Chương 12: Lắc tay đính ước

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nhận hộp cơm sáng dì Liên đưa cho, Bình An theo Lê Thiên Thần vội vã lên xe, không quên gấp gáp dặn, "Nhanh nhe, nếu không tôi sẽ bị giáo sư đầu trọc đó giết chết tươi."

Lê Thiên Thần nhìn cô, khóe miệng bất giác cong lên một nụ cười cưng chiều.

Nụ cười này khiến Bình An cảm thấy toàn thân run rẩy, da gà da vịt nổi hết cả lên.

"Mau ăn sáng đi." Anh cười, đã lái xe ra đường lớn.

Bình An rất nhanh giải quyết xong bánh mì và nước chanh trong hộp, cầm khăn giấy lau miệng, ánh mắt phiêu đãng nhìn ra cảnh sắc ngoài cửa sổ xe. Từ lúc lên xe đến giờ, Lê Thiên Thần đã dùng ánh mắt biết cười của anh ta nhìn cô vô số lần, cô muốn vờ đi cũng không được.

Nếu bình thường thì hẳn phản ứng của cô sẽ là tim đập rộn ràng, đỏ mặt xấu hổ nhìn lại, biểu hiện một chút rằng mình không cách nào kháng cự mị lực của anh ta. Nhưng bây giờ từng ánh mắt dịu dàng cùng thanh âm ôn tồn của anh ta đều làm cho cô chán ghét.

"Bình An." Anh rốt cuộc nhẹ giọng kêu cô một tiếng.

"Chuyện gì?" Bình An quay đầu lại, híp mắt cười với anh, dù không soi kính cô cũng biết mình cười giả dối bỏ xừ.

"Giáng sinh vui vẻ." Anh bật cười, đưa tay phủi mảnh vụn bánh bám trên chóp mũi cô.

Bình An có chút quẫn bách, cầm khăn giấy lau lau mũi, giống như muốn lau đi dấu vết anh ta vừa mới chạm vào cô. "Giáng sinhvui vẻ."

Lê Thiên Thần lấy ra từ túi áo khoác một hộp gấm màu trắng tinh xảo, "Tặng em."

Bình An ngây ngẩn cả người. Trong trí nhớ của cô, dường như một ngày này Lê Thiên Thần không có đưa cô quà tặng gì, không đúng, y như cũng không có tới đón cô về trường thì phải. Chỗ nào đó đã xảy ra thay đổi sao?

Thấy Bình An vẫn ngẩn người không tiếp nhận hộp gấm trong tay mình, ánh mắt hẹp

dài của Lê Thiên Thần hiện lên ý cười tự tin, "Định đưa cho em hôm qua, nhưng hôm qua em còn đang giận. Sao, vẫn giận à?"

Cho dù có biểu hiện lãnh đạm với anh ta đến thế nào thì tất cả mọi người đều cho rằng cô đang dỗi hờn tí thôi! Bình An cười nhận lấy quà tặng từ tay anh ta, cố gắng làm cho mình có biểu hiện mừng rỡ như điên, giả vờ chu miệng, "Em có giận gì đâu."

Đúng là thiếu nữ rất dễ dỗ ngọt! Lê Thiên Thần lắc đầu cười khẽ, "Mở ra xem thử có thích không?"

Bình An theo lời mở ra, là lắc tay tình nhân mới nhất quý này của "Caddy". Nó được quảng cáo rộng rãi bằng một câu chuyện rất động lòng người: là tín vật đính ước của một đôi tình nhân trải qua bao gian khó vất vả mới đến được với nhau. Cho nên, khi vừa được tung ra thị trường, chiếc lắc tay này trở thành lễ vật đính ước được rất nhiều thanh niên dùng để tặng bạn gái.

Lê Thiên Thần thế mà cũng biết đưa cho cô loại lắc tay tình nhân này? Trong thâm tâm, Bình An thật sự bị làm cho kinh sợ không nhỏ.

"Lần trước ở 'Tả ngạn' em thấy một cô mang lắc tay này nên rất hâm mộ, đúng không? Thế nào, không thích à?" Lê Thiên Thần nghiêng đầu nhìn cô, không thấy vẻ vui mừng kinh ngạc trên nét mặt cô như đã tưởng thì không khỏi có chút nghi hoặc.

Cô nhớ chứ... Lúc cô nói rất hâm mộ cô gái kia thì thật ra chính là đang hy vọng anh ta cũng có thể tặng cho cô chiếc lắc tay này, như vậy cô có thể danh chính ngôn thuận làm tình nhân của anh ta. Nhưng ngay lúc đó vẻ mặt của anh ta lại hết sức lãnh đạm, hoàn toàn không nghe lọt vào tai lời nói của cô.

"Em rất thích, cám ơn anh, anh Thiên Thần." Cô cất lắc tay vào, đáy mắt có một tia giễu cợt lướt qua.

"Chiều mai anh tới đón em về nhà." Xe đã tiến vào khu Đại Học, Lê Thiên Thần cho rằng sau khi Bình An nhận được quà tặng rồi thì hẳn sẽ không giận anh nữa.

Ngày mai là thứ sáu rồi. Bình thường cuối tuần cô đều sẽ về nhà với ba.

"Có thể không được, trong trường có việc, cuối tuần này sợ em không về nhà được." Bình An bỏ chiếc lắc tay vào túi xách, cười nói với Lê Thiên Thần.

"Không sao, anh đón em đi ăn cơm." Lê Thiên Thần vẫn không bỏ qua.

Bình An cố nhịn để không trợn trắng mắt, "Vậy được."

Xe ngừng trước cửa trường, Bình An khẩn cấp xuống xe, "Tạm biệt, anh Thiên Thần."

Nói xong cũng không quay đầu lại mà chạy nhanh như một làn khói về hướng lớp học.

Vất vả vượt qua tiết thứ hai của Triết luận Mao, sau khi tan học, Bình An ôm bụng, lã chã chực khóc nhìn vị giáo sư có biệt danh sát thủ đầu trọc tâm địa sắt đá kia, năn nỉ ông ta đừng ghi sổ tội cô cúp cua, "Thầy, em thật sự đau đến không chịu nổi, nhưng vì cố học tiết của thầy nên em liều cái mạng nhỏ này đến học tiết thứ hai, vì muốn đón nhận sự dạy dỗ nhiệt tình của thầy, tiếp nhận sự dạy dỗ của một vĩ nhân, một lãnh tụ vĩ đại..."

Giáo sư đầu trọc chỉ lạnh lùng nhìn Bình An, "Đừng kiếm cớ, cúp cua là cúp cua."

Bình An nóng nảy, "Thầy ơi, em không phải kiếm cớ, em thật sự bị bệnh mà."

Vi Úy Úy luôn ưu tú trong nhân phẩm và học vấn cũng đứng cạnh nói giúp, "Thưa thầy, Bình An bệnh nặng mới khỏi, thân thể thật sự không được khỏe ạ."

Trong lớp có mấy bạn học khác còn chưa đi cũng đang năn nỉ giúp Bình An.

Quan hệ trong lớp của Bình An xưa nay cũng không tệ lắm.

Nhìn dáng vẻ vô cùng đáng thương của Bình An, giáo sư đầu trọc cuối cùng vẫn bỏ qua cho cô, khiến Bình An cảm động đến suýt nữa thì lệ rơi đầy mặt. Cô rốt cuộc có thể không cần thi lại rồi.

Muốn trở thành Chủ Tịch Hội Sinh viên, yêu cầu cơ bản nhất chính là không thể có môn nào bị thi lại, nợ môn cũng không được.

Giờ cơm trưa, toàn thể đồng nghiệp ký túc xá 505 vẫn lựa chọn phòng ăn tầng thượng của trường học như cũ. Trong trường có mấy nhà ăn, giá tiền cũng chia làm mấy cấp bậc, bọn Bình An thích nhất là phòng ăn tầng thượng bởi tuy giá tiền cao một chút nhưng được cái tương đối sạch sẽ, ít nhất không cần xếp hàng dài thòng và cũng sẽ không phải thét chói tai khi nhìn thấy vài chú sâu ăn lá chết đứ đừ trong đồ ăn.

Buổi chiều họ chỉ có tiết năm sáu, tiết bảy tám không có lớp nên quyết định sau khi tan học sẽ đi thẳng đến phố ẩm thực gần trường để ăn cơm tối.

Ăn được một nửa, Bình An nhận được điện thoại của Đàm Tuyền, muốn cô lập tức đến văn phòng của Hội Sinh viên, nói là có hội nghị khẩn cấp.

Đôi mày thanh tú của Bình An khẽ cau, gọi điện thoại cho Ôn Triệu Dung.

"Học trưởng, ở đâu vậy?" Điện thoại được tiếp, lại nghe được một tiếng kèn chói tai.

"Trên cao tốc đến sân bay, phải đi đón một người." Thanh âm sang sảng của Ôn Triệu Dung truyền đền từ đầu bên kia.

"A, vậy không có gì." Bình An nghĩ, có lẽ anh cũng không biết việc Hội Sinh viên muốn họp.

"Sao vậy?" Ôn Triệu Dung hỏi.

"Đàm Tuyền bảo em đi họp." Bình An trả lời.

"Có thể là về chuyện tài trợ, em cứ nói với anh ta, ngày mai chúng ta có hẹn với Tổng Giám đốc Lý ăn cơm, nếu như không có việc gì ngoài ý muốn, ngày mai sẽ có thể lấy được tiền tài trợ." Ôn Triệu Dung nói.

Cúp điện thoại xong, Bình An vội ăn nốt chỗ cơm còn lại, sau đó nói với các bạn mình phải đi họp trước.

Người dự họp cũng không nhiều, chỉ có Đàm Tuyền và thư ký trưởng, còn có một Tổ trưởng Tổ Tổ chức Chương Hiểu Vĩ.

"Phương Bình An, Tổ Ngoại giao của các cô xin tài trợ thế nào rồi? Dạ tiệc Nguyên Đán chuẩn bị khai mạc, lúc này tiền bạc rất thiếu." Đàm Tuyền nghiêm túc nhìn Bình An hỏi. Anh đến từ nông thôn, luôn có một loại tâm lý căm ghét nhà giàu một cách khó hiểu.

"Đã hẹn Tổng Giám Đốc Công ty Thực phẩm Đại Phán ngày mai ăn cơm, chắc thuyết phục rất nhanh thôi." Bình An thanh thản ngồi trên ghế, cười tủm tỉm nhìn Đàm Tuyền.

Khóe mắt Đàm Tuyền co rút. Thật không hiểu, vì sao cô muốn gặp lãnh đạo công ty nào đều dễ dàng như vậy, còn những người xuất thân trong gia đình bình thường như anh thì muốn gặp một quản lý thôi cũng phải hẹn tới hẹn lui, xin xỏ rất lâu mới có thể có năm phút đồng hồ gặp mặt.

"Như vậy tốt nhất, Tổ Ngoại giao các cô vẫn kiên trì muốn tự mình xử lý tiền tài trợ trong hoạt động của trường chứ?" Đàm Tuyền dấu đi nỗi khó chịu nơi đáy mắt, lại nghiêm giọng hỏi.

"Đó là đương nhiên." Bình An cười nói.

"Như vậy, trong buổi dạ tiệc, trường chúng ta có mời đến một vài nhân vật tiếng tăm ngoài xã hội, có một số là anh chị khóa trên đã ra trường, một số khác là ông chủ những công ty xí nghiệp từng quyên góp cho trường. Đến lúc đó Tổ Ngoại giao các cô lo việc tiếp đãi nhé." Đàm Tuyền nói.

"Được." Bình An gật đầu lên tiếng.

"Đây là danh sách, cô xem qua trước đi." Chương Hiểu Vĩ đưa danh sách khách mời cho Bình An.

Bình An nhận lấy, vừa liếc đã nhìn thấy tên của Đỗ Hiểu Mị.

Sao lại quên mất thế nhỉ, Đỗ Hiểu Mị là cựu Chủ Tịch Hội Sinh viên, sao có thể không mời cô ta chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro