Chương 21.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau kỳ nghỉ Tết Nguyên Đán, việc đầu tiên Tiêu Chiến phải làm là dọn nhà, chuyển về lại ngôi nhà mà trước đây anh và Vương Nhất Bác đã sống, trở lại nơi mà mà bọn họ lần đầu gặp nhau.

Sống ở thành phố này hơn ba năm, khi rời đi thật sự có rất nhiều luyến tiếc. Lúc Tiêu Chiến nộp đơn từ chức, rất nhiều đồng nghiệp muốn giữ anh lại. Hạ Hạ cũng lưu luyến không rời, ngoắc tay ước định với mấy bạn nhỏ hàng xóm rằng sẽ thường xuyên gọi điện thoại cho nhau, còn hẹn sau này sẽ cùng nhau đi chơi ở công viên giải trí.

Trong cuộc đời mỗi người sẽ có rất nhiều ràng buộc, nhưng chân chính ràng buộc cả đời có lẽ chỉ có duy nhất một điều.

Khi Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác lần đầu tiên ở bên nhau, nơi họ gặp nhau thường là khách sạn hoặc ở căn hộ mà Tiêu Chiến thuê. Thỉnh thoảng, Tiêu Chiến sẽ cẩn thận dè dặt đề cập đến chuyện muốn tới nhà Vương Nhất Bác một lần cho biết, nhưng đều bị Vương Nhất Bác lạnh mặt từ chối. Khoảng hai hoặc ba tháng sau khi Tiêu Chiến vì Vương Nhất Bác mà xin nghỉ việc, cuối cùng Vương Nhất Bác cũng đem Tiêu Chiến và hành lý của anh đến nhà mình.

Đó là một ngôi nhà rất đẹp do Vương Nhất Bác tự mình chọn lựa, một biệt thự nhỏ độc lập, có sân vườn, cách đó không xa có một nhà hàng xóm trồng hoa quế, mỗi năm đến mùa hoa nở, Tiêu Chiến chỉ cần mở cửa sổ ra trong phòng liền tràn ngập mùi hương, hoa quế thơm ngào ngạt làm say lòng người. Hàng xóm là một người phụ nữ lớn tuổi nhiệt tình, ấm áp giống như bà nội, thường cho Tiêu Chiến một bao hoa quế thơm ngọt vừa mới hái và dạy anh cách làm mật ong hoa quế, bánh hoa quế hấp. Vương Nhất Bác rất thích bánh hoa quế, nhưng khi ăn được vài miếng bánh hắn sẽ bắt đầu hôn Tiêu Chiến, hai người thường ôm hôn nhau giữa mùi hoa quế ngọt ngào, những nụ hôn vì thế cũng rất ngọt ngào.


Khi họ về đến nhà, lò sưởi đã được đốt sẵn rất ấm.

Tiêu Chiến bị ngọn lửa lấp lánh và ấm áp trước mắt làm cho choáng váng đến ngây ngẩn: "...Em lắp lò sưởi âm tường từ khi nào vậy?"

"Sau khi anh rời đi." Vương Nhất Bác nhẹ nhàng nắm tay anh, âm thanh nhỏ nhẹ, "Không phải anh nói muốn có một cái lò sưởi âm tường sao?"

"Anh nói khi nào..."

Tiêu Chiến ngưng bặt trước khi kịp nói hết câu.

Anh chợt nhớ tới một đêm thật lâu trước đây, vào một ngày nghỉ hiếm hoi, khi Vương Nhất Bác đang ngồi trong phòng khách tiện tay lật giở một quyển tạp chí xe máy, anh liền tự động ôm đống đồ ăn vặt tới, dựa vào người hắn mở TV lên xem.

TV đang chiếu một bộ phim cũ, nội dung xoay quanh một cặp tình nhân. Trong phim đang là mùa đông, trời giá rét, tuyết rơi nhiều, bọn họ bèn đốt lò sưởi, khoác chăn len ngồi cạnh lò sưởi âm tường đọc sách, êm ái tĩnh lặng mà ở bên nhau, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn nhau nở nụ cười, ánh mắt ấm áp như lò sưởi kia bền bỉ cháy.

Các tế bào lãng mạn của Tiêu Chiến lúc đó dường như đã bị cảnh tượng của bộ phim kích thích, anh dựa vào người Vương Nhất Bác, miệng vừa nhai khoai tây chiên vừa nói với hắn một cách hàm hồ: "Sau này cũng lắp một cái lò sưởi âm tường trong nhà chúng ta đi, lãng mạn quá."

Khi nghe thấy ba chữ "nhà chúng ta", biểu cảm trên mặt Vương Nhất Bác có chút vi diệu, nhưng hắn nhanh chóng cau mày - cánh tay của Tiêu Chiến tì vào làm hắn có chút đau. Hắn không nói gì, thuận tay đem Tiêu Chiến kéo vào trong lòng, thay đổi một tư thế thoải mái cho anh dựa vào, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cuốn tạp chí, thản nhiên đáp lại: "Được rồi, về sau hẵng tính."

Thật ra lúc ấy bọn họ đều không quan tâm đến chuyện đó, cũng không biết "về sau" là khi nào.

Thiếu chút nữa, bọn họ gần như đã không có "về sau".

May mắn là mọi thứ vẫn còn kịp.


+++++++++++


Lúc nhận được cuộc gọi của Đào Nhiên, Tiêu Chiến đã rất kinh ngạc.

Họ đã rất lâu không liên lạc với nhau, Tiêu Chiến còn không biết phải nói gì, Đào Nhiên lại có vẻ rất thoải mái và tươi cười hẹn anh ra ngoài gặp mặt.

Địa điểm gặp mặt là một quán cà phê. Đào Nhiên vẫn vậy, vẫn hoạt động nghệ thuật, tính tình nghệ sỹ và phong cách ăn mặc cũng rất nghệ thuật. Anh ta mặc một chiếc áo len có màu sắc rực rỡ, đứng hút thuốc trước cửa tiệm cà phê, trong đám người đi tới đi lui nhìn vẫn thật chói mắt, Tiêu Chiến chỉ cần liếc qua là đã nhận ra.

Đứng bên cạnh Đào Nhiên là một người đàn ông rất trẻ, một alpha, anh ta mặc áo khoác đen, đeo kính, thắt cà vạt, tóc chải rất tỉ mỉ, khi nhìn thấy Tiêu Chiến thì lịch sự chào hỏi, nhưng lại rất nghiêm túc chứ không mỉm cười giống như phần lớn đại đa số người khác, nhìn qua có vẻ là một kiểu người hoàn toàn không giống với Đào Nhiên.

"Khi nói chuyện với người khác đừng hút thuốc, bất lịch sự."

Khi alpha kia lấy đi điếu thuốc hút dở trong tay Đào Nhiên, Tiêu Chiến nhìn thấy hai chiếc nhẫn giống nhau trên tay họ.

"Đây là người yêu của tôi." Đào Nhiên mỉm cười giới thiệu với Tiêu Chiến, "Tính cách anh ấy đôi khi rất cứng nhắc, anh đừng bận tâm."

Nói xong lại nhìn sang người yêu ở bên cạnh: "Bọn em có chuyện muốn nói, anh tránh đi một lát nhé, chốc nữa em gọi điện cho anh đến đón."

Alpha kia gật đầu, lịch sự chào tạm biệt Tiêu Chiến rồi bước đi.


Hai người vào quán cà phê, cùng nhau ngồi đối mặt, câu đầu tiên Đào Nhiên nói với Tiêu Chiến chính là: "Tôi kết hôn rồi."

Tầm mắt Tiêu Chiến dừng lại ở chiếc nhẫn trên tay anh ta trong chốc lát, cười gật đầu với Đào Nhiên: "Chúc mừng."

"Vui chung." Giọng điệu của Đào Nhiên rất vui vẻ, "Anh và Vương Nhất Bác cũng sắp có tin vui rồi đúng không?"

"Ừ, ba mẹ hai bên đang bàn bạc chọn ngày lành tháng tốt để tổ chức hôn lễ." Tiêu Chiến nói, "Nếu anh có thời gian, mời anh đến dự hôn lễ của chúng tôi".

"Không được, không được." Đào Nhiên cười lắc đầu, "Tôi nghĩ Vương Nhất Bác hẳn sẽ không muốn gặp lại tôi nữa."

Tiêu Chiến có chút sửng sốt, đang muốn giải thích: "Sao có thể như vậy, em ấy—"

Lời còn chưa kịp nói hết, Đào Nhiên đã cắt ngang: "Thật ra anh cũng không muốn gặp lại tôi nữa, đúng không?"

Tiêu Chiến không nói gì.

Anh cúi đầu, thẫn thờ nhìn chất lỏng màu nâu nhạt trong cốc sứ trước mặt, một lúc sau mới nói: "Tôi chỉ là không hiểu rõ."

"Anh không cần phải hiểu gì cả." Đào Nhiên nói, "Hôm nay tôi đến tìm anh, chỉ để nói với anh một chuyện".

"Vương Nhất Bác trước nay chưa bao giờ thích tôi." Anh ta nhấn mạnh từng chữ một.

Tiêu Chiến ngẩng đầu nhìn Đào Nhiên, trong mắt có chút kinh ngạc.

"Chuyện giữa anh và cậu ta, cậu ta một lời cũng chưa từng nói với tôi, nhưng tôi có thể đoán được một số chuyện." Đào Nhiên thẳng thắn nói, "Tin tức tố của chúng ta có mùi vị khá giống nhau, cậu ta sở dĩ cùng anh ở bên nhau, có lẽ là muốn... là muốn tìm một người thay thế - là thế thân của tôi, đúng không?"

Tiêu Chiến không đáp lại, ánh mắt chuyển dời sang nơi khác.

"Nhưng sau đó cậu ta lại phát hiện ra anh thật sự không phải là thế thân của tôi... Có lẽ tôi nên nói, tôi mới là thế thân của anh." Đào Nhiên đã quen nói chuyện cay độc, lúc này lại nhịn không được bắt đầu phun tào, "Thành thật mà nói, tôi cảm thấy cách làm này của cậu ta thật sự rất mê muội, chỉ số IQ của cậu ta có phải đã bị người ta quẳng trên mặt đất chà đạp rồi không——"

Nhìn thấy sắc mặt của Tiêu Chiến, anh ta ngậm miệng, có chút xấu hổ sờ sờ sống mũi: "Xin lỗi, tôi lạc đề rồi."

Tiêu Chiến vẫn trầm mặc.

Sự im lặng khó xử này kéo dài một lúc, Đào Nhiên đột nhiên nói: "Thực ra anh không cần để ý."

"Tôi để ý cái gì?" Tiêu Chiến hỏi anh ta.

"Để ý chuyện tôi và Vương Nhất Bác trước đây... Tôi thật sự không nói dối anh, cậu ta thật sự không hề thích tôi, tôi có thể cảm nhận được."

Ánh mắt Tiêu Chiến quá bình tĩnh, không hề vì những lời giải thích của Đào Nhiên mà gợn lên chút sóng gió gì, Đào Nhiên lại có chút nóng nảy: "Có thể trước đây anh cảm thấy Vương Nhất Bác đối xử với tôi rất tốt và đối xử với anh thật tệ, nhưng thực sự không phải thế đâu. Tôi không phải muốn ở trước mặt anh mà biện hộ gì cho cậu ta cả, tôi cũng không có tư cách để làm chuyện đó."

"Để tôi cho anh một cách giải thích khác, ví dụ như nói cha mẹ đối xử với con cái của mình và với con nhà hàng xóm sẽ có thái độ khác nhau đúng không." Đào Nhiên nói, "Tôi chính là con của hàng xóm".

"Khi tôi còn nhỏ, tôi luôn cảm thấy rằng cha mẹ tôi đối xử với những đứa trẻ hàng xóm tốt hơn tôi rất nhiều. Khi chúng đến nhà, cha mẹ tôi sẽ mang những món ăn ngon nhất, tốt nhất trong nhà ra để chiêu đãi chúng, còn tôi thì chưa chắc đã được chạm đến những món ăn vặt và đồ chơi đó. Sau này, tôi sang nhà dì bên cạnh chơi lại thấy dì ấy đối xử với tôi rất tốt, tốt hơn cả cha mẹ tôi ở nhà. Cha mẹ thường sẽ không cho tôi ăn nhiều đồ ngọt, nhưng dì hàng xóm lại đem hết bánh kẹo trong nhà ra cho tôi ăn, cha mẹ tôi sẽ không cho tôi xem TV quá lâu, nhưng dì hàng xóm thì cười và nói rằng tôi muốn xem phim hoạt hình bao lâu cũng không quan trọng."

"Tiêu Chiến, tôi không biết anh có thể hiểu những gì tôi nói hay không." Đào Nhiên nói, "Nhưng tôi muốn nói với anh rằng cái gọi là tốt bụng của Vương Nhất Bác đối với tôi chỉ là lịch sự, không phải thân thiết."

"Tôi còn nhớ lúc cậu ta mới bắt đầu theo đuổi tôi, có lẽ để bày tỏ tình cảm với tôi, cậu ta liền đem ảnh tôi đặt làm hình nền điện thoại di động, còn cố ý để tôi nhìn thấy, nhưng chỉ sau vài ngày, cậu ta đã đổi thành ảnh phong cảnh hay ảnh chụp chiếc mô tô mà cậu ta yêu thích... Sau này lại thay thế bằng ảnh của anh, nhưng từ đó cậu ta không hề thay đổi nữa. Tôi tình cờ phát hiện ra điều này, anh có lẽ cũng không biết?"

Ánh mắt Tiêu Chiến chớp động vài lần.

Đào Nhiên có chút tự giễu mỉm cười: "Lúc đó cậu ta đổi ảnh của tôi nhanh như vậy là vì cậu ta không hề thích tôi, ngay từ đầu đã không thích --- nếu một người thực sự thích một người khác, làm sao lại không muốn mỗi ngày đều nhìn thấy hình dáng của người đó?"

"Cho nên tôi từ chối cậu ta không phải là vì không muốn cậu ta thích mình, mà bởi vì cậu ta căn bản không thích tôi chút nào. Sau này, có lẽ cậu ta cảm thấy tôi từ chối là vì cậu ta không đủ chân thành nên lại theo đuổi tôi ra nước ngoài. Lần đó cậu ta vì không quen khí hậu đã bị sốt cao một trận, trong lúc sốt đến mơ màng lại gọi tên một người, lúc đó tôi không biết người đó là ai, nhưng sau này gặp anh thì tôi đã biết."

"Tiêu Chiến." Đào Nhiên nhìn vào mắt anh, "Tôi nói như vậy, anh có hiểu được không?"

Tiêu Chiến cũng nhìn anh ta, trầm mặc trong chốc lát, sau đó nhẹ giọng nói: "Cảm ơn."

"Không cần cảm ơn tôi... Có lẽ từ lúc bắt đầu anh đã nghĩ là tôi đang tọc mạch phải không." Đào Nhiên cười cười, "Nhưng tôi nhất định phải nói rõ với anh, nếu tôi đã quyết định buông xuống, tôi cũng hy vọng hai người có thể có một hạnh phúc mà không phải hối tiếc điều gì. Người yêu hiện tại của tôi tính cách rất cứng nhắc, nhiều khi có những chuyện tôi không bận tâm anh ấy cũng phải theo quy củ mà nói chuyện với tôi cho thật rõ ràng. Tôi hỏi anh ấy tại sao lại nghiêm túc đến vậy, anh ấy nói rằng dù chỉ là sự hiểu lầm và ngăn cách nhỏ nhất, theo năm rộng tháng dài mà tích tụ lại cũng đủ để phá hủy một mối quan hệ. Cho nên anh không cần phải cảm ơn tôi, đây là điều người yêu đã dạy cho tôi... Cũng có thể coi như tôi đền đáp lại những điều mà Vương Nhất Bác đã làm cho mình trong quá khứ."

Tiêu Chiến cũng chậm rãi nở một nụ cười: "Người yêu của anh đối với anh rất tốt."

"Ừ." Đào Nhiên mỉm cười thở dài.

"Cho nên, tôi càng muốn trân trọng người trước mắt."

Khi cả hai chia tay, Đào Nhiên đã nói: "Tôi đã nghĩ rằng chúng ta có thể trở thành bạn của nhau, nhưng bây giờ xem ra chúng ta thực sự không có duyên như vậy. Chúc hai người hạnh phúc."

Tiêu Chiến không biết phải nói gì, chỉ nói lời cảm ơn với Đào Nhiên.


Khi anh bước ra khỏi quán cà phê trời đã chạng vạng, mặt trời đang lặn ở phía tây, người yêu Đào Nhiên đến đón anh ta, Tiêu Chiến nhìn bóng lưng hai người dần khuất rồi tan vào ánh hoàng hôn đỏ rực như lửa.

Anh đột nhiên muốn nói chuyện với Vương Nhất Bác.

Anh ngồi xuống ven đường, lấy di động ra bấm số, điện thoại nhanh chóng được kết nối: "Thế nào rồi, hôm nay đi chơi gặp bạn học cũ có vui không? Anh có muốn mời bạn đến nhà chúng ta ăn tối không? Hay để em đi tiếp đãi hai người nhé?"

Giọng nói quen thuộc văng vẳng bên tai, Tiêu Chiến nhìn chân trời đỏ rực phía xa, chợt cảm thấy lồng ngực nóng lên.

"Vương Nhất Bác." Anh nói, "Chúng ta kết hôn nhé."


——


* Lời tác giả:

Về nhân vật Đào Nhiên cũng có khá nhiều tranh luận, có người nói thích anh, có người nói ghét anh, nhưng dưới góc độ của tác giả, anh không làm gì sai cả, và vai trò của anh trên sân khấu chính là giúp Bo Bo hoàn thiện cảm xúc, giúp nhân vật trưởng thành.

Trên thực tế, ngay cả khi Nhất Bác đã nhận ra Tiêu Chiến ngay từ đầu, vẫn có một nửa khả năng họ sẽ không yêu nhau, nhưng bởi vì có giả thiết này của Đào Nhiên, với rất nhiều sự tréo ngoe cùng ràng buộc nên khả năng họ rơi vào tình yêu liền biến thành một trăm phần trăm.

Đây có lẽ cũng là duyên số - Đào Nhiên và Nhất Bác không có duyên để yêu nhau, nên dù Nhất Bác có đuổi theo anh mỗi ngày, nỗ lực và trả giá rất nhiều thì họ vẫn không có duyên như vậy. Còn Tiêu Chiến và Nhất Bác là định mệnh, số phận đã định, vòng đi vòng lại cuối cùng họ vẫn sẽ đến được với nhau.

Vốn dĩ trong lòng Tiêu Chiến có ba nút thắt, 1 là anh đã là thế thân của người khác, 2 là đêm hôm đó Nhất Bác say rượu xúc động đến tìm anh, 3 là anh cho rằng Nhất Bác đã từng thích một người khác rất nhiều. Hai cái đầu đã được chính Nhất Bác tự mình cởi bỏ, còn lại nút thắt cuối cùng, một khi được cởi bỏ, tình yêu của họ sẽ không còn lẫn chút tạp chất nào nữa.

Cuối cùng thì tôi cũng meo meo nói nhỏ một câu, đoạn phun tào của Đào Nhiên chính là phun tào tác giả, không phải là phun tào với Nhất Bác, mà là phun tào chính bản thân tôi. Câu chuyện này sắp kết thúc rồi, tôi đọc lại từ đầu một lần, tự hỏi tôi đã viết cái quái gì vậy? Tôi mới phát hiện câu chuyện này đúng là một chậu đầy cẩu huyết, thực sự...

Vì vậy, tôi thực sự đánh giá cao sự bao dung và ủng hộ của mọi người đối với tôi [Cúi đầu]...


* Lời editor: Lạy bà tác giả, haizz.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro