35(🚗)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

⚠️Chương này có hai "Tiêu Chiến", góc nhìn có thể hơi phức tạp, một nửa chương là 🚗? Đạp ga...nhưng phanh gấp🤣)

.

Có một giấc mơ, Tiêu Chiến đã mơ rất nhiều năm. Anh tưởng mình sẽ mơ thấy đêm giông bão năm 12 tuổi. Nhưng thực tế nó đã không xảy ra, mà là một đêm khác của năm anh 18 tuổi. Một đêm hè bình thản không có gì đặc biệt, ngoại trừ có một vầng trăng tròn hoàn mỹ.

Trăng hôm đó tròn đến lạ lùng, treo trên bầu trời đêm màu xanh nhung, to như chiếc đĩa ngọc, dù không có đèn pin cũng có thể nhìn rõ con đường trên núi.

Trong mộng, bọn họ đang tản bộ trong một mảnh núi rừng, giống như vĩnh viễn không đi đến điểm cuối.

"Tiêu tiên sinh, ngọn núi này còn lưu lại rất nhiều mìn thời chiến tranh, lúc đi nhất định phải cẩn thận, theo sát bước chân của tôi"

Tiêu Chiến 18 tuổi nói với chàng trai phía sau. Bởi vì biết tiếng Trung nên anh có thể làm hướng dẫn viên, khách hàng là một thanh niên cùng tuổi, cũng họ Tiêu, một mình tới nơi này du lịch.

"Anh gọi tôi là A Chiến được rồi, nghe nói anh cũng họ Tiêu", thanh âm từ phía sau truyền đến, Tiêu Chiến trong mộng quay đầu nhìn người nọ, nhưng nhìn thế nào cũng không thấy rõ mặt.

"Tôi vẫn nên gọi anh là Tiêu tiên sinh, công ty chúng tôi có quy định", Tiêu Chiến tiếp tục nói. Làm hướng dẫn viên du lịch đối với anh chỉ là công việc bán thời gian, cũng không cần xuất trình chứng minh thư, anh không có giấy tờ tùy thân, rất khó kiếm việc. Mật mật sắp lên tiểu học, học phí thật sự là một vấn đề lớn.

"Tiêu tiên sinh, nếu anh muốn đến khu khai thác trang sức, tôi có thể dẫn anh đi chợ địa phương lớn nhất, không cần phải lên núi."

"Không sao, đi về phía trước."

"Tiêu tiên sinh, tuổi anh còn trẻ đã làm việc ở xưởng nổi tiếng như vậy, trong nhà nhất định rất tự hào về anh?"

"Không có, đi về phía trước đi."

"Tiêu tiên sinh, sau khi trở về có muốn ăn khuya không, tôi biết một quán thịt nướng rất ngon."

"Không cần, cứ đi về phía trước......"

Hai người tiếp tục tiến về phía trước. Ánh trăng dần dần bị cành cây che khuất, con đường phía trước càng ngày càng không rõ ràng. Núi rừng trong giấc mơ của Tiêu Chiến là những cảnh tượng tương tự lặp đi lặp lại. Con đường núi tối tăm dường như không bao giờ kết thúc. Anh có thể nghe thấy tiếng rắn và côn trùng trong cỏ, tiếng bò sát đi qua đám lá cây rậm rạp phát ra một loạt âm thanh.

"Tiêu tiên sinh, rốt cuộc anh muốn đi đâu?"

"Đi đến cuối núi, đi về phía trước."

"Tiêu tiên sinh, khu rừng này ban đêm rất nguy hiểm, chúng ta trở về thôi."

"Tôi không trở về, cứ đi về phía trước."

"Tiêu tiên sinh!"

"Tiêu Chiến, nhìn về phía trước..."

Tiêu Chiến trong mơ không ý thức được, nghe cậu ta gọi anh bằng cái tên "Tiêu Chiến". Anh nhìn về phía tay cậu ta chỉ, phát hiện trên những cành cây cổ thụ đan xen vào nhau có những vòng tròn kỳ lạ, tập trung nhìn thì thấy những con mãng xà màu trắng to cuồn cuộn, chúng chỉ có một mắt, màu xanh lam, vừa bò về phía anh, vừa phát ra những âm thanh kỳ lạ.

"Á!!", Tiêu Chiến hoảng sợ hét lên, lùi lại vài bước, đụng ngã vị khách phía sau, "Xin lỗi!"

Anh quay lại thì thấy thiếu niên đó đột nhiên biến thành bộ dạng của chính mình, còn chưa kịp kêu lên thì đã nhìn thấy vô số con mãng xà một mắt giống hệt nhau quấn quanh người cậu ta, nhưng cậu ta chỉ đứng tại chỗ, bất động nhìn anh.

Cậu ta nói: "Anh là Tiêu Chiến? Vậy tôi là ai?"

Trong tay thanh niên đó đột nhiên xuất hiện một chiếc gương, khi nhìn vào phản chiếu ra hình ảnh của chính anh, lại phát hiện trong mơ bản thân anh lại biến thành một bộ dạng khác. Chuôi gương thay đổi, biến thành thân thể của mãng xà, từ chỗ cổ tay quấn quanh thân thể người nọ, từng chút siết chặt khiến cậu ta không cách nào thở được.

Tiêu Chiến hét lên và lùi lại phía sau. Đàn rắn dày đặc khiến người ta sởn gai ốc đồng loạt ngẩng đầu nhìn về phía anh, lộ ra những chiếc răng nanh đáng sợ, sau đó quay người chuẩn bị cắn vào cổ người kia. Tiêu Chiến trong sợ hãi nhặt một nhánh cây từ trên mặt đất xông về phía trước, dùng sức đâm vào mắt con mãng xà lớn nhất, máu lạnh bắn tung tóe khắp người anh.

Hồi ức năm 12 tuổi lại hiện ra trước mắt anh như một giấc mơ khác. Sau khi bị đâm, con rắn vẫn còn cử động. Anh đâm nó lần thứ hai, lần thứ ba... Cuối cùng, ngay cả anh cũng không nhớ mình đã đâm bao nhiêu lần, máu từ động mạch phun ra tung tóe, máu thịt phát ra âm thanh ghê rợn cho đến khi con mãng xà ngừng cử động và rơi xuống như một sợi dây thừng buông lỏng trên mặt đất. Mặt anh đầy máu, cả đôi mắt đỏ hoe, thở hổn hển, ngơ ngác nhìn lại tất cả. Cành cây trong tay mình lại biến thành một cây bút chì bằng gỗ. Sau khi anh hoảng sợ ném nó đi, nó lại biến thành một cành cây.

Anh vội vàng ngẩng đầu nhìn thiếu niên giống hệt mình, lại biến thành vẻ mặt xa lạ, khó thấy rõ, nhưng vẻ mặt cậu ta lại vô cùng bình thản nói: "Tôi sẽ ở lại đây. Anh thay tôi đi về phía trước."

Tiêu Chiến kinh hãi đáp: "Chúng ta cùng nhau rời đi !"

Bỗng nhiên mặt đất dưới chân rạn nứt ra một khe hở thật lớn, mãng xà trên người cậu ta nhao nhao rút đi, mà "Tiêu tiên sinh" ở đầu kia cũng sắp rơi xuống. Tiêu Chiến lập tức nhoài người tới, trong nháy mắt giữ được rồi cứ thế ôm chặt lấy cánh tay của cậu ta.

"Tiêu Chiến!", anh hét lớn, một tay cố gắng nắm chặt tay người kia, nhưng khó có thể chịu đựng được sức nặng của một người đàn ông trưởng thành, "Đi về phía trước, chúng ta có thể ra ngoài!"

Nhưng người dưới vách núi lại lắc đầu, từ trong túi lấy ra một thứ giao cho Tiêu Chiến: "Đi về phía trước, đừng quay đầu lại."

Sau đó buông tay ra...

"Tiêu Chiến--!"

Giấc mơ kết thúc từ đây, vách đá tiếp tục sụp đổ, trong giấc mơ xảy ra một trận động đất lớn. Bắt đầu từ nơi này, Tiêu Chiến nhận ra rằng mình đã lặp đi lặp lại giấc mơ vô số lần nên cũng không bỏ chạy, yên lặng nhìn món quà mà cậu ta giao cho anh. Anh mở lòng bàn tay ra, bên trong là một viên kim cương trong suốt.

Từ trong giấc mơ Tiêu Chiến hoảng hốt tỉnh lại, đột nhiên mở to mắt, nhìn thấy một đỉnh trần nhà xa lạ, cũ kỹ, quạt quay vù vù, ánh mặt trời xuyên thấu qua tấm rèm nhỏ, không biết là thời gian nào.

Cả một người đẫm mồ hôi, tim đập rất nhanh, Tiêu Chiến cảm thấy bên cạnh mình có người đang hô hấp, có một cánh tay đặt ngang dưới cổ anh. Nương theo cánh tay, anh nhìn thấy Vương Nhất Bác đang ngủ rất say. Cảm giác được người trên khủy tay động đậy, hắn nghiêng người, ôm Tiêu Chiến vào trong ngực mình.

Hai người đàn ông trưởng thành lúc này đang cuộn tròn trên chiếc giường trẻ con. Cảnh tượng trông thật buồn cười, nhưng Vương Nhất Bác vẫn ngủ ngon lành, Tiêu Chiến lật cổ tay, nhìn đồng hồ trên tay hắn. Đã hai giờ chiều.

Thời tiết nóng muốn chết, quạt lại không chạy, hai người đổ mồ hôi nhiều đến nỗi dính chặt vào nhau, nhưng Vương Nhất Bác vẫn không chịu buông tay. Tiêu Chiến nóng đến không chịu được, muốn từ trong lòng Vương Nhất Bác giãy ra, ngược lại càng bị ôm chặt.

"Đừng nhúc nhích, tôi thức cả đêm, để tôi ngủ một lát", hắn thậm chí còn không mở mắt, trong miệng cũng không nói thành câu hoàn chỉnh.

Tiêu Chiến dùng cả tay lẫn chân vùng vẫy kháng nghị: "Vương Nhất Bác, tôi nóng quá."

Vương Nhất Bác hơi mở hé mắt: "Chúng ta lắp điều hòa đi."

"Lắp điều hòa gì chứ? Sao cậu còn chưa về? Đây là nhà của tôi, tôi sắp bị nóng chết trong chính nhà mình rồi!"

Tiêu Chiến nhẹ giọng oán giận, nhưng tư thế của Vương Nhất Bác rất vững vàng, Tiêu Chiến không thể động đậy, chỉ có thể vặn vẹo cơ thể như muốn thoát khỏi nanh vuốt của hắn. Thân thể động được vài cái, vô tình cọ vào vị trí nhạy cảm của Vương Nhất Bác, vậy mà hắn thực sự nổi lên phản ứng. Vương Nhất Bác bị giày vò đến tỉnh táo một chút, ôm lấy eo Tiêu Chiến, dây thanh quản còn chưa tỉnh hẳn, mang theo âm thanh khàn khàn, dán bên tai của Tiêu Chiến: "Anh đã nói tặng cho tôi căn nhà này mà. Nhà giờ là của tôi. Muốn đổi ý à?"

Tiêu Chiến nhận ra có điều gì đó không ổn. Anh đang mặc một chiếc áo sơ mi bình thường, thân dưới mặc một cái quần lót dạng boxer. Anh nhớ rằng mình không mặc gì trước khi bị giày vò đến ngất đi. Vương Nhất Bác thực sự đã phát thiện tâm thu dọn sạch sẽ, còn mặc quần áo cho anh, nhưng hiện tại, dù người vẫn chưa hoàn toàn tỉnh, bàn tay đã duỗi vào trong quần lót của anh. Nghĩ đến hậu huyệt mình còn mơ hồ đau nhức, Tiêu Chiến càng thêm bất an, anh vùi đầu vào trong lồng ngực rộng lớn của Vương Nhất Bác, rầu rĩ nói: "Vương Nhất Bác, đừng có giỡn..."

Sau đó, anh ngẩng đầu lên, dường như lấy hết can đảm, nghiêm túc nói với Vương Nhất Bác: "Tôi có chuyện quan trọng muốn nói với cậu... còn nữa, tôi có thể gặp rắc rối..."

Vương Nhất Bác tất nhiên là biết anh muốn nói cái gì, chỉ hôn lên vành tai Tiêu Chiến, mang theo thanh âm khàn khàn cười khẽ một tiếng: "Nói sau đi."

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác mắt buồn ngủ mờ mịt, tâm tư lại tỉnh táo, suy nghĩ một lát: "Cậu có biết tôi muốn nói gì không?"

Vương Nhất Bác mở mắt ra, vỗ vỗ lưng Tiêu Chiến: "Tôi biết, đừng lo lắng, có tôi đây rồi."

Tay hắn lại lướt qua dương vật, chạm vào vết sẹo phía dưới hình xăm, đùi bên trong mẫn cảm, vết sẹo lành lại sinh ra thịt mềm, mỗi một mảnh đều có vết lõm gồ ghề dày đặc, một đường tiếp một đường, tầng tầng lớp lớp, che kín những vết bỏng chằng chịt như lưới. Thịt huyệt khỏe mạnh mới mẻ lại từ phía trên mọc ra, lúc ngón tay chạm vào, Tiêu Chiến mẫn cảm kẹp chặt hai chân, đem cả người cuộn tròn thành một con tôm khô.

"Đừng chạm vào chỗ đó, nó xấu quá."

Những ngón tay của Vương Nhất Bác vẫn không rời đi. Cái vuốt ve này là sự kết hợp giữa tình yêu và dục vọng, như thể mọi sự cọ xát của dấu vân tay đều được các dây thần kinh tiếp nhận.

"Không xấu, giống như biển cả."

Cái vuốt ve trong cơn buồn ngủ cuối cùng đã trở thành một sự tình ướt át. Tiêu Chiến vừa bị chạm vào đã trở nên cứng ngắc. Anh không có cách nào cùng với Vương Nhất Bác ở chung một giường, cái tên này dù ngái ngủ cũng thật sự đáng yêu, nhìn vào rất thích. Nhìn qua nhìn lại không biết nguyên lý gì, hai người lại lao vào hôn nhau, lột sạch quần áo nhau bằng đôi bàn tay hư hỏng. Trên người Vương Nhất Bác vẫn mặc nguyên bộ quần áo hôm qua, Tiêu Chiến cũng không nghĩ đến logic, vứt não sang một bên, lúc này chỉ thầm mong được trầm luân trong khoái cảm mà Vương Nhất Bác mang đến.

Hậu huyệt sưng đỏ, vừa chạm vào liền đau, kiểu gì cũng không thể dùng nơi đó.

"Khép chân lại. Tôi sẽ không vào trong", Vương Nhất Bác cũng nóng, trán đầy mồ hôi, nhịn đến cực khổ.

Lần này đến lượt Tiêu Chiến không vui, vùi đầu vào ngực Vương Nhất Bác, mất bình tĩnh nói: "Vào đi! Cậu không vào là không yêu tôi!"

"Ngoan, sẽ sinh bệnh, chờ anh khỏe lại rồi vào, được không?"

"Tôi không muốn!"

"Tiêu Chiến..."

"Vào đi!"

Vương Nhất Bác cứng đến khó chịu, vừa không thể đi vào, tiến thoái lưỡng nan. Hắn cắn răng, mang hàng của mình, xoa xoa quy đầu cọ vào huyệt sưng đỏ, vừa mới đi vào một chút, lại đi ra, trong đầu đấu tranh tư tưởng rất kịch liệt.

Tiêu Chiến cũng đau, nhưng anh thích loại đau này, rất kiên định, sẽ không tùy ý mất đi cảm quan kích thích, nếu muốn, anh có thể cùng Vương Nhất Bác một mực ở chỗ này làm tình. Dù sao đối với anh mà nói, gánh nặng nhân sinh đã không còn nữa, hiện tại anh quyết không bước ra cửa.

"Có phải rất đau không?", Vương Nhất Bác hôn nhẹ lên trán đầy mồ hôi của Tiêu Chiến. Tiêu Chiến người này còn có chứng đói da khát thịt, thích được hôn hôn. Lúc bọn họ làm tình, không phải nửa người dưới dính nhau thì miệng cũng dính nhau, một khắc cũng không chịu tách ra.

Tiêu Chiến cắn môi điên cuồng lắc đầu: "Không đau không đau, vào đi... Ông xã..."

Một câu "ông xã" đã khiến đồng tử của Vương Nhất Bác giãn ra, dây cung trong đầu đều đứt đoạn, tinh thần cao trào, so với thân thể càng thêm mãnh liệt. Gần như ngay lập tức, một cảm giác tê dại lan rộng khắp cơ thể, ngay sau đó là dương vật run rẩy, máu trong cơ thể giống như hướng nơi đó mà vọt tới.

""Mẹ kiếp!", Vương Nhất Bác gầm nhẹ một câu, đỡ dương vật muốn đâm vào trong, mới vừa đi vào một cái đầu, Tiêu Chiến đã la lên thất thanh, lại ý thức được bản thân phải kiềm chế liền há miệng cắn lên bả vai của Vương Nhất Bác. Anh rất thích cắn người. Vết thương lần trước bị cắn vẫn còn, nay lại thêm vết thương mới.

Khi quy đầu cứng rắn dần dần phá vỡ hành lang chật hẹp và được bao bọc trong cảm giác ẩm ướt ấm áp, điện thoại di động của Tiêu Chiến bỗng nhiên vang lên.

Hai người đều bị phân tâm, nhưng Vương Nhất Bác lại nói trước: "Không được bắt máy!"

Tiêu Chiến liếc nhìn số điện thoại của bệnh viện sản phụ khoa trên màn hình, thái độ lập tức thay đổi. Anh nhấc điện thoại lên, nhấn nút trả lời, Vương Nhất Bác không kịp phòng bị, nửa chừng phải dừng lại.

Đầu bên kia điện thoại nhanh chóng nói gì đó, Vương Nhất Bác không nghe rõ, giây tiếp theo, Tiêu Chiến dùng hai chân đá hắn ra khỏi giường, dương vật mãnh liệt bị rút ra, người cũng rơi phịch xuống đất. Cả người hắn cứng ngắc. Đây là kiểu tra tấn gì vậy! Con mẹ nó vô cùng nhục nhã!

Vương Nhất Bác chưa kịp chửi rủa, hai mắt Tiêu Chiến đã sáng lên, lớn tiếng nói: "Đứng dậy, chúng ta đến bệnh viện!"

Vương Nhất Bác khó hiểu: "Đến bệnh viện?"

Tiêu Chiến cười to: "Tiểu Thục sắp sinh rồi!"

Tbc

15.05.2024

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro