Chương 7. Thủ khiết cổ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đại hôn của Vương gia, lại truyền ra ngoài Tiêu Chiến dùng roi quất hai nhà Tiền Kỷ.

Vương Mai Hương hỏi ngọn nguồn câu chuyện, Tiêu Chiến tránh nặng tìm nhẹ, từ từ kể ra. Ban đầu Vương Mai Hương còn cau mày, sau khi nghe thấy Tiêu Chiến đã kịp thời ngăn lại mới nhẹ nhàng thở ra.

"Nên đánh!" Vương Mai Hương nói như vậy, "Bọn họ đừng nghĩ có thể lợi dụng Vương gia thêm một lần nào nữa."

Vương Mai Hương tức giận, mọi chuyện sau đó đều trở nên dễ dàng.

Phiên bản ban đầu của tin đồn là Vương Nhất Bác đã đến thanh lâu vào ngày đại hôn, sau đó bị Tiêu Chiến đánh cho một trận rất nặng. Tuy nhiên, trận đòn lớn như thế đều đã bị các cô nương ở thanh lâu nhìn thấy toàn bộ, các nàng làm sao chịu yên ổn, phóng đại chuyện này lên, khiến cho sự dàn xếp của hai nhà Kỷ Tiền trở thành không đáng giá một xu.

"Vương công tử vốn không muốn đến, là bọn họ nhất định muốn lôi kéo hắn vào."

"Đúng vậy, đám tỷ muội chúng ta sợ nhất là loại không cam lòng mà tới, hầu hạ hay không hầu hạ đều là sai."

"Nhưng cũng may, phu nhân của người ta mang roi đến chơi, thật là uy phong, khiến ta phải vỗ tay khen ngợi."

"Đúng đúng, hai công tử Kỷ gia và Tiền gia thật hèn hạ, cứ lăn lộn khóc lóc mãi."

"Lúc cha của gã đến, gã bò dậy còn không được, cứ ôm đùi cha mà khóc."

Các cô nương mồm năm miệng mười, thanh lâu là nơi nào chứ, chỉ trong một thời gian ngắn, tin tức này đã lan truyền khắp thành Lạc Dương.

Sau khi các cô nương ở thanh lâu bàn luận xong, lại đến thời gian của dân chúng. Dân chúng ăn uống no nê, không chỉ thích xỉa răng, còn thích thêm mắm dặm muối.

"Nghe nói có một người còn đái cả ra quần."

"Đúng vậy, mà cái roi kia còn kéo theo một búng máu."

"Vậy không phải là suýt chết hay sao?"

"Đáng đời lắm! Đám người không biết cố gắng, cho dù có tiền cũng không có gì tốt đẹp!"

Ban đầu Kỷ gia Tiền gia còn muốn yêu cầu một lời giải thích. Vương gia chỉ có ba nữ nhân, dựa vào Thượng Phương Bảo Kiếm hoàng gia ban cho và tấm biển do Hoàng Thượng ngự bút mà an an ổn ổn tới hôm nay, ai mà không đỏ mắt chứ?

Nhưng mà câu chuyện càng ngày càng méo mó, Kỷ gia Tiền gia đều nhận ra có điều gì đó không thích hợp, ép hỏi vài câu, Kỷ Thành Tiền Khôn đều chỉ ậm ừ kêu đau, liền hiểu rõ.

Tiền gia vội vàng đến Vương gia xin lỗi, Kỷ gia thấy vậy, thầm mắng nhà họ Tiền là đám phế vật, sau đó cũng phải vội vàng chạy đến theo.

Nhưng mà đến hai lần cũng không gặp được người, chỉ có Bạch tổng quản ra nói chuyện qua loa, sau đó đuổi đi. Lúc này bọn họ mới biết được, nếu không thay đổi thái độ thì không có cửa để xin lỗi.

Vì không muốn ảnh hưởng tới việc kinh doanh, hai nhà Tiền Kỷ chỉ có thể chống lại chính mình. Sau khi về nhà chấn chỉnh một hồi, lại đi đến Vương gia, mới được Vương Mai Hương ra đón: "Hai vị công tử chắc là vẫn khoẻ."

Cuối cùng, Tiền gia Kỷ gia náo loạn một hồi, ai cũng phải xuống nước, việc này mới coi như được bỏ qua.

Ngoại trừ cái này, danh tiếng "người chồng ghen tuông" của Tiêu Chiến cũng lan rộng.

Vương Mai Hương thật ra rất vui vẻ, nàng gắp cho Tiêu Chiến một miếng thịt, nói: "Người chồng ghen tuông nghe cũng hay đấy. Để xem ai còn dám khiêu khích Nhất Bác nhà chúng ta."

Vương Nhất Bác khịt mũi, xem như không có chuyện gì.

/

Mấy ngày nay, Trương Tuyên Lý cũng ở đây dùng bữa, gã luôn ngồi bên cạnh Tiêu Chiến, còn gắp cả đồ ăn cho y.

Mỗi lần như vậy, Tiêu Chiến đều không thay đổi sắc mặt, đem đồ ăn gắp sang cho Vương Nhất Bác, dù thế nào thì cũng phải nể mặt đại tỷ. Vương Nhất Bác chỉ cúi đầu ăn, cũng không quan tâm xem thức ăn đó đến từ đâu. Chỉ đến khi đồ ăn trong bát càng ngày càng nhiều, hắn phải đè cổ tay Tiêu Chiến lại, nói: "Đến đút cho heo cũng không phải như vậy."

Tiêu Chiến nén cười, suýt chút nữa thì phun cả cơm đang nhai trong miệng.

Sau đó, Tiêu Chiến liền ôm Hồ Nhi Mộc ở bên cạnh. Hồ Mộc Nhi dính người, ăn cơm cũng không ngừng nói, nhờ vậy cũng không cần phải chuyện trò gì với Trương Tuyên Lý.

Hôm nay, Hồ Nhi Mộc chỉ huy nghĩa cữu gắp đồ ăn cho mình, Tiêu Chiến phải một đũa, trái một đũa, đem cả hai cậu cháu đút đến no nê, mà Trương Tuyên Lý mỏi mắt trông chờ, vài lần muốn gợi chuyện đều bị Hồ Nhi Mộc gạt đi hết.

Hồ Nhi Mộc ghé sát vào tai Tiêu Chiến thì thầm: "Biểu ca của con cũng muốn nghĩa cữu gắp đồ ăn cho đấy!"

Tiêu Chiến muốn cười, nhưng vẫn ra vẻ khoa trương, phối hợp nói: "Cái này con cũng biết à?"

"Đúng vậy, trong nhà này, không có chuyện gì mà con không biết." Hồ Nhi Mộc nói đến đây còn khẽ đảo mắt, bộ dạng rất giống khi Vương Nhất Bác còn nhỏ, Tiêu Chiến nhìn mà thích vô cùng.

"Vậy thì biểu ca hư hay cữu cữu của con hư?"

"Biểu ca hư."

"Tại sao?"

"Từ nhỏ biểu ca đã thường xuyên cướp kẹo của con, cữu cữu thì không làm thế."

Tiêu Chiến muốn cười, cữu cữu của ngươi lớn hơn ngươi nhiều như vậy, nếu mà còn cướp kẹo của ngươi thì không cứu được nữa rồi.

"Hai người đang nói cái gì vậy?" Trong bát Vương Nhất Bác không có đồ ăn, nhất thời không thích ứng được, hỏi hai người đang ghé sát vào nhau kia.

"Đang khen ngươi đấy." Lời Tiêu Chiến nói là sự thật, nhưng làm sao Vương Nhất Bác có thể tin?

"Hồ Nhi Mộc, nương con nói, con ăn cơm xong phải chép 《 Luận Ngữ 》 ba lần." Vương Nhất Bác bỏ qua Tiêu Chiến, nói với Hồ Nhi Mộc đang vùi đầu ăn cơm.

Hồ Nhi Mộc lau miệng, đặt đũa xuống, chỉ về phía hậu viện: "Nữ nhân này, thật là khinh người quá đáng. Con không ăn nữa, phải đi theo bà ấy nói lý lẽ!"

Đợi Hồ Nhi Mộc chạy đi xa rồi, Tiêu Chiến mới hỏi Vương Nhất Bác đang lén lút mỉm cười: "Tại sao lại lừa nó?"

"Dạ dày của nó rất yếu, ăn nhiều sẽ nôn." Vương Nhất Bác lấy đồ ăn thừa trong bát của Hồ Nhi Mộc, cúi đầu ăn tiếp.

Vào giờ ăn trưa, ánh mặt trời xuyên qua cửa chính, chiếu vào trên bàn. Vương Nhất Bác cúi đầu ăn cơm, bộ dạng vô cùng nghiêm túc. Từ trước đến giờ, hắn không bao giờ bình luận về đồ ăn giống mấy vị tỷ phu, cũng không nhìn ngang nhìn dọc như Trương Tuyên Lý, chỉ gắp đồ ăn trước mặt, với không tới thì không ăn nữa, cũng không để thừa cơm, rất ít khi nói chuyện.

Sư mẫu từng nói, nhìn người, phải xem cách người ta ăn cơm và uống rượu. Khi người đó uống rượu, sẽ nhìn thấy được khía cạnh khác của họ, khi người đó ăn cơm, sẽ biết được người đó có bao nhiêu chân thật.

Trước kia, Tiêu Chiến không hiểu tại sao nhìn người ta trên bàn cơm lại biết được họ có bao nhiêu chân thật, nhưng kể từ khi gặp Vương Nhất Bác, y liền hiểu rõ.

Người như vậy, mới chính là một kho báu.

/

Vào ngày thứ hai sau hôn lễ, hai vị tân nhân mới tiến vào từ đường của Vương gia hầu trà thắp hương. Các tỷ tỷ dựa theo quy củ giúp đỡ hai vị tân nhân hành lễ xong liền rời đi.

Trong từ đường của Vương gia chỉ có bài vị của phụ mẫu. Tiêu Chiến nghĩ, một mình Vương Nhất Bác phải gánh vác trọng trách hương khói truyền thừa, nhưng hắn lại không cảm thấy hoang mang. Lớp học thịt cừu không được thông suốt, nhưng đã tới tuổi này rồi, cũng chưa từng có việc gì khiến hắn phải xúc động.

Hôm nay, Ngưng Hương đã tới trước mặt bọn họ thỉnh an, rót trà xong rồi liền rời đi. Nếu không phải Tiêu Chiến nhắc nhở, Vương Nhất Bác còn tưởng rằng đây là nha hoàn mới.

"Ồ, biết rồi, đi luyện kiếm thôi." Vương Nhất Bác chỉ trả lời như vậy.

Cũng không biết sau này, hắn có làm được không. Tiêu Chiến chưa từng nghĩ rằng, sau khi vào từ đường, y phải quan tâm đến việc con nối dõi của người kia.

Nhưng kể cả như vậy, việc này ở Vương gia sẽ có người thúc giục, không đến phiên Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến quỳ gối trên đệm hương bồ, trong lòng lại rất rõ ràng. Vốn là phải thì thầm nói với hai vị lão nhân gia vào câu, nhưng y thật sự không biết nên nói cái gì, y không có gì để cho Vương Nhất Bác, cũng không nên lừa gạt cha mẹ hắn.

Sau khi đi ra, Vương Nhất Bác đi phía trước vài bước, đột nhiên xoay người lại. Tiêu Chiến cúi đầu tránh nhưng không kịp, trán đập ngay vào má của Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác xoa xoa mặt, tức giận nói: "Ở trong từ đường, sao ngươi cũng không thèm kiêng nể gì vậy?"

Tiêu Chiến xoa xoa trán, có chút không hiểu, hỏi: "Ta lại làm gì vậy?"

Không ngờ nói xong lời này, gương mặt Vương Nhất Bác lại đỏ bừng, hắn do dự một chút, gân cổ nói: "Tự ngươi hiểu rõ!"

Nói xong liền rời đi. Tiêu Chiến vỗ vỗ trán, suy nghĩ một lát thì bật cười.

Có lẽ là vừa rồi khi nghĩ đến vấn đề con nối dõi của Vương gia, y cứ như vậy mà nhìn chằm chằm vào Vương Nhất Bác.

Tội lỗi, tội lỗi.

/

Sau khi thành hôn, Vương Nhất Bác liền phải tiếp nhận công việc kinh doanh của Vương gia dược. Đây là điều kiện mà hắn đã thương lượng với đại tỷ lúc trước. Điều kiện này vốn được đặt ra để kết hôn với Trương Xuân Chi. Không ngờ, chuyện sau đó không khống chế được, nhưng thỏa thuận đã nói thì không thể vứt bỏ.

Ban đầu, Vương Nhất Bác còn miễn cưỡng. Sau đó, không biết thế nào lại bị Tiêu Chiến thuyết phục.

Tiêu Chiến cũng hi vọng Vương Nhất Bác có thể quản lý tốt sản nghiệp của Vương gia, dù sao hắn cũng là trưởng tử. Hơn nữa, Trương Tuyên Lý kia đối với Vương Nhất Bác bề ngoài thì tỏ ra hỗ trợ, nhưng thật ra lại ngấm ngầm ám hại, Tiêu Chiến không thể không đề phòng.

Tiêu Chiến hỏi hắn vì sao không muốn.

Vương Nhất Bác đáp: "Bởi vì lãng phí thời gian."

Những lời này, người khác không hiểu, nhưng Tiêu Chiến hiểu.

Trên bàn cơm, Vương Mai Hương khi khuyên nhủ có nói với Vương Nhất Bác một câu: "Đệ cứ đến rồi ngồi ở đó, xem người tới người lui là có thể học được mánh khóe buôn bán từ chưởng quầy."

Vương Nhất Bác cảm thấy thật lãng phí, không phải là lãng phí thời gian ăn chơi, mà là, hắn căn bản không cần phải học hỏi từ chưởng quầy, chỉ đơn thuần là lãng phí thời gian.

Giống như rõ ràng có thể cầm muỗng, lại phải đợi người khác đến đút cho, làm sao mà vui được?

Mấu chốt là ở chỗ này, nhưng không ai tin hắn.

Bởi vì không ai biết sách dược lý trên kệ của hắn không phải bày cho đẹp, mà là sách hắn đọc vào mỗi buổi tối trước khi đi ngủ. Cũng không ai biết, sáng nào Vương Nhất Bác cũng đến Linh Chi đường, khác với Tiêu Chiến đến đó cảm nhận pháo hoa của nhân gian, mà là để nghe.

Những người không thông minh, giống như Trương Tuyên Lý, thích dùng kinh nghiệm bản thân để giúp Vương Mai Hương đi khuyên nhủ Vương Nhất Bác. Gã cho rằng đi nơi khác nhập hàng, đến cửa hàng bán thuốc, là có thể nắm trong tay mánh khóe kinh doanh. Những người thông minh, giống như Vương Nhất Bác, hắn biết Linh Chi đường chính là cửa hàng thu nhỏ, nhập hàng, giao hàng, làm thuốc, tất cả tin tức của cửa hàng đều có ở nơi này, vì sao phải bỏ gần tìm xa chứ?

Tiêu Chiến không biết Vương Nhất Bác bắt đầu nghe ngóng ở Linh Chi đường từ lúc bao nhiêu tuổi, nhưng y tin Vương Nhất Bác, tin hắn có bản lĩnh, cũng tin hắn sẽ nỗ lực. Cũng giống như hắn biết mình không được luyện công từ bé, nhưng bộ dạng luyện kiếm vẫn vô cùng chăm chỉ, giống như ngày mai có thể trở thành cao thủ võ lâm.

Tiểu trượng phu không thèm để ý đến thanh danh, nhưng Tiêu Chiến để ý, là của hắn, người khác không thể lấy đi được.

"Ta đi cùng ngươi, lúc nào rảnh, lại dạy ngươi luyện kiếm. Như vậy thì sẽ không lãng phí thời gian."

Vương Nhất Bác do dự một lát, liền gật đầu.

/

Vương thiếu gia từ sau khi thành thân đã trở nên ổn trọng. Những người chờ xem hắn để chê cười không chờ được, lại nghe nói hắn ngày nào cũng theo phu nhân đến hiệu thuốc.

Chưởng quầy hiệu thuốc ban đầu không quen lắm, nhưng thấy Vương Nhất Bác vài lần đưa ra chủ ý, đều rất hợp lý, liền có thể yên tâm.

Tiêu Chiến cũng không vội vàng dạy hắn kiếm thuật. Hai người cứ rảnh rỗi lại kê một bộ bàn ghế ở sân sau của hiệu thuốc.

"Ngươi cứ nói sẽ dạy ta kiếm thuật, nhưng thật ra chỉ nghĩ đến hưởng thụ thôi." Vương Nhất Bác nói.

Tiêu Chiến đặt nước nóng và đồ điểm tâm Chi Vị Trai lên bàn, đầu cũng chẳng buồn quay lại, nói: "Nếu không, ngươi nghĩ ta thèm cái gì chứ?"

Chỉ một câu, lại khiến Vương Nhất Bác không còn gì để nói.

Kiếm thuật của Vương Nhất Bác đã có chút tiến bộ, ít nhất thì nửa thân dưới cũng vững chãi hơn nhiều.

"Phu quân thật lợi hại, có tiến bộ rồi đấy!"

Vương Nhất Bác chơi xong chiêu thức thứ ba của Phù Dung Kiếm, Tiêu Chiến liền vỗ tay.

"Thật sao?" Vương Nhất Bác cầm khăn tay lau trán, hai mắt sáng ngời.

Không biết bắt đầu từ khi nào, gọi phu quân thì không thấy xù lông nữa, thật sự là tiến bộ rồi.

"Đúng vậy, buổi trưa hôm nay chúng ta đi quán Xuyên Du ở phía Tây thành ăn đậu phụ có được không?"

Kể từ khi cùng Vương Nhất Bác đến hiệu thuốc, hai người rất ít khi trở về nhà ăn cơm trưa. Tiêu Chiến luôn tìm đủ mọi lý do để Vương Nhất Bác dẫn y ra cửa.

"Lại ăn đậu phụ?"

"Đúng vậy, chúc mừng ngươi có tiến bộ."

"Cứ tiến bộ là phải ăn đậu phụ sao?"

"Đúng vậy, sư phụ ta nói như thế. Ăn đậu phụ, vận khí nở hoa, sau này sẽ càng tiến bộ hơn nữa."

"Thật sao?"

Tiêu Chiến bịa chuyện, người có thể tin, e rằng chỉ có một mình Vương Nhất Bác.

/

Vương gia dược ở thành Lạc Dương chia làm ba cửa hàng, đây là cửa hàng thứ hai. Cửa hàng thứ hai ngoại trừ bán thuốc, còn có một nghề kinh doanh độc nhất vô nhị ở Lạc Dương. Đó chính là thủ khiết cổ.

Điểm khác biệt giữa thủ khiết cổ và nốt ruồi chu sa chính là, thủ khiết cổ là vật còn sống, là loại cổ trùng có tác dụng đề phòng thê thiếp thiếu chung thuỷ, mà nốt ruồi chu sa chỉ có thể cho thấy người này có phải là xử nữ hay không.

Loại cổ này thường được trồng trên cổ tay. Cổ trùng dính máu của phu quân, sau khi được cấy vào trong cơ thể, chỉ có thể cùng phu quân lên giường, bình thường chỉ là một chấm nhỏ. Nếu chơi đùa cùng người khác, cổ trùng kia sẽ nổ tung mà chết, ở trên cổ tay sẽ có vết lốm đốm giống như một con nhện. Màu sắc của nó đỏ như máu, thực sự rất đáng sợ, cho nên còn được gọi là cổ nhện.

Vương phụ chính là dựa vào loại cổ này mà gây dựng cơ nghiệp ở Lạc Dương, sau đó mới có Vương gia dược hôm nay.

Lần đầu tiên Tiêu Chiến biết đến sự tồn tại của loại cổ này, y có chút sững sờ.

"Nếu người đó tái hôn thì làm sao bây giờ?" Tiêu Chiến hỏi.

Chương quầy Lưu ở cửa hàng thứ hai giải thích: "Loại cổ này có thể sống cũng có thể chết, nó không làm tổn thương tới thân thể, chỉ là một dấu ấn tượng trưng thôi."

Hôm nay là ngày định kì trồng loại cổ này mỗi tháng một lần. Từ sáng sớm, đã có một hàng dài người chờ bên cửa hàng thứ hai. Người có thể gieo loại cổ này ngoại trừ Vương Lan Hương thì chỉ có Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác đã ngồi ở cửa hàng thứ hai rồi, Vương Lan Hương liền không cần phải tới.

Vương Nhất Bác ngồi trước hàng người, Tiêu Chiến đứng sau phía hắn, không biết đang suy tư cái gì.

Quá trình trồng cổ không phức tạp, chỉ cần nhỏ một giọt máu của phu quân lên con cổ trùng màu đỏ, chờ một lát liền châm vào huyệt nội quan trên cổ tay của nữ tử, đặt con cổ trùng vào đó, con cổ trùng sẽ tự động tiến vào cổ tay, chiếm cứ bên trong huyệt nội quan, hợp nhất với thân thể của nàng.

Nếu một người chung thuỷ thì không cần phải chứng minh. Ngược lại, một người đã muốn trốn đi, sao lại để tâm tới một con sâu cơ chứ?

Tiêu Chiến không hiểu, loại đồ vật này tồn tại có ý nghĩa gì?

Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến chưa dùng cơm chiều đã trở về Uyên Bác viên.

Một người là bởi vì nhìn thấy sâu nhiều nên ghê tởm, còn một người là bởi vì có tâm sự.

"Vương Nhất Bác, ngươi sợ sâu, tại sao lại còn trồng cổ?" Tiêu Chiến hỏi.

"Phụ thân từng nói, đại phu phải tự chữa bệnh cho mình. Nếu đại phu mà còn phải trông chờ vào người khác, không tự vượt qua được chướng ngại của bản thân, sao có thể hành nghề cứu người được?"

Vương Nhất Bác cởi áo ngoài ra, Tiêu Chiến đón lấy, tiếp tục nói: "Muốn làm việc, thì phải nhẫn nhịn thôi."

Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến đứng yên, lại hỏi: "Ngươi cũng sợ sâu sao?"

"Phụ thân ngươi vì sao lại trồng cổ? Cổ này do ai nuôi?" Tiêu Chiến không đáp mà hỏi lại.

"Phụ thân của ta trước đây là cổ y, chỉ là sau này chuyển sang làm thảo dược. Loại cổ này bình thường do nhị tỷ nuôi dưỡng." Vương Nhất Bác mặc trung y ngồi trên ghế, không ăn gì mà rót liền hai ly trà lạnh.

"Các ngươi có nuôi loại cổ nào khác không?" Tiêu Chiến hỏi.

Vương Nhất Bác lắc đầu, nói: "Phụ thân ta chỉ biết mỗi loại cổ này, hơn nữa, từ ngày tới Lạc Dương, phụ thân không còn nuôi cổ nữa."

Chờ Vương Nhất Bác tắm rửa xong trở về, Tiêu Chiến vẫn còn đang ngơ ngác ôm áo choàng của hắn.

"Hôm nay ngươi làm sao vậy? Ngẩn ngơ cả ngày, sợ rồi à?" Vương Nhất Bác cầm lấy quần áo trong tay y, hơi khom người xuống, từ phía dưới nhìn chằm chằm vào Tiêu Chiến hỏi.

Bộ dạng mở to hai mắt của Vương Nhất Bác có chút đáng yêu, tuy rằng tò mò nhiều hơn lo lắng, nhưng vẫn khiến Tiêu Chiến bình tĩnh lại một chút.

"Vương Nhất Bác." Tiêu Chiến nói.

"Hả?" Người đang khom lưng lên tiếng.

"Sách của nhà ngươi đều ở chỗ này sao?" Tiêu Chiến chỉ vào kệ sách bên cửa sổ ở Tây phòng.

"Chỉ là một phần thôi, một phần khác để trong Trúc viên." Vương Nhất Bác nói.

Tiêu Chiến dường như trầm tư suy nghĩ, Vương Nhất Bác thúc giục: "Nhanh đi tắm rửa đi, hôm nay mệt lắm rồi."

Tiêu Chiến đặt áo ngoài của hắn xuống, cởi áo của chính mình ném qua cho hắn, nói: "Vậy phu quân chờ một chút, ta tắm xong rồi sẽ tới tìm ngươi."

"Ngươi...." Vương Nhất Bác không còn cách nào khác, nhặt quần áo của hai người lên cho vào trong sọt, chờ ngày mai Ngưng Hương lấy đi giặt.

Ngưng Hương này cũng giống như nha hoàn, phụ trách giặt quần áo và dọn dẹp nhà chính của hai người, thỉnh thoảng còn nấu cả cơm canh.

Nàng rất đúng mực, không bao giờ xuất hiện vào buổi tối, ban ngày khi nào hai người đi ra ngoài mới bắt đầu làm việc. Tiêu Chiến không đành lòng, thường xuyên kêu Nhạc Ca đến giúp nàng một chút. Nhạc Ca miễn cưỡng, nhưng vẫn phải nghe lời. Trước kia thiếu gia đi ra ngoài, đều là Nhạc Ca đi cùng, từ ngày thiếu gia thành thân, đi ra ngoài lại chỉ mang theo Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến rất biết cách dỗ dành người khác, đương nhiên cũng biết tâm trạng của Nhạc Ca, cho nên liền đưa ra quy định, mỗi tuần mang theo Nhạc Ca ra ngoài hai lần. Hai ngày này, Ngưng Hương không phải làm việc, có thể đến thăm vú Trương, dù sao thì vú Trương cũng ở trong tiền viện, cũng không tính là phạm vào điều kiêng kị.

Ngưng Hương vui vẻ, Nhạc Ca cũng rất cao hứng. Vương Nhất Bác bĩu môi khâm phục, dường như ở Vương gia, không ai là không thích Tiêu Chiến.

Ngay cả người không dám ngẩng đầu lên nhìn người khác, nói chuyện không dám lớn tiếng như Ngưng Hương, nhìn thấy Tiêu Chiến cũng rụt rè nói một hai câu dí dỏm.

"Tiểu gia, hoa lê trong viện cũng không đẹp bằng ngài." Ngưng Hương nói xong liền đỏ mặt lui xuống.

Tiêu Chiến hôm nay mặc một chiếc áo choàng dài màu trắng có tay áo rộng. Chiếc áo choàng này được thêu mấy bông hoa mẫu đơn tao nhã, bên hông cũng không quấn roi, mang lại khí chất mềm mại mà nho nhã.

Y sinh ra đã tuấn tú, mặc đồ trắng lại có chút thanh thuần, đúng là chi lan ngọc thụ, vô cùng đẹp mắt.

"Làm gì có hoa lê, quả còn sắp chín rồi." Tiêu Chiến nhìn lê trĩu trên cành, bất đắc dĩ nói: "Vương Nhất Bác, nhanh thật đấy."

Vương Nhất Bác nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng của Tiêu Chiến, đột nhiên lại cảm thấy biểu cảm của y rất cô đơn, điều này thật sự rất hiếm thấy.

"Hôm nay ngươi mặc đẹp như vậy để làm gì?" Hắn muốn nói gì đó để xoá đi cảm giác này, không ngờ lời nói trong đầu buột miệng ra lại thành như vậy.

Tiêu Chiến quay đầu nhìn hắn, cười hỏi: "Đẹp lắm sao?"

Mắt ngọc mày ngài. Hoa lê không có, cho dù có, có Tiêu Chiến đứng ở trong viện, ai còn để tâm đến hoa lê cơ chứ?

Vương Nhất Bác đỏ mặt quay người đi đến cửa hàng thứ hai.

Tiêu Chiến đuổi theo nói: "Để xứng đôi với ngươi đó, phu quân. Sau này quần áo của chúng ta đều đồng bộ, ngươi mặc màu xanh nhạt, ta sẽ mặc màu trắng; ngươi mặc màu trắng, ta sẽ mặc màu đen; ngươi mặc màu đen, ta sẽ mặc màu xanh sẫm; ngươi mặc màu xanh sẫm....."

"Được rồi được rồi, không có cô nương nào trên đường mà đỏm dáng bằng ngươi."

"Đúng vậy, ai bảo phu quân của ta lại đẹp trai như vậy."

Xa phu hôm nay có chút tò mò, mới vào thu, sao mặt thiếu gia lại đỏ bừng như say nắng?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro