An Tĩnh (2 END)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vết thương trên lưng Vương Nhất Bác phải khâu 26 mũi. Tiêu Chiến cho cậu loại thuốc tốt nhất rồi dùng băng gạc quấn lại, sau khi mọi chuyện kết thúc, anh mới thở phào nhẹ nhõm.

Có một loại cảm giác nổi dậy ở trong lòng nhưng chính anh cũng không rõ loại cảm giác đó định nghĩa thế nào cho đúng.

"Vết thương không được dính nước, hai ngày sau cố gắng nằm trên giường nghỉ ngơi, tránh vận động nhiều, nếu không vết thương rất dễ bị nứt ra."

Tên tóc xanh đi lấy thuốc cùng với tờ đơn thuốc, thanh niên vẫn ngồi ở bàn làm việc nhìn anh chằm chằm một hồi, đột nhiên nói:

"Hình như anh gầy đi."

Trên thực tế, Vương Nhất Bác cũng vậy, Tiêu Chiến ngay từ cái nhìn đầu tiên đã có thể nhận ra khi anh ấy bước vào phòng, cậu ấy đã gầy đi rất nhiều.

"Không có, cậu nhìn lầm rồi."

Anh không ngẩng đầu, vẫn nhanh chóng viết lên sổ bệnh án.

Ánh mắt thanh niên dừng ở trên cổ tay, cậu sửng sốt một chút nhưng rất nhanh lại cười rộ lên và nói:

"Rốt cuộc anh cũng cởi bỏ được rồi..."

Đầu bút anh hơi khựng lại, sau đó tiếp tục.

"Đã sớm tháo ra rồi."

Vương Nhất Bác không nói tiếp. Tiêu Chiến không ngừng ngăn mình nhìn về phía đối phương, nhìn khóe miệng cậu sưng đỏ, nhìn vết thương lốm đốm đã kết vảy trên mu bàn tay, nhìn cậu lẳng lặng ngồi ở chỗ đó, gầy như vậy, gầy đến mức gần như không chống đỡ nổi chiếc áo khoác trên người.

Lực bút ngày càng tăng dần, đến cuối cùng ngòi bút dường như muốn cắt rách trang giấy, đau đớn sâu trong đáy lòng cuồn cuộn dâng lên, tựa như dầu sôi trên lửa cháy.

Tiêu Chiến biết mình thật nực cười, diễn viên đóng phim đã đóng máy rời đi, mà mình còn luyến tiếc cởi bỏ trang phục diễn, trên sân khấu đã không có người chờ, người anh quan tâm nhất, người anh từng muốn chung sống bạc đầu, đã nắm tay người khác. Anh không thắng được Vương Nhất Bác, và hôm nay, cuối cùng anh vẫn mãi là kẻ thua cuộc.

Anh khép hồ sơ bệnh án lại, đẩy đến trước mặt cậu thanh niên, giọng điệu mệt mỏi và tuyệt vọng nói:

"Tôi sắp kết hôn, là do gia đình giới thiệu."

Anh nhìn vào đôi mắt tách biệt hai màu đen trắng của người thanh niên, anh không biết mình đang tìm kiếm điều gì, chỉ biết là thứ mình tìm không thấy. Thứ duy nhất anh thấy là một chút ánh sáng dần dần vụt tắt, đôi mắt kia đen nhánh thâm thúy, thiếu niên vẫn như cũ mỉm cười, nhỏ giọng nói: "Chúc mừng."

Tiêu Chiến quay mặt đi.

"Cậu ra ngoài đợi đi, tôi còn phải khám cho bệnh nhân tiếp theo."

Người thanh niên cầm hồ sơ bệnh án, chậm rãi đứng dậy đi ra ngoài, lưng hơi khom xuống như có thứ gì đè nặng lên người. Anh nhìn theo bóng lưng của cậu, trái tim đột nhiên co quắp dữ dội, Tiêu Chiến gần như hét lên: "Vương Nhất Bác!"

Thanh niên đứng ở đó mà không nhìn lại.

"Tự bảo vệ mình," anh khó khăn nói, "tôi không muốn gặp cậu ở đây lần nữa."

Thanh niên hơi nghiêng đầu, khóe mắt đỏ hoe, vẫn cười nói:

"Hết thuốc tê rồi phải không? Đau quá!"

Anh ngửa đầu ra sau ghế sofa, nắm chặt sợi dây màu đỏ trong lòng bàn tay, cố hết sức chống lại sự an tĩnh ở trong lòng.

Sẽ không còn ai làm nũng nữa, sẽ không còn ai gọi "bảo bảo" nữa, sẽ không còn ai huyên thuyên về điều đó nữa. Không còn tiếng cười, không còn tiếng hát, cũng không còn hơi thở.

Một mảnh tĩnh mịch đáng sợ.

Ngay từ đầu, sự an tĩnh giống như một khẩu súng, bắn trúng tim anh một cách chuẩn xác.

Dần dần, an tĩnh biến thành một mũi tên, xoay đều trong vết thương của anh.

Cho đến bây giờ, an tĩnh cuối cùng đã biến thành một con dao găm, chậm rãi khoét từng mảng không một tiếng động.

Anh đứng dậy, cởi áo ngoài, bước ra ngoài, đi hết phòng này đến phòng khác trong bóng tối. Đi qua phòng khách, qua phòng làm việc, qua phòng ngủ, qua ban công, qua nhà bếp và phòng tắm, cuối cùng trở lại giường và nằm xuống, tìm kiếm mùi hương vốn không còn tồn tại trên ga giường, và chậm rãi nhắm mắt lại.

Anh chưa bao giờ thắng.

Quá khứ, hiện tại và cả tương lai dài vô vọng, anh đều phải gánh chịu sự mất mát này, lặng lẽ chết ngạt trong lòng bàn tay của số phận.

Sáng hôm sau, anh lại gặp Vương Nhất Bác ở phòng cấp cứu. Thanh niên nằm ở trên giường, hai mắt nhắm chặt, cau mày, bộ dáng giống như rất khó chịu. Các bác sĩ khác đang kiểm tra cho cậu, Tiêu Chiến mới vừa đến gần hai bước, đã ngửi thấy mùi rượu cực kỳ gay mũi.

Anh hỏi đồng nghiệp:

"Xảy ra chuyện gì vậy?"

"Uống rượu, thủng dạ dày." Đồng nghiệp lắc đầu thở dài, "Người trẻ tuổi bây giờ..."

Một lần nữa, anh ngạc nhiên trước sự bình tĩnh của mình, như thể đây chỉ là một người xa lạ khác.

"Hôm qua tôi mới khâu vết thương cho cậu ấy. Ở vai sau."

Đồng nghiệp ngẩn ra, lập tức quay đầu trách cứ tên tóc xanh:

"Sao vừa rồi anh không nói anh ta bị thương?!" lại dặn dò y tá: "Mau kiểm tra!" Quả nhiên, phần dưới của vết thương nứt toác ra.

Tiêu Chiến lại thêm lần nữa phải khâu lại.

Trong phòng chỉ có hai người họ, Vương Nhất Bác bị tiêm thuốc chống viêm trên mu bàn tay, hiện vẫn đang hôn mê. Kéo ngoại khoa lạnh như băng mang theo kim tam giác đâm xuyên qua da thịt, có thể hấp thu chỉ, khâu xuyên qua vết thương xé rách lần thứ hai, mỗi một mũi kim hạ xuống đều giống như đâm vào ngực anh. Trái tim như bị một bàn tay to nắm chặt, hốc mắt vừa đau vừa nóng.

Tiêu Chiến muốn hỏi tại sao. Giờ đã đồng ý chia tay, tại sao không sống cho thật tốt mà lại càng ngày càng tồi tệ? Giờ đã tìm được tình yêu đích thật, sao còn xuất hiện trước mặt anh với thương tích đầy mình? Tại sao lại hành động khiến anh như một kẻ ngốc bị vứt bỏ bây giờ lại lưu luyến không rời?

Nhưng anh không nói gì cả. Cổ họng anh như bị thứ gì đó chặn lại, tuyệt vọng rơi xuống, không phát ra được âm thanh.

Sau khi khâu xong, Tiêu Chiến thay thuốc và băng lại vết thương nhưng thanh niên vẫn bất động. Sau khi mọi chuyện xong xuôi, anh đứng dậy định rời đi, nhưng đột nhiên bị một người nắm lấy cổ tay.

Vương Nhất Bác nắm rất chặt, chặt đến mức Tiêu Chiến cảm thấy đau nhói ở cổ tay.

"Đừng đi..."

Chàng trai nằm nghiêng đầu trên giường, đôi mắt đỏ ngầu hé mở, một giọt nước mắt lớn từ khóe mắt lăn xuống dọc theo sống mũi, chảy xuống con mắt còn lại, cuối cùng thấm xuống gối.

"Đừng đi..."

Xung quanh lại chìm vào im lặng, Tiêu Chiến chỉ nghe thấy hơi thở gấp gáp và lo lắng của chính mình.

"Cậu làm cái quái gì vậy?" Anh thấp giọng hỏi, "Vương Nhất Bác, cậu bảo tôi cút đi, tôi... đi rồi, vậy bây giờ cậu đang làm cái gì?"

Thanh niên nhìn anh, mấp máy môi, vẫn là "Đừng đi", nhưng không có âm thanh  phát ra.

Tiêu Chiến im lặng mở ngón tay ra, dùng sức tách từng ngón một, "Anh em tốt của cậu đang ở bên ngoài để cậu ta gọi cho bạn gái của cậu."

Anh bỏ đi như chạy trốn, chạy vào văn phòng đóng cửa lại, lồng ngực đau nhói như có hàng vạn mũi kim đâm vào, anh chỉ biết dựa vào cửa mà thở hồng hộc.

Tiêu Chiến không ngờ rằng đây là lần cuối cùng anh nhìn thấy Vương Nhất Bác.

Một tuần sau, trung tâm mua sắm gần nhà đã dỡ bỏ tất cả các đồ trang trí liên quan đến Hải Miên Bảo bảo, và búp bê Bọt Biển đã biến mất, nhưng anh vẫn nhìn thấy ngôi sao Patrick khi anh đi làm về mỗi tối.

Hai tuần sau, anh quay lại khoa phẫu thuật thần kinh sau khi luân phiên ở phòng cấp cứu.

Ba tuần sau, anh chia tay Hứa Tuệ Dung.

Bốn tuần sau, anh thay thế một đồng nghiệp và lại tạm thời đóng quân trong phòng cấp cứu. Ở lối vào của trung tâm mua sắm, búp bê Patrick cuối cùng cũng rời đi.

Vào ngày thứ hai của tuần thứ năm, bệnh viện nhận được một cuộc gọi khẩn cấp, nói rằng một vụ nổ xảy ra ở bãi phế liệu ô tô ở ngoại ô thành phố, rất nhiều người bị thương nặng, và một số người bị thương sẽ được đưa đến đây. Những trường hợp khẩn cấp như vậy là chuyện bình thường đối với khoa cấp cứu, Tiêu Chiến hướng dẫn các đồng nghiệp dọn đủ giường và chuẩn bị mọi thứ.

Mười lăm phút sau, chiếc xe cứu thương đầu tiên đến bệnh viện, những người lính cứu thương hỗ trợ các y tá lần lượt đẩy những người bị thương vào. Phòng cấp cứu nhanh chóng trở nên bận rộn.

Theo mức độ ưu tiên của vết thương, trước tiên Tiêu Chiến sắp xếp một vài người bị gãy tay và chân vào phòng phẫu thuật, họ cần giải phẫu các chi. Khi anh quay lại nhìn những bệnh nhân khác, tình cờ có một người từ nhà xác đang đẩy một chiếc giường về phía phòng cấp cứu, xác chết được phủ một tấm vải trắng, mái tóc xanh lộ ra ngoài, tay phải buông thõng khi chiếc giường chạy qua, mu bàn tay có hình xăm đầu hổ.

Tiêu Chiến cảm thấy trong vài giây, trái tim của anh không còn đập và đầu óc trở nên trống rỗng mơ hồ. Đến khi anh ý thức được thì vội vén rèm nhìn từng người bệnh trên giường, anh không biết mình đến tột cùng là hy vọng tìm được hay không tìm được, chỉ biết khi đến giường thứ năm, anh đã nhìn thấy đội trưởng Ngô.

Nửa khuôn mặt của người nằm trên giường bệnh đẫm máu, không phải Vương Nhất Bác nhưng Tiêu Chiến vẫn không thở được.

Từ lúc nhìn thấy đội trưởng Ngô, anh đã biết được kết cục.

Mọi thứ xung quanh anh dường như chuyển động chậm lại, kể cả cử động của miệng, anh cũng nghe thấy giọng nói của chính mình bắt đầu tách rời và sụp đổ.

"Vương Nhất Bác đâu...?"

Bên kia đưa cho anh một chiếc vòng tay màu đỏ dính đầy bụi và máu.

"Nó được phát hiện tại hiện trường vụ nổ. Chúng tôi không tìm thấy Nhất Bác, nhưng bác sĩ pháp y đã tìm thấy DNA của cậu ấy trong mô người để lại tại hiện trường..."

"Cậu ấy gia nhập tổ chức buôn ma túy thật chất là làm đặc vụ chìm. Cậu ấy lo anh sẽ bị cuốn vào và vì sự an toàn của anh nên phải cùng anh phân rõ giới hạn. Tôi xin lỗi ... Tôi đã giúp cậu ấy nói dối anh nhưng đây là nhiệm vụ của chúng tôi ... "

"Nhất Bác đã giúp chúng tôi phá được xưởng sản xuất ma túy và bắt được một trong những kẻ cầm đầu. Kẻ còn lại đang bỏ trốn, nhưng chúng tôi sẽ sớm bắt được hắn. Tôi muốn anh biết rằng mọi việc Nhất Bác đã làm đều xứng đáng. Có những lúc công lý chỉ có thể thực thi bằng những cách tàn nhẫn như vậy... chúng tôi sẽ không để sự hy sinh của cậu ta là vô ích..."

Tiêu Chiến không thể nghe thấy những lời nói sau đó.

Đương nhiên anh biết, bấy lâu nay anh vẫn tự lừa dối mình. Anh bỏ mặc, anh buông tay, anh không còn yêu em nữa, anh quên mất, anh sắp lấy vợ... Anh nói dối ngày càng nhiều, nhiều đến mức suýt nữa anh cũng tin là sự thật. Nhưng đến thời điểm cuối cùng này, anh không thể lừa dối chính mình nữa, đi đến bước này của ngày hôm nay, anh cũng không thể lừa mình dối người nữa.

Anh cầm sợi dây màu đỏ từ từ khụy xuống, cuộn tròn người, giống như con ong mật bị rút mất đuôi, nước mắt không khống chế được tuôn ra. Phía sau có đồng nghiệp tiến lên muốn đỡ anh dậy nhưng đầu gối yếu ớt, căn bản không đứng được, cổ họng đầu tiên phát ra tiếng nghẹn ngào, ngay sau là tiếng khóc và âm thanh đó không thể ngừng lại được nữa.

Anh biết mình sẽ không bao giờ nhìn thấy đôi mắt đó, không bao giờ tìm thấy nụ cười đó, không bao giờ có thể tùy hứng như một đứa trẻ nằm trong vòng tay đó và sẽ không bao giờ có thể cầm lấy đôi tay đó nữa.

Thì ra còn có chuyện tàn nhẫn hơn cả chia tay, đó là sự chia cắt vĩnh viễn giữa sự sống và cái chết.

Thì ra có số phận còn tuyệt vọng hơn cả bị bỏ rơi, đó là vĩnh viễn mất đi người mình yêu nhất.

Tin tức cho biết một trong những thủ lĩnh của tổ chức buôn lậu ma túy vẫn đang lẩn trốn và cảnh sát đã phát lệnh truy nã trên toàn quốc. Trong chiến dịch truy bắt này, một cảnh sát chìm trẻ tuổi không may hy sinh, để bảo vệ gia đình, cảnh sát quyết định không tiết lộ danh tính của anh ra bên ngoài.

Tiêu Chiến không nhớ rõ thời gian cụ thể, chỉ là một ngày tan tầm về nhà, lại ở cửa trung tâm thương mại thấy được ngôi sao lớn kia.

Partrick vẫn mặc bộ quần áo cũ của nó, đứng ở chỗ nó đã từng ở trước đó, vẫy tay với anh với cùng một động tác vặn vẹo mông buồn cười rồi đột nhiên giơ tấm biển có nội dung: "Cho tôi ôm một cái được không?"

Tiêu Chiến dừng lại một cách khó hiểu, nhìn vài đứa trẻ đi ngang qua thoát khỏi vòng tay cha mẹ, chạy đến và ôm lấy Partrick, quần áo của Partrick mềm mại, và cái ôm trông thật sự ấm áp.

Sau khi bọn trẻ rời đi, Tiêu Chiến vẫn đứng đó. Partrick lại giơ tấm biển lên, lắc lư cơ thể từ bên này sang bên kia, lúng túng xoay người như thể muốn thu hút sự chú ý của anh.

Tiêu Chiến không biết vì sao mình lại đi về hướng ngôi sao lớn đó. Partrick vui vẻ đặt tấm biển gỗ xuống và dang rộng vòng tay chào đón anh.

Anh được cánh tay mềm mại và dày dặn của Partrick nhẹ nhàng ôm lấy.

Thế giới đột nhiên tĩnh lặng chỉ có tiếng gió thì thầm bên tai. Ánh hoàng hôn màu vàng cam chiếu lên họ, bóng những ngôi nhà và bóng cây phản chiếu trên mặt đất, giống như một cảnh quay dài không lời trong một bộ phim. Trong sự an tĩnh này, anh bắt gặp một hơi thở quen thuộc và cảm nhận được nhịp đập của trái tim đang hòa nhịp, hoặc có thể đó chỉ là ảo ảnh, ảo ảnh trong giấc mơ của anh, nhưng anh không thể kiềm chế được.

Như thể người đó chưa bao giờ rời đi.

Như thể cậu ấy luôn ở bên cạnh mình.

Nước mắt lăn dài trên má, Tiêu Chiến dần dần siết chặt vòng tay của mình, và hai sợi dây màu đỏ trên cổ tay phải của anh dịu dàng gắn chặt vào nhau trong ánh hoàng hôn.

Như thể kiếp này đã kết thúc.

Như thể kiếp sau đến sớm.

HOÀN

Chúc mừng sinh nhật Bo Bo 05.08.2023

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro