An Tĩnh (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Tiêu Chiến đi ngang trung tâm mua sắm ở tiểu khu sau khi tan sở, anh lại nhìn thấy Partrick Star.

Gần đây, trung tâm này dường như đang tổ chức một sự kiện theo chủ đề Hải Miên Bảo Bảo. Các bức tường bên ngoài của tòa nhà được dán đầy các áp phích và nhãn dán có liên quan, đồng thời cũng sắp đặt hai búp bê bằng người.

Tiêu Chiến có thể nhìn thấy Hải Miên Bảo Bảo đi đi lại lại bên trong qua cửa kính của trung tâm mua sắm, nhưng Partrick không biết vì sao luôn ở bên ngoài bốn hoặc năm ngày nay, nắm tay hai đứa trẻ đi vòng tròn, có lẽ vì thời tiết quá lạnh, chuyển động của Partrick cứng ngắc một cách kỳ lạ.

Như thể đang bị thương, Tiêu Chiến nghĩ một cách khó hiểu.

Lúc anh đang định quay đi chỗ khác thì Partrick ngẩng đầu lên, như tình cờ nhìn thấy anh nên giơ tay vẫy vẫy, còn vụng về vặn vẹo mông.

Tiêu Chiến không thể nhịn cười. Anh rất thích phim hoạt hình Hải Miên Bảo Bảo. Những ngày này mỗi khi đi ngang qua đây, anh đều chào ngôi sao lớn Partrick.

Nhưng hôm nay anh chỉ cười, cách xa như vậy, Partrick hẳn cũng không nhìn thấy.

Đi bộ đến cửa tiểu khu, anh nhận được một tin nhắn WeChat từ Hứa Tuệ Dung, hỏi anh có muốn tối nay cùng nhau xem phim không.

Hứa Tuệ Dung là đối tượng hẹn hò do người thân giới thiệu, cô ấy rất dịu dàng và ít nói. Lần đầu tiên hai người gặp nhau là vào đêm hôm trước, họ đều lịch sự như thể đang trong một cuộc phỏng vấn.

Tiêu Chiến trả lời rằng anh sẽ viết luận án khoa học vì vậy anh rất tiếc vì không thể xem phim cùng cô.

Hứa Tuệ Dung nhanh chóng gửi một biểu tượng cảm xúc: "Không sao đâu, vậy hẹn lần sau nhé."

Tiêu Chiến không trả lời.

Về đến nhà, anh không bật đèn mà chỉ ngồi trong phòng khách tối om, lấy chiếc vòng tay màu đỏ trong túi ra, nắm chặt trong lòng bàn tay. Xung quanh yên lặng như tờ, anh cố gắng chống lại sự an tĩnh này. Giống như anh đã làm trong thời gian vừa qua, 3 tháng, 92 ngày, 2208 giờ.

Hôm nay anh gặp lại Vương Nhất Bác.

Từ tuần trước, anh lại phụ trách làm bác sĩ phẫu thuật ở khoa cấp cứu, bận rộn đến mức chân không chạm đất, thành phố lớn như vậy, luôn có các trường hợp cấp cứu.

Buổi chiều anh vừa làm hồi sức tim phổi cho một ông lão, vẫn chưa kịp uống miếng nước thì một y tá chạy tới, hét lớn:

"Bác sĩ Tiêu, giường số 3 có người bị chém vào lưng, cần khâu lại một chút."

Tiêu Chiến đặt tách trà xuống, lần nữa đeo khẩu trang đi ra khỏi văn phòng, "Bị chém sao?" Anh hỏi: "Báo cảnh sát chưa?"

"Bệnh nhân nói không cần gọi cảnh sát, chỉ là ngoài ý muốn."

Anh không hỏi thêm gì nữa, đi thẳng vào khu cấp cứu, từ xa đã nhìn thấy người nằm sấp trên giường số 3. Làn da sau lưng trắng đến mức chói mắt. Vết thương dài cả 15 centimet ở gần xương vai trông khá đáng sợ, hơn nữa từ vai đến lưng có nhiều mảng tím, có vẻ như thường xuyên đánh nhau.

Bên cạnh giường bệnh có một thanh niên tóc nhuộm xanh, Tiêu Chiến cảm thấy rất quen mắt, nhưng cũng không nghĩ nhiều, chỉ hỏi: "Làm sao lại bị thương?"

Thanh niên nằm trên giường bệnh quay đầu lại, tóc trên trán rủ xuống che khuất một bên mắt, nhìn anh cười nói: "Bác sĩ Tiêu, anh có khỏe không?"

Phòng cấp cứu rất lớn, ánh nắng từ cửa sổ chiếu vào có màu vàng nhạt, trong ánh sáng có hàng ngàn hạt bụi bay lơ lửng, giống như hàng ngàn cây kim châm chọc, đâm vào mắt anh nhưng giọng nói của anh lại rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức bản thân anh cũng tin điều đó.

"Sao lại là cậu?"

Người thanh niên cười toe toét, "Tôi tới đây để gặp bác sĩ Tiêu."

Thanh niên tóc xanh bên cạnh nghiêm mặt chỉ vào anh:

"Tôi cảnh cáo anh, đừng có dùng việc công trả thù riêng. Hãy chăm sóc tốt cho anh Bác của chúng tôi, nếu không tôi sẽ cho các huynh đệ khiếu nại bệnh viện của mấy người."

Tiêu Chiến bây giờ mới nhớ ra, tên tóc xanh này là đàn em của Vương Nhất Bác, ba tháng trước anh đã đến quán bar để tìm cậu, và lần nào tên này cũng đuổi ra ngoài.

Y tá trẻ tỏ vẻ mặt chán ghét

"Mấy người có thái độ gì vậy?"

Tóc xanh hung hăng chỉ vào cô, lộ ra trên mu bàn tay phải hình xăm đầu hổ.

"Câm miệng, muốn chết à!"

Từ góc độ này Tiêu Chiến chỉ có thể nhìn thấy một nửa khuôn mặt của Vương Nhất Bác nhưng anh vẫn nhìn chàng trai và lạnh lùng nói:

"Đây là bệnh viện, không muốn điều trị, có thể rời đi, hoặc tôi sẽ gọi bảo vệ mời các cậu đi."

Lúc này Vương Nhất Bác mới lười biếng khiển trách tóc xanh.

"Ra ngoài đợi một lát."

Chờ tóc xanh đi ra ngoài, người thanh niên lại nhìn anh cười:

"Hiện tại có thể điều trị rồi chứ bác sĩ Tiêu? Tôi đau quá, anh nhanh lên được không?"

Vết thương đã được cắt lọc và khử trùng, Tiêu Chiến tiêm thuốc tê cục bộ cho cậu, thừa dịp cậu quay đầu đi, anh lặng lẽ tháo sợi dây tơ hồng trên cổ tay bỏ vào túi. Sau đó, vừa chuẩn bị khâu vết thương, anh vừa hỏi:

"Tại sao không gọi cảnh sát?"

"Chỉ là hiểu lầm nho nhỏ thôi, không cần phải làm lớn chuyện." Người thanh niên thản nhiên nói: "Người sống trong giang hồ sao có thể không bị chém chứ?"

"Giang hồ tốt như vậy sao? Còn tốt hơn làm cảnh sát?"

Vương Nhất Bác buồn bực:

"Làm cảnh sát có quá nhiều quy tắc, thu nhập cũng ít ỏi, chẳng có gì thú vị."

"Bị chém thú vị à?"

Thanh niên cười cười, sau đó lại hít một hơi, thuốc còn chưa có tác dụng, vết thương của cậu rõ ràng còn đau,

"Tôi cũng đánh người, chỉ là anh không thấy, tên kia bị thương so với tôi còn thảm hơn."

Tiêu Chiến không nói nữa, mấy phút sau liền đè lên vết thương của người thanh niên, đồng thời hỏi: "Có cảm giác không?"

"Hình như hết rồi."

"Hình như?"

"Tôi có thể cảm thấy tay của anh, nhưng nó không còn đau nữa."

Tiêu Chiến điều chỉnh chỗ ngồi của mình và nói:

"Vậy tôi bắt đầu đây."

Anh ngạc nhiên vì tay mình không hề run, mọi thứ diễn ra suôn sẻ, như thể đó chỉ là một người xa lạ nằm trước mặt mình.

Tiêu Chiến nhớ lại lần đầu tiên anh gặp chàng trai trẻ cũng là trong phòng cấp cứu. Vương Nhất Bác gần như được đưa vào cùng với một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi.

"Đội trưởng Ngô, tôi thực sự không sao. Vết thương nhỏ như vậy tôi sẽ tự mình lo liệu, còn phải quay lại thẩm vấn Hoàng Hữu Tài!"

Người đàn ông phớt lờ cậu và tự mình nói:

"Bác sĩ, phiền anh chữa trị vết thương cho cậu ta. Chúng tôi đến từ Đội cảnh sát hình sự thành phố. Khi đuổi theo tù nhân, cậu ấy đã đâm phải kính vỡ còn bị đá vào bụng một cước."

Khi đó, tay phải của Vương Nhất Bác được quấn băng dính đầy máu, sau khi tháo ra có thể nhìn thấy vết thương trải dài khắp lòng bàn tay, trong đó có thể nhìn thấy lờ mờ các mảnh thủy tinh, Tiêu Chiến đã dùng nhíp gắp nửa ngày trời mới hoàn toàn xử lý sạch sẽ.

Giữa chừng thì Đội trưởng Ngô phải quay lại chi cục. Trước khi rời đi, anh ta đã đe dọa Vương Nhất Bác rằng cậu sẽ không được phép quay lại làm việc trừ khi bác sĩ đồng ý.

Vết thương trên lòng bàn tay được khâu trong 20 phút, sau khi khâu xong, Tiêu Chiến lại hỏi:

"Bị đá vào đâu? Nằm xuống cho tôi xem."

"Không cần phiền bác sĩ," người thanh niên cười nói, "Tôi thường xuyên cùng sư phụ tập luyện, mấy chuyện nhỏ này căn bản không thể làm tôi bị thương! Tôi đi đây, cám ơn anh!"

Nói xong đang định bỏ chạy, Tiêu Chiến vươn tay chặn ngay vị trí bụng của đối phương, thanh niên không kịp dừng lại, thân thể cùng lòng bàn tay vừa chạm nhẹ, lập tức thở hổn hển, khom người xuống. đi tới ngồi trở lại trên giường, nghiến răng nghiến lợi kháng nghị:

"Anh giết người hả...?"

"Bây giờ tôi để cậu đi mới là giết người." Tiêu Chiến nghiêm túc nói: "Nếu xuất huyết bên trong, có thể nguy hiểm đến tính mạng, nếu cậu vô trách nhiệm với bản thân như vậy, người dân cũng không dám giao của cải và tính mạng cho một cảnh sát như cậu, phải không?

Vương Nhất Bác lúc này mới ngừng nói, ngoan ngoãn nằm xuống cho anh kiểm tra, làn da thanh niên trắng nõn, tuy gầy nhưng đường nét cơ bụng sáu múi khá rõ ràng. Có vết bầm tím lan gần bụng, khi ấn nhẹ vào thì nam thanh niên thở hổn hển vì đau.

"Này còn gọi là không bị thương?" Không biết là do màu da hay là do cơ bụng, Tiêu Chiến không muốn nhìn nữa, vội vàng cởi quần áo đối phương ra, nói ngắn gọn. : "Mau đi siêu âm."

Kết quả thực sự là xuất huyết bên trong, nhưng không nghiêm trọng. Tiêu Chiến bảo y tá một mũi tiêm uốn ván cho cậu, vừa viết bệnh án vừa dặn dò:

"Vết thương không được dính nước, hai ngày thay thuốc một lần, trong vòng năm ngày không được vận động mạnh. Tái khám, kiểm tra sau năm ngày."

Khi đó, anh đã tháo găng tay và khẩu trang ra, cảm thấy có ánh nhìn chăm chú nhìn vào mặt mình nên quay đầu lại liền bắt gặp ánh mắt của người kia.

Người thanh niên lập tức ngoảnh mặt đi

"Vậy, thay băng ở đây à?"

"Bệnh viện công đều được."

Người thanh niên "Ồ" một tiếng rồi nói:

"Nhưng tôi ở gần đây hơn."

Tiêu Chiến nhìn bìa hồ sơ bệnh án, địa chỉ trên đó cách bệnh viện ba quận.

"À, bây giờ tôi không sống ở địa chỉ đó!" Người thanh niên vội vàng giải thích, "Tôi sống gần đây."

"Vậy cậu có thể thay băng ở đây." Tiêu Chiến nói.

"Được, tôi đến tìm anh phải không?" người thanh niên cẩn thận nhìn bảng tên, "Bác sĩ Tiêu Chiến?"

"Y tá sẽ thay cho anh." Anh đưa bệnh án và đơn thuốc đã viết sẵn, "Không sao đâu."

Người thanh niên nhỏ giọng cảm ơn, đi tới cửa rồi quay lại nói:

"Bác sĩ Tiêu, anh có thể cho tôi số điện thoại được không? Đây là lần đầu tiên tôi bị xuất huyết trong, tôi hơi sợ, hơn nữa tôi lại ở một mình, nếu nửa đêm chảy máu thì làm sao?"

Bộ dạng heo con nhát gan hoàn toàn khác với bộ dạng phô trương lúc nãy, Tiêu Chiến trong lòng cảm thấy buồn cười, nhưng vẻ mặt bên ngoài không biểu hiện gì.

"Máu chảy không đáng kể nếu không tôi đã cho cậu nhập viện."

"Nhưng tôi hơi đau."

"Chỉ là vết thương ngoài da, tôi kê thuốc mỡ cho cậu, mỗi ngày bôi hai lần, rất nhanh sẽ khỏi."

Chàng trai trẻ đồng ý một cách buồn bã, và hoàn toàn mất đi vẻ đẹp trai và bản lĩnh của cảnh sát nhân dân, Tiêu Chiến khá buồn cười thầm nghĩ, có chút giống một chú heo không vui.

Trên thực tế, Vương Nhất Bác trước mặt anh hầu hết thời gian trông giống như một loại động vật nào đó.

Đôi khi cậu là một heo con rên rỉ, đi hai chuyến tàu điện ngầm để tìm anh thay băng, cậu giả vờ đáng thương dù vết thương đã đóng vảy, cuối cùng khi lấy được số khám bệnh thì hôm nay đau đầu, hôm sau đau chân, hôm tới đau mông.

"Bác sĩ Tiêu nhìn tôi này. Bệnh nhân như tôi bất lực quá mà."

Đôi khi cậu là một chú cáo nhỏ đáng yêu và lắm chuyện. Biết anh thích Hải Miên Bảo Bảo, cậu nũng nịu bắt chước theo, rồi cười bảo: "Ngốc quá trời ơi". Nhưng rất nhanh sau đó cậu phát hiện ra mình đang phá nát hình tượng của Hải Miên Bảo Bảo, chàng trai trẻ không hề đỏ mặt mà hào phóng đề nghị: "Vậy anh là Hải Miên Bảo Bảo, để tôi làm sao Patrick của anh?"

Đôi khi cậu là một chú sư tử nhỏ hiền lành nhưng chiếm hữu. Trong ánh chiều tà của buổi tối mùa xuân, cậu đeo cho anh một chiếc vòng tay màu đỏ giống hệt chiếc vòng tay của mình và nói với anh đây là dây tơ hồng của Nguyệt Lão, và nếu anh từ chối thì cậu ấy sẽ bị hao tài. Anh đành phải thở dài:

"Phương thức tỏ tình của cảnh sát Vương... Tôi thật sự cạn lời."

Đóa hoa đào trên đỉnh đầu nở rộ, bay theo gió rơi xuống vai chàng trai trẻ, trong khi sư tử nhỏ chỉ cười nói:

"Do vậy để giữ chặt túi tiền, bác sĩ Tiêu xin hãy đi theo em!"

Đôi khi cậu lại bám người như một chú chó con. Sáng sớm khi tỉnh lại cậu sẽ ôm anh cọ tới cọ lui, vừa hôn vừa liếm, tóm lại chính là không muốn cho anh xuống giường. Lúc nhàn hạ anh muốn viết luận văn, thiếu niên thế nào cũng phải ngồi ở bên cạnh, thỉnh thoảng gọt hoa quả, rót chén trà sau đó ánh mắt sáng ngời mà kể công:

"Có phải em rất giỏi không? Có xứng đáng hôn một cái không?"

Nhưng đến cuối cùng, rốt cuộc cậu vẫn biến trở về thành một người, một người có thể tàn nhẫn nhổ tận gốc heo con, hồ ly nhỏ, sư tử nhỏ và cả cún con từ trong lòng anh rồi tàn nhẫn ném chúng xuống đất.

Đầu tiên, cậu biến mất nhiều ngày, sau đó cậu liền thu dọn đồ đạc chuyển ra khỏi nhà, ngay cả chia tay cũng là qua điện thoại.

"Tôi đã yêu một người khác, một cô gái."

Giọng của thanh niên qua ống nghe truyền đến thanh âm khàn khàn trầm thấp.

"Thật xin lỗi, vì làm mất thời gian của anh lâu như vậy."

Khi đó, anh vẫn rất bình tĩnh.

"Anh không tin đâu, em nói thật được không?

"Đây là sự thật. Nếu tôi dám thừa nhận mình ngoại tình, thì còn gì mà tôi không dám nói? Anh rất tốt, tôi cũng thật sự thích anh, nhưng có thể tôi trải đời quá ít, cho nên vừa có cảm giác thích một người liền tưởng rằng đó là tình yêu."

Đột nhiên điện thoại bị ngắt, nửa phút sau người thanh niên gọi lại, có lẽ do tín hiệu kém, giọng nói càng thêm khàn đặc, ngắt quãng, xa vời.

"Bây giờ tôi biết tình yêu đích thực là gì rồi. Tôi không muốn làm phiền anh nữa. Tốt hơn hết là dừng lại đúng lúc. Xin lỗi...xin lỗi, tôi không thể...tiếp tục...thích anh..."

Tiêu Chiến vẫn không tin điều đó. Anh đến đồn cảnh sát và nhìn thấy đội trưởng Ngô ở cửa với vẻ mặt nghiêm túc, anh ấy mời anh vào văn phòng và khéo léo nói với anh rằng Vương Nhất Bác đã rời khỏi lực lượng cảnh sát.

"Cậu ấy đã bị cắt chức. Vì tác phong của cậu ấy nên dù tôi đã cố gắng hết sức biện hộ nhưng vẫn..."

Tiêu Chiến kinh ngạc không nói được gì

"Tác phong có vấn đề sao?"

Đội trưởng Ngô ngồi trên ghế sofa cúi đầu trầm mặc.

"Một thời gian trước, chúng tôi đang truy bắt một kẻ buôn ma túy. Nhất Bác đã yêu bạn gái của kẻ đó. Cậu ấy luôn nói rằng cô ta đáng thương và muốn giúp cô ta chuộc thân, còn phá hư nhiệm vụ mật báo với đối phương, trực tiếp dẫn đến nhiệm vụ thất bại. Sau khi cục trưởng biết liền nổi giận, quyết định khai trừ ngay tại chổ."

Tiêu Chiến như ngậm phải chì trong miệng.

"Vậy em ấy hiện tại...?"

"Cậu ấy và cô gái kia ra ngoài tiếp tục làm ăn, trong tay cô gái đó cũng có hàng."

"Hàng?"

Đội trưởng Ngô ngẩng đầu nhìn anh.

"Heroin, số 4."

Trước khi rời đi, đội trưởng Ngô cho anh một địa chỉ, là một quán bar, chủ sở hữu là Vương Nhất Bác.

"Nghe nói là cô gái đó tặng cho cậu ấy. Anh muốn tìm Nhất Bác, qua bên đó thử xem."

Đêm đó Tiêu Chiến liền đi. Một thanh niên tóc xanh bắt chuyện với anh ở quầy bar, nghe anh nói tìm Vương Nhất Bác, liền lộ ra vẻ khinh thường mà đùa cợt:

"Anh là gì của anh Bác?"

"Bạn bè," anh nói.

Tóc xanh lại liếc anh một cái, đứng dậy đi vào trong, một lúc sau đi ra, sắc mặt thay đổi hẳn.

Anh bị nắm lấy cánh tay và kéo lên.

"Anh Bác không quen ai họ Tiêu, mau cút đi!"

Tiêu Chiến không biết lấy dũng khí từ đâu, đẩy tên tóc xanh ra, đi thẳng vào trong, vừa đi vừa hét:

"Vương Nhất Bác, em ra đây cho anh!"

Nhưng giọng nói của anh bị tiếng nhạc ầm ĩ che lấp, ngay sau đó có hai người đàn ông cao to lực lưỡng đeo kính râm đi tới, Tiêu Chiến bị lôi ra ngoài và ném xuống ngay trước cửa. Tên tóc xanh dựa vào cửa quán bar nhổ nước bọt vào anh.

"Anh Bác bảo anh cút đi. Anh ấy và chị dâu đang ca hát, tôi khuyên anh không nên rượu mời không uống, lại uống rượu phạt."

Tiếu Chiến vịn thùng rác ven đường đứng dậy, mắt cá chân trái đau đến thấu tim, hẳn là bị trật khi bị đẩy ngã.

Anh không bắt xe, cứ khập khiễng như vậy trở về nhà. Dọc theo đường đi lặp đi lặp lại ở trong đầu là cảnh tượng anh nằm trên sofa đọc sách, chân đặt trên đùi thanh niên kia, Vương Nhất Bác đang giúp anh xoa chân, còn rất chuyên nghiệp mà ấn huyệt vị, bận rộn một hồi mới hỏi anh: "Bảo Bảo thoải mái không?"

Dù anh trả lời thế nào, người thanh niên đó đều sẽ đè lên hôn anh với danh nghĩa cần phần thưởng hoặc động viên.

Anh vừa đi vừa suy nghĩ, khi về đến nhà thì mắt cá chân của anh đã sưng lên rất nặng.

Tuy nhiên, ngày hôm sau anh vẫn quay lại đó và lại bị đuổi ra ngoài. Ngày thứ ba, ngày thứ tư, ngày thứ năm, cho đến ngày thứ tám, cuối cùng anh cũng gặp được Vương Nhất Bác.

Nam thanh niên nắm tay một cô gái, trên cổ tay cô không có sợi tơ hồng. Có lẽ cậu ấy không còn sợ hao tài nữa, cậu ấy đã sở hữu một quán bar ở khu vực trung tâm thành phố, và tài sản ròng đã lên tới mức hàng vạn.

Cô gái trang điểm đậm, nhìn không ra tuổi tác nhưng giọng nói rất thanh tú, dựa vào người thanh niên trách móc:

"Đây là nợ tình mà anh chọc ghẹo bên ngoài sao? Nghe nói là đến tám lần, liên tiếp mấy ngày, cũng may là đàn ông, nếu là phụ nữ, em còn lo lắng không biết có phải có thai với anh rồi không."

Tóc Vương Nhất Bác đã dài ra, ngọn tóc nhuộm màu xám, một bên tai đeo bông tai kim cương, ánh mắt cau có đến lạ lùng. Chàng trai trẻ để cô gái khoác tay mình, nụ cười như có như không:

"Tôi nói chưa đủ rõ ràng sao?"

"Anh không tin. "

Tiếu Chiến nói nhưng đã không còn sức lực, thật giống như trong lòng đã biết trước kết cục, chỉ có đại não đang cự tuyệt chấp nhận mà thôi.

Chàng trai mỉm cười, nhưng trên mặt chỉ lộ ra vẻ không hứng thú

"Hà cớ gì anh phải làm vậy Tiêu Chiến? Bám riết không buông."

Cậu ôm lấy cô gái bên cạnh và nói:

"Anh tận mắt nhìn thấy còn không tin, vậy tôi liền nói quá đáng một chút. Tôi thích phụ nữ, nguyên nhân lớn là tôi thích trẻ con nhất là con gái, tôi muốn sinh tiểu công chúa, anh có thể sinh cho tôi sao?"

Xung quanh vang lên tiếng cười, cô gái ngượng ngùng dựa vào vai chàng trai. Hơi thở của Tiêu Chiến trở nên gấp gáp, ngay cả đầu ngón tay cũng run rẩy, nhưng anh không nói gì, bởi vì anh muốn siết chặt sợi dây trong lòng mình, bởi vì anh biết rằng một khi anh mở miệng chính mình sẽ lập tức sụp đổ.

"Anh có thể nói tôi lừa anh, anh cũng có thể hận tôi, tùy anh."

Thanh niên không kiên nhẫn liền đứng lên.

"Nếu như vẫn không cam lòng, tôi bồi thường cho anh được không?"

Cậu đưa tay về phía tóc xanh ở quầy bar, đối phương lập tức đưa lên ba xấp tiền mặt.

"Nơi này là sáu vạn, nếu không đủ tôi có thể chuyển khoản." Thanh niên nhìn anh nhẹ nhàng cười, "Bác sĩ Tiêu có muốn ra giá không?"

Tiếu Chiến giơ tay đánh rớt sáu vạn tiền kia, màu hồng phấn của tiền giấy bay lã chã từ trên không rơi xuống, rất giống màu của ngày mà thanh niên đó buộc lên tay anh sợi dây đỏ nhưng bây giờ đã là mùa đông, hoa đào đã sớm tàn, rơi xuống mặt đất, bị giẫm đạp thành bùn.

Từ đầu đến cuối, anh không hề rơi một giọt nước mắt, anh chỉ nói:

"Sau này tôi sẽ không đến nữa."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro