Chương 6: Quyết Định Bất Ngờ (Kookmin)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

---

Buổi tối hôm đó, khi Jimin vừa khóa cửa quán cà phê, cậu nhận được một cuộc gọi từ Jungkook. Giọng anh vang lên trong điện thoại có phần khẩn thiết, khác hẳn với sự điềm tĩnh mà Jimin thường thấy ở anh.

"Jimin, em có rảnh không? Anh có thể gặp em ngay bây giờ không?" Jungkook hỏi, tiếng thở nặng nề của anh truyền qua sóng điện thoại.

Jimin cảm nhận được sự bất ổn trong giọng nói của Jungkook, cậu không chút do dự đáp lại. "Được chứ, em sẽ ở lại quán, anh có thể đến đây bất cứ lúc nào."

Không lâu sau, Jungkook xuất hiện, nhưng lần này anh không còn giữ vẻ ngoài điềm tĩnh thường ngày. Anh mặc một chiếc áo khoác dài và đeo một chiếc ba lô lớn, trông anh như vừa trải qua một ngày dài đầy căng thẳng. Jimin mở cửa cho anh, ánh mắt cậu lo lắng nhìn Jungkook khi anh bước vào.

"Jungkook, chuyện gì đã xảy ra vậy?" Jimin hỏi, cố gắng giữ giọng nói bình tĩnh dù lòng cậu đang tràn ngập lo lắng.

Jungkook không trả lời ngay, anh đặt chiếc ba lô xuống sàn và ngồi phịch xuống ghế, thở dài một cách nặng nề. "Anh cần một nơi để ở nhờ… ít nhất là trong một thời gian," anh nói, đôi mắt anh không giấu được sự mệt mỏi và bất lực.

Jimin ngạc nhiên, nhưng cậu chỉ nhẹ nhàng ngồi xuống đối diện Jungkook. "Tất nhiên, anh có thể ở lại đây bao lâu tùy thích. Nhưng...Đã có chuyện gì xảy ra?"

Jungkook nhìn Jimin, đôi mắt anh trở nên xa xăm. "Anh không thể tiếp tục như thế này nữa, Jimin. Anh cảm thấy mình đang bị nuốt chửng bởi chính cuộc sống mà mình đã tạo ra. Mọi thứ trở nên quá sức đối với anh – công việc, sự nổi tiếng, những kỳ vọng từ người hâm mộ và cả áp lực từ chính bản thân mình."

Jimin im lặng lắng nghe, cậu có thể cảm nhận được sự đấu tranh nội tâm trong từng lời nói của Jungkook. Cậu biết rằng áp lực từ sự nổi tiếng và công việc có thể rất lớn, nhưng không ngờ rằng nó lại đè nặng lên anh đến mức này.

"Anh chỉ muốn biến mất một thời gian, tránh xa tất cả. Anh cần không gian để thở, để suy nghĩ, và có thể tìm lại chính mình," Jungkook tiếp tục, giọng anh lộ rõ sự tuyệt vọng.

Jimin khẽ gật đầu, cậu hiểu rằng đôi khi con người cần thời gian để tĩnh lặng, để tìm lại cân bằng trong cuộc sống. "Em hiểu mà, Jungkook. Nếu anh cần thời gian và không gian, em sẽ luôn ở đây để giúp anh."
Jungkook nhìn Jimin, đôi mắt anh ánh lên sự biết ơn. "Cảm ơn em, Jimin. Anh thực sự không biết phải đi đâu và làm gì nữa. Em là người đầu tiên anh nghĩ đến khi muốn tìm nơi trú ẩn."

Jimin cười nhẹ, cậu cảm thấy ấm lòng khi biết rằng Jungkook tin tưởng mình đến vậy. "Em rất vui khi có thể giúp anh, Jungkook. Anh có thể ở lại căn hộ của em phía trên quán, nó không quá lớn nhưng rất ấm cúng."

Jungkook gật đầu, anh cảm thấy một gánh nặng lớn đã được dỡ bỏ khỏi vai. "Anh không cần gì hơn nữa, chỉ cần một nơi yên tĩnh để có thể nghĩ thông suốt mọi chuyện."

Jimin đứng dậy, cậu dẫn Jungkook lên căn hộ của mình, nơi cậu sống một mình. Căn hộ nhỏ nhưng gọn gàng và ấm áp, với những bức tranh tường đầy màu sắc và những kệ sách được sắp xếp cẩn thận.

"Đây là nhà của em. Anh cứ thoải mái như ở nhà," Jimin nói, đưa tay chỉ về phía chiếc giường nhỏ gần cửa sổ. "Anh có thể nghỉ ngơi ở đây. Nếu cần gì, cứ nói với em nhé."

Jungkook nhìn quanh căn hộ nhỏ, anh cảm nhận được sự an lành và bình yên mà nơi này mang lại. "Nơi này thật tuyệt, Jimin. Nó khác xa với những nơi anh thường ở. Ở đây... anh cảm thấy dễ chịu hơn."

Jimin mỉm cười, cậu vui vì có thể giúp Jungkook thoải mái hơn. "Em nghĩ rằng đôi khi chúng ta cần phải quay về với những điều giản dị nhất để tìm lại chính mình."

Jungkook gật đầu, anh không nói gì thêm mà chỉ ngồi xuống chiếc giường, đôi mắt anh dần khép lại vì mệt mỏi. "Anh thực sự cần nghỉ ngơi... Cảm ơn em, Jimin."

"Không có gì đâu, Jungkook. Anh cứ nghỉ ngơi đi, ngày mai chúng ta sẽ nói chuyện thêm," Jimin nhẹ nhàng nói, rồi rời khỏi phòng để Jungkook có không gian riêng tư.

Cậu biết rằng Jungkook đang trải qua một giai đoạn khó khăn và cần thời gian để hồi phục. Nhưng cậu cũng biết rằng, với sự kiên nhẫn và tình bạn chân thành, cậu có thể giúp anh vượt qua.

Đêm đó, Jimin nằm trên chiếc giường nhỏ của mình, tâm trí cậu không ngừng nghĩ về Jungkook. Cậu tự hỏi điều gì đã đẩy anh đến mức muốn biến mất khỏi cuộc sống của mình như vậy. Nhưng cậu cũng biết rằng, đôi khi không cần hỏi quá nhiều, chỉ cần lắng nghe và ở bên cạnh là đủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro