Chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, những ánh sáng chập chờn tràn vào mi mắt Ngô Tà, hàng mi dài khẽ động, đôi mắt màu sáng từ từ mở ra...

Đập vào mắt chính là bộ ngực rắn chắc, đường nét đẹp đến nỗi người ta muốn đặt lòng bàn tay vào, cảm nhận được sức mạnh trong sự mềm dẻo... Lại nhìn lên, xương quai xanh, hầu kết đẹp đẽ... Tiếp theo là hàm dưới, môi mỏng, mũi cao... Cuối cùng, y bắt gặp đôi mắt đen bình thản như hồ nước.

Ngô Tà thực sự hoảng sợ.

Không biết Kỳ Lân Đại Nhân đã tỉnh từ lúc nào và đang chăm chú nhìn mình.

"Khụ... Ta làm ngài thức giấc sao?" Ngô Tà giả vờ ho, khuôn mặt ửng hồng, vội né tránh ánh mắt người kia.

"Không." thanh âm trầm ấm rất dễ nghe.

Đột nhiên y phát hiện tư thế của hai người hiện tại có chút kỳ quái, bụng của y chứa đầy tinh dịch nhô lên thành một vòng cung, một chân quấn quanh eo đối phương, hậu huyệt vẫn ngậm chặt lấy cự vật.

Ngô Tà mặt đỏ tai hồng, đầu óc xoay cuồn như muốn nổ tung...

"Khó chịu sao?" giọng nói trầm thấp vang lên.

Kỳ Lân Đại Nhân vẫn luôn quan sát y.

Ngô Tà lắc lắc đầu "Ngài có thể bỏ thứ kia ra ngoài được không?"

"Được."

Hạ thể từ từ lui ra, nhưng hậu huyệt cứ hút chặt lấy cự vật, "phóc" một tiếng, cơ thể hai người tách ra. Không còn vật ngăn chặn, tinh dịch cùng dịch thể trộn lẫn vào nhau hướng ra ngoài chảy.

Ngô Tà bị cảnh tượng cùng âm thanh dâm mỹ làm cho ngẩn cả người ra.

Đột nhiên bị một lực nhấc bổng cả người lên, y hoảng hốt, hai tay quơ quạng bám chặt lấy cổ đối phương.

"Ngài... Ngài định làm gì?"

Người kia vẫn trầm mặc, xoay người bước đi vững vàng.

"Ngài muốn đưa ta đi đâu?"

Hắn vẫn im lặng.

Ngô Tà cũng mặc kệ người kia, tò mò nhìn xung quanh, thì ra hang động còn dẫn đến một nơi khác nữa.

Ngô Tà được bế đi xuống những bậc thang đá, càng đi xuống hơi ẩm càng nhiều, tiếng nước chảy cũng rõ ràng.

Xuống đến bậc đá cuối cùng, Ngô Tà nhìn thấy trước mặt mình là một ôn tuyền, khói trắng bay nghi ngút.

Kỳ Lân Đại Nhân ôm y đi đến mép suối, cúi xuống để y từ từ chìm xuống nước.

Ngô Tà thở phào nhẹ nhõm, y vung vẩy chân tay đùa nghịch nước, suối nước nóng lập tức làm dịu cơn đau nhứt của y. Đổ một ít nước lên mặt, vỗ nhẹ, liền cảm thấy sảng khoái. Y quay đầu lại, mỉm cười đang định cùng người kia ngưỡng mộ nơi này, thì đã thấy hắn cũng bước vào trong nước. Y say mê nhìn con Kỳ Lân mờ nhạt đang dần hiện ra trên khuôn ngực săn chắc, còn có cơ bụng tám múi, làm người muốn sờ vào, lại nhìn tiếp xuống dưới...

Ngô Tà sững sốt, lập tức quay đầu đi, khuôn mặt trong phút chốc đã đỏ bừng.

Kỳ Lân Đại Nhân thấy vật nhỏ trắng mềm phía trước xấu hổ tâm liền có chút xao động... Đúng là một tiểu hồ ly mê người.

"Để ta giúp ngươi."

Ngài, ngài ấy nói gì...giúp, giúp...?!!

Ngô Tà ra sức lắc lắc đầu từ chối, cảm thấy "bùm bùm" một cái, cả khuôn mặt như muốn bỏng rát, ngay cả nhiệt độ của ôn tuyền cũng không bằng y.

"Không, không cần đâu... Ta tự mình làm được."

Định bắt tay vào làm nhưng y phát hiện đối phương vẫn mang bộ mặt lạnh lùng nhìn mình, Ngô Tà có chút ngại ngùng... Mắt tròn cầu khẩn.

"Ngài có thể... xoay lưng lại được không?"

"Ân." Kỳ Lân Đại Nhân gật đầu, trả lời một tiếng liền xoay đi.

Trong lúc tắm rửa, thấy cả hai im lặng, bên tai chỉ nghe thấy tiếng nước chảy, Ngô Tà có chút khó chịu, hắng giọng mở lời.

"Cái kia..."

"Ta sẽ chịu trách nhiệm."

Cái gì!?

Ngô Tà bị cắt ngang lời nói, hoàn toàn choáng váng.

"Không cần đâu." Y từ chối...

"Ý của ta là, dù sao ta cũng không phải nữ nhân, ngài không cần phải chịu trách nhiệm đâu."

"Hơn nữa là ta tự nguyện đến đây để trả ơn cứu mạng của ngài, ngài không cần phải tự trách."

Nói xong, Ngô Tà bước ra khỏi suối.

Kỳ Lân Đại Nhân nhìn theo bóng lưng rời đi cảm thấy có chút mất mát, dù đã sống mấy vạn năm nhưng đây là lần đầu tiên hắn có cảm giác này.

Hắn không hiểu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro