Chương 24. Con rối cổ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuyết rơi không ngừng, khiến ba người bọn họ bị mắc kẹt trong thị trấn cách Tiêu thành không xa. Cũng không vội, may mà vẫn còn nơi để ở.

Thị trấn này dân cư thưa thớt, ngoại trừ khách điếm này, cách năm dặm còn có một số hàng ăn.

Tiêu Chiến đã chán cơm canh trong khách điếm, cho nên cả ba đều đi chợ.

Cưỡi ngựa thì không tiện đi dạo, ba người đi bộ, thưởng thức cảnh đẹp, bởi vì không vội nên cũng có một chút tư vị khác.

Kể từ hôm đó, Trương Xuân Chi càng trở nên cung kính với Tiêu Chiến. Đã nhiều ngày rồi, cứ rảnh rỗi, gã lại bàn luận với y về các tuyệt học võ lâm.

Từ kiếm thuật đã thất truyền cho đến Thanh Phong chưởng môn của phái Nga Mi, cứ như vậy mà lải nhải không ngừng.

Tiêu Chiến đã lâu không có người cùng đàm đạo những chuyện này, kể từ khi rời khỏi Khiếu Phong sơn trang, y cũng không giao du với bất kì ai trong giới võ lâm.

"Công tử, rốt cuộc ngươi là thần thánh phương nào?"

Tiêu Chiến cười ha hả, nói: "Ta chính là một tán nhân thích hành tẩu giang hồ, anh hùng không hỏi xuất xứ!"

"Được, được, anh hùng không được hỏi xuất xứ!"

Hai người trò chuyện rất vui vẻ, Vương Nhất Bác vài lần chen vào đều bị làm lơ.

Vương Nhất Bác lạc lõng, nặn một quả cầu tuyết, ném vào mông Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến che mông, kinh ngạc quay đầu lại, thấy tiểu tử kia mặt phồng lên, trong đôi mắt tràn đầy buồn bực.

Tiêu Chiến cũng nặn một quả cầu rắn như đá ném trở về.

Vương Nhất Bác né không kịp, bị đập vào giữa trán.

Da Vương Nhất Bác trắng như tuyết, trên trán ngay lập tức bị nhuộm đỏ một mảng.

"Ha ha, ai bảo ném vào mông ta." Tiêu Chiến cười ha hả.

Vương Nhất Bác không cam lòng yếu thế, cúi đầu nặn một quả cầu lớn hơn nữa, nào ngờ vừa mới ngẩng đầu lên, đã bị đập vào mồm.

"Không ngờ lại ném chuẩn đến vậy." Trương Xuân Chi lau tay vào eo, mất tự nhiên mà ho khan một tiếng.

Tiêu Chiến cười càng vui vẻ, đột ngột "cạch" một cái, răng cửa đập vào nhau.

Vương Nhất Bác chạy tới, dùng tay tách miệng Tiêu Chiến ra, nói: "Để ta xem, để ta xem."

Giống như khi tách môi của con thỏ Đồ Vật. Tiêu Chiến giãy giụa định cắn, nhưng lại không muốn làm trò ái muội trước mặt người ngoài, cho nên chỉ có thể đem cục tuyết chưa thành hình trong tay nhét vào cổ áo Vương Nhất Bác.

"Lạnh, này, Tiêu Chiến!"

Ba người ở trên đường nhỏ dân cư thưa thớt mà hỗn chiến.

Bên đường là đồng ruộng, lúc này đã bị tuyết dày bao phủ, những ngọn núi mờ ảo phía xa xa chìm vào trong mây, cả đất trời đều chỉ có một màu, vô cùng tráng lệ.

Ba người mệt rồi, dứt khoát nằm luôn xuống nền tuyết.

"Ta đã hai mươi sáu, cả tuổi mụ là hai mươi bảy, sang năm sẽ là hai mươi tám, đã mười mấy năm rồi không chơi ném tuyết." Trương Xuân Chi mở miệng trước.

Tiêu Chiến ở nơi gã không nhìn thấy mà trợn trắng mắt.

Vương Nhất Bác nhìn thấy, bật cười, cảm thấy nghĩa phu quân nhà mình là người lớn nhất ở đây, cũng là đáng yêu nhất.

"Ngươi nói ngươi mới từng đó tuổi, mà dáng vẻ lại giống như lão tiên sinh năm sáu mươi tuổi ấy." Tiêu Chiến đứng vậy, vỗ vỗ tuyết trên người.

Trương Xuân Chi ngồi dậy, nói: "Ta một mình du ngoạn bên ngoài đã mười mấy năm, nếu không già một chút thì thật là lạ."

Lần đầu tiên nghe thấy Trương Xuân Chi nói những điều này, Vương Nhất Bác lại nhìn về phía Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến sửa sang lại trang phục, sau đó bắt đầu cởi phát quan.

"Thật nhàm chán, lúc nào cũng xụ mặt, người tới tìm ngươi cũng chỉ nói những điều đứng đắn, ngươi phải biết, tất cả lạc thú trên thế gian đều không đứng đắn."

Trương Xuân Chi cười ha hả: "Tiêu công tử rất thú vị!"

Vương Nhất Bác phủi tuyết trên người, nhìn hai người đang đi song song trước mặt, trong lòng lại cảm thấy chua xót.

Các ngươi vui vẻ thật đấy.

/

"Tiêu công tử."

"Ừm?"

"Ngươi tới từ Khiếu Phong sơn trang sao?"

Tiêu Chiến khẽ cười, nói: "Không phải nói là không hỏi xuất xứ sao?"

"Ta thật sự rất tò mò." Trương Xuân Chi có chút áy náy, nhưng ngữ khí lại rất chân thành.

Gã chưa bao giờ hỏi tên Tiêu Chiến, nhưng vừa rồi nghe thấy Vương Nhất Bác gọi một tiếng, thêm vào sự hiểu biết mấy ngày qua, liền cảm thấy họ Tiêu không phải là trùng hợp.

"Đúng vậy, đệ tử của Khiếu Phong sơn trang." Không có gì phải che giấu, đệ tử của Khiếu Phong nhiều như vậy, ai biết Tiêu Chiến là ai chứ.

Trương Xuân Chi gật đầu.

Vương Nhất Bác từ phía sau đuổi tới, cầm một món đồ chơi nhỏ đưa đến trước mặt Tiêu Chiến.

"Nhìn xem, có giống không?"

Tiêu Chiến dừng chân lại, ghé sát vào để nhìn kỹ, mới thấy đó là một con thỏ đang nhe răng cửa.

"Không giống, xấu xí, miệng quá rộng, ngươi phải nặn nhỏ hơn một chút."

Vương Nhất Bác ồ một tiếng, gật gật đầu, lại cúi xuống tiếp tục xoa xoa nắn nắn.

Trương Xuân Chi chờ Tiêu Chiến đuổi kịp rồi mới nói: "Không biết Khiếu Phong sơn trang mở đại hội võ lâm có mục đích gì?"

Tiêu Chiến chạm vào chiếc roi ở bên hông, nói: "Ngươi không nghe nói sao, Khiếu Phong sơn trang có một đệ tử bị trúng cổ, cho nên muốn dùng đại hội võ lâm để thu hút các kỳ nhân dị sĩ, tìm ra giải pháp."

"Cổ gì?" Trương Xuân Chi dừng chân lại, giọng điệu rất nghiêm túc.

Tieu Chiến quay đầu nhìn thoáng qua con thỏ mà Vương Nhất Bác đang nặn, nói: "Con rối cổ."

Hai tay Trương Xuân Chi nắm chặt lại, sau đó lại buông ra, lặp đi lặp lại nhiều lần.

Tiêu Chiến nhìn động tác của gã, hỏi: "Trương đại hiệp cũng nghiên cứu cổ thuật sao?"

Trương Xuân Chi thở dài, cất bước, do dự một chút mới nói: "Thật không dám giấu giếm, ta nghiên cứu cổ thuật, nhưng không phải trồng cổ, mà là nghiên cứu giải cổ."

Lần này thì tới lượt Tiêu Chiến dừng chân, lẳng lặng nhìn Trương Xuân Chi.

Trương Xuân Chi gãi gãi đầu, vừa muốn nói thì Vương Nhất Bác lại chạy tới.

"Lần này có giống không?"

Tiêu Chiến thu hồi ánh mắt, cúi đầu nhìn kĩ, nói: "Giống lắm!"

Y kéo Vương Nhất Bác qua, hôn lên môi hắn một cái, nói: "Đi nặn thêm một cái giống ngươi đi."

Hai mắt Vương Nhất Bác sáng rực lên, lại ngồi xổm xuống vốc một nắm tuyết.

Hai người đi thêm vài bước, Trương Xuân Chi xoa cằm nói: "Ngươi có phải quên rồi không, ở trước mặt ta, ngươi vẫn là biểu ca của hắn chứ?"

Tiêu Chiến xua tay, nói: "Không quan trọng, ngươi nói tiếp đi."

"Ngươi biết Lai tam cô không?"

Tiêu Chiến lắc đầu.

Trương Xuân Chi tiếp tục: "Không biết cũng không sao, Lai tam cô bị U Lan cốc trục xuất khỏi sư môn, cũng chính là sư phụ của ta."

Tiêu Chiến mở to hai mắt.

Trương Xuân Chi ngẩng đầu nhìn bầu trời, hít một hơi mới nói: "U Lan cốc chỉ trồng cổ, không giải cổ. Từ khi lão nhân gia bị trục xuất khỏi U Lan cốc, vẫn luôn nghiên cứu cách giải cổ. Nhưng bà ấy tính tình cổ quái, tài nghệ không tinh, cho dù tự xưng là đệ tử chính thống của U Lan cốc, nhưng mãi đến bảy mươi tuổi mới nhận ta làm đồ đệ."

Trương Xuân Chi bất lực mỉm cười.

"Con rối cổ này có thể coi là cổ thuật âm độc nhất trên đời, trúng rồi thì chỉ là cái xác không hồn. Sư phụ ta chấp nhất chính là tà thuật của con rối cổ, giải pháp trong sách quá thô bạo, giống như tàn phế, bà ấy không thể chịu đựng được, muốn tìm một biện pháp vẹn toàn."

Tiêu Chiến dừng bước, nhìn gã, hỏi: "Có biện pháp không?"

Trương Xuân Chi chậm rãi lắc đầu: "Không có cách giải."

Tiêu Chiến mỉm cười.

"Sư phụ ta nghiên cứu cả đời cũng chưa tìm được, cổ trùng khi bị ép buộc phải rời khỏi cơ thể sẽ tự bạo, mà độc này lại không có cách giải, cho nên hoàn toàn bế tắc."

"U Lan cốc rút lui khỏi thế tục, thiên hạ lại thái bình. Mấy năm nay, bầu không khí võ lâm trở nên chân chính hơn một chút, các môn phái cổ cũng dần dần lãng quên con rối cổ, cho đến bây giờ, không có mấy ai nghiên cứu loại cổ này."

Tiêu Chiến cười cười, không biết nên vui mừng hay là nên khổ sở.

"Từ khi ta có chút bản lĩnh tự bảo vệ mình, sư phụ mới cho ta ra ngoài lang bạt. Bà ấy nói, vạn vật trên thế gian, ngay cả độc dược cũng sẽ có một vật nào đó khắc chế được nó. Ta vào Nam ra Bắc, không phải là không có thiên phú, nhưng cũng không tiến bộ gì."

Vương Nhất Bác vẫn còn đang ở bên kia nặn quả cầu tuyết. Tiêu Chiến nói với Trương Xuân Chi: "Ngươi đến Vương gia....."

"Quả thật có có ý đồ. Vương gia dược có trồng thủ khiết cổ, cho nên ta bị thu hút. Sau khi thuận tay cứu được Vương Nhất Bác, lại ở trong nhà hắn tìm được cổ thư. Sách này khác với sách ở bên ngoài, là do chính tay phụ thân hắn viết."

Trương Xuân Chi nói đến đây, lại hỏi: "Ngươi có biết lai lịch của phụ thân hắn không?"

Tiêu Chiến gật đầu, lại lắc đầu.

"Chính là đệ tử của Thu Tiên Nguyệt, cốc chủ U Lan cốc."

Tiêu Chiến trợn tròn hai mắt.

"Ta và phụ thân của hắn cũng coi như là đồng môn xuất sư. Ta muốn nghiên cứu cách giải cổ thuật, cho nên sách này cũng có chút công dụng. Ta liền vừa làm sư phụ hắn, vừa lén lút nghiên cứu....."

Trương Xuân Chi cúi đầu, dường như nhớ tới lời thuyết giáo của Tiêu Chiến hôm trước, cho nên có chút mất tự nhiên.

"Mãi cho đến khi sư phụ của ta truyền tin đến, nói rằng thời gian của bà ấy không còn nhiều; bốn năm làm sư phụ cũng đã đủ rồi, lại không có thành tựu gì, ta thật sự không muốn tiếp tục nữa, cho nên mới từ biệt Vương gia, trở về Quỳnh Châu."

"Vậy những sách đó đâu?" Tiêu Chiến hỏi, "Những quyển sách ở Vương gia bây giờ, không đủ để ngươi nghiên cứu bốn năm."

Trương Xuân Chi nhìn trời nhìn đất, ho khan một tiếng mới nói: "Đều ở Quỳnh Châu, nhà hắn cũng không có ai xem. Vương gia bỏ cổ thuật là chuyện tốt, cũng may là tính cách Vương Nhất Bác lại đơn thuần."

Nói đến đây, Trương Xuân Chi lại cúi đầu đỏ mặt, dù sao thì hành động này của gã quá khó coi. Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác đang nặn thứ gì đó trên mặt đất, lại cảm thấy tiểu tử này không phải là tình cảm đơn thuần, mà là hoàn toàn ngu ngốc.

Cho dù có bị người ta dọn cả nhà, e rằng cũng không biết.

/

Sau khi trúng cổ, Tiêu Chiến đã được phụ thân đưa tới U Lan cốc một lần; sau đó lại được sư mẫu đưa tới thêm lần nữa. U Lan cốc nằm trên một ngọn núi quanh năm tuyết phủ, xa lánh thế tục, không tiếp đón bất cứ người nào. Vì cầu xin giải cổ, mỗi lần y đều quỳ trên mặt tuyết ba ngày. Có thể là Cốc chủ cảm động, cũng có thể là không muốn bị quấy nhiễu sự thanh tịnh, cho nên có phái tiểu đồng ra truyền lời hai lần.

"Chỉ có thể dịch chuyển cổ độc."

"Không có cách giải cổ độc."

Trong lòng Tiêu Chiến thở dài, bất tri bất giác lại phát hiện ra mình đã quen với cuộc sống nan giải này.

Trương Xuân Chi đã đi xa rồi, Vương Nhất Bác vẫn còn ở phía sau cúi đầu nặn tượng, vừa đi vừa nặn, không nhìn đường, cho nên chậm rì rì.

Tiêu Chiến cởi roi ra, vung nhẹ nửa vòng, chiếc roi nhận lệnh, quấn quanh eo Vương Nhất Bác.

Phần thắt lưng của Vương Nhất Bác bị siết chặt, lập tức ôm lấy hai quả cầu tuyết. Chờ đến khi ngọn roi được kéo đến bên cạnh Tiêu Chiến, hắn mở hai tay ra, kéo Tiêu Chiến vào trong lòng. Hai chân hắn còn chưa đứng vững, Tiêu Chiến vội vàng đổi chân, hai người mới không bị ngã xuống.

"Nhìn xem, có giống không?" Vương Nhất Bác nóng lòng muốn cho Tiêu Chiến xem các tác phẩm mới của mình.

Tiêu Chiến nghiêm túc nhìn một lát, nói: "Mèo à?"

Vương Nhất Bác không nói gì.

"Chó sao?"

Vương Nhất Bác không nói gì, còn cau mày.

"A, là sư tử!"

"Là gấu."

Tiêu Chiến dí sát vào để nhìn hai bức tượng, ngẩng đầu cởi roi, nắm tay Vương Nhất Bác đi về phía trước, "Ừm, rất giống. Đi thôi, đừng lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào tuyết nữa, cẩn thận bị quáng tuyết."

"Biểu ca trả lời chiếu lệ quá."

Tiêu Chiến nhìn hắn, trong mắt tên kia ẩn chứa nụ cười, khoé miệng lại cong xuống.

"Gọi biểu ca đến nghiện rồi à?" Tiêu Chiến ôm hắn, lại hôn nhẹ lên môi hắn.

Vương Nhất Bác hôn lại, một lát sau mới nói: "Là biểu ca thật thì tốt quá rồi, từ nhỏ đã có thể ở bên nhau."

Sự chán nản nhàn nhạt trong lời nói, giống như búa bổ vào đầu quả tim của Tiêu Chiến. Sự vui vẻ mấy ngày qua, chỉ là sự thoả hiệp sau khi đấu tranh không có kết quả mà thôi.

Vương Nhất Bác càng thêm dính người, có lẽ là phát hiện ra mình không có cách nào dùng ánh mắt lạnh lùng đối với ái nhân, chỉ có thể đổi lại kịch bản, thường xuyên ra vẻ đáng thương, làm cho người ta chua xót không chịu nổi.

Nếu như có ai nhắc lại cuộc đời của mình, nhận xét rằng y tiêu sái cả đời, nhưng trước khi chết lại đắm chìm trong tình yêu và sắc đẹp, Tiêu Chiến cũng nhận. Một người không thể vứt bỏ như Vương Nhất Bác, cũng là kiếp nạn của y.

Y rướn người, thì thầm vào tai phu quân: "Ta chỉ muốn làm nghĩa phu quân của ngươi, có như vậy buổi tối mới có thể cùng nhau ngủ."

Người này trêu chọc xong liền bỏ chạy, để mặc Vương Nhất Bác cúi người ở phía sau, nhéo vào con thỏ có nốt ruồi trên khoé miệng, nói: "Chờ ta với!"

/

Trương Xuân Chi nắm lấy mũi kiếm, chỉ nhẹ vào ngực Tiêu Chiến, nói: "Tiêu huynh, trên người ngươi có mùi thơm rất lạ, lại không sợ lạnh."

Tiêu Chiến đối diện với ánh mắt gã, muốn nói lại thôi. Gã thở dài lắc đầu, nhìn về phía Vương Nhất Bác nói: "Chơi với hài tử đủ rồi thì tới tìm ta. Dù sao thì ta cũng nghiên cứu chút ít, tuy rằng không trừ được tận gốc, nhưng cũng có thể giúp ngươi kéo dài tuổi thọ."

"Bao lâu?"

"Nhiều nhất là.... Nửa năm."

"......"

/

Trong chợ rất náo nhiệt, dòng người chen chúc xô đẩy, góp thêm chút sức sống cho những ngày Đông.

Ba người đi dạo, Tiêu Chiến tìm đồ ăn, Vương Nhất Bác xem các đồ chơi nhỏ, Trương Xuân Chi đi cùng bọn họ để tìm niềm vui.

Đột nhiên, có tiếng nữ tử vừa khóc vừa kêu: "Túi tiền của ta, cướp, có cướp!"

Một nam tử mặc đồ đen chạy vội trong đám người. Tiêu Chiến rút roi ra, nhảy lên nóc nhà, vung nhẹ một cái đã trói chặt người kia lại.

Khi Tiêu Chiến nhảy xuống, Vương Nhất Bác đã tiến lên bắt lấy kẻ cắp, nữ tử kia chạy tới, vừa khóc sướt mướt vừa nói lời cảm tạ.

Ba người giao kẻ cắp cho nha môn, khi quay lại thì chợ đã tan.

Khi Vương Nhất Bác lấy từ trong ngực ra một con chuồn chuồn bằng tre, Trương Xuân Chi lại tiến đến gần Tiêu Chiến.

"Ngươi.... Tiên thuật này, ta nhớ rõ chỉ có La Trình Trình ở Khiếu Phong sơn trang là biết dùng tiên thuật."

"Lòng hiếu kì của ngươi quá mạnh đấy!" Tiêu Chiến trừng mắt nhìn gã.

Trương Xuân Chi ghé lại gần, vừa định nói cái gì thì đã bị người khác đẩy ra.

Vương Nhất Bác đem chuồn chuồn tre đưa cho Tiêu Chiến, lại nói với Trương Xuân Chi: "Biểu ca ta cái gì cũng biết một chút."

Trương Xuân Chi tặc lưỡi một cái.

Tiêu Chiến nhẹ nhàng móc vào lòng bàn tay Vương Nhất Bác, khiến Vương Nhất Bác phải nắm lấy ngón tay đang làm loạn kia.

Hai người đứng đối diện nhau, Vương Nhất Bác khẽ nhướng mày, ánh mắt ái muội mà bá đạo. Ngón tay càng ngày càng bị siết chặt, hắn ghé sát vào tai Tiêu Chiến, nhỏ giọng nói: "Ngươi chỉ cần liếc mắt một cái, ta đã có phản ứng rồi."

Tiêu Chiến nhìn xuống dưới, quả nhiên, lại phồng lên.

Tiểu gia hoả này, ở trước mặt sư phụ hắn, kỹ năng sờ soạng tán tỉnh lại càng ngày càng giỏi.

Tiêu Chiến hiếm khi đỏ mặt, bây giờ lại giống như là bị hấp chín. Y hất tay Vương Nhất Bác ra, đi lên phía trước vài bước, lại cùng Trương Xuân Chi bàn luận chuyện võ lâm.

/

Vương Nhất Bác ngồi giữa, hai người còn lại ngồi đối diện nhau, vừa ăn cơm vừa trò chuyện, thực sự là không có quy củ! Vương Nhất Bác nhìn hai người bọn họ, chỉ cảm thấy bữa cơm này thật nghẹn ngào.

Hai người bọn họ càng ngày càng hoà hợp, chỉ cần một người khơi mào, người kia liền có thể phụ hoạ. Vương Nhất Bác chỉ có thể ngồi bên mà gắp đồ ăn cho cả hai.

Vương Nhất Bác cuối cùng cũng biết cái gì gọi là tự vác đá đập vào chân mình.

Hắn nín thở, chờ xem hai người này bao giờ mới nhận ra. Kết quả, bọn họ hoàn toàn không có phản ứng.

Đôi khi Tiêu Chiến nói khá lâu, lại bị hắn ngắt lời: "Ăn cơm đi!"

Tiêu Chiến ăn hai miếng, đang muốn tiếp tục, Vương Nhất Bác lại nhắc nhở Trương Xuân Chi: "Sư phụ, uống nước đi."

Hai người trò chuyện cũng thật vui vẻ.

Nhưng sao ta không thể bóp nghẹt các ngươi được chứ.

Nếu là ba năm trước, chắc chắn Vương Nhất Bác sẽ cảm thấy hứng thú với chuyện kiếm thuật và võ thuật này. Sẽ háo hức lắng nghe, hỏi một số câu hỏi, giống như một hài tử chốn học đường, ôm mộng được trở thành võ hiệp.

Thích kiếm thuật lâu như vậy, bây giờ đột nhiên mất đi hứng thú, không biết từ khi nào, lại cảm thấy thanh kiếm kia quá nặng.

"Đừng nói nữa, ăn cơm đi."

/

Ba người ăn cơm xong lại lên lầu.

Hai người vẫn còn tiếp tục lải nhải, đã nói đến Thanh Phong chưởng môn của phái Nga Mi, nếu còn tiếp tục, sẽ nói đến tổ sư gia lúc khai sơn lập phái.

Đi ngang qua phòng Thiên Tự Giáp, Trương Xuân Chi không dừng bước, Tiêu Chiến vừa mở cửa phòng, gã đã muốn theo vào.

Vương Nhất Bác dùng tay chống vào cửa, nói với Trương Xuân Chi: "Sư phụ, cả ngày mệt mỏi rồi, đi ngủ đi thôi."

Nói xong, không đợi Trương Xuân Chi mở miệng đã đóng cửa lại.

Hắn quay người liền cởi roi của Tiêu Chiến, ấn y vào tường.

"Nói đi, có phải ngươi thích sư phụ ta không?"

Tiêu Chiến chỉ cười, nhưng không nói lời nào.

"Không được, ngươi chỉ được nhìn ta."

Tiêu Chiến dùng đầu lưỡi đỉnh đỉnh vào má, mỉm cười, trong đôi mắt thuỵ phượng tràn ngập ôn nhu.

Vương Nhất Bác đè vai Tiêu Chiến lại, "Ngươi nói đi."

Tiêu Chiến hôn hắn, đầu lưỡi du tẩu bên môi hắn, lại âm thầm đem cảm nhận này khắc sâu vào trong xương tủy.

Ngu ngốc.

/

Vương Nhất Bác chưa bao giờ tưởng tượng được, hắn lại có cảm giác này.

Gặp lại Trương Xuân Chi, Vương Nhất Bác đã mời gã ra khỏi đống tro tàn trong đầu mình.

Gần đây trong lòng lúc nào cũng đầy thăng trầm, đến Vương gia dược cũng bị quên đi sạch sẽ.

Khi Trương Xuân Chi hỏi về Tiêu Chiến, hắn đang do dự làm thế nào mới có thể giới thiệu nghĩa phu quân của mình không giống như người thường, có nên trực tiếp nói rõ, đây chính là đại công tử mà gã sùng bái?

Kết quả là Tiêu Chiến hiểu sai ý, tự xưng là biểu ca, sau đó nghiêng đầu khó chịu, làm Vương Nhất Bác mừng thầm.

Vừa rồi còn nghĩ làm thế nào để phá vỡ cục diện này, không ngờ, ông trời mở mắt đem người tới.

Chiêu này Vương Nhất Bác thử lần nào cũng linh nghiệm, khi ép Tiêu Chiến phải rời khỏi bàn, hắn mới có chút nắm chắc đoạn tình cảm này.

"Nghĩa phu quân của ngươi sao?" Chờ Tiêu Chiến đi đến hậu viện rồi, Trương Xuân Chi mới hỏi.

Vương Nhất Bác gật đầu, cười nói: "Sao sư phụ lại biết?"

Hắn đương nhiên không biết, bộ dạng của hắn khi nhìn Tiêu Chiến ái muội như thế nào.

"Ngươi làm gì có cô cô." Trương Xuân Chi nói thẳng.

Vương Nhất Bác cười ha hả, nghĩ ra điều gì đó, thu lại sự cợt nhả, ngồi thẳng dậy.

"Sư phụ, trước kia ta không hiểu chuyện, gây phiền toái cho người, nhưng bây giờ ta đã kết hôn rồi, còn rất trân trọng, cho nên đừng ngạc nhiên. Nghĩa phu quân của ta cũng ở đây, sư phụ không cần né tránh, cứ giả vờ ta vẫn còn chút tâm tư gì đó đối với người."

Trương Xuân Chi không ngờ Vương Nhất Bác lại nói những lời này. Gã nhấp một ngụm trà mới nhận ra, người này đang lo lắng gã tự mình đa tình đấy.

"Nhất Bác, ngươi đã trưởng thành rồi."

"Đương nhiên."

Bộ dạng này của Tiêu Chiến quá khác biệt, hắn chưa từng nhìn thấy trước đây, vừa quan tâm mọi chuyện, vừa chỉn chu khéo léo. Khi y đem khúc huân chua chát thổi ra, còn giả vờ như không hề để ý, Vương Nhất Bác đột nhiên lại thấy đau lòng.

Có phải mình đã châm lửa quá đà không.

Nhưng Vương Nhất Bác hoài niệm Tiêu Chiến linh động kia, lại nhớ Trương Xuân Chi vừa mắng mình "quá tuỳ tiện" đối với cảm xúc của Tiêu Chiến.

Khi luận bàn võ nghệ, Vương Nhất Bác che giấu tâm tư ích kỉ của mình, không chỉ là muốn để Trương Xuân Chi biết, Tiêu Chiến dạy dỗ giỏi như thế nào, còn muốn dùng kiếm thuật được đại công tử chỉ bảo để tỷ thí với gã một phen, muốn nói cho gã biết, mình đã tìm được kho báu.

Kết quả là, chưa đến mười chiêu đã bị đánh bại. Trong lòng nổi lên ảo não, không biết tự lượng sức mình, lại khiến Tiêu Chiến xấu hổ. Đại công tử chỉ dạy hai năm, với trình độ này, y chắc cũng phải than thở rằng mình quá ngốc.

Khi Tiêu Chiến bước lại muốn dìu hắn, cảm giác về sự chênh lệch lại càng phóng đại lên. Hắn nhất thời không khống chế được cảm xúc, cho nên mới đối xử như thế với Tiêu Chiến.

Hắn đi chưa được mấy bước, đã lại bắt đầu hối hận. Hình ảnh hai người này đứng một chỗ khiến hắn càng khó chịu, cả người càng thêm chua chát. Vương Nhất Bác không yên tâm, lại quay về.

Những lời nói đó, Vương Nhất Bác đã nghe được toàn bộ.

Vương Nhất Bác đã khắc ghi hình ảnh y chĩa cây kiếm vào Trương Xuân Chi ở đầu quả tim mình. Hắn không quan tâm Trương Xuân Chi đã làm gì, hắn chỉ để ý người đang ghen tuông tới tận cùng lại vẫn còn che chở hắn. Chưa từng thấy loại người này, lần đầu tiên thấy, lại chính là nghĩa phu quân của mình.

Trương Xuân Chi chống eo, chỉ vào Vương Nhất Bác nói: "Phu phu các người, lấy ta ra làm trò đùa có phải không? Y đã tức giận đến như vậy rồi. Cẩn thận mù quáng, lại chọc cho y bỏ đi, lúc đó không còn chỗ nào để khóc đâu."

Không muốn dò xét, cũng không muốn ép buộc y nữa. Vương Nhất Bác đứng đó, suy nghĩ về lời khuyên này.

Sợ nhất là y sẽ bỏ đi.

Đem y trói lại thì tốt rồi. Không đi được, cả đời cũng đừng nghĩ đến.

Nếu ngươi có bất cứ nỗi khổ nào, cứ nói với ta, ta sẽ ở bên cạnh ngươi. Nếu ngươi muốn học theo sư phụ và sư mẫu, làm thần tiên quyến lữ, ta sẽ chăm chỉ luyện công. Nếu ngươi muốn trải nghiệm hàng trăm trạng thái khác nhau của cuộc sống, ta sẽ đi theo ngươi. Ngươi làm tạp dịch, ta làm mã phu, đi đâu cũng sẽ theo ngươi. Ngay cả Vương gia dược ta cũng sẵn sàng vứt bỏ, ngươi đừng đi.

"Được không?" Vương Nhất Bác cắn lên môi Tiêu Chiến, dưới thân dùng sức xâm nhập, nhưng giọng nói lại vô cùng dịu dàng.

Khoé mắt Tiêu Chiến rưng rưng, dưới sự va chạm của hắn, nước mắt lại trượt đến bên tai.

"Được rồi, Nhất Bác, ngươi đừng nói nữa, đừng nói nữa."

Những lời âu yếm của Vương Nhất Bác chính là "độc dược", nghe xong liền không muốn chết nữa, nghe xong lại hận chính mình vì sao lại có số phận như vậy.

Thật vất vả mới phóng khoáng được, lại muốn dao động.

Tiêu Chiến cầu xin hắn, "Phu quân, làm đau ta đi."

Vương Nhất Bác hôn vào hầu kết của Tiêu Chiến, nơi đó phát ra âm thanh rên rỉ khiến người ta phát nghiện.

Chín nông một sâu, trên dưới trái phải mà đỉnh lộng, vào lúc ánh mặt trời loé lên trong đầu, Tiêu Chiến đã đẩy Vương Nhất Bác ra.

Vương Nhất Bác không đề phòng, bị đẩy đến chân tường.

Tiêu Chiến đứng lên, mặc quần áo vào, trước khi mở cửa ra ngoài còn nói: "Nhất Bác, ngươi ngủ trước đi, đừng chờ ta."

Chờ đến khi hơi nóng trong phòng tan biến, Vương Nhất Bác mới lấy lại bình tĩnh.

Làm đau sao?

Điều hắn không biết chính là, mấy năm nay ở bên ngoài, Tiêu Chiến đã hình thành thói quen âm thầm chống lại vận mệnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro