Chương 1 : Có tiện không ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh hoàng hôn màu cam nhẹ nhàng bao trùm lấy chiều ngày hạ, một cơn gió lướt qua cuốn theo mấy chiếc lá khô bay ngang chiếc xe bus vừa rời bến. Mảng lớn hình quảng cáo phun sơn trên thân xe dần biến mất vào dòng xe cộ giờ cao điểm, trong hình, một gương mặt tinh xảo mang đôi chút lạnh lùng đang hơi mỉm cười, sau lưng là một bức tường hoa, logo thương hiệu hoa cao cấp được in bên hông.

Trạm xe bus chật hẹp đông nghẹt người, hai cô gái mặc đồng phục học sinh ngồi trên băng ghế cúi đầu cùng xem một đoạn video, không cắm tai nghe, âm thanh phát ra hình như là một buổi họp báo tuyên truyền phim.

" Vừa rồi đạo diễn Lật nói chính bạn đã giúp A Sát tìm được cảm hứng, fan cũng thường xuyên hâm mộ nói tướng mạo cùng khí chất của Kha Dữ siêu sang, là gương mặt phù hợp với màn ảnh rộng nhất, đối với những điều này bạn có ý kiến thế nào?"

Nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa cười khẩy: " Mc này có biết nói chuyện không thế ? "
Nữ sinh tóc ngắn đáp: " Cười chết, chắc không ai không biết khả năng diễn xuất tệ hại của Kha Dữ đi, nâng lên tận trời cũng chỉ là bình hoa di động mà thôi."

Video im lặng khoảng vài giây, một giọng nam truyền tới, lạnh lùng mà thờ ơ nói: " Không có gì muốn nói, cũng sẽ đầu thai thôi "
Phía dưới truyền đến một trận tiếng cười, tiếp đó video liền kết thúc. Màn hình hiển thị hotsearch #Kha Dữ sẽ đầu thai#.
Phía dưới đều khen hắn thẳng thắn, nhất thời không biết là của fan hay thật sự là người qua đường
Nữ sinh đánh chữ nhanh chóng, vừa đánh vừa nói: " Đầu thai tốt cũng coi như một loại bản lĩnh?, không biết xấu hổ, còn không biết cố gắng cái thiện kỹ năng diễn xuất, xuất hiện là cay hết cả mắt "

Cô phàn nàn tới hăng say nhiệt huyết, bên cạnh, một chàng trai mặc áo phông đen mang khẩu trang đen liếc nhìn cô, rồi lại thu hồi tầm mắt, không bộc lộ bất cứ cảm xúc gì. Anh ngồi ở băng ghê cuối, khuỷu tay chống lên hai đầu gối, trên tay buông thõng chiếc túi nilon rất bình thường, trong đó có dưa, trái cây, rau củ cùng một ít nhu yếu phẩm hàng ngày mua ở chợ cuối buổi. Bởi vì luôn cúi đầu im lặng không tiếng động nên cũng không có ai chú ý tới sự tồn tại của anh.

Nữ sinh trung học tiếp tục chỉ trích vị nghệ sị họ Kha: " anh ta là diễn y như một khúc gỗ! chính là một khúc gỗ! " . Bên dưới khẩu trang anh hơi câu lên khóe miệng, thầm gật đầu, trong lòng phụ họa nói: " đúng vậy " .

Một lúc sau, xe bus số 33 vào bến, qua hai trạm dừng nữa sẽ là những khu dân cư cũ . Trên xe chật kín người, người muốn lên xe lại càng đông, ở hai cửa trên dưới tranh giành nhau chen vào. Mấy cô nữ sinh ngồi chờ xe không có gì ngạc nhiên mà nhìn chằm chằm. Sau chừng 10 giây cuối cùng chiếc xe cũng chặt kín người, khó khăn khép lại. Trước khi rời trạm, các cô vô cảm cùng những hành khách khác xếp thành cá mòi đóng hộp, bất chợt chuyển tầm mắt.

" Vl, kia là—"

Hai nữ sinh nhìn nhau, đều từ trong mắt nhau đọc được nỗi kinh ngạc cùng khiếp sợ.

Trong hàng số những khuôn mặt mệt mỏi hướng ra ngoài cửa sổ, có một gương mặt có thể coi là có chút sức sống. Chiếc khẩu trang đen được kéo xuống dưới, nước da có chút cảm giác tái nhợt, bởi vì ngũ quan hài hòa , làm người ta chớp mắt sẽ bỏ qua nhưng nhìn kĩ lại sẽ thấy cũng rất đẹp .

những mờ mịt tối tăm trong cabin xe nháy mắt như rút đi hết, chỉ còn nổi bật lên một khuôn mặt đẹp tới vô thực, ngay cả phố xá xám xịt cũng có thêm chút màu sắc.

Màn hình quảng cáo trên cao đang chiếu lại tin tức giải trí đã phát cả ngàn lần trong tháng mà chẳng mấy ai nghe, nhưng lúc này lại trở nên đặc biệt rõ ràng trong buổi chiều hoàng hôn.

Lật Danh, vị đạo diễn phim truyền hình nổi tiếng đang nói trước máy quay và hàng chục chiếc micro: " Nói tới xinh đẹp, Kha Dữ trong giới giải trí cũng không tính là đẹp nhất, nhưng ở cậu ấy đem tới sự rung cảm, lần đầu tiên tôi nhìn cậu ấy qua ống kính máy quay,..... loại rung cảm mà cậu ấy đem lại, được quay chụp, phóng đại trong ống kính, thật khó để diễn tả lại nhưng khiến người khác rất khó chối từ......."

Chiếc xe bus chạy chậm dần rồi dừng lại, tuy vậy vẫn khuấy lên một đám bụi bặm. Khu dân cư cũ khổng lồ trải dài dọc theo hai bên đường phía sau trạm xe, khoảng cách giữa các tòa nhà dày đặc, gần đến mức chỉ cần mở cửa sổ ra là có thể chạm tay người đối diện.

Kha Dữ đi dọc theo đường chính với tốc độ chậm rãi, bắt gặp một chiếc xe tải nhỏ đang bán quýt liền dừng lại mua một cân. Tới ngã ba thì rẽ phải, một gian hàng mì xào xúc xích đang nghi ngút khói, tiếng máy xào mì và tiếng quạt phát lên không ngừng, con ngỗng nướng óng ánh vàng được treo bên dưới chiếc cửa sổ dán dòng chữ màu đỏ: Ngỗng Sư Tử Nướng.

Anh không cùng bất cứ ai chào hỏi, đi thẳng vào một con ngõ hẹp, xoay người bước lên bậc thềm bê tông trước cửa một tòa nhà cũ. Chiếc cửa chống trộm có lẽ là đồ giả, cắm chìa khóa vào ổ, Kha Vũ bước vào cửa, bật đèn. Ánh đèn rất tối và nhợt nhạt, chụp đèn từng được tháo ra rửa sạch một lần, giờ đây bên trong đã có một lớp dày đặc đều là xác côn trùng.

Căn nhà không lớn, khoảng 70 mét vuông chia làm ba phòng ngủ, một phòng khách, một phòng bếp và một phòng tắm, trang trí đơn giản, nhiều chỗ là ván xi măng hoặc ván đá hoa cương.

Mới vừa ngồi xuống thì điện thoại liền reo, người đại diện Mạch An Ngôn ở trong điện thoại hỏi: " đã tới nơi rồi?"

Kha Vũ đáp: "Ừ". Anh đến công ty họp vào buổi sáng và trở về bằng xe bus vào buổi chiều. Từ trung tâm thành phố tới nơi này đã chuyển ba chuyến và ngồi xe hai tiếng rưỡi đồng hồ. Mạch An Ngôn ủ rũ: "Anh của tôi ơi, tìm cảm hứng cũng không cần đến mức này chứ."

Anh vừa nhận một bộ phim nghệ thật, thù lao không cao nhưng lại rất thích kịch bản. Đạo diễn Đường Trác từng là một biên kịch, bây giờ còn tính là người mới trong giới đạo diễn, hai người đã trò chuyện cả đêm khi quyết định vai diễn, anh nhìn ra khát vọng của đạo diễn, đạo diễn nhìn ra vô vọng của anh, là một sự ăn ý rất đáng chờ mong, duy chỉ có Mạch An Ngôn lại rất tức giận, bởi sau khi quyết định nhận vai diễn này Kha Vũ nói muốn nghiên cứu nhân vật, sau đó liền thu dọn hành lí tìm đến một khu dân cư cũ trong thành phố dựng trại đóng quân.

Kha Vũ phân loại đồ dùng hàng ngày mua được trong dịp khuyến mãi từ túi nilong, qua loa chiếu lệ nói với Mạch An Ngôn: "được rồi"
Hai người ông nói gà bà nói vịt, Mạch An Ngôn nhắc anh: "anh chú ý chút, đừng để fan nhận ra. Một người trợ lí cũng không đem, để em coi anh sống kiểu gì !"

Tiếng thở dài trầm mặc phát ra trong điện thoại, trực giác Mạch An Ngôn vẫn luôn cảm thấy không tốt, nghi ngờ hỏi: " anh không phải đã bị lộ rồi đó chứ ?"

Tuy Kha Dữ vẫn luôn đóng phim nhưng anh lại không phải phái diễn xuất, chính là kiểu nếu viết " diễn viên trẻ " vào phần giới thiệu thì sẽ bị giang cư mận chế giễu đến chết — nhưng anh cũng không phải lưu lượng, độ thảo luận và đề tài không thể so sánh với thần tượng trẻ. Mạch An Ngôn tự mình cho rằng Kha Dữ không chìm đến mức này, vẫn tương đối trong mức an toàn.

Kha Dữ chống cằm, trong mắt có ý cười: " Lúc đợi xe nghe được rất nhiều lời khuyên từ hai nữ khán giả, tiếp thu được không ít, theo lễ phép đành lịch sự kéo khẩu trang xuống bày tỏ lòng biết ơn."

Mạch An Ngôn vừa nghe huyết áp liền tăng muốn nổ, vẫy tay ra hiệu trợ lí Nancy kiểm tra quảng trường hắn, hướng trong điện thoại cầu xin: "Không được như vậy, đầu tôi muốn trọc rồi anh ơi! một tháng là quá dài, một tuần đủ chứ anh trai?"

Hắn thiếu chút không nói rõ
Với đức hạnh của Kha Dữ, dù có ở khu đô thị cũ này một năm cũng chưa chắc diễn ra được gì. Dù gì cũng đều xôi hỏng bỏng không, việc gì phải đầu tư quá nhiều tâm sức? phải biết là vì cái 1 tháng này mà hắn đã từ chối 8 hoạt động!


Kha Dữ đem điện thoại kẹp dưới tai, hai tay bắt đầu mở túi đồ mới mua, đáp lại một tiếng " được "

Cái 'Được" của anh, cơ bản tương đương với " biết rồi, mà tôi không nghe"

Mạch An Ngôn đánh hơi được ý nghĩ muốn cúp điện thoại của anh, chớp thời cơ mà " a " một tiếng. Nhanh chóng nói: " Tối mai giải trí GC có tiệc tối, người thừa kế cũng có mặt, anh nhớ tới đó"

Kha Dữ mất 2 giây để xác nhận một sự thật: " Tôi không có dự án nào của GC."

Mạch An Ngôn đau đầu nhức óc: " tôi có."

"Ứng Ẩn sẽ tới." Hắn suy nghĩ một chút, " Phim mới của Ứng Ẩn là GC đầu tư đó, cô ấy là minh tinh hạng A, đủ rồi."

Mạch An Ngôn biết hắn không thích xã giao

Trước đây Kha Dữ đã từng biểu lộ ý định chấm dứt hợp đồng, kỳ thực hắn có chút sợ,không thật sự dám ép anh đi mấy bữa tiệc rượu. Nhưng địa vị của GC không giống, hắn tận tình khuyên bảo: " Tháng 12 GC muốn mở họp báo, trong vòng đã phong phanh tin đồn rồi, kế hoạch đầu tư và quy mô năm tới của "Minh Nhuệ" đều sẽ được nâng cấp, tới lúc đó hàng đống kịch bản, dự án, đạo diễn giỏi đều sẽ được giao cho họ, anh đi không có chỗ nào không tốt hết."

Kha Dữ từ trên sofa đứng dậy, bắt đầu thu dọn những đồ dùng hàng ngày vừa mua trong túi nilong: túi đựng rác, màng bọc thực phẩm, nước sát khuẩn, bột giặt, đóng đóng mở mở tủ gỗ ép mỏng manh, anh lạnh nhạt nói: " Người thừa kế GC, là cái người có rất nhiều tin đồn trong giới kia?" Mạch An Ngôn ở đầu bên kia hết đóng lại mở miệng, Kha Dữ không cho chắn cơ hội giải thích, trực tiếp nói rõ: " Tính hướng hắn không đúng."

Mạch An Ngôn chưa kịp cắn rứt lương tâm mà phủ nhận , Kha Dữ đã tổng kết: " không đi."

-----

Nhà lầu có 4 tầng, 1,2 sử dụng cá nhân, 3,4 cho thuê, tầng 4 cho năm người thuê, chỉ có tầng 3 rộng rãi, chỉ 1 người ở.

Chủ nhà đi phía trước, nói như đang giới thiệu, đồng thời quay đầu nở nụ cười với Thương Lục:"vị khách trọ kia sạch sẽ, cậu xem trước một chút, nếu không được, tôi lại hỏi phòng khác."

Thương Lục gật gật đầu, hai tay đút túi, không nói gì có chút lạnh lùng, tới mức hơi dọa người, chủ nhà không dám nói nhiều.

Hắn mới từ Pháp về nước được mấy hôm, máy bay tư nhân hạ cánh trên tầng thượng của trụ sở bất động sản Tần Đức tại Ninh thị, sau gần một tiếng lái xe mới tới đây. Trước khi gặp chủ nhà hắn vừa cúp điện thoại em gái Thương Minh Bảo, cô nương cho rằng hắn về nước chơi bời gì mới mẻ, hắn tiện tay chụp tấm ảnh gửi qua, "đến đây?" Thương Minh Bảo liền một đi không trở lại .

Chủ nhà thả nhẹ bước chân, cho dù đi phía trước cũng nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt. Anh họ của con rể của anh họ xa của hắn nhiều lần nói cho hắn, có công tử bột của nhà lắm tiền nào đó muốn tới khu dân cư cũ này trải nghiệm cuộc sống, bảo hắn sắp xếp đàng hoàng tử tế một chút, nhưng không được quá đàng hoàng.

Về phần có tiền đến mức nào, vị họ hàng xa xa xa xa kia không nói rõ, chủ nhà lăn lộn trong chốn giang hồ pha trộn, nhìn thấy người mắt đầu tiên liền thấy triệt từ trong ra ngoài. Phỏng chừng.... chính là chủ nhân trong nhà có một triệu tám usd đi. ( đại khái là rất là có tiền mà tui không biết để thế nào)

Cầu thang đi lên hết tầng này lại tầng khác, gạch xi măng thô ráp, vết nứt tối màu trên sàn, dây điện quấn quanh trần nhà lộ ra ngoài với ngọn đèn điện treo ở cuối, sắc trời tối sầm, chủ nhà trọ ấn công tắc, tia sáng chớp một cái, đèn sợi đốt sáng lên.

Toàn bộ quá trình Thương Lục không lên tiếng, tầm mắt dõi theo bước chân, trong đầu như có một ống kính, lóe lên vài phân cảnh.

Lên đến tầng 3, huyền quan chật hẹp, cửa nhỏ đóng chặt.

Phòng ốc như này không mong đợi gì có thể cách âm, một trận âm thanh xoong nồi, mùi hương thoang thoảng từ trong khe cửa bay ra.

Chủ nhà quay đầu chỉ chỉ cửa cười nói: " Rất biết sinh hoạt!"

Không biết biết hay không biết sinh hoạt, nhưng mùi rất thơm.

Cắt sườn thành từng miếng, cho vào chảo chiên trên lửa nhỏ cho đến khi chín vàng và nhạt màu, sau đó dùng đũa gắp từng miếng sườn ra. Đun nóng dầu, cho hành, gừng, tỏi, tiêu vào xào thơm, cho tiêu xanh và mầm tỏi vào chảo, Kha Dữ làm răm rắp theo công thức, còn chưa kịp xào lại truyền đến một tràng tiếng gõ cửa.

Bình thường mà nói, nơi này sẽ không có người tới gõ cửa phòng anh. Không nợ tiền thuê nhà, không có mất nước mất điện, cũng chưa tới thời gian kiểm tra gas. Cửa phòng không có mắt mèo, Kha Dữ lấy khẩu trang trên móc đeo vào, đợi tới lúc vang lên tiếng gõ cửa thứ hai, anh vặn tắt bếp, mở cửa.

Chủ nhà nhỏ gầy đứng ngoài cửa, bởi đợi lâu mà trán chảy mồ hôi bóng loáng, vửa mở miệng khẩu âm dày đặc.

" Chào cậu" chủ nhà cười nói.

Kha Dữ gật gật đầu, tầm mắt hướng lên trên một chút, chỉ thấy cổ và ngực của một người khác.

T shirt đen rộng rãi, trên cô đeo vòng bạc, không có mặt dây chuyền, hay tay đút trong túi quần yếm, nhận ra tầm mắt Kha Dữ, duỗi một tay, nói: " xin chào, họ Thương."

Kha Dữ có chút bệnh sạch sẽ, nhanh chóng cùng hắn nắm tay, đồng thời cảm thấy buồn cười một cách kì lạ khi nghi thức như bắt tay xuất hiện ở đây.

Anh tự giới thiệu: " Mộc."

Trong tiếng ồn cách một bức tường của chợ tối, âm thanh có một loại cảm xúc méo mó, rất êm tai.

Đối phương quá cao, Kha Dữ không thể không ngửa đầu ngước mắt, rồi rơi vào một đôi mắt lạnh lùng tới có chút ép người.

Kha Dữ sững sờ trong giây lát.

Cũng quá đẹp trai rồi.

Anh còn chưa kịp thu lại tầm mắt, liền thấy đối phương hơi nghiêng đầu về phía mình, khóe môi câu lên, vẻ mặt có chút trêu chọc.

Hắn nói: "Mộc tiên sinh ở nhà cũng đeo khẩu trang sao"

Kha Dữ rũ mắt, không mặn không nhạt giải thích: "hủy dung, không cần bỏ ra dọa người."

Tầm mắt của anh lần nữa trở lại trên người chủ nhà, chủ nhà thấy thế liền nói: "đây là cháu trai của bà con xa của tôi, vừa mới tới Ninh thành, tạm thời ở đây một tháng, không biết cậu có tiện không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro