BÌNH THƯỜNG THÔI chương 2+3( new)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 2: SAO TRÙNG HỢP DỮ VẬY TA!

Cho tới lúc tới bến xe, những con người đã chung 1 chiếc xe suốt 4 giờ đang chia tay nhau, quay về với công việc thường ngày của họ. Thanh Linh cũng nhẹ nhõm mà bước xuống xe, cảm thấy thật thoải mái vì cái đầu của mình sẽ được quay 1 cách tự do, chứ không quẹo qua 1 bên như lúc nãy. Bước nhanh xuống xe, làm động tác khởi động tập thể dục cho cái body giảm đi ê ẩm vì đi xe.

Mang ba lô đi thật nhanh ra cổng bến xe nhưng không quên quay lại nhìn 1 cái, vừa nhìn đã thấy cái dáng khó quên đang đứng đó. Hì, thật không thể không mỉm cười 1 cái.

Chợt 2 chiếc xe gắn máy dừng lại bên cạnh. '' ba, chú tư, vinh hạnh lắm nha, 2 người tới rước con ha?'' Cao Triết hí hửng.( đây là nam nhân vật chính của câu chuyện nhé các bạn).

'' Ừ'' ông Phát cười cười. '' nhưng không phải một mình con đâu con trai'' nói xong ông cầm điện thoại và 30s sau đó đầu dây bên kia bắt máy, ông bình hớn hở. ''Ừ, chú biết rồi, đợi chú 1 chút''. Nói xong ông ghì tay ga và phóng vọt lên trước, chạy tới chỗ cách đó không bao xa, ngay chỗ con nhỏ '' nhìn trộm mình'' theo lời. Cao Triết thấy 2 người dường như quen nhau, hắn không khỏi thắc mắc.

''A , chú Phát con là Linh, con chào chú'' Linh mỉn cười, cuối đầu.

''Con đợi chú lâu không?'' ông Phát ôn nhu. ''À, lên xe đi chú chở về nhà, cô đã chuẩn bị sẳn thức ăn cho hai đứa rồi!''

Tới lúc này Linh mới phát hiện ra hình như còn một nhân vật nữa cùng với mình về nhà, ''không biết là hên hay là xui nữa'' Linh không kìm được thở dài, sau một hồi đơ ra vì bất ngờ cái tên đẹp trai này và mình ở cùng một nhà, lại lớn hơn mình tới 5 tuổi à nha. Thật sự nhìn không ra, chẳng có gì giống đàn anh cả. Lại quê hơn nữa khi cái mặt đần đần laị bị người ta nhìn thấy đứng lúc, chỉ dám quay ra chỗ khác mà không nói được tiếng nào.( cái bạn này bị người bị người ta thấy mình háo sắc nên không dám nhìn mặt người ta nữa nè!!)

Cao Triết cũng bất ngờ vì chuyện này à nha! Anh không ngờ người ba mẹ nhắc tới trong cuộc điện thoại gần đây lại là cô gái mà anh gặp trên xe nhớ tới bộ mặt của cô khi nhìn anh muốn chảy nước dãi là anh không kìm được lại nhếch mép lên cười. Sau đó anh cò thấy sự trùng hợp này thật là thứ vị lắm, cũng may mắn lắm vì là cô.

Mẹ Thanh Linh với mẹ của Coa Triết là bạn học, hồi trung học hai người rất thân. Nên mẹ của Cao Triết đương nhiên đối xử với Linh rất tốt, đặc biệt tốt. Hôm đó là thứ bảy, sau một tuần dài mệt mỏi thì ai cũng được nghỉ ngơi. Sau khi giúp dì Trang rửa chén, Linh phóng lên phòng online vì lâu rồi không nói chuyện với bạn cũ. Dưới nhà có tiếng dẫn xe, tiếp đó là tiêng nổ xe, phóng đi. Thấy vậy Linh mới chạy xuống tầng trệt, hỏi xem có việc gì. Thật ra là cô cũng muốn ở dưới nhà lắm, nhưng có một chướng ngài vật to lớn. Từ lúc sống chung dưới một mái nhà thái độ của Cao Triết cũng không rõ ràng lắm, khi có ba mẹ hắn ở đây thì hắn luôn anh với bé ngọt như mía lùi. Nhưng khi vắng mặt cô chú Phát thì thái độ khác hẳn, không những trêu chọc mà đôi lúc còn hăm dọa cô nữa nên vẫn tránh không gặp mặt thì tốt hơn.

CHƯƠNG 3: CON NGƯỜI NGUY HIỂM

 Vừa xuống tới nơi thì chỉ thấy một mình Cao Triết ngồi trên sofa ăn trái cây. Không muốn chuốc họa vào thân nên chỉ còn nước chạy là thượng sách, vừa tính co chân chạy lên cái tổ ấm của mình thì có tiếng nói sau lưng vang lên, giọng nam trầm thấp, rất dễ chịu nhưng cùng không kém phần đáng sợ:'' sao không hỏi xem hai người kia đi đâu à? không phải muốn xuống đây hỏi à?'' Cao Triết nhếch mép cười, nụ cười tỏ ý dường như biết tất tần tật những ý nghĩ sâu kín của người khác. Thật đáng sợ!

Tốt nhất là đừng rề rà với người này, không biết sẽ xảy ra chuyện gì đâu. Linh nhún vai tỏ ý không muốn biết quay lưng lại tiếp tục đi lên lầu.

“ Đúng lại đó, chưa xong chuyện đâu”

“ Anh muốn gì nữa”  Linh mở to đôi mắt tỏ vẻ ngạc nhiên nhìn Cao Triết.

Anh mỉn cười, đi lại phía Linh,mặt hiền ra trông thấy, cái này nhìn rất mờ ám à nha. Không hiểu tại sao hắn đột nhiền dịu dàng như thế. “ hì hì, thay quần áo, đi ra ngoài với anh”.

Linh tròn mắt ngạc nhiên, cảm giác rất không an toàn, đứng đó hoàn toàn bất động.

Sao đó phát ra tiếng động: “ hả?”

“ không bàn cãi, nhanh lên” Cao Triết nhíu mày, ánh mắt hăm dọa hẳn ra.

“ Dạ, tuân lệnh” Linh đột nhiên  nhớ tới hồi lúc học quốc phòng rồi bất giác trả lời, chạy lên phòng.

Cao Triết đứng đó, cười không ra hơi.

 Thế là 50p sau, Cao Triết và Linh đã đến một khu biệt thự sang trọng, đèn sáng choang, tiếng nhạc sập xình. Nhưng cái mặt của nhân vật chính của chúng ta thì thật nhiều biểu hiện, thật nhiều màu sắc. Từ lúc bước lên xe cho Cao Triết chở, khuôn mặt đã tròn của Linh, càng tròn hơn nữa tựa hồ cái mâm, lí do thì phải quay lại lúc hai người chưa đi.

“Không được, lên thay bộ khác” Cao Triết lắc đầu sau khi nhìn thấy bộ dạng của Linh. Không muốn bị ai kia uy hiếp, nên đành lẳng lặng lên lầu thay bộ quầu áo khác.

“ Váy đi”

“ hả?”

“ Không, nhất định không” Linh kiên quyết.

“ Nhất định là không” Cao Triết tiến lại gần Linh, bầu không khí u ám hiện lên.

Linh nuốt nước bọt, liếm môi một cái, cụp mắt xuống, giọng nhỏ đến nghe: “ em không thích mặc váy, từ nhỏ đã vậy rồi”

Cao Triết nhướng mày, mỉm cười trìu mến. “ bài tập lần trước em làm hết chưa?”

À há trúng ngay bia. “ em mặc” Linh nuốt hận vào trong lòng, cố gắng nén đau thương. Tại sao lại có nhiều chuyện trùng hợp như vậy cà, không những ở chung mà Cao Triết còn là giáo viên môn kinh tế của Linh. Nhưng đột nhiên nhớ lại, quay về phía Cao Triết, mỉm cười ôn nhu hết mức nhưng không khỏi khoái trá: “ em không có cái váy nào hết”, cố gắng tỏ ra tiếc nuối hết sức có thể.

“ Không sao, vẫn còn cách,vậy đi thôi”

Sau khi chạy xe qua 2 con đường lớn, Cao Triết dừng xe trước một cửa hàng quần áo nữ, và đi vào mà không thèm ngó tới Linh một cái. Linh lót tót chạy theo sau, sau đó bị thảy vào người một cái đầm liền hai dây màu xanh, ngắn ngang đầu gối có những hạt kim sa lấp lánh, phần eo được cắt may rất tỉ mỉ, tôn dáng người rất nhiều, lại có tác dụng che khuyết điểm vùng eo, nếu eo không được đẹp lắm.

Bước ra khỏi phòng thay đồ, ánh mắt Cao Triết dừng trên người Linh một thoáng, bộ đầm hợp với cô một cách bất ngờ. Tuy nước da không được trắng nõn nà nhưng khi mặc vào lại tôn lên nước da của cô, tuy chỉ thoa son, không trang điểm nhưng chính gương mặt mộc này làm Linh đáng yêu một cách kì lạ.

Quay lại phía người bán hang: “ Anh mượn bộ váy này, mai sẽ trả lại cho em”

Sau đó dẫn Linh đi một bước ra khỏi cửa hang không đợi cô gái bán hàng trả lời. mà hình như cố ấy cũng không có khả năng từ chối. Không lẽ sức hấp dẫn của anh ta lớn đến thê!!!!

Sau đó hai người phóng xe đến căn biệt thự này. Khi mới bước vào Linh bị choáng ngộp giữa không khí cũng như tiện nghi của căn biệt thự. Nó cũng lớn như nhà Cao Triết nhưng có phần xa hoa hơn, khoe mẽ hơn. Nếu như nói biệt thự nhà Cao Triết là một hồng hạc thanh nhã thì đây chính là một con công. Sau khi đi tới sân sau thì Linh nhận thức được rằng đây chính là một bữa tiệc sinh nhật của một cô công chúa, em của bạn Cao Triết. Trong ánh đèn mờ ảo, những bộ cánh bắt mắt, những bộ vest đắt tiền đều tôn lên danh phận của chủ nhân nó.

“ sao anh tới trễ quá vậy?, em với mọi người đợi anh nãy giờ” một cô gái chừng 22 tuổi đang hướng đi lại gần, trên tay cầm một ly rượu, sau đó thêm vài cặp nam nữ nữa, phát hiện ra  và cũng đang hướng này mà đi lại, đúng ra là phát hiện ra anh mới phải vì Linh có quen ai đâu.

“ Tới trễ nha,phải phạt mới đúng”

“ừ, phạt đi, hai ly nhá”

Mọi người dường như rất thân với nhau.

Đột nhiên một ánh mắt hướng tới Linh, cô gái đã phát hiện ra và hướng Cao Triết nhướng một bên mày: “ Ai đây anh Triết?”

Tôi hướng cô gật đầu, cười xã giao. “ Tôi là..”

Chưa nói hết câu anh lại nhào vô họng. “ Em họ, mới lên đây học!”. nói xong anh còn hướng một ánh mắt hết sức trìu mến nhìn Linh.

“ Vậy à? Chào em, chị là bạn của anh Triết, em tên gì? Bao nhiêu tuổi rồi?” rất có cung cách của một người chị dâu tương lai nha.

“ Dạ, em tên Thanh Linh, đang học năm nhất đại học khoa học xã hội và nhân văn”

“ Năm nhất thôi à, à chị tên Hoàng Thảo, năm cuối đại học rồi,đang đi thực tập, chị học Ngoại thương, rất vui khi được gặp em”

Chỉ sau vài câu chớp nhoáng Linh đã hiểu bà chị hờ này có ý định gì. Cũng thật hâm mộ cô đại tiểu thư này, nhà giàu có, xinh đẹp động long người lại có thể vào được Ngoại Thương nữa. Nhưng Linh vẫn chưa hiểu được ý đồ của Cao Triết  khi dẫn cô theo.

Hoàng Thảo rất chăm lo cho Linh, từ lúc gặp Linh  không rời cô khắc nào. Mời cô uống rượu, ân cần gắp thức ăn cho cô. Sau khi nhập tiệc, cầu nguyện xong, Cao Triết  tiến lên trước vì đã lời năn nỉ ngọt ngào của Hoàng Thảo, thay mặt mọi người lên chúc mừng cô nhân dịp sinh nhật lần thứ 22. Trong ánh sáng lấp lánh,  Cao Triết bước về phía Thảo, Linh không tin vào mắt mình nữa, sao tự nhiên thấy anh đẹp lạ lùng, không còn cái vẻ trẻ con như ngày đầu cô gặp mà càng nhìn càng thấy giống bạch mã hoàng tử trong mơ của cô, càng nhìn càng thấy giống. nhưng khi thấy anh song bước bên Thảo Linh lại thấy mất mát một tí. Linh dụi mắt, không thể nào, không được háo sắc.Linh tự nói với bản thân mình, không được đụng tới cái gã nguy hiểm này.Sau khi dùng những lời lẽ hết sức ngọt ngào và đầy tính xã giao Cao Triết đi thẳng tới chỗ Linh, nắm lấy khuỷu tay cô, nói với mọi người: “chúng tôi có việc phải về trước” và lôi Linh ra ngoài.

“ Anh Triết đợi đã, sao không nói với em câu nào đã đi rồi”

“Xin lỗi Thảo, anh phải về trước, Linh… không  thoải mái lắm ở nơi đông người.”

“  Hả, tôi nói với anh không thoải mái hồi nào…” đương nhiên đây chỉ là những lời trong lòng thôi vì sau khi nói ra cái điều phi lí này Cao Triết dành cho Linh ánh mắt thiệt là “ lo lắng” của người anh trai, nhưng ngụ ý bên trong lại là “ cô dám nói không phải à”

“ Dạ, em thấy không quen nơi đông người lắm ạ” cố tỏ ra chân thật hết sức có thể.

“ Xin lỗi chị” Không đợi Thảo trả lời Cao Triết nhanh chóng kéo Linh ra xe, và phóng đi. Bây giờ thì đã rõ tại sao anh ta lại một mực bắt Linh đi theo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#vanvan