Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoàng nhíu mày ngồi suy nghĩ: “Thâu hết pháp… người bên ta lẫn của họ… chưa biết ai thắng ai thua… nhưng chắc chắn sẽ chết rất nhiều… không lẽ làm thầy pháp, nghiệp cũng từ đây mà ra”.

Khôi vỗ vai Hoàng nói:

“có chuyện gì mà thất thần dữ vậy anh?”.

Hoàng mỉm cười nói:

“Đáng không hả em? Sát nghiệp nhiều lắm đấy… không phải chuyện giỡn đâu?”.

“Người làm tâm linh như chúng ta… một khi có binh quyền… đấu tranh mãi không ngừng? Anh nghĩ xem… bây giờ anh giúp người… có chắc người của anh không bị chết? Chúng ta làm tròn bổn phận của mình là được rồi… đừng nghĩ nhiều quá… mông lung lắm anh ơi”.

“Anh cám ơn… để anh cân nhắc lời em nói… nếu bất đắc dĩ… anh sẽ thâu hết binh của họ… mà biết đâu, họ mạnh hơn… thâu ngược lại hết người của anh cũng không chừng”.

Hai người cùng đồng thanh cười thật lớn. Tính Hoàng rất thật. Khôi nói chuyện nhiều cũng quen. Mỗi lúc mệt mỏi, có những cuộc nói chuyện không vụ lợi, tâm lý nhờ đó cũng được giải toả nhiều, thật sự rất sảng khoái. Khôi lấy cái chuông nhỏ ra khoe. Hoàng mượn cầm trên tay, để dễ dàng ngắm nhìn thật kỹ. Bề ngoài cái chuông đồng không có gì đặc sắc, điểm đáng chú ý nhất là có một luồng khí đen lượn lờ. Hoàng cảm thấy cực kỳ khó chịu, như thể bàn tay đang chạm vào một vật rất tà ác.

“Pháp bảo em mới luyện à, có công dụng gì không?”.

Khôi không trả lời ngay lập tức, mà cầm lại cái chuông, liên tục lắc mấy cái thật mạnh. Tiếng chuông không quá lớn, đủ vang vọng đi thẳng vào đầu của Hoàng. Trong một khoảnh khắc rất nhỏ, Hoàng gần như không còn biết thực tại, tầm nhìn phía trước chỉ còn lại một màu tối đen như mực. Đến khi đôi mắt lấy lại được ánh sáng, Hoàng mới hết hồn trấn tỉnh: “Nguy hiểm quá… chỉ mới lắc có mấy cái mà đã có uy lực như vậy… Nếu tiếp tục lắc thì sẽ như thế nào… phải chăng thời gian khống chế sẽ càng kéo dài hơn không?”.

Khôi cắn chặt răng cố gắng chịu đựng, giấu hết mọi cảm xúc để giữ vẻ mặt bình thản. Mồ hôi cứ liên tục toát ra từ trán, chảy dài xuống hai bờ má. Sắc mặt trở nên tái nhợt, muốn giấu Hoàng cũng không được. Khôi nhìn Hoàng đang có tâm tư khó hiểu, mới bắt đầu từ tốn giải thích, giọng nói ngắt quãng vì mất quá nhiều sức lực.

“Đây là chuông nhiếp hồn, có thể khống chế được linh hồn của người khác. Em chỉ mới luyện đến trình độ khống chế tinh thần của người ta mà thôi, sẵn tiện đem ra thử xem thế nào. Anh có cảm nghĩ gì”.

Hoàng cắn răng cười khổ nói:

“Tổ cha mày… Thử cũng phải nói trước một tiếng chứ… Lỡ như có chuyện gì thì sao… Anh là người tu hành, ít ra cũng có công lực, hiệu quả cũng giảm đi rất nhiều… Lỡ như mày thử người thường… không lường trước được hậu quả đâu”.

“Chính vì anh... Em mới không báo trước”.

Đúng lúc này, Điện thoại của Hoàng đang để trên bàn, bất ngờ phát ra tiếng chuông có cuộc gọi đến.

“Con ơi… Thằng Vũ… nó giống như bị ma nhập… Con qua xem giúp dì có được không?”.

“Giờ con chạy qua liền… dì đợi con nửa tiếng”.

Khôi ngồi kế bên nhìn vẻ mặt sốt sắng của Hoàng, hiếu kỳ muốn biết nên lên tiếng hỏi:

“Có chuyện gì vậy anh?”.

Hoàng hốt hoảng trả lời:

“Thằng bạn thân của anh bị ma nhập rồi… Quái lạ… sao lại có chuyện này?”.

“Thôi hai anh em mình chạy qua xem tình hình như thế nào đã? có hai người cũng hỗ trợ lẫn nhau”.

“Vậy cũng được”.

Nhà bạn thân của Hoàng ở đường Phan Chu Trinh gần chợ Bà Chiểu. Quãng đường tầm khoảng gần mười cây số. Hoàng vì lo lắng cho bạn, trong lòng cứ bồn chồn lo lắng mãi. Trong thành phố mà chạy với tốc độ 60-70 km/h. Tầm khoảng hai mươi phút là tới nhà của Vũ. Hoàng với Khôi để xe trước cửa. Trước khi vào trong. Khôi vỗ vai Hoàng nói:

“Bình tĩnh đi anh, đừng lo lắng đi quá”.

Hoàng gật đầu, hít mấy hơi thật sâu để lấy lại tinh thần. Chú Hùng và cô Giang là cha mẹ của Vũ, thấy Hoàng và bạn đang đứng ngoài cửa, liền vội vã chạy ra mời họ vào trong.

Chú Hùng tuy lo lắng cho con trai. Nhưng vì chú là trụ cột của gia đình, vẫn cố gắng giữ vẻ mặt bình thản. Chú nhìn hai người nói:

“Con vào trong xem thằng Vũ bị gì. Hôm nay nó có biểu hiện khác thường lắm”.

Trong lòng nóng như lửa đốt, Hoàng tính chạy lên. Khôi giơ tay ngăn cản nói:

“Anh hỏi tình hình trước đã. Không chết được đâu mà sợ”.

“Anh biết rồi”.

Cô Giang lúc này đã hoàn toàn không thể kiểm soát được hành động, tay chân luống cuống, chạy từ phía sau bếp lên phòng khách, mấy lần mới có thể đem nước và một ít bánh trái ra mời Hoàng và Khôi. Chú Hùng nói chuyện với cô Giang:

“Bà… có thằng Hoàng ở đây rồi. Bà đừng có làm cho tôi rối theo”.

Cô Giang trả lời:

“Ờ... giờ tôi hốt hoảng quá… không biết phải làm sao?”.

Chú Giang tiếp tục nói:

“Bà lên phòng nghỉ đi… Ở đây để tôi và tụi nhỏ được rồi”.

Cô Giang không nói gì thêm, lặng lẽ ngồi xuống ghế tiếp tục theo dõi. Hoàng nhìn vẻ mặt lo lắng của hai cô chú, lên tiếng hỏi thăm tình hình của Vũ:

"Nó sao rồi hả chú? Chuyện nghiêm trọng không, mà sao con nhìn cô chú… làm con cũng lo lắng".

Chú Hùng thở dài, tay chân có một chút run rẩy. Chú nhìn Hoàng nói, vẻ mặt còn không giấu được cảm xúc:

"Vũ nó ngủ rồi con... con cũng biết… Thằng Vũ nhẹ vía… thường hay gặp mấy chuyện này… Sáng ra, cô lên phòng kêu thằng Vũ đi làm”.

Chú Giang nói tới đây, cầm một ly nước lên uống, ngồi thở mấy hơi mới tiếp tục kể:

“Trong phòng phát ra một tiếng hét thật lớn, nghe rất chói tai. Chú theo phản xạ, ngay lập tức chạy lên, vừa tới cửa phòng đã thấy cô nằm ngất xỉu trên đất. Sắc mặt thằng Vũ thì dữ tợn, tóc tai bù xù, hai con mắt trợn ngược lên. Hành động như điên như dại, khi cười khi khóc, hay nói bâng quơ là tao phải trả thù gì đó… không được thì phải trả thù người thân… bạn bè của mày… Tính của Thằng Vũ chú biết… có hại ai bao giờ… sao lại đắc tội người ta".

Hoàng với Khôi cùng quay đầu nhìn nhau, như thể đang trao đổi bằng ánh mắt, không cần lời nói cũng có thể hiểu ý. Hoàng nói với chú Hùng:

“Để con với bạn lên xem tình hình của thằng Vũ nha chú”.

Cả hai là bạn học chung từ cấp hai, chơi với nhau đến giờ cũng gần được mười lăm năm, tình cảm rất thân. Lo lắng cho Vũ, tâm trạng của Hoàng có phần hơi bối rối, khi đứng trước cửa cứ suy nghĩ mãi: “không biết nó có bị làm sao không?”. Tâm lý bị ảnh hưởng, hai tay có một chút run rẩy, không dám đẩy cửa bước vào trong.

Khôi đứng phía sau nói:

“Anh tiếp xúc với những việc này cũng rất nhiều… Sao lại để mắc phải sai lầm cơ bản như vậy. Anh càng sợ hãi bao nhiêu. Bạn của anh càng nguy hiểm bấy nhiêu. Nếu anh sợ, để em làm cũng được”.

Hoàng không trả lời, dùng sức lực ở chân, đập một phát thật mạnh vào cửa, để lấy một chút dũng khí. Vừa bước vào phòng, đập vào mắt là khung cảnh Vũ đang ngồi ngây ngốc ở trên giường, không có tinh thần, giống như một cái xác không có hồn phách.

Bầu không khí trở nên căng thẳng đến tột độ. Lúc này, điều duy nhất tồn tại trong phòng là sự tĩnh lặng, không có bất kỳ âm thanh nào. Hoàng đi tới trước mặt Vũ, nhìn một cách thật chăm chú. Khôi từ phía sau bước lên nói:

“Nó chạy rồi”.

Hoàng giật mình, ý thức vừa mới trở lại, liền gật đầu trả lời:

“Chứng tỏ có người ở phía sau lưng giở trò. Thời gian không bao lâu, trong phòng còn chưa có ngưng tụ được âm khí”.

Khôi muốn xem Hoàng tác pháp. Bởi mỗi người đều có cách làm không giống nhau.

“Bây giờ anh tính làm sao?”.

“Anh tính dùng bùa hộ mạng cho nó trước. Muốn trị dứt điểm phải tra ra người phía sau”.

Khôi nở nụ cười nham hiểm, đánh thẳng vào nỗi đau của Hoàng.

“Anh thừa biết ai làm mà, đừng có trốn tránh như vậy chứ”.

Hoàng không nói gì thêm, chỉ biết thở dài một hơi, đi xuống lầu nói chuyện với chú Hùng:

“Chú lấy cho con một cuộn chỉ vàng cùng với bảy cây nhang. Sẵn tiện đưa thằng Vũ xuống phòng khách để con dễ tác pháp”.

Trong thời gian chờ đợi dụng cụ đầy đủ, Hoàng ngồi yên một chỗ định thần. Tình trạng của Vũ đang bất tỉnh, cả người mềm nhũn. Khôi cùng với chú Hùng cực khổ lắm mới đưa được Vũ xuống phòng khách. Theo sự hướng dẫn của Hoàng, hai người để Vũ ngồi dựa lưng trên ghế.

Hoàng đứng trước bàn thờ Phật trong nhà đốt nhang. Người đứng trang nghiêm, hai chân khép vào nhau, đưa bảy cây nhang lên trán, miệng đọc thầm khẩu quyết:

“Đệ tử con tên là Nguyễn Minh Hoàng. Con xin xuất quyền cực mạnh của môn phái Thất Sơn Thần Quyền để khoán tà ma, chữa bệnh cho Lê Tấn Vũ”.

Hoàng đúng trước mặt của Vũ, liên tục cầm nhang thổi vào người, đẩy tất cả khí lực xấu ở bên trong ra ngoài cơ thể, sẵn tiện còn tiếp thêm sức khoẻ. Hoàng sợ những tà linh này còn lẩn trốn ở đâu đó trong người của Vũ, vẽ thêm một dấu hỏi ngược ở giữa hai chân mày cho an tâm. Đây là ấn của Phật Bà Quán Thế Âm Bồ Tát có tác dụng trấn áp yêu tà, gỡ bùa ngải thư ếm. Hoàng tác pháp dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người. Chú Hùng và cô Giang điều cảm thán, không nói thành lời. Tầm khoảng được năm phút, Hoàng mệt mỏi đưa bảy cây nhang lên đầu đọc:

“Đệ tử con xin được nghỉ”.

Hoàng ngồi trên ghế thở gấp, hơi thở liên tục đứt quãng, muốn nói chuyện cũng khó khăn.

Đến khi ổn định, Hoàng nhìn mọi người nói:

“Bây giờ xong rồi đó chú. Để con làm cho thằng Vũ thêm cái bùa cho an tâm. Con sợ không có con ở đây, nó lại gặp nguy hiểm”.

Lúc này, Vũ mới từ từ mở mắt, ý thức vẫn còn mơ màng. Cô Giang lo lắng chạy lại xem tình trạng của Vũ. Hoàng giơ tay ra ngăn cản nói:

"Mọi người tránh ra cho nó thở một chút… giờ đã không sao rồi… không cần quá lo lắng".

Sắc mặt của Vũ trở nên hồng hào hơn một chút, nhìn mọi người khó hiểu hỏi:

"Sao mọi người tập trung nhiều vậy? Có chuyện gì hả?".

Hoàng đáp lại lời Vũ:

"Có nhớ gì không?".

Vũ ngồi yên trên ghế, vẻ mặt bơ phờ mệt mỏi, không thể suy nghĩ nhiều, chỉ biết lắc đầu thay cho câu trả lời.

Hoàng đứng lên, cầm cuộn chỉ màu vàng làm thành một sợi dây cà tha. Hoàng đứng trước bàn thờ Phật, trên tay cầm bảy cây nhang để sên phép vào sợi dậy, miệng đọc thầm khẩu quyết:

“Đệ tử con tên là Nguyễn Minh Hoàng, xin xuất quyền cực mạnh của môn phái Thất Sơn Thần Quyền để làm phép hộ thân. Đệ tử con xin dẫn chú:
Thiên Linh, Địa Linh, Dẫn Hồn Pháp Toả Vật Linh”.

Hoàng liên tục thổi hơi khói từ nhang vào trong sợi dây, đến khi cảm thấy đủ linh lực mới dừng lại. Hoàng đeo sợi dây vào cổ của Vũ, nói vài câu để lưu ý:

"Mày đừng có tháo sợi dây ra, khi nào muốn xả phép, gọi điện để tao hướng dẫn cho cách làm, đừng có nghịch ngu đem sợi dây bỏ lung tung".

Chú Hùng thấy con trai không sao, như vừa bỏ được gánh nặng trong lòng, mới dám thở phào một hơi nhẹ nhõm, vui vẻ nói chuyện với Hoàng:

“Chú thay mặt gia đình cảm ơn con. Mấy đứa ở lại ăn cơm với gia đình chú cho vui”.

Hoàng ra sức từ chối:

“Dạ không cần đâu chú. Con với thằng Vũ chơi thân đã lâu. Mấy chuyện này, thôi khỏi đi”.

“Chú nói rồi. Hai đứa phải ở lại đây ăn với gia đình chú một bữa… cực khổ như vậy… đành lòng nào, để hai đứa đi về không”.

Khôi nói vài lời giải vây giúp Hoàng:

“Dạ, con cũng có việc. Con mượn xe ở bệnh viện, giờ phải về trả cho người ta. Chú thông cảm, có dịp con qua nhà chú chơi sau. Bây giờ thì con xin phép về trước”.

Chú Hùng buộc lòng phải để Hoàng với Khôi ra về, dù đã đưa thêm tiền. Cả hai ra sức từ chối mãi mới được. Hoàng đi cùng với Khôi tới bệnh viện 115 ở đường Sư Vạn Hạnh. Trước khi ra về, Khôi nhìn Hoàng hỏi:

“Trong sợi dây đó không chỉ tiếp sức đâu phải không? Em thấy anh còn đưa thêm vài người vào trong đó để bảo vệ gia chủ”.

Hoàng mới thành thật trả lời:

“Đúng rồi em. Vì anh sợ bọn họ sẽ quay lại báo thù. Anh chuẩn bị kỹ một chút cho an tâm”.

“Sao anh không lấy tiền? Công sức mình bỏ ra mà”.

Hoàng mới lắc đầu:

“Chuyện cũng từ anh mà ra. Họ không làm gì anh được, thì phá gia đình, người thân. Trong nhà anh có kiết giới. Họ đành phải chuyển sang bạn của anh. Mình lấy tiền nữa thì thất đức lắm em”.

Khôi mỉm cười đi vào trong bệnh viện. Hoàng tiếp tục công việc giao đồ ăn. Tới tối, Hoàng trên đường về nhà, đi trên đoạn đường Quốc Lộ 50 tới chỗ cầu Ông Thìn. Lúc này đường vắng, không khí buổi đêm rất lạnh, những hạt sương rơi xuống hai cánh tay, có một chút tê dại. Từ trong hẻm, bất ngờ xuất hiện một chiếc xe máy chạy ra không nhìn đường. Người chạy phía sau không kịp xử lý tình huống, xe đang chạy xuống dốc với tốc độ rất nhanh, thắng xe quá gấp, dẫn tới ngã xuống đường. Đồng thời Hoàng cũng vừa chạy lên, mắt thấy bánh xe chuẩn bị cán vào đầu của người ta.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro