Chap 36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bên ngoài, trăng trên bầu trời đêm là như vậy lớn, như vậy sáng, tựa như soi sáng cho hai người.

Trương Khởi Linh ôm chặt lấy người trong lòng, bước chân bước nhanh về phía trước.

"Ngô Tà, hứa với tôi. Đừng rời xa tôi có được không?"

"Được."

Ngô Tà nằm trong lòng ngực ấm áp, mơ hồ nghe thấy giọng nói ôn nhu của người kia, không hề do dự, lựa chọn nghe theo con tim mách bảo, liền đáp ứng người kia.

"Sát___"

Một đạo ánh sáng bổ xuống mặt đất cách đó không xa, tạo thành một hố lửa.

Ánh sáng mạnh như vậy thình lình xuất hiện, Trương Khởi Linh không khỏi nhíu nhíu mày, trực giác nói cho hắn, rất nguy hiểm. Hắn định chạy nhanh rời đi, liền thấy ánh sáng thẳng tắp triều bên này bổ xuống. Phản ứng đầu tiên theo bản năng, dùng thân thể che chắn cho Ngô Tà.

"Sát___"

Ánh sáng làm hai tròng mắt đau đớn, Ngô Tà còn không biết chuyện gì đang xảy ra, liền ngã xuống mặt đất. Mí mắt vừa động, thấy nam nhân che chở ở phía trên mình, chỗ khoé miệng lưu lại vệt máu đỏ tươi.

"Tiểu... Tiểu Ca?" Ngô Tà ngẩn ngơ, y nghiêng đầu, không dám tin tưởng mà nhìn hố lửa cách đó không xa... Là lôi kiếp.

Trương Khởi Linh chống đỡ ở trên người Ngô Tà, dùng thân thể bảo hộ người hắn yêu nhất, dùng chính mình thân thể chắn lôi kiếp. Nhìn Ngô Tà không bị thương tổn, hắn rốt cuộc vô lực chống đỡ, dùng hết chút khí lực cuối cùng, nghiêng đi thân thể, ngã xuống một bên.

'Ngô Tà, tôi kiếp này rốt bảo hộ được em.'

"Lôi kiếp... Vì sao lại có lôi kiếp, Tiểu Ca..."

Ngô Tà giống như điên loạn, nhớ đến mình vừa đáp ứng Trương Khởi Linh cái gì. Hai tay run rẩy ôm lấy nam nhân hơi thở thoi thóp.

"Tiêu Ca, em xin lỗi... Em xin lỗi..."

Trương Khởi Linh mở mắt ra, nhìn Ngô Tà phát cuồng, khoé miệng hơi hơi giơ lên, lộ ra một cái tươi cười nhàn nhạt.

Ngô Tà gần như hỏng mất, rất nhiều yêu đều chết vì lôi kiếp, huống chi một người phàm.

Một vạn điều công đức hoàn thành, vượt qua lôi kiếp, hóa yêu thành tiên.

Một trận bạch quang nổi lên, bao quanh Ngô Tà. Tóc ngắn màu hạt dẻ biến thành tóc dài bạch ngân, đôi mắt đen nhánh biến thành màu hoàng kim, thân khoác bạch y, chín điều bạch đuôi tôn quý phe phẩy sau lưng.

Những ngón tay thon dài của Trương Khởi Linh chậm rãi vươn lên, Ngô Tà liền nắm lấy đứa tới gương mặt mình.

"Ngô Tà, thật...đẹp..."

Ngô Tà gắt gao nắm lấy bàn tay, xoa gương mặt trắng nõn của chính mình, lông mi run rẩy, hai hàng lệ rơi.

Nhìn người trước mặt, Trương Khởi Linh suy yếu nói.

"Ngô Tà, tôi xin lỗi. Kiếp sau..."

"Phốc____" một ngụm máu tươi phun ra ngoài, dừng trên bạch y, điểm điểm tanh hồng, giống như hoa bỉ ngạn đỏ trên nền tuyết. Làm đau đớn hai mắt.

"Không... Không muốn, Tiểu Ca!"

Ngô Tà luống cuống, duỗi tay lau đi vết máu bên khoé miệng, lau lại chảy ra, chảy ra lại lau, không ngừng chà lau... Thẳng đến bàn tay lạnh lẽo tái nhợt chậm rãi rời khỏi khuôn mặt, rơi xuống...

"Không... Không cần... Không cần rời xa em..."

Tiếng gào thét thê lương phá tan màn đêm thanh vắng...

"KHÔNG________"

Cơ thể mất đi độ ấm dần dần tan biến, Ngô Tà dại ra nhìn điểm điểm ánh sáng quay quanh chính mình. Đưa tay ra muốn bắt lấy, nhưng cái gì cũng không bắt được.

Điểm sáng dần dần phiêu tán, càng bay càng xa, bay về phía tận chân trời.

Ngô Tà buông xuống mi mắt, không dám tin tưởng, tất cả giống như một giấc mơ, một cơn ác mộng. Mà sau khi tỉnh lại y lại có thể nhìn thấy, nghe thấy giọng nói ôn nhu của người kia.

Tất cả chìm dần vào bóng tối_______

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro