Chương 27. Nói lời tạm biệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Vương Nhất Bác tỉnh lại, rèm xe phấp phới bay trong gió, mang theo một chút hơi lạnh.

Vì sao lại ở trên xe ngựa?

Đầu đau như búa bổ, hắn xốc chăn lên, vừa định gọi Tiêu Chiến thì ký ức đen kịt như thuỷ triều lại quay về.

Cảm giác nghẹn ngào, giằng xé ngóc đầu trở lại, trái tim đau âm ỉ, đầu ngón tay đều trở nên tê dại.

Màn xe bị xốc lên, đối diện với đôi mắt đỏ quạch đầy tơ máu của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác siết chặt bàn tay, quay đầu sang một bên.

"Ăn cơm đi."

Tiêu Chiến đem thức ăn ném vào trong lòng hắn, sau đó lại xoay người ra ngoài đánh xe ngựa.

Có chút ấm áp, Vương Nhất Bác biết, đó là nhiệt độ cơ thể của Tiêu Chiến. Hắn đem thức ăn ném ra ngoài cửa sổ xe.

Tiêu Chiến cách tấm màn xe, vừa quất roi ngựa, vừa nói: "Không đói sao?"

"Ta phải quay lại."

Giọng nói của Vương Nhất Bác khàn khàn, kể từ khi vào Xuyên Du, hắn đã bị cảm lạnh, trải qua cơn giận dữ này thì đổ bệnh.

"Quay lại để chịu chết sao?"

"Chết cũng phải báo thù."

"Vương Nhất Bác, còn sống thì có thể làm rất nhiều chuyện, hận thù một cách mù quáng là vô nghĩa."

"Tiêu Chiến, ta chỉ hỏi ngươi, người giết chết cha mẹ ta có phải là Tiêu Phong không?"

Tiêu Chiến thở dài nói: "Không phải, ta cũng không xác định được là ai, nhưng ta cần thời gian."

Vương Nhất Bác cười, giọng nói khàn khàn mà suy sụp, hắn nói: "Ngươi cứ như vậy mà giữ bình tĩnh, cao cao tại thượng sao?"

Tiêu Chiến không đáp.

"Vậy ngươi nói cho ta biết, lời nói của phụ thân ngươi có ý tứ gì? Tại sao giữ lại mạng sống của ta lại là ban ơn?"

Tiêu Chiến cảm thấy nghẹn ở yết hầu, chút do dự này, lại khiến Vương Nhất Bác gục ngã.

"Tại sao ông ta lại đi tìm phụ thân ta? Sau khi ông ta đến, phụ thân ta liền chết." Giọng nói của Vương Nhất Bác trở nên kích động, nói xong lại liên tục ho khan.

Tiêu Chiến đem nước ấm ném vào.

Thái độ này hoàn toàn chọc giận Vương Nhất Bác, "Tiêu Chiến!"

Tiêu Chiến chui vào xe ngựa, nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Vương Nhất Bác, kiên định nói: "Vương Nhất Bác! Tất cả những điều ngươi hỏi, ta tạm thời không giải thích được, ta cần thời gian, ngươi có biết không?"

Thái độ xử lý công việc này đã hoàn toàn phá vỡ những ảo tưởng còn sót lại của Vương Nhất Bác.

"A, được. Ngươi chỉ cần trả lời ta một vấn đề, việc này có liên quan gì đến Khiếu Phong sơn trang không?"

Hầu kết của Tiêu Chiến lăn lộn, "Có."

Vương Nhất Bác đột nhiên cảm thấy Tiêu Chiến vô cùng xa lạ. Hoá ra người này có đến hai bộ mặt, một bộ mặt tươi cười vui vẻ khi cám dỗ ngươi, một bộ mặt thờ ơ khi tính mạng người khác bị đe doạ.

"Thế là đủ rồi, Tiêu Chiến." Vương Nhất Bác nhìn sâu vào trong mắt Tiêu Chiến, cảm xúc quá nhiều, hắn không muốn tin vào nó nữa, "Nếu mục đích ngươi đến Vương gia dược đã đạt được rồi, vậy thì hãy đi đi. Vương gia dược không giữ được ngươi, ta cũng không thể tha thứ cho nhi tử của kẻ thù đã giết chết cha mình."

Tiêu Chiến quay đầu đi, một lúc sau mới xoay người ra ngoài đánh xe ngựa.

Vương Nhất Bác buông bàn tay đang nắm chặt của mình ra. Hận ý tràn đầy, nhưng vẫn sợ y nói ra câu đó: "Được."

/

Ta sẽ đi, ngươi đừng lo. Đừng thúc giục, bởi vì ta trân trọng ngươi rất nhiều, cho phép ta tham luyến thêm chốc lát.

/

Cảm giác đi cùng người lạ, e rằng hai người đều có sự lĩnh hội riêng.

Khi đi thì ngọt ngào, hành trình trở về lại như nuốt phải thạch tín. Nhớ những tháng ngày đường mật ngọt ngào, lại nhớ đến sự băng lạnh khi chạm vào hài cốt của cha mẹ. Loại ngọt ngào này lại có mùi máu tươi, Vương Nhất Bác cố tình tự ngược, ban ngày nghĩ, ban đêm mơ.

Hận ý ngập trời, áy náy xâm nhập vào trong xương tuỷ, lại vẫn hỏi, liệu còn có khả năng không?

Một đường này, Tiêu Chiến đánh xe, Vương Nhất Bác ở bên trong xe ngựa. Hai người cách tấm màn xe nhưng rất ít nói chuyện, cho dù Tiêu Chiến có nói gì, Vương Nhất Bác cũng không đáp lại.

Đến chỗ ăn cơm thì xuống xe ăn một chút gì đó, uống một ngụm nước nóng xong lại tiếp tục lên đường. Nếu như không đến kịp nơi dân cư thưa thớt, Tiêu Chiến sẽ ném lương khô đã chuẩn bị trước cho Vương Nhất Bác sau đó biến mất, đợi khi Vương Nhất Bác ăn xong y mới trở về, tiếp tục quất roi ngựa, giống như một mã phu đi kiếm ăn.

Chỉ có khi đưa thuốc cho Vương Nhất Bác, y mới hành động giống như một người hầu –-- y luôn có nhiều biện pháp khác nhau để làm ngươi phải uống một chén thuốc nóng.

Vài ngày sau, bệnh cảm mạo của Vương Nhất Bác cũng khỏi, ngay cả những giao lưu nhỏ nhặt này cũng không cần đến nữa.

Buổi tối vào khách điếm, Tiêu Chiến luôn đặt hai gian phòng. Lần đầu tiên, khi Vương Nhất Bác cầm lấy chìa khoá, hắn khẽ liếc nhìn Tiêu Chiến một cái, chỉ thấy Tiêu Chiến cong môi cười với mình. Có hiềm khích, liền không có cách nào thản nhiên đối mặt với nhau, vậy tại sao phải cố tình hành hạ?

Tiêu Chiến rốt cuộc cũng có thể bình thản chờ đợi chất độc phát tác, cũng xem như không phải là chuyện xấu.

Đôi khi, Vương Nhất Bác ra khỏi khách điếm, nhìn thấy Tiêu Chiến ngồi trên bậc thang, quay lưng về phía hắn. Trên người Tiêu Chiến luôn có một chút cô đơn, trong lúc vô tình liền đánh vào trái tim Vương Nhất Bác. Hắn quay đầu đi, tự nhắc nhở bản thân đừng lại để bị lừa.

Đêm giao thừa đến vào lúc đi đường, không kịp đến thành trì nào cả. Tiêu Chiến tìm một chỗ yên tĩnh, dừng ngựa lại, đốt lửa trại, săn một con thỏ, rửa sạch đem đến nướng.

Vương Nhất Bác dựa lưng vào gốc cây cách đó không xa nhìn con thỏ kia, lại nhớ đến con thỏ Đồ Vật của mình, cũng nhớ đến nụ cười rộ của một người trông rất giống thỏ.

Khi Tiêu Chiến đưa thịt thỏ cho Vương Nhất Bác, hắn cau mày nghiêng đầu đi.

"Ngươi cứ coi như đây là ta thì được rồi." Tiêu Chiến dường như biết hắn đang nghĩ gì, còn vừa cười vừa nói.

Đã lâu rồi không nhìn thấy nụ cười của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác có chút sững sờ, ngay sao đó, hận ý dời non lấp bể lại kéo hắn xuống vực sâu.

Vương Nhất Bác giật lấy, hung hăng cắn vào một miếng.

Tiêu Chiến cười cười.

/

Buổi tối hai người ở hai bên, vây quanh lửa trại mà ngẩng đầu ngắm sao trời.

Ngày này năm ngoái, nghĩa phu anh dũng xông vào hang ổ của thổ phỉ, vậy mà phu quân lại không hề hay biết. Pháo hoa trên đỉnh lầu Hồng Tháp còn không đẹp bằng ánh mắt của người nào đó, khiến nhịp tim của người còn lại đập thình thịch dưới pháo hoa, cố gắng bịt tai trộm chuông, lại không thể thu được sự dịu dàng trong ánh mắt.

Tiêu Chiến nhìn về phía Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác cũng là đang nghĩ tới lúc đó, cách một đống lửa trại, bốn mắt nhìn nhau, đồng thời lại kéo ký ức của họ trở lại cái đêm Vương Nhất Bác đào hôn.

Tiêu Chiến đứng lên, không muốn nhớ lại nữa.

Những hồi ức này đều là cái gai tồn tại trong suốt quãng đời còn lại của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến không thể tàn nhẫn như vậy.

Lửa trại đã tắt, Tiêu Chiến vẫn chưa trở về. Vương Nhất Bác nằm trong xe ngựa, tự hỏi không biết y có lạnh hay không, chắc là không, đại công tử có dung mạo xuất chúng, thiên phú dị bẩm như vậy mà.

Trời sáng lại tiếp tục lên đường, như vậy là đã xong một năm rồi.

Đầu tháng hai, cuối cùng hai người cũng trở lại Lạc Dương.

/

Vương gia vẫn náo nhiệt như vậy, các tỷ tỷ vây xung quanh Vương Nhất Bác ân cần hỏi an, trong nhà đều ấm áp hoà thuận, đây chính là điều mà Vương Nhất Bác cần nhất, Tiêu Chiến thở phào nhẹ nhõm.

Trước kia y mù quáng, cho nên mới bất mãn với Vương gia, bây giờ nghĩ lại, chính mình mới đáng bị chê cười.

Hồ Nhi Mộc chạy lên, nửa năm không gặp, thằng bé đã cao lên nhiều. Nó ôm đùi Tiêu Chiến nói: "Nghĩa cữu gầy quá."

Tiêu Chiến ngẩng đầu, đối diện với tầm mắt của Vương Nhất Bác, lại cúi đầu, dí vào trán Hồ Nhi Mộc, nói: "Mắt con có vấn đề rồi."

Các tỷ tỷ quan tâm xong Vương Nhất Bác, lại vây quanh Tiêu Chiến hỏi Đông hỏi Tây. Lúc này, Tiêu Chiến mới nhớ tới, hai người trở về quá vội vàng, đã quên mua những đặc sản đã hứa với bọn họ.

Nghĩ rồi lại nghĩ, có những vướng mắc như vậy, cũng không cần tăng thêm phiền não một cách vô ích.

Y lấy lại tinh thần, trả lời các câu hỏi. Mãi cho đến khi đại tỷ hỏi: "Ra ngoài lâu như vậy, đệ có về nhà mẹ đẻ thăm một chút không?"

Tiêu Chiến nhìn về phía Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác nói: "Đại tỷ, đói quá, vẫn chưa có cơm sao?"

Vương Nhất Bác sẽ không nói ra, cũng giống như biết rõ chuyện Trương Tuyên Lý đã làm, hắn cũng không nói để làm các tỷ tỷ phân tâm. Những việc tự mình có thể giải quyết, sẽ không nói để cho cả nhà được an bình.

Tính tình hắn trời sinh đơn thuần, lại có bản lĩnh đảm đương của nam tử hán, Tiêu Chiến cảm thấy hổ thẹn không sánh bằng.

Buổi tối cả nhà ngồi ăn bữa cơm đoàn viên, khi rời khỏi bàn, Hồ Nhi Mộc đuổi theo, nói: "Nghĩa cữu, hai người cãi nhau sao?"

"Con thông minh đấy."

"Nương con nói, bảo con dỗ dành nghĩa cữu."

Tiêu Chiến đối diện với ánh mắt quan tâm của nhị tỷ, lại phải dùng nội lực để nén nước mắt trở về, cười với nhị tỷ, sau đó nói với Hồ Nhi Mộc: "Không có, chỉ là mệt mỏi quá thôi."

"Thật sao?"

"Thật."

/

Trở về Uyên Bác viên, Nhạc Ca và Ngưng Hương ra đón.

Nhạc Ca đã đã điềm đạm hơn một chút, Ngưng Hương lại dịu dàng hơn một chút.

Bọn họ đều nhìn ra hai chủ tử mệt mỏi, sau khi dàn xếp ổn thoả liền lui xuống.

Chờ đến khi trong phòng chỉ còn có hai người, Tiêu Chiến mới nói: "Chúng ta nói chuyện đi."

Vương Nhất Bác dường như đã suy nghĩ rất nhiều trên đường đi, chắc là cũng đang chờ đợi thời khắc này. Hắn gật đầu, nói: "Được. Ta có mấy vấn đề, ngươi chỉ cần trả lời đúng sự thật là được."

"Ta sẽ cố gắng." Ánh mắt Tiêu Chiến kiên định, trước đây còn có thể thấy những gợn sóng, không biết từ khi nào đã hoàn toàn biến mất.

Vương Nhất Bác chạm vào chén trà, xoay một vòng quanh miệng chén, hỏi: "Ngươi tới Lạc Dương làm gì?"

--- Thời gian không còn nhiều lắm, muốn đến gặp ngươi.

"Đi ngang qua, nhìn thấy ngươi tỉ võ chiêu thân, nhận ra ngươi, cho nên cảm thấy đây là duyên phận."

Vương Nhất Bác gật đầu, tiếp tục hỏi: "Khi ngươi cứu ta, có biết Tiêu Phong đang giết hại cha mẹ ta không?"

"Không phải phụ thân ta giết, ngươi phải tin ta thì mới có thể tiếp tục nói chuyện được."

"Ngươi chỉ cần trả lời ta có biết hay không?"

Đã từng ấm áp, nay lại phủ thêm nghi ngờ. Tiêu Chiến cười khổ, thành thật đáp: "Không biết."

Vương Nhất Bác nhàn nhạt nhìn y, nói: "Vậy ngươi gửi thư trước cho Tiêu Phong, là để giấu giếm ta cái gì?"

Tiêu Chiến im lặng, chỉ hơi nhíu mày.

Vương Nhất Bác nắm chặt chén trà, cười lạnh một tiếng, nói: "Muốn ta tin ngươi, nhưng lại im lặng trước những điểm nghi ngờ. Vậy tại sao ngươi lại liên hợp với Trương Xuân chi lừa gạt ta, còn nói là Tiêu Sách bị trúng con rối cổ?"

Tiêu Chiến xoay chén nước, không trả lời.

Lời nói dối vị vạch trần nhưng lại không hề tỏ ra hối hận, Vương Nhất Bác vô cùng tức giận, vừa muốn mở miệng, lại nhớ đến chuyện Tiêu Chiến từng hỏi mình về việc phụ thân nuôi cổ, đột nhiên nghĩ ra một vấn đề.

Hắn nhìn chằm chằm vào Tiêu Chiến, kích động nói: "Có phải ngươi muốn buộc tội cha ta nuôi con rối cổ, lấy đó làm lí do giải thích tại sao Tiêu Phong lại giết cha mẹ ta?"

Tiêu Sách phủ nhận việc trúng cổ, Tiêu Chiến nói dối, sự bất an mơ hồ vẫn còn lơ lửng, lại gặp được phụ tử bọn họ đang mưu đồ bí mật.

Cái này, dường như có thể giải thích được nguyên nhân của lời nói dối.

Tiêu Chiến há miệng, còn chưa kịp nói đã bị Vương Nhất Bác cắt ngang: "Không thể nào, ta nói rồi, Lạc Dương không thể nuôi được loại cổ này. Phụ thân ta cũng sẽ không làm loại chuyện âm độc như vậy. Nếu nhất định phải lựa chọn tin tưởng phụ thân ta hay là ngươi, tuyệt đối sẽ không phải ngươi."

Vương Nhất Bác có chút bản lĩnh, chính là dùng một câu có thể khiến trái tim Tiêu Chiến tan nát. Nỗi đau cắt tim, sao có thể so sánh với hiện tại?

"Trước đây ta không biết lai lịch của phụ thân ngươi, cũng không biết quá khứ này, ngươi đừng nghĩ nhiều. Chuyện phụ thân ngươi, ta sẽ điều tra rõ ràng, cho ngươi một lời giải thích, tạm thời cứ tin ta."

Tiêu Chiến tránh nặng tìm nhẹ, tất cả những nghi ngờ về mình đều không nói ra. Vương Nhất Bác bất lực, một Tiêu Chiến ôn nhu như vậy, chỉ là giả dối.

Hắn sợ, Tiêu Chiến còn phức tạp hơn mình tưởng rất nhiều.

Vương Nhất Bác chỉ là thiếu đương gia của một hiệu thuốc, những thứ hắn tiếp xúc cũng chỉ là những ham muốn ích kỉ vụng về của một số người. Đối mặt với những ân thù trong chốn võ lâm này, hắn chỉ là một kẻ ngu ngốc nhất.

Hắn hít sâu một hơi, đem những suy nghĩ trong những ngày nhớ nhung nói thẳng ra.

"Nếu ngươi có nỗi khổ gì, cứ nói cho ta biết. Cho dù thế nào.... Chỉ cần cái chết của cha mẹ ta không có quan hệ trực tiếp với ngươi, chúng ta vẫn còn lối thoát."

Vương Nhất Bác nắm lấy tay Tiêu Chiến, vẻ mặt chờ đợi lại quyết tuyệt.

Nhiều ngày run rẩy trong xe ngựa, suy nghĩ rất nhiều, xét cho cùng, vẫn là muốn cho nhân duyên này thêm một lần cơ hội. Vương gia không có tổ huấn, cũng không có quy củ như nhiều đại gia tộc khác. Vương gia đến hắn mới là đời thứ hai, hắn có thể tự mình lập ra quy củ.

Nếu phụ thân có trách cứ, vậy để hắn sau khi chết lại đến nhận tội.

Vương Nhất Bác gầy, cằm nhòn nhọn, gương mặt gầy ốm, lộ rõ vẻ mệt mỏi, lại còn cố gắng tìm lối thoát cho mối quan hệ không có tương lai này.

Tiêu Chiến cụp mắt xuống, không đành lòng nhìn nữa. Lặng lẽ cảm nhận nhiệt độ cơ thể của hắn, giống như một con chuột tham lam.

Vương Nhất Bác chờ mãi vẫn không đợi được Tiêu Chiến mở miệng, lại nói: "Ta và Tiêu Phong có mối thù giết cha, ngươi đừng nhúng tay vào, cho dù ta có chết dưới đao của ông ta, cũng sẽ không oán trách ngươi."

Vẻ mặt chờ đợi của Vương Nhất Bác kia, làm cho Tiêu Chiến tự trách, hắn vẫn còn là một hài tử, chỉ có hài tử mới có thể nói ra những lời như vậy.

Làm thế nào mà bỏ mặc ngươi chết chứ?

Đôi mắt Tiêu Chiến đỏ ngầu, hít sâu một hơi, lắc đầu.

Vương Nhất Bác thu tay lại, đứng lên, hất mạnh chén trà xuống mặt đất, bang một tiếng, khiến Tiêu Chiến cau mày.

Hắn chỉ vào Tiêu Chiến, cố nén âm thanh nhưng vẫn có chút run rẩy, tuyệt vọng nói: "Tiêu Chiến, ta thấy ngươi giống như nhìn sương mù, bắt không được, nhìn không rõ."

Tiêu Chiến không nói lời nào. Vương Nhất Bác quay lưng lại, đi tới cửa, nói: "Ta còn có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, ví dụ như, tại sao tới rồi lại định rời đi?"

Vương Nhất Bác quay đầu, mặt vô biểu tình mà nhìn Tiêu Chiến, nói: "Bây giờ ta không muốn biết nữa. Ngươi đồng ý với cái hiệp ước ba năm, điều đó cho thấy ngươi đến đây là có mục đích. Mỗi một câu một lời ngươi nói với ta đều là nói dối, vẻ ôn nhu ngoan ngoãn ngươi thể hiện ra cũng là giả tạo. Trong khoảng thời gian này, ngươi ở bên cạnh ta rốt cuộc là muốn làm gì chứ?"

Cuối cùng, nhiệt độ cơ thể ít ỏi kia cũng biến mất, chỉ còn lời buộc tội trong gang tấc. Tiêu Chiến nhìn chén nước vỡ nát kia, không chịu nhìn vào mắt Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác từ bỏ, xoay người mở cửa ra, nói: "Một ngày là phu thê, cũng là trăm năm tình nghĩa. Chuyện quá khứ của ngươi, ta không truy cứu nữa. Nhưng duyên phận của chúng ta đã đứt đoạn, tự lo cho bản thân mình."

/

Cuối Đông trời vẫn còn lạnh, Vương Nhất Bác mặc áo đơn, ho khan vài tiếng, đi về phía hậu viện.

Hắn không hiểu rõ vấn đề trong đó, chỉ nghĩ dùng chân tình để đổi lấy chân tình, kết quả không thu được thứ gì.

Giữa một mớ hỗn độn này, hắn đã bỏ qua một vấn đề. Nếu Tiêu Chiến có mục đích, cần gì phải đích thân ra trận chứ?

Việc Tiêu Chiến giữ im lặng cũng rất đáng ngờ, nhưng không liên quan gì đến việc ai đã giết cha mẹ Vương Nhất Bác, chỉ liên quan đến lý do bọn họ bị giết. Nhưng người bị ràng buộc bởi tình yêu và thù hận như Vương Nhất Bác, dường như đã bỏ qua cái sau, đó cũng là bình thường, làm gì có ai lại nghi ngờ cha mẹ mình trước chứ? Phương hướng đã sai rồi, tự nhiên cũng không kết nối được các sự việc khác một cách rõ ràng.

Vương Nhất Bác không biết bản thân đang ở trong vòng xoáy nào, chỉ cho rằng những lời nói dối của Tiêu Chiến là để che đậy cho hành động của Tiêu Phong.

Nếu đã nghĩ như vậy, chẳng lẽ hắn lại vứt bỏ đạo lý, giữ mình lại, có phải như thế rất cảm động không? Tiêu Chiến nằm trên giường, chịu đựng một lần chất độc tái phát, dùng chút minh mẫn còn lại để an ủi chính mình.

Đủ rồi, Tiêu Chiến, như vậy là đủ rồi.

/

Vương Nhất Bác nói: "Nếu ngươi có nỗi khổ gì, vậy thì cứ nói với ta."

Nhưng nên nói cho ngươi cái gì đây? Nói cho ngươi biết, phụ thân ngươi không chính trực như ngươi tưởng tượng, ta là vì cổ trùng của ông ấy mà lưu lạc đến tận đây? Buộc ngươi phải nhớ kỹ một nghĩa phu đáng thương lại yếu nhược, cả đời không có cách nào vui vẻ?

Lại nói cho ngươi biết, sự kiêu ngạo của ngươi, tất cả vinh dự của Vương gia dược mà ngươi sở hữu, chẳng qua là bồi thường vì đã hạ độc ta sao? Ta biết rõ cảm giác niềm tự hào bị tan vỡ, ngươi không thể chịu đựng cảnh như vậy.

Quan trọng nhất là, nếu ngươi biết việc này, còn có khả năng sống sót sao? Chuyện này một khi ầm ĩ lên, hung thủ ẩn nấp trong Khiếu Phong sơn trang tất nhiên sẽ bị kinh động. Thân thể rách nát của ta, còn có thể bảo vệ ngươi được bao lâu?

Ngươi và ta ở bên nhau, chính là sự khiêu khích đối với hung thủ. Hắn giữ lại mạng sống cho ngươi, chỉ là bồi thường cho một chút áy náy còn sót lại, chỉ cần bị chọc giận, giết ngươi cũng chỉ là một cái vẫy tay.

Ta hi vọng ngươi sẽ điều tra theo phương hướng của phụ thân ta, như vậy mới không chạm tay vào sự thật, vĩnh viễn được an toàn.

Vương Nhất Bác, ta biết tất cả mọi thứ, đến hung thủ đứng sau màn cũng biết, nhưng ta quả thật cần thời gian để tìm một chút bằng chứng.

Vốn định trước khi chết mới báo thù, không muốn sự thù hận làm ảnh hưởng tới tuổi thọ ngắn ngủi của mình. Bất kể có chứng cứ hay không, làm náo loạn một hồi, khiến cho Khiếu Phong sơn trang không thể nào an ổn thì mới tốt.

Nhưng bây giờ, chuyện đã tới nước này, lại phải cẩn thận hành động. Phần đời còn lại của ta, trước khi chết mới tự tìm ra được một cái để uy hiếp, cho nên nhất định phải bảo vệ cẩn thận.

Đừng sợ.

/

Sáng sớm ngày hôm sau, Tiêu Chiến thu dọn xong mọi thứ, mở cửa ra, liền thấy Vương Nhất Bác từ hậu viện đi tới.

Khi hắn lướt ngang qua Tiêu Chiến, mắt nhìn thẳng.

Một mùi hương nhàn nhạt từ vạt áo bay ra khi hắn bước đi. Tiêu Chiến nhận ra được, đó là mùi của Ngưng Hương.

Y ngây ngốc đứng trước cửa, mãi cho đến khi Ngưng Hương đi tới, mới hoàn hồn.

Ngưng Hương đỏ mặt, cúi đầu thu dọn phòng, khi nàng giơ tay, Tiêu Chiến nhìn thấy trên cổ tay trái của nàng có thủ khiết cổ.

Đỏ tươi như máu.

Hoá ra nàng cũng có, vậy mà trước đây y lại không nhận ra. Thủ khiết cổ trên tay y đã chuyển sang màu hồng nhạt, qua mấy ngày nữa sẽ lại trắng như tuyết.

Thật là.... Tốt.

"Đừng làm nữa, mệt mỏi thì cứ nghỉ ngơi đi." Giọng nói của Tiêu Chiến ôn nhu, nhưng một lời lại mang hai ý nghĩa.

Ngưng Hương lúng túng thu dọn xong mọi thứ, lại vội vàng lui xuống.

/

Tiêu Chiến đi theo sau Vương Nhất Bác đến Linh Chi đường, đứng xa xa xem Vương Nhất Bác thành thạo làm việc, trong lòng âm thầm khen ngợi. Không bị hận thù quật ngã, lý trí vẫn sáng suốt, thật là đáng khen.

Sau khi từ Linh Chi đường trở về, hai người lại cùng người nhà ăn sáng trong Đương Quy viện.

Cơm sáng là thời gian bận rộn nhất trong ngày. Có người dậy muộn, có người đi sớm, có khi không kịp nói cái gì, chỉ cầm vội hai cái bánh bao đã vội vàng chạy ra chợ hoặc tới cửa hàng. Có người lẩm bẩm than phiền, lại bị đại tỷ khiển trách một câu, ai bảo không chịu dậy sớm, bị như vậy là xứng đáng.

Tiêu Chiến thích nhất là hơi thở cuộc sống như vậy, đủ loại kiểu người, không cần ngôn ngữ, vẫn có thể đến cùng nhau, lại tự mình làm việc của chính mình.

Bận rộn, đầy đủ, lại tự giác, không cần gánh trên lưng sự sống chết của người khác, đây mới chính là tiêu sái.

Vương Nhất Bác ăn cơm xong liền mang theo Nhạc Ca tới cửa hàng số một. Cả buổi sáng, hắn không nói với Tiêu Chiến một câu, coi như y không tồn tại.

Nhị tỷ nhìn Tiêu Chiến, Tiêu Chiến chỉ cười, khẽ lắc đầu.

Ôi chao.

Bận rộn cả ngày ở cửa hàng số một, đến tận bữa cơm chiều, Vương Nhất Bác mới trở về.

Vừa vào nhà đã nhìn thấy chỗ bên cạnh còn trống, hắn cau mày, nhưng lại không nói gì.

Đúng lúc này, nhị tỷ mở miệng: "Này, cũng không biết tại sao, bữa trưa cũng không ăn."

Vương Nhất Bác nắm chặt chiếc đũa, nhớ tới Tiêu Chiến cứ không ăn cơm chiều thì ngày hôm sau sẽ khó chịu, một số đại cô nương cũng có vấn đề này, cũng không phải là khuyết điểm gì quá lớn, chỉ là do quá gầy thôi.

Nghĩ như vậy, đồ ăn lại nghẹn trong cổ họng. Vương Nhất Bác cố nuốt vài lần, lại uống một chén nước, nhưng vẫn cảm thấy nghẹn.

Lúc này, đại tỷ lại nói: "Ai cơ? Tiêu Chiến đâu? Cả ngày nay không thấy người."

Vương Nhất Bác đặt bát xuống, liếc nhìn Nhạc Ca một cái.

Nhị tỷ nói tiếp: "Nhạc Ca, còn không đi xem một chút, đứng ngốc ở đó làm gì? Cứ ra khỏi cửa liền ngu ngốc hay sao?"

Lời này cũng không biết là nói tới ai, nhưng Vương Nhất Bác lại thở phào nhẹ nhõm.

Đại tỷ đưa cho Vương Nhất Bác một bát canh gà, khi hắn cầm lấy, lại nghe thấy Nhạc Ca quay lại, đứng ở cửa kêu lên: "Phu nhân, phu nhân đi rồi....."

Bát canh rơi thẳng xuống bàn. Vương Nhất Bác nhìn ra ngoài cửa, màn đêm buông xuống, không gió cũng không trăng, nhưng Vương Nhất Bác dường như thấy bóng dáng y đeo cái tay nải kia, một mình chạy trốn.

Thật lâu sau, hắn mới nhận bức thư trên tay Nhạc Ca.

Nhất Bác:

Đừng có bốc đồng, Khiếu Phong sơn trang tường đồng vách sắt, không có chuyển động nào có thể thoát khỏi đôi mắt của ông ta. Ta dùng danh nghĩa đại công tử này, đảm bảo với ngươi, nhất định sẽ cho ngươi một kết quả.

Có lẽ cái thân phận đại công tử này trong mắt ngươi cũng không là gì cả, nhưng mà làm ơn, hãy tin tưởng ta một lần.

Đông đi Xuân tới, hoa tàn hoa nở, lặp đi lặp lại. Ta hi vọng ngươi có thể sớm tìm thấy sự bình yên.

Hưu thư ngươi viết hay không cũng được, ta có lẽ sẽ không quay lại Lạc Dương, cho nên cũng chẳng có tác dụng gì.

Đừng quên, không ai có thể qua mặt được ta.

Hồ mã y bắc phong, Việt điểu sào nam chi. (*)

Tạm biệt.

------

Hồ mã y bắc phong, Việt điểu sào nam chi. (*)

(Câu thơ trong bài Hành hành trùng hành hành - Đi mãi lại đi mãi)

Ngựa Hồ run gió bắc, Chim Việt đậu cành nam.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro