14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tin tức tố mùi tuyết tùng và mùi hoa nhài phát tán trong không khí, rất lâu không thể tản đi.

Đợi qua kỳ phát tình giả, Tiêu Chiến ngất đi trong ngực Vương Nhất Bác, đến tận buổi sáng hôm sau vẫn không tỉnh lại.

Vương Nhất Bác bị doạ sợ một phen, vội vàng tìm bác sĩ đến xem, kết quả chẩn đoán nói nguyên nhân là do mất nước, truyền Glucose vào, rốt cuộc sắc mặt của Tiêu Chiến cũng tốt lên, sau mấy tiếng thì tỉnh lại.

Tiêu Chiến mở mắt ra liền nhìn thấy Vương Nhất Bác tựa vào bên cạnh giường anh, anh cử động ngón tay, Vương Nhất Bác lập tức tỉnh dậy thẳng người lên, nắm lấy tay của anh. Trong mắt Vương Nhất Bác có ẩn chứa hối lỗi, "Xin lỗi bé cưng, là anh không khống chế được bản thân."

Bản thân Tiêu Chiến hiểu rõ thân thể mình, không có việc gì lớn chỉ là mệt đến không có sức, anh cười khẽ nói, "Bị anh chơi hỏng rồi."

Vương Nhất Bác thật sự không ngờ đến Tiêu Chiến thích hắn có thể khoan dung với hắn đến như vậy, phải biết rằng Tiêu Chiến tỉnh lại sau kỳ phát tình trong đêm tân hôn khi đó đã tát cho hắn một bạt tay, nhìn ánh mắt của anh mang theo oán hận cùng ưu buồn, sao có thể giống với hiện tại thoải mái đùa giỡn với hắn như vậy.

"Là anh suy nghĩ chưa thấu đáo, mấy ngày nay em làm việc vất vả không ngừng nghỉ quả thật không chịu nổi kích thích lớn như vậy. Xin lỗi bé cưng, sau này sẽ không thế nữa." Vương Nhất Bác thật sự rất cạn lời với bản thân, chỉ cần thấy Tiêu Chiến trong kỳ phát tình hắn thật sự một tia lý trí cũng không còn, hơn nữa bởi vì bác sĩ nói kỳ phát tình giả sẽ kết thúc trong vòng 24 giờ. Dưới tình thế cấp bách, nghĩ đến hai người vừa ăn no một bữa, hắn liền không muốn sắp xếp người đến nhà đưa dịch dinh dưỡng.

Tiêu Chiến thật không ngờ Vương Nhất Bác vậy mà lại có thể tự trách mình đến như vậy, phải biết rằng bọn họ dưới tình huống này là việc bình thường mà đa số AO đã kết hôn sẽ phát sinh, thực ra chỉ là làm đến mất sức, không kịp thời bổ sung dịch dinh dưỡng, không có gì đáng ngại. Đồng thời lần phát tình cấp tính này không hề nằm trong dự tính của hai người họ, đây không phải là lỗi của bất cứ ai.

Tiêu Chiến vuốt vuốt những sợi tóc mềm mượt của Vương Nhất Bác, "Không sao mà Nhất Bác, kỳ phát tình ngay cả em cũng không khống chế được, sau này đừng quên bổ sung dịch dinh dưỡng cho em là được rồi."

Vương Nhất Bác hôn lên mu bàn tay của Tiêu Chiến, hắn buồn bã nói, "Hay là chúng ta dọn về trang viên ở nhé, ở đây không có quản gia, không có đầu bếp, không có chuyên gia dinh dưỡng cũng không có bác sĩ tư nhân, kỳ phát tình đều không thể chăm sóc em thật tốt."

Tiêu Chiến cũng không muốn Vương Nhất Bác lo lắng cho mình, vả lại lúc trước là vì hai người họ muốn giữ khoảng cách mới chuyển ra, hiện tại dù sau cũng đã bên nhau rồi, anh nghĩ nghĩ rồi nói, "Cũng được, như vậy quả thật cũng thuận tiện hơn chút."

Vương Nhất Bác không biết tại sao, mọi thứ của Tiêu Chiến đều khiến bản thân yêu thương, bắt đầu từ hôm hôn lễ hắn giống như trúng phải mũi tên của thần Cupid, từ một Alpha tự đại luôn suy xét về lợi ích bị người trước mắt này thu hút sâu sắc, Tiêu Chiến giống như Daphne* của hắn, chỉ cần một ánh mắt đã khiến hắn trầm luân. Gia tộc gì, liên hôn gì, vốn chủ sở hữu gì, lúc này đây trong lòng hắn hoàn toàn không nghĩ đến những thứ này, mặc dù họ kết hợp vì lợi ích, nhưng chung quy trời cao cũng đã ưu ái bọn họ.

*Từ gốc 的达芙妮: Daphne (thần thoại Hy Lạp), người mà thần Apollo yêu say đắm nhưng nàng từ chối (by wikipedia)

Thích Tiêu Chiến đối với Vương Nhất Bác mà nói, đơn giản giống như là ăn cơm uống nước, dường như đây là một việc tự nhiên đã vậy. Trước đây Vương Nhất Bác không tin vào vận mệnh, nhưng hiện tại hắn tin chắc rằng Tiêu Chiến chính là định mệnh của hắn.

Vương Nhất Bác cũng xin nghỉ một ngày, để thư ký đem công vụ đưa tới biệt thự cho hắn, hắn ở nhà vừa ở bên cạnh Tiêu Chiến vừa làm việc. Hai người một người chiếm cứ một bên bàn, lúc thì xem tài liệu, lúc thì nhìn nhau cười. Vương Nhất Bác dùng tay trái của mình bọc lấy tay trái của Tiêu Chiến, trên tay của hai người nắm lấy nhau là một cặp nhẫn kim cương sáng lấp lánh.

Vương Nhất Bác giống như vĩnh viễn cũng nhìn không đủ gương mặt của Tiêu Chiến, hắn luôn nhịn không nổi mà mất tập trung vào công việc, không tự chủ được mà nhìn về phía gương mặt mềm mại xinh đẹp của Tiêu Chiến, hắn dùng ánh mắt tỉ mỉ miêu tả gương mặt tinh xảo này.

Tiêu Chiến đeo kính gọng vàng đang xem báo cáo tài chính vốn dĩ muốn giả vờ như không nhìn thấy, nhưng ánh mắt của Vương Nhất Bác thực sự quá nóng bỏng, anh không chịu nổi nữa đỏ mặt gõ lên mặt bàn, cố thử lấy lại sự tập trung của Vương Nhất Bác, "Nhanh làm việc, nhìn em làm gì."

Bị phát hiện rồi, Vương Nhất Bác dứt khoát ném cây bút trong tay xuống, quang minh chính đại nhìn qua, "Em đẹp quá bé cưng, sao có thể đẹp đến như vậy."

Tiêu Chiến hết cách tháo kính gọng vàng xuống, xoa xoa mi tâm, "Trách em rồi, anh có thể đừng nói những lời này trong lúc em đang làm việc có được không, bảo em làm sao em tiếp được nữa."

Vương Nhất Bác tiếp lời, "Vậy anh là xuất phát từ tận đáy lòng, Tiêu tổng thật sự là quá xinh đẹp."

Tiêu Chiến nghiến răng, "Vương Nhất Bác anh thèm đòn có phải không, theo em thấy thì hiệu suất kinh doanh của Hoa Quang sắp không ổn rồi có đúng không, sao tổng tài của bọn họ có thể làm việc chân chừ đến mức này.

"Có một Omega hoàn mỹ như vậy mọi người đều ngưỡng mộ anh cơ, đây là bắt đầu quan tâm đến sản nghiệp của chồng rồi sao, yên tâm đi nuôi một trăm em cũng có dư dả." Không biết Vương Nhất Bác là đang đùa hay trong đầu thật sự nghĩ như vậy, sau đó nói, "Nếu một ngày nào đó em không muốn đi làm nữa, anh nuôi em, em có thể ngày ngày đến hội trường bán đấu giá mua đồ cũng được."

Tiêu Chiến trực tiếp lướt qua câu nói thứ hai của hắn, nghĩ mà xem làm sao có thể chứ, dù sao cũng là Tiêu đại tổng tài, có thể không làm việc sao? "Ai quan tâm sản nghiệp của anh, có cần so xem chúng ta ai có nhiều tiền hơn không? Anh còn muốn nuôi một trăm em, chém gió ấy à."

"So thì so, bây giờ anh gọi cho quản lý sản nghiệp của anh, xem xem anh rốt cuộc có bao nhiêu vốn chủ sở hữu, bất động sản và vốn lưu động, cho Tiêu đại tổng tài xem xem có xứng với em hay không." Vương Nhất Bác làm ra vẻ muốn gọi điện thoại, Tiêu Chiến đoạt lấy điện thoại của Vương Nhất Bác, cuộc gọi này gọi đi thì thôi, đến lúc đó Vương gia đừng cho rằng Tiêu Chiến anh đang nghĩ đến việc hợp nhất tài sản..."

Vương Nhất Bác cười haha, Tiêu Chiến mới biết mình bị Vương Nhất Bác chơi một vố, anh lập tức nghiêng đầu không để ý tới Vương Nhất Bác. Nếu có người khác ở đây chắc chắn sẽ rất bất ngờ, rõ ràng là tổng tài của hai tập đoàn lớn, sao ở nhà lại giống như chơi trò chơi gia đình, còn cố ý đấu võ mồm. Đây được tính là gì, tình thú hả, là chúng ta không hiểu.

Nếu như thư ký và nhân viên thấy được, nhất định sẽ khóc không ra nước mắt, hai vị có thể làm việc tử tế được không nha, vẫn còn một đống báo cáo với văn kiện còn chưa ký tên đâu, người làm công không muốn tăng ca.

Không lâu sau, điện thoại của Vương Nhất Bác reo lên, thật trùng hợp điện thoại của Vương Nhất Bác vẫn còn trong tay anh, Tiêu Chiến vừa nhìn điện thoại đã thấy ----"Lâm Vân". Sao lại là Lâm Vân, Tiêu Chiến đưa điện thoại cho Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác nhìn một cái, ồ Lâm Vân, nhấc máy ngay trước mặt Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác một tay nghịch lòng bàn tay của Tiêu Chiến, một tay cầm điện thoại nghe đối phương nói chuyện. Hắn đầu tiên nghe đối phương nói xong một đoạn, 'ừm' một tiếng, sau đó đối phương lại nói gì đó, Vương Nhất Bác liền nhìn về phía Tiêu Chiến, Tiêu Chiến dùng ánh mắt dò hỏi nhìn lại hắn, hắn khẽ lắc đầu nói với bên kia điện thoại, "Hôm nay thân thể Tiêu Chiến không thoải mái, tôi ở nhà với em ấy, để khi khác đi... Không có gì vậy các cậu tụ họp trước, tôi lần sau vậy... Hạng mục kia cũng không gấp, tuần sau hẹn thời gian với thư ký của tôi đến công ty thảo luận là được rồi... Ừm... Trước như vậy đi."

Tiêu Chiến nghe hắn nói như vậy với đối phương, nhướng mày. Đợi Vương Nhất Bác ngắt điện thoại, còn chưa đợi Tiêu Chiến hỏi, hắn đã tự nói: "Trong đám bạn này của bọn anh có một người lúc trước ở Mỹ về, vốn dĩ nói tụ họp sẵn tiện bàn chút việc về phương án hợp tác luôn, anh nói với bọn họ hôm nay không đi được ở nhà với em rồi."

Từa hồ không có gì không đúng, nhưng hình như có chút kỳ lạ, bất quá Tiêu Chiến cảm thấy Vương Nhất Bác ở nhà cũng không có việc gì, liền quản hắn, anh dứt khoát nói: "Vậy anh đi đi, dù sao họ cũng hẹn xong rồi, em cũng không sao, em đợi chút nữa trễ xíu đến công ty một chuyến."

Vương Nhất Bác vừa nghe Tiêu Chiến lại muốn đi làm liền ra sức phản đối, "Đến công ty gì chứ, hôm nay ở nhà nghỉ ngơi."

Tiêu Chiến tự biết dưới sự "giám sát nghiêm ngặt" của Vương Nhất Bác chắc chắn là không thể đến công ty rồi, liền thúc giục Vương Nhất Bác ra ngoài đừng làm cản trở anh làm việc, "Aiz nha, anh đi xem xem đi, nhỡ đâu lại là chuyện quan trọng gì rồi sao, em hôm nay cũng không có việc gì, anh đi rồi về sớm chút là được."

Vương Nhất Bác cau mày, "Tiêu Chiến em nghĩ gì vậy, anh chắc chắn ở cùng em."

Tiêu Chiến khóc không ra nước mắt, "Anh đi đi mà, đi mà." Vương Nhất Bác ở nhà quản quá nghiêm rồi, lão nhân gia ngài vẫn là nên đi đi. Đồng thời Tiêu Chiến cũng muốn xem xem Lâm Vân này có ý đồ gì, rốt cuộc muốn nói gì với Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác thừa biết ý nghĩ của Tiêu Chiến, khẳng định là chê hắn quản quá nhiều, nghĩ nghĩ nói, "Hay là anh mang em cùng đi, không cần để ý bọn họ, chúng ta ăn bữa cơm liền trở về?"

Tiêu Chiến kiên quyết từ chối, anh không thể nào trong trạng thái này đi gặp bạn bè của Vương Nhất Bác, "Ca, Bác ca, anh là anh trai của em, em thế này đi không nổi đâu ca, quan trọng là công việc của em làm không hết, mấy báo cáo tài chính này ngày mai phải họp. Anh đi đi, đi mà, thật đó."

Anh chắp hai tay trước ngực, chân thành nói, "Thật đó, Vương Nhất Bác cho em một chút không gian, anh đi đi, về sớm chút là được mà, em ở nhà đợi anh."

Vương Nhất Bác ra ngoài mấy tiếng, đổi lấy thời gian làm việc và tin tức của Lâm Vân, nhất cử lưỡng tiện, tốt biết bao. Tiêu Chiến quả thật cảm thấy mình thông minh vô cùng, liền liên tục thúc giục Vương Nhất Bác ra ngoài.

Vương Nhất Bác rốt cuộc cũng thoả hiệp, nhưng mà yêu cầu trễ một chút quản gia với đoàn đội chuyên gia dinh dưỡng đúng giờ đến đưa cơm cho Tiêu Chiến, trong lòng Tiêu Chiến cảm thấy ok thôi, dù sao Vương Nhất Bác không ở đây không có ai ép anh ăn nhiều. Với anh bây giờ đã hồi phục kha khá rồi, xem xem chút nữa có thể nhân cơ hội gọi tài xế qua đón anh đến công ty một chuyến, thật là hoàn mỹ.

Sau khi Vương Nhất Bác thật sự ra ngoài, Tiêu Chiến ngược lại lại bắt đầu nghĩ nhiều, không ngừng nghĩ đến lúc gặp mặt Lâm Vân rốt cuộc muốn nói gì với Vương Nhất Bác, hơn nữa dáng vẻ của Lâm Vân này hình như rất có địch ý đối với anh, như vậy là vì sao đây.

Đừng nói bạn bè của Vương Nhất Bác nghi ngờ tính chân thực hôn nhân của bọn họ, kỳ thực rất nhiều lúc bản thân anh cũng rất mơ hồ, Hôn nhân của hai người từ đầu đến cuối là bởi vì lợi ích mà có, không phải là một mở đầu tốt đẹp, điều thần kỳ là hai người lại có độ phù hợp cao 95% thiên tuyển như thế, cực kỳ hiếm có. Độ phù hợp cao như vậy khiến cho bọn họ từ khi bắt đầu đã lệch khỏi quỹ đạo, hai người vẫn còn chưa thấu hiểu về mặt tâm lý, đã quen thuộc với thân thể của nhau đầu tiên.

Cũng giống như chuyện cũ khó dò vậy, bọn họ hiện tại cũng không thể thay đổi đổi điều gì từ một bắt đầu hỏng bét. Nhưng không thể nghi ngờ tin tức tố giao hoà lại là may mắn của bọn họ khiến cho ngay cả linh hồn của bọn họ cũng đến gần với nhau. Vương Nhất Bác cũng thích Tiêu Chiến, mà Tiêu Chiến cũng thích Vương Nhất Bác.

Lúc nửa đêm, trong lòng Tiêu Chiến ngổn ngang trăm mối, Vương Nhất Bác rốt cuộc là thích cái gì ở mình ---hắn đến cùng là vì bị ảnh hưởng bởi tin tức tố của kỳ phát tình mới thích mình, hay là bởi vì chính mình mà thích mình. Vương Nhất Bác rốt cuộc thích mình điểm gì chứ, ngoại hình, thân thể, tin tức tố, hay lợi ích hợp tác to lớn.

Tiêu Chiến không biết, không chắc chắn, không thể nói rõ.

Từ khi hôn nhân liên hôn thương mại bắt đầu, rất khó để phân định được điều gì, rất nhiều người sẽ nói cuộc hôn nhân này kết quả tốt nhất là cử án tề mi tương kính như tân, bởi vì hai người họ đều là người rất tốt, tình cảm cũng có thể từ từ bồi đắp được.

Nhưng hiện tại ái dục của hai người họ giống như đốm lửa đốt đồng*, cái bọn họ muốn là toàn bộ dục vọng của đối phương, cho nên bọn họ mới bắt đầu lo lắng, bắt đầu lưỡng lự, bắt đầu xoắn xuýt. Bọn họ muốn biết mình rốt cuộc có phải là tất cả của đối phương hay không, bọn họ đều muốn có được tương lai của đối phương.

*Từ gốc 燎原之火: Ý nói một đốm lửa có thể đốt cháy được cánh đồng.

Yêu thích của bọn họ có thể bị pha lẫn rất nhiều, có tình yêu và tình dục, cũng có tiền bạc và ngoại hình, có lúc rất thắc mắc đối phương rốt cuộc thích gì ở mình, nhưng mà nghĩ lại, thật ra tất cả mọi thứ đều hình thành từ một số tính cách của bản thân, thiếu một thứ cũng không được.

----quaduanho 00:21 a.m , 28/07/2023

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro