Chương 1: Nghiệt duyên.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cộc cộc, cộc cộc...." Tiếng bánh xe lăn lốc cốc trên nền đá sỏi vang lên đều đều, vang lên trong chốn chùa thanh tịnh.

Chùa Thiên Phật trú ngụ ở sát vách núi, đã có lịch sử nghìn năm, được xem là chùa của hoàng gia vì có tiếng linh nghiêm. Đây cũng là nơi Vương Phi của Ôn Vương - Hạ An An bị giam giữ vì tội thông dâm. Một tháng trước, Hạ An An bị chính phu quân của mình bắt dâm tại tư phòng, Ôn Vương - Mộc Bình Bình tức giận khôn nguôi nhưng nể tình cảm phu thê, tha cho Hạ An An tội chết, đưa lên chùa giam giữ. Không ai biết gian phu của Ôn Vương Phi là ai, cũng không ai biết tại sao Ôn Vương lại không giam Vương Phi vào ngục...

Tư Hoành vén chiếc màn xe ngựa lên, ra hiệu cho Tư Pháp gọi Vương Gia. Tư Pháp thấy thế, thấp giọng gọi: "Vương Gia, đã đến chùa Thiên Phật."

Một bàn tay thon dài vươn ra, từng khớp xương rõ ràng cứng cáp, vừa nhìn đã biết là người luyện võ lâu năm. Mộc Bình Bình đưa tay vào thành xe lấy đà nhảy xuống, đưa mắt nhìn về mái chùa Thiên Phật hư ảo trong khói hương, lúc ẩn lúc hiện trong khói mây trắng xóa, giống như nàng vậy, mờ ảo khó nắm bắt. Hắn thở dài rồi đạp chiếc giày gấm bước đến.

Trước cổng chùa có 1 sư tăng đang đứng là Pháp Không Đại sư, chủ trì của chùa Thiên Phật, khuôn mặt đầy nếp nhăn của năm tháng để lại, đôi mắt tinh anh như thấu hiểu vạn vật thế gian. Mộc Bình Bình chắp tay chào ông, Pháp Không Đại Sư cũng khẽ cúi đầu, sóng vai bước đi. Mộc Bình Bình mở miệng trước: "Đại sư, nàng ấy sao rồi?."

Pháp Không Đại Sư không nói gì, cho đến khi gần đến Bất Viện - nơi giam giữ Hạ An An - Mộc Bình Bình tưởng rằng ông không nghe được câu hỏi đó thì một tiếng nói chậm rãi vang lên: "Thí chủ, thiên hướng thay đổi, thời vận đổi thay, có lẽ đây là lần cuối chúng ta gặp nhau, bần tăng có đôi lời muốn nói trước khi đi. Thí chủ là nhân trung long phượng*, cả đời tinh anh, duy chỉ có trong tình duyên là lận đận, bỏ đi điều tốt đẹp nhất. Khi có thể thay đổi lại nhân sinh, xin thí chủ hãy biết nắm giữ, tất cả đều tùy vào sự lựa chon của người."

*Nhân trung long phượng: Phượng rồng trong loài người, ý chỉ người tài giỏi hơn hẳn người thường.

Mộc Bình Bình mơ hồ không hiểu ý, định mở miệng hỏi lại lần nữa thì Pháp Không Đại Sư đã quay lưng bỏ đi, hắn đành phải bước tiếp vào Bất Viện. Vào mùa đông, cây cối ở đây đều trơ trọi hết cả, mang không khí xơ xác tiêu điều cho đình viện. Hắn chợt hối hận vì đến đây gặp nàng, nàng vốn dĩ không thích hắn, tại sao hắn phải đến đây chứ? Nàng vốn dĩ thương một nam nhân khác, việc gì hắn phải ngu ngốc đến xem nàng có khổ cực không cơ chứ? Mộc Bình Bình cười khổ, dù sao đi nữa, việc nàng lừa dối hắn là hiện thực rành rành, nếu đã như vậy, lần này hắn sẽ giáp mặt nàng nói chuyện thật rõ ràng.

Mộc Bình Bình đi đến cuối đình viện, xen giữa những cành cây khô héo là một tấm hình đơn bạc. Bóng lưng ấy thẳng tắp ngồi ở bên bờ vực thẳm, bạch y phiêu phiêu, 3000 sợi tóc buông r ũ như rèm lụa đen không một trang sức tô điểm. Chủ nhân của mái tóc khẽ quay đầu nhìn người mới đến, dung nhan tuyệt đại phong hoa, đôi mắt như chứa cả một hồ nước mùa thu đượm buồn, khẽ nở nụ cười nhẹ như gió mây: "Chàng đến rồi..."

Khoảnh khắc ấy tim của Mộc Bình Bình như thắt lại, cơn tức giận mà hắn nén đi bao ngày qua bùng nổ: "Xem ra cuộc sống của nàng 1 tháng qua thật an nhàn, còn có thể ngồi đây tương tư tình nhân! Tên kia đã bị ta làm cho thân bại danh liệt, nàng đừng mơ tưởng có thể hạnh phúc bên hắn! Ta đã viết hưu thư đưa đến phủ Thái Phó, Hạ An An, từ giờ trở đi ta và nàng không liên quan đến nhau! "

Hạ An An không đáp lại, nhìn dung nhan mình đã khắc sâu tận xương tủy, mày kiếm sắc bén, đôi mắt hoa đào, môi mỏng mím chặt, đây là chấp niệm một đời của nàng, trước kia đã vậy, bây giờ cũng thế. Mặc dù hắn không tin nàng cũng không sao, nàng sẽ dùng hết đời này để yêu hắn. Nhưng chỉ đời này nữa thôi, Mộc Bình Bình, kiếp sau, ta vĩnh viễn sẽ không yêu chàng nữa.

Hạt tuyết đầu tiên của mùa đông rơi xuống, đậu trên mai tóc đen của Hạ An An, dần dần dày đặc.Nàng bỗng nở một nụ cười, nụ cười chói mắt như ánh mặt trời, đẹp như bông hoa mẫu đơn vừa chớm nở, làm nhức nhối tim hắn. Một giọt máu đỏ tươi từ khóe miệng nàng chảy xuống, thấm đẫm vạt áo trắng như thêu lên một đóa hoa bỉ ngạn, màu đỏ đối lập với khuôn mặt trắng nõn gầy gò khiến dung nhan của nàng thêm yêu diễm, thân mình của nàng dần dần ngã về phía sau...

Mộc Bình Bình chỉ thấy môi nàng mấp máy rồi ngã về phía bờ vực. Hắn gần như điên cuồng chạy đến nhưng lại không thể bắt kịp vạt áo của nàng, màu áo trắng như phai nhòa cả tầm mắt hắn. Hai từ cuối cùng nàng nói với hắn là: "Bất kiến.". Vĩnh viễn không gặp lại.

Hắn không chịu nổi gào lên: "An An, An An của ta!! An An!"

Tư Hoành và Tư Pháp canh giữ ngoài đình viện nghe được tiếng hét thì hoảng sợ vội chạy vào, khi thấy Vương Gia của họ như người điên lao xuống bờ vực thì nhanh chóng kéo lại. Mộc Bình Bình dãy dụa, tung chưởng đến hai người họ nhưng Tư Hoành và Tư Pháp vẫn khư khư giữ cánh tay của hắn. Một lúc lâu sau, khi cả hai thị vệ không còn hơi sức nữa thì chợt Mộc Bình Bình ngồi sụp xuống, như chợt nghĩ ra điều gì đó: ''Nàng hộc máu, bị trúng độc, có người hạ độc nàng, có người hạ độc nàng..." 

Hắn hét lên: "Tư Pháp, Tư Hoành, vào lục soát phòng vương phi cho ta, nhất định phải tìm được lọ thuốc độc!"

Tư Pháp và Tư Hoành nghe lệnh đành phải gắng gượng thân mình đầy thương tích đi lục soát. Ngay sau đó, họ tìm được một chiếc bình sứ cùng với một bức thư lẳng lặng nằm ở mặt bàn.

Mộc Bình Bình cầm tờ giấy trong tay, tức giận vò nát. Mộc Lưu Ly, gan thật lớn.

Năm Vĩnh Khánh thứ 67, quận chúa Mộc Lưu Ly bị vạch tội ám hại Ôn Vương Phi, sắp đặt vụ thông dâm khiến cho Ôn Vương Phi bị mang tiếng xấu, bên cạnh đó còn hạ độc Hạc Đỉnh Hồng khiến cho Vương Phi hộc máu mà chết. Ôn Vương nổi giận, tự tay giết Mộc Lưu Ly, nghe người thu dọn tử thi kể lại, Mộc Lưu Ly chết không toàn thây, máu thịt lẫn lộn như bị chém nghàn đao, mắt cùng lưỡi đều bị rút đi trước khi bị chém, thê thảm không nỡ nhìn. Thiết Xương Vương nghe tin con gái mất, dẫn quân đến trước Ôn Vương Phủ đòi công đạo, kết quả là cả một tòa vương phủ không có một bóng người.

Lúc này, Mộc Bình Bình đang quỳ gối bên bờ vực của chùa Thiên Phật. Hạt tuyết bám đầy trên tóc cùng y phục chứng tỏ hắn đã ngồi rất lâu. Mộc Bình Bình cầm bầu rượu lên uống một ngụm rồi đổ xuống đáy vực: "An An, hôm nay ta mặc bộ y phục bạch y nàng thích, gài tóc bằng chiếc trâm bạc nàng tặng, còn cầm theo bình rượu Lê Hoa Nhưỡng mà nàng ủ nữa, sao mãi không thấy nàng lên uống cùng ta? Kẻ thù ta đã giết sạch hết rồi, ta cũng xé tờ hưu thư đi, hai nô tỳ của nàng ta đã thả ra khỏi nhà giam trở về phủ Thái Phó, sao nàng còn chưa trở về? Có phải nàng vẫn hận ta không? Hận ta không tin tưởng nàng, hận ta buông tay để nàng đi, hận ta vô tình bạc nghĩa? Ta cũng hận bản thân ta, ngu muội, hồ đồ, dốt nát, liệu nàng có thể về đây đánh ta không, đừng trốn ta như vậy nữa...An An..."

"An An, An An, tim ta như thể  bị vạn tiễn xuyên qua, có phải nàng đang trừng phạt ta không? An An, An An, ta xin lỗi nàng... An An, An An, ta đã biết lỗi rồi mà..." Một giọt nước mắt trong suốt khẽ chảy xuống gò má Mộc Bình Bình, nhanh chóng tụ lại ở dưới cằm rồi chảy xuống y phục, đông lại thành hạt nước.

Mộc Bình Bình như mất hết sinh lực ngã xuống nền tuyết lạnh băng, đôi mắt hoa đào đã từng bừng sáng nay ảm đạm nhìn về phía vưc thẳm. An An, kiếp này ta nợ nàng, nếu có kiếp sau, ta thề dù có có phụ hết thiên hạ, cũng sẽ không phụ nàng, cho dù có thịt nát xương tan, ta cũng sẽ cho nàng một cuộc sống hạnh phúc... An An của ta...

Tuyết vẫn rơi đây trời, vô tình phủ lên thân mình của người nằm trên tuyết, như là phủ bụi che đậy một mối nghiệt duyên, mở đầu cho một câu chuyện khác.

Xa xa, Pháp Không Đại Sư khẽ xoay chuỗi hạt thở dài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro