Khế ước linh lan

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đồng tác giả: @VIIQIQ, @常应物

Editor: Trái đu đủ

Bản dịch không đảm bảo giống 100% với bản gốc

(Ở phía cuối tui có đôi lời muốn nói với mn)

----------------

Người ta hay nói cảnh sắc bên ngoài Thành Đô vô cùng xinh đẹp, núi non trùng điệp, cùng với những ngọn đồi trải dài đến vô tận, chính bởi lẽ đó mà trong hàng nghìn hàng vạn ngọn núi kia, có một ngôi đền Đạo giáo tên Thanh tĩnh quán ẩn mình nơi đây, những năm đầu, yêu quái hoành hành, vốn dĩ “thanh tĩnh” trong Thanh tĩnh quán chính là đảm nhận nhiệm vụ tiêu diệt yêu ma bảo vệ đạo giáo.

Trong nội đệ tử có tên tiểu đạo sĩ ngày ngày ra ngoài, ban đêm thì trở về luôn luôn canh giữ phòng luyện đan, tên là–

“Trần Thập!”

Mộ Hi sư huynh tức giận cùng một đám đệ tử xông vào phòng luyện đan. Trần Thập đang nằm ngửa trên chiếc võng mắc giữa hai cái cây trong sân ngoài cửa, thưởng thức bữa ăn trên chiếc bàn đầy đồ ăn ngon trong giấc mơ. Nghe thấy thanh âm đột nhiên mở to mắt, còn chưa kịp phản ứng , dưới võng đột nhiên lóe lên một luồng ánh sáng trắng, Trần Thập theo chiếc võng kia mà lật người ngã xuống đất.

Trần Thập đau đớn cau mày đứng dậy, ôm lấy cái mông còn đang nhức nhối của mình, “Sư…sư huynh.”

“Trần Thập! Ngươi lại ở chỗ này lười biếng!”

“Không có không có.” Trần Thập hoảng hốt xua tay giải thích: “Ta trông phòng luyện đan rất tốt mà!”

Bùm–

Còn chưa nói xong phòng luyện đan đột nhiên bất ngờ xảy ra vụ nổ, cánh cửa bị luồng khí mạnh làm cho mở ra, toàn bộ mạnh vụn sỏi đá theo đó mà bay ra ngoài. Tro đen trong lò phà hết vào mặt, một con yêu thỏ lợi dụng lúc hỗn loạn mà biến thành người nhảy ra ngoài, bật lên nóc nhà rồi bỏ chạy vào núi.

—Phòng luyện đan nổ rồi.

Trần Thập núp sau một cái cây nhờ đó mà sống sót, nhìn thấy khuôn mặt ai nấy xám xịt, tóc tai bù xù, so với mấy người ăn xin trên đường phố cũng có vẻ giống giống.

‘Đây.. đây là trông coi tốt mà ngươi nói sao?” Mộ Hi ho ra một đống tro bụi, cả nửa ngày sau mới hoàn hồn lại nghiến răng nghiến lợi nói: “Con thỏ đó rốt cuộc là sao?”.

Trần Thập muốn cười nhưng lại không dám, vì thế cúi đầu xuống do dự hồi lâu mà cũng không nói rõ được, đè nén đến mức hai má đều hồng lên.

“Ta…nó….”

“Trần Thập, ngươi chỉ có việc trông coi phòng luyện đan cũng làm không xong, hôm nay ta nhất định phải thay sư phụ giáo huấn ngươi.” Mộ Hi nói xong liền giơ tay lên định ra đòn.

Đột nhiên trên trời có tia sáng xanh lóe lên, một đệ tử lâu năm của đạo trường Sơn Dư cưỡi con sếu trắng đến.

Người kia sắc mặt lạnh lùng, diện mạo tuấn mỹ, đôi mắt đan phụng nheo lại, những người khác nhìn thấy hắn ngay lập tức trở nên cung kính, “Sương Tuyệt sư huynh.”

Sương Tuyệt vẻ mặt lạnh đến thấu xương, ngữ khí trầm thấp, “Trần Thập, theo ta đến gặp sư phụ.”

Trần Thập, người biết bản thân đã phạm sai lầm rón ra rón rén đi theo bên cạnh Sương Tuyệt, bị nhấc lên lưng sếu, bay sâu vào khu rừng trên đỉnh núi.

Khi đến nơi con sếu được hai người cưỡi trên lưng từ từ đáp đất, lúc này cơ mặt của Sương Tuyệt mới thả lỏng ra, vội vàng đỡ Trần Thập xuống rồi thấp giọng hỏi: “Ban nãy đông người, tiểu tử nhà ngươi xảy ra chuyện gì đó”.

Trần Thập bĩu môi làm điệu làm bộ: “Sư huynh, ta thật sự không cố ý, còn không phải do con thỏ yêu đó trước khi chết nói bản thân không muốn bị trói, ánh mắt nó lưng tròng, ta nhìn thấy thật sự không nỡ.”

Sương Tuyệt thở dài: “Phòng luyện đan nổ rồi mới là chuyện nhỏ thôi, con thỏ yêu đó vốn dĩ là do sư phụ đặc biệt bắt nó về để luyện.”

Trần Thập cau mày trầm mặc không nói lời nào, Sương Tuyệt ở bên cạnh cũng bất đắc dĩ không biết làm sao, “Ngươi tự mình tìm cách giải quyết đi.”

Trần Thập suy nghĩ hồi lâu, nhớ lại ba năm trước bản thân ở trên núi, lúc đầu đi theo học được pháp thuật, bị cử đi bắt yêu, bản thân còn bị yêu ngược lại bắt được, thiếu chút nữa là bị nó lấy làm thuốc để bổ sung khí huyết rồi.

Sau này vì tính tình không thích hợp để bắt yêu, cho nên ở lại bên cạnh Đạo trường làm đệ tử phụ trách việc nhà, Trần Thập rảnh rỗi buồn chán, biến sân nơi đạo sĩ tu luyện thành cái vườn rau cải.

Cuối cùng chỉ có thể sắp xếp để Trần Thập làm người trông coi phòng luyện đan, cũng tính là một công việc đơn giản, làm sao ngờ được cái phòng luyện đan đó cũng nổ tung thành khói bụi luôn rồi.

Sau khi gõ cửa, nhận được sự cho phép rồi, Trần Thập nhẹ nhàng mở cửa, Đạo trường Sơn Dư ngồi trên cao phía sau tấm bình phòng, toát ra vẻ uy nghiêm vốn có của mình, khiến cho trái tim của Trần Thập đập mạnh đến mức muốn nhảy ra khỏi cuốn họng.

“Trần Thập đến gặp sư phụ.” Trần Thập đưa tay thi lễ.

“Sương Tuyệt, ngươi lui xuống trước đi” Giọng nói bên kia bức màn vừa nghiêm túc lại vừa bình tĩnh.

Sương Tuyệt nháy mắt với Trần Thập, ý bảo cậu tự mình thu xếp ổn thỏa, sau đó rút lui để lại Trần Thập một mình lo lắng không thôi.

“Đến đây.”

Trần Thập nghe lời tiến lại gần, khi cánh cửa đóng lại, Đạo trường Sơn Du mới từ sau tấm bình phong thò đầu ra, trong tay cầm một cây củ cải.

“Sao củ cải này của ngươi trồng phát triển tốt thế.”

“A? Sao ạ?”

Trần Thập chớp chớp mắt đứng tại chỗ, một lúc lâu sau mới nhớ ra mình đã mang một giỏ củ cải đến nhà Đạo trường trong vụ thu hoạch mấy ngày trước, đó là mấy cây củ cải được lặng lẽ trồng vào tháng hai năm đầu tiên phía sau đạo quán, sau này phát hiện ra thì nó đã ươm cây con.

“Bên trong viện tử của ta, tại sao lại không thể phát triển mạnh như vậy?”

“Sư phụ ngài lúc đó…..Không phải là tức giận đến lật đổ vườn rau trong viện tử sao?”

Đạo trường Sơn Du giả vờ nghiêm túc hắng giọng nói, “Ây ây, cái gì đó, lúc ta rảnh rỗi cảm thấy viện tử này trông có chút trống trải, có thể tận dụng để trồng một ít hoa quả, cũng không phải không được.”

“Vậy ngài kêu ta đến, là vì củ cải hay là phòng luyện đan a?”

Đạo trường nghĩ đến đây lại thấy tức giận, nhắm mắt một lúc cố gắng bình tĩnh lại, đập mạnh vào tấm bình phong trước mặt, đi được vài bước thì vô tình giẫm phải vạt áo mà té ngã, lăn vài vòng từ bậc thang rồi ngã xuống bên cạnh Trần Thập, trong tư thế quỳ gối. Trần Thập thấy vậy lập tức quỳ xuống giữ nguyên tư thế cúi đầu thấp xuống, sợ bản thân đắc tội.

“Giờ này ngươi còn đợi cái gì quy tắc nữa! Eo của ta….nhanh…đỡ ta đứng lên.”

Trần Thập trên trán đầy mồ hôi lạnh, bò tới cẩn thận đỡ người dậy.

Đạo trường Sơn Du loạn choạng đứng dậy, không ngừng lẩm bẩm trong miệng. “Ngươi đó, tư chất thì tốt, học lực cũng không tới nỗi, chỉ đáng tiếc tâm tư đơn giản, đối với người khác quá lương thiện nên mới bị con yêu thỏ kia lừa gạt.”

Trần Thập bị Đạo trường gõ nhẹ vào đầu, gục xuống không biết nên phản bác thế nào.

“Đã vầy nếu như không phạt, cũng hơi gây khó dễ, như này, ngươi nhân cơ hội này xuống núi trải nghiệm đi.”

“A?”

“Ngươi cũng nên đi xem thử thế giới bên ngoài đi, có rất nhiều thứ mà ngươi không thể học được trên đây, xuống núi có khi có thể giáo hội ngươi nhiều điều hơn.”

Trần Thập nghe thấy muốn đuổi cậu xuống núi, liền cảm xúc dâng trào, ngước mặt lên đã thấy hai mắt đỏ hoe.

“Sư phụ….”

Đạo trường Sơn Du dùng phất trần trong tay vẽ một vòng tròn, trong không khí tạo ra một chuỗi hạt hoa huệ, sau đó đeo nó vào cổ tay Trần Thập rồi tiếp tục nói với tình ý sâu xa: “Chuỗi hạt này có thể bảo vệ tính mạng ngươi vào những thời khắc quan trọng, những việc còn lại phải xem ngươi tự quyết định rồi, nhưng nhất định mọi chuyện đều phải cẩn thận.”

Đạo trường Sơn Du đang chuẩn bị quay người rời đi, Trần Thập đột nhiên quỳ xuống, thần khí ảm đạm nói: “Sư phụ, trên thế gian này, chân thành thực sự không thể đổi lấy chân thành sao”

“Không nói được. Đại đạo vô thường, mọi chuyện khó lường.”

-------

Tại Trần gia thôn.

Trần Thập mang theo một chiếc giỏ bằng nửa cơ thể bản thân mà đi, khi sắp đến Trần Gia thôn ở gần Thành đô, trời cũng đã chạng vạng.

Nếu tính thời gian rời nhà đi, cũng đã qua ba năm rồi, Trần gia thôn vẫn như lúc trước một hình dáng cũ, duy có điểm khác biệt, bên trong ngôi làng nơi nơi đều đầy rẫy tiếng người náo nhiệt ngày nào, giờ hiện tại nhà nhà đóng chặt cửa, ngoại trừ một số ít nam nhân vội vàng trở về muộn thì trên đường hầu như chẳng có lấy một bóng phụ nữ hay trẻ em.

“Trần Thập?”

Nghe thấy tiếng gọi xong Trần Thập quay đầu lại, người nói ra câu ấy là huynh trưởng của Trần gia, Trần Thập nheo nheo mắt lại chuẩn bị định đưa tay ôm lấy, huynh trưởng của Trần gia đã kích động đến rơi nước mắt, quay người lại hét lớn.

“Bà con ơi, nhanh ra đây, Trần Thập người lên núi tu đạo đã trở về rồi, quay lại giúp chúng ta bắt yêu đây!”

?

Hai tay đang giơ lên giữa không trung tính ôm lấy người trước mặt, ngượng ngùng thu trở lại, xong tiến lại gần chọc chọc vào lưng huynh trưởng Trần gia.

“Đại ca, trong thôn chúng ta có yêu quái sao?”

Huynh trưởng Trần gia đột nhiên quay người lại ôm lấy Trần Thập, sau đó tựa như tìm thấy báu vật mà vỗ vỗ lưng cậu.

“Ngươi không biết đâu, ở trên đỉnh núi phía bên kia bờ sông, có một con quái vật vô cùng dọa người, những đạo sĩ mà chúng ta mời tới vừa nghe thấy cũng không dám đi, giờ thì tốt rồi, ngươi đặc biệt xuống đây để bắt yêu giúp chúng ta đúng không.”

Trần Thập trong lòng thầm nghĩ: " Ta làm gì biết trong thôn có yêu chớ.”

Nhìn thấy dân trong làng sau khi nghe được tin tức kéo đến ngày càng đông, Trần Thập như bị mũi tên cắm vào lưng, nhìn vào ánh mắt mong chờ của mọi người, trong lòng khó khăn nói ra một câu, “Đúng vậy, ta ngày mai sẽ đi đến đó bắt yêu, bà con yên tâm.”

------

Sớm hôm sau, khi trời vừa chửng sáng, Trần Thập thu dọn đồ đạc, ném chiếc bè tre đơn giản rồi đi sang bờ bên kia sông, Trần Thập trong lòng trống rỗng, sau khi đồng ý với dân làng xong, nhớ lại cảnh tượng lần đầu tiên đi bắt yêu quái, nỗi sợ hãi bị tóm ngược xém thành thịt vào mồm nó dâng trào trong lòng, cậu sợ hãi đi đến phía trước, được vài bước là lại nhìn về phía sau, tay ôm chặt chuỗi hạt hoa huệ là thứ duy nhất bảo vệ mạng sống bản thân.

Tuy nhiên sự căng thẳng ấy chỉ diễn ra trong khoảng một giờ đồng hồ đầu tiên, cậu thậm chí còn không biết mình đã đi được bao lâu, yêu quái không nói, đến cả một con thỏ cũng chả có.

Giữa trưa, mặt trời lên cao quá đỉnh đầu, ánh nắng chiếu thẳng vào mặt khiến Trần Thập hoa mắt chóng mặt, tình cờ phát hiện một ngôi miếu đổ nát trên núi, sau khi kiểm tra sơ qua một lượt không thấy có gì bất thường, Trần Thập cẩn thận cởi bỏ chiếc giỏ trên lưng xuống, ngồi ở trên chiếc bàn trong miếu, lắc lư cây quạt trong tay mà nghỉ ngơi.

Cót két—cót két–

Sau lưng Trần Thập bỗng nhiên phát ra âm thanh kì quái, cây quạt trong tay như đông cứng lại, sợ hãi quay đầu, âm thanh đột ngột biến mất.

Trần Thập hít một hơi sâu, lấy hết can đảm đưa tay về nơi bức tượng đồng phía sau, đi xung quanh kiểm tra, nhưng lại chẳng thấy gì.

“Không có gì, kì lạ quá, đừng có dọa ta a.”

Người đi theo Trần Thập cả một vòng xung quanh tỏ ra khó hiểu, giơ tay vỗ nhẹ lên vai Trần Thập.

“A!….”

Cái chạm bất ngờ này khiến Trần Thập giật mình nhảy dựng lên như kính cung chi điểu, lùi lại vài mét, dựa vào tường nheo mắt lại, đưa tay ra trước người nói năng không mạch lạc.

“Đừng đừng đừng đừng đừng ăn ta, ta khổ lắm.”

Nam nhân nọ cũng bị động tác của cậu làm cho giật mình, nhanh chóng lùi lại phía sau bức tượng đồng.

Cả nửa ngày trôi qua, không có động tĩnh.

Trần Thập mở mắt ra, nhìn rõ cái “đồ vật” ở trước mặt, mới bình tĩnh từ từ thả tay xuống.

Nam nhân nọ trên đầu có thể nhìn thấy được đôi tai mèo trắng muốt, mái tóc màu bạc dài buông xõa, vẻ mặt lạnh lùng luân khoách phân minh, đôi mắt hoa đào đen láy trong veo, y thò đầu ra khỏi bức tượng đồng chỉ lộ hai con mắt với chiếc tai, nhìn Trần Thập với vẻ cảnh giác như nhau. Lại liếc xuống dưới tay Trần Thập cầm chuỗi hạt hoa huệ, đó là thứ chỉ có ở Thanh tĩnh quán, ngay lập tức nhận ra danh tính người này.

“Ngài là…loại yêu gì thế, hồ ly? Chó? Sói? Hay là con hổ a?”

Trần Thập thoáng qua không nhìn rõ nên chỉ đành liệt kê tất cả các loài động vật có hai cái tai trên đầu.

“Meo–” Lý Bính cảm thấy tiểu đạo sĩ này thoạt nhìn dáng vẻ ngu ngốc đó xem ra cũng không có gì nguy hiểm, từ phía sau bức tượng đồng đi ra, uể oải lười biếng liếm liếm tay, ẩn ý kêu lên một tiếng.

“Mèo… Là mèo sao….” Trần Thập ngượng ngùng cười trừ.

Lý Bính không tiếp tục đến gần mà ngồi xuống bên bức tượng đồng.

Nhìn thấy tình cảnh này, Trần Thập vẫn chưa dám mất cảnh giác, cậu từ xa quan sát một lúc rồi mới lấy hết can đảm tiến lại gần.

Trần Thập vô tình phát hiện một bên chân của Lý Bính bị mũi tên đâm sâu vào, xem ra là đã bị chiếc nỏ của mấy tên thợ săn sử dụng làm cho thương rồi.

“Đại linh miêu, ngài sao bị thương rồi.”

“Ta không cẩn thẩn.”

Trần Thập nhìn dáng vẻ tội nghiệp đáng thương của Lý Bính, thật sự không nỡ, từ trong giỏ lấy ra chai nước và thuốc mỡ, bước về phía trước vài bước, ngồi xổm xuống cẩn thận xem xét kĩ càng vết thương của Lý Bính.

“Có lẽ không phải vô tình, ta biết cái này, là có người cố ý bắn.”

Lý Bính ngồi yên ngoan ngoãn để Trần Thập xem xét xử lý vết thương, ” quen rồi, bọn họ sợ ta, nên mới ghét ta, đánh ta…”

Nhìn kỹ mới thấy, ngoài vết thương do mũi tên gây ra kia, trên người Lý Bính còn có vô số vết bầm tím ở khắp nơi, Trần Thập đem hết những dấu vết kinh khủng này thu vào mắt, trong lòng cảm thấy có chút chua xót.

Vết thương rất nhanh đã được băng bó, Trần Thập thu dọn đồ đạc vừa định đứng lên, Lý Bính đã nắm lấy vạt áo, dùng ánh mắt vô tội nhìn cậu, “Tiểu đạo sĩ, ta đói quá.”

Trần Thập cuối đầu nhìn lại, vừa chạm vào ánh mắt người nọ, vỏ bọc cứng rắn bên ngoài đã tan biến thành hư vô.

“Ngài đợi chút, ta đi lấy cá khô cho.”

Trần Thập từ trong giỏ lấy ra miếng cá khô ướp muối dài nửa mét, khiến cho Lý Bính vừa nhìn đã thấy buồn nôn.

“Không đúng a, mèo không phải thích ăn cá sao.”

Lý Bính khập khiễng đi cùng Trần Thập đến trước đại sảnh, mở chiếc rèm bên dưới bàn, phía trong khắp nơi đều là xương cá đã ăn, chúng chất đống thành đồi.

“Ngài….chỉ…ăn cá tươi thôi sao….” Trần Thập vừa kinh ngạc lại vừa có chút bối rối.

“Ta sợ dân làng dọa nạt, không dám đi quá xa, chỉ có thể bắt cá ở ven lạch gần đây.”

“Vậy ngài…hai, yêu quái vẫn là yêu quái a.” Trần Thập đưa tay sờ sờ vào đôi tai mềm mại của Lý Bính, “ngài như thế này, là đang biến hình giữa chừng nhưng bị kẹt hả?”

Lý Bính lắc lắc đầu, trong đáy mắt đột nhiên mất đi tia sáng, “Ta cũng không biết vì sao lại biến thành thế này.”

“Không sao, ta xuống núi tìm chút gì cho ngài ăn.”

Trần Thập quay người vừa tính rời đi, lại bị Lý Bính kéo về ôm lấy, “Cảm ơn.”

Ở bên mà Trần Thập không nhìn thấy được, đôi mắt vàng kia của Lý Bính lóe lên tia sát ý, móng vuốt lặng lẽ duỗi ra nhắm thẳng vào tim người nọ chuẩn bị đâm vào.

Đúng lúc này, chuỗi hạt hoa huệ trên tay Trần Thập bỗng lóe sáng, đánh bật Lý Bính ra xa, Lý Bính nhanh chóng thu móng vuốt, ánh mắt trở lại bình thường.

Trần Thập ở phía sau hoàn toàn không biết xảy ra chuyện gì, chỉ ngơ ngác nhìn Lý Bính bị đánh bật đi, sau đó cúi đầu nhìn chuỗi hạt, mới chợt nhận ra, “A cái này, ta không phải cố ý đâu, ngài không bị thương chứ”.

Nhận thấy Trần Thập không một chút nghi ngờ Lý Bính mới đứng thẳng dậy nói, “Pháp lực của cái vòng này đúng là lợi hại.”

Trần Thập gãi gãi đầu ngượng ngùng, “Chắc nó tưởng cái ôm ban nãy là đòn tấn công, xin lỗi nha đại linh miêu.”

“Ta đi tìm đồ ăn đi, ngài chờ ta trở về.”  Trần Thập cảm thấy có chút áy náy, vội vàng đeo giỏ lên xoay người ra khỏi cửa.

Người nọ rời đi rồi, Lý Bính liền ho ra một vũng máu, y cũng không ngờ chuỗi hạt hoa huệ kia uy lực lại lớn như vậy.

Lý Bính ngồi thẳng dậy tập trung tự chữa trị cho bản thân, ma lực trong cơ thể bị trấn áp, trên đỉnh núi này được dựng lên một kết giới, bản thân không còn cách nào chỉ có thể cam chịu bị trói buộc ở nơi đây, hiện tại khó khăn lắm mới gặp được một tiểu đạo sĩ, vừa hay muốn bổ sung khí huyết thì lại không thể đụng vào, nghĩ đến cái người kia ban nãy suýt bị mình đánh lén lại còn quay ra an ủi, trong lòng Lý Bính càng ngày càng loạn, không nhịn được mà phát ra âm thanh chửi mắng.

“Đúng là ngu ngốc!”

—-

Cho đến khi đêm xuống, trên bầu trời treo lên một chiếc lưỡi liềm chiếu sáng xung quanh, nhiệt độ trong khu rừng cũng giảm mạnh, Trần Thập ở trong ngôi miếu đốt lên ngọn lửa, Lý Bính vừa từ bên bờ suối trở về, bước đến cửa đã thấy Trần Thập vịnh lan can dựa vào tường bước đi kì quái.

Trần Thập đang bận bịu trải tấm thảm được làm bằng rơm xuống nền đất, dùng chút dư quang còn sót lại nhờ đó mà nhìn thấy Lý Bính, dừng lại việc đang làm rồi vội vàng bước đến giúp Lý Bính ngồi lên tấm thảm rơm đã trải sẵn ở bên kia, sau khi ổn định chỗ ngồi cho Linh Miêu xong mới thấy yên tâm mà trở về chỗ cũ.

Lý Bính nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Trần Thập, cái cơ thể nhỏ bé đó không biết lấy đâu ra năng lượng, khiến cho ngôi miếu đổ nát này trở nên ấm áp hơn biết bao, y nhìn đến ngơ ra, ánh mắt dán chặt vào chuỗi hạt hoa huệ, Lý Bính nghĩ đến cú đánh trả ban ngày, giơ tay đặt lên trên lòng ngực.

Trong lúc đang hết đường xoay sở, lại chợt nhìn thấy Trần Thập chủ động tháo chuỗi hạt ra khỏi cổ tay. Lý Bính cứ tưởng bản thân nhìn nhầm rồi, chớp chớp mắt, chỉ thấy Trần Thập ôm chuỗi hạt trong tay đặt ra sau lưng, không ngừng lẩm bẩm một mình cái gì đó.

Lý Bính biết đây là thời khắc quyết định, giết chết người trước mặt rồi hút máu để khôi phục lại sức mạnh vốn có, nhưng đối diện với người quá đỗi ngây thơ như Trần Thập, Lý Bính đột nhiên cảm thấy trong lòng như loạn cào cào, bởi vì là yêu quái, chưa từng có một ai bằng lòng đối xử với y chân thành như vậy, chứ đừng nói đến đây còn là một đạo sĩ.

Sau nhiều lần cân nhắc, Lý Bính vẫn cảm thấy bản thân nên loại bỏ những ý nghĩ không nên có kia, bởi vậy nên y nín thở, lặng lẽ di chuyển đến phía sau lưng Trần Thập, chậm rãi từ từ duỗi những chiếc móng vuốt sắc nhọn về phía cổ Trần Thập, nhưng cuối cùng vẫn là do dự không quyết, hai bàn tay giơ trên không trung.

Trần Thập cảm nhận được điều gì đó, khi quay người lại thì nhìn thấy đôi móng vuốt bén ngót kia của Lý Bính đang giơ lên trước mặt mình, Trần Thập nheo mắt mỉm cười, treo chuỗi hạt lên đôi tay mèo của người kia.

“Ngài sao lại đây vậy? Ta vừa định nói với ngài, ngày mai ta sẽ xuống núi giải thích với người dân trong làng, sau đó rời khỏi Trần gia thôn. Chuỗi hạt này là sư phụ lúc trước đưa cho ta để bảo toàn tính mạng, mặc dù ta không giúp được gì cho ngài, nhưng có thể tặng nó cho ngài, ít nhất sau này sẽ không bị bắt nạt nữa.”

Từng câu nói vô cùng nhẹ nhàng nhưng khi phát ra lại như những viên đạn đại bác, đánh thẳng vào sâu bên trong nơi mềm yếu nhất của Lý Bính.

Lý Bính hiện tại hận không thể bóp cổ bản thân tại chỗ, trong phút chốc liền không còn mặt mũi nào để nhìn người nọ, chỉ có thể đỏ mặt ôm lấy Trần Thập vào lòng, đôi mắt nhắm nghiền, hơi ấm trong lòng khiến hàng mi của y ướt đẫm, lại thêm một cơn gió mát bay xuyên qua đại sảnh, Lý Bính dụi dụi đôi tai vào cổ Trần Thập như một đứa trẻ mà nói.

“Tiểu đạo sĩ, đừng rời xa ta, lạnh…”

“Hả?” Trần Thập nhẹ nhàng đưa tay đẩy Lý Bính ra, lại đụng phải ánh mắt mờ mịt kia của đối phương, trong lòng tim bắt đầu đập loạn xạ không thể khống chế.

Lý Bính nhìn chằm chằm đôi môi đang hé mở kia, cái gì cũng nghe không lọt, nhịn không được mà tiến đến hôn cậu.

Trần Thập không rõ tình ái là gì, chỉ cảm thấy loại cảm xúc hiện tại cậu chưa từng trải qua trước đây, vừa mới mẻ lại vừa thoải mái, nhắm mắt mà hợp tác theo từng hành động của đối phương.

Không có chuỗi hạt kia bảo vệ, Lý Bính thừa cơ vừa hôn vừa đẩy người nọ xuống tấm thảm rơm phía sau, há miệng không chút kiêng nể mà mạnh mẽ xâm chiếm “lãnh địa”, Trần Thập đầu óc mơ hồ choáng váng, đột nhiên cảm thấy có một chiếc đuôi đầy lông mềm cọ vào eo, khiến cho cơ thể vô thức vặn vẹo vì ngứa ngáy.

Hành động này lại vô tình khiến bản năng vốn có trong người Lý Bính phản ứng trở lại, Trần Thập cảm giác bản thân dường như bị một vật cứng nóng chạm vào, liền cảm thấy có chút không đúng, đẩy Lý Bính ra hít từng ngụm khí lớn.

“Đại linh miêu…. Ngài là đang làm gì đó.”

“Tiểu đạo sĩ, giúp ta, có được không?” Lý Bính hạ giọng, dùng ánh mắt trìu mến nhìn chằm chằm Trần Thập, vừa nói vừa cầm lấy tay cậu đưa xuống phía dưới, từng bước từng bước dụ dỗ người nọ.

Trần Thập dường như ngộ nhận ra điều gì đó, đỏ mặt quay đi không dám nhìn Lý Bính, “Đ…Được.”

Thanh âm từng giọt nước róc rách trong đêm nơi khu rừng, những hạt mưa rơi không ngừng ấy đập xuống mặt đất, tiếp tục ngấm hơi ẩm sâu hơn, khiến cho từng hạt giống “tình yêu” nơi đây lớn dần lên rồi lặng lẽ nở hoa.

-------

Ánh bình minh dần xua tan đi màn đêm khỏi đường chân trời, những tia nắng xuyên qua kẽ lá vẫn còn đọng sương sớm trên cành hoa, trong suốt như những viên pha lê phát sáng, phản chiếu vô số màu sắc rực rỡ lộng lẫy nơi đây.

Trần Thập mở mắt ra, bên cạnh đã chẳng còn nhìn thấy Lý Bính, toàn thân giờ đây đau nhức đến mức chẳng còn sức lực để đứng dậy, năng lượng vốn có trong cơ thể cũng tựa hồ đều bị cạn kiệt.

Chuỗi hạt hoa huệ kia bằng cách nào đó đã trở lại trên cổ tay cậu, nhưng nó khác so với ngày hôm qua, Trần Thập tập trung năng lượng ở đầu ngón tay, nhìn về phía đó, trên chuỗi hạt có một vệt quỷ hồn màu trắng.

Khi Trần Thập đang cho rằng có lẽ do bản thân đã phạm phải sai lầm nào đó, thì Lý Bính từ bên ngoài trở lại, cơ thể đã được phục hồi.

“Đại linh miêu?!”

“Là ta.”

Bản thân Lý Bính cũng không ngờ đến, chuyện xảy ra đêm hôm qua nhờ vào nguyên khí của Trần Thập mà y vô tình giải được sự trận áp bao năm kia, cho đến khi tỉnh dậy vào sáng sớm hôm sau và phát hiện ra chuyện này, y đã nhanh chóng đi ra ngoài và cố gắng niệm chú để dễ dàng mở kết giới đã nhốt y trên đỉnh núi.

“Sao ngài lại biến thành người rồi.”

“Chuyện này, ta sau này sẽ từ từ giải thích với ngươi.”

“Vậy… Còn cái này là chuyện gì?” Trần Thập chỉ vào chuỗi hạt mà hỏi.

Lý Bính đi tới gần rồi quỳ xuống, nắm lấy tay Trần Thập, ” Ta đã đưa một tia yêu hồn của chính mình vào chuỗi hạt, từ giờ trở đi, ta sẽ làm yêu hầu của ngươi, đây là khế ước, chết cũng không đổi.”

---------

“Sư phụ–không ổn rồi–Trần Thập lại bị yêu quái bắt giữ rồi…”

Sơn Tuyệt vừa sáng sớm đã nhận thấy có điều bất thường ở kết giới gần Trần gia thôn, sau đó thông qua Phù gương truyền (?) nhìn thấy Trần Thập bị một con yêu mèo ôm lấy, trên mặt còn mang dáng vẻ khóc lóc, sau khi xem xét sức lực của yêu mèo kia, phát hiện nó hơn mình cả mấy bậc, liền vội vội vàng vàng quay về đạo quán.

Đạo trường Sơn Du tâm trạng không tồi, nhận được mẹo trồng trọt từ Trần Thập, còn đang vui vẻ cắt cành là trong vườn rau, nhìn thấy Sơn Tuyệt đang chạy đến phía mình, liền tặc lưỡi tỏ vẻ chán ghét.

“Hoảng cái gì, lão yêu mèo đó, cũng chỉ có Trần Thập mới có thể hạ gục được nó”

“Sư phụ ngài biết sao?”

“Ta đương nhiên biết.” Đạo trường Sơn Du vuốt ve bộ râu trắng của mình mà ẩn ý mỉm cười.
-----------

Đôi lời của tui: ờm thì hiện tại tui đang có một cái fic ngắn chỉ tầm cỡ 4k từ thui, của tui và một bạn writer khác viết, dựa trên một chiếc fmv của hai nhân vật Ngôn Hy (trong phim Ten years of loving you của ĐVH) và Đông Phương Hồng (trong phim Our ordinary day của Châu Kỳ)

Khum biết có bạn nào mún đọc hum, tui đăng nó zô trong này luôn, sẽ để note trước...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro