04

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi kỳ phát tình của Tiêu Chiến qua đi, anh phát hiện mình không những không đi nổi, mà ngay cả giọng nói cũng khản đặc, vì sợ xấu hổ, anh chỉ đành hoãn lại mấy cuộc họp đã định trước, ở nhà nghỉ ngơi vài hôm. Coi như Vương Nhất Bác còn có lương tâm, đem công việc dời hết đến trang viên, các cuộc họp đều chuyển thành họp video, cùng anh nghỉ ngơi mấy ngày.

Điều này khiến cho trái tim bị tàn phá mấy ngày nay của Tiêu Chiến được an ủi hơn một chút chút, nếu như Vương Nhất Bác tinh thần sảng khoái đi làm, còn anh lại ở nhà nghỉ ngơi một tuần, vậy Tiêu Chiến anh còn mặt mũi nào nữa, sau này trên thương trường sẽ nhìn Tiêu Chiến anh thế nào đây.

Vương Nhất Bác nhận lấy đồ ăn dinh dưỡng mà quản gia đưa đến, bưng vào phòng nghỉ của Tiêu Chiến. Tiêu Chiến mấy ngày nay thấy người khác nhắm mắt nhắm mũi như thể không thấy không ngửi được, vừa nghĩ đến kỳ phát tình mình cùng với Vương Nhất Bác ở trong phòng đến tối mịt làm sắp được một tuần, mà quản gia và người làm trong trang viên đều biết hết, còn chuẩn bị cho bọn họ bánh mì và dịch dinh dưỡng, Tiêu Chiến cảm thấy bản thân muốn đăng xuất khỏi tinh cầu này ngay lập tức vì xấu hổ.

Anh kiên quyết không chịu gặp những người khác, vậy nên chỉ có thể là Vương Nhất Bác đến để hầu hạ anh, mặc dù Vương Nhất Bác chưa từng hầu hạ người khác, nhưng mà người này nói thế nào đi nữa thì cũng là Omega mà mình vừa đánh dấu, Vương Nhất Bác rất dễ thích ứng.

"Ăn cơm nào bé cưng."

"Cút, ai là bé cưng của anh!"

"Được được được, không phải bé cưng."

"Vương Nhất Bác anh á có phải đang mắng tôi không?"

"Tôi tự mắng mình được chưa, em ăn thêm hai miếng nữa."

"Tôi không muốn ăn, tôi ăn không nổi."

"Ngoan, ăn thêm hai miếng."

"Không ăn, không ăn chính là không ăn."

"Tiêu Chiến em nhất quyết ăn cứng không ăn mềm có đúng không?"

"Vương Nhất Bác tôi đã cho anh mặt mũi rồi."

Vương Nhất Bác xoa xoa mi tâm, hít một hơi thật sâu, "Em cần bổ sung dinh dưỡng, mấy ngày nay tiêu hao quá lớn, không tốt cho thân thể."

Tiêu Chiến liếc Vương Nhất Bác một cái, " Vương Nhất Bác, anh nói đạo lý đi, chuyện này là do ai."

"Em thật sự không ăn đúng không."

"Không ăn!"

"Được vậy tôi đút cho em."

Vương Nhất Bác uống một ngụm lớn dịch dinh dưỡng, nắm chặt cằm của Tiêu Chiến, cắn lấy môi anh, đầu lưỡi linh hoạt đẩy mở hàm răng của Tiêu Chiến, đem dịch dinh dưỡng rót vào cổ họng của anh.

"Khụ khụ khụ," Tiêu Chiến che cổ mình, "Vương Nhất Bác anh mẹ nó..."

Vương Nhất Bác yên tĩnh nhìn anh: "Ăn hay không ăn, không ăn tôi tiếp tục đút cho em."

Tiêu Chiến bị hành động không biết xấu hổ của Vương Nhất Bác làm cho kinh sợ, cuối cùng tự mình ăn vào, nhưng dạ dày anh nhỏ thật sự không ăn được bao nhiêu.

Vương Nhất Bác không bị thuyết phục*, nói muốn xem anh ăn tiếp.

*Từ gốc 不为所动: Bất vi sở động nghĩa là không vì tác động của bên ngoài mà biến động, thay đổi.

"Vương tổng, anh Vương, anh xin anh đó, em thật sự ăn không nổi nữa." Tiêu Chiến kéo lấy góc áo của hắn.

Mặc dù hai người họ đã từng qua lại sâu sắc rồi, nhưng không biết vì sao, khi Tiêu Chiến làm nũng với hắn, trong lòng Vương Nhất Bác vẫn khẽ run lên. Lúc trước mỗi lần thấy Tiêu Chiến đều là Âu phục giày da, không phải đang diễn thuyết thì là đang trong cuộc họp, hình như chưa từng thấy Tiêu Chiến nói chuyện kiểu như vậy bao giờ. Những lúc thế này, làm hắn có một ảo giác, rằng Tiêu Chiến không phải tổng tài liên hôn, mà là người yêu chân chính của hắn.

Vương Nhất Bác không có phản ứng gì đối với sự nũng nịu tỏ vẻ yếu thế của Tiêu Chiến, Tiêu Chiến còn cho rằng hắn không đồng ý, thế là tức giận thêm một câu, "Tôi làm sao ăn nổi nữa, trong bụng tôi đều là đồ của anh á."

Nói xong, Tiêu Chiến tựa hồ thấy mình mạnh miệng ăn nói chưa suy nghĩ, đôi mắt to tròn chớp động, không nói nữa, lập tức rơi vào trầm mặc.

Không biết có phải vì hiệu ứng sau khi đánh dấu hay không, Vương Nhất Bác bây giờ nhìn Tiêu Chiến đang tức giận cũng thấy rằng anh là đang làm nũng, hắn sờ sờ trán của Tiêu Chiến, cuối cùng đứng lên bưng đĩa thức ăn đưa cho quản gia đang đợi ở bên ngoài.

Vương Nhất Bác của trước đây chỉ từng thấy Tiêu tổng sát phạt quyết đoán thành thạo điêu luyện với người ngoài, trên thương trường bọn họ ngang tài ngang sức, nhưng còn rất nhiều mặt của khác của Tiêu Chiến mà Vương Nhất Bác chưa từng thấy qua. Hiện tại hắn đều thấy cả rồi. Hắn thấy Tiêu Chiến lễ phép cười hời hợt với người ngoài, cũng thấy Tiêu Chiến lộ ra tính tình hờn dỗi với những người thân thiết, hắn thấy được nội tâm đau khổ giãy giụa của Tiêu Chiến, cũng thấy được Tiêu Chiến chỉ vì một người mà diễm lệ nở rộ.

Hắn đột nhiên cảm thấy may mắn vì người kết hôn với Tiêu Chiến là hắn, hắn hiện tại gần như không cách nào tưởng tượng được, hắn sẽ thế nào nếu Tiêu Chiến làm ra những tình thái chỉ hắn được thấy với những người khác.

Tập đoàn GH là một tập đoàn đứng đầu trải rộng trên nhiều lĩnh vực, dưới trướng bao gồm không giới hạn về truyền thông, trò chơi, mua sắm, giải trí và đầu tư chứng khoán, mà Tiêu Chiến quản lý GH đã hai tuần rồi vẫn chưa đi làm.

Ai mà ngờ được Tiêu Chiến của GH có thể không đi làm hai tuần, dù gì thì người ta ngay cả đêm tân hôn cũng phải tàn nhẫn phân công công việc trong nhóm điều hành. Có điều ngày hôm sau nhìn các đầu đề trên trang nhất tin tức là mọi người liền hiểu.

Có thể đại chúng còn dám đùa giỡn với Tiêu Chiến và Alpha của anh, còn nhân viên của tập đoàn GH thì không, dẫu sao thì tổng tài Omega này của bọn họ nổi tiếng nghiêm khắc, nhân viên GH cho dù lười biếng, cũng là lười biếng trong nơm nớp lo sợ.

Thư ký đứng đầu ban giám đốc người từng giúp Tiêu Chiến đi chọn nhẫn cưới - Giang Điềm, là trợ thủ đắc lực của Tiêu Chiến trong tập đoàn, coi như biết được một ít nội tình, vừa nghĩ đến Tiêu Chiến vì độ phù hợp 95 điểm nên dẫn đến kỳ phát tình mới trì hoãn việc đi làm, người của ban giám đốc hoảng hốt một trận, chỉ lo Tiêu Chiến đem những uất ức phải chịu từ chỗ Alpha trút hết lên công việc.

Chiều thứ sáu, Giang Điềm vừa kết thúc cuộc họp lập kế hoạch đề xuất hàng tháng thay Tiêu Chiến, cô về đến văn phòng, đang định mở bữa trà chiều trợ lý đưa tới, trải qua một thứ sáu nhàn hạ cuối cùng trước khi Tiêu Chiến quay lại, không ngờ đột nhiên nhận được cuộc gọi từ giám đốc an ninh.

"Thư ký Giang, Tiêu, Tiêu tổng đến rồi! Xe của anh ấy vừa lái vào khu vực đỗ xe tầng hầm."

"!!!!!!!!!"

Giang Điềm đứng dậy ngay lập tức, cái muỗng rơi trên mặt bàn.

Cô mở phần mềm công việc trong giây lát, ở trong nhóm ban giám đốc và nhóm điều hành gửi tin nhắn "@All, Tiêu tổng đến rồi! Tất cả mọi người cấp tốc chấn chỉnh!!"

Mọi người nhận được thông tin, trong lòng đều vang lên một tiếng "Đm". Một buổi chiều thứ sáu tuyệt vời chuẩn bị tan làm đến nơi rồi Tiêu tổng đến làm gì chứ, trời ạ!

Sau đó tất cả các quản lý cấp cao nhanh chóng chia sẻ cho bộ phận và đoàn đội của mình, toàn bộ nhân viên GH nháy mắt tinh thần căng cứng. Hệ người lười biếng vốn định tan làm sớm, ngay lập tức mở máy tính chuyển sang màn hình làm việc, những người đang cười nói vui vẻ lập tức im bặt quay trở lại chỗ làm việc, những người đang ăn vặt trực tiếp ném toàn bộ đồ ăn vặt đã mở vào thùng rác. Nếu nhìn vào toàn cảnh công ty, dường như tất cả mọi người đều đang chỉnh lý diện mạo và chỗ làm việc, nhân viên nam thắt cà vạt, nhân viên nữ thay giày cao gót. Cả công ty dường như ngay lập tức trở thành công ty lam huyết gương mẫu hào nhoáng vinh dự thường hay lên TV----- Tập đoàn GH.

Giang Điềm trực tiếp ném buổi trà chiều đẹp đẽ vào thùng rác, cấp tốc soi gương chỉnh lại cổ áo tơ lụa của mình, mở cửa văn phòng nói với các trợ lý của ban giám đốc, "Nhanh nhanh nhanh, Jason với Mary sắp xếp lại văn kiện trên bàn của Tiêu tổng, Kelly pha cho Tiêu tổng một tách cà phê, Kelvin in lịch trình cuộc họp ra, Sarah theo tôi đi đón Tiêu tổng."

"Vâng thư ký Giang," Mỗi một người trong ban giám đốc tựa hồ cũng có một chút hoảng hốt kinh sợ.

"Đinh" Cửa thang máy dành riêng cho tổng tài ở tầng cao nhất mở ra, Tiêu Chiến bước ra, anh mặc một cái áo trong cao cổ màu trắng, hoàn mỹ che đi phần tuyến thể của mình, bên ngoài là áo khoác đặt may riêng màu be, trên ngón tay đeo nhẫn kim cương, vẻ mặt hơi biếng nhác.

Giang Điềm vội vàng tiến lên đón, giây phút nhìn thấy Tiêu Chiến những lời chuẩn bị để báo cáo công việc dừng lại trong phút chốc. Giang Điềm cách khá gần Tiêu Chiến, cô ngửi được mùi hương như ẩn như hiện trên người Tiêu Chiến, là mùi tuyết tùng nhài. Thật không ngờ hôm nay tâm tình Tiêu tổng không tệ, khí chất cả người giống như một đoá nhài nở rộ, ngọt ngào đến khiến lòng người say đắm.

Tựa hồ cảm nhận được cái nhìn chăm chú của Giang Điềm, Tiêu Chiến hơi mất tự nhiên ho nhẹ một tiếng, Giang Điềm lập tức phản ứng lại, giả vờ cái gì cũng không cảm giác ra được, tận chức tận trách vừa báo cáo tiến triển công việc cho Tiêu Chiến, vừa đón Tiêu Chiến vào văn phòng.

Diễn đàn nội bộ;

--- Vãi chưởng Tiêu tổng đi làm rồi!!!

--- Tôi thật sự chịu thua với Omega cuồng công việc này đấy, không phải nói là tuần sau mới đến hả.

--- Nghe nói các lão tổng của các phòng ban đều bị kêu đến tần cao nhất mở cuộc họp rồi. Trưởng phòng của chúng tôi nói đợi lão tổng họp về sẽ đi nhiều chuyện một chút hahaha.

--- Không biết Tiêu tổng muốn mở cuộc họp gì cho các lão tổng, không phải là muốn mắng các lão tổng đó chứ.

--- Khi đó nhìn thấy hot search tôi đã bắt đầu run lẩy bẩy rồi, ngày mà Tiêu tổng trở lại sẽ không dễ dàng trải qua, ông nghĩ xem, kỳ phát tình của độ phù hợp 95 vậy phải mấy ngày, vừa nghĩ đến Tiêu tổng của chúng ta bị đè ép nhiều ngày như vậy, cảm giác trở lại chúng ta sẽ phải hứng chịu cơn thịnh nộ như bão táp bấy nhiêu ngày.

--- Nhưng mà Tiêu Chiến cùng với Vương tổng của tập đoàn Hoa Quang rất xứng đôi nha, hai người họ không phải là yêu đương nồng nhiệt ba năm kết hôn sao, vì cái gì tâm tình không tốt chứ.

--- Hôn nhân hào môn ai biết được chuyện gì, chúng ta nửa năm nay ngoại trừ họp hợp tác dự án có ai từng thấy Vương tổng đến chưa?

--- Biết đâu người ta lén lút gặp mặt thì sao.

--- Lầu trên nói đều có đạo lý, chúng ta là người làm công cả vẫn là không cần quan tâm người ta trên dưới mấy trăm mấy ngàn người trong mỗi giây mỗi phút đang chơi trò gì.

--- Tôi có một bạn học ở Hoa Quang nè, nói là hôm nay Vương tổng của bọn họ cũng không đi làm nha, sao mà Tiêu tổng lại đến rồi.......

--- Tôi rất muốn biết tin tức tố hiện tại của Tiêu tổng là mùi gì?

--- Sếp tôi ghét nhất chính là đi họp, chỉ sợ bị chửi, hôm nay vậy mà rất tích cực đi lên lầu trên rồi, chắc ăn là muốn đi nhiều chuyện luôn.

--- Tưởng tổng của bộ phận giải trí nói hôm nay cổ cho dù có xù đêm hội Weibo tối nay thì cũng phải đi họp.

--- Bữa nay lão đại của bộ phận kỹ thuật, cái người mắc chứng sợ xã hội ấy, cũng cầm theo một bản kế hoạch đến ban giám đốc rồi... đỉnh thật....

--- Hahahaha đừng nói là đám trạch nam phòng kỹ thuật xúi giục đi đó nha.

--- Cho nên rốt cuộc là mùi gì, sếp của chúng tôi còn chưa về, vò đầu bứt tai!!!

--- Cảm giác cuộc họp này sẽ họp đến lúc tan làm.... Nghe nói Kelly của ban giám đốc đã đi căn tin đặt cơm cho các lão tổng rồi.

--- ...

--- Đau khổ, cho nên chúng ta tan làm hay là đợi tiếp đây.

--- Muốn có tiền thưởng thì tôi khuyên lầu trên đợi tiếp đi.

--- Căn tin miễn phí cơm tối.......

--- Vãi cả anh chị em ơi!

--- Đệt!

--- Đm!

--- Sao dị???

--- Tôi cũng thấy rồi....

--- Vương tổng của Hoa Quang đến rồi, vừa rồi tôi ở lầu 1 nhìn thấy rồi.

--- Báo! Đi tầng cao nhất rồi!

--- !!!!

--- Vậy cuộc họp có phải sắp kết thúc rồi không...

--- Đm chấn động, Vương tổng sao lại đến rồi, nửa năm qua đây lần đầu nhìn thấy!

...

----------------------quaduanho

Tbc

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro