Chương 1.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1: Tám năm cống hiến đổi về một cái đá đít

---

"Không kí nữa?"

Tiêu Chiến chớp mắt liền mấy cái, cau mày nhìn tờ hợp đồng bị đẩy lại về phía mình, anh đưa một ánh mắt chất vấn đến phía quản lý Lôi ngồi ở sau bàn làm việc bằng thủy tinh, mím môi thật chặt.

Quản lý Lôi Khanh Dương của nhóm A đội tuyển thi đấu eSport Liên Minh Huyền Thoại chuyên nghiệp - Dragon Gaming, ngồi gác chân trước mặt anh, mấy ngón tay thon mảnh quay qua quay lại cây bút bi, chép miệng một cái, dường như đối với câu hỏi kiểu này của Tiêu Chiến cực kì nhàm chán, thở dài đáp: "Không kí nữa, Rabbit, cậu đã quá tuổi với ngành công nghiệp này rồi. Đến bây giờ mà vẫn chẳng có đột phá gì, nên nghỉ ngơi về nhà livestream đi."

Tiêu Chiến đã có linh cảm về chuyện này từ khi thi đấu vài trận trước rồi.

Thời gian gần đây các trận liên tỉnh và các giải cấp cao anh đều bị gạt ra vị trí dự bị để Athony vào thay. Lôi Khanh Dương nói là huấn luyện viên muốn bồi dưỡng người mới, nhưng Tiêu Chiến thừa biết mục đích thực sự là muốn Anthony sớm làm quen với nhịp độ thi đấu chuyên nghiệp, để ngay khi kết thúc hợp đồng ba năm của Tiêu Chiến và DG, công ty sẽ dứt khoát đá anh ra khỏi đội tuyển.

Nói lại thấy khó mà tin được, anh là đội trưởng của Dragon, vậy mà cũng đã gần hai tháng rồi, anh cùng huấn luyện viên không có buổi tập hay gặp gỡ trao đổi bất cứ vấn đề gì. Phía trên đã sớm muốn tách anh ra, từng chút từng chút một bày xếp một màn kịch này, đúng là cũng phải tốn không ít tâm tư đâu.

Anh nghiến răng, tức đến đầu vai cũng run lên từng chặp. Từ năm mười tám, Tiêu Chiến thân là cậu học trò vùng quê chẳng có gì trong tay, ngây thơ ngốc nghếch, vì một lần tình cờ gặp gỡ Lôi Kinh Dương ở quán net mà theo hắn bỏ trốn đến Dragon dấn thân vào con đường chuyên nghiệp. Kết quả chính là anh bị lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ bỏ học, bây giờ đến cả cái bằng đại học cũng không có, nghề nghiệp cũng không, nhà cửa không nốt, một thân tay trắng chính lật qua lật lại cũng vẫn là một thân tay trắng.

Lương á?

Ờ, anh gửi hết về cho bố mẹ để an ủi vụ bỏ học mất rồi, giờ trong thẻ chỉ còn đủ tiền để ăn uống sinh hoạt trong một tuần nữa mà thôi.

Tiêu Chiến, có lẽ vẫn còn nuôi chút ít hy vọng bé nhỏ đối với người cũng có thể gọi là bạn bè cùng nhau đồng hành đi qua tám năm thăng trầm của anh, mới kiềm chế mà từ tốn nói: "Nhưng tôi đã đánh cho Dragon Gaming tám năm rồi. Tám năm, một tuyển thủ chuyên nghiệp thi đấu tám năm trung thành dưới một màu áo. Hiện tại Dragon lại muốn đá tôi đi?"

Nói thật, cống hiến quên mình nhiều năm như thế, vinh quang của DG ngày hôm nay một nửa cũng là công lao của Tiêu Chiến. Dù anh có thực sự không giữ được phong độ của thời kì đỉnh cao đi nữa, thì Dragon cũng đâu thể cứ như vậy nói đuổi là đuổi, không có một lời giải thích rõ ràng, càng không cho anh thời gian để chuẩn bị tâm lý? Đây rốt cuộc là thứ đạo lý chó tha gì chứ?

Con mẹ nó lũ người này còn có lương tâm không vậy?

"Rabbit... Tiêu Chiến, cậu hết thời rồi." Lôi Kinh Dương rũ mắt sau cặp kính gọng đen, thở dài lắc đầu, không nhìn anh nữa, hắn cúi đầu lôi một sấp hồ sơ thực tập sinh mới, bắt đầu lật giở.

Thấy thái độ của Lôi Kkhanh Dương đối với mình như vậy, Tiêu Chiến giận càng thêm giận, anh thừa biết nhiều lời cũng vô dụng. Bây giờ dù có kì kèo thuyết phục, cùng lắm cũng chỉ có thể đổi được một tờ hợp đồng ngu xuẩn không chút giá trị. Rồi anh thì thế nào? Đã như vậy rồi, bọn chúng còn để anh vào đánh chính hay sao? Không có đâu! Chỉ còn nước ngồi dự bị đến mãn kiếp mà thôi!

Đã thế, bố đếch cần!

Tiêu Chiến lửa giận bừng bừng đá ghế đứng lên, cởi tấm áo khoác màu đỏ của đội tuyển ra, mạnh tay ném thẳng vào mặt Lôi Kinh Dương, vô cùng khí thế nói: "Các người sẽ có ngày phải hối hận vì đã đuổi tôi."

Nói xong, Tiêu Chiến ngay lập tức quay người bỏ đi, không thèm nhìn lại dù chỉ một cái.

Sau một tiếng rầm cực lớn, cửa văn phòng quản lý đóng lại sau lưng Tiêu Chiến. Anh mang theo tâm trạng xám xịt như mưa dông giữa tháng bảy, cúi đầu xem đồng hồ đeo tay. Mười giờ sáng, lúc này mấy tên nhóc trong đội vẫn đang ở phòng tập. Cái lũ này với anh cũng chẳng thân thiết lắm. Anh còn suốt ngày bị đám láo toét ấy cà khịa vụ tuổi tác, Tiêu Chiến cũng điên tiết ghi hận lâu rồi. Bây giờ bị đuổi cũng tốt, đỡ phải ngày ngày xưng anh gọi em với cái đám nít ranh miệng còn hôi sữa mà ra vẻ ta đây ấy nữa. Anh chửi thầm trong lòng, một mạch trở về kí túc xá của DG, thu dọn đồ đạc nhanh chóng ra ngoài.

Hợp đồng kí kết cùng với điều khoản bao ăn bao ở và chia lợi nhuận từ tiền thưởng của các giải đấu, kết thúc hợp đồng cũng đồng nghĩa với việc cắt đứt tất cả những quyền lợi này. Anh đã rời đi khí khái như thế, thì cũng đâu thể lằng nhằng vụ nhà ở vì thiếu tiền được đúng không?

Đúng! Tiêu Chiến anh trời không sợ đất không sợ, còn sợ không tìm được chốn dung thân hay sao!

Từ khoảnh khắc bị đạp ra khỏi Dragon Gaming, Tiêu Chiến đã hạ quyết tâm, nhất định sẽ tìm đủ mọi cách, giành lấy chức vô địch thế giới - thứ mà lũ khốn DG luôn luôn ao ước, ngay trước mắt chúng để chứng minh, việc đá anh đi là một lựa chọn sai lầm nhất trong cuộc đời.

Nhưng, phải làm thế nào?

Cup vô địch thì phải giành, nhưng làm thế nào để giành thì Tiêu Chiến cũng chả biết.

Thôi, bụng đói rồi, đi ăn đi, chuyện này từ từ suy nghĩ.

---

Ngồi gặm gà trong KFC, Tiêu Chiến bắt đầu vạch ra chiến lược dành lấy cup vô địch.

1. Đầu quân cho một đội tuyển hàng đầu về Liên Minh trong nước.

2. Bắt đầu kế hoạch trainning và thay đổi lối đánh cố hữu để cải thiện kĩ năng.

3. Teamwork hiệu quả.

4. Vô địch thế giới.

"..."

Phải nói thật là, khả năng lập kế hoạch của Tiêu Chiến không thể coi là tốt.

Anh ném cái xương gà sang một bên, ảo não cắn bút. Thật đúng là thách thức loài người mà... đề bài này quá nan giải đi.

"Cho 1 set A, pepsi cỡ vừa, cảm ơn."

"Hử?" Tiêu Chiến nghe cái giọng này quen quen, liền ngẩng đầu.

Á, con mẹ nó!

Đại thần thiên tài được cả cái giới eSport tung hô... mới hai mươi đã thi đấu chuyên nghiệp, hai năm đã giúp đội tuyển đi lên từ con số 0, giữ vững vị trí top 3 của khu vực nội địa.

Tên là gì nhỉ.

Wang "Leonard" Yibo.*

(*Wang "Leonard" Yibo: Cách thức viết tên của một tuyển thủ eSport, thường là Họ - " Tên thi đấu "  - Tên)

Xì, Tiêu Chiến bĩu môi. Thằng quỷ này giỏi thì giỏi thật, tốc độ tay cũng kinh lắm, anh xem nó đánh nhiều rồi, dù gì cũng là đối thủ chính của DG mà. Hơn nữa còn đẹp trai đến chết đi sống lại, dáng dấp cao ráo, da trắng môi hồng, tóc tai lãng tử. Cmn, đúng chuẩn gu của mấy em gái nữ sinh chứ còn đâu. Người ta trẻ, người ta còn là thiên tài chinh phục được mọi lối chơi.

Đúng là so với anh... một trời một vực?

Tiêu Chiến âm thầm khóc trong lòng một chút.

Leonard này nổi danh ầm ầm trong giới, mã ngoài còn lai láng sóng sánh nên nhiều fan lắm, nhưng mà nghe nói vẫn chưa có bạn gái. Mà á, tính cách cu cậu thì như cái quần vậy đó. Vênh váo thấy mà điên người. Mấy bé fan girl thì bảo đấy là lạnh lùng cold ngầu nhưng Tiêu Chiến thì thấy đấy là khinh người quá đáng!

Nghĩ mà tức, anh lại cắm mặt gặm gà. Gặm được một cái thì miếng gà rơi xuống.

À há!

Tiêu Chiến vừa nảy ra một ý tưởng.

Ôm - chân - đại - thần!

(dịch nghĩa: Bán thân cho đại thần)

---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro