Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Những người liên quan đến hung án 614 đều tương đối nhạy cảm. Quá trình bắt giữ và thẩm vấn phải hết sức cẩn thận, không được để cho đối phương có cơ hội cắn trả. Bọn chúng bây giờ chính là những con chó dại muốn nhảy tường, có biết không?"

Vương Nhất Bác gật đầu. Vụ án 614 liên quan đến rất nhiều người, bối cảnh xã hội lại nhạy cảm, điều tra được đến bây giờ đúng là không dễ, thật vất vả mới tìm thấy hai con cá lớn trong vũng nước đục, cho nên phải hết sức chú ý, "Cháu biết. Cục trưởng Lưu, chú cứ yên tâm."

"Cháu làm việc thì chú yên tâm rồi." Cục trưởng Lưu mở bình giữ nhiệt, đặt lên môi thổi lá trà trên mặt nước. Người đàn ông này đã cao tuổi, trà uống càng ngày càng đậm. Ông chép chép miệng, ngước mắt lên nhìn Vương Nhất Bác, "Hôn lễ sắp tới rồi à?"

Vương Nhất Bác khẽ mỉm cười, "Sắp rồi, còn không tới hai tháng."

"Gần đây cháu đều bận rộn trong Cục, cũng không có thời gian đi xử lý việc hôn lễ, A Chiến có trách cháu không?"

"Anh ấy sẽ không đâu. Dạo trước được nghỉ đưa anh ấy đi chọn quà lưu niệm, anh ấy còn chê cháu không có mắt nhìn, bảo cháu hôn lễ chỉ cần có mặt là được, những việc khác không cần động tới." Vương Nhất Bác bất đắc dĩ mỉm cười.

Nhà thiết kế Tiêu có tính chuyên nghiệp ăn sâu vào xương tuỷ. Trước khi kết hôn, rõ ràng đã nói anh phải phủi tay làm ông chủ, nhưng bây giờ thì cái gì cũng phải tự mình làm mới yên tâm.

Vương Nhất Bác đôi khi cũng cảm thấy ánh mắt của mình không tốt, những bó hoa và quà kỷ niệm loè loẹt kia trong mắt cậu đều giống nhau; nhưng cậu lại cảm thấy tầm nhìn của mình cực kỳ tốt, dù sao thì cậu chỉ cần liếc mắt một cái đã chọn trúng một nhà thiết kế tuyệt đến vậy.

Cục trưởng Lưu giơ ngón tay cái cho Vương Nhất Bác. Thằng nhãi này không hay cười, nhưng chỉ cần nhắc tới Tiêu Chiến hay hôn lễ, lập tức có thể thấy khoé miệng cong cong, "Cháu tinh mắt thật đấy."

"Ở bên này, cháu đã gửi thiệp mời cho những ai?"

"Chỉ có chú, thầy giáo của cháu, và mấy người trong tổ."

Mối quan hệ giữa cậu và Tiêu Chiến cũng như hôn lễ này đều khá đặc biệt, để khỏi ảnh hưởng đến công việc, Vương Nhất Bác chỉ có thể chọn những người biết rõ lai lịch và có mối quan hệ cực kỳ thân thiết tham dự. Ngoài các thành viên trong tổ, chỉ có chú Lôi và cục trưởng Lưu, những người đã coi cậu như ruột thịt kể từ khi gia nhập đội cảnh sát. Những người này đều rất quan trọng trong cuộc đời Vương Nhất Bác. Cậu không muốn che giấu họ quá nhiều, Tiêu Chiến cũng cho rằng nên như vậy.

"Ừm, đều là những người thân cận với cháu. Quan hệ của cháu và A Chiến tương đối đặc biệt, quá nhiều người biết sẽ luôn có chút ảnh hưởng, có thể tránh được thì nên tránh. Tuy rằng mời ít người, nhưng cháu phải hiểu, sự chúc phúc là không ít."

Vương Nhất Bác hiểu ý gật đầu, vừa định mở miệng nói vài câu cảm ơn với Cục trưởng Lưu thì nghe phía dưới lầu trở nên ầm ĩ. Hai người  nghi hoặc nhìn nhau. Cục trưởng Lưu còn cau mày tức giận, ở trước Cục cảnh sát còn dám ồn ào nhốn nháo. Ông đem bình giữ nhiệt trong tay đặt xuống, đứng dậy đi đến bên cửa sổ vén rèm nhìn ra.

Vừa chạm vào dây kéo mành, chưa kịp kéo lên, ngoài cửa đã truyền tới tiếng chân chạy, kèm theo tiếng gọi Vương Nhất Bác. Hai người vội vàng quay đầu lại liền nhìn thấy Tiểu Trần của đội khác thở hồng hộc chạy vào, "Đội trưởng Vương! Nhanh lên, nhanh lên! Mau xuống đi!" Tiểu Trần giơ tay chỉ loạn ra phía sau lưng.

"Có chuyện gì mà hốt hoảng như vậy? Nói rõ ràng trước đã." Cục trưởng Lưu nhíu mày.

Tiểu Trần nuốt xuống cơn ngứa ngáy trong cổ họng, "Chúng tôi đã tổ chức bắt được tên cướp có vũ trang, lúc xuống xe đi vào Cục cảnh sát, tên cướp đó đã tận dụng cơ hội xuống xe để chuồn đi. Chúng tôi không giữ lại được. Không may có một người đàn ông đi ngang qua cổng, hiện giờ đã bị tên cướp bắt làm con tin, yêu cầu mang một chiếc xe hơi tới."

"Người phía dưới bảo tôi chạy nhanh đi tìm đội trưởng Vương, nói rằng người bị bắt làm con tin chính là anh trai của anh ấy."

Chiếc còng tay lạnh lẽo gắt gao siết vào cổ Tiêu Chiến, sợi xích không đều ở giữa cộm lên khiến yết hầu đau đớn. Chiếc cặp lồng đang xách trong tay bị cú đánh bất ngờ đập vỡ, canh nóng bên trong bắn tung toé lên tay anh, nóng đến mức mu bàn tay đỏ bừng, cảm giác đau nhói xuyên vào như kim châm.

Anh chỉ ghé qua để mang bữa trưa cho Vương Nhất Bác, thật sự là ra cửa không xem giờ hoàng đạo nên mới gặp phải chuyện này.

Kẻ tình nghi phía sau bị các nhân viên cảnh sát bao vây, khiến hắn ta vừa hoảng loạn vừa bất an, lực đạo siết lên cổ Tiêu Chiến cũng không thể kiểm soát được, ngoài miệng vẫn luôn gào lên muốn một chiếc xe đưa hắn ra khỏi thành phố, nhưng bước chân lại do dự, Tiêu Chiến chỉ còn cách ngả người ra sau, nương theo lực đạo của hắn mới lấy được một chút không khí.

"Anh bạn, đừng căng thẳng thế.... Chúng ta không oán không thù, nếu anh cần giúp đỡ cứ việc mở miệng, có lẽ tôi có thể giúp anh." Tiêu Chiến cau mày, cổ họng bị siết quá chặt, khó khăn lắm mới phát ra thành tiếng.

"Câm miệng! Muốn trách thì trách mày hôm nay xui xẻo. Bọn nó không cho tao đường sống, tao chỉ có thể tự mình tìm lấy!!"

Sự phẫn uất trong tiếng hét bén nhọn của kẻ tình nghi vô tình tăng thêm sức mạnh trên tay, khiến Tiêu Chiến vừa ngạt thở vừa choáng váng. Anh nôn khan và ho khan, hốc mắt trở nên ẩm ướt, tầm nhìn cũng mờ đi. Nỗi sợ hãi trong lòng đột nhiên bị phóng đại vô hạn bởi tình huống sắp mất đi ý thức. Tiêu Chiến mơ hồ nhìn đám đông xung quanh với tầm nhìn mờ mịt, tìm kiếm bóng dáng quen thuộc của Vương Nhất Bác trong số các nhân viên cảnh sát.....

Sao cậu còn chưa tới....

Tầng trên tầng dưới của Cục cảnh sát, mỗi một bước đi ở đây đều trải qua những nhiệm vụ khẩn cấp, những vụ án phức tạp, những tội phạm cực kỳ hung ác. Vương Nhất Bác đã chạy tới chạy lui không biết bao nhiêu ngày đêm. Nhưng đây là lần đầu tiên cậu cảm thấy Cục cảnh sát thành phố lớn như vậy, từ tầng ba đến tầng một lại dài như vậy, chạy như thế nào cũng không thấy điểm cuối, vắt kiệt tất cả sự kiên nhẫn và lý trí của mình.

Mãi cho đến khi lao ra khỏi toà nhà văn phòng, nhìn thấy Tiêu Chiến không còn sức lực phản kháng trong đám người, cậu mới phát hiện ra đầu óc mình trống rỗng trong suốt quãng đường chạy tới đây, thậm chí còn chưa nghĩ ra cách nào để đối phó....

"Đội trưởng Vương...." Tống Kha thấy Vương Nhất Bác cau mày đi tới liền lo lắng gọi. Cậu ta từ khi thực tập đã đi theo Vương Nhất Bác, tiếp nhận bao nhiêu vụ án lớn nhỏ, nhưng chưa bao giờ thấy sắc mặt nghiêm trọng đến như vậy của Vương Nhất Bác.

Ánh mắt Vương Nhất Bác dính chặt trên người Tiêu Chiến, lên vết lằn đỏ trên cổ, cùng nước canh nóng bỏng đổ xuống người và chân anh. Hàm răng cậu nghiến chặt đến mức gần như bị nghiền nát, những lời nói với Tống Kha từ trong kẽ răng siết chặt mà chen ra, "Bảo mọi người tản ra, đừng vây quanh nữa."

Những người xung quanh vẫn duy trì vòng vây, cẩn thận di chuyển từng bước ra phía sau. Sự thay đổi nhỏ này lại khiến tinh thần của kẻ tình nghi căng thẳng hơn một chút, bàn tay siết vào cổ Tiêu Chiến cũng chặt hơn, lực siết lớn đến mức khiến anh phải ngửa đầu lên, tiếng nức nở nghẹn ngào kẹt cứng trong cổ họng. Anh chỉ có thể dựa vào khoé mắt để nhìn thấy bóng dáng Vương Nhất Bác đang thận trọng tiến lại gần.

Màu đỏ trên da thịt Tiêu Chiến, cùng đôi môi khẽ hé mở không thành tiếng của anh khiến lòng bàn tay siết chặt của Vương Nhất Bác đột ngột trở nên ẩm ướt, sự phẫn nộ và đau lòng lan tràn trong tâm trí. Cậu âm thầm cắn chặt khoé môi, cưỡng ép bản thân phải bình tĩnh hơn một chút, "Tôi là đội trưởng đội điều tra hình sự. Anh có nhu cầu gì có thể nói với tôi, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để đáp ứng."

"Anh không cần quá khẩn trương, tổn thương người dân vô tội không phải là cách giúp anh đạt được mục đích." Vương Nhất Bác cẩn thận đưa tay ra, cố gắng xoa dịu sự căng thẳng của tội phạm thông qua hành động cụ thể.

Kẻ tình nghi cẩn thận thò đầu ra từ sau lưng Tiêu Chiến, mái tóc rối bời ướt đẫm mồ hôi. Hắn hơi nhấc tay lên, lau đi mồ hôi trên mắt, cẩn thận kéo Tiêu Chiến lui lại phía sau nửa bước, "Mẹ kiếp, tao làm sao biết được lời mày nói có được tính hay không? Mày có phải là lãnh đạo ở đây không?!"

Vương Nhất Bác tháo thẻ công tác đang đeo trên cổ xuống, lắc nhẹ về phía gã đàn ông, sau đó ném qua, "Đừng sợ. Tôi ở đây là để giúp anh."

Kẻ tình nghi liếc nhìn thẻ công tác trên mặt đất, lập tức cảnh giác rụt đầu về phía sau Tiêu Chiến, "Mày dùng chân với lấy cái kia lại đây."

Tiêu Chiến khẽ liếc nhìn đồ vật đang ở trên mặt đất, cũng không quá xa. Anh cố ý quẹt chân vào đó hai lần, nhưng không chạm tới được, gã đàn ông lập tức dùng sức để cảnh cáo anh không được giở trò. Hai tay Tiêu Chiến bám vào sợi xích, gắt gao nhíu mày, "Anh siết chặt quá, tôi không nhìn rõ nó ở vị trí nào."

Gã đàn ông phía sau lại thấp giọng cảnh cáo Tiêu Chiến, do dự vài giây mới buông lỏng ra một chút. Tiêu Chiến có chút khe hở, nhưng đầu luôn bị kéo về sau nên vẫn choáng váng, không khí theo giọng nói tràn vào cổ họng khiến anh phải ho khan. Anh cố nén cơn ho, sợ kẻ tình nghi lại cảnh giác, nhìn vào đôi mắt cách đó không xa, trong đó là sự lo lắng và thương tiếc nồng đậm, là đôi mắt mà Tiêu Chiến cực kỳ muốn nhìn thấy.....

Trong giây phút nghẹt thở này, Tiêu Chiến cảm thấy thời gian trôi đặc biệt lâu. Anh hoảng loạn, căng thẳng, thậm chí còn suy nghĩ lung tung. Mặc dù cảnh sát đã bao vây, nhưng vẫn không thể giảm bớt sự sợ hãi do những suy nghĩ hỗn độn gây ra.

Mãi cho đến khi anh nhìn thấy Vương Nhất Bác, nhìn thấy ánh mắt kiên định mà lặng lẽ kia đang nói: Tiêu Chiến, đừng sợ.

Lúc này, trái tim sợ hãi mới dần dần bình tĩnh lại....

"Chiếc xe đằng kia là của tôi." Vương Nhất Bác giơ ngón tay chỉ về hướng chiếc xe, tay còn lại lấy chìa khoá xe trong túi quần ra, lắc lắc hai lần về phía kẻ tình nghi, "Đây là chìa khoá xe."

Tội phạm khẽ quay đầu về hướng Vương Nhất Bác chỉ. Vương Nhất Bác đoán rằng tâm lý của hắn đã bị lung lay. Cậu lập tức mở miệng, muốn gây sức ép cho đối phương, "Tôi biết anh muốn xe là vì muốn rời khỏi thành phố, nhưng anh phải biết rằng, chỉ cần anh ra khỏi cổng Cục cảnh sát, chúng tôi sẽ thiết lập các trạm kiểm soát trên toàn thành phố, việc bắt giữ sẽ cực kỳ nghiêm ngặt, thậm chí không cần chờ đến khi trời tối thì anh đã sa lưới rồi."

"Tao... Trong tay tao có con tin!"

Vừa có chút khe hở để thở dốc lại bị khoá chặt, Tiêu Chiến đột nhiên nhíu mày, sức lực quá lớn khiến anh cảm thấy xương cổ của mình rời ra từng đoạn. Anh cố ý ngửa đầu ra sau, cố gắng không để cho Vương Nhất Bác nhìn thấy vẻ mặt thống khổ của mình. Tất cả những câu nói của Vương Nhất Bác bây giờ đều đang là cố gắng dụ dỗ, mà tất cả những gì anh có thể làm vì cậu chỉ là tin tưởng và cố gắng chịu đựng, để Vương Nhất Bác không bị sự khó chịu của chính mình mà phải bó chân bó tay.

Mồ hôi từ chóp mũi của Vương Nhất Bác chảy xuống. Việc Tiêu Chiến cố ý ngửa đầu ra sau né tránh ánh mắt cậu khiến cậu ngạt thở, giống như con dao găm đâm thẳng vào trái tim, chậm rãi xẻo từng miếng, đau đến mức máu thịt đều mơ hồ,

Nhưng đã quá muộn để giải thoát. Cậu phải che giấu sự lo lắng và đau khổ dưới sự điềm tĩnh của mình, giải cứu Tiêu Chiến khỏi tay kẻ tình nghi.

"Con tin anh mang theo mới là trở lại lớn nhất. Chúng tôi đã xem tư liệu cá nhân của anh ta. Anh ta không phải là người gốc ở thành phố B. Điều kiện giao thông của thành phố B cực kỳ phức tạp. Anh mang theo một con tin không quen thuộc địa hình, lại còn đang hoảng loạn, chỉ làm lãng phí thời gian của chính mình mà thôi."

Bàn tay đang siết chặt đột nhiên lơi lỏng. Tiêu Chiến cau mày, kẻ tình nghi phía sau thấp giọng hỏi anh có phải là người địa phương không. Tiêu Chiến phối hợp với lời nói dối của Vương Nhất Bác mà lắc đầu, nói không phải. Đối phương nghiến răng nghiến lợi chửi thề.

"Anh thả anh ta đi, tôi đi cùng anh. Tôi biết rất rõ cách bố trí và đường đi của thành phố này. Tôi có cách đưa anh ra ngoài." Vương Nhất Bác ném miếng mồi đầu tiên ra, thận trọng tiến lên một bước.

"Khốn kiếp. Mày là cảnh sát, muốn bắt tao còn không kịp, có thể thả tao đi sao? Tao dựa vào cái gì mà tin mày!" Kẻ tình nghi nhổ nước bọt, lực đạo trên tay lại tăng lên một chút.

"Nhiệm vụ của tôi là bảo đảm an toàn cho con tin và giải cứu họ. Vụ án của anh không thuộc quyền quản lý của tôi." Vương Nhất Bác hơi dừng bước chân, bàn tay đang buông lỏng cạnh sườn đột nhiên siết lại. Kẻ tình nghi đang ở phía sau Tiêu Chiến, cậu chỉ có thể thông qua biểu cảm và phản ứng cơ thể của anh để phán đoán mức độ cảnh giác và diễn biến tâm lý của kẻ tình nghi, thấy khuôn mặt đỏ bừng của Tiêu Chiến dịu đi một chút, cậu mới tiếp tục di chuyển.

"Anh phải nghĩ cho kỹ. Nếu chọn tôi thì còn có cơ hội trốn thoát. Chọn anh ta, tôi đảm bảo anh không thể ra được thành phố này."

Vương Nhất Bác lấy thẻ cảnh sát của mình ra, chỉ vào kẻ tình nghi, cũng cởi chiếc áo khoác mà Tiêu Chiến đã mua cho cậu trước đó không lâu, "Anh xem, tôi đã vứt thẻ cảnh sát và áo khoác ra rồi, súng tôi cũng có thể lấy ra cho anh." Cậu giơ một tay lên cao qua đầu, hạ thấp sự cảnh giác của đối phương, dùng một tay còn lại từ từ vươn ra sau lưng, rút súng ra, họng súng nằm ở giữa lòng bàn tay, từ từ đưa lên cho nghi phạm xem.

Ánh mắt tàn nhẫn của kẻ tình nghi di chuyển từ phía sau Tiêu Chiến ra. Hắn nhìn Vương Nhất Bác từ đầu đến chân, trên người cậu chỉ còn chiếc áo thun đơn bạc, quần bó sát, không có chỗ để giấu vũ khí. Hắn cẩn thận kêu Vương Nhất Bác đặt khẩu súng trên mặt đất, lui về phía sau hai bước, sau đó quay người lại.

Vương Nhất Bác cực kỳ phối hợp, từ từ đặt khẩu súng trong tay xuống, sau đó lùi lại hai bước, giơ hai tay lên xoay người, chứng minh cho nghi phạm thấy trên người cậu không còn gì cả, lại thừa dịp xoay người mà nhìn về phía Tống Kha chớp mắt hai lần.

"Mày, hai tay ôm lấy đầu, dùng chân đá súng tới đây."

Giờ phút này, sức lực trên tay kẻ tình nghi đã dần buông lỏng. Hắn nấp sau lưng Tiêu Chiến, không nhìn thấy anh đang lo lắng nhìn hai cảnh sát đang đi về phía bọn họ. Mỗi bước chân của Vương Nhất Bác đều vô cùng thận trọng, gót chân vừa đặt trên mặt đất, mũi chân cũng rơi xuống theo, sợ có động tĩnh gì đó đánh thức kẻ tình nghi đang sập bẫy.

Lông mày Tiêu Chiến tê dại và đau nhức, rõ ràng cảm giác nghẹt thở đã rút khỏi cổ họng, nhưng hơi thở và trái tim vẫn bị siết chặt, không phải bởi chiếc còng tay cứng rắn lạnh lẽo và kẻ tình nghi phía sau, mà bởi ánh mắt và bước chân kiên định của Vương Nhất Bác trước nguy hiểm cận kề.... Cảm giác này vẫn luôn lơ lửng từ khi Vương Nhất Bác nói rằng muốn trao đổi vị trí với anh, khiến anh suýt chút nữa đã không phân biệt được cảm giác ngạt thở này đến từ cơ thể hay tâm trí.

"Đứng yên! Tiếp tục ôm đầu!"

"Mày, ngồi xổm xuống nhặt khẩu súng lên!" Nghi phạm thấp giọng ra lệnh cho Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến làm theo mệnh lệnh, duỗi chân lung tung về phía trước, nhưng không thể với tới vị trí của khẩu súng. Thấy Tiêu Chiến không thể cúi đầu xuống, nghi phạm hơi hạ chiếc còng tay xuống mấy milimet, tạo ra chút không gian cho Tiêu Chiến có thể nhặt khẩu súng lên. Hắn gắt gao trốn phía sau Tiêu Chiến, nương theo cơ thể anh mà ngồi xổm xuống, tránh để đầu và cơ thể bại lộ trong tầm ngắm của cảnh sát.

Tầm cao vừa vặn tới vị trí đầu gối của Vương Nhất Bác. Nhìn thấy sợi xích giữa còng tay trước cổ Tiêu Chiến có khe hở, thời cơ cuối cùng đã tới.

Vương Nhất Bác không chút do dự, nắm lấy cổ tay kẻ tình nghi kéo về phía trước, lợi dụng lúc hắn đang hoảng sợ, liền túm quần áo của Tiêu Chiến, lắc mạnh về phía sau, đồng thời đẩy mạnh Tiêu Chiến qua khoảng trống do lực kéo tạo ra, rời khỏi vòng vây của tên tội phạm. Khoảnh khắc Tiêu Chiến thoát ra, tất cả bất an và phẫn nộ trong lòng Vương Nhất Bác bộc phát, vượt qua khỏi lý trí. Cậu dùng hết sức quật ngã kẻ tình nghi xuống đất bằng một cú đấm, sau đó ngồi đè lên trên, mỗi một cú đấm tung ra đều giáng xuống mặt hắn.

"Đội trưởng Vương! Đừng đánh nữa, đội trưởng Vương!"

"Ai đó mau mang nghi phạm đi đi!"

Tiêu Chiến bị ném xuống mặt đất, nôn khan hồi lâu mới có thể đứng lên, mỗi một lần ho khan, yết hầu đều đau đớn giống như bị xe nghiền qua, khó khăn hít thở, nước mắt trên mặt cũng không kịp lau, phản ứng đầu tiên chính là quay đầu lại đi tìm bóng dáng Vương Nhất Bác, xác nhận cậu không bị thương.

Thân ảnh của Vương Nhất Bác bị bao vây bởi đám cảnh sát, mọi người đều đang cố gắng hết sức để lôi kéo ngăn cản cậu, nhưng cậu giống như một con sư tử hung dữ đã thoát khỏi lồng, phẫn nộ đến mức không thể kiểm soát được, thậm chí còn xô đẩy những người trong tầm tay ngã xuống mặt đất. Tiêu Chiến bật khóc, cố gắng chống đỡ thân thể, loạng choạng yếu ớt chen vào đám người, ngã ngồi xuống bên cạnh Vương Nhất Bác.

"Vương Nhất Bác! Đừng đánh nữa!" Tiêu Chiến ngăn cản cánh tay Vương Nhất Bác đang vung lên, máu trên mu bàn tay lan tràn như bóng rắn, không biết là của đối phương hay là của Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác dường như không nghe thấy bất kì âm thanh nào, đuôi mắt đỏ ngầu, khí tức toàn thân bùng nổ khiến người khác không thở nổi, toàn bộ sức lực đều chống lại sự ngăn cản của Tiêu Chiến. Từ trước đến nay, Tiêu Chiến chưa từng nhìn thấy bộ dạng này của Vương Nhất Bác, điều này khiến anh sợ hãi và bất an. Anh nghĩ mình biết rõ Vương Nhất Bác, nhưng hiện tại lại không có cách nào dự đoán được giây tiếp theo cậu sẽ làm gì. Tiêu Chiến nắm chặt lấy cánh tay Vương Nhất Bác, khi mở miệng, ngữ điệu cũng có chút run rẩy.

"Anh không sao. Anh không sao cả, Vương Nhất Bác!"

"Em nhìn anh! Nhìn anh này!"

Tiếng khóc nức nở bén nhọn lọt vào tai, khiến cho ánh mắt trống rỗng của Vương Nhất Bác hoàn hồn, sự ngột ngạt trong lòng bỗng nhiên có lối thoát, từ khoé môi run rẩy của cậu tràn ra. Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm vào khuôn mặt bê bết máu của kẻ tình nghi, thở ra một hơi dài, từ trên người hắn ngã xuống. Các đồng nghiệp bên cạnh đã lôi kẻ tình nghi từ dưới đất túm lên. Vương Nhất Bác lười quan tâm, lại không dám nhìn vào đôi mắt Tiêu Chiến, chỉ yếu ớt kéo anh ôm vào trong ngực.

Nhiệt độ và mùi hương cơ thể ùa vào khoang mũi, khiến trái tim đang treo cao của Vương Nhất Bác dần dần an ổn lại, hai cánh tay gắt gao siết chặt sau lưng Tiêu Chiến, hận không thể đem anh hoà tan vào thân thể của chính mình, hơi thở loạng choạng không chút lưu tình phả vào cổ Tiêu Chiến. Từ lúc nghe tin Tiêu Chiến gặp nạn, sự bình tĩnh mà cậu cố gắng duy trì đã hoàn toàn tiêu tan không còn bóng dáng, chỉ còn lại nỗi sợ hãi vô tận, tạo nên những làn sóng trong cơ thể cậu, thổi quét qua mỗi một tế bào, mỗi một chi tiết của dây thần kinh.

"Em xin lỗi.... Em xin lỗi, Tiêu Chiến."

"Anh nhất định đã rất sợ hãi."

Tai nạn ngoài ý muốn này khiến Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác bận rộn cả ngày, không chỉ xử lý miệng vết thương, còn phải phối hợp điều tra, ghi chép, chờ đến khi xử lý xong toàn bộ sự việc, trở về nhà đã là 7 giờ tối.

Tiêu Chiến chống chọi với sự mệt mỏi, tắm rửa đơn giản để tránh làm ướt vết thương. Nước nóng làm tiêu tan một nửa sự mệt mỏi. Cả anh và Vương Nhất Bác đều bị thương ở tay, không tiện dính nước, đến tóc cũng là gội ở tiệm. Tiêu Chiến thay bộ đồ ngủ sạch sẽ, bước ra ngoài, lại phát hiện ra Vương Nhất Bác đang ngơ ngác đứng trước bàn ăn.

Bóng dáng cậu ở dưới ánh đèn cũng có vẻ mệt mỏi như Tiêu Chiến. Bờ vai từ trước đến nay đều rộng lớn bây giờ lại mỏng manh rũ xuống, tấm lưng thẳng tắp do huấn luyện dường như cong vẹo. Vương Nhất Bác lạc lõng và mất mát trong đêm tối này cùng với đội trưởng Vương bình tĩnh vững vàng ban ngày và đội trưởng Vương tức giận đánh người là hoàn toàn khác.

Điều này khiến Tiêu Chiến nhớ đến cái đêm Vương Nhất Bác ngả bài với chính mình, cũng là như thế này, bóng dáng gầy gò đến mức khiến người ta đau lòng....

"Sao đồ ăn mang về còn chưa mở ra? Cháo của anh sắp đặc mất rồi." Tiêu Chiến giả vờ như không có chuyện gì mà đi tới, cầm lấy hai túi đồ ăn còn chưa mở.

Bàn tay quý giá của nhà thiết kế được quấn vài vòng bằng gạc trắng. Anh lấy từng hộp đồ ăn trong túi ra, thời điểm mở nắp, dường như bị hơi nóng làm cho giật mình, miệng còn kêu lên thành tiếng, vừa định đưa tay lên vành tai thì đã bị Vương Nhất Bác nắm lấy.

"Nóng quá có phải không? Sao anh lại không cẩn thận như vậy?" Vương Nhất Bác cau mày, kéo tay Tiêu Chiến muốn đi vào phòng bếp để dội nước lạnh.

Tiêu Chiến không để cậu kéo đi, ngược lại còn rút tay ra khỏi tay Vương Nhất Bác. Người nọ nhíu mày nhìn anh, anh liền đút luôn ngón tay vào miệng cậu, nhiệt độ nóng ẩm từ đầu ngón tay truyền tới, ấm đến mức làm Tiêu Chiến cong cong khóe mắt, "Ha ha, lừa được em rồi."

Nụ cười của người yêu thật dịu dàng xinh đẹp, mặc dù trước đây vẫn vậy, nhưng hôm nay lại đặc biệt khiến Vương Nhất Bác không rời được mắt. Cậu ngơ ngác nhìn chằm chằm vào mặt Tiêu Chiến vài giây, ánh mắt sau đó rơi xuống vết tụ máu đỏ đỏ tím tím trên cổ, dấu vết đó chói mắt đến đau lòng. Vương Nhất Bác giơ tay, nhẹ nhàng kéo tay Tiêu Chiến xuống, nhìn bàn tay quấn băng gạc trong tay mình, trái tim vốn đang chưa lành lặn lại bị dao cắt xẻo, khiến cậu đau đến há mồm, nhưng lại không biết nên nói cái gì.

"Em sẽ không phải lại muốn nói xin lỗi anh nữa chứ Vương Nhất Bác? Hôm nay em đã nói rất nhiều rồi." Tiêu Chiến bất đắc dĩ nghiêng đầu, hơi cúi người một chút nhìn vào mắt cậu.

Tiêu Chiến cứ liên tục muốn nhìn vào mặt Vương Nhất Bác, dù cậu có né tránh đến chỗ nào anh cũng liền di chuyển đến đó, lặp đi lặp lại hai ba lần, mỗi lần lại dán lại gần hơn, khiến Vương Nhất Bác bật cười, đôi mắt đau buồn cả ngày giờ mới nhè nhẹ cong lên. Vương Nhất Bác cúi đầu, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve lòng bàn tay của Tiêu Chiến hết lần này đến lần khác.

"Em chỉ là không biết nên nói gì với anh ...."

"Cái này thì có gì mà không biết. Cứ nói, Tiêu Chiến, là em cứu anh, anh nhất định phải lấy thân báo đáp, cả đời này cũng không được rời bỏ em." Tiêu Chiến vội vàng trả lời.

Đầu ngón tay vẫn vuốt ve lòng bàn tay Tiêu Chiến. Vương Nhất Bác cúi đầu cười, âm điệu phả ra từ mũi, nghe như là sự tự giễu bất lực.

Nếu khi nhận được tin nhắn Wechat của Tiêu Chiến, cậu xuống sớm hơn một chút, đứng đó chờ để đón, có lẽ anh đã không gặp phải chuyện này. Anh sẽ không phải hoảng sợ trong bàn tay của tên tội phạm, sẽ không bị những vết thương chồng chất, cậu cũng không phải choáng ngợp bởi sự sợ hãi của chính mình.... Vương Nhất Bác đã tự oán trách mình cả ngày, vì sao lại không đi xuống đón Tiêu Chiến?

Tiêu Chiến nói cậu đã cứu anh, thật ra  không phải như vậy. Trong cuộc đời của Vương Nhất Bác, từ đầu đến cuối đều là Tiêu Chiến cứu cậu.

Nếu hôm nay Tiêu Chiến xảy ra chuyện gì, Vương Nhất Bác có thể sẽ không bao giờ nhìn thấy ánh sáng trong suốt quãng đời còn lại....

Tóc Vương Nhất Bác đã hơi dài, sờ vào có cảm giác xù xù mềm mại. Tiêu Chiến luồn ngón tay vào tóc cậu mà vuốt ve, cảm giác như chạm vào Vương Nhất Bác lúc còn đi học. Nụ cười tinh nghịch của Tiêu Chiến còn mang theo chút lưu luyến ôn nhu, giọng nói lại nhẹ nhàng chậm rãi, giống như câu chuyện kể về một giấc ngủ bình yên trong đêm trăng.

"Vương Nhất Bác, em không cần phải nói xin lỗi anh. Hôm nay em đã bảo vệ anh rất tốt. Từ lúc em đến, anh đã không còn sợ hãi một chút nào."

"Em trong bộ dáng cảnh sát còn đẹp trai hơn anh tưởng tượng."

Tiêu Chiến vẫn luôn tin rằng Vương Nhất Bác là một cảnh sát nhân dân xuất sắc. Tuy rằng anh hiếm khi khen ngợi nghề nghiệp của cậu, nhưng anh vẫn luôn tự hào về việc Vương Nhất Bác thực hiện được lý tưởng của mình. Nhưng trước ngày hôm nay, trong ấn tượng của Tiêu Chiến, bộ dáng của Vương Nhất Bác khi là cảnh sát như thế nào, phần lớn là do anh tưởng tượng ra, bởi vì anh chưa bao giờ nhìn thấy Vương Nhất Bác đi làm nhiệm vụ.

Mãi cho đến khi xảy ra sự việc ngày hôm nay, anh là nạn nhân của vụ việc, anh mới biết được cảnh sát Vương trong những gì anh tưởng tượng trước kia đều quá phiến diện. Vương Nhất Bác xử lý vụ việc hôm nay đã khiến Tiêu Chiến thực sự nhìn thấy ánh sáng và trách nhiệm trong con mắt của cảnh sát nhân dân, sự kiên định trầm ổn của cậu, đôi mắt đầy chính nghĩa của cậu là hình ảnh mà Tiêu Chiến chỉ cần nhìn một lần đã khắc sâu vào tâm khảm.

Vương Nhất Bác khẽ khịt mũi, lúc ngước mắt lên, hơi ẩm ướt dường như thấm vào độ cong trên môi cậu, "Anh thật sự không sợ hãi chút nào sao?"

Đối với vấn đề này, Tiêu Chiến vẫn thành thật lắc đầu, đây là câu trả lời phủ định của anh, "Lúc em nói với tên tội phạm rằng muốn đổi với anh, anh đã rất sợ."

Từ khi bị bắt cóc, Tiêu Chiến tuy rằng sợ hãi nhưng vẫn có thể ép mình giữ bình tĩnh. Cái loại bình tĩnh bằng cách mạnh mẽ áp chế nỗi sợ hãi dần dần tiêu tan khi Vương Nhất Bác xuất hiện. Vương Nhất Bác tới, tên bắt cóc độc ác, tất cả mối đe doạ đều sẽ qua đi, mãi cho đến khi Vương Nhất Bác nói ra câu nói kia, "Anh thả anh ta ra, tôi sẽ đi với anh."

Khoảnh khắc đó, nỗi sợ hãi cuồn cuộn dâng lên trong lòng. Mặc dù biết đó có thể chỉ là chiêu trò dụ dỗ của Vương Nhất Bác, anh vẫn sợ rằng cậu dùng chính mình để đổi lấy sự an toàn của anh.

Vẻ mặt Vương Nhất Bác đờ đẫn trong giây lát, chóp mũi chua xót bắt cậu phải cụp mắt xuống lần nữa. Cậu tiếp tục vuốt ve miếng băng gạc trên tay Tiêu Chiến, cố gắng ép bản thân mình mở miệng, "Bàn tay của nhà thiết kế Tiêu mà để lại sẹo thì làm sao bây giờ?"

Giọng điệu lo lắng kéo dài cả ngày, như thể lo lắng mọi việc cho Tiêu Chiến là bản năng tự nhiên của Vương Nhất Bác. Rõ ràng bàn tay cậu vì đánh nhau mà còn phải quấn lớp băng gạc rất dày, nhưng cậu căn bản không thèm để ý. Tiêu Chiến lắc lắc tay, "Không đâu. Thuốc trị sẹo Lục Tư Ninh mang tới rất tốt, đến vết thương trên tay đội trưởng Vương cũng không để lại sẹo."

Tiêu Chiến nghĩ đến cái gì đó, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên bàn tay quấn băng gạc của Vương Nhất Bác, kêu cậu chờ mình một lát, sau đó nhảy nhót chạy tới thư phòng, không biết giấu cái gì phía sau lưng mà cười tủm tỉm chạy về.

Anh kêu Vương Nhất Bác đưa tay ra. Vương Nhất Bác nghi hoặc mím môi, ngoan ngoãn đưa tay về phía Tiêu Chiến, nhưng cánh tay đưa đến không đúng, lại bị Tiêu Chiến lườm nguýt, nói phải là cái tay đang bị thương.

"Quần chúng nhân dân đóng dấu cho đội trưởng Vương, cảm ơn đội trưởng Vương đã anh dũng cứu nguy, còn trao tặng một huân chương đặc biệt." Tiêu Chiến nắm lấy tay Vương Nhất Bác, ở trong lòng bàn tay cậu mà ấn xuống một con dấu đã nắm sau lưng nãy giờ. Một cái dấu đỏ hình lâu đài được in trên gạc trắng. May mắn thay, anh đã không vứt bỏ những con dấu sáp và tem đất sét đỏ khi dọn đồ ngày đó, nếu không thì mẹo nhỏ này cũng không thể thực hiện được.

Trên miếng gạc trắng có những dấu ấn màu đỏ, tròn tròn, chỗ đậm chỗ nhạt, Vương Nhất Bác nhìn kỹ mới phát hiện ra đó là một toà lâu đài cổ, có lẽ là một trong những con dấu bằng sáp của Tiêu Chiến. Thời còn học đại học, anh đã có lúc mê mẩn sưu tầm các loại con dấu đẹp mắt, nói là có thể dùng chúng để viết thư hoặc gói quà, nhưng mà quà thì đã dùng rồi, thư một chữ cũng không có.

Cậu đã bao nhiêu tuổi rồi, còn dùng cách phát hoa đỏ ở trường mẫu giáo này để dỗ dành.... Vương Nhất Bác bất đắc dĩ mỉm cười. Tiêu Chiến thật đáng yêu, cũng thật đặc biệt, luôn dễ dàng tìm được cách thổi tan mây mù trong lòng cậu.

Vương Nhất Bác định ngẩng đầu lên theo lời Tiêu Chiến, vừa hạ tay xuống ngẩng đầu lên, khoé môi đã bị làn môi mềm mại ấm áp dán vào. Tiêu Chiến vừa tắm xong, mùi hương nhàn nhạt sạch sẽ bay ra, khiến cho người ta ngửi thấy thì tim cũng mềm lại. Vương Nhất Bác sửng sốt một chút, sau đó khẽ mở miệng muốn hôn lên đôi môi mềm mại kia, nhưng đối phương lại lùi về phía sau một chút. Vương Nhất Bác thấy đôi môi kia móc lên độ cong vô cùng đẹp, khoé môi như treo mật, lời nói ra cũng rất ngọt ngào, khiến nai con trong lòng chạy loạn.

"Cái này là Tiêu Chiến tặng cho Vương Nhất Bác."

"Cảm ơn em vì đã vô cùng yêu anh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro