Chương 8.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




"Tiêu Chiến, dậy đi."

Tiêu Chiến cựa mình đạp chăn, vừa nghe tiếng người gọi liền chậm chạp cảm thấy đại não nhức nhối như bị hàng ngàn mũi kim găm vào chọc ngoáy điên đảo, anh cố gượng hé mi nhìn dải nắng ban mai có phần chói mắt đang tràn qua cửa sổ.

Đưa tay che bớt ánh sáng, Tiêu Chiến nhíu mày thở hắt ra, cả người ê ẩm đau nhức khắp nơi, cũng không biết tốn bao nhiêu sức lực mới có thể ngồi thẳng dậy được.

Vương Nhất Bác đứng trước tủ gương, hiện tại đang vuốt tay chỉnh lại mép đồng phục đội tuyển mặc trên người. Thân áo thẳng thớm in logo đôi cánh phía sau cùng cái tên LEONARD in chìm vô cùng nổi bật trên cánh lưng thẳng tắp nối liền với bờ vai Thái Bình Dương của đại thần.

Tiêu Chiến vừa đau đầu lại ngái ngủ, ngồi dụi dụi mắt, đưa tay vò mớ tóc rối một chặp, sáng sớm ngày ra cất chất giọng lè nhè như mèo kêu hỏi: "Mấy giờ rồi?"

Vương Nhất Bác xoay lưng lại, ánh mắt dừng trên người anh một lúc rồi mới từ tốn trả lời: "Bảy giờ, đáng ra tối qua phải nói với anh bên quản lý sắp xếp cho chúng ta một buổi live stream giới thiệu chiều nay, nhưng mà anh say nên tôi chưa kịp nói đã lăn ra ngủ mất. Hôm nay chủ nhật chỉ cần tập ca sáng, ca chiều sẽ sắp xếp phòng live stream, anh là nhân vật chính, nhớ chuẩn bị cho tốt."

Tiêu Chiến liên tục dùng tay vỗ đầu, bởi vì thực sự là rất đau, cứ váng vất vô cùng khó chịu, anh phải vỗ vài cái may ra còn có thể cảm thấy tỉnh táo hơn một chút, nhưng xem ra tình trạng này không dễ dàng cải thiện, có lẽ hiện tại chỉ có một liều Paracetamol mới có thể giúp đỡ anh ngay được.

Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến ủ dột cụp tai lắc lắc cái đầu ngồi trên giường, không mặn không nhạt hỏi: "Đau đầu à?"

"Ừ, lần đầu tôi uống rượu... Mà, tối qua tôi không làm gì kì quái chứ?"

Vương Nhất Bác cơ hồ sững lại vài giây, như thể vừa nhớ lại chuyện gì đó, cuối cùng lại chỉ đáp: "Không, anh uống được một chén liền gục xuống bàn ngủ luôn. Không nhớ gì sao?"

Tiêu Chiến đau khổ ôm đầu, than thở: "Không nhớ nữa, đau lắm, váng chết mất."

Đáy mắt đại thần thoáng một tia vội vã, nhưng thái độ bên ngoài vẫn lãnh đạm như cũ. "Có tập được không, hay là nghỉ?"

Tiêu Chiến lảo đảo chống tay xuống giường, chân đứng trên đất cũng không vững, cứ nghiêng nghiêng ngả ngả. Vừa dùng tay xoa xoa thái dương, anh vừa nói: "Phải tập chứ, tôi không muốn bị trừ cơm đâu."

"Không muốn trừ thì không trừ."

"Gì cơ?" - Tiêu Chiến còn chưa nghe rõ câu vừa rồi, ngẩng đầu mờ mịt hỏi lại.

Thế nhưng đại thần chẳng thèm đáp lời, trực tiếp đẩy cửa phòng ra ngoài. "Anh đi tắm đi cho tỉnh táo, trưa nay chúng ta sẽ ăn trưa ở phòng tập, không có thời gian quay về nhà thay đồ đâu, nên mặc đồng phục chỉn chu vào. Nếu mặc không đúng quy định sẽ bị phạt. Anh chuẩn bị xong thì đi luôn đi, tôi có việc, ra ngoài trước."

Tiêu Chiến có phần hơi ngờ ngợ, hình như đại thần hôm nay lắm lời hơn bình thường thì phải, cái đoạn vừa rồi nói dài dữ dội luôn đó. Có chuyện gì à? Cơ mà anh cũng chẳng có tâm tư nghĩ nhiều vào vấn đề này, bởi vì đầu còn đau đến muốn nứt ra, toàn thân lại ê ẩm mệt mỏi, lê cái xác thất tha thất thểu đến bên góc nhà cầm bọc đồng phục lên, quyết định theo lời đại thần đi tắm một lượt... hầy, cả người nặng như đeo chì vậy, chắc lần sau anh nhìn thấy rượu là chạy mất dép quá.

Nói chung tắm rửa đâu đấy thì cũng cảm thấy tốt hơn một chút, Tiêu Chiến dù đầu vẫn còn âm ỉ đau nhưng miễn cưỡng vẫn có thể luyện tập được.

Lần đầu tiên Tiêu Chiến mặc đồng phục của DarkEden quả thực có cảm giác vô cùng mới lạ, nhìn chung thì gam màu chủ đạo là đen xám trắng, họa tiết tối giản hiện đại, kiểu dáng trẻ trung độc đáo, từ chất liệu quần áo đến giày tất đều là loại cao cấp, thực sự mặc vào vô cùng thoải mái dễ chịu.

Người ta gọi đây là hưởng thụ sự tiện nghi level luxury của đơn vị được đỉnh cấp kim chủ tài trợ, dĩ nhiên sẽ không cùng đẳng cấp với trải nghiệm trước kia của anh rồi.

Lúc đi ra đến cửa, anh mới cúi đầu buộc dây giày, đột nhiên Peanut từ đâu chồm tới nhảy xổ đến, hình như cu cậu đuổi theo con côn trùng nào đó thì phải, không may lại đụng vào người anh. Tiêu Chiến vốn đã không được tỉnh táo cho lắm, trước tác động của ngoại lực ngay lập tức oanh liệt lăn sàn, đầu va một cái bốp vang dội vào góc cạnh của tủ giày trước mặt.

"Con Thỏ này, nụ hôn đầu của tôi đấy, sau này anh phải chịu trách nhiệm rõ chưa."

"..."

Wait a minute...

Cái giọng nói này hình như quen quen?

Tiêu Chiến rùng mình lắc đầu thêm mấy cái, mấy hình ảnh lộn xộn rụng rời rơi rớt chẳng có trật tự gì hiện ra, cái gì mà...

"Ái phi xinh đẹp... hôm nay trẫm sẽ thị tẩm nàng..."

Tiêu Chiến bị dọa đến cứng đơ người, trợn tròn mắt run rẩy chớp liền hai cái, giọng nói của người khác thì anh có thể nhận nhầm, chứ giọng nói của chính mình thì không-thể-nào!

"Mỹ nhân... sao nàng lại lép thế này... thật là... xinh đẹp vậy mà ngực lại bé..."

Ai... ai là mỹ nhân... ai là ái phi... trẫm cái gì cơ, rốt cuộc mấy cái thứ này ở đâu chui ra vậy? Tiêu Chiến mù mờ nhíu mày, tự đặt câu hỏi... chẳng lẽ mình xuyên không?

Sau khi cảm thấy kết luận này quá hoang đường, Tiêu Chiến mặc định đây hẳn là một giấc mơ trong tiềm thức thôi, chắc là do hồi trước lậm phim cung đấu quá đà nên bị nhiễm... nhưng mà tại sao anh mơ thấy mình thị tẩm ái phi mà lại có cả... giọng đàn ông?

"..."

Tiêu Chiến suy sụp trốn vào xó nhà, bắt đầu suy nghĩ đến lời mà ngày xưa bạn học Đàm Sơ Phong đã phán, cái gì mà 'tao thề mày là gay', cái gì mà '100% thụ'... Chẳng lẽ anh thực sự cong mà anh không biết, đến mức vào trong mơ cũng mơ thấy mình là một hoàng đế bao nuôi nam sủng?

Mà... tại sao giọng của vị nam sủng đó lại... giống giọng của đại thần thế?

'Cốp!' Tiêu Chiến tự đâm đầu vào tủ giày thêm một cái nữa.

Lần này thì nhìn rõ hơn rồi.

Nhưng anh bắt đầu cảm thấy hối hận.

Nếu biết bản thân sẽ nhìn thấy cảnh mình trèo lên người đại thần, anh thề một tỉ lần là anh nhất định sẽ không cố mà lục lọi mấy cái giấc mơ ngớ ngẩn kiểu này đâu...

Trèo cái gì mà trèo huhuhuhuhu, xuống đi huhuhuhuhu, còn ôm ấp vuốt ve cái gì, còn hôn hít cái gì, còn mút lưỡi... cái đm... thôi!!!

Tiêu Chiến thực sự rơi vào khủng hoảng rồi.

May quá, không có đoạn cởi áo ấy ấy...

Nhưng chung quy vẫn rất dọa người có được không, chẳng lẽ anh thực sự bị ngải gay của đại thần quật rồi sao, giờ mơ mà cũng thấy mình đè người ta nữa, thật là bất hợp lý mà, Tiêu Chiến không phải thẳng nam từ trong ra ngoài sao, thực sự là không phải sao?!

Peanut ngồi một bên, nghểnh cổ nhìn qua, chỉ thấy bạn tình mà chủ nhân mình mang về hình như vừa ăn phải bả chó, có vẻ không được bình tĩnh cho lắm, cứ liên tục đập đầu bôm bốp vào kệ giày, khuôn mặt méo xệch nhìn vô cùng đáng thương đau khổ.

Hỏi Peanut tại sao gọi người này là bạn tình của chủ nhân? Thì hai người quấn lấy nhau còn ngủ chung giường không phải loại quan hệ đó sao? Peanut tự hào là một con chó thông minh đã xem qua không ít phim tình cảm của loài người, về phương diện này vô cùng chắc chắn, nhận định hẳn đây chính là người sẽ cùng chủ nhân làm chuyện mà trên tivi đến màn đó người ta hay quay cảnh hạ rèm, nến tắt, đêm tối, trăng mờ ấy... là ứ ứ á á ấy... còn không đúng sao?

Đúng đến không còn lời nào để phản bác ấy chứ.

Peanut khá là thích vị bạn tình này của chủ nhân, cũng có thể coi anh ta là một nửa chủ nhân của nó nhỉ? Khác với chủ nhân tính cách có hơi cứng ngắc cục xúc, vị chủ nhân này khá là vui vẻ dịu dàng, cũng rất hay cười với nó, hơn nữa còn cười cực kì xinh đẹp. Nó nghĩ, hẳn là vì nụ cười này mà chủ nhân của nó yêu thích vị bạn tình này đúng không, chắc chắn là vậy rồi!

Peanut thích ngủ, dạo gần đây thì ngủ ít hơn một chút, đặc biệt là khi không có chủ nhân bên cạnh.  Nó phải thức để trông coi bạn tình của chủ nhân, đứa nào dám đến gần thì cắn cho đứa đó chạy mất dép luôn, không thì ít nhất cũng phải sủa vào mặt kẻ đó vài cái, giống cái tên nào nhìn ngu ngu mà nó và bạn tình của chủ nhân gặp nhau ở siêu thị ấy.

Ôi, Peanut thật là tự hào về bản thân mình quá đi mà.

Nó không thể để bạn tình của chủ nhân đập đầu vào tường đến ngốc luôn được! Nghĩ vậy Peanut liền rất là nghiêm túc bước tới dùng cái chân đầy lông chặn lên vách tủ giày, đôi mắt kiên định nhìn Tiêu Chiến, ra vẻ cực kì phản đối hành động này.

Thế mà họ Tiêu chỉ nhìn nó một cái, rồi lại đau đớn ôm mặt ủ ê thu mình vào xó nhà, úp mặt đối chất cùng bức tường, trông có giống tự kỉ không cơ chứ...

Peanut, là chó, không thể hiểu nổi tâm lý loài người: "..."

Dù phải đối diện với sự sụp đổ không thể nào chống đỡ, Tiêu Chiến vẫn sợ bị phạt mất nửa bữa cơm, vô cùng kiên cường chống tay ngồi dậy, lê cái xác bất lực mở cửa, quay đầu chào tạm biệt Peanut rồi hướng tầng mười mà đến.

Gay hay thẳng cũng chẳng quan trọng bằng cái bụng phải chịu đói đâu.

Anh tự an ủi mình, dẫu sao cũng chỉ là một giấc mơ thôi mà, một giấc mơ thì có thể nói lên điều gì chứ? Chẳng qua là do đại thần quá đẹp trai, đẹp trai như vậy nếu có lỡ có ý nghĩ quá phận một chút chắc cũng không có gì lạ đâu? Anh chẳng biết nữa, không biết không biết không biết gì hết, mặc kệ đi, hoàn thành tốt công việc hôm nay cái đã.

Nghĩ thế, Tiêu Chiến nghiêm chỉnh xốc lại tinh thần, bước chân cũng vững vàng kiên định hơn hẳn.

Tiêu Chiến có mặt ở phòng tập đội B đúng tám giờ không lệch phút nào, lững thững ủ ê kéo ghế ngồi xuống, đưa tay bật máy lên. Mấy cậu nhóc trong đội nhìn anh rồi chào hỏi qua loa mấy câu, nghĩ rằng anh như vậy chắc là do vẫn bị ảnh hưởng từ trận giao hữu hôm qua nên cũng không ý kiến gì, cả đội lại bắt đầu tạo phòng luyện tập, thỉnh thoảng trao đổi vớ vẩn đôi câu.

Được khoảng mười phút, cửa phòng mở ra, đội trưởng một tay đút túi quần một tay cầm chai nước khoáng điềm đạm bước vào. Mấy người bên trong đang định quay sang nói chuyện ngay lập tức ngậm miệng giả câm, chẳng ai dám lên tiếng lấy nửa câu, chỉ có thể hé mắt len lén nhìn đội trưởng từ tốn đi về phía Tiêu Chiến, đặt chai nước xuống trước mặt anh.

Tiêu Chiến đang tập trung luyện kĩ năng last hit, đeo tai nghe nên cực kì nhập tâm, đột nhiên nhìn thấy bên cạnh xuất hiện một cái chai, còn có một bàn tay ngón nào ngón nấy thon dài đẹp đẽ liền giật nảy mình, cả đôi tai thỏ vô hình cũng theo phản xạ có điều kiện dựng đứng hết lên.

Anh chậm chạp ngẩng đầu, ngay lập tức bốn mắt chạm nhau. Đại thần đứng đó nhìn xuống, da trắng láng mịn, mũi cao thẳng tắp, mấy lọn tóc nhuộm sáng màu trước chán đụng vào hàng mi dài cong vút. Đáy mắt cậu đen láy hút hồn, hiện tại trong suốt như gương, phản chiếu khuôn mặt cứng đờ của anh.

"Thuốc."

Đại thần vô cùng kiệm lời, sắc mặt ngàn năm chẳng đổi, từ tốn lấy trong túi quần ra một vỉ con nhộng màu xanh lá đặt bên cạnh chai nước khoáng chính mình mang đến, nói: "Đau đầu thì uống."

Tiêu Chiến ngẩn người, cứ chằm chằm nhìn Vương Nhất Bác đến mức quên cả chớp mắt, đại não trì trệ, tạm thời hoàn toàn không load nổi thông tin gì.

"Thỏ con này, chúng ta về nhà thôi."

Giọng nói lúc đó. Hình ảnh bây giờ.

Trái tim trong ngực Tiêu Chiến ầm ầm sụp đổ, anh run bắn cả người lộn xộn luống cuống đỏ mặt tía tai, kết cục chính là trước mắt đại thần đùng một cái ngã ra khỏi ghế, lăn quay trên đất.

Đại thần: "..."


---

:3 hôm nay làm ca tối nên đột kích đêm khuya nè

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro