Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đôi giày da màu đen chậm rãi đứng lại. Vệ sĩ kia nhìn thấy Dương Chấn trước tiên, đầu ngón tay hắn kẹp một điếu thuốc ngậm ở trên miệng, cằm hơi cúi xuống, người hướng về người đối diện, trong tay người nọ cũng cầm một điếu thuốc. Anh ta rít một hơi, ánh lửa yếu ớt cuối điếu thuốc giống như hô hấp của những vì sao trong đêm tối.

Dương Chấn mượn tia lửa kia cũng hít sâu một hơi, châm điếu thuốc, như thể bất ngờ nhận ra có người đứng phía sau mình, liền quay đầu lại. Tên vệ sĩ nhìn thấy khuôn mặt góc cạnh sắc bén của hắn, nhập nhòe giữa ánh sáng và bóng tối.

Vệ sĩ lập tức nói vào bộ đàm ở cổ áo: "Là Dương Chấn."

Toàn bộ người ở Cửu Thiên đều biết Dương Chấn được Du Cửu Thiên và đại tiểu thư ưu ái, trên dưới đều cung kính gọi một tiếng "Chấn ca", chỉ có Văn Thái và thủ hạ của hắn ta gọi thẳng tên Dương Chấn.

Thứ nhất, bởi vì Văn Thái là con trai nuôi của Du Cửu Thiên, nguyên nhân còn lại là vì Du Mạn Mạn. Văn Thái thích Du Mạn Mạn đã nhiều năm. Tuy Mạn Mạn chán ghét Văn Lai nhưng đối với Văn Thái có cái nhìn khác, từ nhỏ đã gọi Thái Ca Thái Ca, hai người có thể xem là thanh mai trúc mã.

Trong mắt Văn Thái, nếu như không có Dương Chấn, Du Mạn Mạn sớm muộn gì cũng là người của hắn. Du Cửu Thiên không có con trai, tương lai toàn bộ Cửu Thiên cũng sẽ là của hắn, quan hệ tốt đẹp như vậy đã bị một tên không biết từ đâu xuất hiện phá vỡ, cho nên hắn ta cùng với đám thủ hạ vẫn coi Dương Chấn là cái gai trong mắt.

Boong tàu lại sạch sẽ, những việc cần xử lý đều đã được xử lý xong, Văn Thái đi tới, dùng đôi mắt lạnh lùng nhìn Dương Chấn và Tiêu Chiến: "Các người ở đây làm gì?"

"Bên trong ngột ngạt quá, ra ngoài hít thở một chút," Dương Chấn nhìn hắn với ánh mắt khinh thường, "Còn mày, cũng ra đây hít thở không khí à?"

"Ồ, thật đúng là trùng hợp", Văn Thái giật giật khóe miệng, nghiêng đầu nhìn phía sau Dương Chấn," Vậy vị này là..."

Dương Chấn nâng điếu thuốc kẹp ở đầu ngón tay lên, "vừa lúc gặp vị tiên sinh này cũng đi ra hút thuốc, gió quá lớn, mượn tí lửa.", lại quay đầu nói với Tiêu Chiến, "Cảm ơn."

Văn Thái thấy trong tay Tiêu Chiến quả thật có nâng một điếu thuốc đang cháy. Vẻ mặt Tiêu Chiến vẫn tự nhiên, gật đầu, lạnh nhạt nói, "Không việc gì.", nói xong xoay người muốn rời đi.

"Chờ một chút, tôi còn chưa nói anh có thể đi.", Văn Thái mở miệng, một vệ sĩ lập tức ngăn cản Tiêu Chiến.

Dương Chấn búng tàn thuốc: "Có ý gì?"

Văn Thái cười một tiếng, "Không có gì, tao thấy vị tiên sinh này sắc mặt không tốt, không bằng tìm bác sĩ khám qua cho anh ta."

"Miễn đi, Văn Thái. Tự lau mông cho tốt, đừng duỗi tay quá dài."

"Tao thấy mày mới vươn tay quá dài, hôm nay người này phải đi theo tao. ", Nói xong hắn ta nháy mắt về phía sau, hai vệ sĩ liền bước đến.

"Tao xem ai dám động vào người này. ", Dương Chấn vẫn như cũ chắn ở trước mặt Tiêu Chiến, một bước cũng không nhường, "Hôm nay là tiệc mừng thọ của Cửu gia, đến đây đều là khách quý, ai cho mày lá gan tùy tiện dẫn người đi?"

Văn Thái đi về phía trước nửa bước, dùng thanh âm chỉ có hai người nghe được, "Dương Chấn, hẳn là mày biết tao đang làm gì, chỉ trách người này xui xẻo, nhìn thấy thứ không nên thấy."

"Tao ở ngay đây, cái gì cũng không nhìn thấy, anh ta có thể thấy được gì."

"Làm sao, lần trước gia pháp không đánh gãy xương mày, hôm nay chính là muốn đối nghịch với tao đến cùng à?", Văn Thái lộ ra sắc mặt cực kỳ hung ác, kề sát bên tai Dương Chấn, "Cha nuôi không nên giữ mạng chó của mày."

Dương Chấn giống như nghe thấy chuyện cười, "Đối nghịch với mày là chuyện gì ghê gớm sao?", Hắn ném điếu thuốc chưa hút hết xuống đất, dùng chân nghiền nát, "Mày nói đúng, xương cốt tao quả thật rất cứng rắn, đánh không gãy, mày có thể làm gì tao?"

Văn Thái nghiến răng nghiến lợi muốn ăn tươi nuốt sống Dương Chấn, tay hắn ấn vào miếng kim loại bên hông.

"Muốn đánh nhau à? Đừng quên, điều 5 của gia pháp, vô cớ dùng vũ khí...... chặt ngón tay.", ánh mắt như chim ưng của Dương Chấn nhìn chằm chằm Văn Thái, "Nếu mày muốn chơi, tao chiều."

Hai người giằng co một lát, Văn Thái đột nhiên nở nụ cười, lùi lại một bước, "Anh ta không đi theo tao cũng được, nhưng cũng không thể đi theo mày, rốt cuộc xử trí như thế nào phải hỏi ý của Cửu gia."

Đồng tử của Dương Chấn ngày càng tối hơn vì tức giận, quai hàm căng cứng, trong lúc nhất thời, hắn không thể kiềm chế được cảm giác muốn bắn một phát vào đầu Văn Thái.

Căn phòng đậm chất Châu Âu, sàn nhà trải thảm hoa văn đỏ tươi, Văn Thái cung kính cúi xuống nói vào tai Du Cửu Thiên.

Du Cửu Thiên cụp mắt xuống, sắc mặt không thay đổi, đôi mắt đánh giá Tiêu Chiến từ trên xuống dưới, "Tiêu tiên sinh, tôi đã nghe A Hoài nhắc đến cậu, không ngờ lại gặp mặt sớm như vậy."

Tiêu Chiến nhàn nhã đáp lại: "Tôi cũng rất ngưỡng mộ danh tiếng của Cửu gia, còn chưa có cơ hội chính thức bày tỏ lòng kính trọng đã bị vị này tiên sinh dẫn tới đây."

Du Cửu Thiên mỉm cười nói:  "Là A Thái không hiểu chuyện, chuyện bé xé ra to," lão nhìn thoáng qua Văn Thái, "Còn không xin lỗi Tiêu tiên sinh."

Tiêu Chiến cố gắng che giấu giọng nói khô khốc, bình tĩnh nói, "Không cần xin lỗi, tôi chỉ là có chút khó hiểu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà phải phiền đến Cửu gia vào đêm khuya thế này."

Du Cửu Thiên cười thoải mái, "Nếu là hiểu lầm, vậy Tiêu tiên sinh không cần để ở trong lòng."

"Cửu gia quá lời rồi."

Dừng lại một lát, Du Cửu Thiên cầm lấy chén trà nhấp một ngụm, "Hôm nay thật sự là ngày tốt lành, có thể kết bạn với nhân tài như Tiêu tiên sinh, nghe nói trước mắt cậu cũng không làm việc cho công ty nào, không biết Cửu Thiên chúng tôi có vinh hạnh này hay không?"

 Văn Thái ở một bên nghe vậy lên tiếng, "Cha nuôi......"

Du Cửu Thiên giơ tay ra hiệu, hắn ta lập tức ngậm miệng, ánh mắt vẫn nhìn vào Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến nhất thời không nói gì, trong phòng có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

"Cửu gia luôn trọng nhân tài, ngưỡng mộ nhất chính là truyền kỳ về những anh hùng hội tụ dưới thời Hán Cao Tổ. Tiêu tiên sinh đến tập đoàn Cửu Thiên tự nhiên sẽ có rất nhiều cơ hội để thể hiện tài năng. Như người đời vẫn nói, chim khôn chọn cây mà đậu."

Người lên tiếng chính là chú Phùng. Mười mấy tuổi, ông ấy đã theo Du Cửu Thiên, nếu nói người trung thành ở Cửu Thiên thì ông đứng thứ hai không ai dám nhận thứ nhất. Lúc rơi vào tay kẻ thù, ông thà nuốt sống kiềm, đốt cháy cổ họng cũng tuyệt đối không phản bội Cửu gia. Cả đời ông đi theo một chủ, bất kỳ một ánh mắt, một lời nói của Du Cửu Thiên, ông đều lập tức nhận ra.

Hiển nhiên trong lòng chú Phùng biết rất rõ. Chuyện hôm nay bị một người không liên quan như vậy phá vỡ, Du Cửu Thiên nhất định sẽ không dễ dàng buông tha như vậy. Bề ngoài Cửu gia thoạt nhìn càng ôn hòa thì sát tâm lại càng nặng, nụ cười vừa rồi đã nổi lên sát ý, nhưng lão không phải là loại người bốc đồng, muốn xóa bỏ Tiêu Chiến cũng không phải đẩy người xuống biển, giết người dấu xác là có thể xong hết mọi chuyện. Tiêu Chiến không phải nhân vật không tên không tuổi, còn là bạn của Liên Tòng Hoài. Thêm vào đó nhiều chi tiết bọn họ còn chưa rõ ràng, nếu như hôm nay giết người này, nói không chừng sẽ mang đến hậu quả khó lường.

Vì vậy cách tốt nhất trước tiên là giữ người bên cạnh. 

Nghĩ tới đây, chú Phùng lại tiếp tục nói: "Nếu hôm nay Tiêu tiên sinh đã lên Mạn Tinh Hào và trùng hợp gặp nhau như vậy, chứng tỏ tiên sinh và chúng tôi, thật sự rất có duyên phận". Ngữ điệu của chú Phùng chậm lại, giọng nói khàn khàn không giống người sống, mấy chữ cuối cùng nói đến sởn gai ốc, có ý uy hiếp rất rõ ràng.

Tiêu Chiến suy nghĩ mấy câu này, anh bắt gặp chuyện con nuôi Du Cửu Thiên làm trên boong tàu, quả thực có phần hoảng sợ, nhất thời không kịp phản ứng, nhưng trong lòng anh hiểu rõ, cho dù cố gắng giải thích mình thật sự không nhìn thấy, không nghe thấy như thế nào thì những người này cũng sẽ không hoàn toàn tin tưởng anh.

Chuyện này đã xác nhận một số manh mối trong thông tin điều tra trước đây của anh, tập đoàn Cửu Thiên không đơn giản như bề ngoài, ít nhất nó chắc chắn không phải là một công ty bình thường về hậu cần thương mại quốc tế.

Dương Chấn đóng vai trò gì ở đây? Từ đầu đến cuối hắn không hề ngạc nhiên khi Văn Thái chỉ huy người của mình giết người diệt khẩu, giờ phút này bọn họ nói chuyện cũng không để hắn rời đi, hắn nhất định là thành viên cốt lõi của tập đoàn này.

Mặc kệ hắn có vai trò như thế nào, Dương Chấn, không, là Vương Nhất Bác, hiện tại thời khắc nào cũng có thể lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm.

Kết luận này khiến Tiêu Chiến toát mồ hôi lạnh, so với việc bị người của Văn Thái phát hiện còn hoảng hốt hơn. Anh chưa kịp tận hưởng niềm vui lấy lại được những gì đã mất thay vào đó là một loại bản năng bảo vệ được kích hoạt. Mặc kệ Vương Nhất Bác bao nhiêu tuổi, ở nơi nào, làm cái gì, anh cũng có trách nghiệm bảo vệ và chăm sóc hắn. Đây là niềm tin đã khắc sâu vào xương tủy của Tiêu Chiến kể từ khi đứa nhỏ đó đến với anh vào năm 12 tuổi.

Du Cửu Thiên muốn giữ anh lại, được, anh mong còn không được.

"Cửu gia," không đợi Tiêu Chiến kịp nói chuyện, Dương Chấn nãy giờ vẫn im lặng liền lên tiếng, "Tiêu tiên sinh cũng không phải người Hong Kong, vừa rồi ở bên ngoài chúng tôi tình cờ gặp nhau, nói chuyện vài câu, lần này đến Hong Kong công tác, sau đó còn có công việc quan trọng phải làm, như vậy chỉ sợ không thích hợp lắm..."

Ánh mắt Du Cửu Thiên dừng lại trên mặt Dương Chấn hai giây, sau đó nói với Tiêu Chiến: "Tôi tự nhiên sẽ không ép buộc người khác, ở lại hay không, còn phải xem ý nguyện của Tiêu tiên sinh."

Dương Chấn quay mặt về phía Tiêu Chiến, ánh mắt kiên nghị, "Hôm nay gây thêm phiền toái cho Tiêu tiên sinh, nếu anh có khó khăn gì có thể nói thẳng, Cửu gia hiểu rõ chuyện lớn, sẽ không làm khó anh", Sau đó là một câu không có thanh âm, Tiêu Chiến nhìn thấy khẩu hình của hắn: Tôi đưa anh đi.

Tiêu Chiến nhìn vào mắt hắn, trong lòng nhất thời có chút mơ hồ. Hắn muốn anh đi? Đi đâu? Đi trong bao lâu? Hắn đã ra đi được ba năm, những ngày sau khi Vương Nhất Bác rời đi, anh như sống trong địa ngục từng giây từng phút, cảm giác đau lòng đến mức không muốn quay lại dù chỉ một ngày.

Tim anh như bị thắt lại, đáy lòng có một thanh âm không thể rõ ràng hơn đang nói, anh phải ở lại bên cạnh Vương Nhất Bác. Cho dù muốn anh làm cái gì, trả giá cái gì, anh phải nhìn thấy hắn, trông chừng hắn, anh không có gì phải sợ mất, chỉ là không thể mất đi Vương Nhất Bác lần nữa.

Anh chịu đựng đau đớn lan tràn trong lồng ngực, bước qua Vương Nhất Bác, tiến về phía trước một bước, đối mặt với Du Cửu Thiên, "Cảm ơn Cửu gia đánh giá cao, có thể trở thành một thành viên của Cửu Thiên, là vinh hạnh của Tiêu Chiến."

.

.

.

Pháo hoa bay lên trời vào lúc nửa đêm, thắp sáng bầu trời đêm rực rỡ trên biển, quanh thân chiếc Mạn Tinh Hào tràn ngập vầng sáng, như thể đang ở xứ sở Bồng Lai.

Trên boong tàu rộng lớn chật kín người, tất cả đều xinh đẹp, quần áo chỉnh tề, không ai biết nơi này không lâu trước đó có người chết, những âm thanh giãy dụa cầu cứu kia bị bao phủ trong gió biển ẩm ướt lạnh lẽo, như thể chưa từng tồn tại.

Dương Chấn không đi lên boong tàu, hắn ngồi ở bên quầy bar gần cửa sổ, uống hết ly này đến ly khác. Hắn phiền não buộc tóc lên. Du Mạn Mạn rót đầy một phần ba Whiskey vào trong ly. Dương Chấn không yên lòng, cũng không có tâm tình nên chẳng chú ý đến vẻ mặt của đại tiểu thư, ngón tay hắn nâng ly rượu, ngẩng đầu lên uống một hơi cạn sạch.

Du Mạn Mạn nhìn yết hầu di chuyển lên xuống của hắn, cảm giác được trái tim treo ở cổ họng của mình chậm rãi rơi trở lại lồng ngực.

Chỉ mất khoảng 10 phút thuốc sẽ phát huy tác dụng.

"Dương Chấn, hôm nay anh sao vậy, đã xảy ra chuyện gì?", Ánh sáng và bóng tối phản chiếu trên mặt Du Mạn Mạn, "Cha em gọi anh đến nói gì với anh?"

"Không có gì", Dương Chấn tiếp tục uống rượu, "Cô về phòng mình đi, tôi muốn ở một mình."

"Em không có phòng khác."

Dương Chấn nhìn khuôn mặt xinh đẹp như tranh vẽ kia, sau đó đứng lên, "Vậy cô cứ ở lại đây."

"Anh đứng lại!", cô gái ngăn hắn lại, lông mi khẽ run, kéo tay Dương Chấn nói, "Hiện tại mọi người đều biết chúng ta là người yêu, anh từ nơi này đi ra ngoài, người khác sẽ nghĩ như thế nào?"

"Là cô tự nói, tôi chưa từng nói."

"Em nói vậy là vì ai?", Giọng nói kiêu ngạo mang theo chút ấm ức, "Dương Chấn, em rốt cuộc có chỗ nào không tốt, tại sao anh...."

Không thích em.

Du Mạn Mạn rất không cam lòng, lòng tự tôn trong xương cốt khiến cô không chịu nói ra mấy chữ kia, cũng càng không thể thả Dương Chấn ra ngoài.

"Anh biết đấy, em vẫn luôn thích anh," cô đột nhiên kiễng mũi chân ôm lấy cổ Dương Chấn, "Nếu như anh ở bên cạnh em, em sẽ đối xử với anh rất tốt rất tốt. Em lớn như vậy còn chưa từng thích ai, nếu như anh cảm thấy tính tình em không tốt, em đều có thể sửa, em đều..."

Dương Chấn nghe thanh âm mềm mại bên tai, bụng dưới dâng lên một cảm giác tê dại, trong hơi thở tràn ngập mùi thơm ngọt ngào trên người Du Mạn Mạn, đột nhiên cảm thấy rất dễ ngửi, cổ họng có chút khô, hô hấp vô thức trở nên gấp gáp...

Không đúng, cảm giác này không đúng lắm! Hắn dùng sức lắc đầu một cái, đẩy cô gái đang ôm hắn ra.

"Cô đã cho tôi uống thứ gì?"

Du Mạn Mạn hạ quyết tâm, lại nhào vào trong vòng tay Dương Chấn, "Không sao đâu, Dương Chấn. Chỉ là hàng của Bằng Lan, là loại kẹo trái cây đó thôi. Không sao đâu. Em sẽ không làm tổn thương anh đâu. Em chỉ là thích anh, thích anh. Anh hiểu không Dương Chấn......"

Đôi môi mềm mại nhếch lên, Du Mạn Mạn nâng khuôn mặt người đàn ông cô yêu sâu đậm, hôn lên tai và cằm hắn, bộ ngực đầy đặn dán vào ngực hắn. Dương Chấn biết tác dụng của kẹo trái cây kia mãnh liệt đến mức nào. Phần dưới cơ thể rất nhanh đã bắt đầu căng cứng, loại thuốc này trừ khi được giải tỏa thì không cách nào kháng cự lại được.

Du Mạn Mạn cưỡi lên trên eo Dương Chấn, đã cởi ra hai nút áo sơ mi, cô gái có chút bối rối, cầm lấy bàn tay to kia nhét vào trong ngực mình, tay kia của mình kéo khóa quần của Dương Chấn.

Một giọng nói quyến rũ thì thầm: "Dương Chấn, ôm em... ôm em, rất nhanh sẽ ổn thôi..."

Bản năng nam tính xâm chiếm lý trí của hắn, Dương Chấn thở hổn hển, hơi thở nóng hổi mà hắn thở ra tràn ngập mùi dục vọng. Hắn muốn hôn, muốn ôm, muốn đem cơ thể đầy đặn kia đè xuống dưới thân mà mặc sức chà đạp, khao khát cảm giác sảng khoái khi da thịt chạm vào nhau và khát vọng muốn tiến vào nơi mềm nóng khiến đầu óc hắn quay cuồng.

Nhưng không phải với người phụ nữ trước mắt, không phải.

Trước khi tia lý trí cuối cùng trong đầu rút đi, Dương Chấn nâng bàn tay nóng hổi lên, trong cơ thể nóng bừng không chịu nổi, gần như là dựa vào trí nhớ và thói quen nghề nghiệp của cơ bắp, sườn bàn tay bổ về phía vị trí thần kinh mê vị sau gáy Du Mạn Mạn.

Ánh mắt cô gái đột nhiên khựng lại, giống như con rối gỗ bị cắt đứt, mềm nhũn ngả xuống.

Dương Chấn đẩy thân thể ấy ra khỏi người mình, cúi đầu hít sâu, hắn cảm thấy trong phòng nóng đến cùng cực, hắn cần ra ngoài hít thở không khí.

Màn trình diễn pháo hoa vẫn còn tiếp tục, từng âm thanh bay lên không trung. Dương Chấn cảm thấy trong thân thể mình cũng có một cỗ pháo hoa. Hắn không muốn đứng trong đám người, cũng không sử dụng thang máy, theo thang bộ đi thẳng xuống lầu 4, trong hành lang có thêm mấy bảo vệ áo đen, hắn lại theo đường khác trèo qua phía ban công của dãy phòng.

Hắn di chuyển khó khăn, có chút chật vật che lại hạ thân của mình. Ban công của các phòng ở tầng 4 gần như thông với nhau, chỉ ngăn cách bởi lan can thấp. Hắn cũng không biết mình vì cái gì đến nơi này, trong đầu có một đoạn ký ức mơ hồ, từ chỗ Du Cửu Thiên đi ra, một thanh âm quen thuộc nói cho hắn biết số phòng số, là số phòng 421.

Bên trái của hắn là nước biển đen kịt, bên phải là một dãy phòng khách, hắn vượt qua năm sáu lan can của ban công thấp bé, căn bản không thèm nhìn xem trong những gian phòng kia có người hay không. Lúc này pháo hoa rực rỡ trên bầu trời hay gió hàn thổi lạnh cũng không liên quan đến hắn. Hắn chạy ngược theo dòng người, ngược theo ánh sáng, cả người bỏng rát đến phát đau, thầm nghĩ nhanh chóng tìm được gian phòng kia, phảng phất nơi đó là một hòn đảo an toàn, có thuốc giải cứu duy nhất dành cho hắn.

"Ầm" - một tiếng trầm đục, kéo Tiêu Chiến ra từ trong suy nghĩ nặng nề.

Anh đứng lên đi ra bên ngoài, nhìn thấy người đàn ông từ ban công ngã vào, đang nghiêng người nằm trên sàn, thoạt nhìn rất khó chịu.

Tiêu Chiến bước đến hai bước, ngồi xổm xuống, ngón tay hơi lạnh chạm vào bả vai rộng lớn, nhìn thấy mồ hôi trên trán người đàn ông, không biết đã xảy ra chuyện gì, không biết hắn có phải bị thương hay không, một đôi mắt long lanh nhìn qua, hoàn toàn chưa suy nghĩ liền vội vàng hỏi:

"Nhất Bác, cháu làm sao vậy?"

-TBC-

06.11.2023

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro