Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác nhặt bản vẽ kia lên, cầm trong tay yên lặng xem xét. Hắn cúi đầu, khẽ cau mày, tròng mắt đen nhánh mà thâm thuý, trầm mặc không nói một lời, khiến người ta không nhìn ra được cảm xúc. Chỉ có những khớp ngón tay trắng bệch và run rẩy cho biết hắn không bình tĩnh như vẻ bề ngoài, thậm chí còn có chút hoảng loạn khó nhận ra.

Tại sao lại như vậy chứ?

Tiêu Chiến từ trước đến giờ đều không muốn làm hại hắn, chỉ là thỏ nhỏ đáng thương cố gắng hết sức để đối xử tốt với người ta. Hắn cố ý đặt mồi dụ Tiêu Chiến cắn câu, nhưng y lại không có ý đồ xấu, thậm chí còn ngây thơ cho rằng hắn quá bất cẩn nên mới đặt đồ vật quan trọng lộ liễu như vậy. Y cẩn thận giúp hắn giấu đi, cuối cùng lại bởi vì sự đáng yêu này mà bầm dập khắp người.

Vương Nhất Bác không thể tưởng tượng được, khi Tiêu Chiến bị hắn ném lại trong đám đông hỗn loạn đã hoảng sợ đến mức nào. Lúc đó xung quanh y đều là những người xa lạ. Y ngồi trên xe lăn, hai tay khẩn trương nắm chặt góc áo, mờ mịt nhìn xung quanh, hết lần này đến lần khác dùng giọng nói run rẩy gọi "Điện hạ ở đâu?"

Điện hạ ở đâu?

Điện hạ ở ngay sau lưng y, nhưng lại kiên quyết xoay người, bỏ mặc y ở đó.

Âm mưu quỷ kế đã đem sự ngây thơ và chân thành của y vùi dập, trái tim chân thành đã rơi trên con phố dài đông đúc, bị đám đông kẻ qua người lại dùng chân giẫm nát.

Vương Nhất Bác ném bản vẽ xuống, vội vàng chạy về tẩm điện. Hắn thực sự rất hoảng loạn, chạy rất nhanh, đến Đình Phong cũng không thể hoàn toàn theo sát hắn, giống như chỉ cần chạy chậm hơn một chút, hắn sẽ vĩnh viễn mất đi thứ gì đó.

Kẹt—

Vương Nhất Bác đột ngột kéo cửa tẩm điện, nhìn một lượt trên giường không có ai liền cảm thấy hoảng hốt, giống như khi biết Tiêu Chiến đã bị Thịnh Nhiên đưa đến một nơi không ai biết.

"Hmm..."

Vương Nhất Bác bỗng nhiên nghe thấy tiếng rên rỉ nhè nhẹ. Hắn bước tới vài bước mới phát hiện ra Tiêu Chiến đang ngồi trên mặt đất, cuộn người lại thành một quả bóng nhỏ, bị chặn bởi chiếc bàn, cho nên vừa rồi Vương Nhất Bác đứng ở cửa mới không nhìn thấy.

Tay trái của Tiêu Chiến đang chảy máu, lòng bàn tay có một vết rạch nhỏ, y đang nắm chặt lấy bàn tay bị thương của mình mà khe khẽ xuýt xoa. Tuy chỉ là một vết thương nhỏ nhưng Tiêu Chiến vẫn toát mồ hôi hột vì đau.

Y từ nhỏ đã được nuôi dưỡng ở trên giường, chưa bao giờ phải làm việc gì, cũng không chạm vào mặt đất, mỗi một tấc da thịt đều mềm mại như trẻ sơ sinh. Chính vì vậy, y cực kỳ mẫn cảm đối với bất kì sự đụng chạm nào, một vết thương nhỏ cũng khiến y chảy nước mắt vì đau đớn.

Vương Nhất Bác bế Tiêu Chiến đặt lên giường, giọng nói khi dò hỏi vừa nôn nóng vừa ảo não, "Sao ngươi lại ngồi dưới đất? Làm thế nào mà lại bị thương rồi? Có đau lắm không?"

Tiêu Chiến bị ôm cũng không hề giãy giụa, chỉ lẳng lặng nằm trong vòng tay Vương Nhất Bác, để mặc hắn bế lên giường ngồi. Y cúi đầu, để lộ ra cần cổ trắng muốt mà yếu ớt, dùng bàn tay còn lại che lên miệng vết thương, máu theo ngón tay chảy xuống, thoạt nhìn giống như một con búp bê sứ đang đổ máu.

Tiêu Chiến không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm vào miệng vết thương. Vương Nhất Bác cũng không còn cách nào khác, đành cao giọng gọi người đến băng bó cho Tiêu Chiến, xong việc lại đuổi người hầu ra ngoài. Mãi đến khi trong tẩm điện chỉ còn hai người họ, Vương Nhất Bác mới ngồi xổm xuống bên cạnh giường, nhẹ nhàng đưa tay vuốt ve băng gạc quấn quanh lòng bàn tay Tiêu Chiến, ôn nhu hỏi lại lần nữa: "Sao ngươi lại ngồi dưới đất? Làm thế nào mà lại bị thương?"

Tiêu Chiến tránh khỏi sự đụng chạm của Vương Nhất Bác, vẫn không nói một lời nào, thậm chí còn không nhìn vào Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác không thuận theo, đem bàn tay đang rụt vào trong ống tay áo của Tiêu Chiến nắm lại, nói thêm một câu: "Ta đang hỏi ngươi."

Giọng điệu của hắn vẫn rất ôn nhu, nhưng lại mang theo khí chất bức bách và thúc giục, khiến Tiêu Chiến run lên vì sợ hãi. Y hơi hé miệng, trả lời cũng rất nhỏ: "Ta muốn chạy trốn, nhưng vừa bò xuống mặt đất đã bị mảnh sứ vỡ đâm vào."

Y muốn bí mật chạy trốn, vì vậy tự mình bò xuống khỏi giường, từng bước từng bước muốn ra ngoài. Nhưng có lẽ mảnh vỡ của chiếc chén bị y hất đổ vẫn chưa được thị nữ dọn dẹp sạch sẽ nên mới bị thương ở tay.

Tiêu Chiến rũ mắt xuống, ủ rũ nhìn xuống mặt đất. Mặc dù y ngoan ngoãn trả lời nhưng vẫn không chịu nhìn Vương Nhất Bác. Y vừa sợ hãi vừa thất vọng trước thái độ của hắn.

Trái tim Vương Nhất Bác giống như bị người ta vặn xoắn liên tục, đau đến mức khó thở.

Hắn nửa ngồi nửa quỳ bên cạnh đầu gối của Tiêu Chiến, ngước mắt lên nhìn Tiêu Chiến với đôi mắt to tròn đen láy, ảo não giải thích với y: "Ta biết ngươi vô tội. Tất cả đều là lỗi của ta. Xin lỗi ngươi!"

Mi mắt Tiêu Chiến vẫn không di chuyển, cũng không dao động, giống như không hề nghe thấy.

Vương Nhất Bác vẫn tiếp tục giải thích: "Ta... Lúc ngươi ở trong cung của Thái phi nương nương, ta vẫn luôn phái người âm thầm theo dõi ngươi, nhưng không phải là muốn đề phòng ngươi. Ta sợ ngươi lại bị Quý phi nương nương hoặc ai đó ức hiếp. Sau đó người của ta nhìn thấy ngươi đến gặp Trình Vãn Chúc, đúng lúc Thịnh Nhiên vừa lộ tung tích thì ngươi và Trình Vãn Chúc lại lén lút gặp mặt, ta thật sự không nghĩ được nhiều. Hai mươi mấy năm qua ta đều sống như thế này, muốn nghi ngờ tất cả mọi người, muốn bóp chết mọi khả năng xấu. Vì vậy, ta thật sự sợ rằng ngươi đang lừa dối ta."

Tiêu Chiến cuối cùng cũng nâng mắt lên nhìn Vương Nhất Bác, bốn mắt nhìn nhau, ánh nước lấp lánh trong mắt Tiêu Chiến sắp nhấn chìm cả trái tim Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác nhẹ nhàng siết nhẹ tay Tiêu Chiến, dịu dàng nói: "Nếu là lúc trước, ta đã sớm động thủ. Ta sẽ không quan tâm đến việc đó có phải là hiểu lầm hay không, giết nhầm còn hơn bỏ sót. Ta đã giết rất nhiều người, trong số đó có cả những người luôn trung thành và tận tâm với ta, nhưng ta không tin, cũng lười đi kiểm chứng, một khi có dấu hiệu nghi ngờ sẽ tìm cách giết hại."

Vương Nhất Bác có chút lo lắng, nắm chặt tay Tiêu Chiến, "Nhưng với ngươi thì không phải. Ta nghi ngờ ngươi, nhưng lại muốn đi kiểm chứng một lần, nhất định muốn biết rõ tâm tư của ngươi, không thể để ngươi bị hiểu lầm, cũng không để ngươi vô duyên vô cớ  chịu uỷ khuất, nhưng cuối cùng vẫn không làm được."

Tiêu Chiến dùng sức một chút, đem bàn tay đang bị Vương Nhất Bác nắm chặt giấu vào ống tay áo, bình tĩnh nói: "Ngươi không cần nói với ta những chuyện này. Lần sau nếu ngươi cần đến ta cũng có thể tuỳ tiện phân phó. Ta sống được đến bây giờ vốn là nhờ điện hạ khai ân, không có tư cách cự tuyệt mệnh lệnh của ngươi, cho nên ngươi không cần tốn tâm tư dỗ dành ta làm gì."

Trong lòng Vương Nhất Bác càng sốt ruột, giọng nói cũng càng lớn, "Không phải ta đang dỗ ngươi! Là ta muốn thẳng thắn với ngươi. Ngươi tức giận thì cứ tức giận, nhưng đừng nghĩ những lời ta nói bây giờ cũng là đang lừa ngươi, được không? Những lời ta đã nói... Ngươi đều không tin sao?"

Tiêu Chiến nhắm mắt lại, trong lòng lại cảm thấy tuyệt vọng.

Tin thì sao? Không tin thì thế nào? Cho dù những lời Vương Nhất Bác nói đều là sự thật, vậy thì sao? Y còn phải tạ ơn Vương Nhất Bác, tạ ơn Thái tử điện hạ đã không tiếp tục lợi dụng y. Có thể cho y một cơ hội để kiểm chứng tâm tư của hắn không? Hay là vẫn giống như trước đây, y phải coi Vương Nhất Bác là ý niệm quan trọng nhất trong cuộc đời, cả ngày quấn lấy hắn như một tên ngốc. Lúc Vương Nhất Bác không vui thì hù doạ y, lúc vui vẻ lại mang một đôi giày tới dỗ dành...

Tiêu Chiến cố nén nước mắt đến mức yết hầu đau rát, "Ta cũng không biết mình có tin hay không. Ta..., ta chỉ là không muốn như thế này nữa. Hôm nay giải trừ hiểu lầm, ngày mai ngươi lại vì việc khác mà nghi ngờ ta, lại đem ta ra làm mồi nhử, để mặc ta vô cùng ngu xuẩn mà trông chờ ngươi đến cứu."

Vương Nhất Bác còn muốn giải thích, nhưng Tiêu Chiến đã thản nhiên chặn lời hắn lại, "Điện hạ không cần có bất kì cảm xúc nào đối với ta, cho nên cũng không cần giải thích làm gì. Chỉ cần nói rõ ràng cho ta biết lúc nào ngươi cần dùng, ta sẽ ngoan ngoãn để ngươi mặc xử trí, tuỳ tiện ném đến đâu cũng được, bắt dụ dỗ người nào cũng không sao. Đến lúc đó, ta cũng không hi vọng có người đến cứu mình. Sinh mệnh của ta từ trước đến giờ chỉ như tờ giấy mỏng, sinh ra là để người khác lợi dụng."

Vương Nhất Bác không nói nữa, lúc này nói gì cũng vô dụng, sự tổn thương không bao giờ có thể sửa chữa bằng lời nói.

Tiêu Chiến nói: "Ta muốn trở về. Có thể làm phiền Thái tử điện hạ đưa ta về cung không?"

"... Được."

Vương Nhất Bác gọi người chuẩn bị xe ngựa, bế Tiêu Chiến lên xe. Xe ngựa lộc cộc chạy vào màn đêm, Vương Nhất Bác đứng im tại chỗ, không thể đuổi theo.

Đình Phong đứng bên cạnh Vương Nhất Bác, "Điện hạ cứ như vậy mà đưa Tiêu công tử trở về, e rằng sau này ít có cơ hội để giải thích."

"Y muốn bỏ chạy, ta không thể trói y lại. Ta đã bắt y hận ta, nhưng không thể bắt y phải tha thứ cho ta. Ta chỉ có thể đợi y tha thứ."

...

Tiêu Chiến trở lại Thái Minh cung, được người hầu dìu xuống ngồi xe lăn. Xuân Nhưỡng và mấy cung nữ thường ngày chăm sóc y vội vàng chạy ra đón, vừa đẩy xe lăn vào vừa lo lắng hỏi: "Tiêu Tiêu! Tỷ lo lắng muốn chết. Đệ không sao chứ?"

"Không sao cả, tỷ tỷ cứ yên tâm."

"Đệ được Thái tử điện hạ đưa đến Bình Dương, tỷ còn tưởng rằng đệ sẽ rất vui vẻ, không ngờ hôm nay lại truyền ra tin tức Thịnh..." Xuân Nhưỡng đột nhiên nhớ ra Tiêu Chiến chính là Cửu hoàng tử của Tuyên Lương, nói điều này trước mặt y có lẽ không thích hợp, vì vậy đành tránh đi, "A, dù sao thì Bình Dương bất ngờ bị tấn công, tỷ còn lo lắng đệ sẽ bị thương."

Xuân Nhưỡng liếc nhìn miếng băng gạc trong lòng bàn tay của Tiêu Chiến, "Đệ còn nói là không sao cả! Tay đệ không phải là bị thương ở Bình Dương chứ?"

Tiêu Chiến xua xua tay, "Không phải không phải, cái này không phải. Đệ uống thuốc làm vỡ cái chén, vô tình bị mảnh sứ vỡ cắt vào."

Xuân Nhưỡng thở phào nhẹ nhõm, "Tỷ biết mà, Thái tử điện hạ lợi hại như vậy, làm sao có thể để đệ bị thương."

Tiêu Chiến im lặng, nụ cười mới nở khi nhìn thấy Xuân Nhưỡng cũng không còn nữa, cả người đột nhiên khô héo.

Tiêu Chiến về tới cung của Thái phi nương nương, mỗi ngày đều ngồi trên xe lăn quét rác, lau lư hương, cùng Thái phi nương nương trò chuyện, dường như vẫn giống như trước đây. Chỉ là y chỉ mỉm cười khi ở cùng người khác, còn lúc một mình lại không có cảm xúc, thẫn thờ nhìn về một nơi xa.

Y giống như một cái bóng mờ nhạt trong một buổi biểu diễn múa rối, người ta giật dây thì vui mừng, người ta không động đến thì trầm lặng như một xác chết. Tiêu Chiến dường như đã quay trở lại thời điểm còn ở Tuyên Lương, mỗi ngày ngồi ngốc trên giường, uống thuốc, ngủ và chờ đợi thời điểm có người lại cần sử dụng mình.

Một vài thị nữ thấy y đáng thương thỉnh thoảng lại thì thầm với y, y cười rộ lên, xua tay nói: "Ta không sao."

Ta không sao cả, ta chỉ là đang trông ngóng thời điểm mình trở nên vô dụng.

Vương Nhất Bác thỉnh thoảng cũng lấy cớ tới thăm cung của Thái phi nương nương, vừa câu được câu không mà nói chuyện với bà, vừa giả vờ lơ đãng tìm bóng dáng của Tiêu Chiến. Thái phi nương nương cười cười nhìn hắn, cuối cùng dứt khoát nói: "Ta mệt rồi, lười nói chuyện. Thái tử cũng đừng nóng vội rời đi. Hoa trong cung của ta đang nở rất đẹp, mùa đông cũng không bị héo tàn. Thái tử cứ ở trong cung của ta mà đi dạo."

Vương Nhất Bác men theo bờ tường mà đi, các cung nữ nhìn thấy hắn đều vội vàng buông việc trong tay ra hành lễ. Vương Nhất Bác không để ý, cúi đầu bước đi, giống như muốn tìm ai đó, lại sợ tìm được ai đó.

Cách đó không xa vang lên tiếng "sàn sạt", là tiếng lá cây và hoa rơi bị quét gọn lại. Những cung nữ và thái giám xung quanh đều đang hành lễ, đồng thanh nói "Thái tử điện hạ kim an", nhưng âm thanh kia vẫn không dừng lại, người đang quét rác cũng không có ý hành lễ giống như những người khác.

Vương Nhất Bác nhìn sang thì thấy một bóng người đang ngồi trên xe lăn, dáng người đoan chính mảnh khảnh, cầm một cái chổi rất lớn đang lùa hoa rơi trên mặt đất chất thành một đống.

Thoạt nhìn y có vẻ rất siêng năng và nghiêm túc, ánh mắt chăm chú nhìn vào cái chổi, động tác chậm rãi, dường như không biết là Vương Nhất Bác đang tới.

Vương Nhất Bác muốn tiến lên, nhưng bàn chân bị đóng đinh tại chỗ, chân tay luống cuống, không biết phải làm gì.

Mùa đông năm nay vẫn có những con bướm nhỏ. Có một con bướm nhỏ trông giống những cánh hoa rơi trên mặt đất, vừa rồi còn nằm trên mặt đất khiến Tiêu Chiến không để ý tới, bây giờ bỗng nhiên rung cánh bay lên, thu hút ánh mắt của y.

Tiêu Chiến dừng chổi lại, giương mắt đuổi theo dấu vết của con bướm. Bướm nhỏ nhẹ nhàng bay vòng qua sau lưng Tiêu Chiến, sượt qua mặt Vương Nhất Bác, bởi vậy mà ánh mắt của Tiêu Chiến cũng rơi trên người hắn.

Vương Nhất Bác nhìn những bông hoa đang rơi toán loạn trong không trung, lại ngoái đầu nhìn Tiêu Chiến, nhịp tim của hắn tăng nhanh đến mức không thể khống chế được, giống như đánh trống. Nhưng ngay sau đó, Tiêu Chiến rũ mắt xuống, chậm rãi quay người lại, tiếp tục cúi đầu cầm chổi quét sân, giống như Vương Nhất Bác không hề tồn tại.

Nhịp tim hỗn loạn đột nhiên bình tĩnh lại.

Vài ngày trước đó Vương Nhất Bác chỉ là cảm thấy "hối", nhưng ngay lúc này lại cảm thấy "hận".

Tiêu Chiến cúi đầu nhìn hoa rơi, ngoái đầu trông theo cánh bướm, duy nhất không nhìn hắn.

Hối hận bởi vậy mà sinh ra.

Thái độ của Tiêu Chiến đối với Thái tử làm các cung nhân bên cạnh đều hoảng sợ. Một thái giám muốn kêu Tiêu Chiến hành lễ với Vương Nhất Bác, nhưng chưa kịp mở miệng đã bị Vương Nhất Bác giơ tay ngăn lại. Tiểu thái giám ngơ ngác im miệng, cũng không quấy rầy Tiêu Chiến đang chuyên chú quét hoa rơi.

Vương Nhất Bác xoay người, không chút chậm trễ bước ra khỏi cung Thái phi nương nương, dáng người đoan chính đĩnh bạt của thiếu niên, nhưng trong lòng lại uể oải như một ông già. Hắn nghĩ, "Chờ thêm một chút, không thể nào ép buộc y được."

Vương Nhất Bác đi ra ngoài rồi, Tiêu Chiến mới dừng chổi lại, xoa xoa cổ tay đau nhức của mình. Một chút cánh hoa như vậy, chỉ cần quét một khắc đã xong rồi, có thể trở về để nghỉ ngơi, nhưng y lại nghe thấy người khác nói Thái tử điện hạ đang đi tới nơi này, không hiểu vì sao y lại cầm chổi quét đi quét lại đến mức cổ tay cũng phát đau.

Mắt y trở nên nhức nhối, nếu không quay đầu đi, y sẽ khóc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro