30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc này, kiến ​​trúc thượng tầng của tầng hầm này chìm đắm trong tiếng nhạc điện tử ồn ào. Đây là một trong số ít nơi giải trí của thị trấn nhỏ Mang Nhai. Tầng một là hộp đêm, tầng hai là sòng bạc, tầng ba là quán rượu VIP. Bầu không khí ồn ào đem chuyện đang xảy ra trong căn hầm tầng tầng lớp lớp bị che dấu.

Căn phòng sang trọng trên tầng 3 rộng hơn 100m2, căn bản có thể tổ chức tiệc thác loạn cho hàng chục người, từ trên tầng 3 có thể nhìn thẳng xuống sòng bạc, từng đám đông tụ tập nhộn nhịp trước mỗi bàn đánh bạc.

Hôm nay Diệp Trọng Minh có hẹn, toàn bộ tầng ba đã được dọn sạch sẽ, trong phòng chỉ còn lại hắn ta, Vương Nhất Bác, cùng với một số thuộc hạ thân cận. Vương Nhất Bác đến một mình, yên lặng ngồi trên sô pha đối diện với Diệp Trọng Minh, thoạt nhìn giống như cảnh tượng anh em lâu ngày gặp mặt.

"Nhất Bác, thật ra giữa anh hai và em, anh là ủng hộ em", Diệp Trọng Minh lắc lắc ly rượu trong tay, ý ra hiệu bảo đàn em rót thêm rượu cho Vương Nhất Bác, "Em cũng thấy đấy, cha để cho anh kiếm đều là tiền bẩn, không chân chính đặt lên trên bàn, cũng sẽ không cho anh cơ hội thừa kế, cho nên anh chỉ quan tâm trong nhà liệu có thể cho anh tiếp tục thanh thản, ổn định mà kiếm tiền hay không. Anh trai của anh, em cũng biết mà, anh ấy không làm được chuyện lớn."

Vương Nhất Bác nhấp một ngụm rượu, nói: "Cha để anh kiếm tiền bẩn, nhưng không bảo anh kiếm tiền đền mạng."

Diệp Trọng Minh sửng sốt một chút, sau đó cười nói: "Em nói cái gì vậy?"

Vương Nhất Bác tâm tình không tốt lắm, không muốn nói nhảm nhiều, lấy ra một tập hồ sơ ném cho Diệp Trọng Minh, nói: "Chúng ta nói thẳng đi, nếu như không muốn cho cha biết, thì giúp em một việc."

Diệp Trọng Minh mở hồ sơ ra, bên tromg là hình ảnh và sổ sách hắn ta buôn bán ma túy tại sòng bạc chợ đen, hút ma túy và đánh bạc, càng đánh bạc càng thua, càng thua thì càng hút... đó là một địa ngục vô tận.

Sắc mặt Diệp Trọng Minh trầm xuống mấy giây, nhìn về phía Vương Nhất Bác lại mỉm cười: "Em trai cứ nói thẳng."

Vương Nhất Bác: "Diệp Trọng Thái gần đây mượn được một khoản hổ trợ tài chính cho chuỗi trung tâm thương mại trên toàn quốc, chắc anh cũng biết là ai cho anh ta mượn phải không?"

Diệp Trọng Minh: "A, là anh cả sao?"

Mạng lưới tình báo của Diệp Trọng Minh cũng nhạy bén không kém, bên ngoài có vẻ chẳng hề liên quan đến bất cứ điều gì, nhưng việc gì cũng biết, còn giả vờ ngu ngốc.

Vương Nhất Bác gật đầu: "Nhưng số tiền kia nhiều thì không nhiều nhưng ít cũng chẳng ít. Chuỗi cung ứng xây dựng lại vốn cần có chu kỳ, cuối năm sổ sách sẽ vô cùng khó coi, nếu như không có lợi nhuận, cha sẽ nổi giận, anh hai khó tránh khỏi lại bị cha hỏi tội."

Diệp Trọng Minh cười: "Anh hai hẳn là đã quen rồi, anh cũng không giúp được gì cho anh ấy."

Vương Nhất Bác cũng cười: "Nhưng nếu có phương pháp khác có thể làm cho sổ sách nhanh chóng có lợi nhuận, thậm chí tăng trưởng gấp bội, anh hai sẽ cảm thấy hứng thú, nguyên lý này anh ba hẳn là rõ ràng nhất."

Diệp Trọng Minh nhìn thoáng qua đám người trong sòng bạc lầu hai, bài tú lơ khơ, xúc xắc, phỉnh đánh bạc va chạm tạo ra âm thanh liên tiếp.

"Em muốn anh ấy đem hết tài sản đi đánh bạc sao? Hàng trăm triệu đô la đó."

Vương Nhất Bác lắc đầu, đưa ra thông tin thứ hai: "Em đã chuẩn bị phần cá cược rồi, anh đi bàn với anh ta. Ngoại trừ anh ra, anh hai sẽ không tin bất kỳ ai."

Thông tin thứ hai là về việc cổ phiếu Datum tăng vọt, Diệp Trọng Minh ngay lập tức hiểu ý của Vương Nhất Bác. Hắn muốn Diệp Trọng Thái vì mong muốn kiếm được lợi nhuận lớn trong ngắn hạn, mua một lượng lớn cổ phiếu bong bóng này. Vương Nhất Bác sẽ ở sau lưng biến hóa, khiến cho cổ phiếu đang tăng vọt, vào thời điểm mấu chốt bị kéo cho xuống đáy. Số tiền hàng trăm triệu đô la sẽ bốc hơi trong nháy mắt. Trong việc này, Diệp Trọng Minh sẽ mượn tình anh em thân thiết giới thiệu cổ phiếu này cho Diệp Trọng Thái, giống như cách anh ta thuyết phục các con bạc trong sòng bạc của mình, cuối cùng thua đến ngay cả quần lót cũng bay mất. Mà lúc này, người Diệp Trọng Thái còn có thể tín nhiệm nhất chính là Dương Trác.

Hai tập hồ sơ bày ra trước mặt Diệp Trọng Minh, một là hắn chết, một là anh trai của hắn chết. Vương Nhất Bác ắt hẳn kiên quyết đẩy Diệp Trọng Thái vào cái chảo lửa này.

Diệp Trọng Minh không có lựa chọn nào khác. Hắn luôn cam chịu số phận, không có cảm giác về sự tồn tại trong căn nhà này. Mẹ ruột chỉ yêu thương anh hai, dù hắn có năng lực tốt đến đâu nhưng cha hắn vẫn gửi hắn đến một nơi xa xôi. Nói không cam lòng là không phải, nếu không có anh hai, nói không chừng mẹ sẽ coi trọng hắn hơn một chút...

Nhưng nhược điểm này của Diệp Trọng Minh đã bị Vương Nhất Bác bắt được, về sau đều phải nghe lệnh hắn.

Lúc này, có người gõ cửa, Diệp Trọng Minh vốn không muốn để ý tới, nhưng người ngoài cửa kiên trì nhất định phải thông báo cho ông chủ.

Diệp Trọng Minh bất đắc dĩ để cho người đó đi vào, Vương Nhất Bác đối với việc vặt hằng ngày của anh ba không có hứng thú, chỉ bàng quan nhìn sang hướng khác.

Tên đàn em xách theo một cái rương, DiệpTrọng Minh nhận ra, đây là rương vận chuyển dùng để mua bán nội tạng. Người đó đem rương đặt lên bàn trà, ghé vào bên tai ông chủ thấp giọng nói vài câu.

"Ông chủ, "khách" hôm nay xảy ra vấn đề."

Diệp Trọng Minh cau mày lộ vẻ nôn nóng, chờ tên đó nói xong câu tiếp theo, còn liếc mắt nhìn Vương Nhất Bác. Bên này hắn cũng tỏ ra không có hứng thú.

"Chính là lão già kia, là mục sư ở giáo hội. Vốn người của chúng ta không muốn làm lớn chuyện, chỉ lấy thận không khiến lão mất mạng, nhưng khi đàn em phụ trách đi thu thập nội tạng, mới dùng gậy gõ gõ đầu lão ta một cái, lại không ngờ..."

"Không ngờ cái gì......?"

Tên kia có chút do dự, nhưng vẫn mở miệng nói: "Đầu bị nổ tung......"

Lời này vừa nói ra Diệp Trọng Minh cũng không nhịn được cao giọng hỏi ngược lại một câu: "Cái gì???"

Ngay cả Vương Nhất Bác cũng bị kinh động, nhìn về phía đó.

Thật khó để diễn tả hiện trường vụ nổ. Dù sao lúc tất cả đàn em nghe thấy tiếng nổ chạy vào, họ chỉ nhìn thấy một xác chết bị nổ banh đầu trên bàn mổ, bốn bức tường phủ đầy óc người và máu văng ra khắp sàn nhà. Ngay cạnh đó có hai người ngây ngốc đứng yên tại chỗ, bọn họ không thể hiểu được, người vừa mới còn sống, vừa mới giãy giụa, còn hoảng sợ hô to "Đừng chạm vào tôi". Hai người xem như lời rác rưởi, giơ gậy lên chủ yếu hù dọa cho lão ta yên tĩnh lại, nhưng chỉ mới gõ nhẹ một cái vào đầu, cái đầu lập tức nổ như pháo hoa. Chính là "nổ" theo đúng nghĩa vật lý. Nhìn cảnh tượng xảy ra trước mắt, chắc trong vòng vài năm tới bọn họ không thể ăn bất kỳ món gì liên quan đến óc.

Đàn em mở rương và nói: "Hai bác sĩ kia có vấn đề."

Bên trong chiếc rương là một dương vật gớm ghiếc.

Mặc dù Diệp Trọng Minh đã gặp qua vô số cảnh tượng đen tối nhưng hắn ta cũng bị sự ghê tởm này dọa đến mức nôn khan một tiếng, sau đó lập tức đóng lại rương, đẩy trở về cho đàn em.

Một người chết khi bị đám vay nặng lãi đòi nợ, còn là linh mục nước ngoài, rất nhanh sẽ có người báo án mất tích, nhỏ thì kinh động giáo chúng, nặng thì kinh động đại sứ quán. Việc này không phải dễ xử lý như vậy, rõ ràng là bị người ta tính kế.

"Hai tên bác sĩ kia đâu?", Diệp Trọng Minh lấy khăn tay ra che miệng.

"Lúc đi vào người đã đi rồi, chúng tôi còn tìm được vài thứ ở hiện trường."

Đàn em lấy ra một cái túi giấy, mở ra, bên trong là một ít mảnh gỗ vụn, còn có mấy khúc tre xanh biếc.

Vương Nhất Bác nhìn những đốt tre xanh kia, sau lưng bỗng nhiên toát ra một mảnh mồ hôi lạnh, ly rượu trong tay bỗng nhiên run lên, nhưng lập tức bị bàn tay khác ổn định lại.

Diệp Trọng Minh nhìn về phía Vương Nhất Bác, trong mắt tràn đầy vẻ áy náy: "Thật ngại quá, để cho em nghe được cảnh tượng ghê tởm như vậy. Em cũng biết nơi này mà, bần cùng sinh đạo tặc"

Vương Nhất Bác đặt ly rượu xuống, nói: "Nếu anh còn có việc, em cũng không tiện quấy rầy."

Diệp Trọng Minh gật gật đầu, đưa Vương Nhất Bác đến cửa, phát hiện nơi này tụ tập một đám người. Đàn em của Diệp Trọng Minh đang kiểm tra danh tính của mỗi người trong hộp đêm và sòng bạc, mỗi vị khách đều sẽ được phát một cái vòng tay đại biểu cho vé vào cửa, xem ra bọn họ muốn tìm được hai vị "bác sĩ" thần bí kia.

Mấy vị khách đứng ở cửa lớn tiếng phàn nàn, chặn lối ra, Diệp Trọng Minh cho người mở lối đưa Vương Nhất Bác ra ngoài, khiến cho đám người bất mãn. Mọi người xô đẩy oán giận, trong nhất thời có chút hỗn loạn.

Vương Nhất Bác và Diệp Trọng Minh bước nhanh qua một bức tường người do đám bảo vệ vây quanh. Bỗng nhiên, không có bất kỳ điềm báo hay nhắc nhở nào, hắn theo trực giác quay đầu nhìn về phía sau một cái. Trong đám đông chen chúc, có một bóng người mang khẩu trang màu đen, đội mũ lưỡi trai xuất hiện ở trong góc, trong nháy mắt ánh mắt bọn họ chạm nhau. Thời điểm một đôi mắt phượng lộ ra dưới vành nón đen nhìn về phía hắn, trái tim Vương Nhất Bác đập mạnh một cái. Hắn giống như nhìn thấy bên dưới đôi mắt này có chút máu bắn tung tóe, sau đó bởi vì đột ngột dừng lại hắn bị người khác xô đẩy loạng choạng một chút, thiếu chút nữa đứng không vững.

"Diệp Trọng Minh, anh cho hủy bỏ việc kiểm tra đi! Nhiều người như vậy muốn chen chết người sao?", Vương Nhất Bác tức giận nói.

Diệp Trọng Minh liên tục xin lỗi, sai người hủy lệnh kiểm tra, đám người nhanh chóng di chuyển thuận lợi.

Vương Nhất Bác không quay đầu lại nhìn nữa cho đến khi được đưa lên xe.

"Nhất Bác, đề nghị của em rất tốt, nhưng anh còn muốn suy nghĩ thêm một chút, chúng ta liên lạc lại được không?"

Vương Nhất Bác liếc nhìn Diệp Trọng Minh, nói: "Được", sau đó lên xe, khởi động rời đi.

Sau khi việc kiểm tra an ninh tại cửa ra vào sòng bài được hủy bỏ, Tiêu Chiến cùng Bành Đoán rốt cục thở phào nhẹ nhõm, nhưng bọn họ không có thời gian nghỉ ngơi, Tiêu Chiến phóng xe như bay mong kịp ngăn Bành Mật trước khi nó nhận được gói bưu kiện trí mạng kia.

Hai người họ đã bị trì hoãn một lúc lâu do việc kiểm tra, lại thêm tốc độ của chiếc xe tải nhỏ cũ kỹ rách nát này không thể phóng nhanh được, lúc chạy tới trường học của Bành Mật đã qua mười hai giờ đêm, ký túc xá nữ sinh đã tắt đèn, mà điện thoại của Bành Mật vẫn không ai tiếp.

Bành Đoán gấp đến độ chạy lăng xăng, cố gắng thuyết phục quản lý ký túc xá dưới lầu để cho hai người đàn ông trưởng thành nửa đêm xông vào ký túc xá nữ. Tiêu Chiến đứng ở cửa ký túc xá, nhận ra ảnh chụp chung của Mật Mật và Ngô Mậu chính là chụp ở chỗ này, anh đứng ngây ngốc thật lâu, mãi đến khi phía sau có người gọi đến.

"Ba Tán", Tiêu Chiến đột nhiên quay đầu lại, chỉ thấy Mật Mật hăng hái chạy đến trước mặt anh, trên mặt tràn đầy ngạc nhiên, trong tay của nó mang theo một cái túi mua sắm rất lớn, tay kia là một bưu kiện chuyển phát nhanh. Nhưng chính bóng người theo sát phía sau Bành Mật lại dọa anh muốn nhảy dựng.

Là Vương Nhất Bác.

Hắn đã thay một chiếc áo thun bình thường, đang giúp bưng vài túi đồ ăn nhẹ, đi theo sau Bành Mật. Hắn hiếm khi mặc quần áo nào khác ngoài vest và sơ mi, thỉnh thoảng thay sang một chiếc áo thun trắng, trông trẻ hơn rất nhiều. Nếu không nhìn kỹ vẻ mặt của hắn khi bước vào khuôn viên trườnh thì trông chẳng khác nào nam sinh trung học. Vẻ mặt của hắn vẫn thờ ơ như mọi khi, bước đến cửa ký túc xá đem chiếc túi trên tay đưa cho Mật Mật, trên cổ tay còn một chiếc đồng hồ Jaeger-LeCoultre nhẹ nhàng. Sự tương phản này, chậc, đẹp trai muốn chết.

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác, lại nhìn Mật Mật, sau đó ánh mắt rốt cục quay về bưu kiện chuyển phát nhanh trên tay Bành Mật, còn chưa kịp đưa tay, Bành Đoán đã lao lên chộp lấy.

Bành Mật bối rối, nắm chặt không buông: "Cậu, cậu làm gì vậy?"

Bành Đoán vừa kéo túi chuyển phát nhanh vừa nói: "Để cậu xem là thứ gì!"

Bành Mật vẫn hoang mang khó hiểu: "Đây là đồ của cháu mà! Hơn nửa đêm cậu chạy đến trường học chỉ để cướp chuyển phát nhanh của cháu sao?"

Tiêu Chiến nhẹ nhàng nói: "Cậu của con vô tình gửi nhầm cho con một thứ quan trọng, là từ Yangon, con có thấy không?"

Bành Mật tức giận nói: "Không có, đây là bộ vé và quà tặng buổi biểu diễn con vừa mới mua!", nói xong còn chủ động mở ra, quả nhiên là một đống đồ chơi nhỏ màu hồng đen.

Tiêu Chiến và Bành Đoán đứng lặng im tại chỗ, không khóc cũng không cười, chỉ thở phào nhẹ nhõm, lại còn vô cùng xấu hổ. Lúc này Bành Đoán mới chú ý đến Vương Nhất Bác đang ở bên cạnh, ý thức được tình hình lập tức nhướng mày, ánh mắt cảnh giác: "Mà này, sao nửa đêm cậu lại đến trường cháu gái yêu quý của tôi vậy? Đây là trường nữ sinh mà!"

Bành Mật trưng ra tư thế như gà mẹ bảo vệ đàn con: "Lúc trước con không cẩn thận quẹt thẻ của anh Vương, quên trả lại, rất muộn con mới nhớ ra, thẻ này không phải nói rất đắt sao...cho nên liền gửi tin nhắn cho anh Vương, sau đó tụi con gặp nhau ở trạm chuyển phát nhanh trước cổng trường."

Bành Đoán nghe cháu gái bảo bối trong veo như nước của mình gọi một tiếng "anh Vương" ngọt xớt, lại nhìn Tiêu Chiến trầm mặc không nói lời nào, tức giận hỏi: "Vào nửa đêm?"

Vương Nhất Bác lười giải thích với cậu ta, trợn mắt, thiếu kiên nhẫn nói: "Ngày mai tôi sẽ về nước."

Tiêu Chiến lập tức nói: "Nhanh như vậy sao?"

Vương Nhất Bác nhìn về phía Tiêu Chiến: "Không còn việc gì khác."

"Ồ......"

Bành Đoán nhìn không nổi nữa, lôi kéo Tiêu Chiến rời đi, Vương Nhất Bác đi theo phía sau. Hai nhóm người đi tới bãi đỗ xe của trường học, Bành Đoán nhìn về phía sau không thấy bóng dáng của Tiêu Chiến, thì ra anh ta đã chạy đến trước mặt Vương Nhất Bác.

"Cậu về khách sạn thế nào?"

"Lái xe", Vương Nhất Bác thản nhiên nói.

Tiêu Chiến nhìn chung quanh, trong bãi đỗ xe chỉ có vài chiếc xe, trong đó có một chiếc Land Rover cao lớn, không cần phải nói, khẳng định là xe của Vương Nhất Bác, vừa nhìn cũng rất thoải mái.

"À... tôi tưởng cậu không có xe...Vốn định nếu không có xe, tôi có thể đưa cậu về."

Vương Nhất Bác nhướng mày: "Tôi không dám ngồi trên xe của anh nữa."

Tiêu Chiến cúi đầu không nói lời nào, lại bị Bành Đoán kéo qua. Tâm tình của thằng bạn này thật là dễ đoán.

"Không phiền Vương tổng ngồi chiếc xe nhỏ rách nát của chúng tôi, chỉ có hai chỗ thôi, bảo trọng, hẹn ngày gặp lại!", Bành Đoán cứng rắn nói," A Chiến chúng ta về nhà."

Bành Đoán lôi kéo Tiêu Chiến trở lại trong xe, vừa lúi húi choàng dây an toàn, miệng vẫn lảm nhảm không ngừng: "Không phải chia tay rồi sao? Hả? Chia tay rồi mà! Mày lộ ra ánh mắt gì đó! Là mày đá người ta đúng không? Mày nói mày......", vừa quay đầu nhìn sang ghế phụ cậu ta liền im bặt.

Người ngồi ghế phụ đâu? Người đâu?

Cậu nhoài người ra ngoài cửa sổ, nhìn thấy Tiêu Chiến thực sự đã chủ động lên xe của Vương Nhất Bác, chiếc xe từ từ lái ra khỏi bãi đậu xe, trong đêm chỉ còn lại tiếng gầm rú của Bành Đoán.

"Tiêu Chiến! Mày quay lại đây cho tao!!!"

Tbc

02.05.2024

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro