pt.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

OOC, abo, badwords, 18+.

Vui lòng cân nhắc trước khi đọc.


"Cảm ơn quý khách." Han Jisung đưa tay vuốt ngược phần tóc lòa xòa trước trán ra sau, liếc mắt nhìn đồng hồ treo trên tường chậm chạp nhích tới 22 giờ. Khi kim dài vừa chạm tới số 12, cậu cúi đầu đếm lại số tiền trong ngăn kéo quầy thanh toán một lần nữa trước khi khóa lại. Jisung cởi áo khoác đồng phục của nhân viên ra, nhét vào tủ đồ của mình rồi trùm mũ áo hoodie lên trước khi tắt điện và đóng cửa. Cậu phải chắc chắn mọi việc đều đã được kiểm tra kĩ càng nếu không muốn ca làm ngày mai của mình bắt đầu với tiếng cằn nhằn của chủ quán, bởi dù sao thì việc đứng ở quầy thanh toán cả buổi và tiếp xúc với cả tá thể loại khách hàng cũng đã đủ làm cho cậu điên đầu rồi.

"Em đang chuẩn bị về đây." Han Jisung nhắn tin cho anh người yêu đang đi công tác của mình rồi thả điện thoại vào túi. Seo Changbin đang bận, có lẽ vậy, vì đã gần mười phút trôi qua rồi mà cậu vẫn chưa nhận được bất kì tin nhắn hồi âm nào. Cậu hơi rụt vai lại, nhét tay vào sâu trong túi áo và rảo bước về nhà. Thỉnh thoảng anh phải đi công tác chừng nửa tháng, trong khoảng thời gian xa nhau ấy hai người sẽ call video vào mỗi đêm, đơn giản vì Seo Changbin nói rằng phải nhìn thấy cậu thì mới an tâm ngủ ngon được, và dĩ nhiên, Han Jisung cũng thế.

Quãng đường từ chỗ làm thêm về tới căn nhà chung của hai người chỉ khoảng gần năm phút đi bộ. Vốn dĩ việc đi về lúc hơn mười giờ đêm không hề khiến cậu cảm thấy sợ hãi, kể cả khi có vài đoạn khá tối do đèn đường hỏng chưa kịp sửa, nhưng đó là trước lúc Jisung nhận ra có điều gì đó không đúng.

Tiếng bước chân, bóng đen đổ dài xuống nền đường và cảm giác lạnh gáy khó hiểu đang mách bảo Jisung về một chuyện gì đó không lành.

Ai đó đang bám theo cậu.

Han Jisung cắn môi, nắm chặt lấy điện thoại khi nhận ra tiếng bước chân kia càng lúc càng nhanh hơn. Khi đi qua khu nhà có chiếc đèn đường cũ kĩ luôn chập chờn liên tục, âm thanh ấy vẫn bám riết theo làm cậu vô thức rùng mình. Jisung nhíu mày, lấy hết can đảm rồi quyết định quay đầu lại phía sau để nhìn mặt kẻ bám đuôi kia.

Không hề có bất kì ai.

Có lẽ cậu đã nhầm.

Hoặc là không.

Han Jisung hít sâu, kéo cao cổ áo lên rồi cố gắng đi nhanh hết mức có thể. Tới khi cậu chỉ còn cách cánh cửa căn hộ một đoạn ngắn nữa thì bỗng nhiên cảm giác lạnh gáy ập tới làm cậu phát run, ai đó đang áp sát sau lưng cậu.

Ngay lúc đó, Jisung lập tức nhận ra mình đã bị kẻ bám đuôi kia khống chế, cả mũi lẫn miệng đều bị khăn tay ẩm mang theo mùi hương cay hắc bịt chặt lấy, cậu không thể phát ra bất cứ âm thanh hay sự phản kháng nào và lịm dần đi dưới tác dụng của thuốc mê.

Han Jisung hận vì mình còn chưa kịp rủa xả tên khốn biến thái ấy một câu nên hồn trước khi ngất đi nên khi thuốc mê vừa hết tác dụng, phát hiện ra bản thân đang bị bịt mắt và trói chặt tứ chi, quần áo trên người không cánh mà bay, tệ nhất là khi tuyến thể của cậu đang tiếp xúc trực tiếp với lớp vải drap giường mềm mại mà không có bất kì sự che chắn nào từ miếng dán ức chế thì việc đầu tiên cậu làm là lôi cả họ hàng nhà tên kia ra hỏi thăm một lượt.

"Mẹ kiếp thằng khốn."

"Ồ, câu đầu tiên khi bé cưng tỉnh dậy là chửi anh à?" Giọng nói bị biến đổi qua thiết bị chỉnh âm vang lên vô cùng khó nghe, Han Jisung rùng mình khi nghĩ tới cảnh tên kia ngồi một chỗ nhìn chằm chằm cậu từ nãy tới giờ, thậm chí là chính đôi bàn tay của hắn đã lột cậu sạch trơn rồi trói lại. Điện thoại thì bay đi đâu chẳng rõ, tệ hơn cả là cậu còn không biết Seo Changbin đã gọi cho mình hay chưa.

"Ừ. Chửi mày đấy." Han Jisung cố gắng giật tay ra để thoát khỏi sự trói buộc, cuối cùng không những không thể thoát được mà cổ tay còn đỏ ửng một mảng lớn, chiếc chăn trượt xuống ngang bụng để lộ lồng ngực trắng trẻo "Thả tao ra thằng khốn này."

"Không thích." Đôi mắt bị che bởi vải đen làm thính giác của cậu trở nên nhạy bén hơn. Han Jisung nhận ra tên kia đang bước tới gần giường, cậu co người lại khi bàn tay ấy chạm vào cơ thể mình "Cút."

"Em đẹp thật đấy...." Tiếng cười khe khẽ của hắn vang lên "Không biết người yêu của em sẽ nghĩ sao khi em rên rỉ dưới thân của tôi trong lúc thằng đó đang đi công tác nhỉ?"

"Mày theo dõi bọn tao?" Han Jisung cau chặt mày, dùng hết sức lực để giật tay ra khỏi dây trói "Đồ điên. Có chết tao cũng không để mày động vào."

"Shhh... Em chửi tôi hơi bị nhiều rồi đấy." Cánh tay đang vùng vẫy điên cuồng của cậu bị tên kia giữ lại, hắn hít hà mùi hương trên cổ tay cậu trước khi liếm ướt phần da bị dây siết tới ửng đỏ "Cái miệng xinh của em không nên dùng để nói những lời này...Vả lại, dù sao tôi cũng đã chạm vào em rồi."

"Liên quan cái đ-" Han Jisung chưa kịp nói xong thì bàn tay như gông cùm của hắn đã bóp chặt lấy cằm cậu, vết chai ở ngón cái theo động tác vuốt ve liên tục cọ vào má, cảm giác toàn thân bị khống chế khiến Jisung chỉ có thể ưm a vài câu không rõ nghĩa.

"Để đoán xem nào, chắc hẳn bây giờ bé cưng đang chửi anh đúng không?" Giọng nói vô cảm đều đều vang lên, ngón tay chuyển lên mân mê bờ môi phớt hồng của cậu "Anh đã nói rồi, cái miệng xinh đẹp này thay vì chửi rủa thì nên để làm việc gì đó tình sắc hơn, nhất là với thằng em trong quần của anh."

"Đéo."

"Như là hôn chẳng hạn. Hoặc là-"

"Hoặc là tao cắn đứt của mày."

"Nào, thế là hư đấy." Không để cho cậu có bất kì cơ hội phản kháng nào, trong phút chốc bờ môi của Jisung bị một thứ gì đó ấm mềm áp xuống, đầu lưỡi ướt át khẽ liếm một vòng quanh hai phiến môi cậu rồi mới chính thức len lỏi vào bên trong, bàn tay giữ chặt khớp hàm lúc này chuyển sang ôm lấy gương mặt cậu như nâng niu thứ gì đó dễ vỡ, tay kia của hắn cũng không rảnh rỗi mà vuốt ve từ trên tai xuống dưới điểm nhỏ gồ lên trên ngực.

Han Jisung đã thề rằng khoảnh khắc đôi môi kia áp xuống, cậu sẽ dùng hết sức để cắn chết tên đó mới thôi. Cho tới khi đồ khốn ấy cúi đầu, tin tức tố mùi bạc hà mạnh mẽ tỏa ra nhiều tới nỗi vượt qua cả sự kiểm soát của miếng dán ức chế, và điều này giống như một tia sáng chói lòa cứu vớt lấy hiện thực tăm tối của cậu.

Mùi hương này có nhắm mắt Jisung cũng biết là của ai, theo đúng nghĩa đen.

Nói cách khác, dựa trên cách hôn này, mùi pheromone alpha này, Han Jisung dám chắc tên khốn dám chuốc thuốc mê đang đè lên người cậu và bị rủa xả nãy giờ không ai khác ngoài Seo Changbin - anh người yêu đang đi công tác xa nhà của cậu.

Nhân tiện thì, có vẻ như anh người yêu alpha này đang rơi vào kì mẫn cảm.

"C-con mẹ anh."

Kẻ phía trên nghe được câu nói đứt quãng giữa nụ hôn này cũng giật mình ngừng lại "Gì cơ?"

"Anh đùa em đấy à? Anh khốn nạn thật đấy." Han Jisung ngửa cổ ra sau, dứt khoát tách khỏi nụ hôn sâu, đôi môi đỏ hồng ươn ướt hơi sưng lên "Sao nào? SEO.CHANG.BIN?"

"Hả?" Tên khốn trong lời nói của Jisung nhất thời ngây người, hai tay ôm lấy mặt cậu cũng vô thức cứng đờ ra "Sao em biết là anh?"

"Bravo, tuyệt vời, hoàn hảo, ông hoàng tạo plot, chiến thần cải trang, kẻ hủy diệt sự thật, anh đúng là nhân vật mà bất cứ đạo diễn phim hành động nào cũng muốn có." Han Jisung nói bằng một chất giọng đều đều không cao cũng chẳng thấp "Có điều Seo lưu manh ạ, anh định lừa em khi mà trên người anh toàn là cái mùi bạc hà cay mũi như muốn xé toạc cả miếng dán ức chế này ra hả? Khi mà em đã ở bên anh suốt một năm qua? Anh chắc chưa?"

Seo Changbin đảo mắt, khẽ à lên một tiếng.

Tại mùi bạc hà của Seo Changbin. Tại kì mẫn cảm của alpha. Không phải tại Seo Changbin.

"Thế giờ cởi trói được chưa, thưa anh?" Cậu ngáp dài một cái, hơi vặn vẹo người để tìm tư thế nằm thoải mái hơn, nhưng chẳng có gì là ổn cả khi tay chân vẫn đang bị trói chặt "Nhanh lên chút được không? Thuốc mê anh dùng làm em buồn ngủ quá."

"Uhmmm..." Changbin nhướn mày nhìn người nhỏ tuổi hơn toàn thân trắng trẻo, anh thẳng tay quăng máy biến đổi giọng cất công đặt mua mấy ngày trước sang một bên, đôi mắt sắc lẹm quét khắp cơ thể sau bao ngày bị anh bắt đi tập gym cũng bắt đầu có chút thay đổi, từng đường nét vừa dẻo dai vừa săn chắc mà liếm môi "Không. Anh không biết tháo."

Câu nói này chỉ có 20% là sự thật. Sự thật nằm ở từ "không" đầu tiên, còn 80% giả dối là dành cho "anh không biết tháo", vì đơn giản là Seo Changbin có thể dùng một tay để tháo cái nút thắt lằng nhằng này, nhưng anh không muốn.

"SEO CHANGBIN. ANH VỀ SỚM HƠN DỰ TÍNH ĐỂ CHỌC ĐIÊN EM ĐẤY À?"

"Không, anh về để được omega của anh dỗ dành lúc rơi vào kì mẫn cảm."

"Ai là omega của anh? Anh đánh dấu em ngày nào chưa mà dám gọi như thế?"

"Đánh dấu tạm thời hai lần lúc em phát tình rồi mà..." Changbin ủ rũ gục đầu xuống hõm cổ Jisung, tham lam hít ngửi mùi trà đen quen thuộc tỏa ra từ tuyến thể yếu ớt của cậu "Bé cưng, cho người yêu em cắn miếng đi."

"Anh đừng có mà được voi đòi tiên." Han Jisung ra đường là sóc chuột, ở nhà vẫn là sóc chuột nhưng giang hồ hơn hét váng lên, mặc dù bị bịt mắt nhưng vẫn cố nghển cổ lên để mắng người "Rốt cuộc bao nhiêu lần anh đi cùng anh Minho tới khu huấn luyện quân sự làm gì mà bây giờ ngay cả cái dây cũng không biết tháo ra thế? Không biết tháo nút mà cũng dám buộc?"

Dám. Tội gì không dám?

"Ừ."

"Anh còn ừ nữa? Seo Changbin em nói cho anh biế-"

"Thôi nào...." Changbin đè cậu xuống giường, ngón trỏ vuốt nhẹ cằm Jisung "Từ lúc về tới giờ em toàn mắng anh thôi đấy."

"Tại anh hết chứ ai?" Jisung hừ mũi, môi hơi bĩu ra chứng tỏ rằng chủ nhân của nó đang hờn dỗi "Giờ sao? Hết chuốc thuốc em rồi giờ lại còn không cởi trói được?"

"Giờ sao? Dù sao em cũng nằm dưới thân anh rồi..." Seo Changbin nhếch khóe miệng, hẳn là Han Jisung sẽ không thể nào nhìn thấy vẻ mặt thâm trầm tới kì lạ này của anh người yêu "Chúng ta phải chơi tiếp chứ?"



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro