Nếu như chúng ta chưa từng gặp nhau (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau hai ngày chạy không ngừng ở Trịnh Châu, Tiêu Chiến và đội ngũ bác sĩ đã vội vã đến Tân Hương, nơi thiên tai xảy ra nghiêm trọng nhất do đó thời gian ngồi thuyền so với ngồi xe còn nhiều hơn.

Trên đường đi, anh gặp rất nhiều đội cứu hỏa và đoàn cứu trợ. Từ những người lính đến các tình nguyện viên ai nấy cũng lấm lem bùn đất.

Tiêu Chiến nhìn thấy hai nhân viên cứu hỏa, mỗi người đỡ một đứa bé trên vai, hộ tống chúng ra ngoài trong dòng nước ngập đến thắt lưng, còn có người trên lưng cõng chó lông vàng, trong lòng ôm đứa trẻ, cả một người bẩn thỉu như vậy nhưng lại khiến người khác ấm lòng.

Tiêu Chiến cảm thấy cho dù thiên tai vô tình cỡ nào, trong cuộc sống đều có một phần ôn nhu có thể tồn lại, cho dù trong bản tính con người có bao nhiêu phần ti tiện đều không thể cản được phần tốt đẹp được lưu truyền.

Tiêu Chiến vốn là người sạch sẽ, thậm chí ghiền sạch sẽ, một ngày không tắm rửa là cả người khó chịu. Hiện tại đang ở trong khu vực thiên tai, đừng nói tắm rửa, ngay cả tìm một nơi nghỉ ngơi sạch sẽ cũng phải xem ăn ở của mình. May mắn Tiêu Chiến cũng không kịp ghét bỏ bản thân mình bẩn, mỗi ngày bôn ba mười mấy tiếng, tùy tiện dựa vào đâu cũng có thể ngủ ngon.

Quả trứng nhỏ luôn ở bên cạnh anh, ngoan ngoãn nghe lời, lúc đói chỉ sủa vài tiếng. Tiêu Chiến cho nó uống nước khoáng và ăn xúc xích, đợi khi về Bắc Kinh sẽ bổ sung dinh dưỡng cho nó. Anh cũng đã liên lạc với mấy điểm cứu trợ động vật, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, anh vẫn không yên tâm mà giữ Hắc Đản lại. Dù sao nó cũng là chó được đại minh tinh đích thân cứu, hơn nữa đại minh tinh còn thêm wechat của anh. Lỡ như sau đó cậu ta hỏi đến, mắc công cho là Tiêu Chiến không có tình người. Cuối cùng Tiêu Chiến dứt khoát mang nó theo.

Bất quá từ lần chia tay trước, đại minh tinh cũng không một lần liên lạc với anh. Có lẽ cậu ấy luôn ở trong khu vực có tín hiệu kém, cũng có thể đã quên chuyện này. Tiêu Chiến nghĩ, minh tinh mà, đế giày đều đặc biệt sạch sẽ bởi vì rất ít khi giẫm trên mặt đất, thỉnh thoảng đáp xuống phàm trần, nhưng cuối cùng vẫn sẽ trở về hành tinh của họ.

Sau khi ở lại Tân Hương ba ngày, Tiêu Chiến cùng cả đội đến Hạc Bích chăm sóc trẻ em bị thiểu năng. Một nửa tầng một bị ngập, gây ô nhiễm thức ăn và nước uống. Nhiều trẻ em uống nước bẩn đã bị nôn mửa và tiêu chảy. Tiêu Chiến và đồng nghiệp đã tiêm và cho các em uống thuốc, trong lúc đó có đội vận tải tới phát đồ hóa ra lại là đội áo gió xanh trắng.

Anh nhìn Vương Nhất Bác ôm ba thùng nước đi vào, vẫn đội mũ lưỡi trai và khẩu trang như cũ, quần đen từ đầu gối đi xuống đã biến thành màu vàng đất, có thể tưởng tượng được đã đi trong nước bùn bao lâu. Ở phía sau, lưng của thanh niên rất thẳng, giống như một gốc cây dương liễu xanh biếc cao ngất. Lúc này cậu cũng nhìn thấy anh, nhưng hai bên chỉ gật đầu, tiếp tục ai lo việc nấy. Sau đó Tiếu Chiến xong việc trước, liền chủ động đề nghị:

"Để tôi giúp các cậu."

"Không cần," người thanh niên nói, "anh cứ nghỉ ngơi đi."

"Này!" Tiêu Chiến tức giận chống nạnh: "Tôi rất khỏe được chứ!"

Thanh niên không biết vì sao cười rất vui vẻ, một lúc sau mới giải thích:

"Không nói anh yếu chỉ là cảm thấy bàn tay bác sĩ không nên làm những việc này."

Hắc Đản còn nhớ rõ Vương Nhất Bác, nhiệt tình chạy tới, chân sau đạp một cái, chân trước liền bám vào trên quần thanh niên bắt đầu vẫy đuôi. Vương Nhất Bác đưa tay sờ sờ đầu nó, đút cho nó một cây xúc xích ngô, Hắc Đản liền ngậm lấy chạy qua một bên gặm.

"Anh còn mang theo nó à? "Thanh niên hỏi:" Không tìm được điểm thu nhận sao?"

"Tôi cảm thấy không an tâm khi giao nó cho người khác. Thiên tai ở khắp nơi, mọi người còn không thể tự bảo vệ mình, chắc chắn không có thời gian để chăm sóc nó. Tốt hơn tôi nên tự mình mang nó về cho người dân khu vực gặp nạn bớt chút phiền toái. Đúng rồi," Tiêu Chiến nói," Nó có tên, cậu có thể gọi nó là Hắc Đản."

Vương Nhất Bác không nói nên lời, "Tên quê như vậy?"

"Cậu không biết à? Tên càng quê càng dễ nuôi."

Người thanh niên mỉm cười và lắc đầu, như thể cậu ta không thể làm gì được.

Có thể là bệnh nghề nghiệp, Tiêu Chiến lần đầu tiên dùng ánh mắt sắc bén chú ý tới vết thương nhỏ trên mu bàn tay đại minh tinh, anh mở hộp thuốc ra và nói:

"Lại đây tôi giúp cậu xử lý một chút."

Người thanh niên cũng không để ý lắm, "Không cần, đã tốt rồi.."

"Mắt thường cảm thấy tốt rồi, chưa chắc là tốt thật. Nếu như là bình thường thì thôi, hiện tại phải tiếp xúc với nước lũ, bên trong có rất nhiều vi khuẩn, nhiễm trùng sẽ rất phiền toái, vẫn là cẩn thận một chút thì tốt hơn."

Anh nói đến đây, liền kéo tay thanh niên qua, trước tiên dùng cồn khử trùng gần miệng vết thương, sau đó dán băng dính chống nước, cuối cùng kiểm tra cẩn thận hai cánh tay người ta một lần, xác định không có nhiều vết thương lộ ra mới buông xuống. Tiêu Chiến hoàn toàn đã quên một loạt hành động này của mình trong mắt đối phương rất dễ bị nghi ngờ là cưỡng bức tiếp xúc thân thể với một ngôi sao lớn.

"Sao cậu không đi giày ống cao?", anh chỉ vào đôi giày cao su bình thường của cậu và nói: "Ngâm chân trong nước bẩn trong thời gian dài cũng có thể gây ra các loại bệnh về da."

"Đôi giày trước tặng cho người lính cứu nạn mà tôi đã gặp, họ cần nó hơn. Tôi sẽ không ở đây lâu nên không sao cả."

"Vậy chân cậu có vết thương không? Cởi giày ra tôi kiểm tra một chút."

"Không có, thật sự không có việc gì." Thanh niên vội vàng nói: "Anh đi chăm sóc bọn nhỏ đi."

"Cậu cũng là trẻ con mà, đừng xấu hổ." Tiếu Chiến cười nói.

Vốn dĩ biểu tình của Vương Nhất Bác rất bình thường, bị anh nói như vậy ngược lại có chút xấu hổ. Mà Tiêu Chiến lúc này mới ý thức được thân phận đặc thù của đối phương, chính mình vừa mới vượt qua ranh giới, không bị đánh ngay tại chỗ là phải cảm tạ giáo dưỡng tốt đẹp của người thanh niên ấy. Vì vậy anh cũng không nài nỉ nữa, ngược lại từ trong tủ thuốc lấy ra một lọ thuốc mỡ cùng một lọ thuốc xịt, đưa nó cho cậu và nói:

"Vậy thì tự làm đi. Thuốc xịt có thể ngăn ngừa nhiễm nấm, và khi phát ban xuất hiện, sử dụng thuốc mỡ có thể làm giảm các triệu chứng."

Thanh niên chỉ cầm bình xịt: "Cái này là được. Trong đội chúng tôi cũng có bác sĩ mang theo ít thuốc, xảy ra vấn đề tôi tìm bọn họ là được."

Các bác sĩ tiếp tục kiểm tra tất cả trẻ em, bảo đảm chúng không có tình huống khẩn cấp cần nhập viện mới thu dọn đồ đạc định rời đi. Lúc này Tiêu Chiến không nhìn thấy bóng dáng của Vương Nhất Bác, thuyền nhỏ của đội cứu viện Ái Tâm còn dừng ở bên ngoài, thanh niên hẳn là mang vật tư lên lầu. Anh do dự có nên đi lên chào hỏi cậu hay không, cẩn thận ngẫm lại, lại cảm thấy mình quan tâm quá mức, bọn họ chỉ là tình cờ gặp nhau, thậm chí còn không phải bạn bè.

Đội ngũ y tế đã bôn ba ở Hạc Bích hai ngày, một đội mới từ Bắc Kinh đến đã sẵn sàng tiếp quản. Tiêu Chiến cho rằng mình còn có thể tiếp tục công việc cứu trợ, nhưng bệnh viện thủ đô cũng không tiện rời đi quá lâu, dù sao trong tay anh còn có bệnh nhân của mình, thật không tốt khi luôn nhờ vả đồng nghiệp, vì thế Tiếu Chiến theo đội trở lại Bắc Kinh.

Theo tin tức, đội cứu hộ Ái Tâm của Vương Nhất Bác đã phân phát hàng nghìn hộp đồ tiếp tế ở ba thành phố, hầu hết trong số đó là do những người trẻ tuổi quyên góp. Vẫn có nhiều cư dân mạng đặt câu hỏi về mục đích thực sự chuyến đi của cậu, cho rằng cậu đang thổi phồng mọi chuyện, tự mình lăng xê, lấy lòng mọi người.

Tiêu Chiến không quan tâm đến điều này vì luôn có anh hùng bàn phím ngồi nhà rãnh rổi "ăn dưa" và lướt mạng, đi công kích những người lội bùn đi phát đồ tiếp tế cho người dân vùng thiên tai. Cho dù họ không góp một xu hay công sức nào lại phê phán những người quyên tiền là keo kiệt hoặc chỉ là khoe mẽ. Bọn họ không ngại suy đoán người khác với đủ thứ ác ý, nhưng thực ra họ rất đáng thương, xấu xa sẽ khiến người ta trở nên cay nghiệt, họ không chịu tiếp nhận lòng tốt xung quanh, phạm vô số khẩu nghiệp làm để tự hủy hoại phước báo của mình.

Tiêu Chiến nghĩ rằng họ mới là kẻ đáng thương.

Hắc Đản được anh đưa đến bệnh viện thú y để kiểm tra tỉ mỉ hơn, quả nhiên phát hiện có chút viêm nhiễm. Có thể là trên đường chạy nạn bé con đã uống phải nước bị ô nhiễm, may mắn là vấn đề này không nghiêm trọng, uống thuốc sẽ mau chóng khỏi.

Vài ngày sau, lần đầu tiên Vương Nhất Bác gửi wechat tới hỏi thăm lúc này Hắc Đản đã khỏi hẳn, mỗi ngày đều ăn uống vui vẻ. Thanh niên hỏi:

"Anh nuôi nó có tiện không?

"Ngoại trừ sáng sớm sáu giờ phải rời giường mang ẻm xuống lầu đi vệ sinh thì không có gì bất tiện. " Tiếu Chiến đáp.

Vương Nhất Bác trả lời với một nụ cười thật tươi, rồi hỏi tiếp: "Tôi có thể xem video không?"

Tiêu Chiến rất nhanh thực hiện một cuộc gọi video, hướng máy ảnh về phía Hắc Đản và nói: "Nào tiểu cô nương, nói xin chào."

Hắc Đản vẫn nhớ Vương Nhất Bác, nhìn màn hình kêu hai tiếng rồi nằm xuống lăn một vòng.

Chàng trai trẻ mỉm cười với tâm trạng vui vẻ.

"Chúc mừng bác sĩ Tiêu lên chức baba!"

"Đừng chúc mừng tôi, cậu đã cứu nó mà." Tiêu Chiến sắc sảo trả lời: "Nhưng cậu còn trẻ như vậy, không thích hợp để làm baba, làm anh trai thì tốt hơn. Tiêu cô nương, mau chào hỏi anh trai ngôi sao của con đi."

Quả trứng đen vươn móng vuốt về phía màn hình một cách thân thiện.

Người thanh niên cười to.

"Anh là cha nó, tôi là anh trai của nó. Anh có nghĩ mối quan hệ này có chút bất ổn không?"

"Ổn mà. Thật sự rất ổn. Cậu cũng như Hắc Đản gọi tôi là baba, tôi gọi cậu là con trai. Vừa vặn hợp lý."

Đầu dây bên kia cười ra tiếng ngỗng kêu, Hắc Đản lại chui vào trong lòng Tiếu Chiến làm nũng, Tiếu Chiến vừa đùa với nó vừa xoay ống kính lại, lúc này mới nhìn thấy bộ dạng hôm nay của Vương Nhất Bác.

Thanh niên ngồi đó với khuôn mặt trang điểm, tóc được tạo hình, tóc trên trán tết thành bím nhỏ, đuôi tóc nhuộm thành màu lam, càng lộ ra vẻ mặt thanh tuấn nhưng xa cách, hoàn toàn khác với cậu bé hàng xóm khi bọn họ gặp nhau ở Trịnh Châu, nhưng thanh niên lại đang cười, cho nên cảm giác thân thiết đáng yêu cùng khoảng cách cao lãnh ở trên mặt cậu hình thành một loại tương phản kỳ lạ.

"Cậu đang làm việc sao?"

"Tôi đang ghi hình một chương trình hip-hop."

"Vất vả rồi, muộn như vậy còn chưa tan làm."

Người thanh niên cười nói: "Nói đúng hơn là còn chưa đi làm."

Ban đầu Tiêu Chiến rất ngạc nhiên, nhưng khi giao tiếp nhiều hơn với Vương Nhất Bác, anh dần hiểu rằng làm việc vào ban đêm hoàn toàn là thói quen bình thường của một ngôi sao lớn, và nó thậm chí không phải là sự đảo ngược của ngày và đêm. Bởi vì ban ngày Vương Nhất Bác cũng không có thời gian ngủ, công việc bề bộn mệt chết đi được, có đôi khi bên này vừa cùng anh trò chuyện hai câu, bên kia đã bị đạo diễn gọi đi. Mà Vương Nhất Bác cũng thật sự thích Hắn Đản, mỗi ngày đều muốn gọi video nhìn nó một lát, còn cưng chiều gọi nó là "Công chúa".

Tiêu Chiến vẫn không để ý đến giới giải trí, trong thâm tâm dường như đã quên mất thân phận đặc biệt của Vương Nhất Bác, hoặc có lẽ anh chỉ coi thanh niên là người bình thường. Cho đến một ngày nào đó của hai tháng sau, Tiêu Chiến nghe được hai y tá trẻ trong khoa bàn tán xôn xao và một trong số họ, một người hâm mộ trung thành của Vương Nhất Bác, buồn bã và tức giận nói: "Con trai chị tuyệt đối đang yêu đương."

Một người khác hỏi: "Chị có thấy điều đó không?"

"Chị chỉ thấy rằng gần đây cậu ấy rất bất thường! Trước đây, khi cậu ấy ở phim trường thường sẽ trượt ván hoặc nghịch điện thoại di động trong giờ nghỉ. Cậu ấy cũng chỉ cầm điện để chơi game. Nhìn vào ảnh chụp gần đây đều là đang tán gẫu WeChat, trên mặt lộ ra nụ cười ngốc nghếch.

" Đây mà không phải đang hẹn hò, chị lập tức chuyển đến khoa hậu môn trực tràng!"

"Mà với ai? Tại sao không có tin tức gì cả?"

Cô y tá cắn một miếng bánh quy thành từng mảnh, giọng nói không kiềm được tức giận: "Lão nương muốn xem đó là hồ ly tinh phương nào, nhất định chị sẽ xé xác cô ta!"

Tiếu Chiến nghe thân thỏ chấn động, cúi đầu nhanh chóng quay trở lại văn phòng để lánh nạn, ngồi xuống ước chừng năm phút mới kịp phản ứng, minh tinh lạnh lùng cùng mình có quan hệ gì? Anh cũng không phải hồ ly tinh kia tại sao phải chột dạ?!

Sau khi lũ rút đi, người dân vùng thiên tai bước vào giai đoạn xây dựng lại. Sau đó Vương Nhất Bác lại đi Trịnh Châu một lần nữa vì công việc, chụp rất nhiều ảnh địa phương chia sẻ cho anh. Trên mạng thỉnh thoảng đem tin đồn thanh niên đến khu vực thiên tai tham gia cứu viện ra xào cơm nguội, Tiêu Chiến đã an ủi cậu ấy một lần, Vương Nhất Bác lại chẳng hề để ý, "Tôi cũng không phải vì những người đó mà đi, mặc kệ bọn họ nói cái gì." Thanh niên gửi một tấm hình cho anh "Tôi đi vì những người này."

Trên ảnh là một nhà năm sáu người già trẻ nhỏ ở điểm cứu trợ vẫy tay tạm biệt ống kính, giống như là ảnh chụp màn hình video, hình ảnh không đủ rõ ràng, nhưng vẫn nhìn ra được bọn họ đều đang cười, ống quần cuộn cao, cả người lấm lem, tóc tán loạn nhưng trên mặt lại mang theo nụ cười sạch sẽ thuần khiết.

Tiêu Chiến có thể khẳng định bọn họ nhất định không biết đại minh tinh Vương Nhất Bác dưới ánh đèn sân khấu. Họ thậm chí không biết tên của những người đã giúp đỡ họ, nhưng họ sẽ nhớ đôi mắt đó và sẽ nhớ rất lâu. Họ sẽ nhớ rằng trên hành tinh trần tục này, họ đã được các thiên thần tặng đôi cánh để vượt qua lũ lụt và khi rời đi đã để lại một viên kẹo trong lòng bàn tay của họ.

Tiếu Chiến không hiểu sao mắt lại cay cay vì thế nghiêm túc gửi cho đối phương một đoạn văn.

"Cậu không để ý là tốt rồi, nhưng tôi vẫn muốn nói cho cậu biết. Cậu đặc biệt tốt. Vương Nhất Bác là một đứa trẻ đặc biệt tốt, đáng được rất nhiều, rất nhiều người yêu thích."

Dòng chữ "Người bên kia đang gõ..." luôn hiển thị trên đầu cửa sổ chat nhưng rất lâu sau, chàng trai mới đáp lại bằng một emoji đáng yêu.

"Cám ơn anh." Người thanh niên nói: "Bác sĩ Tiêu cũng rất tốt."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro