31(🚗)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai người trên xe thật lâu đều không nói gì. Vương Nhất Bác nhịn không được quay đầu nhìn sang thì phát hiện Tiêu Chiến đã ngủ.

Vương Nhất Bác không biết Tiêu Chiến sống ở đâu, chỉ biết anh đã mua lại căn nhà cũ mà mình đã rời đi từ khi còn rất nhỏ. Vương Nhất Bác chưa bao giờ quay lại ngôi nhà đó kể từ khi được đón về nhà họ Diệp từ năm 8 tuổi. Dựa vào trí nhớ và khả năng định vị, hắn miễn cưỡng tìm được đường về nhà. Dù sao cũng đã hơn hai mươi năm, mọi thứ đều trở nên rất mơ hồ, con đường quê trong đêm và ngôi nhà gỗ cổ kính ẩn mình trong rừng vẫn giống hệt như trong ký ức, nhưng ấn tượng về căn phòng nhỏ sát vách ngôi trường kia một chút cũng không có.

Trường tiểu học được xây rất gần ngôi nhà cũ, gần như ngăn cách bởi một bức tường. Ngôi nhà trông rất mới, trên tường có vẽ những bức tranh hoạt hình đáng yêu.

Khi xe dừng lại trước cửa nhà, Tiêu Chiến vẫn chưa tỉnh dậy. Anh cuộn tròn thành quả bóng nhỏ trên ghế phụ và ngủ say. Đây giống như thói quen khi ngủ của anh, tay dài, chân dài, gập mình thành một cục bông, hơi thở đặc biệt đều đặn trong chiếc Land Rover có khả năng cách âm tuyệt đỉnh.

Vương Nhất Bác không đánh thức anh dậy, hắn hạ cửa sổ xe xuống, nghe thấy tiếng kêu râm rang của côn trùng trên bãi cỏ tràn vào. Đến mùa hè, ngôi nhà cũ trong rừng này đặc biệt thu hút nhiều côn trùng.

Hắn nhớ lại người mà hắn nhìn thấy trong đám đông vào ban đêm, đôi mắt ở giữa vành nón đen và khẩu trang đen. Hắn gần như có thể nhận ra người này ngay từ cái nhìn đầu tiên và khẳng định người này chính là Tiêu Chiến.

Nhưng tại sao anh lại ở đó và tại sao anh lại giết người? Anh ta đã giết ai? Theo miêu tả của đám người Diệp Trọng Minh, thủ đoạn giết người rất thông minh và tàn nhẫn. Nếu Tiêu Chiến thật sự như vậy, tại sao hắn không tránh xa anh ra?

Vương Nhất Bác, sao mày vẫn còn dây dưa không dứt với anh ta thế?

Anh ta bỏ rơi mày, trong nháy mắt, mày lại bám lấy anh ta một cách đáng thương. Tại sao mày lại cố chấp như vậy? Tiêu Chiến đứng trước mặt mày, nghe mày nói ngày hôm sau sẽ rời đi, vẻ mặt buồn bã và mất mát, so với ánh mắt đỏ ngầu trong đám đông tối nay có thực sự là cùng một người? Anh ta nói muốn đi theo mày, mày liền dẫn anh ta đi. Mày xem, sao mày lại vô dụng đến thế?

Kỳ thật, Tiêu Chiến cũng không đẹp đến vậy chứ? So với người bình thường chỉ đẹp hơn một chút mà thôi.

Anh ta tính khí thất thường, âm tình bất định, chung quanh còn trêu hoa ghẹo nguyệt.

Anh ta không rõ danh tính và hành vi lại vô cùng mờ ám.

Rốt cuộc Tiêu Chiến có cái gì tốt?

Nội tâm Vương Nhất Bác đang giằng co mãnh liệt.

Hắn nhịn không được đưa tay che miệng Tiêu Chiến lại, muốn xác định ánh mắt của người trong đám đông một lần nữa, không ngờ lại đánh thức Tiêu Chiến. Đôi mắt đang nhắm chặt chậm rãi mở ra, nhìn chằm chằm Vương Nhất Bác. Tiêu Chiến dường như vẫn còn đang ngái ngủ, vài giây sau mới khởi động lại bộ máy. Tay của Vương Nhất Bác vẫn còn dán trên miệng anh, anh vừa mở mắt lại vươn đầu lưỡi liếm nhẹ lòng bàn tay hắn, trong nháy mắt đánh trúng vào trái tim của hắn.

"Xuống xe, Tiêu Chiến, xuống xe", Vương Nhất Bác từ vị trí lái bước xuống, lôi lôi kéo kéo người ở vị trí ghế phụ.

Tiêu Chiến vẫn chưa tỉnh hẳn, cũng không muốn cử động nhưng bị Vương Nhất Bác kéo ra khỏi ghế.

Tiêu Chiến nhận ra đây là sân của ngôi nhà cũ, giãy giụa đứng lên: "Sao cậu lại đưa tôi đến đây! Tôi còn chưa dọn dẹp mà!"

Vương Nhất Bác cũng không để ý lắm, bế Tiêu Chiến vào nhà, lúc này mới hiểu được ý nghĩa của việc chưa dọn dẹp.

Nhà vẫn chưa dọn dẹp, có nghĩa là ngay cả quét dọn vẫn chưa làm xong. Tiêu Chiến quá bận nên chỉ mua đồ đạc mới đơn giản, người cũng không ở đây, cái gì cũng không có, mưa gió nhà dột, còn có mấy ổ chuột, kiến và côn trùng.

Vương Nhất Bác ôm người trên tay, chẳng biết nên tiến hay lùi. Tiêu Chiến nhịn không được cười ra tiếng: "Vương Nhất Bác, cậu tha cho tôi đi."

Vương Nhất Bác cúi đầu nhìn người trong lòng, rút ​​ tấm vải trắng dùng để bọc ghế sô pha, trải lên trên bếp rồi đặt Tiêu Chiến lên mặt bàn đá cẩm thạch cứng và lạnh, khiến anh cảm thấy rất khó chịu. Tiêu Chiến chưa kịp định thần lại thì tay Vương Nhất Bác đã luồn vào trong vạt áo phông của anh, mò mẫm hai điểm đỏ sẫm trước ngực.

Tiêu Chiến bị đau, nói: "Hôm nay không thể không làm sao?"

Vương Nhất Bác không ngừng lại, dùng một tay cởi cúc quần, trong mắt tràn đầy dục vọng: "Không làm không được."

Hai bả vai gầy gò đập vào mặt bàn cứng, khiến Tiêu Chiến đau đớn gập người lại. Đôi tay Vương Nhất Bác sờ soạng hai quả anh đào lộ ra trước ngực, rất nhanh liền trở nên cứng rắn, run rẩy dựng thẳng giữa không trung, tấm vải bên dưới bị vò đến nhăn nhúm, quần cũng nhanh chóng bị cởi ra, ngược lại cặp mông vô cùng đầy đặn, bàn tay to của hắn bóp lên, thịt trên mông tràn qua cả kẽ tay, xúc cảm mềm mại làm người không thể ngừng lại được.

"Chúng ta, chúng ta không phải chia tay rồi sao?", Tiêu Chiến bật khóc, vừa lạnh vừa đau, vừa sảng khoái, anh nằm ở trên bàn đá của phòng bếp, giống như một món ăn chờ Vương Nhất Bác ăn sạch sẽ.

Vương Nhất Bác quen thuộc đi tìm điểm giữa mông của anh, mỗi một lần tiến vào đều mềm mại ướt át, mà hôm nay anh lại đặc biệt khẩn trương. Dù sao bọn họ nhất thời quyết định phải làm tình, Tiêu Chiến không có chuẩn bị, thời điểm ngón tay xâm nhập, tiểu huyệt co lại rõ rệt, ngón tay bị mông thịt hai bên kẹp chặt, hai chân cũng khép lại, đây là tín hiệu bài xích dị vật tiến vào.

"Bốp! "Vương Nhất Bác trở tay vỗ mạnh vào mông, thanh âm trầm thấp không lẫn vào đâu được: "Mở ra!"

Tiêu Chiến tủi thân hét lớn: "Chúng ta chia tay rồi! Cậu không thể đối xử với tôi như vậy!"

Vương Nhất Bác cúi người xuống, lại sờ phần phía trước của anh. Bởi vì phát đánh vừa rồi, khiến dương vật của anh trở nên cứng rắn, quy đầu hưng phấn trào ra từng vệt lỏng. Vương Nhất Bác như một người huấn luyện, cơ thể anh trở nên rất nghe lời, giống như trong tay hắn nắm giữ toàn bộ mọi công tắc thần kỳ của nó vậy. Vương Nhất Bác biết sờ vào nơi nào, đánh vào nơi nào sẽ có thể khiến cho anh sảng khoái, dù cho kiệt sức, phản ứng sinh lý trong tiềm thức vẫn sẽ phản bội ý thức của chủ nhân và ngoan ngoãn phục tùng một cách phóng đãng.

Vương Nhất Bác điêu luyện vuốt ve dương vật của Tiêu Chiến, anh không tự chủ mà phối hợp theo tiết tấu của hắn. Tiêu Chiến đưa tay muốn ôm hắn nhưng Vương Nhất Bác lại lui về phía sau một bước, anh chỉ nắm được góc áo của hắn. Hắn từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt hạ tam bạch trịch thượng nhìn người trần truồng bên dưới mình. Hắn nói: "Là anh đá tôi, mà cho dù có bị đá thì cũng nên làm một nháy trước khi kết thúc. Không phải anh bảo tôi đưa anh về sao? Đây không phải mời gọi thì là gì? Ở nhà anh có cái gì để chiêu đãi khách?"

Tiêu Chiến lại ôm cổ hắn: "Vậy cậu hôn tôi được không?"

Vương Nhất Bác lại nói: "Chẳng qua là tình dục mà thôi."

Đôi mắt Tiêu Chiến đầy sương mù, anh buông bàn tay đang nắm góc quần áo của hắn ra, cam chịu số phận nằm ngửa trên bàn đá lạnh lẽo. Bộ dáng đó dường như đang chịu rất nhiều oan ức.

Vương Nhất Bác buông dương vật của anh ra, nguồn nhiệt duy nhất trên người cũng không còn nữa. Trên người Tiêu Chiến không còn quần áo, Vương Nhất Bác cũng không cho anh mặc vào. Vương Nhất Bác lấy khăn tay ra lau tay, trong mắt có ánh sáng phát ra, hắn nhìn Tiêu Chiến, chỉ nói một câu: "Tự khuếch trương đi."  

"Ưm....ưm...", Tiêu Chiến phải mất một lúc mới khuếch trương được hai ngón tay, trong huyệt khô khốc và khẩn trương. Bởi vì đây là lần đầu tiên anh khuếch trương cho mình trước mặt Vương Nhất Bác, không có nước, cũng không có chất bôi trơn, hai chân anh mở ra, huyệt động nhỏ hẹp co rúm trong không khí. Vương Nhất Bác kéo đến một cái ghế dựa, ung dung ngồi vào, tay chống lên trán, không hề có ý định tiến lên hỗ trợ, giương mắt thu hết bộ dáng chật vật của anh vào đáy mắt.

"Đây chính là cách anh tự làm trước đây sao?", Vương Nhất Bác cười xấu xa. Bộ dáng không thuần thục của Tiêu Chiến thoạt nhìn gợi lên sức gợi cảm khác thường, khiến hắn cứ nhìn chằm chằm vào huyệt khẩu kia thong thả phun ra nước, nuốt từng khớp ngón tay thô ráp, lại chậm chạp không chịu nhả ra. Bởi vì ngón tay ma sát, da huyệt khẩu trở nên sưng đỏ, dương vật phía trước nửa cương cứng cũng phun ra chất lỏng, giống như cần một ít kích thích để cứu vớt bản thân.

Tiêu Chiến thật sự rất nghiêm túc đối với nhiệm vụ Vương Nhất Bác giao cho mình, cắn răng cố gắng nhét vào ngón tay thứ ba, nhưng không được suôn sẻ. Cả người anh đổ mồ hôi, hai má ửng đỏ, cảm giác vừa ngứa ngáy vừa sảng khoái bò khắp toàn thân, anh ngẩng đầu nhìn về phía Vương Nhất Bác: "Cậu giúp tôi đi...... làm ơn......"

Vương Nhất Bác đứng lên, đi tới dưới thân Tiêu Chiến, đem hai chân của anh tách ra, giống như là một bác sĩ đang kiểm tra trạng thái của người bệnh, dùng ánh mắt cẩn thận dò xét trạng thái của huyệt thịt, mở rộng ba ngón tay, hơi hơi mở ra, theo hô hấp vừa mở vừa khép, hắn "Chậc" một tiếng.

Tiêu Chiến lập tức có cảm giác, không cần ngón tay, bên trong giống như phát nước, lập tức ướt át, Vương Nhất Bác thậm chí cũng không cần chạm vào anh, chỉ là liếc mắt một cái, anh sẽ ướt.

"Lúc trước rốt cuộc là làm thế nào?", Vương Nhất Bác nhẹ nhàng sờ soạng tiểu huyệt của anh, nông cạn thò vào một đốt ngón tay, Tiêu Chiến từ trong cổ họng phát ra một tiếng rên rỉ sảng khoái, vải trắng dưới thân bị anh cào nhăn lại.

Hắn lại rút ngón tay ra, Tiêu Chiến lúc này mới cảm giác được ngứa ngáy kịch liệt, tự đưa ngón tay của mình vào nơi trống rỗng, sờ đến một tay toàn nước, nhưng hoàn toàn không cảm giác được sự sảng khoái nào, anh bắt lấy ngón tay Vương Nhất Bác, mê ly nói: "Cậu giúp tôi có được không?"

"Được."

Khoảnh khắc tiếp theo, đầu của Tiêu Chiến gục xuống mép bàn đá cẩm thạch trong bếp, dương vật của Vương Nhất Bác đang di chuyển ra vào trong miệng anh. Độ cao này dường như được đo ni đóng giày cho việc khẩu giao vậy. Thậm chí không cần cúi xuống, hắn ta vẫn có thể cắm thẳng vào cổ họng Tiêu Chiến. Yết hầu tinh xảo bị nhấp nhô theo từng cái thao động, quy đầu bởi vì ma sát trở bên có chút sưng đỏ, hai quả trứng cực đại lắc lư trước mắt Tiêu Chiến, theo động tác phun ra nuốt vào phát ra những âm thanh "Ư...ư...", đầu lưỡi còn không quên liếm láp gân xanh trên dương vật. Bàn tay Tiêu Chiến tự an ủi phần dưới của chính mình, dương vật xinh đẹp cương cứng hoàn toàn nhưng vẫn bị quản thúc của Vương Nhất Bác mà không được phép bắn.

Tư thế này khẩu giao đã làm cho Vương Nhất Bác, con mẹ nó, sảng khoái muốn chết. Đôi bàn tay to nâng đầu Tiêu Chiến, càng không ngừng đâm vào bên trong, nhưng lại lo lắng nơi này nối liền xương cổ yếu ớt, phải khống chế tốt lực đạo, càng phải tự kiềm chế khoái cảm phóng túng nguyên thủy của con người, khoái cảm không ngừng tăng cao, càng nghĩ càng muốn điên cuồng va chạm.

Nhưng bây giờ không được, hắn muốn triệt để một lần dạy dỗ cơ thể của Tiêu Chiến cho thật tốt, giống như là Pavlov dạy dỗ tiểu sủng vật của mình đồng, kéo khóa quần xuống sẽ há miệng, để cho anh không có bất kỳ bí mật nào, cũng không thể nói những lời vô liêm sỉ nữa, hoàn toàn biến thành món đồ của hắn.

"Ư--!" Dương vật trong miệng nhảy lên hai lần, Vương Nhất Bác rút ra trước khi xuất tinh, tinh dịch bắn ra trên mặt Tiêu Chiến. Trong nháy mắt đó Tiêu Chiến cũng bắn, chất lỏng màu trắng đặc chảy ra khắp bụng, cái lỗ nhỏ dưới cơ thể cuối cùng cũng lấy lại được sự nhạy cảm, tấm vải trắng trên bàn cũng bị nước của anh bao phủ.

"Rất đẹp!", Vương Nhất Bác nghĩ như vậy.

"Bây giờ, anh đã sẵn sàng khuếch trương chưa?", Vương Nhất Bác đi đến dưới người anh, kiểm tra nơi ẩm ướt một lần nữa. Dòng nước lấp lánh làm ướt hình xăm hoa hồng giữa hai chân Tiêu Chiến, tản ra khí tức dâm mỹ. Vương Nhất Bác rút thắt lưng của mình ra, nặng nề quất vào lỗ huyệt của anh --- "Bốp!"

"A--!" Tiêu Chiến đau đớn kêu lên.

"Ai cho phép anh bắn!", Hắn hung tợn hỏi.

Tiêu Chiến còn đang cao trào thì bị đánh thức một cách đột ngột. Sau đó, khoái cảm lại lần nữa đánh thức thần kinh của anh, anh thực sự quá mệt mỏi, nhưng cảm giác khoái cảm đã thay thế sự mệt mỏi, liên tục rót adrenaline vào thần kinh của mình. Anh không cần lý trí, cũng không cần nghỉ ngơi, khoái cảm và kiệt sức chồng lên nhau cám dỗ anh từ bỏ quyền sở hữu cơ thể, hoàn toàn giao nó cho bản năng tình dục, giao nó cho Vương Nhất Bác.

"Bốp!", ngọn roi thứ hai rơi xuống, đánh vào phần thịt mềm mại ở đùi trong của anh, khuấy động một tầng sóng thịt, nhanh chóng đỏ bừng.

"A, đau quá!", Tiêu Chiến kêu lên một tiếng chói tai, cầu xin tha thứ: "Mau vào đi, xin cậu, mau vào đi..."

Vương Nhất Bác vuốt ve vết đỏ trên hình xăm. Vết sẹo, hình xăm, hoa hồng, tinh dịch, đồ da, sau khi bị đánh, nhiều yếu tố chồng lên nhau trong ánh mắt đầy tơ máu của Vương Nhất Bác. Khung cảnh tưởng chừng như quá sức bạo lực, lại giống như thuốc kích dục khiến người ta không thể khống chế mà trầm luân trong đó.

Hắn gấp dây lưng lại, dây lưng rộng chừng hai ngón tay bị cắm vào huyệt sau của Tiêu Chiến. Tiêu Chiến đau đến gần như ngồi dậy, kéo lấy cánh tay của Vương Nhất Bác: "Đừng... cậu nhét cái gì vào vậy... a... đau quá!"

Vương Nhất Bác kéo một đầu thắt lưng, tiếp tục đẩy vào bên trong một chút, dùng tay còn lại đỡ lưng Tiêu Chiến. Trong căn bếp tối tăm, ánh mắt hạ tam bạch càng thêm đáng sợ.

"Tiêu Chiến, anh muốn đá tôi liền đá, muốn làm tình liền làm tình. Thế nào? Tôi là trai bao của anh à? Trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy."

"Tôi đã thao qua anh, cho nên anh chỉ có thể để tôi thao. Nếu anh dám lừa dối tôi, để cho người khác chạm vào anh, tôi sẽ giết hắn trước sau đó giết chết anh."

"Tôi nói được làm được!"

Mỗi khi Vương Nhất Bác nói một câu, thắt lưng liền tiến sâu hơn một chút, Tiêu Chiến khóc lớn ôm lấy Vương Nhất Bác, bởi vì quá đau mà cắn vào bả vai của hắn, tay ở trên tấm lưng rộng lớn của hắn không ngừng cào loạn, miệng khẩn thiết:

"Sẽ không, tôi sẽ không lừa cậu nữa...... tôi xin lỗi......"

Tiêu Chiến vừa đau vừa sảng khoái, nước mắt không ngừng chảy dài trên khuôn mặt. Anh nhìn vào đôi mắt đáng sợ của Vương Nhất Bác và nói: "Tôi nói rồi, tôi muốn tặng quà cho cậu. Chính là nơi này, cậu có thích hay không?"

Tbc

03.05.2024

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro