sẽ hát tình cảm hơn. Vậy thôi. 'Yong mỉm cười nhìn Yoo.'

- Còn cô? Tại sao cô lại chọn ngành học này?

- Hồi còn nhỏ tôi có xem một bộ phim về một cô gái mắc bệnh trầm cảm. Thế là từ đó tôi luôn nung nấu ước mơ trở thành một bác sĩ tâm lí có thể chữa căn bệnh trầm cảm. Yoo tự nhiên nói.

- Ồ…thì ra cô có một tấm lòng như thế.

- Có gì đâu.

Yong và Yoo nhìn nhau mỉm cười. Bầu không khí căng thẳng ban đầu đã biến mất hoàn toàn.

- Hi!

Yong toe toét cười với Yoo và Kara rồi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Yoo.

- Ơ… Chỗ anh là ở kia cơ mà  ' Yoo ngạc nhiên chỉ về cuối lớp khi thấy Yong lôi sách vở ra'

- Tôi mới chuyển lên đây ngồi. Kara nói tụi mình là một nhóm nên ngồi cạnh nhau để tiện trao đổi bài vở. Kara nhỉ? ‘Yong quay sang Kara tìm sợ đồng tình’

- Đúng rồi đó Yoo. Mình mới kêu Ji Yong oppa lên đó. Vẫn còn chỗ ngồi trống bên cạnh cậu mà. –‘Kara nói’

- Sao? Cô không vui àh? ‘Yong nhướn mày nhìn Yoo’

- Không có gì? ‘Yoo chẹp miệng’ - Chỉ hơi ngạc nhiên xíu thôi.

                                                                         ----------------------$$-------------------

- Ji Yong! Anh đang ngủ gật đấy ah? ‘Yoo khẽ lay tay Yong trong lúc cậu đang gà gật’

- Hử? ‘Yong giật mình’ - Gì thế? Giáo sư gọi tôi ah?

- Anh mà còn ngủ gật nữa thì có khả năng lắm. ‘Yoo nhìn Yong vẻ không hài lòng’ - Tập trung nghe giảng đi. Không để giáo sư chú ý thì tôi cũng bị vạ lây đó.

- Biết rồi

                                                                                        ***

- Ji Yong! Anh ghi gì thế này?

- Hả? Cô gọi tôi àh?

- Trời ạh. Anh đang nghe nhạc đấy à? Mà vở anh ghi gì thế kia? Lời bài hát à? Thiệt tình… Anh đi học kiểu gì vậy?

- Cô còn cằn nhằn nữa là bị giáo sư gọi liền nè.

- Anh còn nói…

- Park Yoo Hwa!

- Ơ…dạ! Thưa giáo sư.

- Em không tập trung à? Em nghĩ thế nào về việc phân tích tâm lí tội phạm để tìm ra nguyên nhân và động cơ của các vụ án mạng…

                                                                            ***

- Há há...  'Yong phá ra cười trước vẻ hằm hẳm cau có của Yoo'

- Tất cả là tại anh. Tôi có ý tốt nhắc nhở anh thế mà lại bị thầy trách là không tập trung. Đúng là tai bay vạ gió. Bực quá đi mất

- Ai kêu cô nhắc nhở tôi nào? Tôi cứ chăm chú nghe nhạc, viết lyrics cho ca khúc mới thì ai mà biết chứ. Haha. Cô thật là lắm chuyện.

- Lắm chuyện? Anh bảo ai lắm chuyện?

- Cô chứ ai…Haha

- Anh… ‘ Yoo giận tím mặt’

- Thôi nào, hai người. Sao cứ gây nhau hoài vậy? Kara lại phải giảng hòa.

- Từ giờ mặc xác anh.

- Lêu lêu…

Yong lè lưỡi trêu ngươi khiến Yoo bực tức bỏ đi.

                                                                                                ***

- Gì thế này? Yoo ngạc nhiên lôi từ trong ngăn bàn của mình ra một chiếc hộp nhở xinh xắn.

- Ô hô! ‘Yong kêu lên’ - Cô Yoo đành hanh mà cũng có người thầm hâm mộ cơ đấy. Bất ngờ quá ta.

- Ờ! Tôi cũng thấy lạ. Hay là một fangirl crazy nào đó muốn tặng quà cho G-Dragon danh tiếng nhưng lại bỏ nhầm ngăn bàn? Có thể lắm chứ. ‘Yoo cũng đáp lễ. Vẻ mặt của Yoo làm Yong đỏ mặt khi nhớ lại lần Yoo trèo vào phòng, cậu cứ khăng khăng cho rằng Yoo là một fangirl của cậu’

- Nhìn chiếc hộp xinh đẹp thế này biết đâu lại có cả chiếc nhẫn kim cương hay đồng hồ rolex bên trong ý chứ. Dám lắm. Anh có muốn lấy lại hộp quà bị-bỏ-nhầm-ngăn-bàn không? Hehe ‘Yoo dứ dứ chiếc hộp vào mặt Yong giọng châm chọc.’

- Thôi đi. Nó trong ngăn bàn cô tức là của cô. Tôi không dính líu gì hết.

- Thôi nào hai người ‘Kara lại phải lên tiếng giảng hòa’ -Mở ra đi Yoo. Hồi hộp quá à.

Yoo cười hỉ hả vì đã khiến Yong tức điên lên. Nó hí hửng mở nắp chiếc hộp xinh xắn,

- Á Á Á Á ….. Kara thét lên, nhảy bật ra sau, tí nữa thì ngã dúi dụi.

- Có gì đâu Kara. Chỉ là một con gián thôi mà. ‘Yoo cau mày’

-Ghê quá đi. ‘Kara vẫn sợ. Nó đứng nép sau lưng Yong cảnh giác ngó cái hộp’

- Há há há… ‘ Yong phá ra cười trước vẻ mặt chưng hửng và cau có của Yoo’

-Haha…Không có gì để nói. Xuất sắc! ‘Yong bò ra để cười càng làm Yoo điên tiết’

- Thôi đi Ji Yong. Anh vui lắm hả?

- Ơ… Khô…ônng…

Yong cố nén cười nói nhưng cái vẻ mặt hí hửng đang đỏ lên vì nhịn cười của cậu thì đang nói ngược lại.Nhưng Yong không khoái chí sao được khi vẻ mặt hồi hộp chờ đợi của Yoo trước khi mở hộp quà nhanh chóng thay bằng vẻ chưng hửng và cau có

- Mà cô không sợ sao? ‘Yong hơi ngạc nhiên’

- Có gì đáng sợ chứ. Chỉ là một con gián chết thôi mà. Nhưng…cũng hơi mất vệ sinh một tí. 'Yoo chun mũi nói nốt câu rồi đẩy chiếc hộp về phía Yong khiến Kara đứng sau Yong lưng Yong lại ré lên'

- Mà cô gây thù chuốc oán gì với ai mà để người ta gửi tặng cho con gián thế này? ‘Yong thôi cười, lại quay qua đá đểu Yoo’

- Tôi không biết ai gửi nhưng biết nguyên nhân tại sao lại được nhận con gián này.

- Là gì? ‘Yong và Kara cùng hỏi’

- Là anh!

                                                                           ----------------$$------------------

- A ha. Cuối cùng cũng xong rồi. ‘Yong sung sướng reo to’

- Đã xong hết đâu oppa, còn phải làm bản thu hoạch nữa mà. ‘Kara cười, gỡ cặp kính xuống’

- Ừh. Nhưng cơ bản thì là xong. Thế là mừng lắm rồi. Hihi

- Bài tập nhóm mà anh có đóng góp được ý tưởng gì đâu. Chỉ ‘Ừ, đúng đấy!’ , ‘Hay lắm!’, ‘Phải rồi!’ mỗi khi tôi và Kara đưa ra một ý tưởng gì. Rõ là… ‘Yoo dài giọng’

- Ờ thì… không có tôi thì mỗi lần biểu quyết xem theo ý kiến nào thì còn lâu mới quyết được bên nào thắng. Haha. Tôi là người luôn đứng về phía chính nghĩa mà. ‘Yong nói, bắt chước điệu bộ như thể một hiệp sĩ khiến Yoo và Kara phì cười’

- Mà thôi. Đi ăn mừng thôi. Tôi đói lắm rồi. Hôm nay tôi sẽ mời hai quý cô. ‘Yong vỗ vai Yoo và Kara’

- Yoo Hwa, Yoo Hwa!

Cả Yoo, Yong và Kara cùng quay lại khi nghe tiếng gọi.

- Ơ… Jessica đó à?

- Chào Ji Yong oppa, chào Kara. ‘Jessica tươi cười chào Yong và Kara đang trố mắt nhìn’

- Yoo Hwa này, bài tập nhóm của tụi mình đang bế tắc. Cậu có thể giúp tụi mình một vài ý tưởng được không?

- Ơ… Sao lại là mình?

Yoo vô cùng ngạc nhiên trước thái độ vô cùng thân thiện của Jessica. Trước đến giờ đã khi nào Jessica thèm nói chuyện với nó đâu. Mà Yoo cũng chả thiết.

- Cậu luôn có những ý tưởng rất hay mà. Đó là cái tụi mình đang thiếu.

- Không được. ‘Kara buột miệng kêu lên’ - Mỗi nhóm đã được phân công ba người rồi. Bây giờ các cậu lại nhờ Yoo nữa. Thế là không công bằng.

- Đúng đó. ‘Yong gật đầu đồng tình’

- Dù gì thì các cậu cũng làm xong rồi. Giúp đỡ bạn bè một chút có sao? Mà mình tin Yoo là người rộng lượng, sẽ giúp mình phải không Yoo?

- Ơ… Việc này thì… ‘Yoo ái ngại nhìn Kara và Yong. Cả hai đang lắc đầu quầy quậy đằng sau lưng Jessica.’

- Thế là cậu đồng ý rồi nhá. ‘Jessica reo lên trước khi Yoo đưa ra câu trả lời.’ - Cậu thật tốt, Yoo à. Đi ăn trưa với mình nha. Mình sẽ mời.

Rồi Jess nắm tay Yoo kéo đi.

- Ơ…ơ… - Ơ….ơ…

Cả Yoo, Yong và Kara cùng kêu lên nhưng Jessica đã kéo Yoo ra đến cửa.

- Thiệt tình… Người đâu mà vô duyên hết sức.

Kara bực bội kêu lên

                                                                ------------------------$$-------------------

- Ơ… Mình không ăn đâu Jessica. ‘Yoo vội từ chối khi Jessica bê ra một khay đồ ăn đầy ụ.’ - Chẳng phải cậu định nhờ mình cho ý kiến về bài tập nhóm hay sao.

- Từ từ đã nào Yoo. Ngồi với mình một lát đã. Mình muốn hỏi cậu chút chuyện.

- Ừh. Có gì cậu hỏi đi. - Cậu…. ‘Jessica liếc nhìn dò xét nét mặt Yoo’ - Cậu với Ji Yong có vẻ thân nhau nhỉ?

- Thân gì chứ. Chỉ là bạn cùng lớp bình thường thôi mà. Như mọi người thôi. Có gì đâu. ‘Yoo nhún vai’

- Thế à. Vậy mà nhìn thái độ hai người, mình lại cứ tưởng hai người yêu nhau cơ đấy.

- Hả? Cái gì? Sao lại thế? Làm gì có chuyện đó? Sao cậu lại nghĩ thế? Tụi mình cãi nhau suốt, yêu nhau gì chứ?

- Ôi… Sao mà cậu lại cuống cuồng lên thế? ‘Jessica cười điệu đà trước thái độ phân bua của Yoo’ - Thôi nào. Cứ nói thật đi. Có gì phải ngại chứ. Mình sẽ không tiết lộ với ai đâu. Cậu mê anh ấy đúng không?

- Cậu thôi đi. Tôi và Ji Yong có gì đâu chứ? Sao lại cứ phải cố ép những chuyện vô cùng bình thường vào khuôn để trở thành tin giật gân nhỉ?

- Ôi… Mình xin lỗi. ‘Jessica kêu lên vẻ hối lỗi’ -Mình thực sự xin lỗi Yoo Hwa à. Bỏ qua cho mình nhá. Mình đơn giản chỉ nghĩ Ji Yong nổi tiếng như thế, lại tài năng, đẹp trai và thân thiện như thế nên các cô gái si mê anh ấy là điều đương nhiên, đungs không? Đến các cô nàng xinh đẹp trong ngành giải trí còn thích anh ấy, nói chi đến những cô gái bình thường. Có hàng nghìn cô gái sẵn sàng đánh đổi mọi thứ chỉ để anh ấy để mắt đến một lần thôi ý chứ.

- Cậu nghĩ cứ là thần tượng, cứ nổi tiếng thì ai ai cũng chạy theo xun xoe, ai cũng si mê đắm đuối ư?

Vậy thì cậu nhầm rồi. Không phải ai cũng bị danh tiếng, tiền bạc và vẻ hào nhoáng bên ngoài làm mờ mắt đâu. Xin lỗi. Tôi có hẹn rồi. Tạm biệt!

 Rồi Yoo bỏ đi để mặc Jessica ngồi lại vừa giận tím mắt vừa bẽ bàng

- Trời ơi!

- Sao thế Yoo Hwa? Cậu đừng kêu trời như thế nữa. Mình đau tim quá à. ‘Kara nói khi một lần nữa nghe Yoo kêu trời’

- Huhu… Cái túi xách của mình.

Kara ngó sang chiếc túi của Yoo. Một loạt vết rách dài trên túi làm bung cả chỉ khâu. Cứ như có ai đó cầm dao rạch túi của Yoo ra vậy.

- Hả? Sao thế này? Cậu đi móc vào đâu nên bị rách à?

- Cậu nhìn kĩ đi. Đây rõ là vết dao rạch mà. Mình đi vào nhà vệ sinh có một lát, để túi xách ở ngoài bồn rửa tay, lúc ra thì nó thế này đây. Huhu… Cái túi xách yêu quý của tôi. Huhu…

- Vậy là có kẻ chơi xấu cậu rồi. Lúc đi vào nhà vệ sinh cậu có thấy ai khả nghi không?

- Không. Mình chẳng thấy ai hết. Ôi… Cái túi yêu quý của tôi…Huhu…

- Thôi nào. Đừng có rên rỉ nữa. Để mình nghĩ xem. Ai lại có thể làm thế với cậu nhỉ???

- Chào hai quý cô!

- A! Chào Ji Yong oppa.

- Ơ… Yoo! Mặt mũi cô sao bí xị thế kia. Bị ai bắt nạt à??

Yoo không thèm nhìn Yong, cũng không thèm trả lời, nó cứ thế ngồi nức nở, rên rỉ.

- Còn hơn thế nữa kìa. ‘Kara thì thầm vào tai Yong.’ - Chiếc túi xách mà một người vô-cùng-đặc-biệt tặng Yoo không hiểu sao lại bị ai đó rạch nát. Thật kì quái hết sức.

- Hả? Có chuyện đó sao? ‘Yong kêu lên’ - Mà thôi. Có gì mà ủ rũ mếu máo dữ vậy. ‘Yong cười an ủi Yoo’ - Chỉ là một chiếc túi thôi mà. Rách thì mua chiếc khác. Nếu thích thì tí nữa tôi sẽ mua cho cô một chiếc giống y như này là được chứ gì.

- Thôi đi! ‘ Yoo trừng mắt nhìn Yong’ - Tất cả là tại anh hết. Trước là vụ con gián. Giờ là vụ túi xách. Từ khi anh chuyển xuống đây ngồi là tôi gặp bao nhiêu chuyện xui rủi. Mà anh còn nói cái giọng coi thường đó nữa. Tôi không cần cái túi xách của anh. Không cần!!!

Yoo đùng đùng bỏ ra ngoài trước sự sửng sốt của Yong và Kara. Mấy người cùng lớp cũng quay lại ngó Yong chằm chặp.

- Cô ta sao thế nhỉ? ‘Yong lắc đầu khó hiểu’ - Tự dưng lại đổ hết lên đầu tôi. Đúng là crazy mà.

- Anh thật là… ‘Kara nhìn Yong như thể nhìn  một món ăn chậm tiêu’ – Em đã nói cái túi là của một người vô-cùng-đặc-biệt tặng cho Yoo cơ mà. Thế mà lại còn bảo nào là ‘rách thì mua cái khác’ nào là ‘nếu thích thì tí nữa tôi mua cho cô một chiếc giống y như thế này là được chứ gì?’. Thế thì Yoo nó nổi điên lên là phải. Tại anh hết đó.

 - Nhưng sao lại là lỗi của anh? Anh đâu có rạch túi cô ta đâu mà kêu tại anh??? ‘Yong kêu lên, đầy khó hiểu’

- Ôi… Anh đúng là ngốc quá đi. Yoo nó nói đúng đấy. Từ khi anh xuống đây ngồi nó gặp bao nhiêu chuyện xui rủi. Anh có nghĩ vụ con gián với vụ túi xách này là chung một người làm không? Có khả năng kẻ đó ghen ghét với Yoo vì ngồi cạnh anh, suốt ngày nói chuyện rồi cãi nhau với anh nên tìm cách chơi xấu. Có thể lắm. ‘Kara suy luận, diễn giải y như một thám tử chuyên nghiệp’

- Ôi… Làm gì mà ghê vậy !!! Nhưng có bằng chứng gì đâu mà nói thế? Mà nếu thế thật thì lỗi là tại kẻ đã chơi xấu Yoo chứ. Anh thì liên can gì?

- Anh đúng là… ngốc hết chỗ nói. Bị Yoo mắng cho là phải. Đáng đời!

- Ơ…

                                                                                 -----------$$------------

- Kara!

Yong đi khẽ ra sau rồi đập vai Kara.

- Ối, oppa làm em giật cả mình.

- Đi ăn thôi. Trưa rồi. Mà lần trước chưa kịp đi ăn mừng vì bị Jessica phá đám. Hôm nay phải ăn bù mới được. Cả Yoo nữa. Mà Yoo đâu rồi? ‘Yong đưa mắt nhìn sang chỗ ngồi trống trơn của Yoo’

- Ài!!! Em không đi được rồi oppa. ‘Kara ré lên tiếc nuối’ - Em đang làm nốt bài luận cương. Chiều nay em có tiết học rồi. Yoo thì hình như có hẹn ý. Cô ấy vừa chạy đi rồi. Oppa không thấy hôm nay cô ấy mặc chiếc váy rất xinh đó sao. ‘Kara tươi cười nháy mắt’

- Ờ! Ra vậy! ‘Yong nói, hơi cụt hứng’ - Yoo đi hẹn hò à? Ra thế!

- Để hôm khác nha oppa. Hôm nào liên hoan chẳng được. Mà oppa đi ăn trưa đi. Xíu nữa xong em sẽ qua chỗ oppa. ‘Kara toe toét’

- Ừ! Thế nha! 'Yong ậm ừ.

“ Yoo đi hẹn hò?? Thảo nào hôm nay cô ấy ăn mặc đẹp thế!"

Tự dưng Yong thấy bực mình

. “ Tại sao mình lại quan tâm đến việc Yoo đi hẹn hò cơ chứ? Cô ta gặp ai thì mặc xác cô ta. Đi ăn trưa đã. Mình đói quá rồi.”

Thế nhưng vào canteen rồi Yong lại chẳng muốn ăn chút nào. Cậu đành mua một phần cơm rồi mang ra ngoài.

“ Đi ra ngoài cho thoáng đãng. Ra ngồi chỗ hồ nước kia vậy.”

Giữa khuôn viên trường Đại học Seoul là một hồ nước khá rộng, giữa hồ là một đài phun nước rất đẹp. Nước từ đài phun đổ xuống hồ làm bọt nước tung trắng xóa, làm bắn những giọt nước li ti vô hình vào bầu không khí làm không khí ở đây vô cùng mát mẻ, dễ chịu. Sinh viên trong trường thường hay tụ tập ở đây ngồi học bài, tán gẫu và cả hẹn hò nữa.

- Oppa!

Yong giật mình khi có tiếng gọi ngay sát bên cạnh.

- Jessica đó à? ‘Yong có hơi bất ngờ’

- Dạ. Oppa ra ngoài này ăn cơm à? ‘Jess tươi cười nhìn phần cơm trên tay Yong’

- Ờ…ừkm. Ra đây ngồi cho thoáng.

- Vậy oppa ra kia ngồi ăn chung với em đi. Em cũng đang ngồi ở đằng kia.

Yong nhìn theo hướng tay chỉ của Jess về phía một chiếc bàn nhỏ dưới gốc cây ngay cạnh hồ. Cái bàn ở vị trí đẹp nhất bên cạnh hồ.

- Được không ,oppa? ‘Jess nhìn Yong khẩn khoản’

- Ừ! Yong miễn cưỡng đáp. Mặc dù chẳng muốn chút nào nhưng Yong cũng đành phải đồng ý bởi cậu cũng chẳng tìm được lí do nào để chối từ cả. Yong nặng nề lê bước theo Jessica. Chợt, một bóng váy trắng khẽ lướt qua thu hút sự chú ý của Yong.

“ Là Yoo à?”

Yong thầm kêu lên.

“ Sao cô ta lại ở đây nhỉ? Cô ta đi hẹn hò cơ mà? Trừ khi… Cô ta hẹn ở ngay đây sao? Vậy người kia cũng là sinh viên trong trường này rồi.”

Trong đầu Yong chợt hiện ra hình ảnh một tên lạ mặt khó ưa đang cười đùa, tán tỉnh Yoo làm cậu tức ứa gan

- Ji Yong! Oppa sao thế? Sao tự dưng lại đứng sững lại vậy? ‘Jessica giục khi thấy Yong tự dưng dừng lại’

- À không. Không có gì!

Yong rời mắt khỏi Yoo, bước tiếp theo Jessica. Đặt hộp cơm lên bàn, Yong ngồi xuống.

- Lần đầu tiên em mời được oppa ăn cơm cùng đó nha. ‘Jessica ngồi xuống, nói giọng hờn dỗi’

- Ơ… Ừkm. Thực ra thì tôi sợ cánh phóng viên lại phao tin linh tinh làm ảnh hưởng đến cả hai. ‘Yong thực thà đáp. Nói thẳng ra thì Yong cũng chẳng ưa gì cô nàng đỏng đảnh có tiếng là từng dính líu đến nhiều nam idol của các boyband khác này’

- Có gì đâu. Chỉ là ăn cơm thôi mà. Chúng ta là bạn cùng lớp đúng không?...

Yong chả buồn nghe xem Jess nói gì nữa. Cậu ngó sang tìm Yoo. Yoo đang thơ thẩn đi dạo quanh bờ hồ ngắm đài phun nước giữa hồ. “Chiếc váy kia chính là chiếc váy cô ấy mặc hôm ở công viên mà mình đã gặp. Thảo nào nhìn quen quen. Thế là hôm đấy cô ấy cũng đi hẹn hò à??? Ra là vậy. Mà cô ta hẹn hò với ai thì liên quan gì tới mình chứ? Tại sao mày cứ phải nghĩ hả Ji Yong”

Yong bực mình nghĩ. Nhưng cậu cũng phải công nhận Yoo rất dễ thương khi mặc chiếc váy đó. Trông Yoo hiền lành và đáng yêu, khác hẳn với Yoo đành hanh hay kiếm chuyện với cậu thường ngày.

“Thôi. Mặc kệ cô ta.” Yong tự nhủ, quay trở lại hiện tại với Jessica và hộp cơm trước mặt.

                                                                                       ***

- Á Á Á…

Một tiếng hét vang lên. Yong vội ngó ra xem chuyện gì. Mấy cô gái đang đứng cạnh hồ bụm miệng kêu lên thảng thốt. Yong ngó quanh quất tìm Yoo. Không thấy đâu cả.

- CÓ NGƯỜI RƠI XUỐNG HỒ!

Một ai đó hét to.

Yong nhảy bổ ra, chạy ào đến chỗ những cô gái đang xúm xít quanh bờ hồ.

- Tránh ra! Làm ơn. TRÁNH HẾT RA!

Yong gào lên khi đám đông hiếu kì đổ đến mỗi lúc một đông. Yoo đang chới với giữ hồ nước. Nó vùng vẫy, hết trồi lên lại hụp xuống.

- Ai cứu cô ấy đi.

Một cô gái nức nở kêu lên. Một vài chàng trai lao tới toan nhảy xuống nhưng Yong nhanh hơn tất cả. Cậu đã lao xuống nước trước tiên. Yoo đang chìm dần. Nó không còn vẫy vùng mạnh như trước. Nó chỉ có thể với tay lên trên mặt nước rồi cứ thế chì dần.Yong vội lặn xuống, đỡ lấy Yoo lúc này đã bất tỉnh và mềm nhũn.Nước từ đài phun đổ xuống làm vùng nước dập dềnh khá mạnh. Khó khăn lắm Yong mới giữ được Yoo và nổi lên trên mặt nước. Yong, một tay ôm lấy Yoo (đã bất tỉnh), một tay bơi vào bờ. Một vài cậu sinh viên đứng trên bờ đưa tay ra kéo Yong lên. Yong vội vã bế Yoo chạy lại bãi cỏ bên bờ hồ.

- Đặt cô ấy xuống, đặt cô ấy xuống. ‘Một ai đó kêu lên’

Yong cúi xuống, định đặt Yoo lên bãi cỏ nhưng ngay lập tức cậu lại ôm chặt lấy Yoo.

“Không. Không thể đặt cô ấy xuống được”

- Mau đặt cô ấy xuống đi. Mau cấp cứu đi. ‘Ai đó suốt ruột kêu to’

“Không được. Chiếc váy trắng của cô ấy đã ngấm nước. Không thể để cô ấy xuống được. Làm sao đây? Làm sao đây?”

- CẬU KIA! Có bỏ cô ấy xuống không hả?

Tiếng xì xầm bắt đầu nổi lên trước cách cư xử kì quái của Yong nhưng cậu không bận tâm.

“Làm gì đây?....Đúng rồi. Áo khoác. Cởi áo khoác choàng lên người cô ấy. Nhưng… Nhưng hôm nay mình mặc hoodie. Trời ơi!!!”

Một chiếc áo khoác mỏng không biết từ đâu bay tới trùm kín lên người Yoo. Một cánh tay quàng qua người Yoo rồi giật lấy nó từ tay Yong.Yong sửng sốt nhìn lên.

- Ji Hoo!

Yong đứng lên, nhìn Ji Hoo ôm Yoo đặt xuống bãi cỏ. Yoo ho ra nước. Nó hé mắt ra rồi lại nhắm nghiền lại. Lại ho ra nước.Đợi cho Yoo nôn hết nước ra. Ji Hoo ôm Yoo chạy ào vào bệnh viện trường. Đám đông cũng dần giải tán. Tiếng bàn tán lại nổi lên, om sòm hơn lần trước. Một số sinh viên đi qua, dừng lại ngó rồi lại xì xầm.

Yong vẫn đứng đó. Ướt sũng. Bàng hoàng.

“Ji Hoo. Là Ji Hoo thật sao? Người mà Yoo đang hẹn hò chính là Ji Hoo…”

                         ***

- G-dragon kìa.

- Tại sao vừa ãy anh ấy lại cư xử kì quặc thế nhỉ.

- Ai mà biết.

“Ji Hoo…15 năm nay bây giờ tớ mới được thấy cậu…”

- Trời ơi. Tại sao oppa lại lao xuống thế. Ướt sũng kìa.

- Cô gái đó thật là may mắn.

“ Ji Hoo… Có đúng là cậu không?...”

Những tiếng bàn tán xì xầm khẽ trôi qua tai Yong, cắt ngang mạch suy nghĩ của cậu.

- Cô gái đó bị đẩy xuống hồ đó.

- Có ai biết người con trai bế cô gái đó đi là ai không?

- Ôi.. chẳng biết nhưng anh ấy cũng rất đẹp trai

- Choi Ji Hoo mà không biết à?

“Đúng là cậu rồi…”

- Ước gì bây giờ mình rơi xuống hồ cũng được hai người con trai đẹp trai như thế tranh nhau cứu nhỉ.

- Tôi thấy rõ mà, cô ấy không bị ngã mà là bị đẩy…

Yong chợt nhảy bổ lại phía một cô gái đang đứng bàn tán với bạn.

- Cô nói gì? Có người đẩy Yoo xuống hồ sao? Cô nói xem nào…

- Này! Anh làm cô ấy sợ đấy. ‘Một cô bạn đứng đó bực dọc thốt lên’

- Ôi. Xin lỗi cô. Tôi thực sự xin lỗi. ‘Yong vội vã buông ra, cúi đầu xin lỗi’

- Cô, làm ơn cho tôi biết kẻ đã cố ý đẩy Yoo xuống hồ là ai được không?

- Ơ… Tôi không biết tên hắn. Chỉ biết hắn ta cao và gầy, có mái tóc xoăn tít...À. Lúc đó hắn ta mặc chiếc áo khoác kẻ sọc đỏ.

- Áo khoác sọc đỏ ư? ‘Một cậu sinh viên đứng gần đó kêu lên’ - Có phải Je Wook không nhỉ?

- Anh biết người đó à? ‘Yong vội quay qua chàng trai vừa lên tiếng’

- Tôi không biết có phải hắn không, nhưng theo miêu tả của cô gái kia thì giống lắm. Đó là Hwang Je Wook, sinh viên năm thứ hai khoa cơ điện. Một gã khùng…. Ơ…Tôi chưa nói xong mà.

Cậu sinh viên kêu lên khó hiểu khi thấy Yong chưa nghe nói hết đã chạy đi rồi.

- Ji Yong! ‘Jessica lao đến chỗ Yong’

- Tại sao anh lại nhảy xuống hồ thế chứ?? Chỗ nước bên dưới đài phun nước đó chảy rất mạnh. Nhỡ có chuyện gì với anh thì sao?

- Tôi chỉ đơn giản muốn cứu người.

- Còn nhiều người đứng đó mà. Họ cứu cũng được. Việc gì anh phải lao xuống chứ? Anh là một ngôi sao cơ mà…Anh..

- Thôi đi! Là ngôi sao thì sao chứ? Là ngôi sao thì thấy người bị nạn thì đứng nhìn à? ‘Yong nổi giận’

- Xin lỗi, tôi phải đi.

Rồi Yong bỏ đi mặc Jessica đứng đó, tím mặt vì giận.

-------------$$--------------

- Mày… Mày là thằng nào? Tại sao mày dám…

Je Wook ú ớ kêu lên khi bị Yong túm cổ áo ấn vào một góc tường khuất sau bóng cây.

- À!! Thì ra là thằng G- Dragon khốn khiếp. Bỏ cái tay…

- Câm mồm! ‘Yong dúi Je Wook một cái khiến hắn té chúi nhủi vào góc tường.’

– Rất nhiều người đã nhìn thấy mày đẩy Park Yoo Hwa rơi xuống hồ. Tại sao mày làm vậy? Nói mau! Mày với cô ấy có thù oán gì? Hay là còn có kẻ nào đứng sau…

- Bỏ cái tay dơ dáy của mày ra khỏi người tao.

Je Wook hất cánh tay Yong ra khỏi cổ áo. Hắn chỉnh lại áo quần, cười khẩy nói.

- Sao? Mày lo cho con khốn đó à? Mày mê nó à? Haha. Cũng đúng thôi. Một thằng thối tha mê một con khốn…

“ BỐP!!!!!!!!”

- Im mồm!

Yong đấm cho Je Wook một cái khiến hắn ngã vào cái bồn hoa nhỏ. Yong lúc này đã mất hết bình tĩnh. Mặt cậu đỏ lên, mắt long song sọc.

- Tao cấm mày gọi Yoo là con khốn. Chính mày mới là một thằng khốn khiếp. ‘Yong đi tới túm áo Je Wook nhấc hắn đứng lên.’ – Nào! Bây giờ thì nói mau. Có người sai khiến mày đúng không? Ai? Ai sai khiến mày?

- Mày là ai mà tao phải nói….

- Vậy tao sẽ không khách khí nữa đâu.

Yong lôi một chiếc dao bấm nhỏ ra. Lưỡi dao bật ra, sáng và sắc lẻm.

- M…màyyy…. Ddddám… ‘Je Wook ngay lập tức thay đổi thái độ khi trông thấy lưỡi dao’

- Có gì mà tao không dám? Sao? Có nói không? Hay phải có tí đau đớn mày mới chịu mở miệng?

- Tô…ttttôi nói…

Je Wook hoảng hổn khi lưỡi dao từ từ lia nhẹ từ trên xuống, xén ngọt của hắn một nhúm tóc.

- Th…thực ra…

------------

Yong mở của vào KTX. Cậu lăn ra ghế sofa, mặc kệ bộ đồ ướt sũng trên người.

“Dông bão sắp đến. Phải nghỉ ngơi một lát trước khi nó đổ ập lên mình.”

Điện thoại của Yong reo vang.

“Bắt đầu rồi đây.”

- Alo, Kwon Ji Yong đây ạ

- Ji Yong à. Chú Yang đây. Cháu đang ở đâu thế?

- Cháu ở KTX.

- Vậy ra mở cửa đi. Chú đang đứng ngoài cửa đây.

- Cháu chào chủ tịch

- Trông cháu thảm quá Ji Yong à. Sao còn chưa thay bộ đồ ướt nhẹp đó ra. Bị cảm đó.

- Vâng…

- Yong này! ‘Nét mặt chủ tịch Yang chợt trở nên nghiêm túc khi nhìn thẳng vào mắt Yong’

- Chú vừa nghe chuyện của cháu ở trường ĐH.

- Dạ.. ‘Yong cúi đầu’

- Nào, ngồi xuống đi con trai. ‘Chủ tịch Yang lại đổi giọng thân mật. Ông vỗ vai Yong rồi ấn cậu ngồi xuống ghế. – Ngồi xuống và kể mọi chuyện cho ta nghe nào.

……….

- Thì ra là như thế! ‘ Chủ tịch gật gù khi nghe Yong kể hết sự tình’ – Thế ra cô gái đó… à, cô ấy tên gì nhỉ?

- Yoo Hwa, Park Yoo Hwa ạ.

- Ừ! Cô Yoo Hwa đó bị rơi xuống hồ và cháu đã nhảy xuống cứu. Ừm… Đó là việc rất tốt. Nhưng lúc lên bờ sao cháu lại không để cô ấy xuống để cấp cứu mà lại giữ chặt cô ấy như vậy?

- Dạ… ‘Yong ấp úng. Cậu không thế nói cho chủ tịch biết cái lí do củ chuối đó được’

- Vì cháu không muốn cô ấy bị lộ thân thể trước mặt hàng trăm sinh viên phải không? Cháu không muốn cô ấy sau này phải xấu hổ đúng không?

- Chú…”Yong ngạc nhiên nhìn chủ tịch Yang’ - Làm sao chú biết ạ??

- Con trai. “Chủ tịch Yang bật cười’ - Có gì mà không biết chứ. Ta quá hiểu con mà. Nhưng con làm thế thật không đúng chút nào.

- …

- Thứ nhất: việc cháu không cấp cứu ngay có thể làm cô ấy gặp nguy hiểm đến tính mạng. Thứ hai: chuyện cháu nhảy xuống cứu cô ấy là hoàn toàn bình thường, không có gì đáng phải bàn tán nhưng hành động ôm chặt lấy cô ấy, không chịu buông để rồi một chàng trai khác đến giật lại cô gái ấy trong tay cháu mới chính là tin giật gân mà cánh nhà báo, antifan và netizen vớ lấy để moi móc, để bàn tán, để xì xào về cháu. Chắc chỉ vài giờ nữa thôi, các tờ báo mạng sẽ tràn ngập tin giật gân về vụ việc này, mà không biết bao nhiêu phần trăm trong số những bài báo đó là nói đúng sự thật.

- Vâng. Cháu cũng biết.

- Thế nên hành động của cháu lúc đó là vô cùng thiếu suy nghĩ.

- Cháu xin lỗi.

- Hành động của cháu không chỉ ảnh hưởng đến một mình cháu mà còn làm liên lụy đến cả hai người kia nữa. Nhất là cô gái ấy. Không biết cô ấy sẽ phải chịu những điều tiếng gì từ VIP và báo chí, không biết có crazy fan nào tìm cô ấy mà đe dọa hay làm gì không nữa.

- ….

- Đấy! cháu hành động mà không nghĩ đến hậu quả gì cả. Từ mục đích ban đầu là bảo vệ cô ấy mà cuối cùng cháu lại hại cô ấy.

- Cháu…

- Chú chỉ phân tích cho cháu hiểu chứ không có ý trách cháu. Việc này cháu không cần lên tiếng gì hết. Công ty sẽ giải quyết ổn thỏa. Cũng không phải quá to tát. Rồi sẽ nhanh chóng qua thôi mà.

- Vâng. Cháu cám ơn chú.

- Thôi. Nghỉ ngơi đi. Lấy sức mà đương đầu với dư luận. ‘Chủ tịch Yang vỗ vai Yong đứng dậy’ - Ra mở cửa cho chú về nào.

- Vâng.

Yong theo chân chú Yang bước ra cửa.

- Yong này…

Chủ tịch vừa bước xuống mấy bậc đá xuống sân liền quay lại gọi.

- Dạ?

- Cháu… cháu thích cô gái đó đúng không?

Yong im lặng đứng nhìn chủ tịch. Cậu cảm thấy bất ngờ với câu hỏi.

- Không cần trả lời đâu. ‘Chủ tịch xua tay cười’ - Chú về đây.

Yong đứng nhìn theo bóng chủ tịch khuất sau hàng cây trước cổng KTX rồi lặng lẽ quay vào.

“ Cháu cũng không biết nữa”

                                           ***

Yong mệt mỏi lê bước vào phòng mình. Mặc kệ Gaho mừng rỡ lao ra đón như thường lệ, Yong khẽ gạt nó ra rồi ngồi phịch xuống giường. Mặc kệ quần áo ướt sũng.

“ Có tin nhắn… Của Kara”

“ Ji Yong oppa. Yoo đã tỉnh rồi. Cô ấy không sao cả. Ngày mai là xuất viện rồi. Anh đừng lo. Mà sao anh không đến thăm cô ấy? Oppa mau đến nha.”

“ Đến đó ư? Đến đó để có thêm chuyện cho lũ netizen thọc mạch, bới móc ư? Đến đó để gặp Ji Hoo… Phải rồi. Sao mình có thể đối mặt với Ji Hoo đây?”

Yong cười đau khổ rồi nằm lăn ra giường. Cậu nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

                                   ---------------------$$----------------------

- Mẹ ơi! Mẹ ơi!

Cậu bé Yong 6 tuổi, gương mặt bầu bĩnh chạy ào vào bếp tìm mẹ.

- Gì thế Ji Yong của mẹ. ‘Bà Eun Hee nhẹ nhàng cúi xuống xoa đầu con trai.’

- Có người mới chuyển đến căn hộ bên cạnh nhà ta mẹ ạ. Ô tô chở đồ của họ đỗ đằng kia kìa. Yong chỉ tay về phía chiếc ô tô tải nhỏ màu trắng đang đỗ bên ngoài cổng nhà cậu bé

- Thế à? Con có trông thấy họ không?

-Con thấy một thằng con trai với mẹ nó. ‘Yong hồn nhiên nói’ - Nhưng con không thấy ba nó đâu cả.

--------------------$$---------------------

- Này!

Yong đứng bên cạnh hàng rào nhà mình ngó sang gọi một cậu bé đang nghịch sỏi trong sân nhà.

- Chào cậu. Cậu bé ngước lên nhìn Yong mỉm cười làm quen.

Cậu bé rất đẹp trai. Làn da trắng như một bé gái và đôi mắt đẹp nhưng phảng phất một nét buồn khó tả.

- Ơ… ‘Yong chợt thấy hơi lung túng’

- Tớ là Choi Ji Hoo. Mình làm bạn đi.

Ji Hoo đã đứng dậy và đi sát về phía hàng rào từ lúc nào. Cậu chìa tay qua cái ô nhỏ giữa hàng rào ngăn cách hai nhà được tạo ra bởi một thanh gỗ bị gãy, nhìn Yong cười thân thiện.

- Tớ là Ji Yong. Kwon Ji Yong. ‘Yong nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang chìa ra’

- Vậy từ nay chúng mình sẽ là bạn tốt của nhau nhá.

- Ừ. Mãi mãi luôn nhá.Hihi

………….

- Ji Hoo!

 Yong quay sang nhìn Ji Hoo đang thích thú đu lên thật cao trên cái xích đu trong công viên gần nhà.

 - Gì thế Ji Yong? 

- Cậu chuyển đến đây cũng lâu rồi mà tớ vẫn chưa bao giờ thấy ba cậu? Ông ấy đâu rồi? Tại sao ông ấy không ở cùng cậu và mẹ? 

Chiếc đu quay thấp dần, thấp dần rồi dừng hẳn lại. Nụ cười trên gương mặt Ji Hoo biến mất, thế vào đó là một vẻ mặt xa xăm, suy tư. Nhìn Ji Hoo lúc này chẳng có vẻ gì là một cậu bé 6 tuổi mà cứ như người từng trải vậy.

- Ba tớ…. ba tớ còn đang theo đuổi đam mê của mình. Ông ấy chưa thể về với tớ và mẹ được.

- Thế là thế nào? ‘Yong thắc mắc’

 - Mình cũng không biết, mẹ mình bảo thế. Mẹ mình nói: với ông ấy, theo đuổi niềm đam mê là hạnh phúc lớn lao nhất.

 - Hạnh phúc hơn cả được sống cùng cậu và mẹ cậu sao? 

- Mình không biết… 

-…. - Mà thôi, trời tối rồi. Về thôi Ji Yong.    

--------------------$$-------------------

- Ji Hoo này!

- Gì thế Ji Yong? 

- Tụi mình chơi cho con Lucky nhà ông Gong một mẻ đi. Ngày nào nào đi học qua nó cũng sủa inh ỏi dạo tụi mình. Thật ghét quá đi! 

Yong dừng lại trước cổng nhà ông Gong ở đầu phố, ngó vào con chó Becgie khổng lồ đang nằm ngủ

- Thôi đi Ji Yong. Con chó đó dữ lắm. Nhỡ nó xổng ra thì chết. ‘Ji Hoo nhìn con chó e dè’ 

- Không lo đâu. Nó bị xích rồi. ‘Yong chỉ sợi dây xích to đùng’- Cậu không dám thì để mình. Mình bực nó lâu lắm rồi. Hôm nay phải cho nó một trận mới được. 

Yong lấy lấy một cành cây khô, dài luồn qua khe cổng, chọc vào mũi con Lucky đang thiu thiu ngủ. Con chó không có vẻ gì là nhận ra nó đang bị quấy rầy. 

- Thôi đi Ji Yong. Đừng chọc nó nữa. Nó điên lên thì khốn. ‘Ji Hoo lo lắng kéo tay Ji Yong’ 

- Kệ mình. Cậu sợ thì chạy đi trước đi. 

Ji Hoo đành đứng yên lặng lo lắng nhìn Yong. Yong chọc cái que mạnh hơn nữa. Con chó lắc lắc cái đầu gầm gừ nhưng vẫn không tỉnh.Yong bèn ném cái cành cây xuống, cậu nhặt lên một hòn đá to.

 - Đừng! Yong! ‘Ji Hoo vội chụp lấy tay Yong’ 

- Kệ mình. Cậu sợ thì đi đi. ‘Yong bướng bỉnh gạt tay Ji Hoo ra rồi ném hòn đá qua hàng rào’

“BỐP!”

 Hòn đá đạp trúng mũi con Lucky. Nó rú lên đau đớn rồi chồm dậy, sủa inh ỏi. Khi nhận ra hai đứa trẻ đang đứng ngoài bờ rào thì nó nổi điên thực sự. Nó sủa ầm ĩ rồi điên cuồng giật sợi dây xích.

 - Đi thôi Yong. Nó điên lên rồi. ‘Ji Hoo sỡ hãi nhìn con chó hung tợn, kéo tay Yong’

 - Haha. Không phải sợ. Nó bị xích rồi kìa. Mà cổng cũng khóa. Nó không ra được đâu. Haha 

Yong đứng cười thích thú trước cơn điên của con chó khổng lồ.Con Becgie điên cuồng giật sợi dây xích và rồi… Sợi xích tuột ra khỏi cái cây bên cạnh chuồng Lucky. Nó chồm ra cổng đẩy mạnh cảnh cổng khép hờ. Cổng không khóa. 

 - Á Á Á…. 

Hai đứa trẻ kinh hoàng hét lên khi thấy con chó đã chồm ra. 

- Chạy!!!!!!! 

Ji Hoo hét lên rồi bỏ chạy nhưng cậu không thấy tiếng bước chân của Yong theo sau mình. Ji Hoo quay lại. Yong vẫn đứng trân tại chỗ, kinh hoàng nhìn con chó. Cậu dường như đã bị đông cứng.

- JI YONG!!!!!!!!!!!!

 Ji Hoo hét lên khi thấy con Lucky nhảy bổ vào Yong.

- Á Á Á Á………

 Yong kinh hoàng ngã lăn ra đất.

 - JI YONG! JI YONG! 

Ji Hoo thét lên. Cậu vơ đại những viên sỏi dưới chân ném về phía con Lucky.

 - Cút đi! Cút đi. Ji Yong hoảng loạn vơ lấy bất cứ thứ gì bên cạnh ném loạn xạ về phía con chó hung tợn.

 - ẲNG……… 

Con chó rú lên đau đớn khi một hòn đá to bay trúng bụng nó. Nó quay lại và nhận ra Ji Hoo đang đứng run rẩy phía xa. Ngay lập tức, con chó bỏ quên Yong và quay ra đuổi theo Ji Hoo. Ji Hoo giật mình quay đầu cắm cổ chạy và con becgie điên loạn chạy sát theo sau.

 - Aaaaaaa….. Tay của mình. Tay của mình.

Yong đã hoàn hồn lại, cậu ôm lấy cánh tay hằn sâu vết răng. 

 - Có chuyện gì vậy???

 Ông Gong xông từ trong nhà ra kêu lớn và ngay lập tức hiểu chuyện khi thấy cái chuồng chó trống trơn và Yong đang ngồi bẹp trước cổng nhà.

 - Ji Hoo…Ji Hoo…. Ji Hoo…huhu… 

Yong khóc òa lên khi thấy có người đến.

 - Sao? Sao? ‘Ông Gong vội đỡ Yong dậy’ - Nói ông nghe xem nào.

- Ji Hoo…Ji Hoo…. Ji Hoo…huhu…

 - Ji Hoo làm sao?? 

- Ji Hoo… huhu… con Lucky đang đuổi theo Ji Hoo. Ông ơi, cứu ji Hoo….huhu…, cứu….huhu…Ji Hoo…huhu…. 

Yong nức nở không nói ra lời. Ông Gong vội chạy đuổi theo Ji Hoo và Lucky cùng lúc những người hàng xóm cũng đổ ra đường.

                                          ------------------$$-------------------

- Ji Hoo….Ji Hoo…. 

Yong lao vào nhà Ji Hoo với cánh tay quấn kín băng trắng. 

- Ji Hoo… Ji Hoo sao thế này?? Huhu… Cậu ấy chết rồi à? Huhu…

Yong òa khóc nức nở khi thấy Ji Hoo mặt tái xanh, mắt nhắm nghiền nằm trên giường.

 - Yên nào Ji Yong, để Ji Hoo ngủ nào. ‘Mẹ Ji Hoo vỗ về Yong.’

- Vậy cậu ấy không chết hả bác? Cậu ấy chỉ đang ngủ thôi hả bác? ‘Yong quệt nước mắt

 - Ừ! Ji Hoo đang ngủ.

- Ji Yong đấy à? ‘Ji Hoo đã tỉnh dậy khi nghe tiếng lao xao nói chuyện’ 

- Ji Hoo. ‘Yong gạt nước mắt ngồi xuống cạnh giường Ji Hoo’ - Tại mình. Tại mình hết. Mình không nên trêu con Lucky để nó xổng ra. Mình xin lỗi, Ji Hoo. Tại mình làm cậu bệnh thế này. Huhu…

- Đừng khóc Ji Yong. ‘Ji Hoo mỉm cười nói’ - Con trai mà khóc nhè à? Mình có bị sao đâu. Chỉ bị ngã xuống hồ nên bị cảm thôi. Ngã xuống hồ cũng may, chứ không thì bị con chó táp cho mấy miếng rồi.Hihi ‘Ji Hoo lém lỉnh nói’

 - Ji Hoo, hức….

- Thôi nào Ji Yong. Cậu mít ướt quá đấy. Mình đã chết đâu mà. ‘Ji Hoo ngồi dậy nói’ – Mà tay cậu sao thế kia? Sao lại băng kín mít thế? À…. Lúc cậu bị con Lucky táp đúng không? Có sao không Ji Yong?

- Không sao. Chỉ phải đi tiêm phòng thôi. Vết cắn cũng không sâu nhưng mẹ mình cứ băng lại thế này. 

- Ừ! Không sao là tốt rồi. ‘Ji Hoo nhe răng cười.’

- Ji Hoo!

- Gì thế Ji Yong?

 - Mình sẽ không bao giờ để cậu phải chịu đau khổ nữa đâu. Mình hứa đấy. ‘Yong nhìn thẳng vào mắt Ji Hoo, nghiêm trang nói’ 

- Ừ! Mình cũng thế. 

Ji Hoo cũng thôi cười, nhìn thẳng vào đôi mắt quả quyết của Yong.

---------------

- Hù!! Yong chạy lại hù khiến Ji Hoo giật mình.

- Ối…. Yong đấy à?

- Hihi. Nhìn cậu kìa.

- Làm mình hết hồn.

- Nhìn cái quần mới của mình nè.

Yong hí hửng khoe cái quần mới tinh bị cắt xé lung tung.

- Hả??? Sao nó lại rách tan nát thế này ???

- Tan nát gì! Mình mới cắt ra đó. ‘Yong nói giọng tự hào’ - Thế nào? Đẹp không???

- Hix. Mình chẳng nó đẹp tẹo nào cả. Chỉ thấy nó te tua thôi. Haha.

- Cậu thật là… ‘Yong nguýt dài hờn dỗi’ - Mình thích thật nổi bật. Sau này mĩnh sẽ trở thành người nổi tiếng, khiến ai cũng phải chú ý. ‘Yong hớn hở nói, bàn tay quyết tâm nắm chặt lại.’

- Haha. Nổi bật bằng cách ăn mặc những bộ đồ quái dị hả?

- Đây không phải là quái dị mà là khác người và có-phong-cách. Mình không thích trông giống như tất cả mọi người.

- Haha….

- Tôi là Kwon Ji Yong, Yeah. Tôi nổi bật vì tôi khác người. Đây là bạn tôi, yeah. Tên Ji Hoo. Chúng tôi là Ji & Ji. Oh yeahhhh…..

- Há há…. Cậu… cậu vừa đọc cái gì thế Ji Yong. ‘Ji Hoo phá ra cười ngặt ngẽo’

- Ờ. Đó người ta gọi là rap. Mình mới học trên TV. Mình hay nghe nhóm 1TYM hát. ‘Yong nhìn Ji Hoo cười toe’

- Ra thế. Hihi.

- Còn cậu, Ji Hoo? Sao này cậu muốn làm gì?

- Ơ… ‘Ji Hoo hơi lúng túng. Gương mặt cậu chợt ửng hồng’ - Mình cũng chưa biết nữa. Nhưng mẹ mình thích mình làm luật sư.

- Ôi dào ôi. ‘Yong trể môi nói’ – Luật sư á?? Cái nghề đó có gì hay đâu. Chán chết đi được.

- Ơ… mình chẳng biết, nhưng mẹ mình nói thế.

- Đừng làm luật sư Ji Hoo. ‘ Yong nói’ – Hãy làm nhà thiết kế thời trang đi. Cậu vẽ đẹp thế cơ mà. ‘Yong đập tay lên vai Ji Hoo’ – Sao này mình nổi tiếng, cậu sẽ là nhà thiết kế trang phục riêng cho tớ. Nhá! ‘Yong tự tin nói, giọng không hề có chút bông đùa’

- Thiết kể thời trang à? ‘Ji Hoo ngẫm nghĩ’ – Có được không nhỉ?

- Được chứ! ‘Yong nói quả quyết.’ - Hứa nhá Ji Hoo. Nếu cậu trở thành nhà thiết kế thời trang thì phải thiết kế cho mình đấy nhá ‘Yong đưa ngón tay út lên’

Ji Hoo nheo mắt nhìn ngón tay nhỏ xíu của Yong đưa ra dưới nắng sớm. Cậu ngẩng lên, bắt gặp gương mặt ửng hồng đầy vui sướng của Yong. Ji Hoo đưa ngón tay lên móc tay với Yong.

- Ừ! Mình hứa!

Hai đứa trẻ cười vang dưới ánh nắng sớm mai trong lành,tinh khiết đang nhẹ nhàng len qua hàng cây rọi tia nắng vào khu phố nhỏ bé, yên bình

                                     . ---------------------$$----------------------

 - Ji Hoo, Ji Hoo!!

Yong ôm quả bóng chạy ào vào nhà Ji Hoo.

- Đi đá bóng đi!

- Ừ! Đợi mình một lát.

Ji Hoo cười, thu nhặt đống đồ chơi của mình lại.

- Chà! Cậu nhiều đồ chơi thế! Mà toàn đồ chơi xịn nha. Hôm nay tớ mới trông thấy.

- Ừ! Tại tớ ít khi đụng đến. Chỉ thi thoảng lôi ra lau chùi thôi.

- Cái gì thế này?

Yong để quả bóng xuống, nhặt lên một con bupbe Barbie xinh đẹp vẫn còn đựng trong hộp kính trong suốt.

- Bupbe à? Ji Hoo? Cậu chơi bupbe đấy à?   ‘Ji Yong lắc lắc cái hộp nhìn Ji Hoo chế giễu’

- Đưa trả mình đây! ‘Ji Hoo tái mặt khi trông thấy con bupbe. Cậu vội giằng lấy nhưng Yong đã né người tránh được cánh tay Ji Hoo’

- Há há…. Cậu chơi bupbe. Ji Hoo à. Không ngờ không chỉ gương mặt cậu giống con gái mà sở thích cũng giống con gái nốt. Haha

Ji Yong hí hửng cầm con bupbe chạy quanh nhà tránh Ji Hoo đang rượt theo cậu đòi lại

- Trả cho mình ngay!

- Không trả. Lêu lêu….

Ji Hoo nhào tới chụp lấy cánh tay cầm hộp bupbe đang vẫy vẫy của Yong. Theo phản xạ, Yong nhảy giật lại đằng sau, va ngay phải chiếc ghế sofa.

Chiếc hộp rơi xuống đất.

Vỡ tan.

Con bupbe xinh đẹp nằm lăn lóc trên đống mảnh vụn kính, một cánh tay gãy lìa.

- Ơ… ‘Yong lắp bắp’ - Mình xin lỗi Ji Hoo à, mình không cố ý…

Ji Hoo lặng lẽ ngồi bệt xuống sàn, cầm con bupbe lên ,thu nhặt những mảnh kính vỡ.

- Cậu về đi! ‘Ji Hoo nói, giọng lạc hẳn đi’

- Mình xin lỗi mà, Ji Hoo. Mình xin lỗi. Mà đó chỉ là con bupbe, cậu đâu có chơi bupbe đúng không?...

- CẬU VỀ ĐI!!!

Ji Hoo quát lên.

Yong bàng hoàng. Ji Hoo đang trừng trừng nhìn cậu bằng ánh mắt giận giữ vô cùng. Rồi Yong lao ra khỏi nhà Ji Hoo, chả thèm lấy quả bóng của mình. Cậu thoáng thấy Ji Hoo đưa tay lên lau mắt….

---------------------$$---------------------

- Con chào mẹ. Con đã về đây ạ.

- A! Ji Yong của mẹ về rồi! Sang nhà bác Sang kyung chơi vui không con?

- Dạ vui lắm ạ. ‘Yong hồ hởi’ - Bác Sang Sang Kyung mua cho con bao nhiêu là quà mang về. Con sang nhà Ji Hoo một lát mẹ nhé. Con có món quà cho cậu ấy. Tiện thể xin lỗi chuyện lần trước con làm hỏng con bupbe của cậu ấy.

- À! Ji Hoo hả. Thế thì không được rồi!

- Sao hả mẹ. Con chỉ sang xin lỗi rồi tặng cậu ấy món quà thôi mà. Chỉ một lát thôi.

-  Ji Hoo dọn đi rồi. Nhà cậu ấy mới dọn đi được ba hôm thôi. Tiếc là lúc đó con lại không có ở nhà. Lúc Ji Hoo sang chào mẹ để đi, mẹ thấy nó buồn lắm.

- Ji Hoo dọn đi??????  ‘Yong bàng hoàng đánh rơi cả món quà định mang sang cho Ji Hoo’ - Cậu ấy dọn đi đâu hả mẹ?

- Sang Mĩ. Ba Ji Hoo về đón mẹ con họ sang Mĩ cùng. Trông ba Ji Hoo sang trọng và giàu có lắm.

- Đi Mĩ??? Thế cậu ấy còn về đây nữa không hả mẹ?

- Ngốc ạ. Cả nhà Ji Hoo sang định cư luôn bên đó rồi. Cậu ấy không quay lại đây nữa đâu. Mà nếu có thì cũng phải rất lâu nữa.

- Ji Hoo đi rồi…Ji Hoo đi rồi. Huhu…. Con còn chưa kịp xin lỗi cậu ấy mà…huhu… Con còn chưa kịp làm lành với cậu ấy nữa…Huhu… Sau cậu ấy chưa gặp con mà đã đi…huhu…JI HOO ƠI!!!!.........

 ---------------

Yong mở mắt tỉnh dậy. Trời bắt đầu nhá nhem tối. Yong khẽ rũ mình. Những kỉ niệm thời thơ ấu bỗng quay về trong giấc mơ. Đầy đủ. Không hề phai mờ tẹo nào.

“Ji Hoo. Mình chưa kịp nói xin lỗi cậu. Bây giờ lại gặp cậu ngay ở trường học này, lại trong tình huống khó xử này…Ji Hoo….”

Yong đứng dậy đi về phía chiếc tủ quần áo. Cậu lôi ra một chiếc hộp nhỏ cũ kĩ từ một ngăn kéo.

“ Mình vẫn giữ món quà xin lỗi dành cho cậu…”

- Ji Yong!

Tiếng Young Bae gọi cắt ngang dòng suy nghĩ của Yong. Yong vội cất chiếc hộp nhỏ về chỗ cũ.

- Bae đấy à? Cậu về lúc nào thế? Cậu đang đi nghỉ mát cơ mà?

- Mình vừa về được một lát. Thấy cậu ngủ nên không gọi. ‘Bae nhẹ nhàng ngồi xuống giường. - Yong này…. ‘Bae hơi ngập ngừng’ - Mình vừa được nghe chuyện của cậu…

- Hì. Thông tin nhanh nhỉ. Lại thêm một vụ um sùm nữa. Vậy là thiên hạ lại sắp có chuyện để nói, để bàn tán, để hỉ hả về mình rồi.

Yong cay đắng cười. Cậu ngồi phịch xuống ghế, vùi mặt vào hai bàn tay.

- Mình đúng là gossip man mà. Haha…

- Bình tĩnh nào Yong. ‘Bae vỗ nhẹ lên vai Yong trấn tĩnh"  - Chủ tịch Yang sẽ nhanh chóng giải quyết êm thấm vụ này thôi mà. Kiên cường lên nào. Chẳng phải cậu quá quen với những tin đồn thế này sao? Vụ ầm ĩ năm ngoái về đạo nhạc cậu cũng vượt qua được cơ mà.

- Ừ. Mình biết, nhưng lần này lại dính đến hai người bình thường vốn chưa bao giờ gặp những chuyện như thế này bao giờ. Không biết họ có chịu nổi không. Nhất là Yoo. Cô ấy còn đang nằm trong bệnh viện. Không biết cô ấy sẽ phải đối mặt thế nào với cánh báo chí và V.I.P đây…

- Yoo? Cô gái đó tên là Yoo sao?

-…

- Yong này. Có gì trong lòng cậu nói hết ra đi. Chẳng phải chúng ta đã là bạn từ năm 12 tuổi sao?

-… Bae này! Ngồi đây với mình một lát được không?

- Đương nhiên!

….

- Hóa ra mọi chuyện là như thế. ‘Bae ghi nhận khi nghe Yong kể hết chuyện’ - Vậy là Yoo Hwa bị người ta cố ý đẩy xuống hồ ư?

- Ừ. Mình đã tìm được tên khốn đó. Bị mình dọa cho một trận nên hắn khai hết rồi. Cậu không biết chủ mưu đứng sau chuyện này là ai đâu. Người ta hay nói “khẩu phật tâm xà” câu này thật quá đúng.

- Ai? ‘Bae lo lắng kêu lên’ – Ai thế Yong?

- Nói ra chắc cậu sẽ sốc mất. Đó chính là Jessica của SNSD. Cô nàng mà cậu khen xinh xắn và dễ thương nhất nhóm đó.

- HẢ??? Là Jessica ư? ‘Bae giật mình tuột từ trên giường rơi xuống sàn nhà.’- Thật hả Yong? Cậu không nhầm đấy chứ?

- Không nhầm. Mình đã hỏi kĩ rồi. Tên khốn Hwang Je Wook đó là một Sone điên khùng. Hắn căm ghét tất cả các gasoo nam đặc biệt là Big Bang và DBSK. Hắn tôn thờ SNSD, coi họ như những nữ thần. Cậu không thấy được ánh mắt khinh bỉ và căm thù của Je Wook khi hắn thấy mình đâu. Còn khi nói đến Jessica, hắn mơ màng như bị trúng bùa mê vậy. Thật đáng kinh tởm.

Hắn đã thú nhận chính Jessica đã nhờ hắn trị cho Yoo một bài học vì dám làm cô ta quê mặt trước đông đảo sinh viên trong trường. Ở trên lớp, cô ta luôn tỏ ra hiền lành, dễ thương khiến đám nam sinh viên trong lớp say như điếu đổ.Mình vốn không có thiện cảm với cả nhóm SNSD với những cô nàng lúc nào cũng tỏ ra mình ngây thơ mà. Thật không ngờ. Bên trong cái vỏ bọc xinh đẹp ấy lại là một tâm địc độc ác đến như vậy. Lại còn mượn tay kẻ khác nữa. Nếu lúc đó mình không xuống kịp thì cos lẽ Yoo đã…

Yong giận giữ đấm mạnh xuống giường. Bae thì kinh hoảng vẫn ngồi bệt dưới sàn. Im lặng một lúc thật lâu, cuối cùng Bae cũng lên tiếng.

- Thật không ngờ…

- Ừ!.. Thế nào? Thế cậu còn ý định kết thân với Yuri của SNSD không nữa đấy? ‘Yong nhướn mày nhìn Bae’

-Ờ. Có lẽ mình chơi xã giao với SNSD thôi. Ai mà biết đằng sao bộ mặt xinh đẹp kia, họ đang tính toán những gì.

- Ừ! Tốt!

Yong vỗ vai Bae cười. Bae cũng nhoẻn miệng cười theo.

-------------------$$----------------

Cùng lúc đó…

- Ji Hoo.

- Em tỉnh rồi hả Yoo? Sao không ngủ thêm lát nữa?

- Mọi người đâu cả rồi anh?

- Kara vừa về, ba mẹ em thì đang ra gặp bác sĩ còn Nabi vừa chạy đi đâu rồi đó.

- Anh đang gọt táo cho em đấy à? ‘Yoo nheo mắt cười nhìn quả táo gọt dang dở trên tay Ji Hoo’

- Ừ! ‘Ji Hoo cười’ –Đợi một lát. Anh sắp gọt xong rồi.

- Nhưng em không thích táo. Em thích cam kìa. Yoo tinh nghịch chỉ tay vào giỏ cam trên bàn

- Sao em không nói ngay. Táo anh gọt xong rồi nè.

- Haha. Kệ anh chứ.

- Em thật quá đáng.

- Haha…

cả hai cùng cười vui vẻ.

- Ji Hoo… ‘Yoo nhẹ nhàng nhìn Ji Hoo’

-…

- Cám ơn anh.

- Sao em lại cám ơn anh?

- Thứ nhất: cám ơn anh đã nhảy xuống hồ cứu em và sau đó lại đưa em đến bệnh viện.

   Thứ hai: cám ơn anh vì đã ở đây, bên cạnh em suốt từ lúc đó đến bây giờ; quan tâm, lo lắng cho em. Em thực sự biết ơn anh nhiều lắm.

- Em có hơi nhầm một chút xíu. ‘Ji Hoo cười, lấy cam ra bóc vỏ. Gương mặt cậu thoáng một nét buồn.’ – Người nhảy xuống hồ cứu em không phải là anh.

- Thật sao? ‘Yoo ngạc nhiên’ – Vậy người đó là ai?

- Là Ji Yong! Kwon Ji Yong

-Yong này! ‘Bae thôi cười nhìn Yong’ – Cậu yêu mất rồi, Yong à.

-…???

- Quen cậu hơn 10 năm nay, chưa bao giờ mình thấy cậu phẫn nộ như lúc nãy, cũng chưa bao giờ thấy cậu hi sinh vì một cô gái như thế này.

Yong ngồi lặng yên nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Bae. Yong cúi mặt nói.

- Không phải!

- Cậu xấu hổ không dám nhận à? Haha

- Mình không xấu hổ. Mình không yêu. ‘Yong ấp úng nói, không nhìn Bae.’

- Có thể là cậu chưa nhận ra thôi Yong à, nhưng cậu thay đổi nhiều lắm. Có lẽ khi yêu, người ta sẽ như thế. Mình cũng chỉ đoán thế, vì mình chưa từng yêu ai mà.hix.

- Thôi. Cậu đừng đoán mò nữa Bae à. Làm gì có chuyện mình yêu chứ. Mình chỉ…

- Rồi cậu sẽ nhận ra thôi.

Bae đập vai Yong nói.

- Tranh thủ nghỉ ngơi đi. Chỉ lát nữa thôi là cậu sẽ phải đương đầu với nhiều giông bão lắm đấy. Mình về phòng đây.

Bae vẫy chào Yong rồi ra khỏi phòng. Yong vẫn ngồi lặng yên trên giường, nét mặt khó có thể nói là đang nghĩ gì.

“ Mình…mình yêu Yoo ư???”

                     -----------------------$$--------------------------

- Là Ji Yong ư? ‘Yoo sửng sốt’

- Ừ. Cậu ấy là người đầu tiên lao xuống hồ cứu em.

…..

 - Thật thế sao?

Yoo vô cùng bối rối sau khi nghe Ji Hoo thuật lại chuyện.

- Ừ! Yong bất chấp vị trí của mình đang là một idol được hàng vạn người hâm mộ, lao xuống hồ cứu em. Cậu ấy chẳng thèm quan tâm đến việc sẽ gây ra một scandal lớn có thể ảnh hưởng rất nhiều đến sự nghiệp của mình…Tất cả… chỉ vì em…

Yoo không nói gì, lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ. Nắng chiều đã tắt. Chỉ còn vài vạt nắng yếu ớt cố vắt mình ngang qua bụi cây thấp được trồng làm hàng rào bên ngoài bồn hoa trong khuôn viên bệnh viện.

- Em… có lẽ rất đặc biệt đối với cậu ấy.

Yoo quay lại nhìn Ji Hoo. Ji Hoo cười, nụ cười sao buồn quá.

- Ăn cam đi nè. Không là anh ăn hết đó.

                                     ----------------------$$------------------------

“ cô gái của G- Dragon???”

“G- Dragon (Big Bang) lao xuống hồ cứu bạn gái.”

“ G-Dragon và Choi Ji Hoo tranh nhau một cô gái”

“ G- Dragon bị phát hiện có bạn gái…”

.........

Yong tắt máy tính, nằm lăn ra giường. Đúng y như dự đoán, chuyện của cậu đã lên trang đầu tất cả các trang web giải trí của Hàn Quốc với những tittle vô cùng giật gân. Trang Me2day của cậu chỉ sau một đêm đã đầy chặt tin nhắn, comment của fan từ khắp nơi gửi đến. Người thì khóc lóc trách cậu sao “nỡ” có người yêu, người thì hỉ hả chúc mừng cậu hạnh phúc, cũng rất nhiều người trách mắng, nhiếc móc cậu, thậm chí còn yêu cầu cậu rời khỏi Big Bang.

Yong nhắm mắt lại, cố không nghĩ đến những chuyện đó nhưng sao những tít báo, những lời chỉ trích cứ lởn vởn trong đầu cậu mãi. Đây là lần thứ hai kể từ khi vướng vào rắc rối trong concert Shine a light tới giờ, cậu cảm thấy chán chường và mệt mỏi như bây giờ.

“Mình cần một ai đó… ngay lúc này…”

- Young Bae!

Yong cất tiếng gọi, rồi đi vào phòng Bae. Cửa phòng khóa.

“Có lẽ cậu ấy lên công ty mất rồi”

Yong lại lặng lẽ quay trờ về phòng. Cậu cảm thấy bị bỏ rơi thực sự. Dù biết mọi người đang cố hết sức giúp cậu tránh khỏi tai tiếng rắc rối trong vụ việc này nhưng sao cảm giác cô độc, không ai quan tâm vẫn ám ảnh.

“Vẫn như mọi lần thôi… một mình chịu đựng tất cả. Yong ah! Mày dũng cảm lắm cơ mà. Những lần khác mày vẫn dũng cảm một mình đương đầu và vượt qua hết đó thôi. Lần này cũng thế. Tất cả sẽ nhanh chóng trôi qua thôi…”

Yong tự nhủ thầm với mình. Yong nhắm mắt, cố gạt nỗi cô đơn, ấm ức, cay đắng ra khỏi lòng.Cậu chìm dần vào giấc ngủ… bởi suốt mấy ngày nay cậu đã quá mệt mỏi  rồi.

                                         -------------------$$-------------------

Yoo tắt máy tính. Nó chỉ muốn phát điên lên. Những tấm ảnh riêng tư của nó bây giờ được đưa lên mặt báo để mọi người xúm vào mổ xẻ, phân tích, chê bai.

“ Cô ta chả có gì nổi bật. Tại sao Ji Yong oppa lại thích cô ta chứ? Toàn là bịa đặt.”

“  Park Yoo Hwa không xứng với G-Dragon của chúng ta.”

“Thật bất công. Cô ta có gì mà được hai chàng trai nổi tiếng, đẹp trai phải tranh giành chứ.”

“ Tốt nhất là cô ta nên tránh xa G-Dragon ra”

….

- Yoo! Uống sữa đi con!

Mẹ Yoo  bê một cốc sữa nóng to đặt lên bàn rồi ngồi xuống giường cạnh Yoo.

- Nghỉ ngơi đi con. Mặc kệ những lời bàn tán của thiên hạ. Mấy bữa nữa là chuyện này nguội ngay thôi.

- Mẹ! ‘Yoo ngước lên nhìn mẹ’ – Con xin lỗi ba mẹ. Tại con mà ba mẹ cũng bị cánh phóng viên soi mói. Ba phải nghỉ làm cũng vì chuyện này.

- Ngốc ạ. Sao con lại xin lỗi? Chuyện này đâu phải do con gây ra? Mà ba con cũng chỉ nghỉ mấy hôm thôi. Khi nào sự việc lắng xuống ba con lại đi làm lại. Thế cũng tốt. Đây cũng là dịp cho ba con nghỉ ngơi mà.

Mẹ Yoo cười, xoa đầu con gái.

- Tất cả là do lũ nhà báo thọc mạch nhiều chuyện. Cả con, Ji yong và Ji Hoo đều là nạn nhân của dư luận thôi. Chỉ một chuyện cứu người thôi mà họ cũng thêu dệt nên đủ thứ chuyện ghê gớm. Thật đáng sợ!

Yoo lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ.

- Mẹ! Ngày mai con sẽ đến trường.

- Sao? ‘Bà Lệ Thủy ngạc nhiên’ – Con mới xuất viện cơ mà. Con đã khỏe hẳn đâu. Mà bây giờ đi học con sẽ bị mọi người để ý, bàn tán nhiều lắm đó.

- Con khỏe rồi. Con sẽ đi học. Con trong sạch, không sợ những lời dị nghị đó đâu. Nếu con càng lẩn tránh thì họ sẽ càng được thể lấn tới mẹ à.

- Nhưng…

- Con quyết định rồi!

Yoo nắm tay mẹ, nhìn thẳng vào mắt bà nói dõng dạc.Bà Lệ Thủy toan nói thêm câu gì nhưng lại thôi. Bà dịu dàng vuốt ve mái tóc của cô con gái mạnh mẽ.

- Ừ! Vậy thì tùy con. Con gái ạ.

                                        ------------------$$-------------------

- Con làm ba thất vọng quá đấy!

Ông Choi Ji Han tức giận ném tờ báo xuống mặt bàn.

- Xem đi! Trang nhất tờ báo nào cũng là chuyện của con, G-Dragon và đứa con gái kia. Con có gì để nói nữa không?

Ji Hoo im lặng hứng chịu cơn giận của ba. Cậu chỉ trầm ngâm ngó vào khoảng không trước mặt, ánh mắt dửng dưng, vô cảm.

- Sao con không nói gì? “Ông Choi càng giận giữ khi thấy Ji Hoo im lặng’

- Con không có gì để nói cả.

- Con… Con đúng là một thằng ngu. Con đang là một nhà thiết kế trẻ đầy triển vọng, lại đẹp trai, được các cô gái hâm mộ thế mà lại để dính vào cái scandal tình cảm tay ba này. Đứa con gái đó có gì đáng để cho con và G-Dragon phải tranh nhau chứ. Lũ bây điên hết rồi hả?

-…

- Thật không hiểu tại sao tụi bây có thể đánh liều cả tương lai, sự nghiệp chỉ vì thứ tình cảm phù phiếm, vì một đứa con gái tầm thường như vậy.

- Sự nghiệp? Thực ra ba đang nghĩ cho con hay đang lo cho danh tiếng của mình cũng bị ảnh hưởng bởi vụ việc này vậy?

Ji Hoo, sau một hồi yên lặng cuối cùng cũng lên tiếng.

- Thực ra ba có lo gì cho con chứ? Ba chỉ lo cho cái hư danh của mình thôi.

- Con dám…

- Ngày trước, chỉ vì theo đuổi cái gọi là công danh sự nghiệp mà ba đã bỏ mặc mẹ con con suốt 7 năm trời. Thậm chí lúc mẹ sinh con, ba cũng không có mặt.

- Ba làm tất cả cũng chỉ vì mẹ con con thôi mà. Ba rất yêu con, Ji Hoo à.

- Yêu ư?  ‘Ji Hoo cười khan’ – Vậy ba thử nói xem con sinh ngày nào? Từ lúc con được sinh ra đến lúc ba đến đón hai mẹ con con qua Mĩ ba đã về thăm được bao nhiêu lần?

-….

- Ba còn nhớ lúc sinh nhật con 5 tuổi ba đã  gửi tặng tặng con thứ gì không?

- …

- Một con bupbe Barbie. MỘT CON BUPBE ĐÓ! Haha ‘Ji Hoo gằn từng tiếng rồi cười lớn. Giọng cười không một chút hài hước. Cậu trừng mắt nhìn ông Choi’ – Ba bận bịu đến nỗi quên mất con mình là con trai nên mới gửi tặng một con bupbe đó. Bây giờ, ba lấy tư cách gì nạt nộ chuyện con cứu người con gái con yêu chứ?

- Cái gì? ‘Ông Choi sửng sốt kêu lên’ – Con yêu cô ta?

- Vâng! ‘Ji Hoo chẳng ngại ngùng gì, thừa nhận’ – Và con sẽ không như ba đâu. Bỏ mặc những người thân yêu nhất của mình để đi tìm công danh, hào quang cho bản thân mình. Con không cần sự nghiệp hay danh tiếng gì hết. Con chỉ muốn được ở bên những người con yêu thương thôi….

- Ji Hoo! Con đi đâu thế?

- Mặc kệ con…

Rồi Ji Hoo lao ra khỏi nhà.

                                    -----------------$$--------------------

Yoo bước vào lớp, lập tức mọi cặp mắt trong lớp đổ dồn về phía nó.Những tia nhìn như xoáy vào người Yoo khiến nó vô cùng khó chịu nhưng mặc kệ, Yoo vẫn thản nhiên bước vào, coi như không có chuyện gì.

- YOO!

Kara ré lên khi thấy Yoo.

- Tại sao cậu lại đi học? Cậu vẫn còn mệt cơ mà…

- Mình khỏe hẳn rồi. ‘Yoo cười gõ đầu Kara’ – Xem này.

- Nhưng…

Kara đưa tay lên xoa đầu. Nó ngần ngại đưa mắt nhìn khắp lớp một lượt. Những cặp mắt vẫn dán chặt vào Yoo và Kara, theo dõi từng cử chỉ của tụi nó mà không hề có ý định quay đi. Thậm chí, một số kẻ còn quay hẳn người lại để ngó tụi nó. Bên ngoài hành lang, một vài người đi qua cũng ngoáy lại nhìn, một số kẻ còn đứng lại, nhòm qua cửa số ngó Yoo một cái rồi mới đi. Mặc kệ, Yoo vẫn nói chuyện, cười đùa với Kara như không thấy gì.

- Cậu thấy mọi người đấy.

Việc ngồi nói chuyện với Yoo cũng khiến Kara trở thành nạn nhân của những ánh mắt hình viên đạn.

- Kệ họ. ‘Yoo lôi sách vở ra’ – Hôm nay nộp bài tập nhóm mà. Tụi mình còn phải bảo vệ quan điểm khi bị giáo sư hỏi nữa,

Yoo, theo thói quen nhìn sang chỗ ngồi bên cạnh mình. Trống không. Yong không đi học.

- Ơ….

Kara nói ngay khi thấy ánh nhìn của Yoo.

- Có lẽ Ji Yong oppa được công ty yêu cầu nghỉ học tạm thời. Mà nếu anh ấy có đi học thì vụ việc lại ầm ĩ tiếp cho xem.

- Ừ! ‘Yoo nheo mắt cười với Kara’ – May mà anh ấy không đi học. Hai tụi mình cũng dư sức bảo vệ bài tập mà. Anh ta có đến cũng chả giúp được gì.

- Ừ! Oppa chả giúp được gì nhiều cả. ‘Kara vội nói theo, cốt để Yoo vui lòng.’

- Nào… Tụi mình xem lại nha. Nếu thầy có hỏi…

- Park Yoo Hwa!

Một giọng nói lảnh lót vang lên, ngắt lời Yoo. Yoo và Kara cùng ngẩng lên. Là Jessica.

-Jessica đó à? Có chuyện gì vậy? ‘Yoo nói’

- Oh. Cậu đi học lại rồi đó à?

Jessica tươi cười ngồi xuống chiếc ghế vốn thuộc về Yong, thân mật nắm tay Yoo.

- May quá. Cậu khỏe rồi. Mình lo cho cậu quá. Cám ơn trời là cậu đã khỏe lại.

- Ừ. Cám ơn cậu. ‘Yoo gượng cười, rút bàn tay ra khỏi tay Jessica’

- Ji Yong oppa không đi học à? ‘Jessica vờ kêu lên ngạc nhiên khi không thấy Yong’ – Mình nghe nói Ji Hoo cũng không đi trợ giảng bên lớp thiết kế. Cô gái bị nạn đi học còn hai chàng trai ứng cứu lại nghỉ. Thật lạ đúng không?

Yoo lặng im, không nói gì. Kara ngồi bên thì ngó Jessica trừng trừng. Nó toan nói gì nhưng bắt gặp cái liếc mắt ra hiệu của Yoo nên lại thôi.

- Yoo này. Cậu thật may mắn đó. Được hai chàng trai trong mơ để ý. Thế nên cậu nên chọn lấy một người thôi Yoo à. Làm sao cậu có thể yêu hai người một lúc, đúng không? Hay là cậu định…

Jessica cố ý bỏ lửng câu nói, cay độc nhìn Yoo.Kara, đến lúc này không chịu nổi nữa phẫn nộ kêu lên.

- Jessica! Cô quá đáng rồi đấy.

- Ơ..??? Có gì quá đáng à? ‘Jessica giả bộ ngạc nhiên’ – Yoo Hwa à. Nếu mình nói gì quá đáng thì cho mình xin lỗi nha. Mình quen nói sự thật, không ngời nó lại khiến cậu không vui. Mình vô ý quá. ‘Jessica che miệng cười, lườm Kara một cái rồi  ngay lập tức lại quay lại với vẻ mặt ngây thơ’

Yoo vẫn im lặng. Tay nó giữ chặt tay Kara, ngăn không cho Kara vì mất bình tĩnh mà làm gì không hay. Kara thì trừng mắt lườm lại Jessica. Nhìn vẻ mặt nó thì có vẻ, nếu Yoo mà không giữ thì nó đã nhảy vào Jessica mà cấu xé rồi.

- Thôi. Vào học rồi. Chào cậu nha, Yoo Hwa.

Jessica ngúng nguẩy đứng lên, gửi cho Yoo một cái mi gió rồi yểu điệu đi về chỗ ngồi.

- Cô ta đúng là… đúng là đáng khinh.

Kara tức giận kêu lên.

- Mặc cô ta. ‘Yoo lặng lẽ nói’ – Tụi mình bàn tiếp về bài tập đi.

                           ***

- Hay quá! ‘Kara phấn khởi reo to khi chuông vừa báo kết thúc tiết học’ – Bài tập nhóm của tụi mình được thầy khen. Ui. Mình vui quá đi mất. Thế nào cũng được điểm cao bài này. Hehe

- Ừ! ‘Yoo cũng cười, noi’ – Vì nhóm mình có người học giỏi nhất lớp mà.

- Ôi… Đừng nói thế chứ!  ‘Kara đỏ mặt’ – Đi ăn trưa thôi Yoo, mình đói quá rồi.

- Ừkm. Đi thôi

.............

- Hay quá! ‘Kara phấn khởi reo to khi chuông vừa báo kết thúc tiết học’ – Bài tập nhóm của tụi mình được thầy khen. Ui. Mình vui quá đi mất. Thế nào cũng được điểm cao bài này. Hehe

- Ừ! ‘Yoo cũng cười, noi’ – Vì nhóm mình có người học giỏi nhất lớp mà.

- Ôi… Đừng nói thế chứ!  ‘Kara đỏ mặt’ – Đi ăn trưa thôi Yoo, mình đói quá rồi.

- Ừkm. Đi thôi

                                          ***

- Hê. Bữa nay ăn đã quá. ‘Kara xoa bụng thỏa mãn khi nó và Yoo đang đi vào cánh cổng sau vào trường’ – Mà sao cậu ăn ít thế Yoo?

- Mình mới khỏe lại. Chưa ăn được nhiều.

- Ừ nhỉ! Mình quên mất. ‘Kara nhe răng cười’ – Tiếc là không có Ji Yong oppa. Oppa đã hứa mời tụi mình đi ăn mà… Ơ…Trời sao không nắng nữa nhỉ? Mới sáng sớm mình còn tưởng hôm nay nắng to cơ đấy.

Kara vội chuyển ngay sang đề tài thời tiết khi thấy nét mặt Yoo se lại khi nó nhắc tới Ji Yong.

- Ừ! Không nắng càng hay. Mưa càng mát. Hihi...  ‘Yoo cũng ngay lập tức lấy lại vẻ tươi tỉnh’

- Park Yoo Hwa.

Kara và Yoo lại giật mình quay lại khi nghe có tiếng gọi. Một cô gái xa lạ đi về phía hai đứa.

- Cô là Park Yoo Hwa – sinh viên khoa tâm lí học? ‘Cô gái đưa mắt nhìn Yoo, hỏi’

- Vâng! Là tôi đây. Có chuyện gì không ạ?

- Hóa ra kẻ được đồn đại là người yêu của G-Dragon là đứa con gái xấu xí này à?

Cô gái kia nhếch mép cười dè bỉu rồi ngay lập tức đổi giọng lăng mạ.

- Cô là đồ trơ trẽn. Cô nghĩ mình là ai mà dám quyến rũ G-Dragon của tôi hả? Cả Choi Ji Hoo nữa. Đồ lẳng lơ, xấu xa. Nhìn lại mình đi. Cô không xứng đáng với họ đâu. Hãy tránh xa…

“BỐP”

 Một cái tát như trời giáng khiến đứa con gái kia ngã lăn xuống đất. Yoo sửng sốt ngó sang. Kara đang bừng bừng lửa giận, trừng mắt nhìn đứa con gái lỗ mãng kia.

- Mày...mày…dám…

- Tại sao tao lại không dám? ‘Kara hét lên’ – Tao mới là người hỏi mày: Mày là cái gì mà dám đến đây lăng mạ Yoo. Mày có tư cách gì mà nói cô ấy không xứng đáng. Mày thì biết gì… Chỉ biết tin theo mấy tờ báo lá cái kia rồi đi chửi rủa, lăng mạ người khác. Đúng là đồ bại não.

- Mày....

Đứa con gái loạng choạng đứng dậy.Cô ta trợn mắt ngó Yoo và Kara. Kara cũng không khách khí gì mà trừng mắt đe dọa nó. Cuối cùng, cô ta nói

- Park Yoo Hwa. Nói cho cô biết. G-Dragon là của V.I.P. Khôn hồn thì chớ có lại gần la liếm anh ấy. Không thì cô sẽ không được yên đâu. Nhớ đó.

Rồi cô ta bỏ đi.

- Một con điên. Chắc lại một đứa mê Ji Yong oppa đến mức điên loạn đây mà. ‘Kara vẫn còn tức giận nhìn theo đứa con gái kia’ – Yoo. Đừng nghe nó nói. Mặc xác nó. Tụi mình về lớp…

- Cậu về lớp đi, Kara.

Yoo nãy giờ chỉ lặng lẽ đứng sau Kara, cuối cùng cũng lên tiếng, giọng chùng hẳn xuống.

- Sao? ‘Kara lo lắng nắm vai Yoo’ – Sao vậy Yoo? Cậu…

- Mình không sao đâu. ‘Yoo mỉm cười nhìn gương mặt lo lắng của Kara’ – Mình về nghỉ đây. Mình mệt quá. Đúng là mình vẫn chưa hồi phục hẳn. Và mình cũng không muốn gặp thêm một crazy fan nào nữa đâu. ‘Yoo nói giọng hài hước nhưng không khiến Kara cười’

- Cậu không sao thật chứ? Có cần mình đưa về không?

- Mình đi taxi về được mà. Cậu cứ về lớp đi. Chiều còn nộp bản thu hoạch cơ mà. Nhóm có ba người thì vắng hai mất rồi. Không thể vắng nốt cậu được. ‘Yoo thuyết phục’

- Vậy…vậy.. ‘Kara vẫn còn băn khoăn’

- Mình không sao thật mà.Yên tâm. Mình không nghĩ quẩn đâu mà lo. ‘Yoo bật cười khi thấy vẻ mặt Kara’ – Vào lớp đi. Mình về đây.

- Vậy cậu đi cẩn thận nha.

- Ừ. Bye, Kara.

- Bye, Yoo.

                               -----------------------$$---------------------------

Yong tỉnh giấc. Những lời chỉ trích, những giọng cười độc ác, những tiếng thút thít… cứ quanh quẩn trong giấc ngủ của cậu. Yong ngồi dậy, cầm điện thoại lên. Hơn 200 tin nhắn.

“From D-Lite: Hyung! Em mới đọc tin tức về hyung. Em không biết sự thật của chuyện này như nào nhưng em biết bây giờ hyung đang rất buồn và mệt mỏi.Em sẽ không hỏi gì về chuyện này đâu. Mong hyung vững vàng vượt qua chuyện này nha. Em sẽ cố gắng thu xếp về thăm hyung sớm.”

“From maknae: Ji Yong hyung. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Hyung lại gây chuyện à? Đừng lo. Cánh nhà báo chẳng làm gì được hyung đâu, ngược lại càng làm huynh thêm nổi tiếng ý. Tự tin vượt qua nha, Tom.”

“ From Seung Hyun hyung: Ji Yong à. Hyung đang ở Nhật cùng đoàn làm phim. Hyung chẳng tin một lời nào trong những bài báo nói về chuyện của em. Em cũng thế nhá. Bỏ ngoài tai những xì xầm đó đi. Cố lên. Big Bang leader.”

“ From Young Bae : Yong à. Đã dậy chưa? Chắc cậu xem những bài báo trên mạng rồi nhỉ. Mạng điện thoại trong công ty cũng đang nghẽn vì fan gọi tới xác minh tin tức đông quá. Nhưng yên tâm. Công ty đang giải quyết. Tất cả sẽ qua nhanh thôi. Nghỉ ngơi đi nhé.”

“From Mother: Yong à. Sao con không nghe điện thoại? Hôm nay đọc được tin trên báo, mẹ lo đến phát khóc đi ấy. Con sao rồi? Chắc bây giờ con đang phải quay cuồng giải quyết chuyện rắc rối này đúng không? Yong à. Mẹ luôn tin tưởng con. Nếu có thấy mệt mỏi quá thì hãy về nhà nghỉ ngơi nha con trai. Ba mẹ và chị Dami mong con về lắm.”

Yong mỉm cười. Cậu đọc hết tin nhắn của những người thân quen. Phần lớn mọi người đều động viên và khuyên cậu đừng buồn và lo lắng và tuyệt nhiên không ai hỏi thêm cậu về chuyện này. Yong đặc biệt biết ơn điều này. Mọi người đều hiểu Yong không muốn giải thích hay nói thêm gì về scandal này. Cậu đã quá mệt mỏi vì những điều thêu dệt của báo chí rồi. Cậu chợt  thấy hơi xấu hổ.

“Mình không hề cô đơn, mình không hề phải chịu đựng chuyện này một mình. Mọi người đều quan tâm đến mình. V.I.P cũng tin tưởng mình. Hwaiting, Ji Yong à.”

 Chợt Yong nghĩ đến Ji Hoo và Yoo.

“Không biết hai người đó ra sao….”

Yoo quay người, bước thật nhanh ngược lại phía Kara. Bước chân nó cứ nhanh dần, nhanh dần rồi nó vùng chạy.  

Yoo cứ chạy mãi, chạy mãi, cho tới khi lồng ngực đau nhói không chịu nổi nữa mới dừng lại.Yoo đứng lại để thở. Những hơi thở gấp gáp càng làm lồng ngực thêm đau.

Một giọt nước lăn xuống miệng. Yoo ngẩng lên nhìn bầu trời. Những hạt mưa to và nặng đã bắt đầu rơi, và chỉ một lát đã trở nên nặng hạt.

Yoo vuốt nước mưa trên khuôn mặt, thầm cười

“ Nước mưa hôm nay sao lại mặn nhỉ…???”

                                            ***

“Cô là đồ trơ trẽn”

- Mưa… mát quá…

“Đồ lẳng lơ xấu xa’

- Lâu rồi mình không được tắm mưa…đã quá…

“ Cậu không thể yêu hai người một lúc đúng không? Hay là cậu….”

- Sao nước mưa mặn thế nhỉ? Mà cứ chảy vào miệng mình hoài…

“Tránh xa Ji Yong ra…”

“ Cô không xứng với họ..không xứng….”

- Ước gì được đi mãi dưới mưa thế này…

Yoo lặng lẽ, cô độc đi dưới cơn mưa tầm tã cuối hè. Yoo cứ đi, không định hướng, không mục tiêu, cứ đi mà chẳng biết mình đang đi đâu và sẽ tới đâu.

Lạnh.

Ướt.

Mặc kệ.

Nó mặc kệ những hạt mưa to và nặng cứ vô tình dội lên vai, lên mặt; mặc kệ mình đã ướt sũng từ lâu, mặc kệ bờ vai đang run lên vì những cơn gió lạnh.

Một chiếc ô chợt giương lên, che cho Yoo.

Yoo ngẩng lên.

- Ji Hoo!

- Sao em lại đi dưới mưa thế này? Em mới ốm dậy mà.

Ji Hoo cất tiếng. Vẫn giọng nói quen thuộc ấy nhưng Yoo thấy sao trầm và buồn lạ.

- Em thích thế!

Yoo đáp. Lạnh nhạt và cụt ngủn, lờ đi sự quan tâm trong câu nói của Ji Hoo.

- Để anh đưa em về nhà.

Ji Hoo buồn buồn nói. Bây giờ Yoo mới ngẩng lên nhìn Ji Hoo. Nó ngỡ ngàng khi thấy nét buồn khó tả trên gương mặt Ji Hoo. Yoo chợt thấy hối hận khi đã lạnh nhạt với Ji Hoo.

- Ji Hoo à. Em xin lỗi.

- Sao em lại xin lỗi?

- Em không biết, nhưng em xin lỗi.

- Ngốc quá!

Ji Hoo cười, xoa đầu Yoo. Nụ cười chẳng làm gương mặt cậu trông tươi tỉnh hơn mà ngược lại, nó càng khiến gương mặt đẹp trai của cậu buồn hơn.

- Thôi. Về đi!

Yoo để Ji Hoo khoác vai, dẫn nó về. Suốt quãng đường, hai người chỉ im lặng

- Yoo này! ‘Ji Hoo nói, mắt không nhìn Yoo’

- Dạ!

- Em khóc đấy à?

- Ai bảo vậy! ‘Yoo vội chối’ – Nước mưa đó chứ!

- Thế à? ‘Ji Hoo lại cười, vẫn không nhìn Yoo’ – Nước mưa chảy từ mắt xuống. Lạ nhỉ?

Yoo im lặng ngước nhìn Ji Hoo, nhưng Ji Hoo vẫn chẳng cúi xuống nhìn Yoo lấy một lần. Ánh mắt cậu u buồn và xa xăm. CHợt Ji Hoo đừng lại khiến Yoo suýt ngã.

- Tới nhà em rồi! ‘Ji Hoo đưa cho Yoo cây dù’ – Mau vào nhà đi.

- Còn anh?

- Anh đi về.

- Ơ. Cây dù???

- Em giữ đi. Anh muốn tắm mưa.

Ji Hoo quay lưng đi luôn, chẳng cho Yoo kịp phản ứng.

- Nghỉ ngơi và đừng đi mưa nữa nha.

Ji Hoo giơ tay chào Yoo từ phía sau rồi lặng lẽ đi vào cơn mưa. Nhìn cái dáng cô độc, nhỏ nhoi đang dần bị màn mưa trắng xóa nuốt chửng, Yoo chỉ muốn chạy lại, ôm lấy anh thật chặt thế nhưng  chân cứ cứng đờ. Nó chỉ lặng lẽ nhìn bóng Ji Hoo mất hút trong cơn mưa càng lúc càng nặng hạt rồi đi vào nhà.

                       ----------------------$$----------------------

- Yoo! Sao lại ướt sũng thế này?

Yoo ngẩng lên. Người ra đón nó không phải là mẹ

- Nabi đấy à? Sao cô lại ở đây?

- Trời ơi. Sao cô lại đi đày mưa thế này? Cô không biết mình vừa mới từ bệnh viện về sao? Cô cứ muốn mọi người phải lo cho cô thế hả?

Nabi tức giận quát lên.

- Tôi xin lỗi.’Yoo lặng lẽ đáp’ – Tôi về phòng đây.

- Yoo! Cô sao thế? Sao mặt mũi lại thế kia? Mắt sao đỏ hoe thế? Cô khóc đó ư?

Nabi chợt nhận ra, nó kinh ngạc kêu lên.

- Làm gì có. Há há…’Yoo cười lớn’ – Cô bị hâm à? Làm gì có chuyện tôi khóc cơ chứ!

Nabi im lặng nhìn nụ cười gượng gạo của Yoo. Nabi quay mặt đi, khẽ lau nước mắt.

- Thôi! Cô lên thay đồ đi đã. Nói chuyện sau.

                                   ***

- Ăn bánh sandwich nè Yoo.

Nabi bê một khay bánh lên phòng Yoo.

- Tôi không muốn ăn.

Yoo ngồi trên giường, nhìn qua cửa sổ ngắm cơn mưa.

- Yoo à. Chưa bao giờ tôi thấy cô thế này.

Nabi vẫn cầm khay bánh, đứng nhìn Yoo.

- Tôi làm sao? Tôi vẫn thế mà. Hôm nay tôi đi học rồi nhưng xin về sớm vì vẫn còn mệt. Đang đi về thì gặp trời mưa, thế thôi.

- Cô đừng như thế nữa.

Nabi bỏ khay bánh xuống chạy lại ôm lấy vai Yoo, xoay người nó lại buộc Yoo nhìn thẳng vào mình.

- Cô tưởng tôi không biết gì sao? Cô cho tôi là cái gì mà nói dối như thế hả? Cô có còn coi tôi là bạn nữa không?

-….

- Cô nghĩ cái bộ mặt giả cười của cô thì lừa nổi ai chứ? Một đứa con nít cũng nhận ra cô vừa khóc. Có gì thì nói hết ra xem nào. Sao cứ phải che giấu như thế chứ?

- Cô làm tôi đau đó.

Yoo nói, chỉ vào bàn tay đang bấu chặt vai nó của Nabi.

- Cô đừng đánh trống lảng.

Nabi hét lên, nhảy ra xa Yoo. Rồi nó chợt xuội xuống, ngồi phịch xuống giường.

- Yoo. Tôi biết cô đang rất buồn. Hãy nói ra đi mà. Đừng hành hạ bản thân nữa. Cô không cần phải tỏ ra mạnh mẽ nữa, Yoo. Làm ơn.Huhu…

Nabi nghẹn ngào khóc khi một lần nữa thấy nụ cười giả dối, che đậy trên gương mặt Yoo.

- Lúc tôi đau khổ nhất, lúc tôi chia tay với bạn trai, cô là người đã ở bên tôi, lắng nghe, động viên tôi. Cô là người giúp tôi vượt qua quãng thời gian khó khăn đó.

Cô là người bạn thân nhất của tôi. Bây giờ tôi cũng muốn được san sẻ với cô. Làm ơn, Yoo…

Yoo chỉ im lặng. Nó ngoảnh mặt đi. Những giọt nước mắt lăn dài trên má rồi chảy xuống cổ. Không một tiếng nức nở. Không một tiếng thút thit. Chỉ có nước mắt rơi.

Nabi ôm chầm lấy Yoo. Cà hai ôm nhau khóc. Một nức nở, một âm thầm.

- Yoo à… Cậu rất đau đúng không? Muốn khóc hãy khóc thật to đi. Đừng cố kìm nén nữa…

- Nabi ơi…huhu….

- Đừng nói gì cả. Mình hiểu hết, mình biết hết… Cậu không phải nói nữa.

Yoo siết chặt lấy Nabi. Lần này nó không kìm nén nữa mà khóc òa như một đứa trẻ con. Nabi lau nước mắt, vụng về vỗ nhè nhẹ lên lưng Yoo.

                                               ***

- Cám ơn cô.

Yoo nhận lấy hộp khăn giấy từ Nabi, chầm chậm lau nước mắt.

- Sao bây giờ cô khách sáo với tôi thế? Cô lại bị hâm rồi à?  ‘Nabi cười trêu Yoo, cốt làm cho nó cười’

- Yoo à. Tôi biết, rất khó khăn để vượt qua chuyện này. Cũng chẳng dễ dàng gì để bỏ ngoài tai những lời dèm pha ác ý cả. Nhưng cô phải can đảm lên. Cô vốn mạnh mẽ lắm mà. Rồi mọi chuyện sẽ tốt đẹp cả thôi.

- Ừ! Tôi biết rồi. Cám ơn cô nhiều, Nabi à.

- Đấy! lại cảm ơn rồi. Đúng là cô bị hâm rồi. Trước đây có bao giờ cô thèm cám ơn tôi  cái gì đâu. Haha…

Cả hai phá ra cười, nụ cười vô tư, thoải mái, không còn gượng gạo. u ám như trước nữa.

- Tối nay cô ở lại đây ăn cơm rồi ngủ chung với tôi nha.

- Ok liền. Mẹ cô cũng vừa mời tôi ăn tối rồi.Hehe…

                               -------------------$$--------------------

- Cậu chủ đã về.

Quản gia Jung Ha vội chạy ra đón Ji Hoo khi thấy cậu xuất hiện ở cổng.

- Bác đội mưa ra đây đón cháu làm gì?

Ji Hoo hỏi khi thấy ông quản gia mừng rỡ chạy ra, quên cả che ô.

- Tôi đợi cậu chủ mãi. Ông chủ đã đi ra ngoài rồi. Cậu chủ đã ăn gì chưa?

- Tôi không đói.

- Ấy. Không được. Cậu phải ăn cái gì chứ. Để tôi đi hâm đồ ăn…

- TÔI ĐÃ NÓI LÀ KHÔNG MUỐN ĂN CƠ MÀ!

Ji Hoo quát lên khi thấy ông Jung Ha toan chạy đi hâm đồ ăn lại. Lão quản gia bất ngờ đứng sững lại, nhìn Ji Hoo với ánh mắt không-thể-tin-được. Ji Hoo bỗng cảm thấy hối hận ghê gớm. Lẽ ra cậu không nên quát lão quản gia tận tụy, trung thành đã gắn bó với cậu từ khi chuyển sang Mĩ đến tận bây giờ.

- Bác Jung Ha. Cháu xin lỗi. 

- Ơ… không sao.  ‘Ông quản gia hơi giật mình’ – Lẽ ra tôi nên hỏi ý cậu chủ…

- Lỗi tại cháu hết, bác không có lỗi gì cả…

- Cậu chủ…

Ông Jung Ha nhìn gương mặt mệt mỏi của Ji Hoo, ái ngại nói.

- Cậu có chuyện gì buồn đúng không?

- Không sao. Bác đi làm việc đi. Để cháu yên một lát.

Lão quản gia nhìn Ji Hoo vùi mặt vào hai bàn tay toan nói thêm, rồi lại thôi. Ông quay đi rồi lại quay lại nói với thêm

- Nghỉ ngơi đi cậu chủ. Cậu mà ốm, bà chủ sẽ đau lòng lắm đấy…

Ji Hoo chợt nhớ đến người mẹ quá cố của mình. Cậu gọi to khi thấy ông Jung Ha đang đi về phía nhà bếp.

- Bác Jung Ha.

- Cậu chủ muốn ăn phải không?

Ông quản gia mừng rỡ chạy lại khi nghe Ji Hoo gọi.

- Không. Bác ngồi đây với cháu một lát, được không?

- Ơ… ’Ông Jung Ha hơi bất ngờ nhưng cũng vui vẻ đồng ý’  – Được chứ!  ‘Rồi ông ngồi xuống chiếc ghế đối diện Ji Hoo’

- Bác Jung Ha này.

- Gì thế cậu Ji Hoo?

- Bác ở nhà cháu được mấy năm rồi nhỉ?

- Lúc cậu và bà chủ chưa dọn đến New York, tôi đã làm người trông nhà cho ông chủ được 2 năm. Và rồi làm quản gia cho nhà cậu từ khi cậu và bà chủ chuyển đến tới giờ là 15 năm, 7 tháng rồi. Tính tất cả là 17 năm, 7 tháng.

- Bác biết không. Ngoài mẹ cháu ra, từ trước đến nay cháu chỉ coi hai người là bạn.Người thứ nhất... cậu ấy là người duy nhất chơi với cháu khi cháu sống ở Hàn Quốc, nhưng bây giờ tụi cháu không còn liên lạc gì với nhau nữa. Còn người thứ hai, là bác đó.

Ji Hoo ngẩng lên nhìn ông quản gia. Ông Jung Ha chỉ im lặng lắng nghe.

- Nhiều khi, cháu cảm giác bác mới là cha của cháu chứ không phải ông Choi Ji Han kia. Ngoài mẹ cháu ra thì chỉ còn bác là luôn quan tâm, lo lắng cho cháu từng chút một. Và từ ngày mẹ cháu mất, cháu chỉ coi bác là người thân duy nhất còn lại.

- Cậu Ji Hoo... ’Ông quản gia sững sờ nhìn Ji Hoo. Rồi ông buồn buồn nói’

- Ta cũng luôn coi cậu như con trai của mình. Ta cô độc, không vợ, không con. Và lúc bà chủ lâm chung, căn dặn ta chăm lo cho cậu, ta cũng coi cậu như con ruột của mình rồi.

-....

- Nhiều khi ta cũng trách và ghen tị với ông chủ. Trách bởi ông ấy chỉ lo công việc mà không quan tâm gì đến người vợ đáng thương và cậu con trai của mình. Ghen tị vì ông ấy lạnh nhạt như thế mà bà chủ vẫn luôn yêu thương ông ấy hết lòng, và ghen tị vì ông ấy có một đứa con như cậu, Ji Hoo à.

- Cám ơn bác, Jung Ha.

- Không có gì, con trai.

Ji Hoo mỉm cười nhìn ông quản gia tận tụy. Ông cũng mỉm cười đáp lại cậu.

- Thôi. Bác nghỉ ngơi đi. Bác đã đứng đợi cháu về suốt từ chiều đúng không.

- Lúc cậu đùng đùng bỏ khỏi nhà, tôi lo quá. Ông chủ thì có cuộc hẹn nên đi ngay sau đó. Một mình tôi không biết làm gì đành ra cổng ngóng cậu.

- Bác vất vả vì cháu quá. Bác nghỉ ngơi đi. Cháu cũng về phòng đây.

- Tôi đi hâm lại thức ăn. Cậu chủ đỏi thì xuống bếp ăn nha.

- Vâng.

                                                  -------------$$-----------------

- Yong đấy hả con??

Bà Eun Hee mừng rỡ khi thấy cậu con trai xuất hiện trước cửa nhà.

- Con chào mẹ.

- Vào nhà đi. Mau vào đi con

Bà Eun Hee hồ hởi đón Yong vào nhà nhưng nụ cười nhanh chóng chuyển thành sự lo lắng khi thấy bộ dạng mệt mỏi của Yong.

- Nhìn con mệt mỏi quá. Con không sao chứ, Yong?

- Con không sao mẹ à. Chỉ là hơi mất ngủ tí thôi.

- Là do chuyện đó sao. ‘Bà Eun Hee phẫn nộ kêu lên’ – Tội nghiệp con trai tôi. Tại sao người ta cứ chĩa mũi dùi vào con trai tôi thế. Thằng bé có tội tình gì cơ chứ?

- Thôi mà mẹ

Yong ôm mẹ, vỗ vai bà.

- Ba và chị Dami đâu rồi mẹ?

- Ba con trên phòng đọc sách đó, còn chị Dami vừa ra ngoài rồi.

-  Con lên chào ba rồi nghỉ ngơi đi. Để mẹ làm bánh cho con. Đừng nghĩ ngợi về chuyện đó nữa. Con dạo này gầy quá. Cứ thế này con lại ốm mất thôi.

Bà Eun Hee xót xa nhìn bộ dạng gầy còm của con trai rồi sực nhớ ra, bà chạy ngay vào bếp làm đồ ăn.

                             --------------------------$$---------------------

- Yong này!.... Yong!

- Ơ...dạ?

Yong giật mình khi nghe mẹ gọi.

- Con sao thế? Người sao cứ ngây ngây ra vậy? Lại nghĩ ngợi gì à?

- Không có gì đâu mẹ.

- Con vẫn nghĩ chuyện ở trường ĐH đúng không? Ba con cứ nhắc mẹ không được hỏi con về chuyện đó nhưng mẹ cũng hiểu hành động của con lúc ấy. Mẹ biết con trai mẹ mà. Con thích cô gái ấy đúng không?

-....

- Mà thôi. Chắc cô gái và cả chàng trai kia cũng đang khổ sở vì những bài báo bới móc, đặt điều. Thật là....

Bà Eun Hee thở dài ngồi xuống cạnh Yong.

- Hai ngày nữa mẹ sẽ lên trại trẻ mồ côi của một người bạn làm từ thiện. Con có muốn đi không? Ở đó cách xa Seoul, không khí mát mẻ trong lành.mà dân ở đó cũng không quan tâm nhiều đến thần tượng và ca sĩ lắm.

- Dạ...

- Mẹ nghĩ con nên đến đó cho khuây khỏa. Chứ cứ thế này, con gục mất thôi, Yong à.

Bà Eun Hee rơm rớm nước mắt nói.

- Vâng. Con sẽ đi. Con cũng muốn rời khỏi Seoul ồn ào này một thời gian.

- Ừh. Vậy thôi. Con nghỉ ngơi đi.

- Vâng.

-----------------------------$$-------------------

- Con muốn lên chỗ cô In Young à?

Bà Lệ Thủy ngạc nhiên kêu lên khi nghe Yoo nói.

- Vâng. Con muốn lên thăm cô ấy. Lâu rồi con không gặp cô. Mà con cũng muốn đi đâu xa cho thoải mái.

- Ừ. Thế thì đi đi con. ‘Ông Park đặt tờ báo xuống nói’  -  Đi tránh xa nơi này một thời gian, khi nào mọi chuyện yên ổn hãy về. Bây giờ con ở nhà càng khiến cho tinh hần thêm tồi tệ.

- Vâng. ‘Yoo chạy lại ôm cổ bố’ – Mẹ. Mẹ đồng ý nha.

Bà Lệ Thủy ngần ngừ. Việc phải xa cô con gái yêu một thời gian có hơi khó chấp nhận với bà.

- Nó lớn rồi.Em sao có thể giữ nó mãi bên cạnh được chứ. Phải cho con đi cho thư thái đầu óc. Em không thấy tâm trạng nó mấy bữa nay thảm hại như thế nào à?

‘Ông Park thuyết phục vợ’

- Ừ. Vậy cũng được. ‘Bà Lệ Thủy cuối cũng cũng chị gật đầu’ – Nếu đi xuống đó khiến con thoải mái hơn thì đi đi. Mẹ không ngăn.

- Con cám ơn mẹ.

- Dậy đi Yong! Sắp tới nơi rồi!

Yong dụi mắt tỉnh giấc khi nghe mẹ gọi. Chiếc xe đã rẽ từ đường lớn xuống một con đường nhỏ bằng đất len giữa hai hàng cây cao vươn bóng rợp mát cả con đường. Yong cảm thấy một bầu không khí dễ chịu tràn vào buồng phổi tức thì khi bóng râm của hai hàng cây trùm lên cả chiếc xe hơi nhỏ đang chầm chậm tiến sâu vào. Thi thoảng một vài nhành cây nhoài ra đường, cọ ràn rạt lên nóc chiếc ô tô.

Chẳng mấy chốc, xe đã đi tới cuối con đường và Yong đã nhận ra những mái nhà trắng  thấp thoáng sau những tán cây rậm rạp.Chiếc xe chạy chậm dần rồi dừng hẳn lại trước một cánh cổng làm bằng gỗ xinh xắn, hai bên cổng là hai giàn hoa gì đó màu vàng nhạt, nở từng chùm những bông hoa li ti tỏa mùi hương thoang thoảng. Yong nhảy xuống xe, giúp mẹ mang đồ xuống. Cậu vươn vai thoải mái, hít hà cái mùi hương dễ chịu này.

- Gì thế hả mẹ?

Yong nhìn những túi đồ to thắc mắc.

- Một vài món đồ và quà của mẹ cho lũ trẻ thôi mà…. Có người ra đón chúng ta rồi kìa!

Bà Eun Hee phấn khởi kêu lên khi thấy cánh cổng gỗ cọt kẹt rồi hé mở.

- A! Chị Eun Hee đấy à!

Một phụ nữ tầm 35-40 tuổi, gương mặt phúc hậu mừng rỡ reo lên.

- Chào cô, In Young. Cô dạo này nhìn trẻ ra đó.

- Cám ơn chị. Lũ trẻ nhớ chị lắm đó.

- Thật hả? Lũ trẻ dạo này sao rồi?

- Vẫn khỏe. Tụi nó nhắc bác Eun Hee suốt. Chị mau vào đi. À… Còn đây là…?? ‘Cô In Young tò mò nhìn Yong’

- Quên mất. Đó là Ji Yong. Con trai tôi. Yong! Chào cô In Young đi con.

- Cháu chào cô ạ.  ‘Yong gập người, lễ phép cúi chào’

- Ồ. Cậu con trai nổi tiếng của chị đây đúng không? Đẹp trai quá.  Mà hai người mau vào đi, đứng ở cổng mãi thế.

Yong vác mấy túi đồ nặng trịch theo sau mẹ mình và cô In Young đi vào.

Trước mắt Yong là một sân vườn rất rộng. Khá nhiều trẻ con đang chơi xích đu, cầu trượt… ở đó. Tiếng cười nói, nô đùa, la hét của lũ trẻ làm huyên náo cả dãy nhà.

- A! Bác Eun Hee tới kìa!

 Một thằng nhóc đang ngồi xích đu reo to khi thấy mẹ Yong. Lũ trẻ nghe thấy vội bỏ hết mọi trò đang chơi dở lại, chạy ào ra đón.

- A. Bác Eun Hee.

- Bác Eun Hee đến! Vui quá!

Lũ trẻ xúm quanh mẹ Yong, rạng rỡ cười. Một số đứa tò mò ngó Yong hay nghịch ngợm sờ vào túi đồ Yong đang mang.

- Yong. Đưa túi đồ cho mẹ, còn con mang đồ của mình vào phòng đi.

Yong nghe lời mẹ mang ba lô đồ đạc cả mình và mẹ đi theo cô In Young tới một căn phòng ở cuối dãy nhà, bên cạnh là một khóm hồng tỉ muội đang nở hoa vàng rực rỡ. Căn phòng tuy bày biện đơn giản, chỉ có một vài đồ dùng thiết yếu nhưng rộng rãi và sạch sẽ.

- Chỗ này tuềnh toàng quá. Cháu ở tạm nhá Ji Yong. ‘Cô In Young nhìn Yong hơi ái ngại’

- Tốt quá rồi cô ạ. Cháu chỉ cần thế này thôi ạ.Cám ơn cô nhiều lắm. ‘Yong cười toe nói’

- Có gì đâu.

Cô In Young nheo mắt cười, Yong thấy nụ cười cô có một nét gì rất quen, như cậu đã thấy nhiều lần.

- Cháu đáng yêu lắm Ji Yong à. Tắm rửa rồi nghỉ ngơi đi nha.

- Vâng. Cháu cám ơn cô.

Yong cúi chào khi cô In Young đi khỏi rồi bắt đầu sắp xếp đồ đạc của mình.

- Anh là G-Dragon đúng không?

Yong giật mình khi nghe tiếng nói đằng sau mình. Yong quay lại. Là một cậu nhóc chừng 12-13 tuổi, nước da đen nhẻm, gầy guộc nhưng đôi mắt rất sáng và nhanh nhẹn.

- Ơ... Anh không phải G-Dragon. Anh tên là Kwon Ji Yong. ‘Yong cười xoa đầu cậu nhóc nháy mắt’

- Chẳng phải G-Dragon tên thật là Kwon Ji Yong đó sao?  Đúng là anh mà. Em thấy anh trên TV riết à. ‘Cậu nhóc hơi ngơ ngác, không biết mình có nhầm hay không’

- Haha…Em không ra nhận quà của bác Eun Hee à?  ‘Yong hỏi’

- Dạ không. Em theo cô In Young và anh vào đây. Vậy… vậy anh đúng là G-Dragon thật phải không?

Nhing bộ mặt lồ lộ vẻ hớn hở pha chút hi vọng, đợi chờ của cậu bé, Yong không nỡ trêu chọc nữa.

- Ừ! Anh là G-Dragon đây.

- Tuyệt!

Cậu nhóc nhảy cẫng lên sung sướng. Yong có hơi bất ngờ trước sự vui mừng có hơi quá mức của nhóc. Nhưng cậu cũng thấy vui lây bởi niềm vui sướng lấp lánh trong đôi mắt đen láy và trong sáng kia.

- Có gì mà em mừng quá vậy? Em thích anh đến thế cơ à?

- Vâng! ‘Cậu nhóc tự hào kêu lên’ – Anh! Anh đi với em đến chỗ này một lát nha anh.

- Ơ… Bây giờ à?

- Vâng! Ngay bây giờ.

- Tae Chan!

Cô In Young đứng ở trước cửa phòng Yong nhìn cậu nhóc vẻ không hài lòng.

- Sao con lại vào phòng làm phiền anh thế? Anh vừa mới đến, cần được nghỉ ngơi, con hiểu chứ?

- Nhưng… con chỉ muốn dẫn anh ấy đi gặp Tae Jin thôi mà. Anh ấy là G-Dragon đấy, cô In Young. ‘Tae Chan chỉ vào Yong đang ngây ra không hiểu gì, nói một cách đầy tự hào, như thể chính nó mới là G-Dragon danh tiếng vậy’

- Cô biết…nhưng đâu cần phải đi gặp ngay lập tức đúng không? Mà em Tae Jin cũng ngủ rồi.

- Ơ… Em ấy ngủ rồi à? ‘Tae Chan xịu xuống, cụt hứng’

- Ừ. Bây giờ con ra chơi với các bạn đi. Để anh Ji Yong nghỉ ngơi nha.

- Vâng. Con biết rồi.

Tae Chan quay lại nhìn Yong, vẻ mặt tiếc nuối rồi cũng chịu đi ra khỏi phòng. Yong mỉm cười giơ tay vẫy chào nó.

- Xin lỗi cháu, Ji Yong. ‘Cô In Young nhìn Yong cười’

- Không sao ạ. Tae Chan rất đáng yêu.

- Ừ. Lũ trẻ ở đây ngoan lắm. Cháu cứ nghỉ ngơi cho khỏe rồi ra chơi với chúng nha.

- Vâng. Cháu biết rồi.

- Chào cháu.

- Cháu chào cô.

Yong nhìn theo cái dáng mập mạp phúc hậu của cô In Young và cái dáng mảnh khảnh gầy guộc và có phần khắc khổ của Tae Chan đi khuất rồi nằm lăn ra đệm. Bây giờ Yong mới nhận ra là mình đang rất mệt. Cậu chìm ngay vào giấc ngủ, một giấc ngủ sâu và thoải mái – lâu lắm rồi cậu chưa có một giấc ngủ như thế.

                        ---------------------$$--------------------------

----------------

Yong bị đánh thức bởi tiếng nô đùa của lũ trẻ từ ngoài sân vọng vào. Cậu mở mắt. Mặt trời đã lên rất cao. Có lẽ cậu cũng ngủ được 3-4 tiếng rồi. Yong ngồi dậy, rửa mặt cho tỉnh ngủ rồi đi ra sân chơi.

- Anh ấy kia rồi.

Một thắng nhóc ré lên khi trông thấy Yong. Tức thì lũ trẻ vứt hết mấy trò chơi lại, chạy ùa tới vây lấy Yong.

- Anh là G-Dragon thật hả anh??

- Đương nhiên rồi, không thấy anh ấy xuất hiện trên ti vi suốt đó à?

- Anh hát cho tụi em nghe đi…

- Em thích anh Tae Yang cơ.

- Còn tớ thích Dae Sung oppa. Hihi…

- Thôi đi! Đây là G-Dragon mà!

….

Yong phì cười khi thấy lũ trẻ từ hào hứng khi nhận ra nó là G-Dragon đã chuyển ngay sang cãi nhau ầm ĩ vì mỗi đứa thích một thành viên khác nhau của Big Bang. Yong cũng không ngờ, những đứa trẻ mồ côi ở tận miền quê xa xôi này cũng thích Big Bang đến vậy.

- Được rồi, được rồi….

Yong lên tiếng dẹp sự ầm ĩ của lũ trẻ.

- Tất cả ngồi xuống đây đây đã nào.

Lũ trẻ nghe lời răm rắp, nhanh chóng ngồi xung quanh Yong, nhìn cậu với ánh mắt tò mò và vô cùng háo hức. Một vài đứa còn đưa tay lên sờ vào người Yong rồi nhanh chóng rút tay lại. Yong có một cảm giác thật lạ lùng, vừa hơi buồn cười nhưng cũng rất thích thú khi được ngồi giữa một đám fan nhí như vậy. Yong nhìn khắp lũ trẻ một lượt, không thấy có Tae Chan trong số đó.

- Có ai biết Tae Chan đâu không? ‘Yong hỏi’

- Bạn ấy vào chăm sóc em Tae Jin rồi ạ. ‘Một cô bé rụt rè nói’ – Em ý vừa nãy lại không chịu ăn.

- Em Tae Jin bị làm sao thế? ‘Yong ngạc nhiên’

- Em ý bị bệnh trầm cảm ạ. ‘Một cậu bé tỏ vẻ hiểu biết, nói’ – Cô In Young nói thế ạ.

- Tae Jin chẳng bao giờ ra ngoài chơi với tụi em cả. Bạn ấy chỉ ở trong phòng suốt và cũng không chịu gặp ai ngoài anh Tae Chan của bạn ý cả.

- Và cả chị Yoo nữa chứ. ‘Một đứa khác nhắc’

Yong hơi ngẫm nghĩ. Cậu nhớ lại thái độ của Tae Chan lúc mới gặp cậu.

“Tại sao cậu bé lại muốn dẫn mình đi gặp Tae Jin nhỉ???”

- Anh G-Dragon!

Một đứa bé kéo tay áo Yong khiến cậu quay trở về hiện tại.

- Anh hát cho tụi em nghe đi. Tụi em đứa nào cũng thích Big Bang hết.

- Đúng rồi! Hát đi anh!

- Được rồi ‘Yong cười’ – Nhưng trước tiên, các em không được gọi anh là G-Dragon nữa. Được chứ?

- Thế tụi em phải gọi anh là gì ạ??

- Là Ji Yong!

- Vâng. Hát đi, anh Ji Yong.

Lũ trẻ đồng thanh nói.

Yong bật cười, hạnh phúc và sảng khoái, nụ cười mà lâu lắm rồi mới xuất hiện lại trên gương mặt Ji Yong.

  -----------------------$$------------------------

- Tha cho anh đi! Anh mệt quá rồi.

Yong phều phào nói khi một mình solo hết  bảy bài của Big Bang, kiêm luôn vai rapper lẫn vocal.

- Nhưng em vẫn muốn nghe cơ. ‘Một vài đứa nũng nịu nói’

- Thôi đi! Không thấy anh ấy mệt lắm rồi đấy à?? Mấy đứa không sợ anh ấy mất giọng rồi sau này không hát được nữa sao?

Một đứa lớn nhất đám nạt. Cả lũ bụm miệng sợ hãi.

- Vậy…vậy không phải hát nữa đâu, anh Ji Yong à.

- Anh đừng hát nữa.

- Đúng đấy! Em sợ anh mất giọng lắm.

….

Yong  lại phì cười trước sự ngây thơ của lũ trẻ ở đây. Chỉ mới nạt một câu thôi mà cả lũ đã sợ cuống lên, lo Yong không hát được nữa thật.

- Được rồi. Ngày mai anh sẽ hát tiếp cho mấy đứa.

- Yaeh! Anh Ji Yong muôn năm!

Cả lũ reo lên sung sướng.

- Nào! Đến giờ ăn cơm rồi đó mấy đứa! ‘Mẹ Yong nói to, tươi cười đi tới’  - Bộ mấy đứa tính không ăn cơm mà chứ ngồi nghe anh Ji Yong hát à? Không ăn thì cũng phải cho anh Ji Yong ăn nữa chứ. Mau đi rửa tay chân rồi vào ăn cơm đi các con.

- Vâng ạ!

Lũ trẻ đứng dậy, chạy ùa vào nhà. Yong cũng đứng dậy.

- Thế nào? Mệt không con?

Bà Eun Hee nhìn Yong, hỏi.

- Không mệt đâu ạ. Tụi nhóc đáng yêu quá.

- Ừ. Con cũng mau rửa chân tay rồi vào ăn đi.

- Vâng!

                           ----------------------$$----------------------

- Ji Yong oppa

- Anh Ji Yong, lại đây ăn với tụi em nè.

- Ji Yong oppa, em để dành món ngon nhất cho oppa nè.

Yong có hơi bất ngờ vì vừa bước chân vào nhà ăn, lũ trẻ đã ríu rít gọi cậu

- Ăn đi nào các con. ‘Một phụ nữ trạc tuổi mẹ Yong nói’ – Anh Ji Yong ăn suất ăn dành cho người lớn cơ mà.

Rồi bà quay qua Yong

- Lại đây ngồi đi Ji Yong.

Yong đi lại bàn ăn mà mẹ cậu, cô In Young và ba người phụ nữ đang ngồi, lễ phép cúi chào và ngồi xuống.

- Con cô Eun Hee đây à? Dễ thương quá!

Hai người phụ nữ Yong chưa biết tên nhìn cậu xuýt xoa.

- Bà thật có phúc, Eun Hee à.

Yong ngượng ngập gãi đầu.

- Thôi nào. Các cô còn khen nữa là thằng nhỏ không dám ăn cơm đâu. ‘Mẹ Yong đùa’ – Yong. Đây là cô Ha Nam và cô So Min. Hai cô ấy cùng cô In Young đã ở đây chăm sóc cho lũ trẻ từ 3 năm nay rồi. Còn đây là bác Mi Teuk, cũng giống như mẹ con mình đến đây làm từ thiện.

- Cháu chào các cô các bác ạ!

Yong lại cúi chào thêm lần nữa khi nghe mẹ giới thiệu.

- Ngoan quá! ‘Cô Ha Nam khen’ – Mà Yoo Hwa đâu rồi nhỉ? Sao không ra ăn cơm?

- À. Nó còn đang cho Tae Jin ăn. Lát nữa nó mới ra. ‘Cô In Young đáp’

- Lạ thật! Mới đến đây có mấy hôm mà nó đã thân với Tae Jin chả kém gì Tae Chan.Con bé tài thật!

-À! Yoo Hwa là cháu gái em. Nó đến thăm em và ở đây chơi ít ngày. Còn Tae Chan, Tae Jin là hai đứa trẻ em mới nhận về đây.

Cô In Young giải thích khi thấy vẻ mặt không-hiểu-gì của Yong và bà Eun Hee.

- Thế à.

- Vâng! Yoo kém Ji Yong vài tuổi. Mong hai đứa sẽ là bạn tốt của nhau.

- Dạ.

- Thôi. Ăn cơm đi mọi người.

                         ------------------------$$---------------------------

- Anh G-Dragon!

Tae Chan khong biết từ đâu chạy ào vào nhà ăn, tới chỗ Yong đang ngồi chơi với bọn trẻ.

- Chuyện gì thế Tae Chan? Em ăn cơm chưa? ‘Yong hỏi’

- Em ăn rồi. Anh… bây giờ anh không bận gì chứ?

Tae Chan hỏi, vẫn là vẻ hớn hở xen lẫn hi vọng, chờ đợi y như lần đầu tiên nó gặp Yong.

- Ừ. Anh không bận gì cả. Sao hả em?

- Vậy anh đi gặp Tae Jin với em nhá. Em muốn cho em ấy được gặp anh. Em ấy thích nghe nhạc của anh lắm.

- Ờ…

- Đi mà anh!

Tae Chan vội nài nỉ như sợ Yong sẽ từ chối.

- Được rồi. Đi nào.

- Tuyệt! ‘Tae Chan reo lên’ – Để em dẫn anh đi.

Yong đi theo Tae Chan đến một căn phòng nhỏ ở phía cuối dãy nhà dành cho bọn trẻ.

- Tae Jin. Anh G-Dragon đến đây nè.

Tae Chan hồ hởi mở cửa bước vào phòng. Yong nối bước đi theo. Một cô bé khoảng 6-7 tuổi đang ngồi trên giường. Mái tóc đen dài đến thắt lưng, làn da trắng bóc đối lập hẳn với anh trai và một đôi mắt to tròn với hàng mi cong vút nhưng không nhanh nhẹn như mắt Tae Chan mà lại lờ đờ như thiếu ngủ và ẩn chứa một nỗi buồn khó nói. Nghe giọng anh trai, Tae Jin vui mừng nhìn ra cửa rồi nhanh chóng co mình sợ hãi khi nhìn thấy người lạ.

- Đừng sợ, Tae Jin. ‘Tae Chan kêu lên, chạy tới bên em gái’  - Anh ấy là G-Dragon đó. Anh G-Dragon mà em rất thích đó.

Nói rồi Tae Chan chỉ lên màn hình TV vẫn đang phát bài Haru Haru của Big Bang. Gương mặt Tae Jin sáng lên rạng rỡ khi thấy Yong trong MV đó.

- Đó! Em nhìn xem. Người trong TV với người đứng ngoài kia có giống nhau không?

Tae Jin lưỡng lự nhìn Yong rồi lại nhìn màn hình TV. Yong mỉm cười chào Tae Jin. Cô bé lại sợ hãi nép mình vào góc giường.

- Tae Jin! ‘Tae Chan sốt ruột kêu lên’  - G-Dragon đến kìa em. Chẳng phải mong ước của em là một lần được gặp anh ấy bằng xương bằng thịt sao? Bây giờ anh ấy đến đây, sao em lại vậy chứ?

Tae Chan không nói gì, vẫn nép mình vào góc giường tay ôm chặt một chiếc khung ảnh. Tae Chan chạy đến bên TV, bật lại bài Haru Haru một lần nữa. Tae Jin lại ngẩng lên, dán mắt vào TV và mỉm cười khi nhìn thấy G-Dragon trong đó.

- Anh Ji Yong ‘Tae Chan chạy tới bên Yong’  - Anh đừng đi nha. Tae Jin muốn gặp anh lắm. Cả ngày nó luôn xem đi xem lại các clip của Big Bang đặc biệt là bài Haru Haru. Nó thích anh lắm. Anh làm ơn đừng đi nha. Một lát nữa nó sẽ nhận ra anh ngay. Được không anh?

Tae Chan víu áo Yong, ánh mắt cầu xin khẩn khoản. Yong xoa đầu cậu bé nói.

- Đương nhiên. Anh sẽ ở lại đến khi nào Tae Jin nhận ra anh mới được.

- Tae Jin. Đến giờ uống canh rồi nè.

Một giọng nói vô cùng quen thuộc khiến Yong sững sờ. Cậu quay phắt lại. Yoo đang đứng trước mặt cậu, tay bê một bát canh sâm. Cả hai sửng sốt khi nhận ra nhau. Yoo run tay, suýt làm đổ bát canh. May mà có Tae Chan chạy tới đỡ.

- Cám ơn em, Tae Chan. Chị vô ý quá. ‘Yoo giật mình, rời mắt khỏi Yong, cuống quýt nói’

- Nào Tae Jin.

Yoo bê bát canh bước qua Yong như không có chuyện gì xảy ra. Tae Jin đang chăm chú vào màn hình TV chợt mỉm cười khi thấy Yoo. Cô bé khẽ reo “Yoo unnie!"  rồi sà vào lòng Yoo khi Yoo ngồi xuống.

- Uống canh sâm nha Tae Jin.

Yoo nhẹ nhàng bê bát canh lên. Tae Jin gật đầu nhìn Yoo rạng rỡ. Yong đứng ngây ra nhìn Yoo bón cho Tae Jin từng thìa canh. Tae Jin luôn sợ hãi và u buồn bống nhiên khác hẳn. Cô bé ngoan ngoãn ăn, thi thoảng lại cười với Yoo trông vô cùng hạnh phúc. Bỗng Yong thấy ai đó giật áo mình. Giật mình ngó xuống. Hóa ra là Tae Chan. Cậu bé ra hiệu về phía cửa rồi bước ra trước. Yong cũng nối gót bước ra để lại Yoo và Tae Jin lại.

                                                    ----------------------------$$----------------------------

Yong ngồi xuống bên Tae Chan trên chiếc ghế đá, cạnh một khóm hoa cẩm chướng nở hoa tím rực rỡ.

- Thật kìa lạ! ‘Tae Chan nói’ – Tae Jin luôn nhận ra anh trong mỗi MV hay trong các show truyền hình, vậy mà khi anh đứng trước mặt, nó lại không nhận ra.

- Có lẽ ngoài đời anh khác trên TV nhiều quá??? ‘Yong cười đưa ra giả thiết’

- Vâng! ‘Tae Chan nhìn Yong nói’  - Ngoài đời trông anh dễ gần và bình dị hơn. Nhìn trên TV nhiều khi anh quá sành điệu và nổi bật nên em nghĩ ngoài đời chắc anh phải kiêu ngạo lắm…

Tae Chan bỏ lửng câu nói. Yong không nói gì, chỉ mỉm cười, nhìn ra xa về phía cánh rừng bên ngoài trại trẻ mồ côi

- Tại sao Tae Jin lại quấn quýt Yoo thế nhỉ???

Yong buột miệng nói ra nỗi thắc mắc trong lòng.

- Anh cũng quen Yoo à?

Tae Chan nhìn Yong vẻ mặt hơi lo lắng

- Ừ! Anh và Yoo học cùng lớp ĐH.

- Ra vậy. ‘Tae Chan thở phào nhẹ nhõm’  - Yoo  đến đây mới được ba ngày thôi. Hôm mới đến cô ấy trông buồn lắm. Nét mặt mệt mỏi và buồn bã suy tư y như anh vậy. ‘Tae Chan nói’

- Ở đây, không ai ngoài em có thể lại gần và nói chuyện được với Tae Jin,kể cả cô In Young. Vậy mà lần đầu tiên trông thấy Yoo, Tae Jin cứ ngây người nhìn cô ấy hồi lâu rồi cũng chịu khi cô ấy đến gần. Đến hôm sau thì Yoo còn thân với Tae Jin hơn cả em nữa. Không biết Yoo có sức mạnh gì mà có thể khiến Tae Jin như vậy.

Tae Chan trầm ngâm nhìn những bông hoa cẩm chướng đang khoe sắc tím rực rỡ.

- Vậy à? ‘Yong cũng ngạc nhiên’

“Không ngờ Yoo tài thế!”

- À mà Tae Chan này

- Dạ?

- Tại sao em không gọi Yoo là noona. Cô ấy hơn tuổi em mà? ‘Yong thắc mắc’

- Em không gọi Yoo là noona đâu!  ‘Tae Chan cúi mặt, nói rất khẽ’  - Vì…vì sau này em sẽ lấy cô ấy.

- Cái gì???

Yong phá ra cười trước câu nói của cậu nhóc mới 12 tuổi.

- Vâng! ‘Tae Chan ngẩng lên, gương mặt ửng hồng’  - Sau này em sẽ phải lấy Yoo. Cô ấy rất tốt. Cả em và Tae Jin đều rất thích cô ấy.

Yong lại bò ra cười khiến Tae Chan càng đỏ mặt.

- Em nói thật mà. Có gì đáng cười chứ?

- Ô… Anh…hihi….anh không…có ý gì đâu. Hihi… ‘Yong vẫn chưa dứt được cười’ – Anh chỉ đang nghĩ là ko hiểu cô Yoo đanh đá sẽ nghĩ gì khi em nói điều này.Haha….

- Anh lại nói xấu tôi đó hả?

Yong và Tae Chan giật mình quay lại khi nghe thấy tiếng Yoo. Yoo lừ mắt nhìn cả hai rồi nói.

- Ji Yong . Anh vào gặp Tae Jin một lát đi. Tôi đã thuyết phục được em ấy rồi.

- Thật hả Yoo? ‘Tae Chan sung sướng đứng bật dậy’

- Ừ! Và Tae Chan này. ‘Yoo khẽ cốc đầu cậu nhóc’  - Nói bao lần rồi mà em không chịu nghe. Không được gọi tên chị trống không như thế. PHải gọi là chị Yoo chứ! Chẳng lễ phép với người lớn gì cả. ‘Yoo lắc đầu không hài lòng’

Yong lại bật cười khi nhìn Yoo và Tae Chan.

- Đi thôi… ‘Yoo nhắc’  - Còn đứng đây làm gì nữa!

- Ừ ừ.. Tôi đi đây.

Rồi Yong lật đật theo Yoo và Tae Chan bước vào.

                                      ---------------------------$$----------------------------

Yong nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh Yoo trên chiếc ghế gỗ nhở bên cạnh khóm hoa cẩm chướng tím.

- Tae Jin ngủ rồi! ‘ Yong nói ngay khi Yoo quay sang toan hỏi’

- Ờ… Tốt quá.

Yoo nói lơ đãng, mắt không nhìn Yong mà mải dõi theo một chú bướm đang bây từ bông hoa này qua bông hoa khác.

- Ở đây không khí thật tuyệt! ‘Yong hít hả không khí mát lành của vùng quê yên bình vào căng buồng phổi, khẽ nói’

- Ừ!

- Có vẻ như anh em Tae Chan vừa phải chịu đựng một nỗi đau rất lớn thì phải. Có lẽ Tae Jin trở nên như thế là do gặp một cú sốc lớn về mặt tình cảm.

- Sao anh biết?  ‘Yoo ngạc nhiên quay sang nhìn Yong’

- Cô quên tôi cũng học khoa Tâm lí như cô à? Tuy không giỏi nhưng cũng biết được chút ít.

- Ừ nhỉ. Tôi quên mất.

…Ừm…Đúng là Tae Chan và Tae Jin vừa phải chịu một nỗi đau lớn. Cô In Young kể: hai anh em chúng nói đến đây được hơn một tháng. Trong một lần đi xuống tỉnh Chungcheongnam, cô In Young đã đưa chúng về đây. Bố mẹ của hai đứa chết trong một vụ tai nạn lao động. Chúng cũng chẳng có người thân thích nào. Sau cái chết của ba mẹ, Tae Jin vốn tính hay nói hay cười bỗng trở nên lầm lì như thế đó. Chỉ có Tae Chan là vẫn kiên cường. Cậu bé đã phải đi xin từng nhà từng bát cơm để nuôi em nhưng mà khu mà gia đình tụi nhỏ sống cũng toàn dân lao động nghèo, đến nuôi chính gia đình họ còn chật vật nói gì đến việc nuôi thêm hai đứa trẻ đang tuổi ăn, tuổi lớn nữa. Cô In Young đã đưa chúng về đây.

- Tội nghiệp bọn trẻ.

- Ừ!

- Tae Chan thật giỏi. Mới 12 tuổi mà đã có thể vượt qua nỗi đau lớn như thế để chăm sóc em. Thằng nhóc còn dũng cảm hơn nhiều người lớn chúng ta cả trăm lần. ‘Yong trầm ngâm nói’

- Phải. Tae Chan rất dũng cảm. Cô In Young nói cô chưa bao giờ thấy em ấy khóc. Phải trải qua nỗi đau lớn như thế mà Tae Chan vẫn giữ được nụ cười. Khi nhìn cậu bé, tôi mới thấy mình thật kém cỏi. Từ trước đến nay quen sống trong sự bao bọc của gia đình và bạn bè rồi nên vừa gặp chút chuyện tôi đã không chịu được, đã gục ngã. Thật sự, khi gặp Tae Chan tôi mới biết mình phải làm gì để vượt qua tất cả.

Yong lặng lẽ ngồi bên nghe Yoo nói bây giờ mới quay sang nhìn Yoo.

“Em gầy và xanh quá. Có lẽ em đã phải chịu đựng rát nhiề áp lực.”

Nhin thân hình nhỏ bé của Yoo bên cạnh mình, Yong bất giác muốn ôm em vào lòng thật chặt nhưng cậu vẫn chỉ ngồi yên.

- Yoo à. Xin lỗi em.  ‘Yong nói’

- Tại sao anh lại xin lỗi?  ‘Yoo cười quay sang nhìn Yong’

- Vì tôi mà em phải chịu những điều tiếng, những tin đồn ác ý. Xin lỗi vì đã gây ra tất cả những chuyện này cho em. Tôi…

- Không! ‘ Yoo nhìn thẳng vào mắt Yong’ – Em mới là người cần nói xin lỗi. Xin lỗi oppa. Vì cứu em mà anh đã gặp nhiều rắc rối. Em biết oppa còn phải chịu đựng nhiều áp lực và chỉ trích hơn em rất nhiều. Xin lỗi…và cám ơn oppa. Cám ơn vì đã cứu mạng em.

Yong ngạc nhiên không nói được gì. Trước mặt cậu không còn là Yoo đành hanh, hay gây sự với cậu nữa mà là một Yoo hiền lành và người lớn hơn rất nhiều. Bây giờ Yong mới có dịp nhìn kĩ gương mặt Yoo. Tuy không rực rỡ như những cô diễn viên hay ca sĩ nhưng trong ánh nắng chiều vàng óng như mật vàng, trông Yoo tươi vui và xinh đẹp kì lạ. Lần đầu tiên Yong thấy Yoo thật đáng yêu.

- Tae Jin thích anh lắm đó Ji Yong.

Yoo dứt mắt ra khỏi Yong, mau chóng đổi chủ đề. Yong cũng giật mình rời mắt khỏi Yoo.

- Thế à? Cô bé rất dễ thương. Mà em làm cách nào khiến cô bé thay đổi thái độ với tôi thế?

- Bí mật! ‘Yoo nháy mắt tinh nghịch’ – Tae Jin ngày nào cũng xem đi xem lại các MV của Big Bang đến nỗi em cũng thuộc luôn mấy bài hát đó nè. Nhất là Haru haru. Môt ngày Tae Jin xem không dưới năm lần. Ôi…lúc nào cũng nhìn thấy oppa khiến em phát mệt. Haha…

Yoo lẽ lưỡi trêu khiến Yong bật cười.

- Trông tôi trong clip đó đẹp trai thế cơ mà.Hihi…

- Há há… Ghê chưa kìa...haha

-------------$$-------------

- Ji Yong oppa!

Tae Jin khẽ reo lên khi thấy Ji Ỵong bước vào phòng.

- Tae Jin, em dậy rồi à ‘Yong hồ hởi đặt khay cơm lên bàn’  - Ăn cơm thôi.

- Yoo Yoo đâu rồi oppa?

- À.. Yoo hả?  Cô ấy đang giúp các cô lấy cơm cho bọn trẻ. Anh cầm đồ ăn vào đây cho em trước nè. Nào. Ngồi dậy đi nào.

- Dạ!

Tae Ji ngoan ngoãn nghe lời Yong.

- Oppa!

- Gì thế Tae Jin?

- Oppa bật cho em bài Butterfly đi.

- Ăn cơm mà xem TV là không tốt đâu nha ‘Yong lắc đầu, không đồng ý’

- Đi mà…oppa…’Tae Jin nài’  - Một lần này nữa thôi. Nha!

Yong phì cười  đành bật TV chiều theo ý của Tae Jin.

- Cám ơn oppa.

Tae Jin nhoẻn cười đón lấy phần cơm Yong đưa cho. Trông em đã hồng hào và tươi tắn hơn mấy hôm trước khá nhiều. Không còn nét u sầu và sợ hãi như lần đầu Yong gặp nữa.

- Tae Jin!

- Dạ?

- Em cứ ở mãi trong phòng một mình thế này mãi sao? Em ra ăn cơm, chơi đùa cùng mọi người đi chứ.

Tae Jin không nói gì, chỉ cúi mặt.

- Các bạn khác rất muốn được chơi với em. Cô In Young và các cô cũng rất mong em ra sinh hoạt cùng mọi người. Ai cũng yêu quý em cả, Tae Jin à. ‘Yong nói, ngồi xuống xoa đầu Tae Jin’

- Em…em…

- Mà thôi… Em ăn đi đã Tae Jin, đồ ăn nguội hết cả rồi.

- Vâng!

“ Cái gì cũng nên từ từ. Rồi em sẽ lấy lại nụ cười và niềm vui thôi, Tae Jin bé bỏng à.”

                                  ---------------$$---------------------

- Oppa!

- Sao hả Tae Jin?

- Em rất muốn một ngày được trông thấy cả năm oppa Big Bang trên sân khấu. Nhưng có lẽ không thể…

- Tại sao lại không thể? ‘Yong vội ngắt lời’

- Em… em sợ lắm. Em cũng muốn chơi với mọi người nhưng… em sợ đông người lắm… em…

- Em phải chóng khỏi bệnh, Tae Jin à. ‘Yong đặt tay lên vai Tae Jin’  - Khi nào em khỏi bệnh, oppa sẽ dẫn em đi xem show của Big Bang. Em thích nghe Dae Sung oppa hát live lắm cơ mà. Oppa sẽ dẫn em đi gặp Dae Sung.

- Thật hả oppa?

- Thật chứ. G-Dragon sao có thể nói dối một cô bé dễ thương thế này được.

                                     -------------------$$-------------------

- Nhìn hai đứa trẻ kìa.

Cô Ha Nam mỉm cười với mẹ Yong, ra hiệu về phía Yong và Yoo đang cùng nhau phơi đồ.

- Chúng nó thân thiết quá. Nếu tụi nó thành một đôi thì thật tuyệt.

- Ừ! ‘Bà Eun Hee mỉm cười’  - Yoo là một cô gái tốt bụng. Nếu nó thích Yong nhà tôi thì không gì mừng hơn.

- Vâng. Chúng rất đẹp đôi.

                                 --------------------$$------------------

- Ji Yong hyung, Yoo!

- Tae Chan đấy à? ‘Yong vui vẻ dừng tay phơi đồ’ – Sao không ra chơi với các bạn hay em Tae Jin mà chạy ra đây làm gì?

- Ra canh chừng hai người.

- Canh chừng? Canh chừng cái gì nào? ‘ Yoo cũng ngẩng lên, quay ra kí đầu Tae Chan’ – Mà nói em bao lần rồi. Phải gọi là chị Yoo nghe chưa.

- Không. Tae Chan không gọi đâu.

- Sao lại không?

- Vì sau này tae Chan sẽ lấy Yoo nên không thể gọi Yoo là chị được

Yong lại phá ra cười mặc kệ ánh-mắt-hình-viên-đạn của Yoo đang lườm.

- Tae Chan này. Khi nào em lớn, lúc đó thì chị già mất rồi. Liệu lúc đó em còn muốn lấy chị không?

- Đươn nhiên! Yoo có thế nào Tae Chan cũng vẫn muốn lấy Yoo.

Yong lại ôm bụng cười sằng sặc khiến Yoo bực bội đấm cho cậu một cái.

- Úi.

- Anh vui lắm hả? 

Rồi Yoo bực bội bỏ đi mặc Yong vẫn cười không dừng được và Tae Chan đang mỉm cười nhìn nó.

- Ji Yong hyung! ‘Tae Chan nghiêm trang nhìn Yong nói’

- Gì vậy… Tae Chan. Hí hí… ‘Yong vẫn còn hinh híc cười chưa dứt’

- Hyung cũng thích Yoo đúng không?

Yong dừng cười, nhìn ánh mắt cương quyết và nghiêm túc của Tae Chan.

- Hyung…

- Nhìn thái độ và ánh mắt cả hyung nhìn Yoo em cũng biết hyung yêu cô ấy. Vậy chúng ta cạnh tranh công bằng đi.

- CÁI GÌ?

Yong thực sự bất ngờ trước câu nói của cậu nhóc mới 12 tuổi. Nhưng nhìn ánh mắt Tae Chan, Yong không thấy một nét đùa giỡn nào.

- Ừ!

Yong gật đầu nắm lấy bàn tay Tae Chan đưa ra.

                           -------------------------$$----------------------------

- Yong! Yoo! Ra mà xem ai đến thăm chúng ta kìa.

Cô In Young vội vã chạy vào gọi Yong và Yoo.

- Ai thế cô In Young? ‘Yoo hỏi’

- Cứ ra thì biết.

Yoo và Yong lật đật chạy theo cái dáng to béo của cô In Young ra cổng.

- HYUNG!!!

Một ai đó kêu lên rồi nhảy tới ôm chầm lấy Yong. Ngay sau đó là một loạt những cánh tay câu cổ ghì chặt lấy vai làm Yong suýt ngã. Cạy cục mãi, Yong mới gỡ mình ra khỏi những cánh tay ôm siết đó

- Ai… ơ…Bae, Seung Hyun Hyung, Dae Sung, Maknae…Sao mọi người lại ở đây???

Yong sung sướng reo lên rồi lại quăng mình vào vòng tay của bốn chàng trai Big Bang.

- Hyng à, em nhớ hyung quá.

- Hyung cũng nhớ mấy cậu.

- Cậu đi tới đây mà chẳng nói cho tụi mình biết gì cả.

- Phải tìm mãi tụi anh mới tới đây được đó.

Yong không biết nói gì chỉ biết ôm ghì hết người này tới người khác, những người anh em tuy không cùng dòng máu nhưng thân thiết với cậu hơn cả anh em ruột thịt.

- A!!!BIG BANG!!!!!!!!!!!

- Big Bang đến kìa.

- Á! TOP oppa, TOP oppa của em kìa.

- Ôi… sướng quá…

Lũ trẻ từ sân chơi cũng ùa ra đón Big Bang. Đứa nào cũng hớn hở vì được găph thần tượng của mình bằng xương bằng thịt.

- Từ từ nào mấy đứa.

Yong lên tiếng dẹp sự lộn xộn của lũ trẻ và như thường lệ, lũ trẻ im lặng ngay lập tức.

- Để các anh ấy đi vào nhà đã nào, Các anh ấy vừa phải đi một quãng đường xa để tới đây. Nào, mấy đứa. Đi vào nhà đi!

Bọn trẻ răm rắp nghe lời Yong, líu ríu bám tay nhau đi theo năm chàng trai của Big Bang đi vào nhà.

- Cháu chào các cô ạ.

Bốn chàng trai cúi gập người chào khi thấy mẹ Yong và các cô.

- Chà! Big Bang đây sao? Toàn những anh chàng đẹp trai quá. ‘Mấy bà cô xuýt xoa’

- Mau vào nhà ngồi đi mấy đứa. ‘Cô In Young vui vẻ nói’

 - Vâng ạ!

- Và đây là….Cô gái này là…

Maknae chợt nhận ra Yoo đứng cạnh mẹ Yong.

- A!!! Cô ấy chính là cô gái ở trường Đại Học đúng không hyung?

Seung Ri chợt vô ý kêu to, không để ý thấy cái nhăm mặt của Yong.

- Cái cậu này.. ‘Yong đập tay lên đầu Ri, khẽ liếc nhìn Yoo. Yoo vẫn mỉm cười, tự nhiên. Nét mặt không có gì đổi khác’ – Ăn nói vô ý tứ quá. Cô ấy tên là Park Yoo Hwa.

- A! Chào cô, Yoo Hwa. Rất vui được gặp cô. Tôi..ơ..có cần phải giới thiệu nữa không nhỉ? ‘Seung Ri nháy mắt cười, chìa tay ra’

- Vâng. Không cần ạ. Rất vui được gặp anh, Seung Ri oppa.

Yoo cũng cười bắt tay Seung Ri rồi quay qua ba chàng trai còn lại

- Chào các oppa. Em là Yoo Hwa.

Ba người còn lại cũng chào đáp lễ

- Chào em, Yoo Hwa.

- Thôi, vào nhà đi nào. ‘Yong lên tiếng đẩy Tabi và Seung Ri đi trước’

- Cô ấy rất dễ thương, hyung à.

Seung Ri nháy mắt thì thầm với Yong rồi co cẳng chạy lên trước. Yong cười xòa,khoác vai Bae đi theo và lò dò theo đuôi năm chàng trai Big Bang là đám nhóc háo hức và tò mò.

                         ----------------------$$--------------------------

- Tại sao mọi người lại biết em ở đây?

Yong tò mò nhìn vẻ mặt bí mật của bốn chàng trai Big Bang.

- Chúng ta là Big Bang cơ mà. ‘Seung Ri kêu lên’ – Chúng ta còn thân thiết hơn cả anh em ruột thịt nên giữa chúng ta có một mối liên hệ đặc biệt mà người ta gọi là thần giao cách cảm đó hyung. Thế nên hyung có đi đến đâu tụi em cũng biết hết, phải không mọi người? ‘Seung Ri tinh nghịch vỗ vai Bae rồi nháy mắt với Tabi’

Cả năm cùng phá ra cười,

- Thôi đi, Seung Ri. ‘Bae cốc đầu Ri’ – Nói nghe hoành tráng quá cơ. Haha..,

- Thực ra thì… ‘Tabi lên tiếng’ – Tụi anh đã đến hỏi chủ tịch.

- Chủ tịch đã cho tụi mình biết cậu ở đây và còn cho phép cả nhóm xuống đây đưa cậu về.

- Nghỉ ngơi thế thôi, hyung à. ‘Dae Sung lên tiếng’  - Vụ việc của hyung công ty cũng đã giải quyết xong hết rồi. Mọi chuyện đã yên ổn trở lại.

- Chủ tịch nói Big Bang cần phải bắt tay vào quay MV cho ca khúc chủ đề của album mới ngay. Và cả chiến dịch quảng bá cho album sắp phát hành cũng bắt đầu rồi.

- Đúng thế. Chúng ta đã hết thời gian nghỉ ngơi. Phải bắt tay vào công việc thôi. Mà cậu có vẻ đã lấy lại được tinh thần rồi đúng không Yong? ‘Bae cười nhìn khuôn mặt rạng rỡ quen thuộc của Yong’

- Ừ! Ở đây mình thấy rất thoải mái.

- Hihi. Vì có ai kia cũng ở đây mà. Ái…. ‘Seung Ri kêu lên khi bị Yong quăng cái gối trúng vào mặt’ – Mà em thắc mắc, sao cô gái ấy cũng ở đây? Hai người hẹn nhau cùng xuống đây sao? ‘Ri ném trả lại Yong cái gối nhưng lại đi nhầm mục tiêu là Bae đang ôm cổ Yong’

- Cậu nói linh tinh cái gì thế?  ‘Yong lừ mắt nhìn Ri.’ – Chỉ là tình cờ thôi. Cô ấy là cháu gái của cô quản lí khu nhà cho trẻ mồ côi này. Cô ấy xuống thăm cô mình..

- Ra thế. Hihi. Vậy là hai người có duyên rồi…

                            -----------------------$$------------------------

- Cô để cháu giúp một tay.

Yoo đi tới chỗ mẹ Yong đang nhặt rau chuẩn bị bữa tối, xông xáo xắn tay áo lên.

- Ôi… Không cần đâu. Cô làm là được rồi. Cháu lên nhà chơi với bọn trẻ và Big bang đi.

- Dạ không sao. Để cháu giúp cô. Mấy anh ấy đang hát cho lũ nhóc nghe. Mà cháu thì không chị được ồn ào lâu, nên phải đi ra cho tỉnh táo.

- Ừ!  ‘bà Eun Hee cười hiền hậu nhìn Yoo.’ – Vậy cháu nhặt rau nốt cho cô nha. Cô chuẩn bị muối kimchi.

- Vâng.

- Yoo này! ‘Bà Eun Hee chợt ngừng tay, quay sang nhìn Yoo’

- Dạ?

- Cháu… cháu thấy Yong nhà cô thế nào?

- Ơ.., sao cô lại hỏi thế ạ? ‘Yoo ngại ngùng, cắm mặt vào rổ rau’

- À…không. Chỉ là cô thấy Yong nhà cô rất quý cháu.

- Ji Yong oppa rất dễ thương và quan tâm đến người khác. Oppa có thể khiến người khác hạnh phúc khi ở bên.

- Thật sao? ‘Bà Eun Hee mỉm cười đầy hàm ý’  - Thế mà cô luôn trách nó là đứa vô tâm đấy. Yoo à. Cháu là một cô gái tốt bụng hiếm thấy. Ji Yong rất quan tâm đến cháu. Cô biết. Mong cháu cũng quan tâm đến Yong nhà bác, nha.

-Ơ… ‘Yoo thực sự lúng túng trước câu nói của mẹ Yong’

- Ta không có ý gì đâu. Ta chỉ mong hai đứa cháu thân thiết nhau như thế này. Cháu rất quan trọng với Yong đó, Yoo à.

-…

                         -------------------------$$--------------------------

- Happy birthday to you, happy birthday to you…

Tất cả mọi người trong khu nhà cùng hát vang bài hát chúc mừng sinh nhật. Cả Tae Jin cũng cười tươi, ngồi vỗ tay theo mọi người.

- Chúc mừng sinh nhật Kwon Ji Yong!

- Sinh nhật vui vẻ nha oppa.

- Tụi em yêu anh nhiều lắm.

- Cám ơn mọi người nhiều lắm.

Ji Yong cười tươi rói, gập người liên tục để cảm ơn.

- Ước điều gì đó và thổi nến đi hyung!

Dae Sung nói sau khi chạy ra tắt đèn.

Yong nhắm mắt nghĩ tới điều ước cho ngày sinh nhật lần thứ 23 của mình. Hình ảnh Big Bang…fan hâm mộ…những bài báo đưa tin vịt…những chuyện không vui…ba mẹ…Ji Hoo và…Yoo khẽ lướt qua đầu cậu.

Yong thì thầm điều ước cho mình rồi thổi tắt cả 23 ngọn nến. Cả căn phòng rộ lên tiếng vỗ tay. Ánh sáng được đưa trở lại. Lũ trẻ bắt đầu ầm ĩ nói chuyện và đòi cắt bánh.

Yong cười xoa đầu Hae Chun khi lần thứ hai, cậu nhóc đưa cho Yong con dao cắt bánh với ánh mắt đầy ngụ ý.

- Đợi hyung một lát. Để hyung nói vài lời đã rồi cắt bánh….Yên lặng nào các em.

Yong lên tiếng và tất nhiên, sự hỗn loạn, ồn ào ngay lập tức chìm xuống.

- Đầu tiên cháu muốn cảm ơn các cô đã tổ chức sinh nhật sớm cho cháu. Cháu thực sự rất vui và hạnh phúc khi được mọi người yêu quý thế này.

Cám ơn các em đã đến dự sinh nhật anh đầy đủ. Cả Tae Jin nữa. Mong em sẽ luôn vui vẻ thế này mãi nha.

Cám ơn các thành viên Big Bang mặc dù rất bận rộn nhưng cũng đến tạn đây với mình. Ờ…(mắt Yong hơi ngần ngừ ở Yoo khi thấy Yoo quay sang thì thầm và mỉm cười với Tabi đang ngồi cạnh)

CÁM ƠN TẤT CẢ MỌI NGƯỜI RẤT NHIỀU!

 Yong hét to câu cuối rồi cúi gập người một lần nữa. Cả căn phòng lại rộ lên tiếng vỗ tay hoan hỉ.

- Và bây giờ thì không còn lí do nào để hoãn việc liên hoan lại nữa. Cắt bánh thôi!

Lũ trẻ reo lên sung sướng khi thấy Yong cầm con dao cắt bánh được Hae Chun đưa cho lần thứ ba và cô In Young, cô Mi Teuk và bà Eun Hee mang đồ ăn ra. Yoo cũng đứng lên giúp một tay mang đồ ăn cho lũ trẻ.

Sau khi ăn uống no nê là đến tiết mục tặng quà. Bọn trẻ tranh nhau lên tặng Yong những món quà do chúng chuẩn bị. Tuy không có giá trị vật chất nhưng đó là cả tình yêu mà bọn trẻ gửi gắm trong đó. Các thành viên Big Bang cũng có quà cho Yong. Họ còn mang cả những món quà mà fan gửi tặng sinh nhật Yong từ sớm nữa.

- Của hyung nè.

Seung Ri và Dae Sung ôm một đống tướng những gói quà được gói rất đẹp đẽ đến cho Yong.

- Đây là quà mà fan ở xa gửi tặng hyung sớm đó. Khi tụi em lên công ty, chị quản lí đã đưa cho tụi em mang xuống cho hyung. Còn quà của mọi người trong công ty thì đợi hyung về, mọi người sẽ tổ chức tiệc mừng và tặng cho hyung sau. Hihi

- Hyung biết rồi. ‘Yong cười  nhận lấy đống quà trước những ánh mắt ngưỡng mộ của lũ trẻ.’

- Oa…. Anh Ji Yong được nhiều quà thế!

- Em chưa bao giờ được nhiều quà như thế.

- Ôi… thích thế!

Giữa những gói quà được gói bọc đẹp đẽ, Yong vui sướng nhận ra chiếc phong bì lớn màu nâu nhạt - món quà mà đã ba năm nay, kể từ ngày debut cùng Big Bang, Yong luôn nhận được vào dịp sinh nhật.

                       ---------------------------$$-------------------------

- Yoo!

Yong nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Yoo trên chiếc ghế đá đặt cạnh khóm hoa leo màu vàng quen thuộc.

- Em dậy sớm vậy?

- Vâng! Sáng sớm không khí rất trong lành mà. ‘Yoo mỉm cười’

- Ừ!

- Oppa cũng dậy sớm. Tối hôm qua hát hò ăn uống khuya vậy mà.

-  Ở đây một thời gian, anh quen thói quen dậy sớm như mọi người mất rồi.

- Dậy sớm tốt chứ sao.

- Ừ! Mà hoa kia tên là gì thế nhỉ? ‘Yong chợt chỉ vào khóm hoa leo vàng nhạt – loài hoa rất nhiều ở đây.

- À! Đó là hoa Hoàng Oanh. Sao hả oppa?

- Mùi hương của nó rất dễ chịu. Nó làm anh ngủ rất ngon. Ở Seoul rất ít khi anh được ngủ ngon như thế.

- Vâng. Mùi hương của nó làm cho mình có cảm giác thật thanh thản.

- Ừ! Về Seoul anh cũng phải trồng trong sân vườn KTX một khóm mới được.

- Loài hoa này chỉ hợp với khí hậu ở đây thôi. Về Seoul nó không sống nổi đâu.

- Hix. Chán thế! ‘Yong ỉu xìu khi nghe Yoo nói’

- Chiều nay oppa cùng với Big Bang về Seoul à?

Yoo nói, mắt chăm chú nhìn một chú ong đang hút mật trên khóm hoa hồng tỉ muội.

- Ừ. Bốn người họ xuống đây để đón anh về mà. Mấy hôm nữa là bắt đầu đi quay video cho single mới rồi.

- A! Ra vậy! Thế là sắp được nghe album mới của Big Bang rồi.

Yoo reo lên nhưng giọng nói thoáng có chút buồn.

- À! Trả anh đây!

Yong chợt đưa bàn tay ra trước mặt Yoo, chờ đợi.

- Gì cơ? ‘Yoo ngạc nhiên’

- Quà sinh nhật. Chỉ còn em là chưa tặng quà cho anh đấy nha. ‘Yong nói, giọng vờ hờn dỗi’

- Hihi. Em không biết oppa thích gì nên không biết tặng gì cả.

- Vậy là em định quỵt luôn quà đó hả?

- Ơ… đâu có. Khi nào về Seoul em sẽ nghĩ quà tặng oppa sau. Mà đã đến sinh nhật oppa đâu. Hôm nay mới có 13 mà.Hihi

- Nhớ đó nha. Phải có quà đấy.

- Yup.

Cả hai cùng cười, tiếng cười vui vẻ phá vỡ bầu không khí yên tĩnh buổi sáng sớm.

- Oppa!

- Hả? ‘Yong giật mình khi nghe giọng Yoo gọi, rất khẽ’

- Cố gắng lên nha oppa.

-…

- Lần này ra album mới phải thành công hơn những album trước đó.

- Ờ... ’Yong cười, gãi đầu’

- Em mãi ủng hộ oppa và Big Bang.

Yoo nhìn thẳng vào mắt Yong nói. Cả hai nhìn nhau một hồi lâu rồi như chợt nhận ra ngó đăm đăm vào mặt người ta là không lịch sự, Yong vội cúi mặt, dứt mắt khỏi Yoo. Yoo cũng ngại ngừng quay đi. Bầu không khí ngại ngùng lại bao trùm lên hai người.

- Hai người đang ngồi tâm sự trước khi xa nhau đó hả?

Seung Ri đi tới, vỗ vai Yong khiến cậu giật mình. Yoo quay lại cười thật tươi.

- Chào buổi sáng, Seung Ri oppa.

- Chào Yoo. Ji Yong, hyung chuẩn bị hành lí chưa? Chiều nay chúng ta lên đường rồi.

- Ừ. Mẹ hyung chuẩn bị cho rồi. Cũng chẳng có gì nhiều.

- Yoo, bao giờ em về Seoul? ‘Seung Ri đẩy Yong ngồi sát vào Yoo để lấy chỗ ngồi’

- Dạ. Em chắc hết tuần này ạ.

- Thế à? Chắc xa nơi này, có người tiếc lắm đây. Haiz.

Seung Ri giả bộ thở dài, liếc nhìn Yong ngụ ý. Yong cốc cho Ri một cái, còn Yoo chỉ cười.

- Có ai và giúp ta chuẩn bị bữa sáng không nào?

Cô Ha Nam thò đầu từ bếp ra, gọi to.

- Cháu vào đây ạ.

Yoo đứng dậy, chạy vào bếp.

- Cả cháu nữa.

Seung Ri nhanh nhảu chạy theo Yoo, để lại một mình Yong ngồi lại, không biết làm gì, cậu cũng đành đi theo hai người kia vào bếp.

-------

- Ji Yong à. Cám ơn cháu một tuần qua đã ở đây giúp đỡ cô chăm lo cho bọn trẻ.

Cô In Young siết chặt tay Yong, nói.

- Sao cô lại nói thế ạ? Cháu phải cám ơn cô và mọi người mới phải. Nhờ mọi người cháu cảm thấy lòng nhẹ nhõm và thoải mái hơn rất nhiều.

- Ji Yong oppa!

- Tae Jin à.

Tae Jin chạy lại ôm lấy Yong, Yong cũng cúi xuống đỡ lấy cô bé.

- Oppa đi nhớ phải quay lại đây nha. Huhu… Oppa phải quay lại đây thăm Tae Jin nha. Huhu…

- Ừ! Oppa biết rồi. Khi nào có thời gian oppa sẽ quay lại thăm mọi người. Tae Jin à, em cố gắng ăn uống cho hồi phục sức khỏe. Khi nào em khỏe hẳn, oppa sẽ đưa em đến Seoul xem show của Big Bang.

- Vâng. Oppa hứa đấy nhá.

Tae Jin lau nước mắt, nhìn Yong rạng rỡ.

- Oppa hứa. Chắc chắn đấy.

Yong nói quả quyết, lau những giọt nước mắt tèm lem trên gương mặt đáng yêu của Tae Jin. Một nụ cười tươi nở trên môi làm bừng sáng khuôn mặt ngây thơ của cô bé.

“Mình nhất quyết không được để nụ cười đẹp đẽ kia biến thành những giọt nước mắt đau buồn”

- Ji Yong hyung!

Yong giật mình ngó sang bên cạnh.

- Tae Chan à.

- Hyung ra đây,em có việc muốn nói với hyung.

Tae Chan kéo tay Yong đi ra một góc xa, khuất khỏi chỗ mọi người đang lưu luyến tiễn biệt Big Bang.

- Chuyện gì vậy, Tae Chan?

- Hyung còn nhớ về cuộc cạnh tranh giữa hai chúng ta không?

- Ừ!

Yong thầm cười trước vẻ mặt nghiêm trang của Tae Jin.

- Em rất thích Yoo nhưng có lẽ em phải bỏ cuộc thôi.

-…???

- Nhìn cách cư xử của cô ấy với Hyung, em thấy nó khác cách cư xử với em một trời một vực. Em biết, cô ấy đã yêu hyung mất rồi.

-….

- Huynh à, em giao Yoo cho hyung đó. Hyung phải đối xử thật tốt với cô ấy đó. Nếu không em sẽ không bỏ qua cho Hyung đâu.

- Ừ!

Yong nói, không do dự. Cậu vẫn luôn nghĩ Tae Chan chỉ là một cậu nhóc và hay phì cười trước những câu nói rất-ra-dáng-người-lớn của  cậu nhưng bây giờ, ngay lúc này, cậu đang nói chuyện với Tae Chan như hai người đàn ông thực sự.

- Hyung sẽ không bao giờ để cô ấy phải đau khổ chứ?

- Hyung hứa!

- Vậy được.

- Tae Chan à.

- Dạ?

- Cám ơn em.

- Có gì mà hyung lại cám ơn. Mọi người đang đợi hyung kìa. Đi ra thôi. Sắp tới giờ rồi...

Yong bắt tay Tae Chan rồi đi ra cổng, nơi bốn chàng trai còn lại của Big Bang đang đợi.

-Ji Yong hyung!

Yong quay lại khi nghe Tae Chan gọi với theo.

-Gì thế Tae Chan?

- Chúc hai người hạnh phúc!

Yong cười thật tươi, đưa tay vẫy Tae Chan.

- Oppa! Tạm biệt các oppa.

- Huhu. Các oppa phải quay lại đây đấy nha. Huhu…

- Tụi em mãi ủng hộ Big Bang.

- Big Bang – number 1

- Sharanghae-yo.

- Đi đường bình an nha các anh.

….

- Cám ơn, cám ơn mọi người.

Yong cúi gập người chào tất cả mọi người một lần nữa. Ngẩng lên, cậu sững sờ khi gặp ánh mắt Yoo đang đăm đăm nhìn cậu, cực kì tha thiết và khao khát. Yong vội ngoảnh đi, trèo lên ô tô. Cậu cố kìm mình không chạy tới ôm chặt lấy Yoo và hôn một nụ hôn thật dài và nồng nhiệt.

- Tạm biệt các oppa. ‘Yoo chợt hét to, giọng có hơi nghẹn ngào’

- Tạm biệt mọi người, tạm biệt Yoo. ‘Dae Sung thò đầu ra hét to’

Lũ trẻ  lại òa lên khóc lóc ầm ĩ hơn bao giờ hết. Chiếc xe lăn bánh từ từ ra cổng rồi dần tăng tốc trên cong đường rải sỏi xuyên giữa hai hàng cây và nhanh chóng mất hút sau những bóng cây thông cao vút như chạm lên đến đỉnh trời.

                                      ...

to be continued...

 part 2: http://www.wattpad.com/1792966-bigbang-fiction-you%27re-my-part-2

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro