Chương 10: Còn nhiều thời gian

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lê Thiên Thần không thể tin nhìn Bình An kéo người đàn ông khác đi qua trước mặt mình. Anh cuối cùng đã ý thức được, cô gái nhỏ luôn lẽo đẽo đi theo sau lưng liên miệng gọi anh Thiên Thần trước kia dường như đã thay đổi.

Hình như không chỉ đơn giản là đang giận hờn anh không mà thôi!

Đỗ Hiểu Mị bị một câu 'cảm thấy ghét theo bản năng' của Bình An làm cho ngực tức uất, như cười như không nhìn Lê Thiên Thần, "Anh Lê, dường như cô Phương đã thay đổi đối tượng rồi nhỉ."

Lê Thiên Thần cau mày nhìn về phía đầu bên kia sàn nhảy, Bình An kéo tay Ôn Triệu Dung đi tới trước mặt Tổng Giám đốc Lý của Công ty Thực phẩm Đại Phán, tươi cười như hoa chào hỏi với ông ta.

"Chuyện này không liên quan với cô Đỗ." Lê Thiên Thần hờ hững thu hồi tầm mắt, hoàn toàn không cho là Bình An sẽ thay đổi đối tượng. Anh rất rõ ràng cô si mê mình đến mức nào, mà anh thì đã muốn thoát khỏi cô từ lâu. Giờ cô không hề quấn quýt si mê anh nữa, anh mừng rỡ nhẹ nhõm không hết, có gì mà phải để ý.

Đỗ Hiểu Mị nhếch môi cười, đi tới cạnh Lê Thiên Thần, "Nếu cô Phương buông bỏ anh, anh cảm thấy Chủ Tịch còn có thể trọng dụng anh sao?" Hiện tại, Phương Hữu Lợi gần như xem Lê Thiên Thần là người nối nghiệp để bồi dưỡng.

"Cô Đỗ, hình như cô không rõ ràng lắm về vị trí của mình thì phải. Cô chỉ là trợ lý của tôi, còn chưa có cái quyền can thiệp quá nhiều vào chuyện riêng của tôi." Lê Thiên Thần cười lạnh một tiếng. Bất kỳ người đàn ông nào nhìn thấy một phụ nữ khêu gợi đều sẽ động lòng, anh cũng không ngoại lệ. Nhưng như thế không có nghĩa là anh sẽ dung túng cho Đỗ Hiểu Mị dò xét thử lòng anh.

"Thật xin lỗi, tại tôi quan tâm quá mức." Mặt Đỗ Hiểu Mị cứng lại, nhưng ngay sau đó lại giãn ra, vẫn cười đến quyến rũ lòng người như cũ.

Cô ta thử Lê Thiên Thần chẳng qua là muốn biết có phải anh ta thực sự không có cảm giác đối với Phương Bình An không.

Tư tưởng của phụ nữ vốn kỳ quái như thế, cho dù người đàn ông này không phải là mục tiêu cuối cùng của mình nhưng trong thâm tâm vẫn hy vọng anh ta không yêu thương phụ nữ nào khác, đặc biệt là Phương Bình An!

Chẳng hiểu sao, Đỗ Hiểu Mị có một loại ghen tỵ khó hiểu đối với Phương Bình An, ghen tỵ đến cực kỳ bất mãn.

Phương Hữu Lợi rốt cuộc cũng hàn huyên xong với Chủ Tịch các tập đoàn khác, đang đi về hướng họ.

Nụ cười trên mặt Đỗ Hiểu Mị càng có vẻ đoan trang tao nhã, cầm lấy hai ly rượu từ trên khay của phục vụ đứng cạnh, khẽ nâng cằm đón Phương Hữu Lợi, "Chủ Tịch."

Phương Hữu Lợi nhận ly rượu cocktail trên tay cô ta, nhẹ nhàng gật đầu một cái, rồi ngẩng đầu tìm kiếm bóng dáng Bình An.

Thấy Bình An đang đứng nói chuyện cùng một anh chàng đẹp trai lãng tử, Phương Hữu Lợi trầm ngâm liếc mặt nhìn Lê Thiên Thần một cái.

"Chủ Tịch, có thể cho tôi cơ hội thỉnh giáo ngài một chút hay không?" Đỗ Hiểu Mị nâng lên bàn tay trắng nõn, chủ động mời Phương Hữu Lợi cùng khiêu vũ.

Bình An bên kia cũng vừa đàm phán thành công việc tài trợ với Tổng Giám đốc Lý Công ty Đại Phán, vừa quay đầu nhìn lại liền thấy cảnh Đỗ Hiểu Mị đặt tay vào lòng bàn tay Phương Hữu Lợi.

Mặt Bình An liền biến sắc, bất kể Ôn Triệu Dung đứng cạnh vẫn còn đang nói chuyện liền sải bước muốn xông vào sàn nhảy.

Ôn Triệu Dung nhận thấy được Bình An khác thường liền lập tức kéo cô lại, "Sao vậy? Em muốn làm gì đó? Nơi này có phóng viên."

Không thể để Đỗ Hiểu Mị đến gần ba!

Không thể để Đỗ Hiểu Mị đến gần ba...

Bình An hoàn toàn nghe không vào Ôn Triệu Dung đang nói gì, trong đầu cô chỉ lẩn quẩn lập đi lập lại một câu này.

Ôn Triệu Dung sắc mắt nhận thấy đã có người chú ý đến bọn họ nên lập tức nửa ôm nửa lôi Bình An ra khỏi đại sảnh, ra đến hành lang bên ngoài mới buông cô ra, "Phương Bình An, em làm sao vậy?"

Bình An nhìn mặt Ôn Triệu Dung, cố gắng hít thở sâu để ổn định cảm xúc, kéo bản thân đang chìm đắm trong ký ức đau thương của kiếp trước tỉnh táo lại.

"Em không thích nhìn thấy Đỗ Hiểu Mị chung đụng với ba em sao?" Ôn Triệu Dung dựa vào hành động mới vừa rồi của Bình An mà suy đoán, ánh mắt của Bình An khi nhìn Đỗ Hiểu Mị kia gần giống như đang nhìn kẻ thù giết cha.

"Ừ!" Bình An gật đầu không chút do dự.

Ánh mắt của Ôn Triệu Dung bỗng trở nên buồn bã, đưa tay tháo bỏ nơ cài cổ, cởi nút áo trên cùng của cổ áo, rồi cũng dựa lưng vào vách tường giống như Bình An, "Chỉ vì cô ấy là trợ lý của Lê Thiên Thần nên em ghen, ngay cả việc cô ta tiếp cận ba em cũng không cho phép sao?"

"Em không thích cô ta." Bình An khẳng định, "Không liên quan gì đến Lê Thiên Thần."

"Cần gì tự lừa mình dối người như vậy. Phương Bình An, em xem vừa rồi em giống cái gì? Mới rồi em định vọt vào trong sàn nhảy đúng không. Sau khi vào rồi thì em sẽ làm cái gì? Có nghĩ đến hậu quả không? Có phải muốn lôi Đỗ Hiểu Mị ra, cảnh cáo cô ta không được tiếp cận ba em hoặc Lê Thiên Thần đúng không? Em có nghĩ tới thân phận của mình là gì không, có thể tùy tiện diễu võ giương oai trong tiệc rượu sao?" Ôn Triệu Dung nhìn đến dáng vẻ ngây ngốc này của cô liền tức cành hông, cô gái ngu ngốc này, chưa bao giờ làm việc gì mà nghĩ đến hậu quả cả.

Bình An ngẩng phắt đầu lên nhìn anh chằm chằm, sắc mặt hơi trắng bệch.

"Em làm vậy sẽ chỉ khiến cho hình tượng của mình mất đi hoàn toàn, thậm chí hại ba em mất mặt. Em nói đi, có phải như vậy hay không?" Ôn Triệu Dung nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô, giọng nói mềm đi một chút.

"Em... không nghĩ tới." Bình An bị Ôn Triệu Dung thuyết một trận như thế mới sực hiểu được mình thật ra vẫn còn ngây thơ đến buồn cười như vậy, cho dù cô được trọng sinh một lần, cô vẫn không đủ tỉnh táo để đối mặt với Đỗ Hiểu Mị cùng Lê Thiên Thần.

Cô muốn ba cô hãnh diện về cô, cô muốn trở thành niềm kiêu hãnh của ba...

Bình An vòng tay ôm chính mình, trượt ngồi xuống mặt đất phủ thảm, thống khổ cúi đầu.

Cô vốn tưởng rằng sau khi đã có một thời gian dài chuẩn bị tâm lý như vậy, khi nhìn thấy Đỗ Hiểu Mị thì ít nhất cô có thể giữ được sự tỉnh táo, ăn miếng trả miếng, nhưng hóa ra cô đánh giá quá cao bản thân rồi.

Việc ba chết đi... Việc bị giam trong bệnh viện tâm thần mà chịu hết các loại hành hạ đau đớn... Những ký ức này đã khắc sâu vào trong xương tủy khiến cô rất khó mà bình tĩnh đối mặt với Đỗ Hiểu Mị và Lê Thiên Thần. Cô hận rằng mình không thể vạch rõ giới hạn với bọn chúng ngay lúc này.

Nhưng dường như mọi chuyện sẽ không dễ dàng như vậy. Đỗ Hiểu Mị hoàn toàn có sự chuẩn bị trong việc tiếp cận ba cô, cho dù cô có đề phòng thế nào cũng sẽ vô dụng.

Ôn Triệu Dung xoa xoa đầu cô, nhẹ giọng nói, "Ghét một người không cần phải biểu lộ ra mặt, em phải học được cách che giấu hỉ nộ ái ố của mình mới được. Cho dù em cảm thấy uất ức cũng không nên biểu hiện ra ngoài, mà phải hiểu được cách chờ đợi cơ hội mới có thể trút được cơn giận của mình."

Cũng đồng dạng là những đứa trẻ được sinh ra và lớn lên trong gia đình giàu có nhưng Bình An thực sự quá ngây thơ đơn thuần, chính bởi vì Phương Hữu Lợi đã bảo vệ cô quá tốt, quá kỹ càng. Anh cũng không biết nói với cô những điều này thì có đúng hay không, chỉ bởi anh sợ trong lúc cô mơ mơ hồ hồ thì bị người khác lợi dụng.

Bình An ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn Ôn Triệu Dung.

Anh nói rất đúng, hiện tại cô không cần thiết phải biểu hiện nỗi chán ghét với Đỗ Hiểu Mị như vậy. Bình thường, cô đối với ai cũng đều rất hòa nhã, chỉ riêng lần này lại không cách nào bình tĩnh mà đối đãi với Đỗ Hiểu Mị. Chẳng trách ba chỉ cho rằng cô đang ghen, chứ không thật sự nghĩ đó là vì cô không thích Đỗ Hiểu Mị.

Tại sao còn phải lo lắng Đỗ Hiểu Mị sẽ thương tổn ba và cô chứ? Lần này, cô nắm quyền chủ động trong tay, cho dù Đỗ Hiểu Mị ranh ma đến thế nào cũng vậy, chỉ cần cô không còn là Phương Bình An trước kia thì tất cả sẽ thay đổi.

Nói không chừng Lê Thiên Thần đã dính dáng với cô ta từ trước khi kết hôn với cô. Chỉ cần cô có chứng cớ, cô có thể giải quyết hai kẻ đó cùng một lúc, ba tuyệt đối sẽ không tha thứ cho bọn họ!

Đúng vậy, chính là như thế! Cô nên tỉnh táo lại để tìm cơ hội đối phó chứ không phải cứ cứng đối cứng với bọn chúng. Phương Bình An, mi đã không còn là đóa tầm gửi trước kia nữa, mi phải hiểu cách bảo vệ mình cùng người nhà mới được!

Ôn Triệu Dung khó hiểu nhìn vẻ mặt Bình An chuyển từ tuyệt vọng, đến mê man bất định, rồi đến kiên định, giống như đã nghĩ thấu chuyện gì. Anh hạ giọng hỏi, "Không sao chứ?"

"Tốt lắm, em không sao rồi." Bình An lắc lắc đầu, đứng lên cười nói, "Em đã thông suốt rồi, cho nên không có chuyện gì đâu, vào đi thôi."

Ôn Triệu Dung sửng sốt, con bé này biến sắc mặt hơi quá nhanh thì phải.

Lúc trở lại đại sảnh, Phương Hữu Lợi và Đỗ Hiểu Mị đã khiêu vũ xong, Đỗ Hiểu Mị kéo cánh tay Phương Hữu Lợi đi về phía Lê Thiên Thần.

"Bình An đâu?" Phương Hữu Lợi hỏi.

"Ba, con ở đây." Bình An vừa vặn từ ngoài cửa vào đến, đi đến cạnh Phương Hữu Lợi, nụ cười trên mặt giữ vừa đúng mực.

"Con gái cưng của Chủ Tịch tới rồi, tôi không dám độc chiếm ngài thêm nữa." Giọng Đỗ Hiểu Mị rất thoải mái, đưa tay Phương Hữu Lợi giao lại cho Bình An.

Muốn có được một người đàn ông không phải là quấn quít chặt lấy mới có thể thành công, có đôi khi cư xử xa cách một cách thích hợp ngược lại sẽ tăng thêm cảm giác thần bí. Mục đích hôm nay của Đỗ Hiểu Mị đã đạt được, cô ta sẽ khiến cho Phương Hữu Lợi bị hấp dẫn từng chút từng chút một, không cần phải vội nhất thời.

Bình An cười cười với cô ta, sau đó khoác cánh tay bên kia của Phương Hữu Lợi, "Ba, con hơi mệt."

Nghĩ con gái bệnh nặng mới khỏi, Phương Hữu Lợi lập tức đau lòng, "Ba với con về trước."

Bình An cười ngọt ngào, "Dạ!"

Chuyển mắt, Bình An tặng cho Đỗ Hiểu Mị một nụ cười rực rỡ.

Đỗ Hiểu Mị, chúng ta còn nhiều thời gian!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro