🟊 hai.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

ৎ୭

I;

Thành Hàn Bân luôn đảm bảo rằng ngoài bản thân mình ra sẽ không ai có được cơ hội tiếp xúc với Chương Hạo. Từ lúc anh tỉnh lại cho đến bây giờ, người duy nhất anh gặp mặt và tiếp xúc chỉ có duy nhất mình cậu. Hàn Bân đến, kiểm tra vết thương và thay băng cho anh, chăm sóc anh từng li từng tí một. Đến ngay cả việc sinh hoạt ăn uống của anh cũng là một tay cậu lo liệu tất.

Ban đầu Chương Hạo không thật sự cảm thấy thoải mái về điều này, cứ như thế này thì đến một ngón chân của anh cũng không thể nào lọt ra khỏi doanh trại này. Nhưng rồi anh cũng dần cảm thấy quen thuộc với điều ấy.

Và rồi anh tự hỏi rằng mình là gì với Thành Hàn Bân. Anh không hiểu tại sao cậu là đối đãi với anh tốt không kém gì những người đồng hương. Không bàn đến sự lạnh nhạt bởi đó là điều hiển nhiên, lý do gì mà cậu lại phải bỏ thời gian ra để chăm sóc cho một tình báo viên thuộc quân đội của Kim Địa Hùng đang nắm trong tay cả tá thông tin đủ để san bằng Tổ quốc của cậu?

Vì muốn lấy lòng tin của anh để anh moi thông tin ra? Cũng khá có lý. Nhưng mà nhìn lại cái thái độ của Hàn Bân thì điều có lý lại biến thành vô lý luôn. Trần đời này làm gì có ai lấy lòng người khác bằng cách ném thẳng tấm mền vào mặt người khác cơ chứ?

Chương Hạo suy nghĩ mãi về vấn đề này. Hàn Bân nói rằng cậu ta không ác đến mức ném anh — một người vừa bị thương nặng sau một lần quân của Kim Địa Hùng ném bom xuống — cho đại tướng của phương Nam Thạch Hữu Huyền xử lý, nhưng cũng sắp tròn hai tháng kể từ khi anh sống ở doanh trại quân địch rồi. Trên thế giới này thật sự có người để cho kẻ thù sống trong địa bàn của mình đến gần hai tháng sao?

Nhưng chắc chỉ là do anh đang suy nghĩ quá nhiều thôi, có phải không?

ৎ୭

II;

Bây giờ chắc là nửa đêm, Chương Hạo nghĩ thế. Chiếc đồng hồ của anh vẫn ở trong tay của Hàn Bân nên anh không thể biết chính xác được giờ giấc, trừ khi cậu ta nói cho anh biết.

Đêm này chắc chả có ai đâu, anh thầm nghĩ, rồi vén rèm, đôi mắt hướng thẳng lên trên bức tranh màu đen to lớn kia. Anh rất thích ngắm sao, nhưng không còn thường xuyên làm điều này vì không có khoảng trống nào cho phép anh tận hưởng cảm giác nhìn các thực thể tồn tại trên cao kia đang lấp lánh.

Chiến tranh cướp đi tất cả của những người khốn khổ như anh, nhưng nó lại quá nhỏ bé để lấy đi bầu trời và những vì sao.

"Muộn rồi, đã vậy còn vén rèm lên thế này, hay là định cho toàn dân thiên hạ thấy mình?"

Chương Hạo giật mình, chắc là do anh nghĩ về cái tên bác sĩ đấy nhiều quá nên mới sinh ra hoang tưởng rồi nghe thấy giọng cậu ta vào cái giờ quái quỷ này có đúng không? Nhưng khi quay sang thì đúng là Thành Hàn Bân, anh bất giác chạm vào cổ tay cậu và cầm lấy.

"Làm gì vậy?"

"Tôi... tôi tưởng là ma. N-nên cầm thử xem có đúng là người thật không."

Hàn Bân suýt nữa thì phá lên cười, nếu như cậu không nghĩ đến người trước mắt và những người đồng đội đang say giấc trong doanh bản. May mà vẫn giữ được vẻ lạnh lùng trước địch, không thì thôi rồi.

"Vẫn có người gác đêm, không phải cứ tối rồi là yên đâu."

"Vậy cậu đến đây làm gì?"

"Thay băng cho anh, lạ lắm à?"

"... Không." Ý của tôi là, cậu bị điên à hay sao lại thay băng cho tôi vào giờ này?

ৎ୭

III;

Thay băng xong xuôi được một lúc rồi, nhưng Hàn Bân vẫn ngồi lỳ ở chỗ này, không chịu di chuyển đi. Thánh thần thiên địa ơi, ai đang giật dây điều khiển cậu ta ở phía sau vậy? Ác quỷ không thể siêu thoát được à? Nếu không phải thì chắc là cậu ta mới đập đầu vào đâu nên mới đến chỗ anh và thay băng vào nửa đêm có phải không?

"... Sao lại đến đây giờ này?" — Chương Hạo quyết định lên tiếng trước, dù gì thì anh cũng tò mò về lý do, hơn nữa im lặng mãi cũng là điều không nên.

"Tôi nói rồi, chỉ là thay băng thôi."

"Thế à..?"

"Chứ anh muốn tôi đến đây làm gì? Nói vài câu ngọt ngào như mấy cặp đôi yêu nhau thường nghĩ ra?"

"Cậu điên à?"

Chương Hạo suýt nữa thì hét lên, nhưng anh vẫn còn chút lý trí để nhận ra rằng bản thân là sự tồn tại như thế nào tại doanh trại này. Thôi thì im lặng, dù gì thì anh cũng không có quyền gì tại nơi trú ẩn của kẻ thù.

Sự im lặng lại bao trùm lấy không khí, đôi đồng tử của Chương Hạo vẫn mải mê khắc ghi hình ảnh những ngôi sao phương Nam vào trong tâm trí, còn Thành Hàn Bân thì lại không được yên tĩnh như thế. Cậu hết vẽ vẽ cái gì đấy ở dưới nền đất, rồi lại nhìn lên trời, chán thì quay sang nhìn người ngồi bên cạnh.

"Anh có vẻ thích ngắm sao nhỉ, Chương Hạo?"

Một lần nữa, anh lại bị tên bác sĩ quân y làm cho giật mình. Chương Hạo nổi cả gai ốc, sự chú ý của anh chuyển từ trời cao sang người ngồi cạnh. Anh không hề khai đúng tên thật của mình cho Hàn Bân, nhưng cậu ta lại biết nó? Rốt cuộc Thành Hàn Bân trước mặt anh là Thành Hàn Bân thật hay là con ma nào đọc được suy nghĩ của anh rồi cải trang vậy?

"Cậu gọi tôi là gì?"

"Tên thật của anh."

"Sao cậu lại biết?"

Đến câu hỏi này thì Hàn Bân không đáp lại anh nữa. Cậu không thể nói cho anh rằng tình báo viên Hàn Duy Thần của quân đội miền Nam moi ra được thông tin rằng một gián điệp bên phương Bắc tên Chương Hạo đã mất tích.

Thành Hàn Bân phán bừa đấy là anh, ai mà ngờ lại đúng thật.

"Người gác đêm gác không gác ở gần đây đâu, nhưng tôi không chắc là sẽ không có ai nghe thấy."

"..." — Chương Hạo chỉ gật đầu, vì anh biết rằng khi anh được đưa đến đây... à không, khi anh bước vào con đường mang tên chiến tranh, thì đã chả có lối ngõ nào có thể giúp anh thoát chết.

Mọi thứ xung quanh, Chương Hạo và Thành Hàn Bân, tất cả đều trở nên im lặng trở lại. Không ai nói một lời nào, họ chỉ đơn giản là ngồi ở đấy. Có vẻ trong hai người họ, chẳng ai muốn lên tiếng trước nữa. Cũng chả có điểm chung nào để họ có thể bàn luận, cơ mà ngay từ ban đầu khác biệt giữa Hàn Bân và Chương Hạo đã là rất lớn rồi.

"Cậu làm gì vậy?" — Cuối cùng, Chương Hạo vẫn bại trận trước sự tò mò khi nhìn Hàn Bân cứ lúi húi vẽ cái gì đấy dưới nền đất mà anh chả thể thấy rõ vì là ban đêm.

"Vẽ sao. Bầu trời này rộng lớn nhưng lại có quá nhiều người đem ước muốn của mình gửi gắm vào đó, tôi sợ rằng nếu thêm cả tôi vào nữa thì nó sẽ sụp đổ. Như đồng bào của anh đối với đồng bào của tôi vậy."

"..."

Như đồng bào anh đối với đồng bào tôi vậy! Cậu ta thật sự phải nói lên sự thật này ư?

Anh chăm chú nhìn tay của người kia chuyển động, trong đầu dần mường tượng ra được một bầu trời còn nhiều sao hơn cả thực tại. Bầu trời và mặt đất này đều rộng lớn như nhau cả, và nếu Chúa là người tạo ra sao trên trời thì Thành Hàn Bân có lẽ là kẻ điểm thêm cho nền đất vài vì tinh tú để tỏa sáng.

Hoặc là do đêm rồi, anh bị hoa mắt nên mới thấy chúng tỏa sáng thật.

"Tôi ước rằng Bắc và Nam chưa từng giao tranh. Ước rằng tôi chưa từng thấy anh ở đầu chiến tuyến bên kia."

Chương Hạo nghe được cả câu, nhưng chỉ nhớ được vế sau.

"Tại sao?"

"Anh sẽ biết lý do tại sao, nếu như bản thân anh thấy cuộc chiến này thật vô nghĩa."

Anh biết cuộc chiến này thật sự không hề đem lại được lợi ích gì cho cả hai bên tham gia. Và tất nhiên rồi, anh hiểu Thành Hàn Bân chứ. Quê hương và những gì anh dành tất thảy dành tình yêu thương cho đều bị chôn vùi dưới đống đổ nát. Chương Hạo chưa kịp báo lấy ơn nuôi dưỡng của bố mẹ thì hai người đã vĩnh viễn rời bỏ anh.

Nỗi oán hận trong Chương Hạo nếu phải đem một cái gì đó ra so sánh, thì chắc chắn nó sẽ là sóng thần.

Nhưng anh không thật sự ghét những người lính hay những trận bom gây ra sự diệt vong cho những gì anh quý trọng. Anh thấy ghét nguyên do của các sự kiện và con người đó tồn tại hơn.

Chiến tranh.

Nó được sinh ra để làm gì? Chỉ để có thêm một chút đất đai thôi sao? Hay là để ra oai với thế giới?

Có thêm một ít đất để làm gì trong khi đã mất tất cả?

Chương Hạo cảm thấy có cái gì đó vừa rơi xuống từ khóe mắt. Anh lau đi, và cảm thấy một vệt nước bám vào mu bàn tay. Càng lau đi, nó lại rơi xuống càng nhiều. Chắc không phải là anh đang khóc đâu, nhỉ?

Nhưng rồi Chương Hạo gục xuống. Dù rất muốn nhưng anh không thể mạnh mẽ được thêm một phút giây nào nữa. Anh cứ thế mà khóc nấc lên như một đứa trẻ không có ai dỗ dành, mọi thứ xung quanh không còn rõ ràng nữa nhưng anh vẫn phải ý thức rằng bản thân đang ở nơi mà chỉ mấy giây sau anh cũng có thể trở thành kẻ tội đồ.

Chương Hạo bất chợt cảm thấy như có ai đó đang ôm lấy cơ thể run rẩy của bản thân. Anh không chắc có đúng không, nhưng có lẽ người ôm anh là Hàn Bân. Hoặc là một linh hồn nào đấy thấy anh tội nghiệp nên vỗ về an ủi một chút, còn tên bác sĩ kia vẫn còn đang mải mê tạo nên bầu trời và ước mơ của riêng mình.

"Có tôi ở đây rồi, không sao đâu."

...

tbc;

by encore.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro