Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác đứng đợi ở cửa ra của sân bay quốc nội, liếc qua đám đông đã nhìn thấy Tiêu Chiến. Thiếu niên với khuôn mặt lạnh lùng lập tức nhếch lên hai má sữa cười rất ngọt ngào.

Thị lực của Tiêu Chiến không tốt bằng hắn, nhưng chỉ cần nhìn vào cái bóng lờ mờ là có thể biết đâu là đứa nhỏ nhà mình. Vương Nhất Bác trời sinh tuấn tú, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo, khung xương lớn, bả vai rộng. Từ nhỏ Tiêu Chiến cũng rất chú ý đến tư thế đọc sách viết chữ của hắn, duy trì hình dáng cơ thể đặc biệt tốt, đứng ở nơi nào cũng thẳng tắp, vững chãi như một gốc cây.

Tiêu Chiến nhớ rõ mỗi lần nhìn thấy ảnh chụp chung của lớp hoặc đại hội thể dục thể thao, trong đồng phục học sinh xanh trắng, Vương Nhất Bác luôn là người có tinh thần nhất, trong lòng anh cũng đặc biệt tự hào.

Anh nhận lấy đồ uống lạnh Vương Nhất Bác đưa tới, rất tự nhiên uống một ngụm.

Trợ lý Eva đi theo phía sau vẻ mặt kinh ngạc. Ly lớn màu đỏ kia chính là raspberry black currant ư?

Tiêu Chiến không phải chỉ uống cà phê đen nguyên chất sao? Cho dù ra ngoài chơi, anh cũng bảo cô mua Americano, thứ nước uống cũng như anh, điềm tĩnh và có chút đắng.

Tiêu Chiến cầm lấy ly nước màu đậm, quay lại nói với cô: "Mấy ngày nay em vất vả rồi, trở về nghỉ ngơi đi."

"Vâng, đây là xe sẽ đến đón anh. " Eva gửi cho Tiêu Chiến ảnh chiếc xe đưa đón mà cô đã sắp xếp từ trước, sau đó xoay người đi tìm thang máy, bạn trai cô đang ở bãi xe chờ cô. Đi được vài bước, Eva không tự chủ được lại nhìn về phía hai người họ. Gò má Vương Nhất Bác phồng lên, đang vui vẻ nói cái gì đó. Tiêu Chiến chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng quay mặt lại mỉm cười, trên gương mặt họ là hai vẻ đẹp tương phản.

Eva không tiếp xúc nhiều với Vương Nhất Bác, chỉ gặp gỡ vài lần. Trong ấn tượng của cô, đứa trẻ đó cũng giống Tiêu Chiến, không thích cười lắm, dường như họ có một thế giới nhỏ bé chỉ thuộc về hai người họ, và họ chỉ cười khi ở cạnh nhau, bày ra dáng vẻ hoàn toàn khác.

"Trời nóng thế này đừng đến đón chú." Tiêu Chiến đau lòng nói. Vương Nhất Bác chưa đủ 18 tuổi, chưa có bằng lái xe, mỗi lần ra sân bay đều đợi anh ra ngoài, sau đó cùng anh về nhà. 

"Nhưng cháu muốn sớm gặp lại chú." Vương Nhất Bác lần nào cũng nói như vậy.

Thời điểm cuối cấp nhiều bài tập, nhưng hễ không rơi vào tiết học, Vương Nhất Bác nhất định sẽ đến sân bay đón Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác chỉ cần làm nũng, Tiêu Chiến liền hết cách với hắn, mỉm cười như đầu hàng, lâu như vậy cũng thành thói quen.

Ly raspberry black currant trong tay đã uống được một phần ba. Tiêu Chiến vốn chỉ uống cà phê đen, có một lần dẫn đứa nhỏ đi xem phim, bị Vương Nhất Bác dỗ uống. Lúc ấy Tiêu Chiến nhìn ly nước kia, giống như loại huyết tương trong phim ma cà rồng thích uống, mặt anh do dự uống một ngụm nhỏ, nháy mắt lại uống thêm một ngụm, từ đó về sau liền yêu thích mùi vị chua ngọt lành lạnh này.

Kỳ thực Vương Nhất Bác từ lâu đã phát hiện Tiêu Chiến ăn không ngon, nhưng lại rất thích đồ ngọt. Thỉnh thoảng hắn sẽ mua một ít đồ ngọt và đồ ăn nhẹ về nhà, dần dần cũng đoán ra khẩu vị của chú mình - thích ngọt không thích ngấy, thích nhất các loại bánh mì nhỏ, nướng cho đến khi vàng nhạt là ngon nhất.

Tiêu Chiến có lần ăn liền 5 cái, nếu không có Vương Nhất Bác "tỉ mỉ khai phá", anh cũng không biết mình thích ngọt như vậy.

Bình thường khẩu vị của con người sẽ hình thành từ thời thơ ấu. Có rất nhiều người sẽ cả đời hoài niệm hương vị ăn qua khi còn bé. Tuổi thơ của anh gần như xám xịt, từ khi bắt đầu nhớ chuyện đã sống cùng bà ngoại, bản chất bị đè nén quá lâu, không thể biểu đạt thích hay không thích, ăn cái gì nói cái gì đều bị yêu cầu nghiêm khắc. Đồ ngọt bị cho là nguyên nhân gây sâu răng và béo phì, do đó anh chưa bao giờ được cho kẹo và chocolate.

Tiêu Chiến không chỉ yêu đồ ngọt, lúc rãnh rỗi thỉnh thoảng sẽ làm một chút.

Ví dụ như hàng năm vào ngày sinh nhật của Vương Nhất Bác, anh sẽ tự tay làm một chiếc bánh kem. Ruột bánh mềm, đặc biệt bọc trong lớp kem trắng, chính giữa bánh có viết một con số với mứt đào. Nó không cầu kỳ như bánh ở tiệm nhưng Vương Nhất Bác vô cùng thích, phải cầm chụp rất nhiều ảnh mới chịu ăn.

Sinh nhật năm nay khác với những năm trước. Năm nay Vương Nhất Bác tròn 18 tuổi, cũng sắp trở thành sinh viên đại học, Tiêu Chiến đã liên hệ với một hướng dẫn viên tư nhân giỏi từ trước, để cho Vương Nhất Bác tùy chỉnh một số lộ trình, làm chuyến du lịch tốt nghiệp của hắn.

Tuy nhiên Vương Nhất Bác nói sinh nhật vẫn muốn ở trong nhà bọn họ, giống như hàng năm ăn bánh ngọt Tiêu Chiến làm, khiến cho chú hắn vừa vui mừng vừa ấm áp.

Tiêu Chiến mặc một chiếc tạp dề màu be nhạt, tay áo sơ mi xắn lên đến cẳng tay, một tay cầm túi bắt kem, phủ kem theo vòng tròn lên bánh, sau đó kiên nhẫn dùng dao cạo vuốt phẳng từng chút một. Kem tràn ra dính đầy đầu ngón tay, anh đưa ngón tay đặt vào trong miệng liếm sạch, hài lòng mỉm cười, vị ngọt vừa phải.

Vương Nhất Bác thay quần áo ra khỏi phòng ngủ, nhìn thấy bóng lưng Tiêu Chiến đang bận rộn trong bếp, chiếc tạp dề được thắt nút ngẫu nhiên quanh eo, giống như một dải ruy băng buộc quà.

Trên bàn đã bày xong món ăn Vương Nhất Bác thích.

Chàng trai bước đến, quả thật muốn vòng tay ôm lấy anh và hôn anh thật nồng nàn, nhưng hắn nhanh chóng đè nén xúc động, chỉ tựa cằm lên vai Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến vẫn đang chuyên tâm bôi kem, hơi thở ấm áp phả vào một bên cổ, anh mỉm cười nghiêng cổ một cái: "Ngồi xuống đợi chú, sẽ xong ngay đây."

Anh nhặt một túi bắt kem khác chứa đầy mứt đào, trang trọng viết số "18" vào giữa lớp kem trắng, sau đó cắm một ngọn nến vào và thắp sáng, thế là một chiếc bánh sinh nhật đã sẵn sàng.

Tiêu Chiến cầm chiếc bánh bằng cả hai tay, đặt nó vào giữa bàn ăn, ngồi đối diện với Vương Nhất Bác, chớp chớp đôi mắt sáng rực dưới ánh nến, hắng giọng một cái, bắt đầu hát Chúc mừng sinh nhật.

Anh vỗ nhẹ tay, giọng nói tràn đầy dịu dàng, "Happy birthday to you...happy birthday to you...happy birthday to Yibo..."

Tiêu Chiến nhìn ánh nến trên bánh kem còn Vương Nhất Bác nhìn anh, bắt đầu từ năm 12 tuổi đến nay, Tiêu Chiến đã cùng hắn trải qua sinh nhật lần thứ 7.

"Mau ước đi." Tiêu Chiến tràn đầy ý cười.

Vương Nhất Bác chắp hai tay lại, đan các ngón tay vào nhau.

Nguyện vọng mỗi năm đều giống nhau, hắn yên lặng ước nguyện từ đáy lòng, sau đó mở mắt, thổi tắt nến.

Đôi mắt ngước lên trong veo: "Cháu 18 tuổi rồi, hôm nay có thể uống một chút rượu không?"

Tiêu Chiến nghĩ đứa trẻ này đã lớn thật rồi, đã có thể làm những việc của người lớn, uống chút rượu cũng không sao. Anh cũng rất thích uống rượu, "Được rồi, hôm nay chúng ta uống một chút." Anh lập tức đứng dậy, đi đến tủ rượu cầm một chai vang đỏ, một loại rượu Burgundy nổi tiếng, vốn là báu vật của anh, và nó phù hợp với các món ăn ngày hôm nay.

Con dao cá ngựa được giữ trong ngón tay mảnh khảnh của Tiêu Chiến, động tác uyển chuyển, lông mi hơi cụp xuống nhìn chằm chằm vào miệng chai, từng chút một cạy ra chiếc nút chai màu nâu nhạt.

Mỗi khi Tiêu Chiến chăm chú làm việc gì đó, trên người anh luôn tỏa ra loại ánh sáng mê người, không thể nói đó là khí chất lạnh lùng của chính anh, hay một chút trầm tĩnh trần tục, cho dù anh ấy chỉ đơn giản mở một chai rượu vang đỏ, ánh sáng nhàn nhạt ở khóe mắt và đuôi lông mày đều vô cùng quyến rũ.

Một tiếng "Ba" trầm đục,  hương rượu bị phong ấn suốt 30 năm nở rộ ra như một đóa hoa, chậm rãi tràn ngập trong không khí, trái tim của Vương Nhất Bác cũng bị một tiếng này đánh trúng.

Chiếc bình là mẫu kỷ niệm của Riedel. Tiêu Chiến cầm đáy chai, rót rượu từng chút một dọc theo mép thủy tinh trong suốt, "Quả Mâm xôi, mứt anh đào," anh hít một hơi thật sâu, tỏ ra hài lòng, "Còn có chút hạt tiêu trắng."

Vương Nhất Bác nhìn thấy mũi anh giật giật, trông như một con thú nhỏ, khắp người ngứa ngáy, đứng dậy đi về phía Tiêu Chiến, dùng mũi chân chạm vào chiếc ghế ăn phía sau anh.

Chiếc ghế thuận thế đẩy vào chân Tiêu Chiến, bình rượu trong tay anh lắc nhẹ.

"Cẩn thận." Vương Nhất Bác một tay giữ chiếc cổ dài thanh nhã của bình rượu, tay kia nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến cũng cười, rất tự nhiên xoay cổ tay một cái, rượu đỏ sậm rơi xuống ly chòng chành, "Là lần đầu tiên uống rượu, đừng tham lam quá."

Vương Nhất Bác lấy điện thoại di động ra mở máy ảnh ra, từ 12 tuổi đến 18 tuổi, sinh nhật hàng năm đều phải làm một việc, cùng Tiêu Chiến cầm bánh kem chụp ảnh chung. Hắn thật sự vui vẻ, cười thấy răng không thấy mắt, ngây thơ giống như một học sinh tiểu học.

"Chú, cháu kính chú." Vương Nhất Bác bưng ly rượu lên.

Tiếng cụng ly leng keng và trong trẻo, âm thanh vang lên rất êm tai.

Tiêu Chiến: "Kính chú cái gì?"

"Cảm ơn món quà của chú, cháu rất thích." Ánh mắt thiếu niên tràn đầy thành khẩn.

Sáng nay sau bữa sáng, Tiêu Chiến nóng lòng muốn đưa Vương Nhất Bác xuống bãi đậu xe, cho hắn xem chiếc Ducati đã chuẩn bị sẵn.

Hai tháng trước Tiêu Chiến đã mua chỗ đậu xe, bảo ông chủ cửa hàng đưa xe mô tô đến trước. Quả nhiên Vương Nhất Bác thấy được quà sinh nhật của mình, ánh mắt ngay lập tức sáng rực lên.

"Cháu có thích không?" Tiêu Chiến đưa chìa khóa xe cho Vương Nhất Bác, anh đã tìm chiếc xe này rất lâu. Vốn dĩ anh muốn mua một chiếc tốt hơn, xét thấy Vương Nhất Bác vẫn còn là sinh viên do đó không nên quá phô trương, cuối cùng chọn chiếc xe này.

"Thích!"

Mắt thường có thể thấy Vương Nhất Bác vô cùng vui vẻ. Ba năm trước hắn vô tình tiếp xúc với xe mô tô, từ đó về sau liền mê mẩn. Khi có thời gian rãnh rỗi, hắn thích nhất là xem những video thi đấu, sau đó trong diễn đàn quen biết Lục Tử Hạo. Lục Tử Hạo chính là tay đua chuyên nghiệp, đang ký hợp đồng với một đội xe, thành tích bình thường nên lén lút đua xe trái phép để kiếm thêm tiền. Hai người bọn họ trò chuyện rất thân thiết, từ quen biết qua mạng trở thành bạn bè thực sự.

Vương Nhất Bác tham gia đua xe là do Lục Tử Hạo giới thiệu. Lần đầu tiên Lục Tử Hạo gặp Vương Nhất Bác đã cảm thấy hắn rất có thiên phú, hỏi hắn có hứng thú làm tuyển thủ chuyên nghiệp hay không. Vương Nhất Bác luôn lắc đầu, chỉ chịu cùng hắn ta đi tham gia một ít trận đua trái phép.

Vương Nhất Bác chỉ một bước đã leo lên chiếc xe mới của mình, giống như một đứa trẻ nhận được món đồ chơi yêu thích.

Tiêu Chiến nghĩ đến vẻ mặt của hắn lúc đó, nhẹ nhàng mỉm cười.

Phải, đó là một lý do chính đáng.

Anh nhấp một ngụm rượu đỏ, dư vị nhẹ nhàng lan tỏa trong miệng, vừa đặt ly xuống, anh nhận ra Vương Nhất Bác nói cạn ly thật sự cạn ly, uống xong còn chớp mắt nhìn anh, mặt không đỏ, tim không đập.

Tiêu Chiến nghe nói có người bẩm sinh đã uống rượu giỏi. Anh uống rượu tốt như vậy là do nhiều năm luyện ra, nhìn đứa nhỏ uống hết không để lại một giọt rượu, Tiêu Chiến cũng không chịu thua liền uống hết rượu trong ly.

Anh gắp một miếng thịt bò vào chén của Vương Nhất Bác rồi nói: "Chú đã liên hệ với một huấn luyện viên giỏi cho cháu. Sau khi đi du lịch về, lúc khai giảng chưa bận học có thể đến chỗ sư phụ ấy luyện xe, khi nào có bằng lái mới được chạy ra đường, nhưng có một điều kiện", giọng nói lại chuyển sang giọng điệu của phụ huynh, "Nhất định phải chú ý an toàn, không được vượt quá tốc độ."

Vương Nhất Bác ngoan ngoãn ăn cơm, "Chú nói cháu đã trưởng thành, sao còn lo lắng như vậy. Chờ lấy xong bằng lái, cháu sẽ chở chú đi hóng gió."

Tiêu Chiến bị giọng điệu dỗ dành của hắn chọc cười, kéo dài giọng đồng ý, "Được - -"

Ăn chưa ăn được hai miếng, Vương Nhất Bác lại rót rượu, nâng ly lên.

"Lại kính chú cái gì?

"Cảm ơn chú... Năm đó đến tìm cháu, luôn ở bên cháu. Chú thật sự là người quan trọng nhất. Cháu muốn sau này mỗi sinh nhật đều ở bên cạnh chú, chỉ cần chú ở bên cạnh cháu."

Mấy câu nói khiến trong lòng Tiêu Chiến ấm áp.

Thời điểm Vương Nhất Bác đi đến bên cạnh anh, anh chỉ mới 24 tuổi, cũng không biết làm thế nào hòa hợp với đứa trẻ mồ côi 12 tuổi. Chớp mắt, bọn họ ở bên nhau nhiều năm như vậy, ngày ngày đồng hành, đã sớm trở thành một phần cuộc sống của nhau.

Tiêu Chiến có chút đa cảm nhưng trong lòng lại vui vẻ hơn, anh nâng ly lên, chạm vào ly của Vương Nhất Bác, uống một ngụm sạch rượu ở bên trong.

Hai người uống hết ly này đến ly khác, mỗi lần Vương Nhất Bác rót cho anh một ly rượu, mỗi lời hắn nói đều khiến anh cảm động, anh không phải là người dễ xúc động, tất cả sự dịu dàng trong lòng đều dành cho đứa nhỏ một tay mình nuôi lớn.

Hai người nói chuyện rất nhiều, đầu óc Tiêu Chiến quay đi quay lại ngàn lần, rượu trong chai đã cạn đáy, Tiêu Chiến uống xong rất vui vẻ, cánh tay Vương Nhất Bác nhẹ nhàng ôm lấy anh, anh mơ hồ tựa vào vai Vương Nhất Bác.

"Chú... " Hơi thở Vương Nhất Bác nóng dần, giọng nói rất nhẹ.

"Ừ...... " Tiêu Chiến mơ hồ đáp.

"Chú uống say rồi, cháu đưa chú đi rửa mặt. " Vương Nhất Bác đỡ anh dậy, Tiêu Chiến vỗ nhẹ tay hắn," Chú không say...... Chú tự mình...... Rửa......"

Tiêu Chiến vẫn còn tỉnh táo, nhưng không ngờ đứng dậy đầu óc liền choáng váng, chân không vững mà ngã xuống, trực tiếp rơi vào một cái ôm.

Anh cố gắng tự mình rời đi, nhưng sau đó cả thân người nhẹ hẫng, tầm nhìn trong giây lát đảo ngược, cả người bị Vương Nhất Bác bế lên.

Cánh tay Vương Nhất Bác vững vàng và có lực, nhẹ nhàng đặt anh lên giường, dùng nước nóng thấm ướt khăn mặt, ngồi vào bên giường lau mặt cho anh.

Hai mắt Tiêu Chiến mờ đi, đẩy tay hắn, quay đầu trốn đi như một đứa trẻ không nghe lời, Vương Nhất Bác nhẹ nhàng giữ chặt anh, không cho anh trốn, động tác lau chùi rất tỉ mỉ.

Được chăm sóc như vậy, Tiêu Chiến cảm thấy mềm lòng đến mức gần như tan chảy, có lẽ là do tác dụng của rượu, giọng điệu lẩm bẩm có chút giống như làm nũng, ngón tay lướt từ lông mày đến sống mũi của Vương Nhất Bác, chậm rãi mím môi lại, "Sao... cháu đột nhiên lớn như vậy."

Vương Nhất Bác dụi mặt vào những ngón tay, không giấu được vẻ yêu thương trong ánh mắt và giọng nói: "Chú không hy vọng cháu lớn lên sao?"

Tiêu Chiến không trả lời.

Vương Nhất Bác nằm xuống đối diện với anh, trán kề trán.

Hắn đưa tay chạm vào má Tiêu Chiến, như thể đang vuốt ve một báu vật quý giá, một lần lại một lần, dọc theo má rồi đến bên cổ hồng hào, lòng bàn tay nóng bừng vì ham muốn, hắn vuốt ve vai Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến trong lòng cảm thấy thoải mái, cho rằng Vương Nhất Bác lại đang làm nũng với mình, híp mắt, giơ tay lên sơ sờ sờ mặt cậu bé, môi hơi nhếch lên: "Ngoan."

Hơi thở của hai người hòa quyện vào nhau, không khí bốc lên nhanh chóng biến thành một loại chất lỏng nhớp nháp nào đó.

Vương Nhất Bác nắm lấy tay anh đặt lên môi, tay còn lại tiếp tục đi xuống. Eo là vùng nhạy cảm của Tiêu Chiến, lòng bàn tay kia quá nóng, Tiêu Chiến vặn người muốn né tránh nhưng bàn tay to lớn của Vương Nhất Bác vòng qua giữa thắt lưng, ôm anh vào lòng.

Phần thân dưới của họ ép sát vào nhau.

Đây là lần đầu tiên Tiêu Chiến chạm trực diện vào cơ thể kia, không ngờ Vương Nhất Bác lại cương cứng.

-TBC-

23.12.2023

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro