🟊 ba - kết thúc.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

ৎ୭

I;

Không hiểu sao kể từ lần đó, đêm nào Thành Hàn Bân cũng lưu đến chỗ của Chương Hạo. Không sớm thì cũng muộn, nhất định cậu sẽ đến. Hàn Bân không còn lạnh lùng ít nói như trước mà đã bắt đầu luyên thuyên về đủ thứ chuyện trên trời dưới biển, đôi khi còn tự giễu rằng bản thân toàn nói mấy điều sáo rỗng. Anh cũng không thấy lạ vì điều đó.

Chiếc đồng hồ quả quýt mà Hàn Bân giữ cũng đã được trao lại cho chủ nhân của nó. Anh còn biết thêm được thông tin — nhưng có vẻ không cần thiết lắm — rằng nó đã bị rơi từ túi áo của anh nên cậu mới biết được tại sao anh lại từ chối cứu chữa.

"Lúc rơi xuống, tôi thấy nó bị hỏng nên đã sửa lại cho anh. May mà nó vẫn chưa hỏng nặng đến mức không sửa được."

Hàn Bân chỉ nói thế khi dúi vào tay anh chiếc đồng hồ rồi rời đi. Anh nghe ngóng được rằng hình như quân Bắc lại đang ném bom. Như vậy có nghĩa là Kim Địa Hùng vẫn đang chiếm ưu thế, anh đoán vậy.

Chương Hạo nghĩ rằng đây là thời cơ tốt để trốn khỏi doanh trại này. Ở ngoài kia, mạng sống của anh không được đảm bảo nhưng ít nhất vẫn an toàn hơn so với việc anh bám trụ tại đây. Sớm hay muộn rồi cũng sẽ có kẻ để ý đến sự tồn tại của anh và điều tra. Rồi chuyện bệnh nhân Trương Thiên Không mà bác sĩ Thành Hàn Bân chăm sóc mấy tháng nay thực chất là tình báo viên phương Bắc đang mất tích Chương Hạo cũng sẽ vỡ lở, bởi không có cái kim nào có thể mãi mãi ở trong bọc cả. Đến lúc đó không chỉ anh mà Hàn Bân cũng không tránh khỏi cái chết. Đó là điều tốt nhất mà Chương Hạo có thể làm cho cả hai, rời đi và anh và Hàn Bân sẽ được an toàn hơn một chút.

Nhưng chân anh không tài nào bước ra khỏi đây được. Anh không hiểu vì điều gì đã khiến anh nán lại. Cũng có thể do những kỷ niệm ở đây với Hàn Bân đã khiến anh chùn bước.

Chạy trốn khỏi nơi này đồng nghĩa với việc trái tim anh sẽ rỉ máu. Anh chỉ sợ rằng Hàn Bân cũng thấy như vậy. Chương Hạo không nỡ để cậu phải đau vì mình.

ৎ୭

II;

Một đêm nữa ở doanh trại lại đến với Chương Hạo. Và Hàn Bân lại ngồi bên cạnh anh, tâm sự hàng vạn điều với âm lượng vừa đủ cho anh nghe thấy được.

Anh vừa nghe vừa mường tượng ra Thành Hàn Bân của quá khứ.

Anh nhìn thấy gia đình cậu quây quần bên nhau trông rất vui vẻ.

Anh nghe thấy tiếng cười giòn tan của những đứa trẻ và từng câu từng từ mà họ nói ra, cả tiếng cãi nhau của anh chị em trong nhà hay tiếng mắng mỏ của bố mẹ đã chìm vào trong quên lãng từ rất lâu anh chưa được nghe lại.

Anh thấy vị ngọt ngào vương trên đầu lưỡi của mình.

Anh cảm nhận được chút hạnh phúc nhỏ nhoi trong những câu chuyện Hàn Bân cho là vô nghĩa khi nói với anh.

Anh ngửi được mùi những khóm hoa đang toả hương khoe sắc trong câu chuyện, ngửi được mùi đất trời khi xuân sang, khi chim hót và vạn vật tái sinh để bắt đầu một năm mới.

"Thiên Không à? Nghĩa là bầu trời, nhỉ?"

Hàn Bân vô thức lôi Chương Hạo ra khỏi dòng suy nghĩ dài miên man của mình bằng cách nhắc lại cái tên anh tự bịa ra để qua mặt cậu. Anh quay sang, im lặng và chờ đợi cậu nói tiếp.

"Tôi nghĩ nó rất hợp để nói về anh."

Chương Hạo chớp mắt một cái, vẫn hướng về người kia nhưng không tiêu hóa được điều cậu muốn truyền tải. Hàn Bân quay lại, thấy người kia cứ nhìn mình như vậy, tự dưng lại thấy buồn cười.

Cậu chủ động cắt đứt sợi dây khoảng cách giữa hai người, tay nâng cằm anh lên và nhìn thẳng vào đôi mắt tuyệt mỹ của người kia.

"Anh từng nói bản thân rất thích ngắm sao. Điều đó khiến tôi tự hỏi tại sao phải chờ đến ban tối trong khi đôi mắt này đã đang chứa một bầu trời?"

Thành Hàn Bân khẽ vuốt ve má anh bằng chút tình yêu còn đọng lại.

"Tôi không muốn anh khóc, kể từ lần đó. Chắc là do tôi lo xa, nhưng tôi cứ sợ mỗi đêm anh lại khóc. Anh không biết đâu, khi anh khóc, cứ như là có thật nhiều vì sao vỡ vụn rồi rơi xuống. Nó cũng đẹp lắm, nhưng thật buồn nếu phải chứng kiến."

"Nên là Chương Hạo này, nanh muốn giữ cho bầu trời trong đáy mắt xinh đẹp này tồn tại cả tá sao để ngắm, thì xin anh đừng rơi lệ."

"Hoặc ít nhất, hãy khóc thật nhiều tôi một ân huệ được trở thành người duy nhất có thể gom nhặt những mảnh thiên tinh đó."

ৎ୭

III;

Ba hôm sau, Thành Hàn Bân nói với anh rằng anh có thể rời khỏi nơi này, trước khi mọi thứ bị gói lại trong hai từ "quá muộn". Chương Hạo nghe thế thì tự hỏi rằng bộ cậu không sợ anh tiết lộ vị trí của doanh trại này cho Kim Địa Hùng hay sao.

Thành Hàn Bân rõ ràng biết anh là ai, cậu biết rằng chủ động cho phép anh rời đi đồng nghĩa với khả năng bị lộ vị trí là rất cao. Nhưng cậu vẫn làm như thế, thậm chí còn nói là điều này tốt cho cả hai người họ.

"Anh chỉ được rời đi khi những vì sao kia thẳng hàng. Tôi nghe bảo, những vì sao thẳng hàng có nghĩa là là tình hình hiện tại rất lý tưởng, thời cơ đã đến."

"Nhưng chúng đã bao giờ thẳng hàng đâu?"

Rõ ràng mấy hôm trước, chính miệng cậu đã nói với anh như vậy, thậm chí còn van xin rằng "đừng đi, đừng rời xa tôi", thảm thiết đến độ anh còn thấy lờ mờ đôi mắt ấy ngấn lệ. Thế mà giờ lại nhanh chóng buông bỏ như vậy. Điều gì đã khiến sự cứng đầu của cậu lung lay thế? Chúa Trời có phải không?

Thành Hàn Bân thật sự khuất phục trước sự thật rồi sao? Cậu thật sự đã chấp nhận rằng cả hai là kẻ thù để rồi nói anh đi đi ư? Khó tin thật.

Chương Hạo trở lại nơi tạm trú trước khi gặp Hàn Bân tại phương Nam này, lấy ra một xấp tài liệu mà anh đã phải cược cả tính mạng của mình để có được giấu đi kỹ lưỡng. Tất cả đều là những gì anh đã thu thập được trong cái vỏ bọc tình báo viên.

Anh nghĩ rằng có lẽ trong thời gian bản thân mất tích, Kim Địa Hùng cũng tìm được người thay thế cho mình rồi, vả lại đây chỉ toàn là những gì của bốn tháng trước. Đống này mang về, chắc tên tướng quân kia cũng không cần đâu.

Chương Hạo cất hết tập giấy đó vào cặp, nhét thêm chiếc bật lửa và tìm kiếm một nơi nào đó thật vắng vẻ.

Chọn được chỗ thích hợp rồi, anh ngó nghiêng xung quanh xem có ai không, nhưng những gì hiện hữu trong mắt anh chỉ là tàn dư của những trận bom kinh thiên động địa mà quân phương Bắc rải khắp nơi này.

Anh lôi tập tài liệu mà bản thân từng coi là báu vật còn quý hơn của mạng sống ra khi đã xác nhận được rằng không có ai lảng vảng ở đây và để nó chìm trong biển lửa. Mong Hàn Bân sẽ coi việc xóa bỏ chúng đi ra khỏi trần gian này và không tiết lộ nơi trú ngụ của quân phương Nam của anh là một lời cảm ơn, hoặc là hành động trả ơn vì cậu đã cứu mạng anh cũng được.

Chương Hạo nhìn ngọn lửa đang thiêu rụi chỗ giấy tờ kia, cảm tưởng như nó cũng đang đốt cháy chính anh. Trái tim anh quặn thắt, đau đớn đến tột cùng mà không có một lý do chính đáng nào.

Chỉ có hình bóng Thành Hàn Bân là còn vẹn nguyên.

Anh lấy ra chiếc đồng hồ từ túi áo, không ngừng quan sát những chiếc kim đang di chuyển. Bảy giờ, mười tám phút, sáu giây.

Một vì sao bỗng nhiên rơi xuống từ đôi mắt Thành Hàn Bân cho là bầu trời.

"Cậu nói sẽ chỉ có mình cậu được nhặt những mảnh vỡ, vậy mà lúc tôi khóc cậu có xuất hiện đâu?"

Hàn Bân à, cậu lừa tôi. Cậu ác lắm. Tôi muốn ghét cậu, nhưng lại không thể.

Tại sao tôi không thể ghét kẻ mà mình đáng ra phải hận thù?

ৎ୭

IV;

"Ê Thành, cuối cùng anh cũng chịu buông bỏ cái tên bệnh nhân mà dù có phải trốn cả đại tướng Huyền để đi gặp thì anh cũng sẵn sàng rồi à?"

Kim Khuê Bân miệng vừa nhai bánh quy vừa nói, trông rất ngứa mắt. Hàn Bân nhìn mà chỉ muốn đấm cho một cái mà thôi. Nhưng người ta đang ăn mà lại đấm thì lại bất lịch sự quá, hơn nữa nó cũng không tốt, nên cậu sẽ cho nó nợ.

"Nuốt hết đi, vừa ăn vừa nói không hay đâu." — Thay thế cho quả đấm là một lời nhắc nhở sắt đá, chắc là khá hơn một chút.

Còn về câu hỏi chính của Khuê Bân, cậu không trả lời. Lý do cậu kêu người ta rời khỏi đây cũng là vì thằng nhóc này, nó bắt đầu nhận ra sự tồn tại của anh trong doanh trại. Nó sẽ không thể biết được anh thật sự là ai, nhưng phòng còn hơn là chống. Bởi cậu hiểu rằng, không chỉ Kim Khuê Bân, mà tất cả những ai thuộc về quân đội miền Nam đều sẽ không chấp nhận Chương Hạo. Và cả chính bản thân Hàn Bân nữa, nếu bí mật động trời này bị tiết lộ.

"Chán thật, dạo này quân miền Bắc chiếm ưu thế hơn hẳn. Còn đại tướng Huyền thì chỉ huy chả đâu vào đâu hết, cứ đà này thì ta chả trụ được bao lâu nữa đâu."

Kim Thái Lai ngồi bên cạnh Kim Khuê Bân, bắt đầu lo xa về một tương lai xấu đang hiện hữu ở ngay trước mắt họ, thậm chí còn cả gan nói xấu Thạch Hữu Huyền.

"Anh Lai nói chuyện gì xui xẻo vậy? Anh là người sống dai nhất đấy, nhớ có mấy lần bị thương nặng anh Thành còn tưởng anh chết rồi mà anh vẫn ở đây nói chuyện với bọn em đấy thôi."

"Lát tôi bảo đại tướng, để xem cậu Thái Lai đây có sống được đến khi miền Nam tàn không."

"Mấy người hết thương tôi rồi, giận."

"Tôi đã bao giờ thương cậu bao giờ đâu?"

Ba người cứ thế mà nói qua nói lại không ngừng nghỉ, quên đi những âu lo mà chiến tranh mang đến, quên béng luôn cả đứa em út Hàn Duy Thần vừa trở về sau hai tuần làm gián điệp trên đất địch đang ăn vạ rằng anh Khuê Bân chả để lại cho em cái bánh nào.

Khi nào bầu trời chưa sụp đổ, chúng ta vẫn sẽ còn hy vọng.

ৎ୭

V;

Dạo này theo lời Kim Thái Lai thì có vẻ Thạch Hữu Huyền đã chỉ đạo khá hơn tí rồi, nên tình hình có vẻ khả quan hơn. Quân phương Nam bắt đầu chủ động hơn trong trận chiến, mặc dù phương Bắc vẫn chiếm được nhiều ưu thế hơn.

Nhắc đến phương Bắc, Thành Hàn Bân lại nhớ đến Chương Hạo. Kể từ ngày anh rời khỏi doanh trại, ông trời cũng không tạo nên cái duyên nào để cả hai gặp lại nhau nữa. Cậu không biết bây giờ Chương Hạo ra sao, hỏi Duy Thần thì thằng bé cũng nói rằng anh ta vẫn đang mất tích, thậm chí còn được tin là đã chết rồi.

Không hiểu sao Hàn Bân lại thấy lo lắng. Trong khoảng thời gian này, chỉ cần được thở thêm một giây đã là đặc ân mà ông trời dành tặng. Cậu lo rằng anh có thể đã bị chôn vùi trong một trận bom nào đấy mà không quân thả xuống mà cậu không thể đến kịp để cứu anh.

Hàn Bân chả hiểu vì sao mình lại lo lắng cho kẻ thù của mình. À không, cậu không thể gọi Chương Hạo là kẻ thù được. Dù trên thực tế, họ đúng là kẻ thù. Nhưng chỉ là trên danh nghĩa mà thôi.

Thành Hàn Bân chưa bao giờ coi Chương Hạo là kẻ thù, từ cái lúc cậu nhận ra rằng người này cũng giống mình. Cũng bị chiến tranh cướp đi tất cả và bị đẩy lên chiến trường khốc liệt.

Nếu nói hai người họ đứng ở hai bên bờ khác nhau thì cũng không đúng lắm. Sẽ đúng hơn nếu nói rằng họ đứng về cùng một phe và chiến tranh ở phe còn lại.

Thượng Đế có lẽ đã nghe thấy được câu hỏi của Hàn Bân, vậy nên Người đã cho cậu một câu trả lời. Chỉ là, cậu không hề muốn tin rằng câu trả lời này đúng.

Chương Hạo và Thành Hàn Bân gặp lại nhau giống hệt như lần đầu tiên họ biết rằng đối phương có tồn tại trên thế giới này, chỉ là cảm xúc dành cho nhau đã trở nên khác biệt. Anh nằm trong vòng tay của cậu một lần nữa, bị thương rất nặng.

Cậu oán hận đồng bào của anh, tại sao cứ phải chọn đúng chỗ có mặt anh để mà thả từng đợt bom xuống?

"Hàn Bân... Là cậu đúng không..? Nếu là cậu, thì bỏ tôi ở lại đây đi. Đừng cứu tôi, cậu cần cứu những người khác."

Anh lại cầu xin cậu bỏ anh đi một lần nữa. Nhưng Thành Hàn Bân luôn là người cứng đầu nhất, chả bao giờ chịu nghe ai.

"Kiếp sau, tôi hứa sẽ là Chương Hạo, tôi hứa sẽ không là kẻ thù của cậu đâu. Vậy nên... Hàn Bân à, hãy đi cứu những người đồng hương với cậu và để tôi chết trong đau đớn tại đây đi..."

Kiếp sau, tôi và cậu sẽ ở bên cạnh nhau mà.

Chưa kịp để cậu phản ứng lại, bầu trời trong đôi mắt anh sụp đổ.

Cơ thể Chương Hạo mềm nhũn, không còn cử động được nữa. Tim anh ngừng đập rồi. Cuộc đời của tình báo viên phương Bắc Chương Hạo thật sự đã chấm dứt.

Chiếc đồng hồ quả quýt cứ như được sắp xếp để rơi xuống và va chạm với mặt đất hệt như lần đầu. Đôi mắt Thành Hàn Bân nhòe đi vì nước mắt trước khi kịp nhìn thấy nó dừng lại ở giờ thứ sáu, phút thứ hai mươi lăm, và giây thứ bảy.

Đồng hồ lại hỏng rồi, nhưng không thể sửa lại được nữa.

Chúa Trời có nhỏ nhen quá không khi Người chỉ cho con người ta gặp nhau một lần vào một thời điểm duy nhất trong cuộc đời?

Thành Hàn Bân tự hỏi, cuộc đời này có nghiệt ngã quá không khi nó chỉ cho cậu một cơ hội duy nhất để gặp Chương Hạo? 




fin;

tks for reading ♡ luv u;

by encore.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro