Chương 28. Khóc ri rỉ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đầu tháng Hai, mặc dù là cuối Đông, nhưng vẫn nên có một tia sức sống, ánh mặt trời tươi đẹp hơn một chút, đất đai nên có hương thơm, vạn vật cũng nên sống lại.

Nhưng Vương Nhất Bác chỉ cảm thấy Uyên Bác viên ảm đạm và lạnh lẽo, dường như nó không còn sức sống sau cơn mưa mùa thu và cơn gió mạnh thổi qua.

Hắn đã tìm khắp thành Lạc Dương cho đến nửa đêm, nhưng không thu hoạch được gì, sợ rằng sau khi ăn sáng xong đã đi rồi.

Vương Nhất Bác dựa vào cây lê, sờ sờ lên vết nứt trên đó, hồi lâu vẫn không dám vào nhà.

Hắn đặc biệt sợ cảm giác tĩnh mịch. Sau khi cha mẹ qua đời, mỗi lần hắn mở cửa nhà đều có cảm giác này.

Hắn hít sâu một hơi, bước về phía trước. Khi cánh cửa được mở ra, sự ấm áp xông vào mũi, trộn lẫn với mùi hương nhàn nhạt của Tiêu Chiến. Chỉ cần Tiêu Chiến sống ở đó một ngày, trong phòng sẽ tràn ngập mùi của y. Cũng giống như bản thân y, thân thể đơn bạc, nhưng lại có thể chống đỡ mọi thứ.

Lúc trước không để ý, bây giờ Vương Nhất Bác mới phát hiện ra mùi hương này lại ấm áp như vậy.

Chăn đệm gọn gàng, một nếp nhăn trên giường cũng không có. Bình thường trên bàn sẽ có hai chén trà, nhưng bây giờ chỉ còn một chén. Vương Nhất Bác cầm lên tay, chỉ cảm thấy lạnh lẽo. Trong ấm trà trống không, trước khi đi, cũng không uống một chén nước ấm sao?

Quần áo của Tiêu Chiến được treo gọn gàng trong tủ, còn có mũ, giày, không nhiều trang sức lắm.

Sợ rằng y lại mang theo cái tay nải sắp hỏng, bên trong chỉ có một bộ quần áo để thay, một chút thuốc trị thương đơn giản, nhìn thì có vẻ lang thang không bị gò bó, nhưng lại phong trần mệt mỏi. Có lẽ khi rời đi, y vẫn mặc bộ quần áo như trước khi đến, vải dệt bình thường, không có bất kì trang sức nào.

Vương Nhất Bác nghĩ đến cái gì đó, mở hộp ngọc kia ra. Tìm kiếm nửa ngày lại chán nản ngồi xuống. Hắn không biết, ngọc bội năm tám tuổi đưa cho Tiêu Chiến là cái nào, cũng không biết, nó có còn ở đây hay không.

Thời điểm y đi, có lấy thêm một chút bạc không? Chắc là không rồi, lần nào vung tay cũng là một thỏi, không biết có thể dùng được bao lâu?

Nỗi buồn từ trong lòng lan ra, hốc mắt cay xè, Vương Nhất Bác ngẩng đầu cố nén xuống.

Bị hắn chà đạp hai lần như vậy, đi cũng là bình thường. Chỉ là hắn chưa từng nghĩ đến ngày y sẽ ra đi. Buổi sáng còn cùng nhau ăn cơm, buổi tối trở về đã không thấy tăm hơi rồi.

Nhanh như vậy, không đợi ta nghĩ lại hay sao.

Người đi rồi, tức giận cũng tiêu tan. Lúc này suy nghĩ của Vương Nhất Bác mới rõ ràng hơn một chút.

Tiêu Chiến, nếu y đến đây vì mục đích nào đó, tại sao lại vứt bỏ kiêu ngạo, sẵn sàng uỷ khuất dưới thân mình? Cả Vương gia dược từ dưới lên trên, e rằng cũng không đáng giá với một đại công tử.

/

Tiêu Chiến rời đi năm ngày, Vương Nhất Bác vẫn đóng cửa không ra, mỗi ngày đều ngồi trên chiếc ghế trong sân. Hoặc là tự mình lục lọi xung quanh, cố gắng tìm kiếm thứ gì đó mà Tiêu Chiến để lại.

Kết quả là, người này nói đi là đi thật, không để lại bất cứ dấu vết nào chỉ thuộc về y. Nếu không phải có mấy bộ quần áo mà y thường mặc, Vương Nhất Bác liền nghi ngờ, liệu lần tỉ võ chiêu thân đó, có phải là tưởng tượng của hắn không?

Mùi hương thuộc về Tiêu Chiến đã tan hết, trong phòng chỉ còn lạnh lẽo, khiến Vương Nhất Bác thà rằng ngồi ngoài cửa. Chỉ có buổi tối khi đi ngủ, hương thơm thoang thoảng của Tiêu Chiến còn sót lại trên chiếc gối mới có thể làm Vương Nhất Bác cảm thấy một chút ấm áp. Hắn cũng không biết mùi hương này bao lâu sẽ biến mất, cho nên khi ngửi cũng không dám dùng sức.

Đại tỷ nhị tỷ thay phiên nhau tới hỏi han, khuyên nhủ, hắn chỉ nói: "Y sẽ trở về."

Không biết nên trả lời như thế nào, chỉ nói sẽ trở về, cố gắng ngăn cản sự quan tâm không biết mệt mỏi của các tỷ tỷ.

Chỉ là lời nói này, không biết là nói cho người khác nghe, hay là nói cho chính mình nghe.

Khi hắn nằm trên chiếc giường mà hai người đã từng ngọt ngào ngủ cùng nhau vào ban đêm, hắn sẽ luôn tự hỏi, y sẽ còn quay lại chứ? Không ai có thể trả lời, nhưng trong lòng vẫn luôn có một thanh âm, tự nói với chính mình, duyên phận của chúng ta còn chưa hết, sao y lại bỏ đi luôn cho được.

Các tỷ tỷ chỉ cho rằng hai vợ chồng son cãi nhau, khuyên bảo vài lần, lại khiến Vương Nhất Bác phiền lòng, cho nên không dám hỏi thêm câu nào nữa.

Vương Nhất Bác chưa bao giờ tiều tuỵ như vậy, râu cũng không cạo, chỉ ngây ngốc nhìn cây lê, không biết nóng, cũng không biết lạnh.

Cánh tay hắn bị canh gà làm bỏng, khi hắn cất bức thư đi, vẻ mặt bi thương, cánh tay trái cứng đờ, các tỷ tỷ mới phát hiện ra. Nhưng hắn không rảnh để băng bó, vội vàng lao ra cửa tìm người. Tìm không được, vết thương trên cánh tay cũng phủ đầy máu, thật là thê thảm.

Ngoại trừ cái này, hắn còn bị bệnh, phong hàn vẫn chưa khỏi, hơn nữa trước đó còn đứng trong hậu viện cả một đêm, nếu không phải Nhạc Ca khoác áo cho hắn, sợ rằng đã không dậy được khỏi giường.

Sau vài liều thuốc, bệnh thuyên giảm, nhưng ho vẫn không ngừng.

Bây giờ ngồi yên, không biết thế nào, bóng dáng lại rất giống phu nhân.

Nhạc Ca đứng bên cạnh thở dài, Ngưng Hương cũng ngậm miệng, không dám nói thêm lời nào, phu nhân tức giận bỏ đi, nàng cũng là một nguyên nhân trong đó. Dấu chấm đỏ vẽ bằng phấn hồng tự làm mình xấu hổ, cũng làm nhục phu nhân. Vương Nhất Bác đứng trong hậu viện cả một đêm, sáng sớm hôm sau liền bắt Ngưng Hương làm như vậy, còn cố ý bôi một chút lên tay áo, muốn làm người nọ thương tâm mà khuất phục. Ngưng Hương đỏ mặt, không dám ngẩng đầu lên đối diện với phu nhân, làm như vậy, ngay cả Nhạc Ca cũng nói ấu trĩ.

Nhưng người ấu trĩ đã bị trừng phạt, nên làm cái gì bây giờ?

/

Nỗi nhớ cũng là gánh nặng, nhưng Vương Nhất Bác không thể ngừng suy nghĩ, bởi vì những vấn đề đó vẫn sẽ bật ra, giống như chiếc xương cá mắc kẹt trong cổ họng. Nóng lạnh luân phiên như thế này, người bằng sắt cũng phải gục ngã.

Hắn đem tất cả những nghi ngờ sau khi gặp Tiêu Chiến bày ra, càng nghĩ càng hoảng hốt.

Nếu Tiêu Chiến có mục đích gây bất lợi cho Vương gia dược, vì sao lại mất công đưa mình tới núi Thương Nhi và Khiếu Phong sơn trang? Y có thể thần không biết quỷ không hay mà làm bất cứ việc gì, cả thành Lạc Dương không có ai ngăn cản được.

Y tới Vương gia làm mọi chuyện, có cái nào không tốt hay sao? 《 Nghĩa phu tắc 》nếu lấy y làm nguyên mẫu để viết ra, e rằng sẽ phải dày gấp đôi.

Nếu hung thủ thật sự không phải là Tiêu Phong, vậy thì chính mình có chút nào đáng để tha thứ? Nếu y thật sự có nỗi khổ không thể nói ra, liệu cú huých này có đem y đẩy vào hố lửa?

Trong lòng Vương Nhất Bác hoảng hốt, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Cổ, Tiêu Chiến nói dối, nhắc tới cổ, nhưng tại sao lại phải là cổ? Phụ thân nuôi cổ, Trương Xuân Chi cũng quan tâm tới Cổ, khi y ở Vương gia dược, ngoại trừ lật sổ sách thì đều đọc cổ thư.

Thủ khiết cổ lần đó, cảm xúc của y vô cùng khác thường, lấy sự sáng suốt và dũng khí của đại công tử, vì sao lại khóc lóc đau khổ đến vậy?

Cổ nếu không liên quan đến Tiêu Sách, vậy thì sẽ liên quan đến ai?

Vương Nhất Bác kinh hoảng, suýt chút nữa thì ngã xuống.

Hồ Nhi Mộc ngồi bên cạnh, mặt mày ủ ê nói: "Đều tại cữu cữu, nghĩa cữu bỏ đi rồi, còn chưa đưa con bay đâu."

Vương Nhất Bác rót một chén trà thảo dược, mấy ngày nay thân thể suy nhược, dạ dày cũng rất yếu, uống một chén trà cũng giống như tự ngược.

"Mẹ con nói, hai người đúng là thích tự chuốc khổ vào thân. Lúc cữu cữu đi kinh thành, nghĩa cữu cũng như vậy, ăn không được, ngủ không được; nghĩa cữu đi rồi, cữu cữu cũng như vậy."

Đây là lần đầu tiên Vương Nhất Bác nghe thấy người khác nói đến thái độ của Tiêu Chiến đối với chính mình, giống như một bát canh ấm, hắn hỏi: "Con nói tiếp đi."

"Nghĩa cữu nhớ cữu cữu đến mức té xỉu, còn không cho con nói!"

Dạ dày đau, bụng cũng đau, Vương Nhất Bác một tay ôm bụng, tay kia nắm chặt lấy cánh tay Hồ Nhi Mộc, "Con nói rõ ràng xem nào!"

Hồ Nhi Mộc bị siết rất đau, nhưng vẫn rơm rớm nước mắt nói: "Có một ngày, nghĩa cữu ngất xỉu ở trong phòng, con gọi nửa ngày cũng không tỉnh. Vừa định ra ngoài kêu nương tới, nghĩa cữu liền giữ lấy tay con, cũng mạnh như vậy, nói là bị đói, nằm một lát sẽ khỏi thôi. Con đỡ nghĩa cữu lên giường, nghĩa cữu lại bảo con cứ ngủ tiếp đi, không được nói cho ai biết, đặc biệt là cữu cữu, sợ cữu cữu lo lắng, cũng sợ người khác chê cười."

Sông cuộn biển gầm, Vương Nhất Bác ngồi xổm xuống, đem trà thảo dược và nước thuốc chưa tiêu hóa hết nôn ra toàn bộ, mồ hôi lạnh trộn lẫn với nước mắt thành một đống hỗn độn. Cũng giống như chính hắn, đều trở nên rối tinh rối mù.

Tiêu Chiến, rốt cuộc ngươi đang giấu ta điều gì chứ?

/

"Nhị tỷ, thành Lạc Dương không nuôi được cổ độc có đúng không?" Vương Nhất Bác ngồi trên giường, cầm bút viết đơn thuốc, giả vờ lơ đãng hỏi.

"Đương nhiên, hầu hết các cổ độc đều rất khó nuôi, cần phải ở một nơi cực lạnh."

"Khi đệ còn nhỏ, phụ thân có đi xa nhà không?"

"Có chứ, rất thường xuyên."

Vương Nhất Bác siết chặt bút, uống một ngụm nước ấm, hỏi: "Lần lâu nhất là bao lâu?"

"Nửa năm là nhiều nhất rồi."

"Khi nào?"

"Khi đệ sáu bảy tuổi, đệ đã quên rồi à? Lần đó đi lâu lắm, An Tri hoàn hết sạch, chúng ta còn không đủ thuốc để cung cấp cho hoàng cung, đại tỷ liền kêu đệ nấu An Tri hoàn. Đệ còn nhỏ như vậy, cái nồi thì lớn, bị lửa đốt cháy cả tóc, nấu cả một đêm, sáng hôm sau liền ngã vào người đại tỷ. Đệ chỉ nấu thử một lần, vậy mà không lãng phí một chút thuốc nào, quả thực là vô cùng thông minh."

Bút rơi xuống giấy, Vương Nhất Bác không quan tâm đến những lời nhị tỷ nói sau đó, đầu lại bắt đầu đau, hắn chỉ có thể chịu đựng, thất thần cầm bút, tiếp tục viết.

Người nhà rất ít khi đem chuyện của phụ thân nói trước mặt Vương Nhất Bác, sợ hắn lại nhớ đến cơn ác mộng khi đem thi thể về nhà. Lần này hắn chủ động hỏi, nhị tỷ không khỏi nói nhiều thêm một chút.

"Lần đệ đi cùng đó, không phải cũng đi rất xa sao?"

Đột nhiên, Vương Nhất Bác đứng dậy, thu dọn đống đơn thuốc lộn xộn kia, ho khan một tiếng rồi nói: "Tỷ tỷ, có lẽ đệ phải ra ngoài một chuyến."

"Đi đâu cơ?"

"Tỷ không cần lo lắng đâu."

Lần đó theo phụ mẫu đi xa, chính là đến U Lan cốc thăm sư tổ.

Lúc ấy phụ thân có nói với hắn, ra khỏi U Lan cốc nhiều năm, còn chưa từng trở về. Vương Nhất Bác nhớ rõ, đường đi có qua một ngọn núi tuyết phủ, rồi tới một cái sân, bên trong viện có rất nhiều phòng ở. Phụ thân kêu hắn gọi một nữ tử rất trẻ là sư tổ, sau đó được mẫu thân đưa ra ngoài chơi tuyết.

Một lúc lâu sau phụ thân mới ra, kéo hắn dập đầu quỳ lạy với sư tổ, nói: "Sư phụ bảo trọng."

Khi trở về, cha mẹ đã mất mạng, chuyện này có liên quan đến chuyến đi đó hay không? Đều là có liên quan đến cổ, vì sao không nhận ra sớm hơn chứ? Vương Nhất Bác hận chính mình, nhiều năm như vậy, chỉ thụ động tiếp nhận, không chủ động trả giá. Cho dù là đối với người nhà hay là đối với Tiêu Chiến, đều lạnh nhạt và ích kỷ như vậy.

/

Đã ốm lại còn muốn đi xa nhà, các tỷ tỷ khuyên can không được, đành cho Nhạc Ca đi theo hầu.

Vương Nhất Bác vừa mới ra khỏi cổng thành đã gặp Trần Lương. Vương Nhất Bác chỉ liếc qua một cái đã muốn đi rồi. Kết quả là Trần Lương ngồi trên lưng ngựa, cầm gậy chắn ngang không cho hắn đi qua.

Kể từ khi lớp sương mù bị đẩy ra khỏi tâm trí, Vương Nhất Bác đã thông minh hơn không ít. Hắn nhìn Trần Lương, hỏi: "Tiêu Chiến lo lắng cho ta, vì vậy yêu cầu ngươi ngăn không cho ta ra khỏi thành?"

Trần Lương không ngờ hắn lại hỏi như vậy, trong lòng khâm phục, nhưng vẫn nói: "Ta không biết có phải y lo lắng cho ngươi hay không, dù sao cũng bảo ta ngăn ngươi lại."

"Y cho ngươi nhiều bạc lắm à?"

Có chút trực tiếp, có chút trần trụi, nhưng Trần Lương vẫn nói đúng sự thật: "Mười thỏi."

Khoé miệng Vương Nhất Bác hơi hơi run rẩy, nói: "Ta cho ngươi gấp đôi, đừng có ngăn cản ta."

Trần Lương không nhúc nhích, chỉ nói: "Đạo lý giang hồ, không thể lấy tiền của cả hai bên."

Vương Nhất Bác mặc kệ gã, cứ cưỡi ngựa xông tới, lại bị Trần Lương đuổi theo che ở phía trước, nói: "Ngươi không thể đi được, giang hồ hiểm ác, ngươi chỉ có một thân một mình, lại không có võ công, rất nguy hiểm."

"Trần Lương, ngươi không ngăn được ta."

Vương Nhất Bác quá mức quyết tuyệt, nếu còn tiếp tục chính là cá chết lưới rách, Trần Lương lắc đầu thở dài, bước sang một bên.

/

"Nếu hắn không nghe, ngươi liền đi theo hắn, đừng để cho hắn bị khi dễ là được rồi."

/

Trần Lương vốn tưởng là đơn giản kiếm được mười thỏi bạc, không ngờ lại phải theo người ta đi xa nhà.

Vương Nhất Bác để mặc gã đi theo phía sau, cũng không nói thêm điều gì nữa. Tiêu Chiến chính là như vậy, luôn luôn sắp xếp mọi việc một cách thoả đáng, luôn luôn đi trước hắn một bước. Không, đâu chỉ là một bước.

Tiêu Chiến, cùng ta về nhà đi.

/

Khiếu Phong sơn trang gần đây tổ chức đại hội võ lâm, kéo dài năm ngày, khiến cho toàn bộ núi Khiếu Linh đều vô cùng náo nhiệt.

Nhưng dưới chân núi Khiếu Linh có một quái nhân, cũng không phải là có gì đặc biệt, chỉ là thái độ của hắn đối với Khiếu Phong sơn trang quá kỳ lạ.

Nghe nói hắn đã ở đây nửa tháng rồi, mỗi ngày đều ầm ĩ muốn gặp trang chủ. Cuối cùng, cả đám lính canh đều biết hắn, chuốc lấy rắc rối, chỉ cần hắn dám bước lên một bước thì sẽ bị ném ra ngoài. Buổi tối hắn cũng không đi mà ở lại rừng cây gần đó.

Người nọ bị ném ra xa cũng không tức giận, nghỉ một lát, lại đến.

Có người qua đường tò mò, muốn khuyên bảo một chút, lại bị hộ vệ ngăn cản, nói: "Đừng nhiều chuyện, các ngươi không gánh nổi đâu."

Khẩu khí thật là lớn.

Không cho đến gần, cũng không cho hỏi chuyện, có người lợi dụng lúc không có ai để ý, hỏi: "Ngươi có oan khuất gì sao?"

Vương Nhất Bác tất nhiên cũng không muốn cho kẻ xấu lợi dụng đục nước béo cò, sờ sờ vết máu trên khoé miệng, nói: "Cút đi!"

Đấy, thích làm gì thì làm đi.

Trần Lương khuyên không được, chỉ có thể nhìn hắn bị ném ra ngoài, giống như người thích tự ngược, hết lần này tới lần khác.

/

Vương Nhất Bác biết, sự an toàn và vinh dự của chuyến đi lần trước, đều là Tiêu Chiến đưa cho. Sự chênh lệch giữa hai người bọn họ chính là lớn như vậy, không có y, đến ngọn núi này cũng không thể đi lên được.

"Hai vị đại ca làm ơn, xin thương xót, giúp ta thông báo một tiếng, chỉ cần nói là ta họ Vương, trang chủ nhất định sẽ gặp." Vương Nhất Bác chắp hai tay thi lễ.

Người hộ vệ cao lớn không chịu được nữa, nói: "Ngươi bị ngốc sao? Chúng ta ném ngươi như thế này, còn không phải là được sự cho phép của trang chủ sao?"

Người hộ vệ lùn hơn chạm vào gã, nhưng gã xua tay, tiếp tục nói: "Không phải chúng ta không báo. Trang chủ nói, không cho ngươi bước vào, cũng không cho người khác nói chuyện với ngươi. Ngươi tự nghĩ xem mình đã làm gì để đắc tội lão nhân gia, đừng gây khó dễ cho chúng ta nữa."

Bây giờ, Vương Nhất Bác đã hiểu rõ, cái chết của cha mẹ không liên quan gì đến Tiêu Phong, không cho người khác nói chuyện với mình, sao lại không tính là một loại bảo vệ. Tâm địa của người trong giang hồ đều hiểm ác, làm gì có ai coi trọng ai chứ.

Vương Nhất Bác nhếch miệng, mang vẻ mặt nịnh nọt mà cười nói: "Đại ca vất vả rồi, ta cho ngươi tiền, ngươi có thể đưa ta đi gặp đại công tử không?"

Ngày đầu tiên hắn tới đây, hai vị lính canh này cũng không nóng nảy như vậy, hắn đã hỏi rõ ràng, đại công tử đang ở trong sơn trang. Y hẳn là tới đây để điều tra hung thủ, đi nhiều năm như vậy, lại bởi vì hắn mà phải trở về. Vương Nhất Bác cảm thấy mình mới là yêu tinh hại người, khiến cho bất cứ ai cũng không biết an bình.

Người cao lớn hơn lui ra xa ba bước, thấy xung quanh không có ai, mới cúi đầu lại gần nói: "Ngươi đừng có hại ta, đại công tử cũng biết ngươi tới. Trang chủ không cho gặp, đại công tử cũng không được phép."

Sắc mặt Vương Nhất Bác suy sụp, quả nhiên, Tiêu Chiến tức giận rồi.

"Ta có thể hỏi một chút không, đại công tử của các ngươi bị ốm à?" Vương Nhất Bác không dám nhắc đến cổ, chỉ có thể nói tránh đi.

"Ngươi mới ốm ấy! Ngươi còn nói hươu nói vượn nữa, ta sẽ đánh ngươi."

Người thấp bé giơ tay lên, Vương Nhất Bác theo bản năng lùi về phía sau một chút.

Người cao lớn ngăn lại, nói: "Ngươi đi đi, có oan khuất thì đi tìm quan phủ, nơi này không giải oan."

Vương Nhất Bác quyết tâm, bằng bất cứ giá nào cũng phải gặp: "Vậy ngươi có thể đưa ta đi gặp công chúa không? Cứ nói, cứ nói ta là đại công tử....."

Phanh một tiếng, người thấp bé đấm vào bụng Vương Nhất Bác.

"Công chúa là người mà ngươi muốn gặp liền có thể gặp được sao? Ngay cả đại công tử cũng không thể làm điều đó!"

Toàn bộ Khiếu Phong sơn trang đều biết, công chúa này mới là người có tiếng nói nhất trong sơn trang. Không ai có thể tuỳ ý bàn luận về công chúa, kể cả bằng danh hiệu. Người này ngỗ nghịch như thế, quả nhiên là chán sống rồi.

Người thấp bé giơ chân lên, còn chưa kịp duỗi ra đã nghe bang một tiếng, đầu gối đột nhiên đau nhức, cả người bay sang một bên.

Nghe thấy âm thanh này, Vương Nhất Bác không rảnh quan tâm đến ngũ tạng đang co rút vì đau đớn, hắn hưng phấn ngẩng đầu lên, người ngày đêm thương nhớ đang cầm roi, lửa giận trong mắt không kìm nén được, hoá thành ngọn roi dưới tay y.

Tại sao trở về sơn trang rồi vẫn ăn mặc như vậy? Trên người không hề có trang sức nào, đầu không đội mũ, chỉ buộc nhẹ bằng một sợi vải, không khác gì hiệp khách giang hồ lúc lên đài tỉ võ chiêu thân. Quả nhiên, rời khỏi Vương gia, không có ai đối xử tử tế với y.

Vương Nhất Bác đau lòng, nhưng cũng cảm thấy may mắn, nếu biết cứ có người khi dễ hắn thì y sẽ chịu ra mặt, hắn đã làm như vậy từ lâu rồi.

Tiêu Chiến vung roi quất hai người kia ngã xuống đất, cũng giống như đánh hai người Tiền Kỷ. Nhưng không giống nhau, mà dùng mười phần sức lực, nếu tiếp tục đánh, sợ là họ sẽ bị tàn phế.

Hai người đau đớn, lại không dám kêu lên, bởi vì đuôi roi của Tiêu Chiến mỗi lần đều dừng trên miệng họ, trả giá cho những gì họ vừa nói.

Vương Nhất Bác đi lên trước, giữ chặt tay Tiêu Chiến nói: "Tiêu Chiến, cùng ta về nhà đi."

Hắn nóng lòng muốn nói câu này, cả trong mơ đều nói, hết lần này đến lần khác.

Tiêu Chiến dừng động tác, cúi đầu hít sâu một hơi, lúc này mới dám nhìn vào đôi mắt cầu xin của Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác bị thương khắp người, trán cũng có vài chỗ trầy xước, thỉnh thoảng lại lấy tay che miệng ho khan, bộ dạng vô cùng tiều tuỵ.

Trần Lương vui vẻ hoà thuận cùng Nhạc Ca đứng ở phía xa, Tiêu Chiến nhìn bọn họ trách móc, Nhạc Ca cũng không khá hơn là mấy, trên người cũng có vết thương. Trần Lương giang hai tay ra, ý tứ là cản không được, đánh cũng không lại.

Tiêu Chiến kéo Vương Nhất Bác đến khu rừng gần đó.

"Ngươi tới.... làm cái gì?"

Thanh âm của Tiêu Chiến đã mất đi sự thân mật ngày xưa, giọng nói hơi khàn khàn, lộ ra một chút bất đắc dĩ.

"Tới đón ngươi về nhà." Vương Nhất Bác nắm chặt tay Tiêu Chiến, háo hức nhìn y.

Nhà, một chữ quá xa vời.

Tiêu Chiến cười cười, giơ tay sờ lên khuôn mặt hắn, dùng lòng bàn tay vuốt ve từ xương gò má xuống đến cằm, cảm nhận những thay đổi trên người hắn.

Gầy quá. Hốc mắt hơi trũng, râu ria cũng không cạo sạch. Những vết thương trên mặt nối tiếp nhau, bộ dạng quả là đáng thương.

"Được."

Vương Nhất Bác không ngờ lại dễ dàng như vậy. Hắn ôm chặt Tiêu Chiến, ngửi lấy mùi hương quen thuộc trên người y.

Không có mùi hoa nhài.

Rầm một tiếng, trái tim Vương Nhất Bác như bị roi quất trúng. Hắn đã từng xem cổ thư trong nhà, con rối cổ được nhắc tới rất ít, có mùi hương gì khác với các loại cổ khác không?

Không kịp suy nghĩ, hắn kéo tay Tiêu Chiến lên bắt mạch.

Tiêu Chiến bất đắc dĩ cười cười, chỉ thấy Vương Nhất Bác thở phào nhẹ nhõm, nói: "Làm ta sợ muốn chết, tưởng ngươi trúng cổ rồi."

"Đồ ngốc."

Vương Nhất Bác không quan tâm đến bất cứ thứ gì, cũng không hoảng sợ nữa. Bây giờ hắn chỉ có một suy nghĩ, mang Tiêu Chiến về nhà.

Về rồi lại nói sau, không muốn nói thì đừng nói, không có gì quan trọng hơn Tiêu Chiến.

/

Bốn người ngồi trên xe ngựa, lại từ Khiếu Phong sơn trang lên đường trở về Lạc Dương. Vương Nhất Bác không biết mình đang lo lắng cái gì, nhưng nhìn Tiêu Chiến, hắn vẫn cảm thấy bất an.

Tiêu Chiến không nói nhiều, vừa lên xe ngựa liền ngủ thiếp đi, dựa vào vai hắn, thỉnh thoảng hỏi, đã đi đến đâu rồi.

Không biết đã xảy ra chuyện gì, Tiêu Chiến dường như kém nhanh nhẹn hơn nhiều. Vương Nhất Bác luôn cảm thấy bất ổn, nhưng dù thế nào cũng không bắt được đúng chỗ.

Tiêu Chiến dường như không tức giận, sau khi rời khỏi, y đã trải qua những gì chứ?

Vương Nhất Bác hỏi y, nhưng y chỉ lắc đầu, nói đi mỗi nơi một chút.

"Hả? Ngươi không trở về Khiếu Phong sơn trang sao?"

Vương Nhất Bác vẫn là cái biết cái không, không ai nói cho hắn, cho nên hắn tự nhiên không hiểu rõ một số điều.

Tiêu Chiến chỉ nói: "Ừm, không phải vừa trở về rồi sao."

Không nói cái gì nữa, chỉ là hơi mệt.

Hai người ăn ý, cũng chưa nói lại vấn đề làm người kia nổi điên. Vương Nhất Bác vuốt ve khuôn mặt của Tiêu Chiến, lúc này mới cảm thấy kiên định hơn một chút.

"Ta và Ngưng Hương không làm gì cả, ta chỉ là cố ý....."

"Ta biết." Tiêu Chiến ngẩng đầu cười cười.

Một người cùng nghĩa phu của mình viên phòng còn phải suy xét mấy tháng trời, sao có thể bởi vì giận dỗi mà đi tìm người khác.

Tìm người khác cũng có thể, Tiêu Chiến thật sự không để bụng. Đó là cuộc sống mà hắn nên có.

Tiêu Chiến lại ngủ rồi, Vương Nhất Bác nắm lấy tay y bắt mạch, ngoại trừ có hơi yếu một chút thì không có vấn đề gì.

Không phải cổ, mạch tượng của cổ cực kỳ quỷ dị. Con rối cổ độc như vậy, nếu triệu chứng đúng như khi Tiêu Chiến nói về Tiêu Sách, vậy thì phải phát tác hàng tháng, tuyệt đối không phải là loại mạch tượng này.

Vương Nhất Bác cảm thấy hơi nhẹ nhõm.

/

Đi một ngày đường, cả đám người tìm thấy một khách điếm.

Vương Nhất Bác vừa vào phòng đã đỡ Tiêu Chiến nằm xuống giường. Tiêu Chiến nói: "Ta ngủ một lát đã, buồn ngủ quá."

Vương Nhất Bác cảm thấy bất an, muốn trở về tìm một lão đại phu, để cho ông ấy xem xét cẩn thận cho Tiêu Chiến, tại sao lại suy yếu như vậy?

Nhất định là đã bị chính mình chọc cho tức điên. Chịu ảnh hưởng của sự ảo não, Vương Nhất Bác mãi vẫn không ngủ được, chỉ muốn nhìn Tiêu Chiến.

Chỗ nào cũng không đúng, Vương Nhất Bác biết, Tiêu Chiến vẫn chưa mở lòng đối với mình, dù sao vẫn còn thời gian, y đi đâu hắn theo đấy là tốt rồi.

/

Bây giờ đang là mùa xuân, vài ngày nữa sẽ chuyển sang đầu hạ. Ánh mặt trời mơ hồ có chút khô nóng, Vương Nhất Bác bị ánh nắng hong cho tỉnh lại, lập tức chấn kinh ngồi dậy.

Tiêu Chiến đâu rồi?

Ánh mặt trời cho thấy bây giờ đã là buổi trưa, hắn lao ra ngoài, thấy Trần Lương đang vui vẻ hoà thuận cùng Nhạc Ca ngồi trên ghế phơi nắng.

"Tiêu Chiến đâu?" Hắn hỏi.

"Y nói là đến thị trấn bên cạnh mua một chút đặc sản rồi quay về."

"Khốn kiếp!"

Vương Nhất Bác liền biết, Tiêu Chiến chắc chắn đang giấu hắn điều gì đó.

Hắn lôi ngựa ra, giơ roi lên, hướng về phía Khiếu Phong sơn trang mà chạy tới.

Vương Nhất Bác biết mình chính là một tên ngốc, nhìn thấy Tiêu Chiến là mất đi sức phán đoán. Hôm qua Tiêu Chiến rõ ràng là từ bên ngoài trở về, căn bản không phải từ sơn trang đi tới.

Nhưng lính gác lại nói đại công tử vẫn đang ở trong sơn trang, thế là thế nào? Y không phải là đại công tử hay sao? Trong đầu đột nhiên lại loé lên một tia sáng --- có phải y chỉ từng là.... Bây giờ thì không phải nữa?

Nhưng y không cần thiết phải giả mạo người khác, võ công của y cao hơn nhiều so với người thường, đám đệ tử thân truyền của Tiêu Phong, không có ai là thắng được y. Ở trong Khiếu Phong sơn trang, đám đệ tử đó đối với y là thật sự sùng bái.

Đột nhiên có một cái búa tạ nện xuống đỉnh đầu, Vương Nhất Bác cảm thấy đầu đau muốn nứt ra. Hôm qua, mạch tượng của Tiêu Chiến quá bình thường, đó mới là vấn đề! Mạch tượng của người luyện võ rất mạnh, khác hoàn toàn với người thường.

Tại sao trước đây hắn không nghĩ về nó chứ?

Nước mắt Vương Nhất Bác tí tách rơi xuống. Mỗi lần bất lực là hắn đều thấy hoảng loạn. Hắn làm bất cứ chuyện gì đều có tiết tấu riêng của mình, chuyện nóng nảy như thế này, chính là điều cấm kỵ trong lúc hành nghề y. Từ nhỏ phụ thân đã dạy hắn không được nôn nóng hay hoảng sợ, nhưng gặp Tiêu Chiến rồi, Vương Nhất Bác hoàn toàn mất đi sự bình tĩnh.

"Vương Nhất Bác, nếu ngươi chỉ còn sống được vài năm nữa, ngươi sẽ làm gì?"

Đột nhiên một giọng nói vang lên trong trí nhớ, Vương Nhất Bác ngã xuống ngựa.

"Nếu là ta, ta sẽ nếm thử mọi chuyện, tranh thủ sống thêm vài kiếp nữa."

Hoá ra từ lâu đã nói cho ta, nhưng ta ngu ngốc lại ích kỷ, cho nên mới không hiểu.

Vương Nhất Bác bò lên ngựa, nước mắt hoà cùng vệt máu chảy từ trên trán xuống.

Nếu Tiêu Chiến chết, ta cũng không cần sống nữa.

/

Trong lời đồn, đại công tử năm mười hai mười ba tuổi thì không có tin tức gì nữa, nghe nói là bế quan. Phụ thân Vương Nhất Bác cũng vào một hai năm này thì rời khỏi thành Lạc Dương hơn nửa năm.

Tuyến thời gian rõ ràng, tự nhiên liền thông thuận.

Phụ thân hắn nuôi cổ cho người khác để hãm hại Tiêu Chiến, Tiêu Phong tới tìm, vạch trần phụ thân, cho nên bị kẻ chủ mưu đứng phía sau ám sát. Mà hắn bởi vì chạy đến bờ biển nên mới thoát khỏi kiếp nạn, suýt chết đuối, sau đó lại được Tiêu Chiến cứu lên.

Đây là cái nghiệt duyên gì vậy? Vậy mà hắn còn cố tình nói ra: "Giữa ngươi và phụ thân ta, nếu phải chọn tin tưởng một người, tuyệt đối không phải là ngươi."

Tiêu Chiến có gì sai? Tiêu Chiến có gì sai?

Con trời kiêu hãnh, đi làm mã phu làm tạp dịch, làm đủ mọi nghề, chính là muốn giả vờ sống lâu thêm vài kiếp nữa. Gặp được chính mình, tưởng là có nhân duyên, khi chết có thể chôn trong mộ địa, cũng coi như là hoàn chỉnh cuộc đời.

Thật không may, ta không phải là một phu quân tốt.

/

Nước mắt làm mờ mắt, đối mặt với gió và máu, Vương Nhất Bác không quan tâm đến sự chật vật và đau đớn, chỉ nghĩ nhanh lên, lại nhanh lên.

Xa xa, một người đang đi tới, trên eo y không có roi, chậm rãi bước từng bước một, cúi đầu, chậm rì rì, giống như con đường này không có điểm cuối.

"Tiêu Chiến!"

Vương Nhất Bác nhảy xuống ngựa, chạy tới ôm lấy người kia.

Tiêu Chiến nhìn hắn, mỉm cười.

"Sao lại biến thành như vậy? Không phải đã nói ta ra ngoài mua đồ sao, còn gọi làm gì chứ?" Tiêu Chiến chỉ chỉ tay.

Vương Nhất Bác nắm lấy cổ tay y, máu trong nháy mắt dường như cạn sạch, khắp người đều lạnh toát.

Vương Nhất Bác ôm Tiêu Chiến vào trong lòng, thân thể nhỏ nhắn này, đã trải qua chuyện gì sao.....

"Tiêu Chiến, đừng báo thù nữa, theo ta về nhà đi, cầu xin ngươi đấy."

Vương Nhất Bác khóc, cảm thấy uỷ khuất và khổ sở giống như tiểu hài tử.

Tiêu Chiến đẩy hắn ra, nhưng không đẩy được, đành nói: "Nhất Bác, đừng sợ, người đó sẽ không sống sót."

Tiêu Chiến thở ra một hơi, lấy chút tinh thần, nói: "Ta nói thật cho ngươi biết, người giết cha mẹ ngươi chính là mẫu thân của ta, Nam Bình công chúa. Bà ta là người rất xấu, ngươi có biết không?"

Vương Nhất Bác chỉ ôm lấy y mà khóc, gật đầu nhưng không nói lời nào, chuyện đó đã không còn quan trọng nữa. Người đã chết mười mấy năm rồi không thể nào hành hạ người còn sống, thù của cha mẹ không báo được, sống mới là quan trọng nhất.

Tiêu Chiến, cầu xin ngươi.

"Bà ta có thể vì chuyện gì đó mà uy hiếp cha mẹ ngươi, không đạt được mục đích mới giết bọn họ. Ta không biết nên nói với ngươi như thế nào, ít nhất, bà ta trên danh nghĩa vẫn là mẫu thân của ta. Giết cha mẹ ngươi không phải là phụ thân ta, mà là mẫu thân ta."

Vương Nhất Bác gật đầu, nước mắt chảy tới cổ Tiêu Chiến, nhưng y hình như không cảm nhận được, tiếp tục nói: "Ta là do nô tỳ của công chúa sinh ra. Ta đã giấu ngươi rất nhiều, ta cũng muốn giữ thể diện, nhi tử của công chúa đổi thành nhi tử của nô tỳ, nghe cũng không hay lắm. Mẹ đẻ của ta khi mang thai mới được gả tới, không phải chỉ có nhân duyên nam nam mới có thiếp, nhưng lại xuất hiện trong cuộc hôn nhân của Nam Bình. Vốn dĩ Nam Bình có khuyết điểm, cho nên cảm thấy bị sỉ nhục, cũng trở thành cái gai trong lòng bà ta. Buồn cười thật. Đại công tử sinh ra đã mang theo sự giàu có và vinh dự giả tạo, lại bị người ta ghen ghét....."

Tiêu Chiến khẽ lắc đầu, nói: "Không nói nữa, thù của ngươi đã trả, cũng coi như là ta báo thù đi, không liên quan gì đến ngươi, đừng sợ. Cái chết của Nam Bình cũng không thể đổ lên đầu ngươi. Phụ thân ta cả đời sĩ diện, bà ta trên danh nghĩa vẫn là mẫu thân của ta, sao có thể để nhi tử của mình giết mẫu thân chứ? Ông ấy sẽ nghĩ mọi cách để lừa gạt hoàng thất, ta tin chắc điều này. Nhưng mà...."

Tiêu Chiến nhắm mắt, nói: "Ông ấy vẫn không tin ta. Giữa ta và mẫu thân, ông ấy vĩnh viễn chỉ chọn mẫu thân ta. Ta lao lực gom nhặt chứng cứ, nhưng ông ấy cũng giả vờ không nhìn thấy.... Khi còn nhỏ, món cơm đậu đơn giản như vậy, nhưng bởi vì mẫu thân ta không thích mùi tanh của đậu, cho nên nhà bếp không được phép làm."

Tiếng khóc nức nở của Vương Nhất Bác khiến người ta dừng chân lại, nhưng hắn không quan tâm, nói: "Đừng nói nữa, ta đưa ngươi về nhà."

"Vương Nhất Bác, buông tha cho ta đi." Tiêu Chiến đẩy hắn ra, sức lực không lớn, cho nên cũng không đẩy được nhiều, nói: "Đi theo ngươi quá mệt mỏi, thế giới này lớn như vậy, sao ta có thể đi nổi chứ."

Giọng nói càng ngày càng nhỏ, Tiêu Chiến ngã xuống, may mà Vương Nhất Bác đỡ được y.

Thời điểm y vừa nói, thất khiếu (bảy lỗ trong thân thể người ta là: 2 tai, 2 mắt, 2 mũi (lỗ), 1 miệng) đổ máu, huyết sắc đen xì, khó coi cực điểm.

Vương Nhất Bác ôm chặt lấy y, bởi vì run rẩy, cho nên giọng nói cũng không rõ ràng. Hắn dán sát vào bên tai Tiêu Chiến, nức nở, nhưng vẫn nói rõ từng chữ một: "Ta sai rồi, cầu xin ngươi."

Tiêu Chiến giơ tay lên, sờ sờ nước mắt trên mặt hắn, nói: "Đừng sợ....."

"Con người..... vốn là phải chết."

Cho nên, đừng cứu ta.

-------

Lời tác giả:

· Đại công tử cũng không phải vì muốn giấu giếm Vương Nhất Bác mà dùng biện pháp làm cho mạch đập của chính mình trở nên bình thường, mà là có mục đích khác, sẽ được giải thích trong chương tiếp theo.

· Đại công tử cuối cùng cũng có chút thay đổi, là bởi vì y thật sự quá mệt mỏi, không chịu nổi nữa. Khi một người sắp chết, mọi khúc mắc đều sẽ tan biến, cho nên y hiểu rõ, hơn nữa cũng không muốn sống tiếp.

· Ở đây có ai nhớ khi Tiêu Chiến nhìn thấy Ngưng Hương, liền có chút khó xử, có thút thương hại, có chút không ổn không? Đó là vì y nghĩ tới mẫu thân mình.

· Chỉ số thông minh của Vương Nhất Bác cuối cùng cũng tăng lên, đừng mắng hắn, khi bạn có một người yêu thương bạn rất nhiều, lo cho bạn mọi thứ, chống đỡ mọi bão táp phong ba, bạn cũng sẽ mất đi năng lực phán đoán, tin tức đều là sai, phiến diện, chỉ cần chắt lọc kỹ lưỡng, chỉ khi bạn bình tĩnh lại, mới có thể nhìn thấy một hai điều.

· Tôi đảm bảo sẽ HE.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro