Nếu như chúng ta chưa từng gặp nhau (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên đường theo đội cứu hộ thủ đô đến vùng thiên tai, Tiêu Chiến dựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi nhưng thật ra anh không ngủ được. Suốt quảng đường đều mưa lớn, điện thoại phụ trách thu thập thông tin khẩn cấp trong đội cứ cách vài giây lại rung lên, đồng nghiệp bên cạnh không ngừng lướt weibo, thỉnh thoảng lại thở dài "Mưa to quá" hay "nhiều người mắc kẹt quá".

Trịnh Châu cùng với khu vực xung quanh tỉnh Hà Nam bị ngập lụt nghiêm trọng. Bệnh viện địa phương cũng bị ảnh hưởng nặng nề. Các bác sĩ, y tá đều đang bận rộn di chuyển bệnh nhân mà trong số những người bị mắc kẹt có người già, phụ nữ mang thai, trẻ sơ sinh, còn có bệnh nhân mắc các bệnh mãn tính cùng nhiều người bị thương. Tình trạng thật sự quá tải.

Cho nên ngay khi biết được tình hình, nhóm bác sĩ của Tiêu Chiến đã đăng ký tham gia hoạt động cứu trợ, hy vọng trong khả năng của họ có thể cung cấp một ít viện trợ y tế cho người dân khu vực thiên tai.

Trên mạng các đại minh tinh cũng bắt đầu quyên tiền. Đồng nghiệp vừa lướt weibo vừa báo cáo tin tức, đột nhiên cảm thán:

" Ơ, Vương Nhất Bác lại đích thân đến."

Một đồng nghiệp nam hỏi:

"Vương Nhất Bác là ai?"

Nữ đồng nghiệp với vẻ mặt không nói nên lời:

"Vương Nhất Bác cậu cũng không biết? Đang là lưu lượng hạng A đó. Gia đình cậu ấy ở Hà Nam. Cậu ta không chỉ quyên góp một triệu nhân dân tệ mà còn theo đội cứu hộ đến vùng thiên tai, hiện tại chuyển fan còn kịp nha."

Đồng nghiệp nam cười nói:

"Đừng diễn nữa."

Chú tài xế lập tức phụ họa:

"Tôi thấy diễn xuất là chính, vừa không biết chữa bệnh lại không biết cứu viện, tới đây có thể làm gì? Hơn nữa ngôi sao đến khẳng định phải mang theo trợ lý mang theo vệ sĩ, cũng không biết rốt cuộc là đang hỗ trợ hay là đang gây thêm phiền phức."

Nữ đồng nghiệp rất không hài lòng mà cùng bọn họ cãi nhau ầm ĩ. Tiêu Chiến híp mắt như đang nghe kịch, anh không theo đuổi ngôi sao, cũng không xem phim truyền hình hoặc chương trình giải trí, bởi vì thật sự không có thời gian.

Anh không biết Vương Nhất Bác, hơn nữa anh không thích suy đoán ác ý về động cơ của người khác, cho nên cũng không cảm thấy đại minh tinh nhiệt tình tham dự cứu viện là vì lấy lòng mọi người.

Sau khi xe buýt tiến vào ranh giới Trịnh Châu, mưa trở nên ngày càng lớn, hai bên đường tất cả đều là nước đọng, trên quốc lộ xe cộ chen chúc, tốc độ tiến lên rõ ràng chậm lại, cuối cùng hoàn toàn bị chặn ở nửa đường, nửa bước cũng di chuyển khó khăn.

Điểm đến đầu tiên của các bác sĩ là một thôn phía dưới huyện Củng Nghĩa, trên tin tức nói toàn bộ thôn bị ngập nặng, cắt nước cắt điện cắt lương thực, có không ít người trong lúc chống lũ bị thương, còn có người già và phụ nữ mang thai tình trạng sức khỏe không tốt cần chăm sóc gấp.

Nhưng dựa theo tốc độ này, bọn họ lúc nào mới có thể vào thôn?

Đội trưởng gọi điện thoại liên hệ với các cơ quan chức năng, được thông báo phía trước đang bị sạt lở, chặn ngang đường cái, mực nước càng dâng cao, ngay cả đi bộ cũng khó, muốn đi qua chỉ có thể ngồi thuyền.

Vì thế cả nhóm nhanh chóng nghĩ biện pháp liên hệ đội vận tải, xem nơi nào có thể mượn được thuyền cao su. Trong lòng mọi người đang như lửa đốt thì đột nhiên có người tới gõ cửa sổ xe.

Đối phương mặc áo gió màu xanh trắng in logo đội cứu trợ Ái Tâm, mặc áo mưa màu đen ở trong hét lên trong cơn mưa lớn:

"Các anh là đội y tế phải không?!

Chú tài xế đáp:

"Phải, phải, chúng tôi đến từ Bắc Kinh, trên xe đều là bác sĩ!"

"Chúng tôi cũng là đội cứu viện đến từ Bắc Kinh!" đối phương nói, "Các anh định đi đâu?"

"Củng Nghĩa."

"Chúng tôi cũng vậy. Nhóm tôi mượn được một chiếc thuyền cao su. Vẫn còn ba chỗ trống. Nhìn thấy chữ thập đỏ trên xe các anh mới đến hỏi, hay là các anh chọn trước ba bác sĩ đi theo chúng tôi?"

Tất nhiên, đội trưởng đã nhanh chóng đồng ý và dựa trên nguyên tắc ưu tiên bệnh nhân, Tiêu Chiến cùng một bác sĩ phẫu thuật khác và một nữ bác sĩ sản khoa đã được chọn làm đội tiên phong. Mang theo dụng cụ y tế tương ứng trên lưng, đầu tiên họ đi bộ hai km trong dòng xe cộ đông đúc, sau đó mới có thể lên thuyền.

Bên kia có hơn chục người, tất cả đều mặc đồng phục, người ngồi bên cạnh Tiêu Chiến đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang, hầu như chỉ lộ ra đôi mắt, nhưng có thể nhận ra anh ta có làn da trắng và còn rất trẻ.

Tuy rằng bọn họ đều đến từ thủ đô nhưng người trên thuyền không có tâm trạng tán gẫu, mọi người nhìn chung đều trầm mặc, thỉnh thoảng kiểm tra tín hiệu điện thoại ngày càng yếu dần.

Bốn phía vây quanh một mảng đại dương mênh mông, thuyền cao su chạy trong nước lũ không nhìn thấy đáy, trên mặt nước trôi nổi ô tô, quần áo, đồ dùng trong nhà cùng với rất nhiều thứ căn bản không nhìn ra là cái gì. Bình thường bảng hiệu quốc lộ cao mấy mét giờ phút này lại có thể với tới.

Sau khi vào thôn, bọn họ có thể thấy nhiều người ngồi trên những nơi cao, kích động vẫy tay với họ. Căn cứ theo địa chỉ trên thông tin cứu hộ, đầu tiên bọn họ đưa nữ bác sĩ đến địa điểm của sản phụ, đội khác cũng sắp xếp hai người đi phát vật tư. Những người còn lại tiếp tục tiến về phía trước. Tiêu Chiến xuống tầng cao nhất của một tòa nhà lớn, nơi tập trung hầu hết những người già trong làng còn có thanh niên trai tráng lúc trước tự phát cứu viện không may bị thương.

Mép thuyền cao su rất trơn, khi Tiêu Chiến bước xuống, anh lảo đảo một chút. Anh còn nghĩ rằng mình sẽ rơi xuống nước nhưng một bàn tay mạnh mẽ phía sau đã kịp thời bắt lấy cánh tay anh. Tiêu Chiến lấy lại thăng bằng, quay đầu nhẹ giọng nói:

"Cám ơn."

Là người trẻ tuổi vừa mới ngồi bên cạnh anh, đối phương cùng anh xuống thuyền, trong mắt không có biểu tình gì.

"Không có gì."

Tìm một chỗ tương đối sạch sẽ trong phòng, Tiêu Chiến đeo găng tay và băng bó vết thương cho những bệnh nhân bị chấn thương trước. Hầu hết họ đều bị vật sắc nhọn ngâm trong nước bùn gây trầy xước trong quá trình cấp cứu, thậm chí có người còn phải khâu lại.

Xử lý ngoại thương xong, Tiêu Chiến tiếp theo đi kiểm tra thân thể cho những người già mắc bệnh mãn tính và phát thuốc cho họ. Trong khoảng thời gian đó, có vài đứa trẻ đã khóc vì sợ hãi, nhưng rất nhanh sau đó đã ngừng khóc. Tiêu Chiến tò mò nhìn sang thì thấy những đứa trẻ đang chăm chú xem một người đang làm trò ảo thuật.

Chính là người thanh niên khi nãy đã giúp anh không bị ngã.

Giữa những ngón tay thon thả của chàng trai trẻ, những chiếc kẹo mút nhiều màu  lần lượt hiện ra, được trao tận tay lũ trẻ để đổi lấy nụ cười của chúng. Cuối cùng chỉ còn một chiếc, chàng thanh niên quay lại, thấy anh cười nên đưa cho anh và bảo:

"Cái này cho anh."

Tiêu Chiến đương nhiên không nhận, tuy rằng trên bao bì là Hải Miên Bảo Bảo anh rất thích, nhưng ở trước mặt người xa lạ cần phải giữ vững hình tượng của một người đàn ông trưởng thành.

"Cho mấy đứa nhỏ đi," anh cười nói, "Tôi gần ba mươi rồi."

"Tôi tám mươi tuổi vẫn còn ăn đồ ngọt." Thanh niên nghiêm túc nói.

"Tám mươi?" Tiêu Chiến không nhịn được cười, "Mười tám còn chưa tới."

Nhưng cuối cùng Tiêu Chiến vẫn đón nhận cây kẹo kia, cùng nhận lấy còn có một chai nước khoáng cùng một ổ bánh mì, đó là đồ cứu trợ mà thanh niên vừa vác vào.

"Trạm kế tiếp các bạn đi đâu?"

Tiêu Chiến vừa uống nước vừa hỏi.

"Cũng là thôn gần đây. "

Thanh niên nói:

"Lát nữa thuyền tới đón, chúng tôi trở về xe lấy thêm đồ cứu trợ mới, đến lúc đó anh đi cùng luôn cho tiện."

"Được, cám ơn cậu. May mắn gặp được mọi người. Tôi sang xử lý vết thương cho vài người kẻo muộn sẽ bị nhiễm trùng."

Thanh niên cười cười tỏ vẻ không có gì. Tiêu Chiến thấy cậu cười, đột nhiên cảm thấy đối phương rất quen mắt, nhưng trong lúc nhất thời lại nghĩ không ra đã gặp ở nơi nào, tùy tiện đi hỏi ngược lại làm cho người ta không thoải mái nên không đề cập đến nữa.

Đợi đến khi trời tối, mãi không thấy ai đến đón, Tiêu Chiến mới nhận được tin nhắn của đội trưởng, nói lối vào có nhà bị sụp, trước khi đội cứu viện xử lý tốt gạch đá bùn nhão, xuồng cao su cũng không vào được.

Thanh niên cũng nhận được tin tức tương tự. Mọi người không có biện pháp, chỉ có thể ra sức trấn an, cũng may vừa mới bổ sung nhu yếu phẩm, dân làng có thể cầm cự thêm vài ngày nữa.

Sau khi nhường chỗ sạch sẽ cho người già trẻ nhỏ ngủ, hai người bọn họ cũng chỉ có thể tựa vào lan can ẩm ướt nghỉ ngơi.

Điện thoại di động không có tín hiệu, weibo của Tiêu Chiến còn dừng lại ở trang mới nhất ban ngày, tin tức nóng hổi lăn đến "Vương Nhất Bác theo đội cứu viện Ái Tâm đi Hà Nam", trên đó có ảnh chụp chung của các tình nguyện viên trước khi xuất phát. Hình ảnh rất nhỏ, không thấy rõ mặt, nhưng đám người kia mặc áo gió màu xanh trắng lại giống như đúc với thanh niên bên cạnh. Anh thấy thanh niên còn chưa ngủ, liền chỉ vào màn hình cười hỏi đối phương:

"Trong đội các ngươi có đại minh tinh à?"

Thanh niên ậm ừ vô cảm, hoàn toàn không có kích động cùng hưng phấn về việc là đồng đội với minh tinh. Xem ra cũng là một người không theo đuổi ngôi sao, Tiêu Chiến nghĩ.

Ngồi mãi cũng chán, anh lại hỏi:

"Cậu Vương Nhất Bác này, có mang theo trợ lý và vệ sĩ không? Có mang theo chuyên gia trang điểm không?"

Người thanh niên cau mày, có chút khó hiểu nói:

"Sao anh lại hỏi vậy?"

"Có người nói ngôi sao đến là để biểu diễn, nhất định phải tuyên truyền rộng rãi một chút, sợ có người không biết."

"Anh cũng nghĩ như vậy à?"

"Không." Tiêu Chiến nghiêm túc nói: "Tôi nghĩ cậu ấy hẳn là thật lòng giúp đỡ người khác."

Thanh niên nhướng mày, giống như bị gợi lên hứng thú.

"Vì cái gì? Anh cũng không phải fan của cậu ta, vì sao tin tưởng cậu ta như vậy?"

Tiêu Chiến kinh ngạc:

"Làm sao cậu biết tôi không phải fan?"

Thanh niên quay đầu lại cười, nửa khuôn mặt hiện ra rõ ràng dưới ngọn đèn chập chờn.

"Anh chắc chắn không phải."

"Được rồi, tôi thật sự không phải fan cậu ấy. Cũng chưa nói tới việc tin hay không, tôi chỉ là không muốn nghĩ xấu người khác."

"Nếu như thật sự cậu ta xấu xa như vậy?"

"Vậy thì đừng nói cho tôi biết" Tiêu Chiến thở dài, "Hãy để tôi có lòng tin về bản chất con người."

Người thanh niên không nói thêm nữa.

Tiêu Chiến quay đầu nhìn lại dòng nước lũ trong màn đêm đen kịt, phát hiện mực nước so với lúc mới đến đã dâng lên rất nhiều, nhưng mưa lớn rõ ràng đã tạnh. Đang lo lắng, liền nhìn thấy cách đó không xa có một vật đen kịt trôi nổi trong nước, hình như còn đang cử động. Anh bị cận thị, không đeo kính sẽ nhìn không rõ, vội vàng vỗ vỗ người bên cạnh:

"Này, nhìn kìa. Đó là gì vậy? Cái vật màu đen ấy."

Thanh niên dùng đèn pin chiếu một cái, đột nhiên nở nụ cười

"Là một con chó nhỏ màu đen."

Cậu dùng ánh đèn dẫn đường, chó nhỏ rất nhanh bơi tới, bám ở bên ngoài lan can sủa inh nỏi, thanh niên đưa đèn pin cho anh.

"Tôi qua đó ôm nó vào."

Bên ngoài lan can chỉ có không gian rất hẹp để đặt chân, không cẩn thận sẽ rơi xuống nước nhưng trước mắt cũng không có vật gì khác có thể vớt chó con lên, Tiêu Chiến chỉ có thể ở bên trong đỡ cánh tay thanh niên, chờ cậu hoàn toàn trèo ra ngoài, lại ngồi xổm xuống ôm eo cậu phòng ngừa cậu rơi xuống nước, hai người chung sức hợp tác một lúc mới cứu được chú chó con lên.

Quả trứng nhỏ ướt sũng run lẩy bẩy, không biết đã ngâm trong nước bao lâu.
Tiêu Chiến đem nó cẩn thận kiểm tra một lần, thầm cảm thấy may mắn.

"Hoàn hảo, không bị thương, là một cô bé nha."

Sau đó anh liền kéo áo khoác đem nó ôm vào trong ngực, cố gắng dùng nhiệt độ cơ thể của mình cho nó một chút ấm áp.

"Thật là một cô bé đáng thương." Tiêu Chiến lẩm bẩm, "Hẳn là có nhiều bạn của em đều không còn nhà để về nữa...?"

"Hiện giờ thật sự hết cách, điều kiện có hạn chỉ có thể cứu người trước."

Thanh niên nói xong, đem nước khoáng đổ vào lòng bàn tay đút cho chó con uống vài ngụm, sau đó xé nửa miếng bánh mì đút cho nó. Chó con ăn như hổ đói, ăn no liền làm ổ trong lòng Tiêu Chiến bắt đầu ngủ gà ngủ gật, không bao lâu liền ngủ thiếp đi.

"Không biết gần đây có trung tâm cứu hộ động vật hay không..."

Tiêu Chiến tự nhủ:

"Nếu không, tôi sẽ đưa nó về Bắc Kinh. Nhưng tôi bận quá, không thể dắt nó đi dạo được, cậu thì sao?" Tiêu Chiến hỏi: "Cậu có thể nhận nuôi nó không?"

Người thanh niên lộ vẻ khó xử.

"Một năm tôi không ở nhà mấy ngày."

"Cậu làm nghề gì vậy?"

Người thanh niên dừng một chút, rồi bình tĩnh trả lời:

"Công nhân chuyển gạch ở công trường".

"Ồ." Tiêu Chiến lập tức hiểu ra, "Thảo nào cậu không ở nhà, bình thường đều ở công trường sao?"

"Ừm."

"Vậy thật sự không thể nuôi chó. Hay là tôi mang theo nó đi vậy. "Tiếu Chiến sờ sờ đầu chó nhỏ, ôn nhu an ủi: " Đừng sợ A Tiểu đáng thương, anh sẽ không bỏ lại em."

Sáng sớm hôm sau, mọi người vô cùng ngạc nhiên khi thấy mực nước đã giảm đi một chút, mây đen tụ tập trên đầu nhiều ngày đã bị ánh nắng xua tan. Cùng với những chiếc thuyền cao su là đội cứu hộ của những người lính nhân dân. Hai người họ đã giúp lính cứu hộ chuyển từng người một lên thuyền, sau đó mang chú chó nhỏ trở về điểm tập kết.

Ban đầu mọi thứ đều bình thường, nhưng trên đường đi, một đồng nghiệp từ đội đối phương đột nhiên hỏi:

"Nhất Bác, tối qua các cậu thế nào?"

Tiêu Chiến đột nhiên ngẩng đầu lên, và chàng trai trẻ cũng đang nhìn anh, ánh mắt cậu né tránh một cách khó hiểu.

"Cũng được, không có chuyện gì."

"Vậy thì tốt, tôi cũng cảm thấy ở nơi này không có chụp lén và fan cuồng."

Chàng trai chỉ mỉm cười, nhưng Tiêu Chiến đã nhìn đi chỗ khác.

Hóa ra cậu ấy là Vương Nhất Bác, đại minh tinh mà mọi người nhắc đến.

Tiêu Chiến tự trách mình vừa ngốc vừa khờ, thật sự tin tưởng đối phương ở công trường chuyển gạch, cậu ta trắng như vậy, da mịn thịt mềm, làm sao giống như người làm việc nặng?

Tiêu Chiến trong lòng nơm nớp lo sợ nghĩ, cũng may hôm qua anh không có nói xấu cậu ta nếu không sẽ xảy ra một màn đại họa diệt thân.

Con đường vẫn chưa thông, nhưng đội trưởng đã mượn đủ thuyền, Tiêu Chiến sẽ cùng đội đi đến những ngôi làng khác, còn đội cứu hộ Ái Tâm sẽ đi theo một hướng khác. Mọi người cảm ơn nhau và chào tạm biệt.

Người thanh niên trước khi chia tay đã đến bên anh và hỏi: "Có thể thêm WeChat không?"

Tiêu Chiến rất kinh ngạc, anh vốn tưởng rằng người nổi tiếng sẽ để ý chuyện riêng tư hơn người thường, nhưng dù thế nào, anh cũng không muốn dính líu quá nhiều đến người của công chúng.

"Không cần." Anh nói "Trong khoảng thời gian này nếu cần giúp đỡ, có thể gọi điện thoại cho đội của chúng tôi, số điện thoại được in trên xe."

Thanh niên thể hiện vẻ mặt bất đắc dĩ, chỉ thấp giọng nói:

"Tôi không phải cố ý giấu anh"

"Hiểu, hiểu, hiểu!" Tiêu Chiến vội vàng giải thích: "Tôi cũng không trách cậu."

"Vậy tại sao không thể thêm WeChat?"

Người thanh niên chỉ vào con chó đen trong ngực nói:

"Nó là do tôi cứu lên, tôi thật sự muốn theo dõi tình trạng của nó cũng không quá đáng chứ?"

Tiêu Chiến trở nên lúng túng.

"Tôi sẽ không ngược đãi nó!"

"Nó mà có WeChat, tôi liền trực tiếp thêm vào, sẽ không làm phiền đến anh nhưng nó không có, thật sự đáng tiếc."

Thanh niên nói với hai mắt sáng lấp lánh đầy tinh nghịch.

Tiêu Chiến còn chưa kịp nói chuyện, quả trứng đen trong lòng đã phát ra một tiếng thút thít, thanh niên lập tức nói ngay.

"Anh nghe này, nó bảo tôi nói đúng."

Đường đường là một đại minh tinh, giữa ban ngày ban mặt ăn vạ có thể được sao?

Tiêu Chiến không nói nên lời, đành phải lấy điện thoại di động ra bảo đối phương quét mã QR, sau đó đích thân chuyển tin kết bạn, người thanh niên hài lòng cười nói:

"Cảm ơn bác sĩ Tiêu. "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro