5 Chương Tiếp Theo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Binh Lâm Thiên Hạ
Tác giả: Cao Nguyệt
Quyển 4: Phá Cục
Chương 484: Bày mưu tính kế.

Nhóm dịch: Nghĩa Hiệp
Nguồn truyện: metruyen.com
(¯''•.¸(¯''•.¸† Chia sẻ bởi: BànLong.us †¸.•''¯)¸.•''¯) ​




Buổi chiều ngày tiếp theo, Lưu Cảnh suất lĩnh ba vạn đại quân tới huyện Tỷ Quy, đại doanh ở một cánh đồng rộng lớn ngoài thị trấn, cùng lúc đó, chủ tướng Vu Thành Lưu Phong cũng dẫn bốn ngàn người đuổi tới thị trấn Tỷ Quy, khiến quân coi giữ huyện Tỷ Quy đạt tới sáu ngàn người.


Mà Lưu Bị cũng tự mình suất lĩnh một vạn hai ngàn quân từ huyện Công An đến bờ sông bên kia, nhưng ông ta tới trễ nửa ngày, thế cục liền đã có biến hóa cực lớn, quân Kinh Châu phá được Bình An Bảo, chiếm lĩnh bến tàu, khiến quân Lưu Bị không thể vượt sông.

Trong đại doanh, tâm tình Lý Nghiêm và Hoắc Tuấn không yên đi vào trong lều lớn, cho tới bây giờ, Lý Nghiêm vẫn chưa tìm ra việc cớ, y đành ngoan ngoãn chờ xử lý.

Hai người đi vào lều lớn, cùng nhau khom người thi lễ:
- Tham kiến Châu Mục!

Lưu Cảnh đang đứng ở trước sa bàn, hắn quay đầu liếc mắt nhìn hai người một cái, hỏi:
- Mang người tới chưa?

Lý Nghiêm vội vàng nói:
- Đã mang đến!

Vài tên quân hầu Triệu Tiềm và đồn trưởng Nhậm Bình tiến vào, hai người quì một gối thi lễ nói:
- Ty chức tham kiến Châu Mục!

Lưu Cảnh khẽ mỉm cười:
- Hai vị tướng quân xin đứng lên!

Trong lòng hai người có chút kích động khẩn trương, bọn họ cũng biết trận chiến này lập được công lớn, ở thời khắc mấu chốt giành được Bình An Bảo, ngăn chặn quân chủ lực của Lưu Bị không qua được sông, không biết bọn họ sẽ được thưởng gì.

Lưu Cảnh cười hỏi:
- Hai vị tướng quân là người ở đâu? Nhập ngũ bao lâu?

- Ty chức là người Tân Dã, nhập ngũ ở năm Kiến An thứ ba.

- Ty chức là người quận Nam, nhập ngũ ở năm Kiến An thứ sáu.

Lưu Cảnh gật gật đầu:
- Lần này giành được Bình An Bảo, cướp lấy bến tàu, thành công chặn quân chủ lực của Lưu Bị, hai người các ngươi đều lập được công lớn, ta muốn ngợi khen các ngươi thật tốt, hai người các ngươi thăng một cấp quan, cùng các tướng sĩ tham chiến đều được thưởng ba ngàn lượng hoàng kim, cụ thể chia thưởng như thế nào, tự các ngươi thương lượng đi!

Hai người mừng rỡ, không ngờ là ba ngàn lượng hoàng kim, bọn họ cùng nhau khom người nói:
- Tạ ơn Châu Mục ban thưởng!

Lưu Cảnh mệnh thân binh đưa hai người bọn họ đi xuống, rồi mới thản nhiên nói với Lý Nghiêm và Hoắc Tuấn:
- Nguyên nhân huyện Tỷ Quy thất thủ ta đã biết đại khái, nhưng ta muốn nghe báo cáo chi tiết, bao gồm quân Lưu Bị qua sông thế nào, ai làm nội ứng, Tân Trị bỏ mình thế nào, viết tỉ mỉ cho ta, sau đó lại nói tới ưu khuyết điểm của các ngươi, lui xuống trước đi!

- Vi thần cáo lui!
Hai người thi lễ, cáo lui đi xuống,

Lúc này Tư Mã Ý cười hỏi:
- Châu Mục chuẩn bị nghiêm trị hai người bọn họ sao?

Lưu Cảnh hừ một tiếng nói:
- Tuy rằng chưa nói tới phải nghiêm trị, nhưng hai người bọn họ sơ suất không làm tròn bổn phận, khiến ta tổn thất hơn ba ngàn người, bọn họ nhất định phải chịu trách nhiệm, nếu không, còn ai phục tùng ta.

Tư Mã Ý vốn định thay hai người bọn họ cầu tình, nhưng thấy được Lưu Cảnh đã có quyết định, lời cầu tình bên miệng lại nuốt trở về. Kỳ thật Tư Mã Ý cũng biết, bởi vì vài năm phát triển quá thuận lợi, rất nhiều người mất đi lòng cảnh giác, có ý khinh địch, hơn nữa khinh thị Lưu Bị.

Nhưng Lưu Bị lại có thể ở trong tuyệt vọng bắt được lỗ hổng, đoạt huyện Tỷ Quy, làm bọn họ vô cùng bị động, là một loại lực lượng không thể coi thường.

Ý nghĩ của Tư Mã Ý lại nhớ tới huyện Tỷ Quy, lúc này Lưu Cảnh dừng ở trước sa bàn thị trấn Tỷ Quy, nói:
- Hiện tại viện quân Vu Thành đã đến Tỷ Quy, hơn sáu nghìn người thủ thành, nếu tăng cường công thành Tỷ Quy, ít nhất ta phải thương vong bốn năm nghìn người, thêm hơn ba ngàn người lúc trước, sẽ tổn thất bảy tám ngàn người, giá phải trả quá lớn, Trọng Đạt có phương án gì không?

Tư Mã Ý trầm ngâm một chút nói:
- Vi thần suy nghĩ, quân đội Lưu Bị lách qua núi bên cạnh huyện Tây Lăng, đánh lén huyện Tỷ Quy, vậy bên canh huyện Tỷ Quy cũng có một đường nhỏ hay không?

Tư Mã Ý chỉ vào một nhánh sôn bên cạnh huyện Tỷ Quy, tiếp tục nói:
- Đây là Hưng Thủy, dọc theo Hưng Thủy là lòng chảo Bắc Sơn, có thể đến huyện Hưng Sơn, tiếp tục Bắc thượng, vượt qua Kinh Sơn có thể đến Tương Dương, ta nghe nói Hưng Thủy ở huyện Hưng Sơn rất hẹp, dòng nước cũng không lớn, nhưng tới Tỷ Quy, chiều rộng mặt nước ba trượng, dòng nước rất lớn, điều này nói rõ ven đường có nhánh sông rót vào, có sông còn có đường, tất nhiên sẽ có đường nhỏ vượt qua Tỷ Quy.

Trong ánh mắt Lưu Cảnh có chút hiểu được:
- Ý tứ của Trọng Đạt nói là, lấy Vu Thành trước?

Tư Mã Ý cười nói:
- Không phải Châu Mục nói, Tỷ Quy và Vu Thành là tổng thể sao? Giành được Vu Thành, xem Tỷ Quy còn có thể duy trì bao lâu?

Lưu Cảnh trầm tư một lát, lập tức ra lệnh thân binh:
- Đi gọi Lưu Chính đến đây cho ta!

... . .

Ở ngoài phia đông huyện Tỷ Quy vài dặm, có một con sông không lớn, tên là Hưng Thủy, vì dọc đường qua huyện Hưng Sơn nên được gọi vậy, con sông chảy về phía nam bắc, ở trong núi non trùng điệp uốn lượn từ bắc xuống nam, cuối cùng hòa nhập vào Trường Giang.

Giữa trưa, một đội binh lính tinh nhuệ hơn năm trăm người nghi ngơi cách huyện Tỷ Quy chừng ba mươi dặm, vùng này rừng cây tươi tốt, nước sông mát lạnh, tuy rằng đã xen kẽ thu đông, nhưng lòng chảo cũng không rét lạnh, ngược lại vô cùng ôn hòa, các loại thực vật xanh um tươi tốt.

Hơn năm trăm quân tinh nhuệ này chính là quân Kinh Châu, mỗi người bọn họ có thể lực vượt trội, tác chiến dũng mãnh vả lại tài bắn cung cao minh, rất nhiều binh lính đều có thể lấy một đỡ mười, ở từ trước trong quân Giang Hạ nam chinh bắc chiến, bọn họ lập được rất nhiều chiến công.

Bên cạnh một tảng đá lớn trên bờ sông, thủ lĩnh Ưng Kích quân Lưu Chính giới thiệu sơ lược quân quy cho mấy tên lính mới, kỳ thật quân quy của Ưng Kích quân cũng giống quân quy bình thường, chỉ có điều càng thêm nghiêm khắc, tỷ như tuyệt đối phục tùng, cho dù biết rõ là toi mạng cũng nhất định không chút do dự chấp hành vân vân.

- Ở Ưng Kích quân của chúng ta, điểm quan trọng nhất chính là sạch sẽ, tuyệt đối không có kẻ giật dây, hối lộ vân vân, hết thảy đều xem công lao, cho nên tài năng Ưng Kích quân được xưng là quân đứng đầu Châu, điểm này ta hy vọng các vị nhớ kỹ, Lưu Chính ta hận nhất chính là không công bằng, cho nên ta tuyệt đối không cho việc đáng ghê tởm này phát sinh ở trong quân của ta.

Lần gia nhập Ưng Kích quân này có ba mươi tân binh, từ trong chiến dịch tấn công Bình An Bảo chọn ra ba mươi người dũng mãnh nhất, bao gồm sáu tướng sĩ được Nhậm Bình dẫn dắt lẻn vào Bình An Bảo, đây đối với bọn họ cũng là một loại ngợi khen, ai cũng biết ưng kích quân đãi ngộ binh lính tốt nhất, nâng cấp nhanh nhất, ở trong quân Kinh Châu, bình thường là năm năm thăng một cấp, nhưng ưng kích quân là ba năm thăng một cấp, đây cũng không phải đặc thù của Ưng Kích quân, mà là bọn họ có nhiều cơ hội lập công.

Nhậm Bình mới nhậm chức quân hầu chắp tay cười nói:
- Chúng ta đều là người xuất thân bần hàn, nào có gia thế gì, chúng ta đều khát vọng công bằng, xin Đô úy yên tâm!

Lưu Chính có chút yêu thích Nhậm Bình, không ngờ có thể giành được Bình An Bảo, lẫn vào trong quân địch tìm kiếm thời cơ chiến đấu, loại phong cách can đảm cẩn trọng này vô cùng đúng khẩu vị của y, y cười ha hả nói:
- Về sau tất cả mọi người là huynh đệ, lâu ngày sẽ quen thuộc, ta cũng không giới thiệu nhiều, thuận theo tự nhiên đi!

Lúc này, hai tên lính mang theo một gã nam tử ba mươi mấy tuổi bước nhanh tới, bẩm báo Lưu Chính nói:
- Khởi bẩm Giáo Úy, tìm được một gã hái thuốc, quả thật có đường núi có thể đi qua huyện Tỷ Quy.

Lưu Chính vui mừng, hành lễ với người hái thuốc nói:
- Qúy danh vị đại ca này là gì?

- Không dám, tiểu nhân họ Cố, người huyện Tỷ Quy, lấy hái thuốc mà sống.

- Ta muốn biết, có mấy đường núi, đường nào gần nhất?

Người hái thuốc suy nghĩ một chút nói:
- Nghiêm túc mà nói, qua núi có bảy tám đường nhỏ, nhưng phần lớn là cần nhờ dây leo lên vách đá, đối với người bình thường mà nói, vô cùng nguy hiểm, dễ đi một chút cũng có hai đường, một đường xa nhất bằng phẳng, tuy nhiên phải lách qua huyện Hưng Bình, còn có một đường gần, hơi dốc đứng, đi vào cửa liền ở phía trước ba dặm, giữa đường đi có hai đoạn vách núi.

Lưu Chính suy nghĩ một lát, quân đội của y đi vách núi đều không có vấn đề, lo lắng ba mươi tân binh này, bọn họ được không? Nghĩ vậy, y nhìn Nhậm Bình. Nhậm Bình hiểu ý, lập tức tỏ thái độ nói:
- Xin Giáo Úy yên tâm, ba mươi huynh đệ đều là binh tinh nhuệ, sẽ không liên lụy đến mọi người.

- Tốt lắm, vậy đi đường gần!

Lưu Chính chắp tay nói với người hái thuốc:
- Thỉnh cầu Cố đại ca dẫn đường cho chúng ta, sau ta nhất định sẽ tạ ơn xứng đáng.

Người hái thuốc vui vẻ đáp ứng, y mang theo quân đội đi dọc theo hướng bắc lòng sông.

Huyện Tỷ Quy là một khu vực bằng phẳng tạo thành từ quá trình lao ra ba eo sông của Trường Giang, bốn phía thế núi phập phồng liên miên, dãy núi dốc đứng, đỉnh núi quanh năm quanh quẩn mây mù, rất nhiều địa phương đều là ít ai lui tới, phảng phất như chỗ ở của thần tiên.

Quân tinh nhuệ Kinh Châu đi theo người hái thuốc một đường trèo đèo lội suối, tuy rằng khoảng cách tuyệt đối chỉ ngắn ngủn năm mươi dặm, nhưng bọn họ lại đi suốt ba ngày, nhưng cuối cùng không mất một người từ núi non trùng điệp đi ra, bọn họ vượt qua huyện Tỷ Quy, tới phía sau huyện Tỷ Quy.

Lưu Chính cảm tạ người hái thuốc, người hái thuốc là người phúc hậu, y ngượng ngùng nhận lấy hai mươi lượng hoàng kim tạ ơn, liền xung phong nhận việc, tiếp tục dẫn đường cho quân đội, y mang quân đội đi dọc theo đường Thục cấp tốc hành quân về phía tây.

Trước một trăm năm mươi dặm, đó là Vu Thành, làm thế nào để chiếm kinh doanh quân đội Lưu Bị khổ tâm gây dựng ở Vu Thành, chính là nhiệm vụ lớn của bọn họ.

Quân đội hành quân hơn hai mươi dặm, sắc trời dần dần tối, Lưu Chính thấy phần lớn binh lính đã tinh tàn lực tận, liền nói với người hái thuốc:
- Cố đại ca, gần đây có chỗ nghỉ ngơi không?

- Ở phía trước ngoài một dặm có một cái động, tên là động Lão Quân, rất rộng và khô ráo, có thể chứa hơn ngàn người, là trạm nghỉ chân ven đường của thương nhân.

Lưu Chính vui mừng, quay đầu nói bọn lính:
- Đi đến động phía trước nghỉ ngơi!

Mọi người hành quân tốc độ nhanh hơn, không bao lâu, bọn họ đi vào hang động phía trước, chiều rộng cửa động cao một trượng, có lẽ là bởi vì nguyên nhân đánh giặc, trên đường và miệng động đều không có thương nhân, mấy tên lính vào động tuần tra một phen, trở về bẩm báo nói:
- Trong động quả thật rất rộng rãi, không có ai!

Lưu Chính ra lệnh:
- Mọi người vào động nghỉ ngơi đi! Chú ý đội ngũ không được loạn.

Bọn lính đều đã mỏi mệt không chịu nổi, đều vào động tìm chỗ nghỉ ngơi ăn lương khô, lúc này, Nhậm Bình chắp tay nói với Lưu Chính:
- Giáo Úy, để ty chức là người canh phòng!

- Vậy vất vả Nhậm quân hầu rồi.

Nhậm Bình suất lĩnh ba mươi tân binh, tuy rằng bọn họ cũng rất mệt mỏi, nhưng Nhậm Bình hiểu được đạo lí đối nhân xử thế, dưới tình huống như vậy, tân binh phải vất vả một chút, như vậy mới có thể nhanh chóng dung hợp trong ưng kích quân.

Y bố trí trinh sát tuần tra, trong phạm vi sau năm dặm ở phía trước đều sắp xếp lính gác, lúc này bọn họ đang đứng ở phạm vi thế lực quân Lưu Bị, mặc dù không gặp quân địch, cũng không sợ gặp nhau nơi ngõ hẹp, nhưng Lưu Chính lo lắng vì vậy mà phá hủy kế hoạch của chủ công, cho nên y vẫn vô cùng cẩn thận, tận lực không cho quân địch ở trạm canh gác phát hiện hành tung của bọn họ.


----------oOo----------





Các bạn có thể qua đây để đọc truyện: , and like this.Cả nguồn sống bỗng thu bé lại vừa bằng 1 Vim VimĐại BossĐược thích:90,426CreditsBinh Lâm Thiên Hạ
Tác giả: Cao Nguyệt
Quyển 4: Phá Cục
Chương 485: Binh nguy sinh nghi.

Nhóm dịch: Nghĩa Hiệp
Nguồn truyện: metruyen.com
(¯''•.¸(¯''•.¸† Chia sẻ bởi: BànLong.us †¸.•''¯)¸.•''¯) ​




Thời gian dần tới nửa đêm, Lưu Chính vừa ngủ một giấc, y không quá yên tâm, liền đi tới cửa động sóng vai ngồi với Nhậm Bình, kéo một nửa tấm thảm của mình đắp lên cho y, cười nói:
- Ngươi ngủ một lát đi! Ta đến đổi ca.


Nhậm Bình lắc đầu,
- Ty chức vẫn chưa buồn ngủ.

Lưu Chính cười cười:
- Xem ra, các ngươi so với tưởng tượng của ta còn mạnh mẽ hơn, hoàn toàn không bị hạ gục.

- Đám người thuộc hạ đều xuất thân nghèo khổ, đã trải qua tôi luyện rất nhiều, giống như ty chức từ nhỏ đi theo phụ thân lên núi hái thuốc, dạng vách núi vách đá nào cúng leo được, hành quân đối với ty chức có coi là gì?

Nói đến đây, Nhậm Bình lại rất ngạc nhiên hỏi han:
- Lưu Giáo Úy là người ở đâu, trước kia làm cái gì?

Lưu Chính có chút cảm thán nói:
- Ta là một cô nhi, lưu lạc từ nhỏ, tám tuổi gia nhập quân Khăn Vàng, vẫn đi theo Liêu lão Đại lăn lộn, đến tên cũng không có, mọi người gọi ta hầu ngũ, năm ấy cướp bóc ở chợ gặp chủ công, bị hắn bắt được, sau lại đi theo Liêu lão Đại đầu phục hắn, Châu Mục đặt tên cho ta là Lưu Chính, hy vọng ta có thể trở thành một người chính trực, hắn như đại ca của ta, cha mẹ sống lại của ta, nhoáng một cái đã nhiều năm như vậy rồi, ta cũng cưới vợ, trở thành cha, còn tích công thăng làm Giáo Úy, mỗi lần nghĩ tới những thứ này, sống mũi vẫn cay cay

Nhậm Bình yên lặng gật đầu, y lại thấp giọng nói:
- Giáo Úy cảm thấy Châu Mục có thể đoạt thiên hạ sao?

- Đương nhiên có thể!

Lưu Chính rất nghiêm túc nhìn y một cái:
- Tất cả huynh đệ chúng ta đều cho rằng hắn là chân mệnh thiên tử, là người chấn hưng vương triều Đại Hán, đi theo hắn giành chính quyền, chúng ta mới có tiền đồ, mới có vinh hoa phú quý, về sau ngươi cũng gọi hắn là chủ công.

- Ty chức nhớ rõ!

Lúc này một tên binh lính bước nhanh đi vào sơn động, thấp giọng bẩm báo với Nhậm Bình và Lưu Chính:
- Khởi bẩm quân hầu và Giáo Úy, chúng ta phát hiện tình hình.

Lưu Chính vội vàng ngồi thẳng người hỏi:
- Phát hiện tình hình như thế nào?

- Chúng ta phát hiện một đội đưa lương thực, có chừng hơn bốn trăm chiếc xe lộc, còn có hơn trăm binh lính hộ tống, cách chúng ta ước chừng ba dặm đường.

Nhậm Bình bên cạnh vịn cớ nói:
- Bây giờ là canh một, bọn họ vẫn còn đi, phỏng chừng cũng là muốn vào sơn động nghỉ ngơi.

Lưu Chính cười lạnh một tiếng:
- Vậy hãy để cho bọn họ vào động đi!

....

Ở trên đường núi hẹp ghập ghềnh, một đội bốn trăm chiếc xe lộc tạo thành đoàn xe đang trùng trùng điệp điệp chạy về hướng đông, cái gọi xe lộc chính là xe cút kít dùng sức người, là loại xe đẩy tay thường nhìn thấy trên đường, một xe có thể vận chuyển hai thạch lương thực, lần này tổng cộng vận chuyển một ngàn thạch lương thực, do hơn một trăm tên lính áp giải.

Bọn họ phụng mệnh vận chuyển lương thảo tới huyện Tỷ Quy, đó cũng không phải đội ngũ cô lập, đây là một khâu trong toàn bộ mệnh lệnh của Lưu Bị. Lưu Bị hạ lệnh đem phòng ngự từ huyện Vu Thành chuyển dời đến huyện Tỷ Quy, như vậy lương thực cũng nhất định phải vận chuyển đúng lúc, nếu không quân Lưu Bị ở huyện Tỷ Quỷ không thể chống đỡ.

Đội ngũ rất dài, kéo dài năm sáu dặm, không bao lâu, xe bò bắt đầu lục tục đến trước động Lão Quân, bọn lính đều cực kỳ mỏi mệt, lệnh xe lộc nghỉ ngơi tại chỗ, sáng mai xuất phát, bọn họ đều tự chạy vào trong sơn động.

Bọn phu xe thấp giọng mắng, nhưng cũng không thể tránh được, phu xe đều là dân phu khoẻ mạnh ở huyện Tỷ Quy và Vu Thành, địa vị thấp, không tới phiên bọn họ vào trong động nghỉ ngơi, phu xe để xe lộc dựa vào vách núi, còn mình thì tựa vào bánh xe uống nước ăn lương khô, ba người một đoàn, năm người một đống, tụ cùng một chỗ nói chuyện phiếm, vượt qua đêm dài đằng đẵng.

Vào canh ba, rất nhiều xe phu đều mơ màng ngủ, lúc này, trên đường núi phía đông bỗng nhiên xuất hiện nhóm bóng đen lớn, động tác bọn họ nhanh chóng, phong tỏa động Lão Quân, mấy trăm tên lính vọt vào.

Binh lính còn lại thì chạy về phía phu xe đang ngủ, vài tên phu xe đột nhiên bừng tỉnh, lại phát hiện một một mã tấu sáng đặt trên cổ mình, bọn phu xe đều sợ tới mức hồn bay phách lạc.

Tiếng kêu thảm thiết không ngừng truyền đến trong sơn động, nhưng một khắc đồng hồ sau, trong động Lão Quân lại trở nên yên tĩnh, Ưng kích quân xuống tay vô cùng ác độc, lưu lại hai người sống, toàn bộ binh lính còn lại giết sạch, bọn họ lột bỏ áo giáp binh lính, ném thi thể vào Trường Giang, lại ném toàn bộ lương thực xuống sông, lúc này mới mệnh tất cả xe lộc quay đầu, một lần nữa trở về Vu Thành.


Bờ bên kia huyện Tỷ Quy, một vạn hai ngàn quân Lưu Bị đã ở một nơi bằng phẳng hạ đại doanh, tuy rằng lúc ông ta vượt sông bị quân Kinh Châu ngăn chặn mà thất bại, nhưng dù sao huyện Tỷ Quy vẫn trong tay ông ta, đương nhiên ông ta sẽ không dễ dàng bỏ chạy.

Hơn nữa viện quân của Vu Sơn đuổi tới Tỷ Quy, dựa vào huyện Tỷ Quy cao lớn chắc chắn, cùng với địa thế lợi thủ bất lợi công, hơn nữa mấy nghìn người phòng thủ, cho dù quân Kinh Châu có nhiều hơn nữa, cũng rất khó đánh hạ.

Tuy nhiên Lưu Bị cũng có một lo lắng rất lớn, chính là vấn đề lương thực của huyện Tỷ Quy, từ nhiều năm trước sau khi Lưu Biểu công chiếm hai quận Nghi Đô và Kiến Nghiệp, quan hệ Ba Thục và Kinh Châu trở mặt, Lưu Chương từng một lần hạ lệnh đình chỉ mậu dịch Kinh Thục, tuy rằng sau đó quan hệ dịu đi một chút, nhưng sắt thô, lương thực và vật tư chiến lược vẫn không vận chuyển ra Ba Thục.

Cứ như vậy, liền khiến cho gần như các huyện đều không có lương thực tồn, ngoại trừ giành được Ba Thục hàng năm ở Vu Thành tích trữ vạn thạch lương thực, lương thực ở các huyện căn bản là không thể nuôi sống bao nhiêu quân đội.

Nếu lương thực ở Vu Thành không kịp thời vận đến huyện Tỷ Quy, như vậy huyện Tỷ Quy có thể kiên trì bao lâu? Càng làm cho Lưu Bị tâm phiền ý loạn chính là, ông ta gần nhu không nhận đuợc liên lạc ở bờ bên kia huyện Tỷ Quy, thư chim bồ câu của ông ta chỉ có thể đưa đi Vu Thành, lại từ Vu Thành chuyển tới huyện Tỷ Quy.

Nhưng vấn đề là, ông ta chỉ có thể truyền tin, mà tin lại chưa về, ông ta cũng không biết bờ bên kia xảy ra chuyện gì, ông ta chỉ nhìn thấy cờ lớn của viện quân thị trấn Tỷ Quy dựng lên, mới biết được viện quân Vu Thành chạy tới huyện Tỷ Quy.

Nhưng bao nhiêu viện quân đến đây, chủ tướng có phải Lưu Phong hay không? Ông ta lại hoàn toàn không biết gì cả, ông ta lo lắng hơn Vu Thành có dựa theo yêu cầu của ông ta đúng lúc vận chuyển lưong thực tới huyện Tỷ Quy hay không?

Trong đại trướng, Lưu Bị đang đọc mệnh lệnh, Ký Thất Tham Quân Mã Tắc vung bút như bay, ghi chép mệnh lệnh của Lưu Bị:
- Bằng bất cứ giá nào Vu thành phải vận chuyển lượng thực tới huyện Tỷ Quy, trong vòng mười ngày, nhất định phải có mười ngàn thạch lương thực đến, cũng giao trách nhiệm Lưu Phong tăng mạnh phòng ngự quận Ba Đông, phòng ngừa quân Thục đánh lén vu thành từ phía tây, bảo vệ cuộc chiến Tỷ Quy lần này, không được đợi đến gần ngày mới giải quyết, hai thành cần có chuẩn bị cho chiến đấu kéo dài, mặt khác, phải chú ý an toàn, nhất là bàng. . . . .

Nói đến đây, Lưu Bị lại sửa lời:
- Phàm là người khả nghi, mặc kệ thân chứ gì, phải giám thị nghiêm mật, đề phòng phản bội.

Lưu Bị đọc lệnh xong, Mã Tắc cũng vung bút xong, y đem thư giao cho Lưu Bị, Lưu Bị nhìn nhìn, liền phân phó nói:
- Cứ như vậy đi! Lập tức đem thư ra ngoài.

Mã Tắc vội vàng đi, Lưu Bị gác tay lại, hỏi thân vệ nói:
- Còn bao nhiêu bồ câu đưa tin?

Thân binh ôm quyền nói:
- Khởi bẩm hoàng thúc, trừ hôm nay, còn lại hai đôi bồ câu đưa tin.

Trong lòng Lưu Bị không khỏi ảo não, như vậy chỉ có thể gửi hai phong thư nữa thôi, sớm biết vậy ông đã mang nhiều chim bồ câu đến hơn. Nghĩ đến Nghi Đô, Lưu Bị nghĩ tới một chuyện, chính là Quan Vũ ở Giang Lăng đoạt thuyền thế nào, nếu như có thể đoạt được toàn bộ chiến thuyền Giang Lăng, không cần lo lắng quân đội Lưu Cảnh qua Giang Nam, bọn họ còn có thể bất cứ lúc nào cướp lấy tiền vốn Nam Quận.

Nhưng đã qua bảy ngày rồi, Nhị đệ bên kia lại không có chút nào tin tức, khiến Lưu Bị cũng có chút lo lắng, mắt thấy viện quân Kinh Châu đã đến, phòng ngự của Giang Lăng tất nhiên sẽ tăng cường, Nhị đệ có thể xảy ra vấn đề gì hay không?

Trong lòng Lưu Bị sinh ra một tia phiền não không hiểu, các loại bất an và lo lắng đan vào cùng một chỗ, khiến cho lòng ông ta nóng như lửa đốt, chắp tay sau lưng đi qua đi lại trong phòng, hiện tại thật sự có một loại ý niệm không tiếp tục đánh trong đầu, chỉ cần Lưu Cảnh đem toàn bộ quân đội trả lại cho ông ta, ông ta liền buông tha Ba Thục.

Đúng lúc này, một gã thân vệ ở trướng cửa bẩm báo:
- Khởi bẩm hoàng thúc, huyện Công An có tin khẩn cấp !

Lưu Bị bước nhanh ra lều lớn, một gã báo tin chạy như bay đến, quì một gối bẩm báo nói:
- Khởi bẩm hoàng thúc, Quan Tướng quân cướp chiến thuyền Giang Lăng thất bại, Quan Tướng quân và tiểu tướng quân bất hạnh bị bắt!

- A!

Tin tức đột nhiên đến giống như sấm sét ở nổ vang đỉnh đầu Lưu Bị, ông ta liên tiếp lui về phía sau hai bước, trợn mắt há hốc mồm nhìn chằm chằm binh báo tin, giống như tin báo đã sai, binh báo tin cúi đầu lặp lại:
- Nhị Tướng quân và tiểu Quan Tướng quân bất hạnh bị bắt.

Lưu Bị chỉ cảm thấy trong lòng quặn đau, trước mắt tối sầm, ngửa mặt ngã xuống đất, nhóm thân binh sợ tới mức đều chạy lên,
- Hoàng thúc! Hoàng thúc! Tỉnh lại đi.


Dựa theo bố trí, Vu Thành trú sáu ngàn binh, do nghĩa tử của Lưu Bị là Lưu Phong làm chủ soái, phó quân sư Bàng Thống phụ tá, quân quyền do Lưu Phong và Bàng Thống cùng quản lý, bởi vì Lưu Phong tự mình dẫn bốn ngàn người đi huyện Tỷ Quy, vậy nên do Bàng Thống đến quản lý Vu Thành.

Nhưng trên thực tế, Lưu Phong cũng không đem quân quyền giao cho Bàng Thống, mà là giao cho phó tướng Phó Sĩ Nhân.

Đương nhiên, Lưu Phong viện cớ rất tốt, Bàng Công làm quân sư, không rành hành quân đánh giặc, có thể lấy mưu lược, trên thực tế chính là đem Bàng Thống bài xích ra phạm vi quyền lực của y.

Làm nghĩa tử của Lưu Bị, Lưu Phong hiểu rất rõ tâm tư của phụ thân, Bàng Thống bởi vì việc thúc phụ Bàng Quý phản bội Nam Quận mà bị phụ thân ngờ vực vô căn cứ, nhưng vì không có chứng cớ nói Bàng Thống tham dự đồng mưu, cho nên liền điều Bàng Thống tới Vu Thành, trên thực tế là để mình giám thị y.

Nếu hiểu được tâm tư phụ thân, Lưu Phong làm sao có thể đem quân quyền giao cho Bàng Thống, thậm chí ngay cả việc y đưa ra đủ loại sách lược ngoài mặt thì đồng ý có lệ, kì thực một mực không áp dụng, Bàng Thống nhiều lần bị suy sụp, khiến cho tâm ý y có chút nguội lạnh.

Trong phòng, Bàng Thống đang viết thư, viết một phong thư dài cho Lưu Bị, y cho rằng hệ sĩ tộc Ba Thục và Đông Châu mâu thuẫn sâu đậm, Bàng Hi và Nghiêm Nhan mặt cùng lòng bất hòa, có thể lợi dụng mâu thuẫn của bọn họ, đem huyện Vu Thành giao cho Nghiêm Nhan, nhất định có thể dẫn phát nội chiến Nghiêm Nhan và Bàng Hi.

Bàng Thống cũng nhớ không rõ đây là lá thư thứ mấy mình viết cho Lưu Bị rồi, bao gồm việc y đề nghị Lưu Bị cổ vũ mậu dịch, khai thác mỏ đúc tiền, phát triển quân tụ tập, thưởng cho quân công vân vân một loạt kế sách làm dân giàu binh mạnh.

Nhưng Lưu Bị không trả lời bất luận cái gì, khiến y cảm thấy vô cùng mất mát, nếu phong thư kiến nghị này Lưu Bị lại không thèm để tâm tới, y quyết định trở về Long Trung ẩn cư, không hỏi việc thiên hạ nữa.

Lúc này, tiểu thư đồng đẩy cửa đem một ly trà lên, Bàng Thống dùng đuôi bút chỉ chỉ cái bàn:
- Để bên cạnh đi!

Tiểu thư đồng đem chén trà đặt lên bàn, lại đứng một bên không đi, Bàng Thống nhìn gã một cái, có chút kỳ quái hỏi han:
- Còn có chuyện gì sao?

Tiểu thư đồng có chút do dự nói:
- Vừa rồi nô tài đi phòng bếp pha trà, phát hiện không thấy Trương Bá, biến thành một người xa lạ, nô tài hỏi y là ai, y nói là người mới đến hầu hạ công tử, nô tài lại phát hiện bên ngoài viện ẩn nấp vài người đeo đao, bọn họ nói là đến bảo hộ an toàn của công tử, trước viện sau viện đều có.

Bàng Thống ngẩn ra, lập tức giận tím mặt, thiên hạ ai sẽ đến hại y, đây rõ ràng là đến giám thị y, y vỗ mạnh bút lên bàn, mở cửa đi ra ngoài, cao giọng hô:
- Người núp trong bóng tối, đi ra hết cho ta !





Các bạn có thể qua đây để đọc truyện: , and like this.Cả nguồn sống bỗng thu bé lại vừa bằng 1 Vim VimĐại BossĐược thích:90,426CreditsBinh Lâm Thiên Hạ
Tác giả: Cao Nguyệt
Quyển 4: Phá Cục
Chương 486: Dùng trí để lấy Vu Thành.

Nhóm dịch: Nghĩa Hiệp
Nguồn truyện: metruyen.com
(¯''•.¸(¯''•.¸† Chia sẻ bởi: BànLong.us †¸.•''¯)¸.•''¯) ​




Sau một hồi lâu, một người đàn ông từ đầu tường nhảy xuống, khom người hành lễ với Bàng Thống
- Bỉ chức là Tiền doanh quân hầu Triệu Trí, phụng mệnh đến bảo vệ quân sư.

Bàng Thống biết người này, một trong những tâm phúc của Phó Sỹ Nhân. Hắn lạnh lùng nói:
- Tổng cộng có bao nhiêu người?


- Khoảng hai mươi huynh đệ.

- Hừ! Ta không cần các ngươi bảo vệ, tất cả rời khỏi phủ, một người cũng không được ở lại, cút hết cho ta!
Trong lòng Bàng Thống lửa giận hừng hực, nói xong lời cuối cùng rốt cuộc không kìm được rống lên.

Triệu Trí trầm mặc hồi lâu, nói:
- Bỉ chức làm theo quân lệnh, mong quân sư thứ lỗi.

Hắn không để ý đến Bàng Thống nữa, xoay người đi ra sân. Bàng Thống giận đến mức gần như té xỉu, hắn miễn cưỡng ổn định tâm thần, lập tức quay đầu ra lệnh:
- Chuẩn bị ngựa cho ta!

Bàng Thống cưỡi ngựa phi một mạch, phút chốc đã đến quân nha, hắn xoay người xuống ngựa, bước nhanh lên bậc thang, xông thẳng vào bên trong. Thủ vệ vội vàng ngăn hắn lại:
- Quân sư, xin đợi chúng tôi bẩm báo.

- Cút ngay cho ta!

Bảng Thống đẩy thủ vệ ra, xông vào bên trong. Trong lòng hắn rất rõ, đây là Phó Sỹ Nhân sợ phải tranh quyền với hắn nên phái người đến giám sát hắn, Lưu Bị lấn át hắn, Lưu Phong bắt nạt hắn, nghĩ đến hiện giờ Phó Sỹ Nhân cũng bắt nạt hắn, Bàng Thống rốt cục không nhịn được nữa, lần này hắn nhất định phải nói cho ra nhẽ.

Hắn đẩy mấy tên thân binh, bước nhanh đén trước quan phòng của Phó Sĩ Nhân, nhưng lại trộm nghe thấy có tiếng cười của nữ nhân từ trong phòng truyền đến, trong lòng hắn càng thêm giận dữ, đại địch trước mắt, cái tên Phó Sỹ Nhân lại dám tìm nữ nhân?

"Bành!"
Một tiếng vang thật lớn, Bàng Thống đá một cước văng cửa, trong phòng, đại tướng Phó Sỹ Nhân đang ôm hai nữ nhân không mặc gì cùng uống rượu. Bàng Thống xông vào, hai nữ nhân bị doạ tới mức hét lên một tiếng, nhày dựng lên trốn vào sau màn cửa.

Phó Sỹ Nhân chạm rãi đứng lên, có chút thẹn quá hoá giận nhìn chằm chằm Bàng Thống:
- Bàng tiên sinh, ngươi tự tiện xông vào phòng của ta là có ý gì?

Bàng Thống tức giận đến mức lồng ngực phập phồng, lớn tiếng quát:
- Đại địch ở phía trước, ngươi không nghĩ đến phòng ngự, ngược lại ở đây uống hoa tửu, ngươi định ăn nói thế nào với Hoàng thúc?

- Hừ! Ăn nói thể nào là việc của ta, không liên quan gì đến ngươi, lôi hắn ra ngoài!

Vài tên lính giữ chặt Bàng Thống, Bàng Thông ra sức giãy dụa thoát khỏi bọn họ, lớn tiếng quát:
- Ta không cần biết ngươi uống rượu với kỹ nữ hay không, nhưng ngươi dựa vào cái gì mà cho người đến giám sát ta, ngươi cả gan làm loạn, ta nhất định phải đế Hoàng thúc chủ trì công đạo!

Phó Sỹ Nhân ngẩng đầu cười lớn. Hắn nhặt trên bàn một lá thư bồ câu đưa đến, vứt cho Bàng Thống:
- Đâylà mệnh lệnh Hoàng thúc vừa đưa tới, ngươi tự xem đi!

Bàng Thống nhặt thư lên, vội vàng xem một lượt, lập tức sững người, "Giám sát tất cả người nội bộ khả nghi, bất kể thân phận như thế nào?"

Đây, đây lẽ nào là nói mình sao?
Bàng Thống quả thực không dám tin bức thư chính mình vừa xem được.

Phó Sỹ Nhân lạnh lùng nói:
- Bàng tiên sinh, ta không ngại nói thật với ngươi, thúc phụ ngươi đầu hàng Tào Tháo rồi, Hoàng thúc sớm đã nghi ngờ ngươi, mới đưa ngươi tới Vu ThànhThành, mật lệnh cho Phong công tử giám sát ngươi, ta tận mắt nhìn thấy thư của Hoàng thúc, ngươi còn tự cho rằng mình thực là phó quân sư sao? Bàng Sỹ Nguyên, ngươi đúng là quá ấu trĩ rồi!

Bàng Thống ngơ ngác đứng đó không nói được lời nào, trong lòng nảy sinh một loại cảm giác vô cùng bi thương, hắn cuối cùng đã lý giải được tại sao một người trung thành đối sách như Triệu Vân lại bị bức tới đầu hàng Lưu Cảnh.

Hắn rốt cục cũng hiểu được tại sao Lưu Bị trước sau đều không để mắt đến kiến nghị của mình, hắn chỉ cảm thấy tất cả đều thành tro bụi, chậm rãi nói:
- Một khi đã như vậy, ta sẽ đi! Phó tướng quân, xin cho ta rời thành.

Phó Sỹ Nhân lắc lắc đầu:
- Ngươi biết quá nhiều rồi, ta không cho ngươi rời thành được, người đâu!

Hắn hô lớn một riếng, chỉ vào Bàng Thống ra lệnh:
- Nhốt người này lại cho ta!

Thân binh cùng động thủ, đem Bàng Thống kéo xuống, từ xa vẫn nghe thấy tiếng Bàng Thống lớn tiếng tự mắng mình:
- Bàng Sỹ Nguyên, ngươi thật có mắt như mù, ngươi chết cũng đáng lắm!

Phó Sỹ Nhân cười ha hả:
- Mấy tên nhà nho nghèo này quả thật thú vị!

-------------

Đêm xuống, một đội quân hơn hai trăm người hộ tống mấy trăm chiếc xe hươu cuối cùng đã tới Vu ThànhThành. Vu Thành vốn dĩ là Vu huyện, tường thành vốn thấp bé cũ nát, lại còn bị sập một lần.

Hai năm trước Lưu Bị bắt đầu trùng tu thành trì, cải tạo trở nên cao lớn kiên cố, còn đào một cái hào sâu trước cổng thành phía đông , tây, trang bị cầu treo, biến Vu Thành càng trở nên khó có thể tấn công.

Chính bởi vì không dễ công thành, dùng trí để lấy liền trở thành lựa chọn hàng đầu của quân Kinh Châu. Đội ngũ đưa lương thực về lần này dĩ nhiên chính là Ưng Kích Quân của Lưu Chính soái lĩnh, bọn họ cải trang thành quân đưa lương thực trở về Vu Thành, nhân đó lừa mở cổng thành.

Hai tên lính lôi tên đồn trưởng hộ lương quân bắt được lên phía trước, dùng dao găm chĩa vào sau lưng hắn, thấp giọng nói:
- Kêu trên thành mở cửa, dám giở trò, một dao đâm chết ngươi!

Đồn trưởng bất đắc dĩ, đành cao giọng hô:
- Trên thành là vị huynh đệ nào đang trực vậy?

Binh lính trên thành sớm đã nhìn thấy bọn họ, lập tức đi bẩm báo với Phó Sỹ Nhân đang tuần tra trên thành. Phó Sỹ Nhân tuy bắt giam Bàng Thống, nhưng hắn cũng lo quân Ba Thục sẽ đánh lén Vu Thành, liền tuần tra ở phía tây thành, nghe nói quân đưa lương thực đã trở về, hắn vội vàng chạy tới.

Phó Sỹ Nhân ló đầu nhìn xuống dưới, hình như đội quân hơi nhiều một chút, liền hỏi:
- Là Chu đồn trưởng sao?

- Chính là bỉ chức, bỉ chức đưa lương về!

- Gặp Trường công tử chưa?
Phó Sỹ Nhân hỏi.

- Gặp rồi. Trường công tử rất bất mãn, nói lương thực không đủ, chỗ hắn sắp hết lương thực rồi, giục tướng quân tăng cường lực lượng đưa lương.

Phó Sỹ Nhân cười khổ một tiếng, lúc đầu không cho đưa nhiều lương là quyết định của Lưu Phong, bây giờ hắn ta lại chê lương thực không đủ, muốn mình làm thế nào đây?

Hắn đành cười khổ một tiếng, lệnh cho binh lính:
- Mở thành!

Phó Sỹ Nhân không một chút nghi ngờ, quân đội Kinh Châu không thể từ phía đông đến đây, trừ phi bọn chúng chắp cánh bay tới.

Cổng thành từ từ mở ra, cầu treo hạ xuống, dân phu phụ giúp đẩy xe hươu vào thành. Đối với binh lính giữ thành mà nói, đây là việc hết sức bình thường, không ai hứng thú với mấy tên dân phu này, rất nhiều binh lính đều không kiên nhẫn thúc giục dân phu:
- Đi nhanh lên!

Phó Sỹ Nhân từ trên hành lang đi xuống:
- Chu đồn trưởng, cụ thể Phong công tử nói như thế nào?
Hắn không có hứng thú với mấy người dân phu, hắn chỉ quan tâm đến thái độ của Lưu Phong. Có thể nói, thái độ của Lưu Phong có quan hệ đến tiền đồ tương lai của hắn, Phó Sỹ Nhân tuyệt không dám xem thường.

Đúng lúc này, một tên lính trên hành lang đột nhiên phát hiện những tên dân phu này có chút dị thường, bên dưới quần áo của một vài dân phu có lộ ra khôi giáp, tên lính này cả kinh hô lớn:
- Tướng quân, bọn họ không phải là dân phu!

Tiếng hô này khiến tình thế ở cổng thành đột ngột thay đổi. Vốn dĩ định đợi tất cả mọi người vào trong thành rồi mới ra tay, nhưng đã không kịp nữa rồi, một tên dân phu có dáng người khôi ngô hô vang một tiếng:
- Ra tay!

Mấy trăm dân phu rút binh khí từ xe hươu ra, hung hãn lao vào chém lính canh ở bên cạnh. Bọn họ đều là quân lính tinh nhuệ nhất của quân Kinh Châu, bọn họ giống như mãnh hổ xuống núi, xông vào đám lính canh, trong chớp mắt đã truyền đến một tràng tiếng kêu la thảm thiết, hơn chục tên lính lập tức đầu một nơi, thân một nẻo.

Lưu Chính đang đi vào thành nghe thấy tiếng hét hò chém giết từ trong thành vọng lại, hắn biết có biến, lập tức hét lớn:
- Các huynh đệ, vào thành giết hết đi!

Gần hai trăm binh lính ào ào rút dao, hò hét xông vào thành. Cổng thành trong ngoài rơi vào cảnh hỗn loạn.

Phó Sỹ Nhân cũng cùng lúc phản ứng kịp, hắn vừa chạy về phía đầu thành, vừa hét lớn:
- Đóng cổng thành lại, mau đóng cổng thành lại!

Mười mấy tên lính đẩy bàn tời, ý đồ đóng cổng thành, nhưng cổng thành đã bị hơn trăm chiếc xe hươu chặn cứng, không có cách nào nhúc nhích, cửa thành phát ra tiếng két két chói tai, nhưng vẫn không thể đóng lại được.

Một tên lính lo lắng nói với Phó Sỹ Nhân:
- Tướng quân, cổng thành đã không thể đóng được rồi.

Phó Sỹ Nhân hai tay vịn chặt đầu thành, ánh mắt nhìn chằm chằm xuống cảnh tượng khủng khiếp bên dưới thành. hắn tận mắt nhìn thấy quân địch giống như những con báo hung mãnh, chỉ năm sáu người liền giết chết gần ba chục tên lính của mình, khiến hắn mồ hôi toát lạnh sống lưng.

- Tướng quân, cổng thành không đóng được nữa!

Binh lính lại hét lên, Phó Sỹ Nhân như sực tỉnh, hắn chần chừ một lúc, rồi mới đột nhiên nghĩ đến một vấn đề nghiêm trọng khác, đó là quân dội, bây giờ đang là nửa đêm, cửa đông thành chỉ có hơn hai trăm tên lính canh, còn lại đều đang nghỉ ngơi trong quân doanh, không có trợ giúp, bọn họ có thể kiên trì được bao lâu?

Hắn vội lệnh cho quân lính:
- Mau gõ chuông cảnh báo!

"Coong! Coong! Coong!"
Tiếng chuông cảnh bảo dồn dập kêu lên, truyền đi khắp thành, cũng truyền đến trong quân doanh ở trong thành.

Nhưng cho dù quân đội lúc này kịp đến cửa đông thành thì cũng đã muộn rồi. Hơn năm trăm Ưng Kích Quân giống như gió thu cuốn hết lá vàng rụng, quét ngang hơn hai trăm tên lính canh ở cửa đông thành. Phó Sỹ Nhân nhìn thấy đại thế đã mất, hoảng loạn chạy trốn về cửa tây thành.

Trong lòng hắn rất rõ, cho dù toàn bộ hai nghìn binh lính trong thành ra tay cũng không phải là đối thủ của năm trăm quân dịch, Vu Thành đã xong rồi!

Đúng một khắc trước, Phó Sỹ Nhân còn nghĩ làm thế nào để lấy lòng Lưu Phong, tranh thủ cho tiền đồ của mình, nhưng bây giờ, hắn chỉ muốn chạy trốn khỏi Vu Thành, trốn bao xa cũng được...

Sự hỗn loạn ở cửa đông thành cuối cùng đã kéo quân lính chủ lực tới, một nghìn năm trăm người đang nhanh chóng chạy đến cửa đông thành, lúc này đã là canh hai, trên đường cái không bóng người, chỉ nghe thấy tiếng bước chân dồn dập từ xa tiến lại.

Từng đoàn quân lính toàn thân khôi giáp, tay cầm đao thương đằng đằng sát khí chạy lại. Lúc này trận chiến ở cửa đông thành đã kết thúc, khắp mặt đất là máu tươi và xác người, cửa thành đóng chặt, hai bên trên thành bị cây gỗ lớn và đá tảng chặn cứng, nhưng trong mùi máu tanh lại là sự yên tĩnh lạ thường, không ngờ không thấy một bóng người.

Quân chi viện kinh ngạc nhìn mặt đất hỗn độn. Trong tâm mỗi người đều có một dự cảm không lành, quân địch đánh lén chạy đi đâu rồi?

Đúng lúc này, binh lính phía sau truyền đến một mảnh tiếng kêu la thảm thiết, tên từ phía sau phóng tới dày đặc như mưa, một đám lớn binh lính ngã xuống dưới làn tên dày đặc, viện binh lập tức rơi vào cảnh hỗn loạn.

Chỉ thấy từ hai bên phía sau ngôi nhà những nhóm lớn quân Kinh Châu xông ra, từ đằng sau tiến lên giết quân cứu viện, chia quân cứu viện thành hai, triển khai một trận huyết chiến quyết định vận mệnh của Vu Thành.






Các bạn có thể qua đây để đọc truyện: , and like this.Cả nguồn sống bỗng thu bé lại vừa bằng 1 Vim VimĐại BossĐược thích:90,426CreditsBinh Lâm Thiên Hạ
Tác giả: Cao Nguyệt
Quyển 4: Phá Cục
Chương 487: Từng bước ép sát.

Nhóm dịch: Nghĩa Hiệp
Nguồn truyện: metruyen.com
(¯''•.¸(¯''•.¸† Chia sẻ bởi: BànLong.us †¸.•''¯)¸.•''¯) ​




Dưới sự tấn công lớn mạnh của năm trăm quân Ưng Kích, một nghìn năm trăm thủ quân chỉ cố giữ được một khắc đồng hồ liền toàn bộ sụp đổ, bọn họ không còn đường tháo chạy, không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đầu hàng. Theo sự đầu hàng của hơn một nghìn thủ quân, lô cốt cầu treo thông với Ba Thục mà Lưu Bị khổ tâm tạo ra hơn hai năm cuối cùng đã rơi vào tay giặc rồi.


Những hộ dân thường bên trong Vu Thành cũng không nhiều, không đến hai nghìn hộ, do trận đánh lén xảy ra vào nửa đêm, cho dù rất nhiều nhà đều bị đánh thức nhưng không nhà nào dám ra ngoài, tất cả đều đóng chặt cửa chính, chốt chặt cửa sổ, lo lắng đề phòng chờ đợi an bài của vận mệnh.

Trời dần sáng, Vu Thành cuối cùng cũng yên tĩnh lại, một quan viên trung niên hơn bốn mươi tuổi dưới dẫn dắt của binh lính vội vàng đến trước Lưu Chính, khom người thi lễ:
- Hạ quan là Huyện lệnh Vu Thành Tạ Trị, huyện Vu Thành nguyện ý dốc sức vì Kinh Châu.

Lưu Chính gật gật đầu cười nói:
- Tạ huyện lệnh không cần lo lắng, chúng tôi sẽ không làm tổn thương đến dân thường, ta chỉ muốn bàn bạc với ngươi một chút về vấn đề phòng ngự tạm thời. Ta cần một nghìn dân phu trợ giúp bọn ta thủ thành, thực tế thì ta chỉ càn sáu trăm người, dân phu vận chuyển lương thực rất nhanh sẽ kịp đến đây, hy vọng ngươi có thể sắp xếp một chút.

- Hạ quan rõ rồi, tôi sẽ lập tức tập hợp dân phu.

Cho dù việc động viên dân phu rất khó, nhưng Tạ huyện lệnh không dám không nghe theo, vội vàng nghĩ cách. Lưu Chính lại phân phó thủ hạ:
- Đem tù binh tản ra sắp xếp lại đội ngũ, mau chóng sắp xếp thành đội ngũ của chúng ta.

Lúc này, một tên lính lao tới bẩm báo:
- Khởi bẩm Giáo uý, chúng tôi phát hiện thấy phó quân sư của quân địch là Bàng Thống đang bị giam giữ ở hậu viện quân nha.

Tin tức này khiến Lưu Chính cảm thấy bất ngờ. Hắn trước đó không hề biết Bàng Thống ở Vu Thành, nhưng đồng thời hắn cũng rất ngạc nhiên, đường đường một phó quân sư mà lại bị giam giữ, vậy đã xảy ra chuyện gì? Lưu Chính không kịp suy tư, lập tức tiến về phía quân nha.

Bàng Thống bị giam giữ trong một khu vườn hoang tàn của quân nha. Lính canh gác hắn đã chạy mất rồi, đổi thành quân Kinh Châu. Lúc này Bàng Thống đã ra khỏi căn phòng nhỏ có trang bị lan can lưới sắt, ngồi tại một gian khách đường, trầm mặc uống trà nóng.

Hắn cũng không ngờ rằng quân Kinh Châu lại từ trên trời giáng xuống, việc này thực sự nằm ngoài dự liệu của hắn, nhưng có một điểm hắn rất rõ, Vu Thành thất thủ không chỉ có nghĩa là giấc mộng Ba Thục của Lưu Bị tan thành mây khói, mà đối với huyện Tỷ Quy cũng là một đả kích nặng nề.

Lưu Bị đã không có lựa chọn, ông ta thậm chí nếu có thể Nam triệt đi Giao Châu cũng là một loại may mắn rồi. Lúc này sự phẫn nộ trong lòng Bàng Thống đã biến mất, chỉ còn là mất mát không nói thành lời, thậm chí còn có cảm giác mỏi mệt sau cơn bệnh nặng, hắn cũng không biết bản thân nên đi đâu về đâu?

Lúc này, Lưu Chính bước nhanh đến, chắp tay nói:
- Tại hạ Lưu Chính, thiệt thòi cho Bàng tiên sinh rồi!

- Ngươi chính là Ưng hầu?
Bàng Thống đánh giá người thanh niên trẻ tuổi nhỏ gầy này một lượt. Hắn có có chút không dám tin người đàn ông tướng mạo bình thường này chính là Ưng hầu tiếng tăm lẫy lừng của Kinh Châu.

Lưu Chính nhếch miệng cười:
- Đúng vậy. Để Bàng tiên sinh chê cười rồi!

Bàng Thống gật gật đầu, trong lòng không khỏi dấy lên một trận ảm đạm, tự mình cũng trở thành tù binh. Hắn cúi đầu không nói. Lưu Chính lại hỏi:
- Bởi vì tại hạ cần bẩm báo về Châu Mục, xin hỏi Bàng tiên sinh tại sao lại bị giam giữ?

- Không có gì, có chút tư thù với Phó Sỹ Nhân mà thôi.
Bàng Thống lại thở dài.

Lưu Chính nghĩ ngợi một lúc rồi nói:
- Ta không có quyền quyết định vận mệnh của tiên sinh, ta cần bẩm báo với chủ công chúng ta, xin tiên sinh cứ yên tâm!

- Lưu Châu Mục cũng tới rồi à?
Bàng Thống có chút kinh ngạc hỏi.

- Ông ta đang ở ngoài huyện Tỷ Quy, dẫn đại quân mấy vạn người đến.

Bàng Thống trầm mặc, Lưu Cảnh đích thân đến, đã lộ rõ chiến lược đánh chiếm Ích Châu của hắn, nghĩ đến việc Lưu Cảnh từng bước từng bước chiếm lấy Ba Thục, lại nghĩ đến việc Lưu Bị lần lượt bị thất bại, trong lòng Bàng Thống chua xót không nói nên lời. Hắn cúi đầu thở dài một tiếng:
- Đa tạ Lưu giáo uý khoan dung, ta sẽ không làm những việc khiến ngươi khó xử.

- Vậy xin tiên sinh cứ yên tâm ở đây!

Lưu Chính lập tức lệnh cho tuỳ tùng:
- Đưa Bàng tiên sinh về trong phủ, bố trí ổn thoả.

Bàng Thống đứng dậy, mệt mỏi đi ra ngoài sân, Lưu Chính nhìn theo bóng lưng hắn, rồi vội vội vàng vàng quay về nơi ở tạm. Hắn cần lập tức báo cáo tình hình chiến đấu với chủ công.

-------------

Cuộc đối đầu với Tỷ Quy vẫn đang tiếp tục. Quân Kinh Châu không hề tấn công huyện thành với quy mô lớn, nhưng ở hai bên nam bắc của thành mỗi bên dựng một cột gỗ rất lớn, cột gỗ cao sáu trượng, từ bên trên có thể nhìn xuống đầu thành Tỷ Quy. Quân Kinh Châu ở trên cột gỗ lắp đặt sáu cái Phích Lịch Thạch Pháo, mười hai cái máy bắn đá ban đêm không ngừng bắn đá lớn vào đầu thành, kiềm chế thủ quân bên trong thành.

Liên tiếp mười ngày, những tảng đá được bắn vào đầu thành tối trời tối đất, đem đến áp lực vô cùng lớn cho quân giữ thành. Binh lính trong thành đến đi đường cũng phải giơ cao tấm chắn, nhưng đối với chủ tướng Lưu Phong mà nói, hắn lo lắng về vấn đề lương thực, lương thực của sáu nghìn binh lính và hơn vạn cư dân đã sắp cạn kiệt, nhiều nhất có thể duy trì được bốn năm ngày nữa.

Lương thực vốn do Vu Thành đưa đến đến nay vẫn chưa tới, cho dù hàng ngày hắn đều cử người đến Vu Thành thúc giục lương thực, nhưng người được cử đi không bao giờ quay trở về, cũng không truyền đến bất cứ tin tức gì. Việc này khiến Lưu Phong càng ngày càng hoài nghi, Vu Thành đã bị chiếm, còn là bị quân Ba Thục công chiếm, hay là bị quân Kinh Châu chiếm lĩnh, hắn cũng không có chắc chắn.

Áp lực cạn kiệt lương thực và sự ngờ vực này khiến Lưu Phong ngày đêm bất an. Hắn rất muốn được phụ thân chỉ thị, nhưng quân đội của phụ thân lại đang ở bên kia bờ sông Trường An. Bọn họ lại không có cách nào truyền tin đi. Huyện Tỷ Quy nước sông chảy xiết, Lưu Phong không chỉ một lần cử người bơi sang sông đưa tin, nhưng đều không thành công.

Giữa trưa, hơn nghìn dân chúng Tỷ Quy tập họp trước huyện nha, chuẩn bị lấy lương thực của một ngày. Lương thực của mọi nhà đều bị ép giao nộp lên trên, mỗi ngày chỉ có thể đi lĩnh một đấu gạo theo đầu người, trẻ nhỏ thậm chí chỉ được nửa đấu gạo.

Một chút gạo này chỉ có thể nấu một nồi cháo, cho dù là thế thì đa số người dân đều nhẫn nhịn, trước tình hình quân đội chiến đao sáng loáng, không ai dám phản kháng.

Nhưng hôm nay, sớm đã qua thời gian phát lương, rất nhiều người đều đợi gần một canh giờ, trong huyện nha vẫn không có chút động tĩnh nào, người ở trước huyện nha ngày càng đông, mọi người đã có chút hoảng loạn.

Lúc này, một quân quan từ trong huyện nha đi ra, cất giọng hô:
- Lưu tướng quân có lệnh, từ hôm nay trở đi, thời gian phát lương đổi thành hai ngày một lần, số lượng không đổi!

Trong đám người lập tức bùng nổ, vô số người vây lại, lớn tiếng hỏi:
- Vậy hôm nay thì làm thế nào?

- Hôm nay không có gạo, ngày mai lại đến. Đi đi! Đi đi!

Quan quân không kiên nhẫn giục dân chúng rời đi. Trên quảng trường đã loạn thành một bầy, ai cũng không chịu rời đi, nhao nhao truy vấn:
- Ngày mai phát hai đấu gạo sao?

Quan quân cười lạnh một tiếng:
- Nằm mơ à! Hai đấu gạo, có thể có một đấu đã tốt lắm rồi, mau đi đi!

Tiếng chửi rủa ồn ào trên quảng trường , mọi người phẫn nộ, hơn nghìn người đồng loạt hét lớn:
- Trả lương thực cho chúng tôi, trả lương thực cho chúng tôi!

Rất nhiều thanh niên bắt đầu ném gạch đá vào huyện nha, đám đông kích động phẫn nộ. Đúng vào lúc này, bỗng có nhóm lớn binh lính xông ra từ hai bên, dùng côn gỗ cưỡng ép dân chúng rời đi.

Trên quảng trường một trận hỗn loạn, mọi người khóc lóc gọi cha gọi mẹ, chạy tán loan tứ phía, không ít nam thanh niên kháng cự lại, nhưng tay không tấc sắt, bị bọn lính đánh bẹp trên mặt đất, bể đầu chảy máu.

Cách đó không xa, phủ huyện lệnh bị dân chúng phẫn nộ ném đuốc đốt cháy, huyện nha cũng nhanh chóng bị châm lửa, khói đặc cuồn cuộn, lửa cháy ngút trời, trong huyện thành biến thành một mớ hỗn loạn.

---------------

Trên đầu thành, Lưu Phong kinh ngạc nhìn đại doanh quân Kinh Châu ở ngoài hai dặm, trên đỉnh đầu máy bắn đá vẫn không ngừng bắn tới, phát ra những tiếng "Roành! Roành" rợn người, chỉ có điều tảng đá lớn không thể bay đến chỗ hắn đứng, mấy trăm binh lính đều chen chúc ở một đoạn đầu thành nho nhỏ này.

Vào sáng sớm hôm nay, cuối cùng Lưu Phong đã nhận được tin chính xác, Vu Thành đã bị quân Kinh Châu công chiếm rồi, quân Kinh Châu làm thế nào để qua, làm thế nào để đoạt thành trì Vu Thành cao lớn kiên cố thì bất luận thế nào Lưu Phong cũng không thể tưởng tượng ra được.

Nhưng hắn rất rõ hiện giờ mình đang phải đối mặt với bước đường cùng, không thể có lương thực đến trợ giúp hắn nữa, qua hai ngày nữa, quân đội của hắn sẽ cạn kiệt lương thực, lúc đó không cần chiến đấu thì thủ hạ của hăn đều sẽ mở thành mà đầu hàng hết.

Lúc này, một tên quan quân chạy vội tới báo:
- Khởi bẩm tướng quân, điêu dân trước huyện nha không chịu bỏ qua, phóng hoả đốt huyện nha và nhà kho rồi, trong thành vô cùng hỗn loạn.

Lưu Phong không nói được lời nào, việc này nằm trong dự liệu của hắn. Thật lâu sau hắn thở dài, quay đầu nói với tham quân Giản Ung:
- Giản tiên sinh, ta muốn đàm phán với Lưu Cảnh, tiên sinh thấy thế nào?

Giản Ung gật gật đầu:
- Đàm phán là việc sáng suốt, ta nguyện làm vì công tử.

- Vậy làm phiền tiên sinh rồi.

Lưu Phong khoát tay:
- Tiên sinh xin mời! Chúng ta bàn bạc một chút về kế sách đàm phán.

Hai bên giằng co tuy đã trải qua mười ngày, nhưng trong quân Kinh Châu không có một chút thư giãn, quân doanh mỗi ngày đều duy trì phòng bị cao độ, kiên nhẫn đợi giờ khắc thắng lợi đến, bên trong trướng trung quân, Lưu Cảnh ngồi sau bàn đang hết sức chăm chú phê duyệt công văn quân chính Tương Dương đưa tới.

Phía dưới hắn, Ký Thất Tham quân Đồng Doãn đang bận rộn chỉnh sửa công văn. Trên thực tế, bao gồm cả Đồng Doãn, thủ hạ của Lưu Cảnh tổng cộng có năm tên quan văn, Đồng Doãn là chủ quan tham quân, bốn người còn lại thì ba người phụ trách sao chép công văn, một người quản lý giấy tờ, phân công rất rõ ràng.

Ở hai bên trướng, hai tên văn thư lang chuyên phụ trách sao trước bản phụ công văn, công văn từ Tương Dương gửi đến trước hết do bọn họ sao lục bản phụ, rồi phân loại đánh số, và kê biên vào mục lục công văn.

Sau đó bản chính giao cho Lưu Cảnh, bản phụ lưu lại chỗ Đồng Doãn. Sau khi Lưu Cảnh phê chỉ thị vào bản chính thì một tên văn thư lang khác sẽ phụ trách sao chép nội dung chỉ thị vào bản phụ, cuối cùng bản phụ sẽ được lưu lại.

Còn Đồng Doãn lại phụ trách xử lý một số công văn quan trọng, sắp xếp lịch trình cho Lưu Cảnh, đồng thời Lưu Cảnh cũng có thể hỏi hắn cố vấn một số vấn đề quan trọng.

Đương nhiên, thủ hạ của Lưu Cảnh chỉ có năm người thì không thể nào đủ. Cao quan Kinh Châu không chỉ đề xuất một lần, Lưu Cảnh nên nhanh chóng mở phủ, thành lập thư ký giám, xây dựng một bộ máy phụ tá hoàn thiện.

Chỉ là tâm tư Lưu Cảnh đều đặt vào việc cướp lấy Ba Thục, tạm thời không rảnh bận tâm đến việc mở rộng bộ máy phụ tá cho mình.

Lúc này, Lưu Cảnh dừng bút, khẽ chau mày, trong công văn trước mặt Từ Thứ đề nghị tăng cao trên diện rộng việc hỗ trợ tiền lương cho những người hoàn thành nghiệp học thư viện Kinh Châu, và thiết lập tư cách học sứ.

Lưu Cảnh quay đầu hỏi Đồng Doãn:
- Ngươi còn nhớ tiêu chuẩn hỗ trợ trước đây thư viện Giang Hạ cấp cho học sĩ phương Bắc là bao nhiêu không?

Cái gọi là học sĩ là chỉ những người từ trước thông qua kỳ thi của thư viện Giang Hạ nhập học, có thể đạt được sự hỗ trợ toàn phần của quan phủ. Nếu không qua kỳ thi thì gọi sĩ tử, hỗ trợ giảm một nửa, có một bộ tiêu chuẩn hỗ trợ tiền lương rất hoàn thiện. Đồng Doãn nhất thời nhớ không hết, hắn khẽ khom người nói:
- Xin cho vi thần đi tra một chút.





Các bạn có thể qua đây để đọc truyện: , and like this.Cả nguồn sống bỗng thu bé lại vừa bằng 1 Vim VimĐại BossĐược thích:90,426CreditsBinh Lâm Thiên Hạ
Tác giả: Cao Nguyệt
Quyển 4: Phá Cục
Chương 488: Cùng đường.

Nhóm dịch: Nghĩa Hiệp
Nguồn truyện: metruyen.com
(¯''•.¸(¯''•.¸† Chia sẻ bởi: BànLong.us †¸.•''¯)¸.•''¯) ​




Đồng Doãn bước nhanh ra khỏi trướng, đến phía sau tìm bản ghi chép. Một lát hắn cầm một quyển công văn đi vào, lật giờ đến một trang cụ thể, trình cho Lưu Cảnh. Lưu Cảnh xem một lượt, hỏi Đồng Doãn:
- Từ Trướng sứ kiến nghị thiết lập chức học sử trên cơ sở học sĩ, nâng cao trợ cấp tiền lương, ngươi có ý kiến gì không?


Đổng Doãn xem qua quyển công văn này, hắn cười nói:
- Ý đồ chân chính của Từ Trưởng sứ chắc là muốn xây dựng một loại chế độ hỗ trợ các quan viên, học sĩ sau khi thông qua kỳ thi, đạt được tư cách làm quan, nhưng nhất thời không có chỗ trống, bọn họ sẽ ở trong thư viện nghiên cứu học vấn trước, đợi khi thực thiếu thì sẽ bổ sung thêm. Ttrong thời gian dự khuyết, tiền lương trợ cấp của bọn họ không thể giống với học sĩ được.

Lưu Cảnh khoanh tay đi lại vài bước, chậm rãi nói:
- Kỳ thực ta không hề để ý đến việc tăng thêm một chút trợ cấp, ta chỉ cảm thấy chế độ thi cử tuyển quan này không được hợp lý lắm.

- Châu Mục là nói do thư viện Giang Hạ thi tuyển quan không hợp lý sao?

Lưu Cảnh gật gật đầu:
- Nếu đã là bổ khuyết tư cách quan, thì nên do quân chính thống nhất khảo thí, giao cho thư viện Giang Hạ làm việc như thế này, có chút vượt quá chức phận rồi.

Đổng Doãn cười cười nói:
- Vấn đề này ta đã từng thảo luận qua với Từ Trưởng sứ. Bọn ta đều cho rằng hiện nay vẫn chưa phải là lúc tiến hành thi thống nhất, dù sao hiện tại quan viên đều lấy Hiếu Liêm tiến cử là chính, nếu lập tức huỷ bỏ biên chế Hiếu Liêm tiến cử rất dễ tạo ra sự phản đối và tẩy chay của sĩ tộc phương bắc, dẫn đến những bất lợi với việc thu hút nhân tài của chúng ta.

Cho nên Từ Trưởng sứ muốn dùng một cách uyển chuyển, thiết lập học sứ, trên danh nghĩa là để nâng cao trợ cấp tiền lương, thực tế là tuyển quan cho Kinh Châu.Về sau quan viên bình thường Kinh Châu đều chọn từ trong học sứ, cứ vậy dần dần thành ước định, cũng được sĩ tộc chấp nhận, tương lai thống nhất thi cử cũng dễ dàng hơn nhiều.

Lưu Cảnh trầm tư hồi lâu, cách của Từ Thứ cũng không thể nói là không đúng, trước tiên để việc thi cử ăn sâu vào lòng người, sau đó mới ra chế độ, trình tự như vậy đúng là cách ổn thoả.

Nhưng Từ Thứ lại xem xét từ góc độ chọn lựa nhân tài, chứ Lưu Cảnh hắn lại không phải, hắn muốn lung lạc sĩ tộc phương bắc, muốn lợi dụng cơ hội một lần hướng tới sĩ tử khắp thiên hạ, để thu hút con cháu các đại thế gia phương bắc đến Kinh Châu làm quan.

Từ Thứ hiển nhiên không rõ ý đồ chân thực của hắn, hắn không thiếu nhân tài, hắn thiếu là sự ủng hộ của sĩ tộc phương bắc.

Lưu Cảnh cầm một quyển công văn trên bàn đưa cho Đổng Doãn:
- Việc này ta phê chuẩn, lui về, để bọn Từ Trưởng sứ cân nhắc một chút, ngoài ra nói với Từ Trưởng sứ, ta yêu cầu mùa thu năm nay tổ chức công khai chọn học trò trong khắp thiên hạ.

Dùng một lúc, hắn lại nói với Đổng Doãn:
- Còn nữa... ta cần một bản danh sách những vọng tộc các quận phương bắc, ngươi chuẩn bị một chút.

Đổng Doãn gật gật đầu:
- Vi thần sẽ chuẩn bị ngay, đồng thời cũng sẽ truyền đạt yêu cầu của chủ công với Từ Trưởng sứ.

Lúc này, Lưu Cảnh quay đầu nhìn thân binh ngoài cửa:
- Có chuyện gì?

- Khời bẩm Châu Mục, sứ giả trong thành Tỷ Quy đến!

---------------

Giản Ung tâm tình không yên theo sát tên thân bình đi vào sâu trong quân doanh. Tuy bọn hắn phong toả tin tức, không để Kinh Châu biết lương thực Tỷ Quy Thành đã cạn kiệt, nhưng Giản Ung cảm thấy đó chẳng qua là bịt tai trộm chuông, Vu Thành đều bị quân Kinh Châu đánh hạ rồi, Lưu Cảnh có lẽ nào không biết tình hình lương thực trong Tỷ Quy Thành, nếu không cũng không vây mà không đánh như vậy.

Còn cục diện hỗn loạn trong thành, quân Kinh Châu trên đài gỗ nhìn rất rõ ràng, vậy thì hắn cầu hoà còn có ý nghĩa gì nữa, trừ phi đầu hàng, nếu không Lưu Cảnh không thể có bất cứ nhượng bộ nào. Lưu Phong lại nhất quyết không chịu đầu hàng, nhất định đòi cò kè mặc cả với Lưu Cảnh, trong lòng Giản Ung bất đắc dĩ thở dài.

Không bao lâu, bọn họ đi tới trước đại trướng trung quân, một tên lính lớn giọng bẩm báo:
- Khởi bẩm Châu Mục, sữ giả Tỷ Quy đã tới!

- Vào đi!

Giản Ung bị bọn lính dẫn vào trong lều. Trong lều Lưu Cảnh đang ngồi chính diện, bên cạnh là một gã văn sĩ đầu đội cao quan, chính là quân sư Tư Mã Ý. Giản Ung biết Lưu Cảnh, nhưng không biết Tư Mã Ý. Giản Ung nhanh chân bước hai bước, khom người thi lễ:
- Giản Ung tham kiến Châu Mục!

Lưu Cảnh cười cười:
- Hoá ra là Giản tiên sinh, lâu rồi không gặp.

Giản Ung cười khổ một tiếng:
- Cũng chừng năm năm rồi.

- Nhưng Giản tiên sinh vẫn phong thái như trước, có thể thấy rất được hoàng thúc coi trọng. Lần này tiên sinh nhận ủy thác của hoàng thúc, đến đây có việc gì?
Lưu Cảnh cười tủm tỉm nói.

Giản Ung ngạc nhiên, vội vàn giải thích:
- Hạ quan là từ trong Tỷ Quy Thành mà đến, không phải là từ bên kia sông sang.

- Hoá ra là vậy, xem ra là ta hiểu lầm rồi. Vậy tiên sinh đến hạ chiến thư sao?

Giản Ung nghe ra ý chế nhạo trong giọng nói Lưu Cảnh. Hắn cắn chặt môi dưới đáp:
- Ta không phải là đến hạ chiến thư.

- Vậy đến đầu hàng rồi!
Lưu Cảnh không cho hắn cơ hội, cắt ngang lời hắn.

Giản Ung từ trong khí thế bức người của Lưu Cảnh, bỗng nhiên ý thức được Lưu Cảnh hoàn toàn biết mình đến cầu hoà, cho nên mới cứng rắn ngăn chặn hắn. Hắn thở dài, không nói một lời. Hắn quả thực không biết nên mở miệng như thế nào.

Lúc này, Tư Mã Ý bên cạnh Lưu Cảnh cười nói:
- Có lẽ Giản tiên sinh đến nghị hoà, ta nói đúng chứ!

Giản Ung gật gật đầu:
- Xin hỏi các hạ là?

- Tại hạ Tư Mã Ý

- Hoá ra là Tư Mã quân sư, thất kính rồi!

Giản Ung không nói với Lưu Cảnh nữa, mà nói với Tư Mã Ý:
- Tư Mã tiên sinh nói không sai, ta quả thực là đến nghị hoà. Công tử nhà ta hy vọng có thể thoả hiệp với quân Kinh Châu, hai bên bãi binh.

Lưu Cảnh lạnh lùng nói:
- Lưu Phong muốn nghị hoà thế nào, tiên sinh nói thẳng đi!

- Công từ nhà ta đồng ý giao huyện Tỷ Quy, điều kiện là để quân đội của chúng ta rút lui đến bờ bên kia, chúng ta bỏ qua Tỷ Quy và Vu Thành.

Lưu Cảnh lắc lắc đầu:
- Các ngươi chỉ có thể buông Tỷ Quy, Vu Thành đã không còn thuộc về các ngươi nữa. Hơn nữa, ta nhiều nhất chỉ cho phép không quá mười người sang bờ bên kia, nhiều hơn một người cũng không được.

Giản Ung sắc mặt đại biến, vậy chẳng khác nào toàn bộ quân đội đầu hàng, làm sao có thể? Môi hắn giật giật:
- Vậy cho một nửa quân đội đi.

- Không được!

Không đợi Giản Ung nói hết, Lưu Cảnh quả quyết cự tuyệt:
- Ta đã nói rồi, nhiều nhất mười người, thêm một người cũng không được!

Giản Ung bất đắc dĩ, chỉ đành thi lễ đáp:
- Vậy tôi quay về bàn bạc với công tử một chút.

Lưu Cảnh lập tức mệnh lệnh thủ hạ:
- Đưa Giản tiên sinh ra ngoài.

Giản Ung cáo từ, Lưu Cảnh và Tư Mã Ý nhìn nhau. Tư Mã Ý thản nhiên cười nói:
- Đêm nay Lưu Phong tất sẽ phá vây!

------------------

Lưu Phong tái mặt khi nghe Giản Ung bẩm báo. Điều kiện hà khắc của Lưu Cảnh khiên hắn lửa giận bừng bừng. Hắn xiết chặt nắm đấm rít gào nói:
- Ta thà chết trận cũng tuyệt không chịu nhục!

- Công tử bớt giận, hiện giờ không phải là lúc tức giận. Chúng ta cần bình tĩnh nghĩ đối sách.

Lưu Phong thở một hơi dài, căm hận nói:
- Còn có thể có đối sách nào nữa, lẽ nào còn muốn ta quay đầu đi đánh Vu Thành sao? Điều đó sẽ chỉ khiến ta chết nhanh hơn thôi.

Giản Ung nghĩ một lúc lâu, hắn cũng không có cách nào khả thi. Bọn hắn ngoài việc phá vòng vây ra ngoài thì chỉ có thể chấp nhận điều kiện của Lưu Cảnh, như thế thì trên thực tế khác nào đầu hàng, nhưng lưu lại trong thành không có lương thực, ba ngày sau cũng sẽ toàn quân tan rã. Giản Ung nghĩ đi nghĩ lại, nhất thời cũng chưa tìm ra cách gì hợp lý.

Lúc này, Lưu Phong cười lạnh một tiếng:
- Có lẽ ta có thể đưa dân đi làm tiên phong. Như vậy khả năng phá vỡ vòng vây sẽ càng lớn hơn một chút.

Giản Ung sắc mặt cả kinh, liên tục xua tay:
- Không thể! Như vậy sẽ huỷ hoại hết thanh danh của hoàng thúc, rước lấy đại hoạ.

Lưu Phong chỉ là nhất thời nói vậy, hắn cũng biết phụ thân rất coi trọng thanh danh, tự mình đưa dân đi chiến đấu, cho dù nhất thời thành công, phụ thân quyết không tha thứ cho mình, hoặc còn có thể giết mình để tạ tội với dân chúng Tỷ Quy. Lưu Phong khoanh tay bước mấy bước, hắn đang suy tính xem nên ăn nói với phụ thân như thế nào. Nếu không đánh một trận, sáu nghìn quân sẽ mất hết, Vu Thành và Tỷ Quy cũng mất rồi, phụ thân cũng sẽ không tha cho hắn.

Nghĩ đến đây, hắn dừng bước, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Trái phải đều là cái chết, nếu không đánh một trận, ta không cam lòng!

Màn đêm buông xuống, trên đài gỗ cao ngất, thế công máy bắn đá của quân Kinh Châu vẫn đang tiếp tục, toàn bộ trong thành tràn ngập bụi cát, ở gần cửa đông thành, sáu nghìn quân đã tập trung toàn bộ.

Lưu Phong phân một phần lương thực cho bính sĩ, mỗi người chỉ phân hai đấu gạo, điều này khiến cho tất cả binh lính đều lo lắng không nguôi, cho dù là xông ra khỏi vòng vây, một chút gạo này có thế giúp họ cầm cự được bao lâu.

- Các huynh đệ yên tâm, phía trước vẫn còn huyện Tín Lăng. Ở đó không có quân coi giữ, còn có đủ lương thực, chỉ cần chúng ta phá được vòng vây thì sẽ có hy vọng.

Lưu Phong đội mũ mặc giáp, tay cầm một cây ngân thương sáng loáng, cưỡi trên một con bạch mã, hắn không ngừng trấn an binh lính.

Có lẽ binh lính bị hắn mê hoặc, nhưng quân quan lại không ngốc, huyện Tín Lăng sao có thể không có quân coi giữ, cho dù đánh hạ huyện Tín Lăng, vậy huyện Tây Lăng làm thế nào? Đánh hạ huyện Tây Lăng, bọn họ làm thế nào qua sông? Căn bản không có một chút hy vọng nào.

Lúc này, Lưu Phong cho gọi đại tướng tâm phúc Triệu Uy đến, nhỏ giọng nói với hắn:
- Ngươi dẫn năm trăm quân bảo vệ Tỷ Quy, đợi sau khi ta trở về, ngươi có thể lập tức đóng cửa thành, không để quân Kinh Châu xông vào.

Triệu Uy ôm quyền đáp:
- Xin công tử yên tâm, bỉ chức sẽ không có bất kỳ sơ suất nào.

- Mở cửa thành!

Lưu Phong thấp giọng hạ lệnh, cửa thành từ từ mở ra, binh lính bắt đầu hình thành đội ngũ chạy ra ngoài thành, Lưu Phong vung trường thương lên:
- Đi giết bọn chúng cho ta!

Sáu ngàn binh lính xông ra khỏi thành, thẳng tiến đánh tới đại doanh Kinh Châu. Trong bóng đêm, Lưu Phong lại dần dần chạy chậm lại. Hắn cơ bản là không muốn phá vây, hắn chỉ muốn chiến đấu một lần để có thể ăn nói với phụ thân, sau đó hắn sẽ đáp ứng điều kiện của Lưu Cảnh, bỏ lại quân đội sang bờ bên kia, hắn không hề quan tâm tới sống chết của binh lính .

Binh lính vừa xông ra một dặm, đối diện bỗng phát ra tiếng trống trận long trời lở đất "Tùng! Tùng! Tùng!". Tiếng thét rung trời, ba vạn quân Kinh Châu từ hai bên nam bắc đánh tới, thanh thế mãnh liệt, chốc lát đã chạm trán quân Lưu Bị, phút chốc đã giết chóc quân Lưu Bị kêu cha gọi mẹ, quay đầu chạy trối chết.

Sĩ khí quân Lưu Bị sớm đã xuống thấp, lại thêm đối phương đã có chuẩn bị từ trước, càng khiến bọn họ sợ hãi, quân đội vừa gặp đã sụp đổ. Dưới dẫn dắt của quân quan, binh lính nhao nhao quỳ xuống đầu hàng, quân đội đằng sau không còn tâm trạng chiến đấu, quay đầu chạy trốn về trong thành, Lưu Phong thấy đối phương sớm đã mai phục, hắn quay ngựa chạy về thành đầu tiên.

Không ngờ cửa thành đã đóng chặt, binh lính chạy về không có cách nào vào thành. Lưu Phong cuống quít hét lớn:
- Trên thành mau mở cửa!

Trên đầu thành xuất hiện một viên đại tướng, chính là tướng giữ thành Triệu Uy mà hắn để lại. Hắn dẫn năm trăm quân ở lại giữ thành, khi đại quân vừa ra khỏi thành, hắn liền lập tức đóng cửa thành lại, Triệu Uy ở trên thành lạnh lùng nói:
- Trưởng công tử, ta đã quyết định đầu hàng quân Kinh Châu, ngươi muốn phá vây thì tự ngươi đi đi! Thứ lỗi cho ta không hầu tiếp!

Lưu Phong giận đến mức gần như té xỉu, hắn lại nài nỉ nói:
- Triệu tướng quân, ta luôn luôn đối đãi với ngươi không tệ, ngươi sao lại chặn mất đường lui của ta?

- Phi!

Triệu Uy trên thành mắng lớn:
- Ngươi vì mình mà bán đứng tướng sĩ, còn có mặt mũi quay về? Đi chết đi!

Hắn âm thầm giương cung lên, một mũi tên phóng mạnh về phía Lưu Phong. Lưu Phong vội tránh, nhưng lại chậm một bước, bị tên bắn trúng hõm vai, hắn kêu thét lên rồi rơi khỏi ngựa.

Đúng vào lúc này, Liêu Hoá dẫn theo ba nghìn quân đánh tới, binh lính gặp lực lượng lớn, không có đường mà chạy, nhao nhao quỳ xuống xin hàng. Triệu Uy cũng hạ lệnh mở cửa thành, dẫn quân ra hàng.

Thành Tỷ Quy phá, quân Kinh Châu ùn ùn kéo vào trong thành, lúc này Lưu Cảnh được mấy trăm kỵ binh hộ vệ phóng ngựa tới, hắn bỗng nhiên nhìn thấy Giản Ung bị bắt, bèn ghìm chiến mã, chậm rãi đến trước Giản Ung. Giản Ung hai tay bị trói, ủ rũ, không dám ngẩng đầu nhìn Lưu Cảnh.

Lưu Cảnh cười:
- Giản tiên sinh không cần sợ hãi, chúng ta quen biết đã lâu, ta sẽ không làm khó tiên sinh, phiền tiên sinh qua sông một chuyến, đưa thư của ta cho Lưu Bị, được không?

Giản Ung có chút không dám tim vào tai mình, cứ như vậy mà thả hắn sao? Lưu Cảnh mỉm cười:
- Nếu tiên sinh là Gia Cát Lượng, có lẽ ta sẽ không thả.

Giản Ung đỏ bừng cả mặt, đây là Lưu Cảnh đang ám chỉ mình không có giá trị, không đáng dùng, hắn thở dài một tiếng:
- Giản Ung quả thực là không đáng giá, nam chinh bắc chiến hai mươi năm, lại không thể thay chủ gánh phiền muộn, thôi được, Giản Ung nguyện vì Châu Mục đưa thư.

Lưu Cảnh nhìn hắn một cái, lập tức lệnh:
- Thả hắn ra, cấp một con thuyền đưa hắn qua sông!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#binh#lam