40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diệp Trọng Minh sợ tới mức chân mềm nhũn, thiếu chút nữa đứng không vững. Lúc này Dương Trác tiến lên một bước bảo vệ con trai ở phía sau.

"Không liên quan đến Tiểu Minh!", Dương Trác vội vàng nói. Diệp Trọng Minh ở phía sau nhìn bóng lưng của mẹ mình, nhất thời cảm thấy bất lực không nói nên lời.

Diệp Triệu Đức chậm rãi đi vào nhà kính, Vương Nhất Bác đi theo phía sau ông. Xem ra, Diệp Triệu Đức đã hoàn thành việc thẩm vấn của công tố viên, không những không xảy ra chuyện mà còn có thể lập tức rời đi, hơn nữa hai người lại cùng nhau về nhà. Hai mẹ con Dương Trác nhìn một đôi cha con đang đi về phía mình, Dương Trác bỗng nhiên có cảm giác như quay lại cảnh tượng hơn 20 năm trước khi bà đang ở cữ.

Lúc đó bà thường xuyên gặp một cơn ác mộng, trong mơ thấy mình trơ mắt nhìn chồng mình ôm con của tình nhân chơi đùa vui vẻ, trong khi bà một mình lẻ loi ôm đứa con thứ hai vừa sinh ra không lâu. Cảnh tượng này đối với phu nhân tài phiệt mà nói, lúc ấy chưa thực sự chân thật, nhưng hơn 20 năm sau, đã dùng một hình thức tàn nhẫn khác xuất hiện ra trước mặt bà.

Có lẽ bà cũng không ngờ Diệp Triệu Đức có thể thoát thân nhanh như vậy, việc này vốn dĩ không dễ dàng giải quyết. Nhưng khi bà nhìn thấy Vương Nhất Bác phía sau lưng ông ta, trong lòng đại khái hiểu rõ bảy tám phần. Đây là cục diện do Vương Nhất Bác bày ra, mục đích không chỉ là lật đổ Diệp Trọng Thái, mà là ly gián hai anh em họ. Diệp Trọng Minh không chỉ bị gài bẫy, còn bà vì bảo vệ con trai lớn bận rộn đến mẻ đầu sứt trán, xem nhẹ quan tâm đối với con trai nhỏ, hơn nữa chứng cứ buôn lậu thuốc phiện bị phát hiện, tử huyệt đều bị người ta nắm chặt, dẫn đến Diệp Trọng Minh sợ hãi mà chủ động tố cáo cha mình. Đây là tình huống hết đường chối cãi, một trò chơi chết chóc mà bà hoàn toàn không phát hiện ra.

Điều đáng kinh ngạc hơn là Vương Nhất Bác không những có thể đưa Diệp Triệu Đức vào mà còn chuẩn bị trước để vớt ông ta ra. Rốt cuộc hắn đã làm như thế nào?

Diệp Triệu Đức chưa đi được mấy bước, quay đầu lại nhìn Vương Nhất Bác: "Mày cũng biết chuyện của mẹ mày đúng không?"

Vương Nhất Bác không có biểu tình gì, gật gật đầu.

Diệp Triệu Đức nhận được đáp án, không nói gì, cũng gật gật đầu, xua tay: "Vậy ra ngoài trước đi."

Vương Nhất Bác không nói nhiều, xoay người rời đi. Những gì hắn có thể làm đều đã làm xong, hiện tại chỉ cần để lại "một nhà ba người" này tự mình nói chuyện.

"Rốt cuộc sau lưng tôi, các người đã làm bao nhiêu chuyện?"

Giọng điệu của Diệp Triệu Đức không nghe ra phẫn nộ, chỉ là âm thanh bình tĩnh khàn khàn. Người đàn ông này cũng qua tuổi thất tuần, dáng người đã còng xuống, dù tây trang cao ngất cũng rất khó tôn lên tinh thần của ông.

Dương Trác là người lên tiếng đầu tiên: "Tiểu Minh đã biết sai rồi, là tôi dạy con không tốt, ông đừng nóng giận, tất cả đều có thể cứu vãn được!"

"Cứu? Bà có biết cả buổi chiều nay tôi đã làm bao nhiêu chuyện mới miễn cưỡng cứu được công ty không? Nếu không có Nhất Bác, hôm nay tôi đã phải vào tù rồi! "

Dương Trác ngẩn người, lại nắm lấy cánh tay Diệp Triệu Đức, chậm rãi nói: "Không sao đâu lão gia, nếu quả thật có chuyện gì, tôi đi tìm anh cả của tôi, nhà mẹ của tôi, chắc chắn sẽ có biện pháp!"

Diệp Triệu Đức tách ra khỏi Dương Trác, cao giọng nói: "Chẳng lẽ để cho tôi từng tuổi này còn đi cầu cạnh người khác sao!"

Dương Trác không lên tiếng, Diệp Trọng Minh cũng bị cha mình nổi giận dọa đến không dám nói lời nào.

Diệp Triệu Đức nhìn chằm chằm hai người, vừa rồi cao giọng nói một câu lại khiến cho ông khó thở.

"Nếu như bị người ta chứng thực, con trai thứ ba của nhà họ Diệp... con trai thứ ba...", Diệp Triệu Đức bắt đầu thở dốc, lời nói phát ra không liền mạch, "Buôn lậu thuốc phiện... Khụ khụ khụ..."

Dương Trác bước lên đỡ lấy Diệp Triệu Đức, vuốt lưng cho ông: "Ông đừng nói nữa! Tiểu Minh nhất thời hồ đồ, sự tình tôi đã nói rõ, sẽ không ai biết chuyện này, chuyện hóa chất và chuyển giao tài sản, Tiểu Minh......", Dương Trác nháy mắt với Diệp Trọng Minh, "Tiểu Minh sẽ chịu trách nhiệm, đến lúc đó chỉ cần con nó mở hai buổi họp báo, đích thân nói xin lỗi, đều dễ dàng phán xét."

Diệp Triệu Đức đẩy Dương Trác ra, chỉ vào Diệp Trọng Minh, lại mắng Dương Trác: "Bà thật sự không biết là ai tố cáo tôi sao?! Là ai tố cáo vụ buôn lậu hóa chất?! Thật coi tôi là lão già hồ đồ, giả câm giả điếc, diễn kịch cho tôi xem sao? Cả con trai lớn của bà, con trai nhỏ của bà, đều tìm mọi cách đem lão già này tống vào trong tù!"

Diệp Trọng Minh bị trận chiến này dọa cho sợ hãi. Hắn cũng không nghĩ đến Diệp Triệu Đức nhanh như vậy đã được ra ngoài. Gừng càng già càng cay, có thể làm được vị trí này, cho dù lớn tuổi, quá đủ bản lĩnh để dạy cho con trai một bài học. Hắn quỳ xuống, đầu gối đi được vài bước, túm lấy ống quần Diệp Triệu Đức: "Cha, con biết sai rồi, cha đừng trách mẹ, là chủ ý của con, là con nhất thời hồ đồ. Cha xem nhiều năm như vậy, con vì gia đình làm nhiều chuyện như vậy, xin cha tha thứ cho con lần này đi!"

"Cút!", cơn giận của Diệp Triệu Đức chưa truyền đến người hắn, nhưng việc quỳ gối này chắc chắn sẽ thu hút hỏa lực. Ông ta dùng gậy quất hắn ngã xuống đất, động tác không hề nương tay. Diệp Trọng Minh rên rỉ một tiếng ngã sấp xuống, Dương Trác vội vàng đỡ lấy hắn.

"Đứa nhỏ đã lớn như vậy, ông còn đánh nó!"

Giáo dục của Diệp Triệu Đức đối với con cái cơ bản đều thể hiện ở chỗ này. Từ trong xương tủy ông ta cho rằng, giáo dưỡng đời sau là chuyện của đàn bà, đàn ông chỉ cần nuôi sống gia đình, cho dù con trai đã hơn ba mươi tuổi, ông ta vĩnh viễn vẫn có quyền kỷ luật con cái của mình. Thế nhưng một gậy kia cũng tiêu tốn của ông ta mấy phần sức lực, lúc này vừa nói vừa thở hổn hển, mặt đỏ bừng vì nghẹn, thậm chí phải bám chặt vào cạnh bàn mới có thể đứng vững, vẫn như cũ mà nổi giận lôi đình: "Một đứa ngu xuẩn, một đứa vừa xấu xa vừa ngu xuẩn! Đều là con ngoan mà bà dạy dỗ."

Dương Trác lúc này không đi đến đỡ ông, bà bình tĩnh nhìn thẳng chồng của mình, trong ánh mắt tất cả đều là tuyệt vọng: "Đúng! Là tôi không biết dạy, tôi cũng không biết sinh, chỉ cần là tôi sinh, ông cũng không thương!"

Sắc mặt Diệp Triệu Đức càng ngày càng khó coi. Ông ôm ngực, đổ mồ hôi đầy mặt, đau đến mức phải dần dần cúi người xuống: "Bà cố tình gây sự cái gì! Mau lấy thuốc cho tôi..."

Diệp Trọng Minh theo bản năng đứng lên muốn đi lấy thuốc, lại bị Dương Trác đè lại, Diệp Trọng Minh không thể tưởng tượng nổi, mở to mắt nhìn về phía mẹ mình.

Dương Trác chậm rãi mở miệng, trong lòng sát khí: "Lão gia, bất kể là họ Vương, hay là họ Lâm, đều tốt hơn tôi phải không? Tôi theo ông cả đời, cái gì tôi cũng cho ông, nếu không có nhà mẹ của tôi, Diệp Thị đã sớm lụn bại từ lâu rồi...."

Diệp Triệu Đức càng ngày càng khó chịu, ông chỉ có thể miễn cưỡng đứng thẳng, muốn thử nói chuyện nhưng rất vất vả. Dương Trác đứng yên tại chỗ, giọng điệu bình tĩnh, lại lộ nỗi buồn sâu sắc: "Tôi không cần ông yêu tôi. Nhưng bọn nhỏ... ông từng để tâm đến chúng sao?"

Diệp Triệu Đức ý thức được nguy hiểm, nhưng ông tuyệt đối không lộ ra bộ mặt yếu đuối của mình, tuy rằng gần như không thể nói chuyện, nhưng vẫn hung tợn nhìn chằm chằm hai người thân cận nhất của mình, mở miệng nói từng câu từng chữ: "Tôi quan tâm nhất cái gì, bà không biết sao?"

Diệp Triệu Đức vô cùng lạnh lùng, lại vô cùng kiên định, gằn từng tiếng:

"Là. Diệp. thị !"

.

"Phu nhân và lão gia đã cãi nhau trong nhà kính hơn nửa giờ, có cần can thiệp không?"

Trong đình viện của Ý Đức Trai, người của Diệp Trọng Lân đang báo cáo tình hình trong nhà kính cho anh ta.

"Không cần", Diệp Trọng Lân bình tĩnh nói, "Vợ chồng chí thân chí sơ, khúc mắc tích lũy hơn 30 năm trong chốc lát khó mà giải tỏa, cứ để họ nói chuyện, đừng để người khác quấy rầy, có tình huống gì thì lập tức thông báo cho tôi."

"Vâng", người của anh ta lặng lẽ lui ra.

Diệp Trọng Lân tiếp tục đi về phía trước, lúc đến gần ao cá chép, xa xa nhìn thấy một bóng người đứng bên cạnh ao, mặc âu phục đỏ trắng đen đan xen, cầm một cái bát cho cá chép ăn.

Diệp Trọng Lân nhìn bát thức ăn cho cá trong tay người đó, mỉm cười bước tới: "Tiêu tiên sinh."

Tiêu Chiến quay đầu nhìn thấy Diệp Trọng Lân, nét mặt không có biểu tình gì, tiếp tục cúi đầu chuyên tâm cho cá ăn. Cá chép to lớn đỏ trắng đen đan xen trong nước tranh nhau giành thức ăn, nhấc lên tầng tầng gợn sóng.

"Đã lâu không gặp."

"Diệp tiên sinh, đã lâu không gặp", Tiêu Chiến bình tĩnh nói, "Anh cũng ở chỗ này à?"

Diệp Trọng Lân cười nói: "Ý Đức Trai vốn là nhà tôi."

Tiêu Chiến nở nụ cười: "Phải, nghe nói Ý Đức Trai hiện tại được xây dựng dựa trên căn nhà cũ, chủ nhân ban đầu họ Lâm."

Diệp Trọng Lân vươn tay, ý bảo Tiêu Chiến có thể đưa thức ăn cho cá trong tay cho anh ta hay không, Tiêu Chiến cũng cầm bát sơn long lanh đưa qua.

"Đó là nhà của mẹ tôi", Diệp Trọng Lân nói, "Lúc tôi còn rất nhỏ bà đã không còn". Anh ta nhìn Tiêu Chiến một chút, mỉm cười tiếc nuối, "Cho nên tôi rất hiểu được tình cảnh của Nhất Bác. Thật đáng tiếc, tôi cũng không giúp được gì cho em ấy. Tôi chỉ có rất nhiều tiền, thế nhưng rất nhiều chuyện không phải dùng tiền là có thể giải quyết". Diệp Trọng Lân nhìn về phía xa xa nhà kính đèn đuốc sáng trưng, trên mặt hơi lộ ý cười.

Tiêu Chiến lại nói: "Đối với người không có tiền, tiền có thể giải quyết 90% phiền não trước, sau đó mới nói làm sao sống sót mà không tiếc nuối."

Diệp Trọng Lân gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý: "Tiêu tiên sinh, tôi có thể hỏi cậu một vấn đề không?"

Tiêu Chiến nói: "Được."

"Cậu có điều gì hối hận không? Loại hối hận cho dù là cố gắng cả đời cũng không bù đắp được."

"Không có", Tiêu Chiến dứt khoát trả lời.

Diệp Trọng Lân lại cười: "Đừng vội trả lời như vậy, loại cảm giác hối hận này chưa chắc đã lớn, giống như một viên sỏi trong giày hoặc một hạt đậu dưới đệm, điều này sẽ không ảnh hưởng lớn, nhưng luôn như hình với bóng, làm cậu thỉnh thoảng nhớ tới một ít chuyện, một ít chuyện không hoàn hảo."

Tiêu Chiến đăm chiêu nhìn nụ cười của Diệp Trọng Lân. Hôm nay đình viện Ý Đức Trai chiếu sáng không đủ, nụ cười của Diệp Trọng Lân thấp thoáng dưới ánh đèn yếu ớt có vẻ âm u dị thường, trong làn nước dưới ao bên chân, con cá chép to lớn đỏ trắng đen kia không kịp đón lấy thức ăn, nó trằn trọc rồi lại lặn xuống đáy nước, phát ra tiếng nước yếu ớt.

Ánh mắt Tiêu Chiến lóe lên, chỉ trong một hai giây, anh trả lời: "Không có."

Ánh mắt Diệp Trọng Lân hoàn toàn tối sầm, anh ta tiến lên một bước, Tiêu Chiến thậm chí có chút sợ hãi, lùi về phía sau nửa bước.

"Tiêu Chiến, Tiêu Chiến", Diệp Trọng Lân thì thầm gọi cái tên này, "Cậu cũng gọi là Tiêu Chiến...Khi bọn họ giới thiệu cậu, tôi thật sự cho rằng tất cả chỉ là sự trùng hợp. Khi tôi nhìn thấy tên của cậu, tôi thậm chí còn tưởng rằng..."

Tiêu Chiến lùi lại phía sau, bối rối nhìn anh ta. Diệp Trọng Lân tự lẩm bẩm như đang cuồng loạn: "Tôi từng có một người yêu, em ấy mất tích trong một chuyến du lịch, rất nhiều năm đều không rõ tung tích. Chờ đến khi tôi tìm được em ấy, em ấy đã bị chôn ở dưới vách núi sâu không thấy đáy, chỉ còn lại một đống xương tàn không trọn vẹn. Tên của em ấy, cũng gọi là Tiêu Chiến."

Đối mặt với vấn đề này, Tiêu Chiến không nói nên lời.

Diệp Trọng Lân tiếp tục nói: "Cậu có còn nhớ câu hỏi tôi đã hỏi cậu khi lần đầu tiên có người giới thiệu cậu là người mua tác phẩm nghệ thuật hay không?"

Tiêu Chiến đờ đẫn một lúc sau mới chậm rãi nói: "Liệu có tác phẩm nghệ thuật nào vĩnh cửu hay không..."

"Trả lời tôi đi! Sinh mệnh chưa phải là vĩnh cửu, nghệ thuật chỉ là một khoảnh khắc của sinh mệnh, tình yêu mới thật sự là vĩnh hằng", Diệp Trọng Lân sờ lên chiếc trâm cài áo màu đen trên ngực trái, "Vì theo đuổi khoảnh khắc này, tôi đã tìm kiếm hơn mười năm."

Tiêu Chiến thẳng lưng, dứt khoát nói: "Thật đáng tiếc người yêu của anh đã qua đời, nhưng không phải tôi giết cậu ta. Là cậu ta tự sát."

Diệp Trọng Lân bỗng nhiên điên cuồng xông lên phía trước túm lấy cổ áo Tiêu Chiến, bộc phát ra tiếng rống giận kinh người: "Không thể nào! Mày giết em ấy! Cướp đi thân phận của em ấy! Mày để cho em ấy một mình nằm ở dưới vách núi! Thấy chết mà không cứu!"

"Anh đang làm gì vậy!", lúc này Vương Nhất Bác bỗng nhiên lao đến, kéo Diệp Trọng Lân đang tức giận ra, sau đó đem Tiêu Chiến vững vàng bảo vệ ở phía sau mình, "Đồ điên!"

Cơn giận dữ của Diệp Trọng Lân vẫn không giảm bớt, đây là lần đầu tiên Vương Nhất Bác thấy vẻ mặt này của anh ta. Từ nhỏ đến lớn, Diệp Trọng Lân đều ôn hòa, yếu đuối, bị bắt nạt cũng chưa bao giờ tỏ ra tức giận. Hắn chưa từng thấy qua anh ta còn có một bộ mặt dã thú như vậy, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt hung ác. Vương Nhất Bác không đánh trả nữa, bởi vì cơn giận dữ của anh ta bộc phát quá lớn, hai tay không nhịn được mà run lên cầm cập, so với đàn ông đang tuổi tráng niên mà nói điều đó tượng trưng cho bệnh tật yếu đuối.

Bệnh thận của Diệp Trọng Lân chắc hẳn đã đến mức nguy kịch, trong những năm gần đây, anh ta phải thường xuyên chạy thận để duy trì thể diện. Dù căn bệnh của anh ta là bí mật gia đình nhưng mọi người đều biết rằng con trai cả của gia đình họ Diệp sẽ không sống được bao lâu.

Những người không sống được lâu cũng có những thứ mà họ liều mạng muốn níu giữ.

Vương Nhất Bác từng hỏi Diệp Trọng Lân muốn cái gì, như thế nào mới có thể đồng ý hợp tác. Hắn cho rằng một người cái gì cũng có, thứ muốn nhất chính là giàu có hơn, cùng lắm là oán hận. Oán hận cha đã lãng quên mẹ anh ta, oán hận mẹ kế đã cướp đi cha mình, oán hận tuổi thọ của mình ngắn ngủi. Vì vậy thỏa mãn tâm lý trả thù một chút thì nên thỏa mãn. Nhưng hiện tại, Vương Nhất Bác cẩn thận ngẫm lại dường như anh ta quả thật cái gì cũng không có, bởi vì thứ trân quý nhất trên thế giới này, không khí, nước, sức khỏe cùng tình yêu, đều không còn giá trị.

Sau tất cả, thứ mà Diệp Trọng Lân muốn, Diệp Trọng Minh muốn, thậm chí là Dương Trác – thứ mà bọn họ mong muốn, chỉ là một chút tình yêu.

Diệp Trọng Lân hét lên mấy câu rồi đột nhiên im lặng, lo lắng cúi đầu nhìn chung quanh tìm cái gì đó, không ngừng lẩm bẩm: "Trâm cài đâu? Trâm cài của tao đâu!"

Chiếc trâm cài áo màu đen hình tròn dẹt mà Diệp Trọng Lân vẫn đeo trước ngực đã biến mất.

Anh ta cúi đầu điên cuồng tìm kiếm xung quanh nhưng không có kết quả. Ban đêm không đủ ánh sáng nên thực sự không nhìn thấy gì rõ ràng. Sau đó dường như anh ta cho rằng chiếc trâm cài đã rơi xuống ao cá nên không chút do dự nhảy xuống ao nước lạnh lẽo, khom lưng tìm kiếm khắp nơi , vô vọng bắt từng con cá, sau đó đem cá ném lên bờ.

Cá chép ở đây khá lớn, vừa rồi chúng chưa no, nói không chừng đã nuốt mất bảo vật của anh ta...

Tiêu Chiến muốn tiến lên nói điều gì đó, nhưng bị Vương Nhất Bác ngăn lại.

"Anh về trước đi, đừng ở chỗ này."

Tiêu Chiến nhìn vào mắt Vương Nhất Bác, nhất thời chân tay luống cuống, thấp giọng lặp đi lặp lại: "Anh thực sự không có... Anh có thể giải thích..."

Vương Nhất Bác không nhìn anh, chỉ thấp giọng nói: "Anh ta sắp điên rồi, anh trở về đợi em."

Lúc này quản gia đột nhiên thở hổn hển chạy tới, nhìn thấy đại thiếu gia và Vương Nhất Bác cùng đi với nhau, không để ý đến việc đại thiếu gia đang điên cuồng trong ao cá, hét lớn: "Đại thiếu gia và tiểu thiếu gia, lão gia đã ngất xỉu trong nhà kính!" 

TBC

14.06.2024

🌈🌈🌈

Chiếc fic đã đi được 2/3 chặng đường, những bí mật ban đầu đã từ từ hé mở. Cảm ơn các bạn vẫn luôn ủng hộ Ven.

Vì một số lý do cá nhân, sắp đến Ven sẽ không thể cập nhật thường xuyên. Ban đầu Ven đã nghĩ đến việc hoàn xong fic này sẽ dừng lại nhưng lại cảm thấy tiếc nuối vì còn rất nhiều fic đã xin per rồi mà chưa kịp edit.

Do đó nhân đây, Ven muốn tìm bạn nào yêu thích edit về team mình.

Không cần giỏi tiếng Trung, biết check raw một chút là ok (Ven cũng biết gì đâu,  edit vì đam mê mà 😊)

Tuy nhiên cũng có nhiều vấn đề là không biết bạn có thích mấy chiếc fic team Ven hay không và làm hoàn toàn không có lợi nhuận gì cả.

Nhưng nếu đã yêu thích fanfic Bác Chiến, cảm thấy hợp gu team Ven mong các bạn ib qua FB của Ven nhé. Hy vọng đủ duyên chúng ta sẽ gặp nhau.

Còn nếu không có duyên, Ven và chị Mimosa sẽ tiếp tục lếch tiếp. Miễn là không drop sẽ lếch hoài lếch mãi.

Tâm sự hơi dài rồi. Chúc cả nhà ngủ ngon 🥰

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro