21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nước mắt dính ướt lông mi như lông vũ của Tiêu Chiến, trên gò má vốn trắng nõn mềm mại đỏ ửng lên vì say, dường như anh rất mệt nhưng lại cười rất dịu dàng nhìn Alpha trước mặt.

Vương Nhất Bác vén sợi tóc vì mồ hôi dính trên trán Tiêu Chiến, ôm lấy Omega vẫn đang thở gấp, hắn cởi Âu phục sẫm màu trên người mình khoác lên cơ thể trần trụi của Tiêu Chiến, sau đó ôm lấy người yêu một cách trân trọng.

Tiêu Chiến dựa trên vai của Vương Nhất Bác, mùi tuyết tùng nhài ngay lúc này hiện ra càng lưu luyến. Vương Nhất Bác thích nhìn gương mặt ướt át của Tiêu Chiến lúc cao trào, thích nhìn Tiêu Chiến tỉnh táo trầm mê vì hắn, hắn hưởng thụ sự khống chế của mình đối với dục vọng của Tiêu Chiến. Dường như, chỉ có lúc này hắn mới có thể không chút nghi ngờ nào nói rằng Tiêu Chiến thuộc về mình.

Bất luận nhìn chăm chú bao lâu, Vương Nhất Bác vẫn bị người trước mặt mê hoặc sâu sắc, "Bé cưng, em thật sự không biết em đẹp đến thế nào đâu."

Tiêu Chiến trở lại bình thường hiểu ra, chậm rãi nói: "Nếu như mỗi lần anh đều đến khoang sinh sản thì em thật sự không được nữa đâu."

Tiêu Chiến đến bây giờ vẫn còn nhớ rõ cảm giác Vương Nhất Bác tiến vào khoang sinh sản của mình, anh giống như bị lấp đầy hoàn toàn, trong lúc hỗn loạn cơ thể anh với Vương Nhất Bác hoà làm một thể. Sau khi xác định được tâm ý của nhau, còn có được trải nghiệm như vậy, bọn họ ngay cả chuyện chăn gối cũng trở thành đỉnh cấp.

Sướng thì sướng thật, nhưng Tiêu Chiến thật sự sắp không thể nhìn thẳng cái phòng thay đồ này nữa rồi, anh bây giờ nhìn thấy cái phòng thay đồ bừa bộn này là phiền lòng.

Sau khi cao trào Vương Nhất Bác vẫn áo mũ chỉnh tề như cũ dường như đối lập rõ ràng với mình, Tiêu Chiến phiền muộn đá nhẹ Vương Nhất Bác một cái.

Lại không ngờ Vương Nhất Bác thoắt cái nắm lấy mắt cá chân của anh, lại hôn lên bắp chân của anh, làm Tiêu Chiến nhìn đến vừa xấu hổ vừa tức giận, dùng sức vỗ vào bờ vai rộng của Vương Nhất Bác.

Hai người đùa giỡn một hồi, Vương Nhất Bác lấy Âu phục bọc lấy Tiêu Chiến, bế Tiêu Chiến đến phòng tắm thả vào bồn tắm đã chỉnh nước ấm, Tiêu Chiến đem theo dấu hôn đỏ tươi khắp người nằm trong nước, trông bộ dạng lười biếng, giống như một chú mèo được ăn no.

Tiêu Chiến đang tựa vào thành bồn giải toả mệt mỏi, quay đầu nhìn về phía Vương Nhất Bác, phát hiện hắn đang nhìn mình chằm chằm như sói đói, Tiêu Chiến nhìn đũng quần lại cương lên của Vương Nhất Bác bằng ánh mắt phức tạp, "Vương Nhất Bác, em đói quá à."

Vương Nhất Bác quét mắt nhìn thân thể đang ngâm trong nước của anh, không rõ ý tứ gì nhìn anh cười, "Được thôi, để em nghỉ ngơi trước một chút."

Đến khi hắn tắm rửa sạch sẽ cho Tiêu Chiến, lại bọc áo choàng tắm lên cho Tiêu Chiến, thắt chặt thắt lưng, "Được rồi, giờ thì đi xuống ăn thôi."

Tiêu Chiến do dự, còn muốn thay ra bộ đồ ở nhà, "Trong nhà nhiều người như vậy, bị bọn họ nhìn thấy vậy chẳng phải lạy ông tôi ở bụi này hay sao, mọi người ai cũng biết chúng ta đang làm gì."

Vương Nhất Bác cười anh, "Sớm đã đi hết rồi, bây giờ dưới lầu không có ai." Hắn vỗ vỗ mông của Tiêu Chiến, "Được rồi, chúng ta xuống đi, tốc chiến tốc thắng."

Tiêu Chiến quả thật trợn tròn mắt, trong cái đầu của lão Vương Nhất Bác này chỉ chứa toàn mấy thứ đồi truỵ, rốt cuộc sao lại làm được tổng tài Hoa Quang nhỉ, "Ai muốn tốc chiến tốc thắng với anh, tự anh đi mà giải quyết với mình đi." Nói rồi anh kéo lại vạt áo bị Vương Nhất Bác nắm lấy, vượt qua Vương Nhất Bác đi xuống lầu trước.

Vương Nhất Bác chỉ đành phải đi theo phía sau anh, hầy, vợ của mình thì mình chiều, cam tâm tình nguyện.

Vốn là thời gian cơm tối hai người trên lầu lại làm đến quên trời quên đất, đồ ăn đặc sắc bày trong phòng ăn đều đã nguội lạnh cả rồi, Vương Nhất Bác xuống lầu nhìn qua một cái chuẩn bị giơ điện thoại lên gọi cho quản gia, hắn nói với Tiêu Chiến: "Hay là mời đầu bếp đến làm lại cái mới đi."

Tiêu Chiến ngăn hắn lại, "Phiền phức quá rồi, ban đêm ban hôm, chúng ta hâm lại chút là được rồi mà." Tiêu Chiến đi vào gian bếp kiểu Trung Hoa rộng năm mươi mét vuông sau phòng ăn, thuần thục mở lò hấp.

Vương Nhất Bác nhìn động tác của Tiêu Chiến hết sức nghi ngờ, "Bé cưng em còn biết dùng cái này à, đây là cái gì?"

"Lò hấp đó đồ ngốc."

Vương Nhất Bác đột nhiên hiểu ra, "Em biết nấu ăn?"

Tiêu Chiến lè lưỡi, "Thực ra cũng không biết lắm, nhưng hâm, đun nước gì đó cũng biết một chút."

Hai thiếu gia chưa từng trải qua cuộc sống cực khổ, ngay cả đi du học cũng mang bảo mẫu và tài xế đi theo, hiện giờ làm tình xong còn phải tự mình hạ mình hâm nóng đồ ăn.

Hai người không ai thua ai, kẻ tám lạng người nửa cân.

Nhìn động tác của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác cũng học theo giúp anh bưng thức ăn để vào lò hấp. Hắn nhìn Tiêu Chiến điều chỉnh thời gian hâm nóng của lò hấp, dáng vẻ trông như rất mới lạ.

Đợi sau khi lò hấp bắt đầu làm việc, hai người nhìn tiến trình bên trong lò hấp qua mặt kính, bộ dáng dường như rất căng thẳng, đến khi lò hấp phát ra nhắc nhở thời gian đã xong, hai người mới thở phào một hơi yên tâm trở lại.

Vương Nhất Bác bảo Tiêu Chiến đừng động vào, hắn giành mở cửa lò hấp trước, ai biết được một luồng hơi nóng đột nhiên xông thẳng ra bên ngoài, Tiêu Chiến vội vàng kéo Vương Nhất Bác lùi về sau một bước, nhưng Vương Nhất Bác vẫn bị hơi nóng của nhiệt độ cao bốc lên đến mi tâm đều đỏ lên.

"Sao anh lại kéo ra liền như vậy, quá nguy hiểm, phải lùi về phía sau chứ!" Tiêu Chiến thực ra cũng chưa sài lò hấp được mấy lần, vỏn vẹn có vài lần thực hành lúc còn đại học, nhưng khẩn trương rồi. Anh đưa tay nâng mặt Vương Nhất Bác nhẹ nhàng thổi, Vương Nhất Bác nhìn mỹ nhan phóng đại trước mắt, được anh thổi đến sửng sờ, trong mắt đều là Tiêu Chiến.

Giọng nói buồn bực của Vương Nhất Bác truyền đến, tâm tư của hắn đều ở trên người Tiêu Chiến, "Anh cũng không ngờ sẽ đột ngột có nhiều hơi nóng như vậy, cũng may này không phải là không có việc gì sao."

Tiêu Chiến cau mày nghiêm nghị nhìn hắn, cao giọng nói: "Có chuyện có phải là nguy rồi không! Chút nữa mời bác sĩ trong trang viên đến xem sao. Lần sau chúng ta không hâm nữa, hai, sau này vẫn là chờ quản gia gọi người đến đi."

Vương Nhất Bác biết Tiêu Chiến có hơi giận dỗi, sau đó liền dè dặt nhìn anh nói: "Không phải em nói sợ bọn họ nhìn thấy chúng ta sao?"

Tiêu Chiến ai oán liếc Vương Nhất Bác một cái, "Dù sao vẫn tốt hơn anh bị bỏng! Thế nào thì chúng ta cũng là phu phu hợp pháp, sợ gì chứ."

Cái gì nha, vì hắn, lúc này Tiêu Chiến vậy mà lại không xấu hổ nữa. Trong lòng Vương Nhất Bác rất vui, anh thích hắn, à không, anh thật yêu hắn.

Hai người lăn qua lộn lại một hồi cuối cùng cũng ăn xong bữa cơm, đem chén đi rửa , hai vị tổng tài nhất chí tán thành mấy chuyện nhà bếp này thật sự còn mệt hơn làm tình, lần sau kiên quyết không làm nữa, vẫn là để người chuyên nghiệp làm việc chuyên nghiệp, nếu không trả nhiều tiền cho nhân viên như vậy để làm gì.

Cái gọi là ăn no rửng mỡ, hai người ăn xong bữa tối lại lên lầu về phòng ngủ.

Đêm vẫn còn dài.

Qua một khoảng thời gian, Tiêu Chiến họp xong trở lại văn phòng hỏi lịch trình tiếp theo, Giang Điềm trả lời ấp a ấp úng một lúc, ngay khi Tiêu Chiến sắp nổi giận đến nơi, Jason dẫn một nhóm các nhà thiết kế cùng với trợ lý kéo theo mấy hàng giá treo đồ dạng di động đi vào, nhất thời làm đầy ấp văn phòng vốn dĩ trống trải của Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến nhìn mấy thứ này nhướng mày, hỏi rồi nhìn Giang Điềm.

Đây rõ ràng là điềm báo trước khi Tiêu Chiến nổi giận, Giang Điềm bị khí áp âm trầm của Tiêu Chiến làm không dám nói chuyện.

Còn chưa đợi Tiêu Chiến mở miệng chất vấn, Kelly của ban giám đốc dẫn theo một người từ phía sau nhóm người này bước vào, vừa đi vừa nói: "Vương tổng mời bên này."

Người đến vậy mà lại là Vương Nhất Bác!

Tiêu Chiến kinh ngạc, anh nghĩ cũng lạ, hôm nay buổi sáng Vương Nhất Bác không có nói là sẽ đến tìm mình, nhưng anh khẳng định sẽ không để cảm xúc trong công việc mang vào trong giao tiếp với người yêu, màu mắt vốn chứa cơn giận của anh nhất thời dịu dàng trở lại, khoé miệng cũng bắt đầu giương lên.

Anh cũng chậm rãi đứng lên đón Vương Nhất Bác, đồng thời rất tò mò hỏi, "Nhất Bác sao anh lại đến rồi?"

Vương Nhất Bác đến gần Tiêu Chiến, nắm lấy bả vai của Tiêu Chiến, dùng âm thanh hai người mới có thể nghe thấy nói, "Lần trước dùng hết một bộ quần áo của em, anh từng nói muốn làm cho em chục bộ định chế cao cấp, em xem anh đây không phải là đến rồi sao, chồng nói được làm được."

Tiêu Chiến liền ngượng ngùng, Vương Nhất Bác ở nơi tụ họp đông người như vậy nói ra làm gì, "Này là trách ai, còn không phải là trách anh!"

Vương Nhất Bác cười nói, "Cho nên anh đây không phải là đến bồi thường cho em rồi sao."

Hắn nghiêng đầu, giới thiệu cho Tiêu Chiến từng người một, "Tang, Alessandro, Claire, Simon, mấy vị này đều là giám đốc thiết kế thương hiệu lam huyết của Hoa Quang, mấy ngày nay đúng lúc đều ở trong nước anh liền đưa đến hết, những cái này là sản phẩm vượt mùa mới của thương hiệu mà mỗi người bọn họ tự phụ trách, anh chọn một vài cái hợp với em, em xem xem thích cái nào để bọn họ lấy số đo may riêng cho em. Hoặc là em có thích kiểu dáng nào khác, có thể nói với bọn họ, để họ thiết kế cho em."

Vương Nhất Bác giới thiệu mấy giám đốc trong và ngoài nước, người được nhắc đến đều gật đầu hướng Tiêu Chiến chào hỏi.

Mặc dù Tiêu Chiến đối với hành động kiểu giống trống khua chiêng này của Vương Nhất Bác không quá hiểu, nhưng anh cũng không thể trước mặt người khác không nể mặt mũi Vương Nhất Bác, anh cũng gật gật đầu với đối phương.

"Không nghĩ đến thời gian chiều nay là anh hẹn trước" Nói rồi Tiêu Chiến nhẹ nhàng liếc nhìn Giang Điềm, Giang Điềm nhắm mắt nhắm mũi không dám nói chuyện, lúc này ai tiếp lời là lỗi của người đó.

Giang Điềm khóc không ra nước mắt, cô cũng không còn cách nào khác, Alpha của ông chủ muốn cho ông chủ một bất ngờ, mấy người nói xem cô còn có thể làm sao được nữa, khổ vẫn là người làm công khổ, haiz.

Vương Nhất Bác kéo Tiêu Chiến qua, "Được rồi mà bé cưng, nhanh qua đây xem, phía tiểu Giang là anh bảo cô ấy đừng nói với em đó, muốn cho em một bất ngờ."

Cuối cùng Tiêu Chiến đại phát từ bi làm một ánh mắt ý là có thể ra ngoài, Giang Điềm vội vàng mang theo Kelly rút khỏi văn phòng tổng tài.

Diễn đàn nội bộ GH:

Số dặc biệt số đặc biệt, các giám đốc thương hiệu tứ đại lam huyết của Hoa Quang mang theo một xe quần áo to đùng đi văn phòng tầng cao nhất của Tiêu tổng rồi!

...

---Lầu 300: Vcl gì đấy?

---Lầu 301: Còn có Vương tổng, Vương tổng cũng đến, các anh em bài viết này mau lên tới nóc cho tui.

---Lầu 302: Ái chà chà xem ra thật nhiều quần áo, tuy là đồ nam, có ai nhìn thấy là đồ gì không nha, đều được gói lại thật nghiêm ngặt, vl không phải là hàng mới sắp ra mắt đó chớ.

---Lầu 303: Lầu trên có ý gì, hàng mới gì.

---Lầu 304: Sắp tới Fashion Week rồi, chị em mình, mấy bà nghĩ thử xem!

---Lầu 305: Đệt, ngưỡng mộ, người có tiền yêu đương đều chơi như vậy hả?

---Lầu 306: Cho nên mấy bộ quần áo này đều là đem đến cho Tiêu tổng sao? Đều làm cho Tiêu tổng á?

---Lầu 307: Haiz các ông cứ nghĩ đi đâu đó, dù sao cũng là thương hiệu của nhà Vương tổng, nước phù sa không chảy ruộng ngoài.

---Lầu 308: Cái khác không cần biết, tôi chỉ muốn hỏi, nội bộ Hoa Quang có thể để GH chúng ta tham gia chút không.

---Lầu 309: Lầu trên vừa nhìn đã biết mỗi năm đều cống tiền cho Hoa Quang.

---Lầu 310: Ngược lại muốn hỏi ở đây có mấy vị lãnh lương chưa từng cống tiền cho Hoa Quang.

---Lầu 311: Ể? Không đúng, nghĩ thế này không phải là lãnh lương sau đó lượn một vòng lại chui vào trong túi của Tiêu tổng sao.

---Lầu 312: Cô nói như vậy cũng phải, vòng lặp hoàn hảo, tôi quả thật muốn vỗ tay.

---Lầu 313: Không còn gì để nói...

---Lầu 314: Rõ ràng là tư bản

---Lầu 315: Hơn nữa còn là 2 tư bản show ân ái

---Lầu 316: Được rồi, giải tán hết đi, chúng là vẫn là làm việc đi thôi, tiếp tục làm bán mình cho tư bản. (mặt khóc nức nở.jpg)

...

-----quaduanho 23:03 p.m, 29/08/2023

Tui cũng bán mình cho tư bản, nhưng nếu nói bán mình cho Tiêu tổng với Vương tổng tui cũng chịu :(
Quá trời lâu không lên chương, sắp tới có lẽ cũng không lên chương thường xuyên được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro