🟊 một.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

𝄞 Bác sĩ quân y Thành Hàn Bân x Tình báo viên Chương Hạo.

𝄞 Không liên quan gì đến lịch sử. Tất cả đều do mình tưởng tượng.

𝄞 Vì mình hơi bất lực trước con hues of màu xanh kia nên mấy bạn đọc tạm cái này nhé. Xin lỗi mọi người.

𝄞 Cảm hứng từ "Hoa quýt Jeju" của tác giả Hyechanll. Mình đã xin phép nhưng chưa nhận được phản hồi, thế nên nếu tác giả phản đối thì mình sẽ dừng đăng tải ngay lập tức.

ৎ୭

I;

Thành Hàn Bân bận bịu chạy khắp đống đổ nát sau một trận bom để sơ cứu cho những người may mắn còn thở nhưng lại xui xẻo bị thương. Chiến tranh đẩy xa cậu khỏi quê hương, đẩy xa cậu khỏi những tháng ngày bình yên bên gia đình và mùi hoa cỏ dịu dàng quanh quẩn đầu mũi.

Cậu trở thành bác sĩ phục vụ cho quân đội, là một mảnh ghép không thể thiếu trong bộ xếp hình mang tên lực lượng quân y. Suốt gần một năm qua, hai bên tai của Hàn Bân luôn văng vẳng tiếng bom rơi đạn nổ lớn đến váng óc hòa chung cùng tiếng gào khóc của những người đáng thương vô tình trở thành nạn nhân của cuộc chiến, mùi của máu và tang thương thay thế cho thiên nhiên đất trời vờn quanh chóp mũi cậu đã trở nên quá quen thuộc.

Quen thuộc đến mức cậu quên luôn cả hương hoa thơm lừng làm dịu đi nỗi tiêu cực trong trái tim, tiếng cười nói vang vọng khắp các chợ búa, những ngày vầng thái dương ở trên bầu trời xanh rọi từng tia nắng xuống mặt đất, hay chỉ đơn giản là những bữa cơm nhà và những ngày còn quây quần bên gia đình. Hàn Bân muốn chúng quay trở lại với cậu nhưng lại chả nhớ rõ chúng như thế nào. Cậu không thể hình dung ra được những gì đã từng được cậu gọi là "quá quen thuộc" với bản thân mình.

Mọi chuyện diễn ra rất bình thường như bao lần trước, Hàn Bân nắm lấy những sinh mạng đang thoi thóp và cứu chữa sau một trận càn quét kinh hoàng của phe địch, cho đến khi cậu đến bên cạnh một chàng trai trông cũng tầm tuổi với bản thân mình.

"Tránh xa tôi ra..." — Giọng anh ta yếu ớt yêu cầu cậu buông bỏ sự sống của mình.

Vẻ mặt gần như không cảm xúc của Thành Hàn Bân bỗng thoáng một chút bất ngờ, nhưng rồi cậu vẫn quyết định bỏ ngoài tai lời thỉnh cầu của chàng trai ấy. Nghĩa vụ của một bác sĩ là cứu người, và cậu sẽ không bỏ lại bất kỳ ai đang gặp nguy hiểm đến tính mạng trong tầm mắt. 

ৎ୭

II;

Đầu Chương Hạo vẫn còn đau như búa bổ, đôi mắt đang nhắm nghiền khẽ nhăn lại rồi từ từ mở ra. Anh thấy mọi thứ xung quanh mình mờ mờ ảo ảo, nhưng bản thân vẫn còn tỉnh táo để nhận ra rằng anh đang mắc kẹt tại một nơi xa lạ.

"Tỉnh rồi đấy à?"

Trong không gian im lìm, âm thanh có hơi trầm khàn vang lên khiến Chương Hạo hơi giật mình. Tông giọng chẳng mang chút cảm xúc nào, và có vẻ chủ nhân của nó là nam.

Chương Hạo quay sang chỗ mà bản thân cho rằng âm thanh phát ra từ đó, và đập vào mắt anh là một người đàn ông sở hữu chiều cao chắc là ngang bằng với anh nhưng có thân hình vạm vỡ và rắn rỏi hơn chút. Cậu ta mặc áo thun màu trắng mang theo vài vết ố vàng và khoác bên ngoài một cái áo blouse có vài chỗ được vá lại và hình như đã khá cũ, chiếc quần màu đen trông cũng chẳng mới hơn là bao. Sắc mặt của đối phương hệt như giọng nói, lạnh lùng và vô cảm cực kỳ.

"Cậu là ai vậy?"

"Thành Hàn Bân, hoặc anh chỉ cần biết tôi là người sẽ chăm sóc anh cho đến khi anh hoàn toàn ổn là đủ."

"Vậy đây là đâu vậy?"

"Nơi mà kẻ thù của anh và bản thân anh được an toàn."

Chương Hạo thấy sống lưng mình lạnh toát, anh rùng mình trước bốn từ kẻ thù của anh được thốt ra từ miệng người kia. Lời nói của cậu chẳng khác nào sắt đá, đè nén và gây nên tổn thương trong trái tim anh.

"Kẻ thù?" — Anh nói ra trong vô thức.

Thành Hàn Bân không nói gì, nhưng cậu đáp lại anh bằng cách chậm rãi tiến lại gần cho đến khi khoảng cách giữa hai người chỉ còn một chút nữa là bằng không. Cậu nhìn thẳng vào đôi đồng tử của anh, lôi ra từ túi áo blouse một chiếc đồng hồ quả quýt.

"Người phương Nam không bao giờ dùng hãng đồng hồ này. Hoặc là chỉ có những tên giẫm đạp lên đồng bào tôi sử dụng chúng. Hoặc là chỉ có người miền Bắc quê hương anh mới có được."

Anh nhìn thấy chiếc đồng hồ mà hoảng hốt, toan với tay ra để chộp lấy nhưng lại chậm hơn đối phương. Chiếc đồng hồ biến mất khỏi tầm mắt của Chương Hạo và lại ẩn mình trong túi áo blouse của Hàn Bân.

"Để tôi nói cho anh biết, đây không phải thời điểm thích hợp để anh lấy lại món đồ này."

Lời nói của cậu vẫn không mang được thêm tí cảm xúc nào. Cậu trở lại vị trí cũ của bản thân khi anh vừa tỉnh lại, lấy cái kẹp tài liệu đang giữ cố định cho một xấp giấy mà trong khả năng nó có thể giữ được và một cây bút viết.

"Trước hết thì nói cho tôi biết anh tên gì đi."

"... Trương Thiên Không."

"Tuổi?"

"Hai mươi ba."

"Ngày sinh?"

"Ngày mười hai tháng ba."

Cậu biết rằng tất cả mọi thông tin cá nhân mà anh nói ra cho mình chỉ là ngụy tạo, nhưng chí ít thì anh vẫn có thể được phép dưỡng thương ở đây với một danh phận không dính dáng gì đến với kẻ thù của dân tộc cậu.

Thành Hàn Bân căm hận phương Bắc đến tận xương tủy, cậu ghét tất cả mọi thứ liên quan về điều đã cướp đi gia đình và tất cả mọi thứ của cậu sau một trận ném bom kinh hoàng. Thế nhưng lương tâm của Hàn Bân vẫn còn, cậu không nỡ để cho một người vừa mới tỉnh dậy sau hơn một tuần hôn mê vẫn còn đau đớn vì thương tích lại còn đau đớn hơn khi bị tra tấn dưới cái danh "tù binh". Ít nhất thì cũng hãy để cho anh ta khỏe mạnh và tận hưởng những tháng ngày cuối cùng.

"Anh không sớm rời khỏi đây được đâu. Vết thương vẫn còn khá nặng và chưa lành hẳn, nên đừng hy vọng tôi sẽ để tuột anh ra khỏi tay." — Chiếc kẹp tài liệu và cây bút được đặt lại tại vị trí cũ, người đặt vẫn dùng cái sự lạnh lùng ấy để đè nén anh. 

Phải rồi, trừ Chúa Trời ra thì sẽ không một ai tôn trọng kẻ thù mình đem lòng thù hận cả.

ৎ୭

III;

Người con trai tự xưng với Thành Hàn Bân là Trương Thiên Không, hai mươi ba tuổi, sinh ngày mười hai tháng ba ấy thực chất là Chương Hạo, sinh ngày hai mươi lăm tháng bảy và đã trải qua năm thứ hai mươi tư của cuộc đời. Anh là tình báo viên cho phương Bắc, thu thập những thông tin cần thiết từ nơi đất khách quê người để giúp quân phương Bắc đặt dấu chấm hết cho miền Nam.

Chương Hạo bị thương nặng trong khi đang làm nhiệm vụ, đến chính bản thân anh cũng không nghĩ rằng tướng lĩnh Kim Địa Hùng sẽ thực hiện kế hoạch san bằng nơi này này nhanh chóng đến vậy. Anh ngã xuống, và đã chuẩn bị tinh thần buông xuôi tất cả mọi thứ. Tất cả những thông tin anh có được trong thời gian qua cũng đã đến lúc bị chôn vùi, đành phải để người khác thu thập thay cho anh vậy.

Thành Hàn Bân đến, cứu lấy và thắp lên trong trái tim anh một ngọn lửa hy vọng rằng anh có thể đem được thông tin về phương Bắc.

Nhưng sẽ tốt hơn nếu cậu không phải người miền Nam, không phải một người đứng ở đầu còn lại của chiến tuyến.

Tâm trí Chương Hạo rối bời, anh lo lắng không biết ở quê nhà mọi chuyện có đang diễn ra tốt như mong đời không, anh nóng lòng được thoát ra khỏi đây để về và báo cáo với Địa. Nhưng hiện giờ điều đó là bất khả thi, khi anh đang mắc kẹt tại doanh trại của kẻ thù và một tên bác sĩ đã phát hiện ra thân phận thật sự của anh.

Anh tự hỏi tại sao Thành Hàn Bân lại không báo cáo với cấp trên của mình về anh. Cậu ta sẽ lập công lớn vì đã loại bỏ được một gián điệp nắm trong tay rất nhiều thông tin, đủ để khiến quê hương cậu sụp đổ trong gang tấc.

Hàn Bân như nhận ra được thắc mắc trong lòng anh.

"Nghĩa vụ của tôi là cứu chữa và chăm sóc cho bệnh nhân. Tôi không tàn nhẫn đến mức để một người bị thương nặng chưa kịp hồi phục đã phải tắt thở."

"..."

"Nhưng tôi không đảm bảo rằng anh sẽ trở về an toàn sau khi khỏe mạnh."


...

tbc;

by encore.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro