Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nhất Bác, cháu làm sao vậy?"

Dương Chấn không trả lời, chỉ nhíu chặt mày, dồn dập thở gấp. Tiêu Chiến muốn đỡ người từ trên mặt đất đứng dậy đã bị một cánh tay ôm lấy cổ hung hăng đè xuống, anh không cưỡng lại được lập tức ngã vào một bộ ngực rắn chắc.

Tiếp theo đó là một nụ hôn mãnh liệt và hỗn loạn. 

Dương Chấn áp chế anh, đầu lưỡi thò vào bên trong điên cuồng liếm láp. Tiêu Chiến có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng trong từng hơi thở của hắn, cảm giác xâm chiếm quen thuộc này chưa từng thay đổi từ lúc Vương Nhất Bác còn thiếu niên. Cho dù bên ngoài hắn hiền lành, ngoan ngoãn như thế nào nhưng khi xé bỏ lớp mặt nạ để lộ ra ham muốn, hắn luôn là điên cuồng xâm chiếm, như thể muốn nhai ngấu nghiến toàn bộ cơ thể anh vào trong bụng.

Đầu óc Tiêu Chiến như bị nhét vào một mớ hỗn độn, thần kinh căng hơn dây đàn, có quá nhiều thứ anh không thể nghĩ ra và không thể hiểu được, trong đầu anh đưa ra vô số khả năng và muốn tìm cơ hội để hỏi cho tường tận. Nhưng lúc này, anh được Dương Chấn ôm hôn lại giống như quên hết tất cả, chỉ còn lại người trước mặt, lại sợ người đột nhiên biến mất. Tiêu Chiến vô thức mở miệng, đưa tay ôm chặt lấy Dương Chấn.

 ".... Ưm...", Đầu lưỡi mềm nóng quấn lấy nhau, Tiêu Chiến từ khe hở hô hấp gian nan lộ ra âm thanh vỡ vụn. Dương Chấn giống như củi khô phơi nắng, trong nháy mắt gặp tia lửa lập tức bùng lên, hắn xoay người lại đè anh xuống dưới thân.

Vạt áo Tiêu Chiến bị xé toạc, lồng ngực trần trụi lộ ra trong khí lạnh, hai tay đang ôm người bị thô bạo kéo lên đặt ở đỉnh đầu. Hai mắt Dương Chấn đỏ ngầu, thân dưới cứng rắn áp vào người Tiêu Chiến. Hắn bắt đầu hôn anh một cách hỗn loạn, xoa bóp đầu vú căng phồng, gặm cắn yết hầu của anh. Tiêu Chiến rùng mình ưỡn ngực, cả người run rẩy không kiềm chế, trần nhà trong tầm mắt đều lắc lư, thanh âm khàn khàn kêu lên, "Ưm.... Nhất Bác...""

Nghe được hai chữ này, Dương Chấn bỗng dưng ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn người bên dưới. Tiêu Chiến nhìn hắn cũng có chút mờ mịt, tâm trí mê người, ánh mắt bị tình dục xâm chiếm dần dần tan rã. Trong nháy mắt đầu óc Vương Nhất Bác đột nhiên thanh tỉnh.

Tiêu Chiến? Đó là Tiêu Chiến!

Động tác của Dương Chấn đột nhiên dừng lại, hạ thân cứng rắn ngày càng đau, dựng đứng thành một túp lều thật cao trong quần tây, hắn thậm chí có chút luống cuống. 

Vì sao hắn lại tìm đến nơi này? Không thể, không thể làm loại chuyện này với Tiêu Chiến! Là sai. Sẽ tổn thương anh ấy. Không thể chạm vào anh ấy, không thể!

Bàn tay hắn ấn lên cổ tay Tiêu Chiến, rõ ràng cảm giác được ở nơi đó có một vết sẹo.

Vết sẹo đó...

Giống như một con thú hoang sẽ bị điện giật nếu vượt qua ranh giới, Dương Chấn đột nhiên rút tay lại, giằng ra khỏi Tiêu Chiến, loạng choạng ngã xuống sàn.

Tiêu Chiến cũng ngồi dậy, mọi chuyện diễn ra quá nhanh khiến anh không kịp phản ứng. Hành vi của Dương Chấn không bình thường, trạng thái cấp bách và nóng nảy này hình như rất quen thuộc...

Tiêu Chiến giật mình: "Có phải cháu...?". Anh không thốt nên lời, anh biết cảm giác khi uống loại thuốc đó khiến người ta mất trí và hoàn toàn tuân theo ham muốn tình dục như thế nào.

Dương Chấn cúi đầu, cố gắng kìm nén hơi nóng trong cơ thể, không dám cử động hay nhìn vào Tiêu Chiến, thở hổn hển như một con báo bị thương.

Tiêu Chiến không còn thời gian để hỏi đầu đuôicâu chuyện, anh nhìn thoáng qua chỗ phình to nhô lên giữa háng Dương Chấn, cuối cùng vẫn không đành lòng mà nói một câu, "Cháu như vậy không được...chú... "

Để chú giúp cháu.

Ngón tay lạnh đưa sang bị né tránh, Dương Chấn nhanh chóng đứng dậy, lảo đảo như muốn ngã.

Tiêu Chiến nhìn hắn đi về phía ban công, như đang muốn rời đi, như chạy trốn, không kịp suy nghĩ nhiều, anh liền bước nhanh một bước.

"Ầm" một tiếng, cửa bị đóng lại.

"TRÁNH RA...!", Dương Chấn rống lên.

"Cháu đi đâu vậy?", Đầu óc của Tiêu Chiến nóng lên, không thể để Dương Chấn ra ngoài trong tình trạng này, bất kể hắn sẽ đi gặp ai.

Dương Chấn thật sự sắp phát điên rồi. Hắn không còn bao nhiêu lý trí, vô số những ký ức thân thể ùa về chiếm lấy ý chí của hắn. Tuy rằng họ xa cách đã 3 năm, nhưng chưa lúc nào hắn quên loại khoái cảm tột độ này. Những lần thân thể dây dưa, hắn xé nát quần áo của Tiêu Chiến, giam cầm anh ở trên giường, ngày đêm thao anh, thao anh đến mức khóc lóc van xin hắn thương xót. Thân thể này, con người này, đối với hắn chính là một lời nguyền cắm sâu vào xương tủy.

Nhưng hiện tại Tiêu Chiến đang ở ngay trước mặt, hắn lại không làm gì được. Trong khoảnh khắc lòng bàn tay hắn chạm vào cổ tay Tiêu Chiến, một ký ức đau đớn khác vốn bị chôn vùi lại sụp đổ trước mặt hắn như một trận tuyết lở, không ngừng quất vào hắn, nhắc nhở hắn. Hắn là một kẻ ích kỉ, là một tội nhân.

Trong khi lý trí Dương Chấn vẫn còn giằng co, sắc mặt của hắn trở nên ngày càng tệ. Tiêu Chiến lại tiến đến một bước, sự đau lòng lấn át tự tôn trong lòng anh, lại một nữa nhẹ nhàng nói: "Chú có thể giúp cháu."

Khoảnh khắc Tiêu Chiến đến gần, Dương Chấn lại lùi lại, vung tay đẩy Tiêu Chiến ra, lao vào phòng tắm như chạy trốn, tiếp theo "cạch" một tiếng khóa lại ở bên trong.

Tiêu Chiến sửng sốt, cứng đờ tại chỗ. Phản ứng của Dương Chấn khiến anh cảm thấy xấu hổ, vẻ mặt phản kháng và bộ dáng hắn lùi lại nhiều lần khiến anh đau lòng.

Anh nhìn thấy mình trong chiếc gương ở bên cạnh, quần áo còn mở rộng, đầu tóc rối bù, trên ngực có vài vết đỏ mập mờ.

Anh giơ tay tự tát mình một cái. Nhục nhã mà! Anh đang làm gì vậy?

Cho dù trong quá khứ chàng trai đó đã hết lần này đến lần khác thổ lộ tình yêu sâu sắc với anh, cho dù đôi mắt si mê đó mỗi lần nhìn anh đều như vực sâu không đáy, nóng bỏng cùng cực như dung nham núi lửa, nhưng đã ba năm trôi qua, Vương Nhất Bác đã đổi tên, đổi họ, hoàn toàn mất liên lạc với anh, anh còn cho rằng người này vẫn còn cố chấp, vẫn chưa chịu buông bỏ tình cảm với anh hay sao?

Anh cảm thấy mình thật ngu ngốc và lố bịch, sự tự trách sau đó càng khiến anh ghê tởm chính mình.

Khi người nhà họ Vương giao đứa bé này cho anh, Vương Nhất Bác chỉ mới 12 tuổi. Anh là người giám hộ của hắn, đáng lý phải như một người cha chăm sóc, dạy dỗ tốt cho đứa trẻ này để hắn có một tương lai tốt nhất. Nhưng anh lại khiến đứa nhỏ này yêu mình. Bởi vì anh dung túng, cưng chiều hắn, bởi vì cách chung sống sai lầm, mới dẫn Vương Nhất Bác lầm đường lạc lối. Tất cả, tất cả đều là lỗi của anh.

Anh đã cố gắng hết sức để thay đổi, chuộc lỗi bằng nhiều cách nhưng không thể thay đổi được trái tim của một kẻ si tình điên cuồng và hoang tưởng.

Sau này, anh còn phát hiện mình đối với Vương Nhất Bác lại nảy sinh tình yêu và dục vọng. Đây chính là cọng rơm cuối cùng đè bẹp ý chí của anh, đẩy anh vào vực sâu tự hủy diệt.

Anh thực sự đã yêu "con trai" của mình. Nếu vợ chồng Vương Diệp trên trời có linh thiêng nhìn thấy tất cả, nhất định sẽ hối hận khi thời điểm sinh tử ấy đã cứu mạng anh.

Vương Nhất Bác có thể yêu bất cứ ai, bất kỳ phụ nữ nào thậm chí ngay cả đàn ông, nhưng không thể là Tiêu Chiến.

Pháo hoa cuối cùng cũng kết thúc, bầu trời và mặt biển trở lại tĩnh mịch sau khoảng thời gian ồn ào ngắn ngủi.

Tiêu Chiến lặng lẽ đứng đó, anh cảm thấy mình nên vui vẻ mà cười lên, thế mà thật sự ép mình phải nở một nụ cười chua chát. Ít nhất hiện tại Vương Nhất Bác đã tỉnh ngộ, không còn si mê anh nữa, chàng trai trẻ cuối cùng cũng đã trưởng thành, rốt cục biết mình đã yêu sai người.

Phải, điều này không thể tốt hơn. Vương Nhất Bác không nên yêu anh, anh đã bước qua cái tuổi 30, cái tuổi quá già đối với một chàng trai 23 tuổi, anh đã từng khiến trái tim hắn tan nát như thế nào, anh lại là một trưởng bối kém cỏi và vô đạo đức, anh có gì đáng để yêu.

Anh không nên thương tâm, anh càng nên vui vẻ, vì Vương Nhất Bác, vì chính anh, và vì cha mẹ Vương Nhất Bác ở trên thiên đường.

Tiếng nước ào ào kéo dài rất lâu. Dương Chấn nhốt mình trong phòng tắm, để dòng nước lạnh xối xuống đầu. Cái lạnh xuyên thấu cũng không thể dập tắt được dục vọng cao độ của hắn. Một tay  hắn chống vào tường, một tay cầm dương vật thô to, gân mạch hung hãn kia nổi lên, còn không ngừng trướng to trong tay hắn.

Hắn cố gắng vứt bỏ hình ảnh đó trong đầu, vuốt ve dương vật máy móc và thô bạo, tác dụng của kẹo trái cây rất mãnh liệt, càng làm nhanh càng bắn không ra.

Nước lạnh thấm ướt áo sơ mi, dán vào xương cốt và cơ bắp cường tráng của hắn. Hắn cởi cúc áo, những vết roi chưa lành lại kia lộ ra dưới dòng nước. Hắn không ngừng thở hổn hển, nóng nảy gần như làm tổn thương mình, vẫn không bắn ra được.

Khi còn trẻ Dương Chấn đã từng uống thuốc kích dục, cách một cánh cửa ngoài kia là người đàn ông mà hắn điên cuồng muốn chiếm hữu, lúc này đây mỗi một giây đều là cực hình, gân xanh bên cổ Dương Chấn đều phồng lên, trán chống vào vách tường lạnh như băng, thao tác cuối cùng cũng chậm lại.

Hắn nhắm mắt lại, giống như mỗi một lần trong ba năm qua, tưởng tượng dáng vẻ của Tiếu Chiến khi bị hắn xâm nhập. Đuôi mắt đỏ hoe đẫm lệ, thân thể thon dài, đôi môi ngoan cường không chịu lên tiếng ...... Bình thường anh ấy có bao nhiêu điềm tĩnh nhưng sau khi bị hắn cho uống thứ thuốc tình yêu thì có bao nhiêu phóng đãng. Dương Chấn không ngừng hồi tưởng về nụ hôn ướt át, bừa bãi vừa rồi, tưởng tượng cảnh hắn ép Tiêu Chiến vào lan can, để cho mặt anh hướng ra thủy triều vô tận, tay hắn ôm chặt người đàn ông vào trong ngực, tay còn lại tách cái mông tròn trịa của anh, hung hăng cho dương vật căng cứng của mình vào huyệt nóng.

Làn da đẫm mồ hôi được tắm trong ánh trăng, tiếng giao hợp xen lẫn với tiếng sóng, âm thanh đó nhất định rất êm tai, bọn họ còn chưa có dịp làm tình ở trên tàu.

Dương Chấn tưởng tượng ra cảnh tượng dâm đãng đó, cuối cùng tìm được chút khoái cảm. Tiếng nước đập vào da thịt trộn lẫn với âm thanh thủ dâm, lông mày hắn nhíu chặt như đao khắc, ngọn lửa thiêu đốt trong cơ thể vẫn nóng rực, nước mắt không ngừng rỉ ra, thắt lưng hắn bắt đầu kích thích, sau khi dương vật đỏ tía co rút một hồi, rốt cục cũng bắn ra. Tinh dịch nồng nặc bắn tung tóe lên vách tường, tính khí co giật hồi lâu, toàn thân hắn ướt đẫm, cúi đầu nhìn từng dòng tinh dịch bắn ra, khóe miệng lạnh lùng động đậy, nặng nề thở ra một hơi.

Trong phòng tắm tiếng nước ngừng lại, Dương Chấn mở cửa ra, hắn nhìn thấy Tiêu Chiến đã thay áo sơ mi, vẻ mặt bình tĩnh trở lại. Dương Chấn cởi trần, quần tây đen vẫn còn nhỏ nước, Tiêu Chiến đưa qua cho hắn một bộ quần áo.

"Thay đồ trước đi."

Dương Chấn im lặng nhận lấy, lúc xoay người lại, Tiêu Chiến nhìn thấy vết thương trên lưng hắn, vết roi đỏ sậm sau khi ngâm trong nước đặc biệt khiến người ta nhìn thấy mà giật mình. Tiêu Chiến nhớ tới cuộc đối thoại trên boong tàu của Dương Trấn và Văn Thái.

Anh thở dốc: "Vết thương của cháu... là do "gia pháp" sao?"

Dương Chấn mặc áo vào, nói: "Không liên quan đến anh."

"Tại sao phải làm việc cho Du Cửu Thiên? Lão ta không phải là một người làm ăn đơn thuần", Tiêu Chiến thẳng thắn hỏi. Điểm anh không nghĩ ra nhất chính là việc này. Vương Nhất Bác thông minh như vậy, không thể không nhìn ra tập đoàn Cửu Thiên này căn bản là đầm rồng hang hổ.

Lần thứ hai nhìn thấy Vương Nhất Bác biến thành Dương Chấn, trải nghiệm trong vài ngày ngắn ngủi khiến anh bị  khiếp sợ với những suy nghĩ cực kỳ nguy hiểm. Điều khiến anh quan tâm nhất, cảm thấy đau lòng chính là tại sao Vương Nhất Bác sa đọa đến mức này, lại bước vào một con đường như vậy?

"Hiện tại không phải anh cũng đang làm việc cho lão sao? Ngăn cũng ngăn không được. Anh là vì cái gì?", Dương Chấn  cảm thấy trong lòng có một ngọn lửa không rõ nguyên nhân, hắn rõ ràng đã ám chỉ Tiêu Chiến phải từ chối Du Cửu Thiên, anh chẳng những không nghe lời hắn, hiện tại còn đứng ở chỗ này nghiêm túc chất vấn.

"Cháu hiểu rõ Du Cửu Thiên hơn chú, tình huống hôm nay, nói không ở lại liền đi được sao?"

Dương Chấn đương nhiên hiểu rõ, nhưng hắn vẫn rất tức giận Tiêu Chiến. Tại sao anh phải lội vào bãi nước đục  này? Chỉ cần dựa theo lời hắn nói mà trả lời, bất kể có chuyện gì, hắn cũng có thể điều đình với Du Cửu Thiên, sau đó lại nghĩ biện pháp bảo vệ anh chu toàn.

Hắn tóm lấy cánh tay Tiêu Chiến, gần như nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi đã nói anh không nên ở đây, sao anh lại không chịu nghe lời?"

Tiêu Chiến bình tĩnh nhìn vào mắt hắn, "Chú sẽ đi, trừ khi cháu đi cùng chú."

Dư âm của loại thuốc đó vẫn còn, thân thể Dương Chấn vẫn bồn chồn, trong đầu càng nôn nóng. Hắn không hiểu được Tiêu Chiến, cũng không cách nào giao tiếp được với anh, không biết người này rốt cuộc muốn làm gì? Cho dù trước kia Tiêu Chiến cũng bướng bỉnh nhưng anh sẽ nghe lời hắn, sẽ thỏa hiệp với hắn. 3 năm trước trăm phương ngàn kế rời xa hắn, vứt bỏ hắn, ba năm lại đột nhiên liều lĩnh theo đuổi hắn bằng mọi giá, nói cũng không thông, đuổi cũng đuổi không đi.

Dương Chấn cười lạnh: "Buồn cười, tôi dựa vào cái gì mà đi theo anh? Tôi vất vả lắm mới có được vị trí hôm nay, sẽ không vô duyên vô cớ rời đi như vậy."

Rời đi, hắn làm sao không muốn sớm rời đi, làm sao không muốn tự do tự tại đứng ở dưới ánh mặt trời.

2 năm kiên trì cùng nhẫn nại, hắn chưa từng có một giấc ngủ ngon. Trên con đường này vẫn có người đang hy sinh, kế tiếp có lẽ chính là hắn. Hắn trải qua bao nhiêu thời khắc nguy cấp ngàn cân treo sợi tóc, đổ máu liều mạng mới đổi lấy tín nhiệm của Du Cửu Thiên, nhiệm vụ cuối cùng còn chưa hoàn thành, hắn tuyệt đối không thể cứ như vậy bỏ dở nửa chừng.

Tiêu Chiến đứng lặng một lát, vẻ mặt yếu ớt lúc trước biết mất, trong mắt hiện ra một tia giận dữ, "Vương Nhất Bác, cháu còn nhớ cha mẹ cháu không, nhớ bọn họ là người như thế nào không? Nhớ lời chú từng nói với cháu không? Chẳng lẽ hơn 20 năm qua, chúng ta hao hết tâm huyết,  bồi dưỡng ra một tên khốn nạn không phân biệt được đúng sai như cháu, cháu làm cho chúng ta quá thất vọng rồi."

"..."

Việc đột nhiên nhắc đến cha mẹ khiến trong lòng Dương Chấn cảm thấy đau nhói. Hắn nhìn Tiêu Chiến, ánh sáng trong mắt hắn giống như ánh mắt bi thương khi lần đầu tiên nhìn thấy Tiêu Chiến năm 12 tuổi nhưng lại thản nhiên sáng ngời.

Ánh mắt hắn đột nhiên trở nên lạnh lùng, giọng nói càng lạnh lùng hơn: "Tiêu Chiến, tôi nói một lần cuối. Tôi là Dương Chấn. Ở đây không có Vương Nhất Bác. Đừng nhắc đến cái tên này trước mặt bất cứ ai nếu như anh còn muốn chúng ta có thể sống sót."

Cánh cửa được mở ra, tiếng gió thổi vào giống như tiếng kêu hoang vắng của một con kền kền biển.

Tiêu Chiến nhìn Dương Chấn rời đi, tấm lưng ướt sủng nước nhỏ xuống mặt sàn, mặc dù hắn đã cao hơn hồi thiếu niên nhưng bờ vai rộng và tấm lưng đầy sẹo,  thoạt nhìn so với ngày đó càng cô đơn hơn.

-TBC-

08.12.2023

🌈🌈🌈

Lời của Ven:

Một người muốn hỏi rõ, một người không chịu trả lời. Cho nên xưng hô vẫn loạn xạ cho đến khi xác định được tình cảm nhé.

Dương Chấn trong lòng Ven

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro